Chương 11 LAS VEGAS KHÔNG TIN VÀO NƯỚC MẮT
"Bữa sáng hôm nay, tất cả thành viên trong đoàn vắng mặt tập thể.
Tất cả mọi người đều quyết định bỏ ăn sáng để ngủ bù. Dĩ nhiên, tôi là ngoại lệ. Năm giờ bốn mươi lăm phút tôi đã thức dậy, sau đó không có cách nào ngủ tiếp nữa. Lúc Đinh Duy Thiên và Nghiêm Túc gọi điện, tôi hào phóng mời bọn họ cùng ăn sáng. Những tấm phiếu ăn trong tay tôi thừa sức bao bọn họ ăn no nê.
Địa điểm hẹn gặp của chúng tôi là phòng ăn khách sạn. Tôi vừa đi xuống lầu đã nhìn thấy bọn họ từ đằng xa. Đinh Duy Thiên mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, không cài cúc ở cổ, trong túi áo có gài một chiếc bút máy màu xanh, khiến anh trông vừa nhã nhặn lại rất hấp dẫn. Phối với sơ mi là một chiếc quần tây thẳng tắp và đôi giày da bóng loáng. Mái tóc anh đã được chải chuốt kỹ càng. Những lọn tóc xoăn lòa xòa đã được dùng gel vuốt lại thật gọn gàng. Chỉ có đôi mắt màu nâu của anh là món đồ xa xỉ duy nhất không cần phải “gói ghém” cầu kì. Hôm nay anh có cuộc họp quan trọng nào hay sao mà lại ăn mặc chỉnh tề như vậy? Nghiêm Túc cũng như vậy, cố ý mặc một bộ quần áo khá chỉn chu. Đinh Duy Thiên lại mang bàn cờ vây tới. Có chút thời gian ăn sáng bọn họ cũng không nỡ lãng phí, đánh cờ ngay trên bàn ăn.
Nghiêm Túc vừa bắt đầu đã bày binh bố trận cho một trận đánh trường kì. Đinh Duy Thiên lại không muốn để anh ta được như ý, vừa vào trận đã mãnh liệt tấn công. Cục diện trên bàn cờ rất phức tạp, tôi nhìn mà choáng váng. Tôi lấy ra ba tấm phiếu ăn đưa cho người phục vụ, bưng ly nước trái cây nhìn bọn họ chơi cờ. Quân đen của Đinh Duy Thiên đi một nước hay, nhanh tay bắt được quân trắng. Quân trắng của Nghiêm Túc rơi vào thế bị động. Tên đó thấy thế cờ không thể cứu vãn bèn chơi xấu, đẩy bàn cờ nói không chơi nữa, đi ăn cơm.
Đinh Duy Thiên thong thả thu dọn các quân cờ, “Nghiêm Túc, kỳ phẩm118* của cậu hiện tại có thể so ngang với Lý Tĩnh rồi”.
*Kỳ phẩm là các cấp bậc đánh giá kỳ thủ cờ vây của Trung Quốc thời xưa, bao gồm chín cấp..
“Dĩ nhiên. Tôi biết học điều hay từ chị dâu mà.”
Ngụm nước trái cây trong miệng tôi bị nghẹn lại, hận không thể phun hết lên mặt anh ta. Ai là chị dâu của anh ta? Anh ta mới là chị dâu! Cả nhà anh ta đều là chị dâu!
“Ôi, ôi… chị dâu, chị đừng có trừng mắt nhìn tôi như vậy chứ. Chuyện của chị và đội trưởng của chúng tôi cũng chỉ là sớm muộn thôi. Tôi ủng hộ hai người nha…”
Bữa sáng của khách sạn năm sao dành cho người như vậy đúng là lãng phí lương thực của nhân dân thế giới. Tôi im lặng cầm bánh mì nướng, đặt lên trên một lát thịt xông khói, quét một thìa sốt mayonnaise, cúi đầu ăn. Tôi rất hào phóng khi dùng những lời nguyền rủa độc ác nhất trong ngày tặng hết cho anh ta.
“Chị dâu làm sao vậy? Cúi gằm đầu ăn cơm đâu phải là phong cách của chị. Trước đây chẳng phải chị nhanh mồm nhanh miệng lắm sao?”
Đinh Duy Thiên chỉ nói một chữ là khiến cái miệng ầm ĩ như kèn đồng của anh ta im ngay. Anh nói, “Cút!”.
Tôi cười, “Đúng là quan lớn có khác, nói một câu là đè chết người!”.
Miệng của Nghiêm Túc một giây trước vừa khép lại, bây giờ lại bắt đầu rục rịch hoạt động.
“Cái này thì không đúng. Tôi nói thực chứ có phải ngoa đâu! So với đội trưởng chúng tôi, quan lớn còn nhiều nhưng có mấy ai được Nghiêm Túc tôi để vào mắt? Chị dâu, tôi nói cho chị biết nhé, đội trưởng của tôi không phải là người thường. Trên trời dưới đất này tôi chỉ phục duy nhất anh ấy…”
Tôi cảm thấy quanh mình như có vài chục con ruồi mắt đỏ bay vo ve, chỉ hận không thể bóp chết chúng. Khả năng đề kháng với sự quấy nhiễu của Đinh Duy Thiên quả thực đã vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Anh vẫn có thể bắt chuyện với tôi như thường trong hoàn cảnh khó chịu thế này.
Anh mỉm cười, hỏi tôi, “Hôm qua em ngủ ngon không?”. “Muốn ngủ một giấc thật sâu thì khó, mà muốn mất ngủ hoàn toàn thì cũng khó đấy. Tôi cảm thấy tuy ngủ nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Nhưng nói là tỉnh thì tôi không nhớ rõ được mọi chuyện xung quanh. Tóm lại là nửa tỉnh nửa mê.”
Nghiêm Túc vẫn không chịu buông tha cho tôi, “Chị dâu nói như vậy thì đội trưởng nhà chúng tôi chịu làm sao được chứ. Chị nói mình vì người đàn ông khác mà ăn không ngon, ngủ không yên, khiến cho trái tim của đội trưởng chúng tôi bị tổn thương biết nhường nào…”.
Cũng không biết tôi lấy đâu ra được can đảm, nhìn thẳng vào mắt anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ, “Anh cút đi!”.
Nghiêm Túc bị tổn thương nặng nề. Trong nháy mắt khuôn mặt đỏ bừng bừng, không dám tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn bất cứ ai trong hai chúng tôi. Đinh Duy Thiên âm thầm giơ ngón tay cái về phía tôi. Thái độ của anh rất rõ ràng, anh đứng về phía tôi.
“Tôi biết những lời này các anh nghe đã ngán rồi, nhưng với tội danh hạ độc không thành công của anh trai tôi thì anh ấy sẽ phải chịu hình phạt như thế nào?”
“Hạ độc chỉ là một vấn đề, còn có thể quy thành tội mưu sát.”
“Tôi có thể làm chứng rằng đó chỉ là trò đùa giữa hai chúng tôi, thật ra anh trai tôi không hề có ý định hãm hại tôi?”
“Lý Tĩnh, em muốn lừa dối pháp luật sao?” “Không phải, tôi không có.”
Anh đặt nĩa xuống, dùng tay nhéo khuôn mặt tôi. “Đừng cố gắng làm một số chuyện ngu ngốc mà em tự
cho là thông minh.”
Tôi nhụt chí gật đầu, “Tôi biết rồi”.
Nghiêm Túc lại bắt đầu mở loa, “Cô biết, cô biết. Cô biết cái gì mà cô biết…”.
Tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Cảnh sát Đinh, anh có nghe thấy tiếng người nào đang nói không?”.
Đinh Duy Thiên phối hợp lắc đầu, đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa, “Không nghe thấy. Trên nóc nhà không có ai đang nói chuyện. Nếu như có thì cũng chỉ có thể là chim, hoặc là em nghe nhầm rồi”.
Tôi thầm cười đen tối, “Anh nói đúng”.
Sau khi hai chúng tôi hùa nhau trêu chọc Nghiêm Túc, tâm trạng của Đinh Duy Thiên xem ra rất tốt. Anh cắt thịt xông khói thành những miếng nhỏ vuông vức rồi mới ăn, còn không quên hỏi tôi về hành trình ngày hôm nay.
