- 8 -
Tôi nhớ chính xác ngày nước Anh trở thành tôi, khi những đường nét của nó uốn lượn thành những đường cong trên cơ thể tôi, khi sự chao nghiêng của nó trở thành của tôi. Khi còn là một bé gái, đạp xe tung tăng qua những con ngõ Surrey, đầm vải phấp phới theo vòng xe qua những cánh đồng oi ả ửng hồng sắc anh túc, thả phanh xuống một cái dốc bất chợt vào một khu rừng mát lạnh có dòng suối chảy róc rách dưới chiếc cầu bằng gạch và đá. Bị dừng đột ngột, phanh xe rít lên ken két vì tay giữ chặt một lúc không thả. Vứt xe đạp lên thảm hoa mùi hăng nồng và bạc hà dại, trượt xuống bờ dốc thẳng vào dòng nước lạnh trong vắt, đôi sandal đá tung một hòn bùn nâu từ lòng sông, đàn cá tuế lao vụt vào khoảng nước tối dưới cầu. Áp mặt xuống nước, thời gian như ngừng trôi, nuốt sự choáng ngợp mát lạnh vào người. Rồi sau đó, nhìn lên và trông thấy một con cáo. Nó đang sưởi nắng ở bờ bên kia, nhìn tôi qua một tấm màn lúa mạch mượt mà. Tôi nhìn lại nó, đôi mắt màu hổ phách của nó xoáy vào mắt tôi. Khoảnh khắc ấy, miền đồng quê ấy: tôi nhận ra nó đã trở thành tôi. Tôi tìm đến một vạt cỏ dại và hoa ngô mềm mại cạnh cánh đồng lúa mạch, rồi nằm xuống, kề mặt thật gần những chùm rễ cỏ nồng mùi đất ẩm, lắng nghe tiếng vo ve của ong bướm mùa hè.
Tôi khóc, nhưng không biết vì sao.
Buổi sáng sau khi Lawrence ở lại qua đêm, tôi đưa Charlie đến nhà trẻ rồi về nhà để xem có thể giúp gì cho Ong Nhỏ. Tôi tìm thấy cô bé trên lầu, đang xem ti vi không mở tiếng. Trông cô bé buồn hiu hắt.
“Có chuyện gì thế?” Tôi hỏi.
Ong Nhỏ nhún vai.
“Mọi chuyện giữa cháu và chú Lawrence đều ổn cả chứ?”
Cô bé nhìn đi chỗ khác.
“Vậy thì là gì nào?” Chẳng có gì.
“Có lẽ cháu nhớ nhà rồi. Cô biết cháu sẽ cảm thấy thế. Cháu có nhớ quê hương mình không?”
Cô bé quay sang nhìn tôi, đôi mắt vô cùng nghiêm trang.
“Cô Sarah,” cô bé nói, “cháu không nghĩ rằng mình đã rời khỏi quê hương. Cháu nghĩ nó đã đi cùng cháu.”
Cô bé quay nhìn lại ti vi. Như thế cũng không sao, tôi nghĩ. Còn nhiều thời gian để nói chuyện với nó.
Tôi dọn dẹp nhà bếp trong lúc Lawrence đi tắm. Tôi pha cho mình một tách cà phê và nhận ra, lần đầu tiên kể từ lúc Andrew chết, rằng tôi chỉ lấy duy nhất một chiếc tách từ tủ ly thay vì hai tách như vẫn làm theo quán tính. Tôi khuấy sữa, chiếc thìa kêu lanh canh khi chạm vào thành sứ, và tôi nhận ra mình đang mất dần thói quen làm vợ của Andrew. Kì lạ thật, tôi thầm nghĩ. Tôi mỉm cười, nhận ra mình cảm thấy đủ mạnh mẽ để có mặt tại tòa soạn.
