← Quay lại trang sách

Chương 3

Ông già rời đi, nhưng chỉ vừa mới đóng cửa lại một lát ông ta đã quay lại. Những lời sau đó ông ta nói hoàn toàn là những lời cần thiết phải nói ra với tư cách là bên mua mạng sống:

“À, tôi quên mất một việc quan trọng. Cậu tuyệt đối không được nói gì với ai về người đã thuê mình, cũng như nhiệm vụ của cậu. Cậu muốn bán mạng thì hẳn cũng cần có đạo đức kinh doanh chứ?”

“Chuyện đó thì ông khỏi lo.”

“Chúng ta có cần làm một bản cam kết không nhỉ?”

“Đừng có ngớ ngẩn thế chứ! Nếu viết ra một bản cam kết thì chẳng khác nào không khảo mà xưng à?”

“Nói cũng phải.”

Ông già vẫn khá lo lắng, vừa phát ra tiếng rít qua những chiếc răng giả xấu xí, ông ta lướt vào trong phòng.

“Vậy thì làm thế nào tôi có thể tin tưởng cậu?”

“Những người tin thì tin vào tất cả mọi thứ, trong khi những người nghi ngờ thì nghi ngờ tất cả mọi thứ. Ông đã đến đây và đưa tiền cho tôi. Chỉ với điều đó thôi đã làm tôi tin rằng có một thứ gọi là niềm tin vẫn còn tồn tại trên đời. Nhưng mà quý khách này, chẳng phải ông vẫn có thể yên tâm về việc ngay cả khi tiết lộ chuyện được ông giao phó thì tôi cũng chẳng biết ông là ai và đến từ đâu sao?”

“Đừng có ngốc thế. Chắc chắn Ruriko sẽ nói cho cậu biết.”

“Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi chẳng có hứng thú với chuyện đó.”

“Có lẽ vậy. Tôi là người đã quan sát người khác nhiều năm rồi. Nhìn mặt cậu, tôi chắc chắn là sẽ không có chuyện gì. Nếu cậu cần thêm tiền, hãy để lại tin nhắn cho tôi trên bảng thông tin ở cửa trung tâm ga Shinjuku. Hãy viết ngắn gọn, kiểu như là: ‘Tôi đang đợi tiền. 8 giờ sáng mai. Mạng sống.’ Hàng ngày, tôi đều đi dạo quanh các trung tâm thương mại, trước giờ chúng mở cửa thì nhàn rỗi được một chút. Vì vậy, nếu là buổi sáng thì càng sớm càng tốt.”

Khi ông già tạm biệt anh và định rời đi, Hanio theo ông ta ra cửa.

“Cậu đi đâu vậy?”

“Chẳng phải chúng ta đã quyết định rồi sao? Căn hộ 865, Villa Borghese.”

“Cậu thật nôn nóng.”

Hanio đã nhớ để lật tấm biển trên cánh cửa có ghi “Life for sale” lên. Mặt còn lại của nó là dòng chữ: “Đã bán”.