“Hành trình lần này là phần quan trọng nhất của chuyến đi. Chiều nay mọi người sẽ tới xem trực tiếp trận đấu quyền Anh do SFV tổ chức. Vì sáng nay mọi người đều không muốn rời giường nên tôi quyết định sáng nay để mọi người hoạt động tự do.”
“Như vậy cũng có nghĩa là ăn sáng xong, em có thể tự do đi ra ngoài?”
“Theo lý thuyết là như vậy.”
Anh dùng khăn lau miệng, sau đó tiếp tục ăn nốt bữa sáng của mình.
“Bữa sáng nơi này rất tuyệt. Nếu em muốn gói một phần để mang đi, tôi nghĩ cũng khá hợp lý đấy.”
"Mang đi?"
Ánh mắt tôi sáng lấp lánh.
"Ý của anh là?"
“Ôi, tôi biết em hiểu ý tôi là gì. Đó cũng chính là điều em mong muốn, không phải sao?”
Tôi đem mong muốn sâu thẳm trong nội tâm nói ra. Tôi cứ nghĩ rằng điều này là không thể. “Đóng gói một phần bữa sáng, sau đó cùng nhau đi thăm anh trai tôi?”
Anh bóc một quả trứng gà, trên mặt hiện lên nụ cười thân thiết, “Tôi thích em dùng từ ‘cùng nhau’ này. Nhưng em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Có khả năng anh ta không có nhu cầu muốn gặp em”.
Tôi đáp lại một cách máy móc, “Tôi biết”. Sau đó tôi ngậm lấy muỗng, một mình đau khổ suy nghĩ. Việc chuẩn bị tâm lý này quả thực là rất khó khăn.
Hương thơm của cà phê từ bàn khác bay ngang qua thơm phức mũi. Tôi đề nghị cả ba ngồi nán lại một lúc, mỗi người gọi một ly cà phê. Với một người đam mê và thường khá kén chọn cà phê như tôi, thời gian thích hợp nhất để thưởng thức cà phê chỉ vẻn vẹn trong vòng bốn mươi phút. Nếu vượt quá thời gian này, hương vị sẽ kém dần đi. Một khi ngửi được hương vị cà phê nguyên chất là tôi sẽ không bao giờ bỏ qua. Hoa tốt biết chọn thời tiết, cà phê tốt cũng vậy, cần có Bá Lạc119* có thể hiểu được nó đến thưởng thức. Đôi mắt của Đinh Duy Thiên vẫn chưa rời khỏi tôi, giống như anh không có chút hứng thú nào với cà phê vậy.
*Bá Lạc (tên thật là Tôn Dương, người nước Tần, sống vào thời Xuân Thu, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài..
Tôi vội vàng xua tay, “Không phải tôi sợ đi gặp anh trai.
Anh đừng hiểu lầm”.
“Tôi đâu có hiểu lầm cái gì.”
“Nhưng mà vẻ mặt của anh cho tôi thấy, anh đang hiểu lầm.”
Giọng nói của anh rất tự nhiên, “Ồ? Thì ra mặt tôi còn biết nói dối”.
Nghiêm Túc liếc mắt lên nhìn trần nhà. Tuy rằng không nói gì nhưng vẻ mặt đó cũng đã đủ để nói cho tôi biết ý nghĩ trong lòng anh ta. Anh ta và Đinh Duy Thiên đều nghĩ như vậy. Họ cho rằng tôi đang sợ hãi trước việc đi gặp anh trai. Thật ra nếu như tôi không dự định làm gì cả, thì tôi đâu có gì phải sợ. Tôi chỉ là đi gặp anh trai mình dưới sự canh chừng của cảnh sát. Chúng tôi có thể nói với nhau vài câu vui vẻ, sau đó làm ra vẻ lưu luyến chia tay. Nhưng tôi không muốn chỉ là như vậy. Tôi muốn giúp anh hơn bất cứ ai. Tôi muốn giúp anh bước ra khỏi cực đoan, một lần nữa tiếp nhận tình nghĩa anh em giữa chúng tôi. Những điều tôi muốn quá nhiều, mà thực tế lại quá khó khăn. Vậy nên tôi mới do dự, lưỡng lự không biết phải làm sao, không dám tiến lên.
Dù biết Nghiêm Túc đang tức giận, tôi vẫn hỏi anh ta một vấn đề, “Xin hỏi cảnh sát Nghiêm, với nghi phạm như anh trai tôi các anh sẽ làm thế nào?”.
“Tôi không có gì để nói, chẳng phải hai người đều chê tôi nói lắm, phiền phức hay sao?”
Vẻ mặt của Đinh Duy Thiên bỗng chốc có chút khác lạ.
“Lý Tĩnh, em đừng hi vọng xa vời rằng có thể thay cảnh sát làm một số chuyện. Không phải chúng tôi không tin em nhưng em không biết anh ta ngoan cố đến mức nào đâu. Em có thể đi gặp anh ta, khuyên nhủ anh ta nhưng em phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho tình huống xấu nhất có thể, có thể em đi cũng chỉ là phí công.”
Chuẩn bị sẵn… tâm lý… Trời vừa mới sáng mà anh đã giội cho tôi một gáo nước lạnh. Giống như anh đã đoán trước được kết cục, chỉ không đành lòng nói cho tôi. Tôi cũng không yếu ớt như bọn họ nghĩ. Tôi cũng từng trải qua sóng gió. Chỉ là trước đây tôi đều đi cùng anh trai, lúc này chỉ còn lại mỗi mình mà thôi.
“Đúng vậy. Cô đừng nằm mơ. Lúc nào cô cũng nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt đẹp. Cô cho rằng mình tới đó thì sẽ thay đổi được gì? Bây giờ anh ta đã bất chấp tất cả, chỉ mong được định tội.”
“Nghiêm Túc!”, đúng lúc này, Đinh Duy Thiên quát lên, nhắc Nghiêm Túc dừng lại. Tôi biết có một số chuyện bọn họ không thể tiết lộ ra ngoài, đừng nói là người có quan hệ với nghi phạm như tôi, kể cả là người nhà hay người thân mật nhất của chính họ cũng không được quyền biết.
Nghiêm Túc gắt lên, “Tôi vừa mở miệng anh đã kêu ngừng, vừa mở miệng nói là đã sai rồi. Vậy các người còn muốn hỏi ý kiến của tôi làm gì? Tôi câm miệng, nhắm mắt bịt chặt lỗ tai, cái gì cũng không nghe, không thấy cũng không nói. Sau này có việc gì hai người cũng đừng nhắc tới với tôi”. Nghiêm Túc là người khá thô lỗ. Mới nói hai câu đã trở mặt, vẫn là thanh niên tâm tính chưa ổn định.
Cuối cùng thì Đinh Duy Thiên cũng đặt yêu cầu với tôi, “Trước khi nhận sự giúp đỡ của chúng tôi, chi bằng em nói cho chúng tôi biết một số chuyện về Phó Gia, không, anh trai em. Các thói quen hàng ngày, tác phong sống, tính cách…”.
Tôi cảm thấy Đinh Duy Thiên nói đúng. Bọn họ phải điều tra trên nhiều phương diện để hiểu rõ về con người anh trai tôi.
“Từ nhỏ anh ấy đã là một người rất chuẩn mực. Anh tôi thích chơi bóng đá, bowling, thích các loại mô hình, các loại máy quay phim, máy ảnh và các sản phẩm điện tử. Anh cũng biết đó, các bé trai luôn có khoảng thời gian như vậy. Anh ấy không thích mấy bộ phim truyền hình chiếu lúc tám rưỡi, thời gian ấy anh toàn trốn trong phòng lên mạng, đôi khi còn có những phát minh nhỏ kỳ quái. Anh tôi rất có năng khiếu trong các môn khoa học tự nhiên. Anh ấy từng quan sát đàn kiến xây tổ ròng rã một tháng trời, thậm chí còn từng cố gắng phân tích rõ kết cấu của tổ ong. Những chuyện như vậy khi còn bé là rất bình thường.”
“Tôi muốn hỏi… cái này hơi khó nói… em phải chấp nhận. Anh ta có từng làm gì em không, ý tôi là thử từng làm loại chuyện kia?”
“Trời ạ! Anh trai tôi không bao giờ như vậy. Ý anh muốn hỏi là anh ấy có bao giờ không kìm chế được, muốn chạm vào tôi đúng không? Không có! Tuyệt đối không có! Anh ấy vẫn luôn cư xử với tôi rất lạnh nhạt. Tôi còn từng oán giận anh ấy không thân thiết với tôi, không giống như anh trai của các bạn khác.”