Vào giờ tôi thường đi làm, tàu luôn chật cứng những bộ đồ kẻ sọc và túi đựng laptop, nhưng lúc này đã là mười giờ ba mươi phút sáng, tàu gần như vắng tanh. Chàng trai đối diện tôi dán mắt lên trần toa tàu. Cậu mặc một chiếc áo thun của đội tuyển Anh và quần jeans xanh lấm lem bụi thạch cao. Mặt trong cánh tay có xăm dòng chữ viết theo phong cách gothic: ĐÂY LÀ THỜI ĐẠI CHO ANH HÙNG. Tôi chăm chú nhìn hình xăm – dán mắt vào sự cố định và ngữ pháp ngô nghê của nó. Khi tôi nhìn lên, cậu ta đang nhìn lại tôi, đôi mắt màu hổ phách bình thản không chớp. Tôi đỏ mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ, những khu vườn sau các ngôi nhà chung vách vùn vụt lướt qua.
Tàu phanh lại khi chúng tôi đến gần Waterloo. Có cảm giác như đang ở giữa hai thế giới. Đế phanh nghiến lên bánh xe kim loại của đoàn tàu và tôi cảm thấy như mình trở về lúc tám tuổi. Tôi ở đó, đồng quy với tạp chí của mình trên những đường ray thẳng tắp. Không lâu nữa, tôi sẽ đến một ga cuối và phải chứng tỏ rằng tôi có thể bước ra khỏi toa tàu này trở về với công việc trưởng thành của mình. Khi tàu dừng, tôi quay lại để nói gì đấy với chàng trai có đôi mắt màu hổ phách, nhưng cậu ta đã đứng dậy khỏi ghế ngồi và biến mất hút vào cánh đồng lúa mạch bạt ngàn ẩn náu dưới bóng cây rừng.
Tôi đến tầng tòa soạn lúc mười một giờ ba mươi. Xung quanh trở nên im lặng. Các cô gái nhìn tôi trân trối. Tôi mỉm cười và vỗ tay.
“Xem nào, quay lại công việc thôi! Khi một trăm nghìn phụ nữ thành thị từ mười tám đến ba lăm tuổi có nghề nghiệp ổn định thuộc nhóm ABC1 bị mất tập trung thì chúng ta cũng sẽ mất tập trung, nhưng chưa đến lúc đấy.”
Ở cuối phòng làm việc để mở, Clarissa đang ngồi tại bàn tôi. Cô đứng dậy khi tôi tiến đến, và đi vòng ra phía trước. Cô dùng son bóng màu mận óng ánh. Cô nắm tay tôi.
“Ôi, Sarah,” cô thốt lên. “Cô bạn già tội nghiệp của tớ. Cậu cảm thấy thế nào?”
Cô đang mặc một bộ áo liền váy màu tím hoa cà với một chiếc thắt lưng da cá màu đen mướt, mang bốt cao gót đen bóng. Tôi nhận ra mình vẫn đang mặc quần jeans đã mặc lúc sáng khi đưa Batman đi nhà trẻ.
“Tớ ổn rồi,” tôi đáp.
Clarissa nhìn tôi từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu, rồi nhíu mày.
‘Thật không?” Cô hỏi.
“Thật.”
“Ồ. Thế thì tốt lắm.”
Tôi nhìn qua bàn mình. Máy tính xách tay của Clarissa nằm ở giữa, cạnh chiếc giỏ hiệu Kelly của cô. Giấy tờ của tôi bị dồn vào góc đằng xa.
“Bọn tớ không biết cậu sẽ vào,” Clarissa phân bua. “Cậu không phiền khi bị tớ chiếm ngai chứ, cưng?”
Tôi thấy Clarissa đã cắm điện thoại Blackberry của cô vào đồ sạc pin của tôi.
“Không,” tôi đáp, “dĩ nhiên là không.”
“Bọn tớ tưởng cậu muốn bọn tớ chủ động làm số tháng Bảy.”
Tôi nhận thức có nhiều đôi mắt đang theo dõi chúng tôi ở khắp phòng. Tôi mỉm cười.
“Ừ, thế thì tuyệt quá,” tôi đáp. “Thật đấy. Vậy mọi người có gì rồi?”
“Cho số này ư? Cậu ngồi xuống trước đã nhé? Để tớ pha cà phê cho cậu, hẳn cậu cảm thấy kinh khủng lắm.”
“Chồng tớ chết thôi, chứ tớ vẫn còn sống mà, Clarissa. Tớ còn một đứa con trai phải nuôi nấng và một khoản thế chấp phải trả. Tớ chỉ muốn quay lại ngay với công việc.” Clarissa lùi lại một bước.
“Được thôi,” cô nói. “Xem nào, chúng ta có nhiều bài hay lắm. Vì tháng này là tháng đua thuyền Henley nên đương nhiên chúng ta sẽ làm một bài theo kiểu khôi hài về việc không nên mặc gì tại cuộc đua thuyền, đó là cảnh nền tuyệt vời cho những bức ảnh chụp các vận động viên chèo thuyền săn chắc, chuẩn không cần chỉnh. Về thời trang chúng ta sẽ làm một bài gọi là “Chơi Bạn Trai Của Bạn” – thấy chúng tớ làm gì với bài đó chưa? Sẽ có hình ảnh các cô gái cầm roi gầm gừ trước những chàng trai mặc hiệu Duckie Brown, cơ bản là thế. Còn cho mục “Đời sống thật” có hai lựa chọn. Hoặc chúng ta sẽ đăng bài tiêu đề “Nhan sắc và Ngân sách” về một người phụ nữ có hai cô con gái xấu xí và chỉ đủ tiền để trả chi phí phẫu thuật thẩm mỹ cho một đứa mà thôi. E hèm – phải – tớ biết. Hoặc – tớ thích cái này hơn – chúng ta có một bài nhan đề “Những rung động tuyệt hảo” và tớ đảm bảo với cậu, nó sẽ khiến độc giả sáng mắt. Ý tớ là, Chúa ơi, Sarah, bây giờ có những món đồ chơi tình dục cậu có thể mua qua mạng, chúng là giải pháp cho những ham muốn mà tớ còn không biết là có tồn tại nữa đấy, lạy Chúa tôi.”
Tôi nhắm mắt lại và nghe tiếng rè rè của những bóng đèn huỳnh quang, tiếng xè xè của máy fax, tiếng trò chuyện ngọt như mía lùi của những cô nàng biên tập viên trên điện thoại với các cửa hàng thời trang. Tất cả đột nhiên dường như phát rồ, tựa như mặc bộ bikini màu xanh lá cây đi đến một cuộc chiến tranh ở châu Phi. Tôi thở ra thật chậm, rồi mở mắt.
“Vậy cậu muốn đăng bài nào?” Clarissa hỏi. “Nghịch lý làm đẹp, hay kho tàng nhục dục?”
Tôi đi đến cửa sổ, áp trán lên kính.
“Xin đừng làm thế mà, Sarah. Mỗi lần cậu làm thế là tớ lại hồi hộp.”
“Tớ đang suy nghĩ.”
“Tớ biết, cưng à. Chính vì vậy tớ mới hồi hộp, vì tớ biết cậu đang nghĩ gì. Tháng nào chúng ta cũng tranh luận về chuyện này. Nhưng chúng ta phải đăng bài mà độc giả thích đọc. Cậu biết rõ còn gì.”
Tôi nhún vai. “Con trai tớ tin rằng nó sẽ mất hết sức mạnh nếu phải cởi bộ đồ Batman ra.”
“Và quan điểm của cậu là gì?”
“Là chúng ta có thể bị lừa mị. Là chúng ta có thể sai lầm trong niềm tin của mình.”
“Cậu nghĩ tớ sai lầm ư?”
“Tớ không biết phải nghĩ gì nữa, Clar ạ. Ý tớ là, về quyển tạp chí này ấy. Tất cả bỗng nhiên trở nên hư ảo quá.”
“Đương nhiên là vậy rồi, cô nàng tội nghiệp của tôi ơi. Tớ còn không biết tại sao hôm nay cậu lại đi làm nữa. Còn sớm quá mà.”
Tôi gật đầu. “Lawrence cũng nói thế.”