Đinh Duy Thiên nhìn tôi với vẻ mặt bối rối, dường như anh muốn phủ nhận những lời tôi nói nhưng lại không dám thốt ra khỏi miệng. Anh nhìn Nghiêm Túc đang cúi đầu ở bên cạnh, sau đó tới gần tôi nói, “Đó là kết luận của bác sĩ. Anh ta có triệu chứng của kìm nén tình dục”.
“Bác sĩ khốn nạn! Nói mấy lời vô trách nhiệm như vậy có lợi gì cho họ sao? Bác sĩ của Sở cảnh sát cũng có thêm nhiệm vụ tạo tin ‘hot’ à?”
Nghiêm Túc lấy khăn ăn che mặt mình. Anh ta gục mặt xuống bàn làm ra vẻ như đang muốn ngủ. Quả thực anh ta không hề có ý định phát biểu bất cứ ý kiến gì. Nhưng cho dù bọn họ có kiên trì giữ loại lập luận kỳ quái này thì cũng vô dụng thôi. Nếu như Đinh Duy Thiên lại nghĩ linh tinh, tôi nhất định sẽ cãi lại. Tôi thà tin rằng anh trai muốn hạ độc hại chết tôi chứ nhất quyết không tin anh ấy có ý định xấu xa gì với mình, cho dù chỉ là trong tư tưởng. Tôi tin vào nhân phẩm của anh ấy, hoàn toàn tin tưởng.
“Như vậy em có biết gì về quan hệ của anh ta và những người khác không? Bạn bè hay bạn học của anh ta, em có biết người ta nói gì về anh trai mình không?”
“Bạn bè của anh tôi đều nói anh ấy là người rất lễ phép.
Nhất là các giáo viên. Anh tôi luôn nói rằng, các thầy cô luôn đặc biệt thiên vị mình. Cái này cũng không quá khó hiểu. Giáo viên nào cũng yêu quý các học sinh giỏi về nhiều mặt.”
Đinh Duy Thiên dùng sức nắm lấy vai tôi.
“Em suy nghĩ lại thật kĩ xem. Đây cũng chỉ là để giúp anh ta thôi. Theo lời em nói, anh ta hoàn toàn là một người đáng để tin tưởng, nhiệt tình với mọi người, là một học sinh ngoan, là anh trai tốt. Ít nhất cũng phải có chuyện gì bất thường đã từng xảy ra chứ."
Tôi không dám nhìn thẳng vào Đinh Duy Thiên. Ánh mắt anh nhìn tôi như muốn vạch trần lời nói dối của tôi vậy.
“Tôi không nói là anh trai tôi hoàn hảo. Anh ấy cũng thay tôi bịa lý do xin nghỉ ốm để đi chơi. Anh ấy thay tôi đi họp phụ huynh bị giáo viên đuổi ra ngoài. Trước kỳ thi anh ấy cũng chuẩn bị phao, cũng từng tham gia đánh nhau. Tôi đã nói rồi, những việc này, con trai ai cũng từng trải qua. Cảnh sát Đinh chẳng lẽ không từng như vậy sao? Từ nhỏ tới lớn chẳng lẽ anh chưa từng lười biếng sao? Tuy rằng những việc anh trai làm cho tôi không nhiều, anh ấy cũng chưa bao giờ mua cho tôi hộp bút hình ô tô hay gấu bông làm quà sinh nhật, nhưng anh ấy là anh trai tôi. Xin anh đừng dùng những lời nói như vừa rồi để bôi xấu nhân cách của anh ấy. Cho dù anh là cảnh sát cũng không được phép.”
Trước đây, tôi ghét nhất là anh trai lúc nào cũng nghiêm nghị, lạnh nhạt với mình nhưng bây giờ, điều khiến tôi ghét nhất đó lại trở thành bằng chứng chứng minh cho nhân phẩm của anh. Xưa nay anh trai chưa bao giờ mua quà sinh nhật cho tôi, đừng nói tới quà giáng sinh hay quà năm mới.
Đinh Duy Thiên khoanh tay trước ngực, nhắm mắt lại. Cuối cùng thì Nghiêm Túc cũng không chịu được, hỏi anh, “Rốt cuộc thì một tình cảm như thế nào mới có thể khiến một người làm ra hành động như vậy?”.
“Đúng vậy, tôi cũng chưa thể hiểu được. Điều này rất quan trọng, chúng ta tuyệt đối không thể lơ là.”
Anh uống một ngụm cà phê. Anh muốn xác nhận xem còn vấn đề gì vẫn chưa hỏi không.
“Lý Tĩnh, em còn muốn nói thêm gì không?”
“Anh trai tôi là một người rất tốt, tuy rằng anh ấy luôn tỏ ra không quan tâm tôi, không hỏi han gì tôi. Nhưng nơi nào có lũ lụt hay nơi nào có trẻ em cần giúp đỡ, anh ấy cũng đều quyên góp không ít.”
Đinh Duy Thiên hiểu được tâm trạng lúc này của tôi. Thấy tôi bắt đầu kích động, anh chỉ dịu dàng ấn nhẹ bờ vai tôi, ý bảo tôi khống chế cảm xúc.
Nghiêm Túc bĩu môi, “Người đẹp Lý Tĩnh, cô không cảm thấy lời nói của mình trước sau không thống nhất hay sao? Anh ta đối xử tử tế với tất cả mọi người nhưng lại chẳng thèm quan tâm tới em gái mình. Anh ta nho nhã lễ độ với bất cứ ai nhưng lúc nào cũng soi mói, trêu chọc cô. Lẽ nào cô chưa bao giờ nghĩ rằng, anh trai mình như vậy là không bình thường hay sao?”.
Đây là lần đầu tiên tôi được nghe người khác đề cập tới chuyện này. Cảnh sát khi gặp phải vấn đề cũng sẽ trở nên mù quáng. Tôi cho rằng bọn họ đang không chịu nói lý.
“Những nữ sinh tỏ ra dịu dàng, nghe lời tại trường học vẫn có thể cáu kỉnh, yếu đuối trước mặt người nhà. Có người tư duy nhanh nhẹn trong công việc nhưng về nhà vụng về đến nỗi nấu cơm cũng không xong. Trong mắt người mẹ, con cái sẽ mãi là một đứa trẻ chưa trưởng thành, cho dù tới bốn mươi tuổi, họ vẫn sẽ chuẩn bị cơm hộp cho con mình. Lẽ nào những lời giải thích này của tôi không đủ để các anh tin rằng anh trai tôi là một người tốt hay sao?”
Đinh Duy Thiên tiếp tục dùng giọng nói bình tĩnh, từ tốn trả lời câu hỏi của tôi.
“Em nói đều đúng, nhưng những điều đó không thể giúp chúng tôi giải quyết được nghi vấn. Trong xã hội này, có rất nhiều người có khả năng ngụy trang rất giỏi trước mặt người ngoài, nhưng lại xé bỏ hoàn toàn mặt nạ trước mặt người thân. Cũng giống như em miêu tả, rất có khả năng anh ta chỉ là một đứa bé ngoan ở bên ngoài, sau đó khi về nhà bắt đầu nghịch ngợm đủ trò. Thế nhưng đây không thể là lý do giải thích cho việc anh ta chỉ tỏ ra lạnh nhạt khác thường hoặc nói cách khác là cố ý giữ khoảng cách như vậy với riêng em. Với những người khác trong nhà, anh ta không hề có hành động như thế, chẳng phải sao? Nếu như chỉ là biểu hiện của tính cách, vậy thì tại sao anh ta chỉ nhắm vào riêng em?”
Tôi liếc mắt nhìn Đinh Duy Thiên. Nếu nói về khả năng mồm miệng chắc chắn tôi sẽ không thua anh, nhưng về lập luận logic, tôi không thể nào so được với cảnh sát. Lời biện minh của tôi đã không còn chiếm ưu thế. Có lẽ nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ bị cuốn theo suy luận của anh.
“Tôi không biết tại sao. Có thể là do anh tôi ghen tỵ vì nghĩ rằng tôi tranh giành tình yêu thương của bố mẹ với anh ấy thì sao? Chuyện như vậy vẫn thường xảy ra. Ở trong một gia đình, cho dù là anh em với nhau thì cũng có lúc như nước với lửa.”