“Cậu nên nghe anh ấy.”
“Tớ có nghe mà. Tớ thật may mắn khi có anh ấy, thật sự là thế. Tớ không biết phải làm gì nếu không có anh ấy nữa.” Clarissa đến đứng cạnh tôi ở cửa sổ.
“Cậu có nói chuyện nhiều với anh ấy kể từ khi Andrew chết không?”
“Lawrence đang ở nhà tớ,” tôi đáp. “Anh ấy đến tối hôm qua.”
“Anh ấy ở lại qua đêm ư? Anh ấy có vợ rồi mà, phải không?”
“Đừng như thế chứ. Anh ấy có vợ từ trước khi Andrew mất kia.”
Clarissa rùng mình. “Tớ biết. Tớ chỉ cảm thấy hơi sởn gai ốc, thế thôi.”
“Thật sao?”
Clarissa thổi một sợi tóc ra khỏi mắt. “Ý tớ là cảm thấy đột ngột.”
“Ừm, đó đâu phải là chủ ý của tớ, nếu cậu thật sự muốn biết.”
“Dù sao thì tớ vẫn dùng lại từ mà tớ chọn ban đầu. Sởn gai ốc.”
Lúc này cả hai chúng tôi đều đứng tựa trán vào kính, nhìn xuống xe cộ bên dưới.
“Thật ra tớ đến đây để nói về công việc,” tôi nói sau một lúc im lặng.
“Được thôi.”
“Tớ muốn chúng ta quay trở lại những bài báo mà chúng ta từng viết khi tạo dựng tên tuổi. Hãy đăng một bài phóng sự về đời sống thật trên mục “Đời sống thật”, một lần thôi. Đó là tất cả những gì tớ muốn nói. Tớ sẽ không để cậu thuyết phục lần này đâu.”
“Nếu vậy thì cậu định đăng bài gì? Phóng sự kiểu gì?”
“Tớ muốn chúng ta làm một bài về người tị nạn đến Vương quốc Anh. Đừng lo, ta có thể viết theo phong cách tạp chí. Chúng ta có thể viết về những người tị nạn là phụ nữ, nếu cậu thích.”
Clarissa trợn tròn mắt.
“Và giọng cậu cho thấy cậu không phải nói về những người nữ tị nạn với đồ chơi tình dục đấy chứ.” Tôi mỉm cười.
“Thế nếu tớ không đồng ý thì sao?” Clarissa hỏi.
“Tớ không biết. Về mặt kĩ thuật, tớ nghĩ là tớ có thể sa thải cậu.”
Clarissa suy nghĩ một chút.
“Tại sao lại là người tị nạn?” Cô hỏi. “Có phải vì cậu vẫn còn cáu do chúng ta không đăng bài về người phụ nữ Baghdad trong số tháng Sáu không?”
“Tớ chỉ nghĩ đó là một vấn đề không bao giờ biến mất. Tháng Năm, tháng Sáu, hay bất cứ khi nào đi nữa.”
“Được thôi,” Clarissa đồng tình. Rồi cô nói thêm, “Có thật cậu sẽ sa thải tớ không, cưng?”
“Tớ không biết. Có thật cậu sẽ từ chối không?”
“Tớ không biết.”
Chúng tôi đứng đấy một lúc lâu. Ở dưới phố, một chàng trai trông giống người Ý đang đạp xe ngang qua một hàng dài ô tô rồng rắn vì tắc đường. Tầm hai mươi tuổi, ở trần, rám nắng, mặc mỗi chiếc quần cộc vải nylon trắng.
“Năm,” Clarissa nói.
“Trên thang điểm mười ư?”
“Trên thang điểm năm, cưng à.”
Tôi bật cười. “Có những hôm tớ chỉ muốn vui vẻ hoán đổi cuộc đời với cậu đấy, Clar ạ.”
Clarissa quay sang tôi. Tôi chú ý đến dấu hằn mỏng trên mặt kính nơi cô vừa tựa trán lên. Nó lơ lửng như một đám mây nhẹ màu thịt đỏ trên ngọn tháp màu xương trắng của Nhà thờ Chúa Spitalfields.
“Ôi, Sarah,” Clarissa thốt lên. “Chúng ta nhún nhường với nhau quá thành ra người này làm người kia thất vọng.
Cậu là chủ. Đương nhiên tớ sẽ viết bài về người tị nạn cho cậu, nếu cậu thực sự muốn. Nhưng thực lòng tớ cho rằng cậu không hiểu độc giả sẽ lướt mắt qua nhanh thế nào đâu. Vấn đề ở đây là, đề tài đó chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống của ai cả.”
Tôi cảm thấy hoa mắt lảo đảo, vội lùi lại một bước từ cửa kính.
“Cậu chỉ cần tìm ra khía cạnh để khai thác,” tôi run rẩy nói.
Clarissa nhìn tôi chăm chú. “Cậu đang đau khổ, Sarah ạ. Cậu suy nghĩ không được thông suốt. Cậu chưa sẵn sàng để trở lại với công việc đâu.”
“Cậu muốn công việc của tớ, có phải thế không, Clar?”
Clarissa đỏ bừng mặt. “Cậu đừng nói năng hồ đồ.”
Tôi ngồi xuống mép bàn và lấy ngón cái xoa thái dương.
“Phải, tớ hồ đồ quá. Chúa ơi. Tớ xin lỗi. Dù sao thì, có lẽ cậu nên làm công việc của tớ. Tớ mất động lực rồi, thật đấy. Tớ chẳng còn thấy nó có ý nghĩa gì nữa.”
Clarissa thở dài. “Tớ không muốn công việc của cậu, Sarah ạ.”
Cô phẩy những móng tay dài của mình về phía tầng tòa soạn.
“Họ vẫn thèm khát vị trí của cậu đấy, Sarah. Có lẽ cậu nên tiến lên và để một người trong số họ đảm nhận công việc.”
“Cậu nghĩ họ có thực sự xứng đáng không?”
“Cậu nghĩ chúng ta có xứng đáng không, lúc ở tuổi họ?”
“Tớ không biết. Tớ chỉ nhớ là tớ đã mong muốn nó mãnh liệt. Lúc đấy công việc này có vẻ hấp dẫn thật, nhỉ? Tớ nghĩ tớ có thể chinh phục được cả thế giới, thật sự tớ đã nghĩ như thế đấy. Làm cho những vấn đề đời thật trở nên hấp dẫn hơn. Thử thách bản thân, nhớ không? Ngay cả cái tên của tạp chí chúng ta, Clar ạ. Cậu nhớ vì sao chúng ta chọn nó không? Là Nixie[25] đấy, chúng ta định câu khách bằng sex rồi sau đó mở vấn đề ra cho họ quan tâm. Chúng ta không định để bất kì ai dạy chúng ta cách làm tạp chí. Chính chúng ta sẽ dạy họ, nhớ không? Chuyện gì đã xảy ra với mong muốn ấy của chúng ta rồi?”
“Chuyện xảy ra với mong muốn của chúng ta chính là ta đã đạt được một số điều mà chúng ta mong muốn đấy, Sarah ạ.”
Tôi mỉm cười, ngồi xuống bàn làm việc. Tôi kéo chuột xuống các trang phác thảo trên màn hình máy tính của Clarissa.
“Thật ra những bài này cũng khá hay đấy chứ,” tôi nhận xét.
“Tất nhiên là hay rồi, cưng à, tháng nào tớ cũng viết đi viết lại đề tài này trong mười năm qua mà. Nhắm mắt tớ vẫn có thể viết được về giải phẫu thẩm mỹ và đồ chơi tình dục.”
Tôi ngả người tựa vào ghế và nhắm mắt lại. Clarissa đặt tay lên vai tôi.
“Nhưng nói nghiêm túc nhé, Sarah?”
“Mmm?”