“Đúng là sẽ có khả năng đó. Nhưng theo bản tường trình của các nhân chứng khác, anh trai em có vẻ được yêu thương hơn em nhiều. Hơn nữa, anh ta còn dùng một cách thức kỳ quái để yêu thương em.”
“Cách thức gì?”
“Học bổng em nhận được lúc học đại học, có phải chính là do anh trai em lén lút quyên tặng, thông qua trường học để đưa cho em không?”
“Ôi? Đây là chuyện gì vậy? Trước giờ anh trai tôi quản tiền rất chặt.”
“Còn nữa, sinh nhật hàng năm em luôn nhận được quà từ bố mẹ đã mất. Em thật sự nghĩ rằng bọn họ có thể biết được địa chỉ hiện tại của gia đình nhận nuôi em để ủy thác cho công ty gửi quà cho em mỗi năm sao? Em không cảm thấy những món quà đó rõ ràng không hề giống những thứ đến từ thời đại trước sao?”
Tôi đã hiểu. Bây giờ thì tôi đã hiểu. Đây mới là cách anh trai yêu thương tôi. Anh giống như một người bố nghiêm khắc trong một bộ phim điện ảnh nào đó. Người bố ấy chưa bao giờ đem tình yêu dành cho con cái đặt vào những lời chót lưỡi đầu môi.
“Lẽ nào cảnh sát Đinh vẫn chưa hiểu sao? Đó mới là cách anh trai yêu thương tôi. Anh ấy chọn cách lặng lẽ bảo vệ tôi.”
Cách nói này của tôi bị Nghiêm Túc khịt mũi coi thường, “Như vậy xin hỏi, tại sao người lựa chọn lặng lẽ bảo vệ cô lại muốn hãm hại cô?”.
Tôi không biết phải tiếp tục giải thích thế nào. Chuyện anh tôi đã gây ra vĩnh viễn không thể xóa bỏ được. Hậu quả của việc anh ấy từng muốn đầu độc tôi chính là cho dù tôi thay anh biện minh thế nào cũng sẽ đều vô ích.
Đinh Duy Thiên đặt cốc cà phê xuống, “Mọi thứ chúng ta nói bây giờ chỉ là suy đoán, nhưng vẫn cần phải đưa vào phạm vi cần cân nhắc xem xét. Tiểu thư xinh đẹp… bây giờ chúng ta có thể xuất phát tới Sở cảnh sát chứ?”.
Tôi lấy thêm một tờ phiếu ăn đưa cho nhà hàng để họ giúp tôi gói một phần bữa sáng. Suất đóng gói không có các món nóng như thịt xông khói linh tinh, chỉ có sandwich, sữa chua, bánh ngọt và hoa quả gọt sẵn. Những món này có lẽ anh trai tôi sẽ không thích ăn, nhưng tôi cũng chỉ có thể mang tạm những thứ như vậy.
Nghiêm Túc lái xe, Đinh Duy Thiên ngồi ghế phụ. Tôi ngồi ở hàng ghế sau ngắm phong cảnh, bữa sáng của anh trai đặt trên ghế ngồi bên cạnh. Las Vegas vào sáng sớm, ánh đèn neon đỏ đã tắt, ánh mặt trời hồng chậm rãi phủ lên trên nóc các tòa nhà. Đường phố trống vắng cô liêu. Những chiếc xe nằm yên lặng trong các bãi đậu bên đường, lẳng lặng đợi chờ chủ nhân. Một chiếc xe tải màu trắng đậu ngay ở phía tay phải ngã ba đường, chờ đợi nhiệm vụ. Biển hiệu MGM màu vàng phản chiếu ra một thứ ánh sáng mềm mại. Mô hình tượng Nữ Thần Tự do cũng được nhuộm lên một màu đỏ vàng. Trong không gian yên tĩnh, dường như chỉ có chúng tôi đang chuyển động. Đinh Duy Thiên đưa cho tôi một viên kẹo bạc hà. Tôi bóc giấy gói rồi ngậm trong miệng. Hương vị, ngọt ngào thơm mát bao trùm vị giác chỉ trong nháy mắt. Tôi hất tóc, cố gắng tập trung tâm trí vào việc thưởng thức vị ngọt của viên kẹo.
Nghiêm Túc dừng xe tại bãi đậu xe nằm phía sau Sở cảnh sát. Chúng tôi lần lượt đẩy cửa bước xuống xe. Hai người bọn họ chào hỏi cảnh vệ trước cửa, để cho tôi tiếp nhận kiểm tra. Sở cảnh sát ở đây cũng được trang bị một thiết bị kiểm tra an ninh loại nhỏ. Ba lô tôi mang theo cũng phải mở ra, sau khi dò xét, bọn họ xác nhận trên người tôi không mang theo đồ kim loại nào mới cho phép đi qua.
Đinh Duy Thiên nói, “Em đưa bữa sáng cho tôi. Em không được phép tới phòng thẩm vấn. Tuy nhiên em có thể tới phòng điều khiển để xem qua camera theo dõi”. Anh thấy mặt tôi mơ màng lại bổ sung thêm một câu, “Nghiêm Túc sẽ đưa em đi”.
Đinh Duy Thiên đi lên lầu. Trước khi đi anh còn dịu dàng nói với tôi, “Sau khi thẩm vấn kết thúc, tôi sẽ chờ em ở ngoài”.
Nghiêm Túc dẫn tôi tới một gian phòng ở tầng dưới cùng. Nhìn từ ngoài, nó trông giống với những căn phòng đang khép chặt cửa khác nhưng bên trong thì khác biệt hoàn toàn. Khi Nghiêm Túc vừa đẩy cửa bước vào, tôi đã bị khói thuốc lá trong phòng phả vào mặt. Căn phòng này không khác gì một ổ thuốc phiện. Bên trong, vỏ của những cốc mì ăn liền chất thành một đống ở góc tường. Nguồn sáng duy nhất trong phòng là từ ba cái màn hình ở mặt giữa và hai mặt bên. Có một cảnh sát người Mỹ đang ngồi khoanh chân trên ghế hút thuốc. Chiếc gạt tàn trước mặt anh ta đã cũ tới mức không thể nhận ra màu sắc vốn có của nó. Râu trên mặt anh ta như cỏ dại mọc tràn lan, che kín nửa dưới khuôn mặt.
Tôi bịt mũi, ho khụ khụ một lúc lâu, hỏi Nghiêm Túc, “Nơi này là phòng điều khiển? Khụ khụ…”.
Nghiêm Túc vừa mở cửa sổ vừa nói xin lỗi, “Chúng tôi cũng không biết chị dâu sẽ tới. Nơi này bừa bãi quá”.
Phòng điều khiển nghe thì vô cùng kỳ diệu nhưng trên thực tế điều kiện cũng chẳng ra gì. Ngoại trừ ba màn hình máy tính không có những trang thiết bị đặc thù nào. Thông qua những màn hình trước mặt, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong phòng thẩm vấn. Phòng thẩm vấn là một gian phòng nhỏ hẹp, bên trong tổng cộng có bốn chiếc ghế. Thông qua màn hình camera theo dõi, ánh mắt, động tác đan tay, thậm chí cả những động tác rất nhỏ như gót giày di chuyển của Đinh Duy Thiên cũng có thể được nhìn thấy rõ ràng. Anh di chuyển chậm rãi một vòng trong phòng, sau đó bình thản ngồi vào một chiếc ghế. Anh yên lặng đốt một điếu Mild Seven, một cảnh sát mở sổ biên bản ra.
Nghiêm Túc lấy ra mấy cái tai nghe trong chiếc túi nilon từ trong chồng hồ sơ, đưa một chiếc cho tôi. Tôi cầm lấy, thổi bụi bên trên, sau đó đeo lên tai. Tiếng nói của Đinh Duy Thiên cùng cảnh sát ghi chép truyền ra từ tai nghe rất rõ ràng.
“Chào buổi sáng.”
“Buổi sáng tốt lành. Tối qua như thế nào?” “Không tệ, tôi chơi rất vui vẻ.”
Cảnh sát ghi chép nói liên miên không ngừng, giới thiệu cho Đinh Duy Thiên một số địa điểm du lịch ở Las Vegas. Grand Canyon120* là từ được anh ta nhắc đi nhắc lại nhiều nhất, có thể thấy được mức độ yêu thích và tôn sùng của anh ta với nơi này. Hai người họ, anh một câu tôi một câu nói chuyện nhàn nhã. Tôi biết rõ họ đang chờ ai, tôi cũng đang đợi người ấy.