“Làm ơn cho bản thân cậu một ngày để suy nghĩ về điều đó, được không? Ý tớ là, về bài viết người tị nạn ấy. Lúc này cậu đang tâm trạng lắm, bao nhiêu chuyện xảy ra thế kia mà. Sao ngày mai cậu không nghỉ ngơi ở nhà, chỉ để đảm bảo rằng cậu đã suy nghĩ chắc chắn, và nếu cậu đã chắc chắn thì tất nhiên tớ sẽ viết bài đó cho cậu. Nhưng nếu cậu chưa chắc chắn thì đừng vứt bỏ sự nghiệp của chúng ta vì bài báo đó vào lúc này, được không, cưng?”
Tôi mở mắt ra. “Thôi được. Tớ sẽ nghỉ một ngày.”
Clarissa thở phào nhẹ nhõm. “Cám ơn, búp bê. Vì những gì chúng ta làm cũng đâu đến nỗi tệ. Thật mà. Chúng ta viết về thời trang thì cũng chẳng có ai chết.”
Tôi nhìn ra tầng tòa soạn và thấy các cô gái đang nhìn lại tôi: thăm dò, phấn khởi, rình rập.
Tôi đi một chuyến tàu thưa người nữa để trở về Kingston và về đến nhà lúc hai giờ chiều. Trời rất nóng và mù sương, ngày tĩnh lặng và nặng nề. Cần một chút mưa để phá tan không khí đó.
Lúc tôi về đến nhà, Lawrence đang ở trong nhà bếp.
Tôi bắc ấm nước lên bếp.
“Ong đâu rồi anh?”
“Nó ở trong vườn đấy.”
Tôi nhìn ra và thấy cô bé nằm trên bãi cỏ, ở tận cuối khu vườn cạnh bụi nguyệt quế.
“Anh thấy con bé có ổn không?”
Anh chỉ nhún vai.
“Có chuyện gì vậy? Hai người chưa thật sự cởi mở với nhau, phải không?”
“Không phải thế,” Lawrence đáp.
“Nhưng mà có căng thẳng, đúng không nào? Em có thể cảm nhận được.”
Tôi nhận ra mình đã khuấy đến rách cả túi trà lọc. Tôi đổ tách trà vào bồn rửa, pha một tách khác.
Lawrence đứng sau lưng tôi, quàng tay qua eo tôi.
“Em mới là người có vẻ căng thẳng đấy. Có phải do công việc không?” Anh hỏi.
Tôi ngả đầu ra sau tựa lên vai anh rồi thở dài.
“Công việc thật kinh khủng. Em chỉ sống sót nổi bốn mươi phút ở đấy. Em đang phân vân có nên nghỉ việc không.”
Anh thở dài vào gáy tôi.
“Anh biết mà. Anh biết chuyện như thế này sẽ đến.”
Tôi nhìn ra ngoài, thấy Ong Nhỏ đang nằm ngửa, ngó lên bầu trời mù mờ xám xịt
“Anh có nhớ cảm giác của mình khi ở tuổi cô bé không? Hoặc ở tuổi Charlie? Anh có nhớ cái thời mà anh cảm thấy có thể thực sự làm được một điều gì đấy để khiến thế giới tốt đẹp hơn?”
“Em hỏi nhầm người rồi. Anh làm việc cho chính quyền trung ương, không nhớ sao? Thật ra thì làm điều gì đó chính là sai lầm mà bọn anh được đào tạo để tránh mắc phải.”
“Thôi đi, Lawrence, em đang nghiêm túc đấy.”
“Anh có bao giờ nghĩ mình có thể thay đổi thế giới chưa? Câu hỏi của em là vậy phải không?”
“Phải.”
“Một chút, có lẽ thế. Khi anh mới nhập ngũ, anh cho rằng lúc ấy mình khá lý tưởng.”
“Nó đã thay đổi vào lúc nào?”
“Khi anh nhận ra chúng ta sẽ không thể thay đổi thế giới. Chắc chắn không thể, nếu việc đó bao gồm phải lắp đặt bất kì hệ thống máy tính nào. Vào tầm giờ ăn trưa của ngày thứ nhất.”
Tôi mỉm cười và ghé môi sát tai Lawrence. “Chà, nhưng anh đã thay đổi thế giới của em,” tôi nói.
Lawrence nuốt nước bọt. “Phải. Đúng, anh nghĩ anh đã làm vậy.”
Sau lưng chúng tôi, máy làm đá thả một viên đá xuống.
Chúng tôi đứng một lúc và nhìn ra Ong Nhỏ.
“Nhìn con bé xem. Em sợ quá. Anh có thật lòng nghĩ rằng em sẽ cứu được nó không?” Tôi hỏi.
Lawrence nhún vai. “Có thể em làm được. Và đừng hiểu lầm anh nhé, nhưng nếu em làm được thì sao? Em cứu được nó, nhưng còn cả một thế giới những người như nó ở phía sau. Một đàn những con Ong Nhỏ, đến đây để kiếm ăn.”
“Hay là để thụ phấn,” tôi nói.
“Anh nghĩ như thế thì thật ngây thơ,” Lawrence đáp.
“Em nghĩ chủ biên phóng sự của em sẽ đồng ý với anh.” Lawrence xoa bóp vai tôi và tôi nhắm mắt lại.
“Chuyện gì đang gặm nhấm em thế?” Lawrence hỏi.
“Dường như em không thể dùng tạp chí để tạo ra khác biệt. Trong khi đó là nguyên nhân nó ra đời. Nó lẽ ra phải có nét riêng. Em không hề có ý định biến nó thành một tạp chí rác rưởi về thời trang như những tạp chí khác.”
“Vậy điều gì đang ngăn cản em?”
“Mỗi khi chúng em đăng cái gì đấy sâu sắc và ý nghĩa, lượng phát hành lại giảm.”
“Vậy có nghĩa là cuộc sống của mọi người đã quá khó khăn rồi. Em có thể thấy họ không muốn ta nhắc họ rằng cuộc sống của những người khác cũng thối tha tương tự.”
“Em nghĩ là thế. Có lẽ hóa ra Andrew đã đúng. Có lẽ em cần phải trưởng thành hơn và tìm một công việc chín chắn hơn.”
Lawrence ôm tôi sát vào người.
“Hoặc có lẽ em nên nghỉ ngơi thư giãn một thời gian, tận hưởng những gì em có.”
Tôi nhìn ra vườn. Bầu trời lúc này đã tối hơn. Có vẻ như mưa không còn ở quá xa nữa.
“Ong Nhỏ đã thay đổi em, Lawrence ạ. Em không thể nhìn con bé mà không suy nghĩ về cuộc đời nông cạn của mình.”
“Sarah, em đang nói toàn chuyện nhảm nhí. Ngày nào chúng ta cũng thấy những vấn đề của thế giới trên truyền hình. Đừng nói với anh đây là lần đầu tiên em nhận ra chúng là thật nhé. Đừng nói với anh những người ấy sẽ không hoán đổi cuộc đời của họ với em nếu có thể. Đời họ cầm chắc bỏ đi rồi. Nhưng làm cho đời em cũng bỏ đi luôn ư? Việc đó sẽ không có ích lợi gì đâu.”
“Ừm, bây giờ em cũng có giúp được gì cho họ đâu, phải không nào?”
“Em còn có thể làm gì hơn? Em chặt một ngón tay để cứu con bé đó. Bây giờ em còn cưu mang nó nữa. Thức ăn, chỗ ở, luật sư… những thứ đấy không hề rẻ. Em đang chia nhỏ mức lương tốt của mình để dùng cho việc giúp đỡ.”
“Mười phần trăm. Em chỉ cho con bé chừng đó. Một trên mười ngón tay. Mười trên một trăm bảng. Mười phần trăm không thể được xem là một sự cam kết hết lòng.”
“Em hãy tính toán lại xem. Mười phần trăm là chi phí trong làm ăn kinh doanh. Mười phần trăm đem lại cho em một thế giới ổn định để sống cuộc đời yên ổn. Ở đây, yên ổn ở phương Tây. Nên nghĩ về sự việc theo cách đó. Nếu mỗi người đều cho mười phần trăm thì chúng ta chẳng còn cần trợ giúp tị nạn nữa.”