*Grand Canyon hay Hẻm núi lớn là một khe núi dốc được tạo ra bởi sông Colorado ở tiểu bang Arizona của Mỹ..
Anh trai tôi được dẫn vào! Đi vào trong phòng cùng anh là một cảnh sát cằm chẻ người Mỹ. Trên cằm anh tôi, râu đã lún phún mọc. Anh có vẻ rất mệt. Sự mệt mỏi hiện rõ trong ánh mắt.
Theo phản xạ, tôi quay sang trừng mắt nhìn Nghiêm Túc. Anh ta nhỏ giọng cầu xin, “Chị dâu, tôi có thể thề với Chủ tịch Mao, thật sự chúng tôi không hề làm gì hết. Đây là địa bàn của người Mỹ, tất cả mọi thứ đều phải nghe theo sự sắp xếp của bọn họ”.
Tôi biết rõ những điều Nghiêm Túc nói đều là sự thật nhưng vẫn cố quấy rầy anh ta, “Tôi không cần biết! Tại sao chỉ có một ngày mà anh tôi đã tiều tụy như vậy!”.
“Được rồi, được rồi bà cô của tôi, nghe tiếp đi.”
Cảnh sát người Mỹ nói một câu đơn giản, quá trình thẩm vấn bắt đầu.
“Mọi người đều ngồi xuống đi.”
Anh ta bắt đầu đọc lời cảnh báo Miranda, “Anh có quyền giữ im lặng, bất cứ điều gì anh nói đều có thể được dùng làm bằng chứng để chống lại anh trước tòa. Anh có quyền mời luật sư trước khi khai báo với cảnh sát, anh có quyền yêu cầu luật sư xuất hiện, luật sư có thể cùng anh trải qua toàn bộ quá trình thẩm vấn. Nếu như anh không muốn trả lời câu hỏi, anh có thể ngừng nói bất cứ lúc nào. Nếu như cảnh sát không tuyên bố lời cảnh báo Miranda, các chứng cứ thu thập được trong quá trình thẩm vấn sẽ không có hiệu lực trước tòa”.
Phó Gia thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, “Bắt đầu đi”.
“Đây là lần trao đổi đầu tiên giữa chúng ta, do đó anh không cần quá căng thẳng. Chúng ta có thể trò chuyện về một vài đề tài anh thấy hứng thú.”
Phó Gia cười lạnh, “Sau đó thì sao, thông qua lời nói và phản ứng cơ thể của tôi để phán đoán xem rốt cuộc là tôi đang nói thật hay nói dối sao? Tại sao các người phải quanh co lòng vòng như vậy, tôi sẽ khai sự thật”.
“Ồ? Anh rất có hiểu biết, vậy chúng ta sẽ bắt đầu luôn.” Một khi đã bắt đầu nghiêm túc thì bỗng nhiên quanh người vị cảnh sát cằm chẻ người Mỹ kia toát lên một sự uy hiếp khó hiểu.
Vị cảnh sát đó dùng một giọng điệu vô cùng tự tin thuật lại quá trình vụ án, “Cảnh sát chúng tôi vẫn luôn thắc mắc một chuyện. Tại sao một người anh trai hoàn hảo như anh lại muốn hãm hại em gái cùng sống chung với mình hơn hai mươi năm? Tôi nghĩ hiện tại, tôi đã tìm ra đáp án rồi. Câu trả lời cũng rất đơn giản, nó nằm ngay trên những bản phác thảo này”.
Anh ta lấy ra một tập giấy trắng đã được vẽ kín bên trên, giao cho cảnh sát ghi chép đưa cho anh trai tôi xem. “Những thứ này chúng tôi thu được trong quá trình lục soát hành lý của anh. Anh Phó Gia, anh có thể nói cho chúng tôi biết, người trong bức họa là ai không?” “Tĩnh Tĩnh.”
“Rất tốt. Chính anh đã thừa nhận việc anh vẽ em gái mình. Chúng tôi đem những bức vẽ này đưa cho bác sĩ tâm lý. Bọn họ nói rằng, chúng ẩn giấu những kìm nén tình dục mạnh mẽ cùng những ám chỉ tình dục. Anh có ý kiến gì về kết luận này?”
“Tôi không phải là gã bác sĩ chó má của các anh.”
“Anh phủ nhận chuyện này đúng không? Anh phủ nhận việc từng coi em gái mình là người yêu, là đối tượng thầm mến, hoặc có thể nói là…”
“Câm miệng! Tôi không cho phép bất cứ ai nói về cô ấy với giọng điệu như vậy!”
“Từ thái độ kích động của anh thì không thể nói rằng, anh không có cảm giác gì với cô ấy. Ngược lại, những lời vừa nãy của anh càng khiến cho thẩm phán tin rằng, tình cảm của anh dành cho cô ấy đã vượt quá tình cảm anh em bình thường. Vậy thì chúng tôi lại phải đặt ra một câu hỏi khác. Một người yêu thương em gái mình như vậy, tại sao lại tự tay đặt thanh chocolate có độc vào ly kem của cô ấy? Anh có thể trả lời cho chúng tôi vấn đề này không?” Cảnh sát người Mỹ chớp mắt, nhìn về phía Đinh Duy Thiên.
Đinh Duy Thiên trầm ngâm suy nghĩ, “Bởi vì anh ta biết rõ bản thân mình sẽ không có được tình cảm của em gái, cho nên quyết định không ăn được thì đạp đổ. Chuyện như vậy cũng không phải là chưa từng xảy ra”.
Phó Gia cười, cụp mắt xuống, rồi lại lập tức ngẩng đầu lên,“Giả thiết này của các người rất thú vị, nhưng tại sao tôi lại muốn chiếm lấy em gái mình chứ? Mà chính như anh cũng đã nói, cô ấy là em gái tôi”.
“Đúng vậy. Việc cô ấy là em gái anh đã quá rõ ràng. Vì vậy mà nhìn trên bất cứ góc độ nào, anh cũng không thể có được cô ấy. ‘Có được’ mà tôi muốn nói ở đây chính là chiếm hữu, cùng cô ấy kết hôn, sinh con, bên nhau cả đời.”
Nụ cười của Phó Gia biến mất, “Tôi cho rằng người có định nghĩa hạn hẹp như anh sẽ không thể hiểu được tình yêu giữa anh trai em gái. Tôi không hề có ý muốn có được cô ấy, một chút xíu cũng chưa bao giờ có”.
Cảnh sát người Mỹ lại cầm lấy điện thoại, “Vậy anh có thể nói cho chúng tôi biết, thế nào là tình yêu giữa anh trai em gái được không? Chúng tôi xin rửa tai lắng nghe”.
“Tôi không muốn giải thích những điều này. Theo như tôi thấy, cho dù tôi có giải thích thì các anh cũng không tin. Tôi chưa bao giờ có những hành động cưng chiều cô ấy, cũng chưa bao giờ cho cô ấy thấy tôi là một người anh trai yêu thương em gái. Tôi làm tất cả đều vì muốn rèn luyện con bé.” “Vậy bây giờ thì sao? Anh đã thay đổi suy nghĩ rồi?” “Hiện tại tôi rất thất vọng về cô ấy. Cô ấy đã bắt đầu xuất hiện tì vết.”
Anh nhấn mạnh vào hai chữ “tì vết” khiến tôi bỗng cảm thấy mình như một miếng thủy tinh vỡ nát.
Vị cảnh sát người Mỹ lập tức bắt lấy điểm này,“Một từ rất thú vị: tì vết. Anh nói ‘tì vết’ có phải chính là do anh phát hiện em gái mình bắt đầu đón nhận người đàn ông khác? Có người theo đuổi cô ấy. Cô ấy cũng có tình cảm với người ta. Tôi nghĩ điều này không quá khó để giải thích. Cũng giống như anh đang yêu cô ấy đến điên cuồng lại có một người xa lạ nào đó tới trộm đi bảo bối của anh. Anh cho rằng cô ấy có tì vết là ý nói rằng, cô ấy cười với người khác, cùng người khác ôm ấp, hôn môi. Thậm chí cô ấy còn có thể cùng người đàn ông khác phát sinh…”.