“Anh vẫn muốn em tống con bé đi, phải không?”
Lawrence xoay người tôi lại để tôi phải nhìn vào mắt anh. Có gì đó trong đôi mắt anh rất gần với nỗi hoảng loạn, và vào lúc đó, nó khiến tôi khó chịu mà không hiểu tại sao.
“Không,” anh đáp. “Tuyệt đối không. Em cứ giữ con bé lại và trông nom chăm sóc nó. Nhưng xin em, xin em đừng vứt bỏ cuộc đời mình. Anh quan tâm đến em nhiều lắm, anh không thể chịu nổi điều đó. Anh quan tâm đến chúng ta nhiều lắm.”
“Ôi, em không biết, em thật sự không biết.” Tôi thở dài.
“Em nhớ Andrew.”
Lawrence rời tay khỏi eo tôi, và lùi lại một bước.
“Ôi, làm ơn đi mà,” tôi nói. “Em nói nhưng không nghĩ vậy đâu. Ý em là, anh ấy rất giỏi đối phó những việc bình thường. Anh ấy không hề hồ đồ, anh biết không? Anh ấy sẽ nói với em, Đừng tào lao như thế, Sarah. Đương nhiên em sẽ tiếp tục ở lại với công việc này. Và em sẽ cảm thấy kinh khủng trước giọng điệu của anh ấy, nhưng em sẽ tiếp tục ở lại với công việc của em, và khi đó tất nhiên hóa ra anh ấy đã đúng, mà vậy thì còn tồi tệ hơn nữa. Nhưng em nhớ anh ấy, Lawrence ạ. Thật buồn cười khi anh có thể nhớ một người nào nhiều đến thế.”
Lawrence đứng tựa vào quầy bếp đối diện, quan sát tôi.
“Vậy em muốn gì ở anh?” Anh hỏi. “Em muốn anh lên mặt dạy đời em như Andrew không?”
Tôi mỉm cười. “Ôi, lại đây nào.”
Tôi ôm anh, hít vào mùi hương mềm mại, sạch sẽ từ làn da anh.
“Em lại nói năng vô lý rồi, phải không?”
“Em đang đau buồn. Sẽ phải mất một thời gian để mọi chuyện lại đâu vào đấy. Em nhìn lại cuộc đời mình cũng tốt, thật sự là thế, nhưng anh nghĩ em không nên vội vã quyết định bất cứ điều gì, em biết không? Nếu sáu tháng nữa em vẫn còn muốn bỏ việc thì cứ bỏ việc bằng mọi giá. Nhưng lúc này công việc của em đang trả lương cho em để em làm việc gì đấy có ý nghĩa. Người ta vẫn có thể làm được những điều tốt đẹp trong hoàn cảnh không thuận lợi. Chúa biết thế, anh cũng biết thế.”
Tôi chớp mắt để ngăn nước mắt trào ra. “Thỏa hiệp, nhỉ? Thật đáng buồn phải không, khi chúng ta lớn lên. Lúc đầu anh cũng giống như Charlie của em. Lúc đầu anh cũng nghĩ có thể giết hết người xấu và cứu thế giới. Sau đó anh lớn lên một chút, có lẽ bằng tuổi Ong Nhỏ, và anh nhận ra rằng một số người xấu trên đời lại ở trong chính người anh, rằng biết đâu anh là một phần của nó. Sau đó anh lại già hơn chút nữa, và yên ấm hơn một chút, và bắt đầu tự hỏi sự xấu xa anh thấy trong người mình có thật sự là xấu xa hay không. Anh bắt đầu nói về mười phần trăm.”
“Có lẽ đó là quá trình phát triển bình thường của một con người thôi, Sarah ạ.”
Tôi thở dài, và nhìn ra Ong Nhỏ.
“Chà,” tôi nói, “có lẽ đây cũng là một thế giới đang phát triển.”