“Không! Không có khả năng như vậy!”, Phó gia liếm môi, "Như anh đã nói, tôi có quyền không trả lời vấn đề này".
Vị cảnh sát người Mỹ nhún vai, “Đúng vậy, anh có quyền. Vậy chúng tôi có thể hỏi một vài chuyện khác sao? Ví dụ như nguyên nhân cái chết của cô gái tên Kỷ Tiểu Lộ.”
Vẻ mặt của anh trai tôi rất nặng nề, nhưng anh vẫn bắt đầu biện giải cho mình. “Chẳng phải một người đàn ông khác mới là người phải chịu trách nhiệm về cái chết của cô ấy sao?”.
“Vậy anh giải thích thế nào chuyện anh đã từng giả trang thành Đàm Tấn Lỗi đi đến cô nhi viện để làm giả hồ sơ của anh ta? Anh khiến cho một thanh niên vô tội tin rằng mình có một người chị gái ruột, sau đó lại bằng một cách nào đó để anh ta điên cuồng yêu người chị gái mà anh bịa ra. Theo lời khai của một số người biết chuyện, chúng tôi đã tìm ra được một kết quả rõ ràng. Người chị gái mà anh đã thay anh ta tìm ra chính là Kỷ Tiểu Lộ. Thậm chí anh còn tìm cơ hội cung cấp cho Đàm Tấn Lỗi một số loại thuốc gây nghiện, sau đó khiến cho anh ta sử dụng chúng trong một thời gian dài. Vào thời gian đầu, liều lượng dùng rất nhỏ, do đó không có ai phát hiện ra điều bất thường nào ở anh ta. Có điều bắt đầu từ lúc phụ thuộc vào thuốc, anh ta liên tục sống trong hoang tưởng, hoàn toàn nghe theo những lời anh chỉ thị, tự biên tự diễn câu chuyện tình yêu giữa chị em ruột vốn không hề tồn tại theo chiều hướng càng ngày càng đau thương, bi thảm.”
Anh tôi mỉm cười, “Ngài cảnh sát, câu chuyện ngài kể thật sự quá ly kỳ, là một phiên bản tôi chưa từng được nghe”.
“Thật sao? Vậy thì chúng ta xem thử chứng cứ xem sao.” Người cảnh sát ghi chép đứng lên, bắt đầu đọc một bản ghi chép lời khai.
Người bị thẩm vấn: Người phụ trách của Văn phòng cô nhi viện Dương Quang, ông Thái. Thời gian thẩm vấn là ngày mùng 7 tháng 7.
Hỏi: “Trong lần thẩm vấn trước, ông đã từng khẳng định với cảnh sát rằng Đàm Tấn Lỗi và Kỷ Tiểu Lộ không phải là chị em ruột?”
Đáp: “Đúng vậy. Trong hồ sơ của Kỷ Tiểu Lộ, quả thực là cô ấy có một người em trai, Tuy nhiên chúng tôi không biết được hiện tại em trai cô ấy đang ở đâu. Em trai của cô ấy không được gửi tới cô nhi viện của chúng tôi. Trong tài liệu khi được nhận nuôi ở cô nhi viện, không hề có bất cứ ghi chép nào nói rằng Đàm Tấn Lỗi có anh chị em. Nếu dựa vào năm sinh để suy đoán, khả năng bọn họ là chị em là rất nhỏ.”
Hỏi: “Ông từng xác nhận rằng Đàm Tấn Lỗi đã từng tới cô nhi viện nói muốn nhận lại chị gái, cũng từng yêu cầu ông sửa chữa hồ sơ của anh ta tại cô nhi viện?”
Đáp: “Đúng vậy. Tôi nhớ rất rõ ràng. Anh ta đã tới cả chục lần.”
Hỏi: “Như vậy ông có thể nhận ra anh ta nếu được xem ảnh không?”
Đáp: “Nhất định là có thể nhận ra được.”
Hỏi: “Là người này sao? (Đưa ra ba bức ảnh của Đàm Tấn Lỗi.)”
Đáp: “Tôi khẳng định không phải người này.”
Hỏi: “Vậy những bức ảnh này thì sao? (Đưa ra ba bức ảnh của Phó Gia.)”
Đáp: “Đúng, chính là anh ta. Tôi không nhận lầm đâu.”
Cảnh sát ghi chép ngồi xuống, vị cảnh sát người Mỹ tiếp tục đặt câu hỏi. “Tôi tin rằng anh đã nghe rõ bản ghi chép lời khai này. Như vậy xin hỏi tại sao anh lại đóng giả thành Đàm Tấn Lỗi tới cô nhi viện để xuyên tạc về hồ sơ của anh ta? Lẽ nào mục đích để anh làm như vậy không giống như những gì tôi vừa nói?”.
Tim tôi đập thình thịch. Tôi không thể tin được anh trai tôi đã làm những chuyện điên rồ như vậy. Đầu tiên anh ấy đóng giả thành Đàm Tấn Lỗi tới cô nhi viện sửa lại hồ sơ, để Đàm Tấn Lỗi nghĩ rằng mình có một người chị gái. Sau đó lại trăm phương nghìn kế tìm cách để Tiểu Đàm yêu Kỷ Tiểu Lộ. Cuối cùng thì mượn tay anh ta giết chết Kỷ Tiểu Lộ. Đây là một kế hoạch đáng sợ cỡ nào? Tại sao anh trai tôi lại làm thế?
Lúc này, anh trai tôi quyết định im lặng. Anh không nói ra lý do như những gì tôi mong đợi. Tôi không biết rốt cuộc là anh không muốn nói hay vốn dĩ chẳng có lý do nào.
Đinh Duy Thiên đứng lên. Anh nghiêng mặt nhìn lên camera giám sát. Tôi biết anh đang nhìn mình. Những câu nói tiếp theo của anh có một nửa là để cho tôi nghe.
“Cảnh sát chúng tôi cũng cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ. Một hung thủ phí công tốn sức để xây dựng một kế hoạch như vậy, rốt cuộc mục đích của anh ta là gì? May mắn thay, chúng tôi rất nhanh đã có được câu trả lời. Anh Phó, mục đích khiến anh làm những chuyện này, có lẽ là phải bắt đầu tìm từ chỗ em gái anh, Lý Tĩnh. Chúng tôi vừa mới nói, anh vô cùng yêu em gái mình, thậm chí đã đến mức độ cuồng si. Nhưng, anh chắc chắn không thể có được cô ấy. Vì vậy nên anh mới muốn thông qua người khác để thỏa mãn những suy nghĩ bất thường của mình. Anh có ý đồ để Kỷ Tiểu Lộ và Đàm Tấn Lỗi yêu nhau với thân phận là hai chị em ruột, chẳng phải đó chính là khát vọng trong nội tâm của anh hay sao? Anh muốn nhìn thấy một trường hợp thành công. Nếu như không có, anh sẽ tự tay tạo ra nó. Trong quá trình này, anh tự coi mình là Thượng Đế. Nhưng mọi việc không diễn ra theo như mong muốn của anh, Kỷ Tiểu Lộ không yêu người em trai mà anh đã sắp đặt này. Dựa theo lập luận của anh, nếu như đã xuất hiện ‘tỳ vết’ thì phải hủy diệt người đó. Vậy nên, anh đã một tay đạo diễn kịch bản Đàm Tấn Lỗi giết chết Kỷ Tiểu Lộ. Tôi nghĩ anh không có cách nào ngụy biện cho chuyện này.”
Anh trai tôi vẫn trầm mặc, thậm chí ngay cả con ngươi cũng gần như không chuyển động. Anh đang ngầm thừa nhận sao? Không… không phải như vậy…
Đinh Duy Thiên nói tiếp, “Còn có một nghi vấn nữa, mà ngay từ đầu chúng tôi đã không thể lý giải được. Tại sao khi chết Kỷ Tiểu Lộ lại không mặc quần áo khi cô ấy lên máy bay? Thi thể của cô ấy một chiếc váy dài màu trắng. Bố mẹ cô ấy nói họ chưa từng nhìn thấy bộ trang phục này, đó không phải là quần áo của con gái họ. Vì vậy chúng tôi đã cho rằng, có khả năng, đây là đồ mà hung thủ để lại cho cô ấy. Vậy tại sao hung thủ lại muốn thuyết phục cô ấy đổi sang váy trắng?
Đáp án sợ rằng chỉ có thể là, trong lòng anh, màu trắng đại diện cho sự thánh thiện, ám chỉ lễ cưới. Anh cho rằng cô ấy nhất định phải mặc váy trắng khi chết. Anh hoặc Đàm Tấn Lỗi đã thuyết phục Kỷ Tiểu Lộ mặc chiếc váy này, sau đó anh đưa kim tiêm cho Đàm Tấn Lỗi, xúi giục anh ta dùng thời gian ngắn nhất tiêm chất độc, giết chết Kỷ Tiểu Lộ.”
Vị cảnh sát người Mỹ vỗ vai Đinh Duy Thiên, khen ngợi nói, “Đinh, anh nói rất đúng. Vậy nên về vụ án của Đàm Tấn Lỗi và Kỷ Tiểu Lộ, chúng ta đã hình dung được sơ bộ. Về bằng chứng, chúng tôi đã tìm thấy được một vài chiếc bút máy khá đặc biệt trong hành lý của Phó Gia. Những chiếc bút này không dùng để viết. Trong ruột bút vẫn còn đọng lại một chất lỏng chưa rõ tên. Tôi cho rằng, kết quả xét nghiệm sẽ cho chúng ta một lời giải thích trọn vẹn. Có lẽ nhờ những chiếc bút máy này, Phó Gia mới có thể đi qua các cửa kiểm tra.
Đinh Duy Thiên đặt ra nghi vấn, “Bình thường, những kẻ giết người hàng loạt sẽ có những thủ đoạn phạm tội theo thói quen. Ví dụ như kẻ Sát nhân sông Xanh (Green River Killer)121* ở Washington, Mỹ. Hắn ta thường đem giấu xác chết ở ven bờ sông Xanh. Vì vậy tôi thấy có một điều rất khó hiểu, tại sao đoàn trưởng Phó không cho em gái mình mặc váy trắng, không tiêm thuốc độc cho cô ấy như đã làm khi giết Kỷ Tiểu Lộ? Đó chẳng phải là phương thức mà anh cho rằng là nhanh nhất, thần thánh nhất hay sao? Hay nói cách khác, mục đích của cả hai lần hạ độc em gái đều không phải vì muốn giết cô ấy. Lần đầu là trên chuyến bay tới Los Angeles, chúng tôi đã điều tra được liều lượng thuốc độc anh bỏ trong cốc Coca không lớn. Chúng tôi tưởng rằng Lý Tĩnh đã uống nhầm ly Coca này mới dẫn tới trúng độc ngoài ý muốn. Thật ra không phải như vậy. Anh đã lên kế hoạch để cô ấy uống nhầm. Vậy xin anh nói cho chúng tôi biết, tại sao lượng thuốc độc anh cho vào lại ít như vậy? Tại sao lại bỏ thanh chocolate có độc vào ly kem của cô ấy trong khi biết rõ có cảnh sát đang giám sát xung quanh? Chẳng phải đó là hành vi vô cùng ngu xuẩn hay sao?”
*Sát nhân Sông Xanh (Green River Killer) có tên là Gary Leon Ridgway, là một kẻ giết người hàng loạt người Mỹ..
Anh trai tôi nhẹ nhàng lắc đầu, “Tôi không muốn nghe tên em gái tôi từ miệng anh một lần nào nữa. Tôi không muốn trả lời thêm bất cứ câu hỏi nào. Tôi không muốn tiếp tục quá trình thẩm vấn”.
Cuộc thẩm vấn dừng lại.
Mãi cho tới khi anh trai tôi bị dẫn đi, tôi vẫn còn đeo tai nghe. Ngực tôi như bị thứ gì đó chặn lại. Cơ thể của tôi đóng băng giữa căn phòng điều khiển tối tăm này.
“Lý Tĩnh!”
Tôi tỉnh táo lại. Không biết từ khi nào, Đinh Duy Thiên đã từ màn hình giám sát đến đứng trước mặt tôi.
“Lý Tĩnh!” Anh gọi lại một lần nữa.
Tôi nói, “Đi thôi. Tôi muốn rời khỏi nơi này”.
“Tôi đã đưa bữa sáng em mang tới cho cảnh sát canh giữ. Bọn họ phải kiểm tra trước, sau đó mới đưa cho anh ta.” “Tôi nói tôi muốn rời khỏi nơi này!”
Đầu tôi nặng trịch, ngực bị đè nén rất khó chịu. Tôi giống như một con cá trắm đen bị người ta mổ bụng, moi ruột. Dường như bất kỳ người nào cũng có thể tùy ý sắp đặt tôi, đưa tôi vào lò nướng, lấy những que trúc đâm xuyên qua thân thể tôi. Biện pháp duy nhất mà tôi có thể nghĩ được là mau chóng rời khỏi nơi này, làm một kẻ chạy trốn.
“Sau khi đi khỏi thì sao, lại quay lại một lần nữa?” “Tôi…”
“Chẳng phải em muốn gặp anh ta hay sao? Tôi có thể xin giúp em.”
“Không. Cho dù anh có xin được, anh ấy cũng sẽ không gặp tôi. Tôi hiểu rõ anh ấy… ừm… ít nhất là ở một mức độ nào đó.”
Đinh Duy Thiên do dự ngẩng đầu lên,“Còn có một việc tôi nghĩ em cần phải biết. Bố mẹ em đã quyết định bay tới Las Vegas. Có khả năng là tối nay hoặc ngày mai, còn tùy thuộc vào việc xin visa”.
Vì tin tức ngoài ý muốn này mà tôi ngậm miệng không nói được lời nào. Tại sao bố mẹ chưa liên lạc gì với tôi mà đã quyết định bay tới đây? Lẽ nào bọn họ vội vàng làm visa nên không có thời gian? Làm sao có thể chứ. Ít nhất thì họ cũng có thể gọi vào lúc ăn cơm hoặc nghỉ ngơi.
“Visa của bọn họ?”
“Cảnh sát đứng ra bảo lãnh. Đại sứ quán đang gấp rút hoàn thiện.”
“Tôi phải gọi điện cho bố mẹ…”
“Em đừng gọi vội, nghe tôi nói hết đã. Chỉ sợ giờ họ đang hiểu lầm em.”
“Hiểu lầm cái gì cơ?”
“Em biết đó… Khi điều tra cảnh sát sẽ hỏi một vài chuyện cụ thể. Tôi nghĩ rằng bọn họ cũng hiểu ra điều gì đó.” Những lời anh nói ra có chút không rõ ràng, cứ úp úp mở mở, nhưng tôi vẫn nghe hiểu được. Làm sao tôi có thể ngu ngốc như vậy. Tôi có thể đoán được cảnh sát nhất định đã hỏi bố mẹ tôi về quan hệ giữa tôi và anh trai. Nhất định bọn họ đã dùng giọng điệu nghi vấn để hỏi về những chuyện bọn họ muốn biết về hai chúng tôi. Nói rõ hơn thì, một bàn tay không thể vỗ thành tiếng, bọn họ muốn biết tôi có từng làm gì anh trai không, có phải đã từng nói bóng gió điều gì với anh… Bố mẹ tôi khi nghe được những câu hỏi như vậy, lẽ nào lại không phỏng đoán ra được điều gì? Tôi không muốn đoán, không dám nghĩ tiếp nữa!
Một ánh nhìn thương hại lướt qua giữa hai hàng lông mày của Đinh Duy Thiên, “Để tôi giúp em gọi một cuộc điện thoại xem sao”.
Trong phòng điều khiển có điện thoại cố định. Anh lật sổ tìm số điện thoại, bấm số.
“Alo, xin chào. Đây là cục cảnh sát Las Vegas. Xin bác chờ một chút, con gái bác muốn nói chuyện với bác.”
Tôi nhận lấy điện thoại, âm thanh đầu tiên nghe được là tiếng ho khan của bố tôi. Trước đây ông hút thuốc rất nhiều nên cổ họng vẫn thường bị như vậy. Sau này cả nhà tôi khuyên ông cai thuốc, tình hình mới từ từ tốt lên. Nghe được tiếng ho quen thuộc mà lại xa lạ này, trái tim tôi như bị bóp chặt.
“Bố ạ.”
“Tĩnh Tĩnh à…”
“Bố ơi, bố mẹ muốn bay sang đây sao?” Tôi nghe được những tiếng thở dài.
“Đã như vậy rồi, không qua làm sao được. Mẹ con nói rồi, có chết cũng phải đi gặp con trai mới chết.”
"Bố…"
Tôi còn có thể an ủi ông điều gì đây. Tôi có thể nói là mọi chuyện không quá nghiêm trọng hay sao? Đây chính là tự lừa gạt chính mình. Mọi chuyện đã vô cùng nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức tôi đang run lẩy bẩy.
“Bố, mẹ có khỏe không?”
“Mẹ con nằm suốt hai ngày, không ăn không uống. Con đừng quan tâm tới bố mẹ, cứ chăm sóc tốt cho mình và Phó Gia trước đã. Bố mẹ làm xong visa sẽ mua vé máy bay sang đó ngay.”
“Vâng.”
Điện thoại đã tắt, trong ống nghe chỉ còn những tiếng tút tút khô khan.
Đinh Duy Thiên đưa cho tôi một tờ giấy, “Em lau một chút đi”.
Tôi nhận lấy nhưng vẫn không hề phát hiện ra mặt mình đã giàn giụa nước mắt.
Trên đường về, Đinh Duy Thiên và Nghiêm Túc liên tục kể chuyện cười. Dường như bọn họ đã quên béng có tôi ngồi ở ghế sau, cứ vậy nói, không chú ý tới tôi. Tôi nhanh chóng đưa ra một quyết định: Từ mai, tất cả mọi chuyện về đoàn du lịch sẽ giao cho người khác. Bố mẹ tôi sắp tới, tôi phải nhanh chóng tìm chỗ ở cho họ. Khách sạn năm sao đang ở, chúng tôi hẳn là không thể chi trả nổi. Còn phải đưa cơm cho anh tôi nữa. Cơm trong nhà giam chắc chắn anh không muốn ăn.
“Lý Tĩnh.”
“Sao?” Tôi nghiêng người về phía trước để có thể nghe rõ tiếng Đinh Duy Thiên đang nói.
“Em muốn trốn tránh như vậy cả đời hay sao? Tôi nghĩ rằng em luôn có dũng khí đối mặt với khó khăn.”
Anh đang nói về dũng khí. Không hiểu anh có thể lấy đâu ra tự tin mà nói rằng trên người tôi có thứ đó.
“Dũng khí sao?”
“Lẽ nào em không có? Khi phát hiện thi thể của Kỷ Tiểu Lộ, chẳng phải em đã ngay lập tức gọi tiếp viên hàng không và báo tin cho cảnh sát sao? Em có thể vì một bát trứng hấp mà thách thức giới hạn chịu đựng của tôi không phải sao? Em có thể bình tĩnh đối mặt với Đàm Tấn Lỗi khi anh ta chuẩn bị tự sát, em đã cố gắng hết sức để cứu anh ta, không phải sao? Tại sao bây giờ em lại không có dũng khí thừa nhận anh trai mình là một kẻ mang tội giết người vậy? Em phải giúp anh ta, em cũng phải giúp chúng tôi tìm ra sự thật, không phải sao?
“Cái này… là vậy sao?”
Nghiêm Túc nói, “Tuy rằng cô rất ngu ngốc, đầu óc nhiều khi không được linh hoạt lắm nhưng quả thực cô rất dũng cảm. Khi cô cười trông cũng rất rực rỡ. Nói chung, đội trưởng của tôi nói gì cũng đúng”.
“Anh đang khen tôi sao?”
“Coi là vậy đi.” Anh ta nói có vẻ gượng ép.
Tôi lắc đầu, cười xì một tiếng. Giống như bọn họ nói, tóm lại là tôi vẫn phải sống tiếp.
Đinh Duy Thiên xem đồng hồ, “Bận rộn từ sáng tới giờ rồi. Chúng ta tìm nơi nào đó uống cốc cà phê nhé. Ăn trưa xong sẽ đi xem thi đấu”.
Tôi hỏi anh, “Các anh cũng đi xem thi đấu sao?”.
Anh nhìn tôi, “Đó là món quà Phó Gia để lại cho em và mọi người”. Sau đó, anh lại quan tâm nói với tôi, “Em cũng phải đi mua ít đồ đi chứ. Dù sao thì em cũng phải ở đây một khoảng thời gian, hoặc là cũng cần mua cho anh ta vài thứ, không phải sao? Tôi thấy những người khác đều mang theo quần áo và một số đồ nữa”.
Tôi nói, “Xà phòng và chậu rửa mặt có cần mua không?”. “Trong đó có, nhưng cũng có người mang đi.”
“Vậy thì tôi cũng mua.” Tôi không muốn anh trai phải dùng những thứ vải rách và xà phòng giá rẻ trong đó.
Nghiêm Túc lái xe tới siêu thị. Trong khoảng thời gian ngắn nhất, tôi đã mua rất nhiều đồ dùng hằng ngày. Tôi không biết thế nào là đủ, cứ nghĩ được cái gì thì mua cái đó, gồm cả đồ lót, sữa rửa mặt, bấm móng tay không được mang vào nhưng lược thì được, thêm cả mấy túi bánh bích quy và hoa quả.
Nghiêm Túc nói, “Thế này cần nói chuyện trước với cảnh sát trông giữ. Bằng không túi lớn như vậy họ sẽ không cho vào”.
Đinh Duy Thiên dặn dò anh ta, “Được, cậu đi làm đi. Chúng tôi tìm một chỗ uống cà phê đã”.
Mười phút sau, chúng tôi ngồi trên chiếc ghế sô pha đôi uống cà phê nóng thơm ngát. Tâm trạng tôi dần thả lỏng, nghiêng đầu ngủ gật. Đinh Duy Thiên quan tâm đưa tay cho tôi làm gối. Anh ôm tôi, tôi gối đầu lên tay anh. Nếu như xung quanh chúng ta thực sự có ác quỷ, có lẽ lúc này nó cũng đã chạy đi chỗ khác. Tôi điều chỉnh lại vị trí của mình ở trong lòng anh, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Trong giấc mơ của tôi có một người đang hát ru tôi bằng một bài đồng dao cổ xưa.
Có em bé nằm trong lòng mẹ Khuôn mặt em nhỏ nhỏ tròn tròn Đùa đùa em, em cười một tiếng Ai cũng khen bé con thật ngoan.
Trong chốc lát, tôi đã hóa thân thành đứa bé còn quấn tã. Âm thanh dịu dàng, hiền hòa hát đi hát lại cho tôi nghe. Người đang hát bài đồng dao đó lẽ nào là mẹ?
Chú mèo con, kêu meo meo
Nhìn sang trái, nhìn sang phải
Chú chuột con, bị dọa sợ
Trốn trong hang, nằm lặng im.
Quần áo của mẹ được làm từ vải bông. Mẹ đang cầm một chiếc khăn nhỏ lau miệng cho tôi. Tôi cố gắng mở to mắt ra nhìn lên trên, tôi muốn nhìn rõ dáng vẻ của mẹ. Mẹ tôi nhất định là rất đẹp, rất dịu dàng. Cuối cùng thì tầm mắt tôi cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt mẹ… A... đó chính là hung thủ trên tờ tạp chí!
Tôi giật mình tỉnh giấc.
Đinh Duy Thiên kinh ngạc nhìn tôi. “Em gặp phải ác mộng sao?”.
“Không… không phải. Anh có biết mẹ ruột của tôi trông thế nào không?”
“Chúng tôi vẫn chưa điều tra ra. Lúc em được nhận nuôi, trong hồ sơ không có bức hình nào của bố mẹ em cả. Sao lại hỏi cái này?”
Tôi cúi đầu, vò góc áo, “Tôi nghĩ, tôi mơ thấy bà.”
“Thì ra là vậy.” Anh dịu dàng cười, “Em mơ thấy ác mộng vì em quá lo lắng thôi. Em yêu, yên tâm đi. Trên thế giới này chỉ tồn tại những thứ nên tồn tại, chỉ xảy ra những chuyện nên xảy ra. Những thứ gì thuộc về sự thật, chúng ta rồi sẽ nhìn rõ thôi, không phải sao?” Anh nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai tôi, nhẹ nhàng, cẩn thận như bố vẫn ôm tôi khi còn bé.
Tôi đưa tay cầm lấy chiếc cốc trên bàn, “Cà phê nguội mất rồi. Cũng nên tập hợp mọi người đi ăn trưa”.
“Đúng rồi. Đi thôi.”
Tôi v?