Chương tám
Khi tôi từ quán cà phê trở về tiệm, cậu George khịt mũi ngửi tôi rồi nói: “Mày hút thuốc hả nhóc?”
Tôi đáp: “Đâu có.” Tôi không thể nói là tôi la cà trốn việc trong quán cà phê.
Cậu nheo mắt lại ti hí. Tôi thấy Derek nhìn cậu, khoái trá. Rồi cậu George hỏi: “Hôm nay mày gọi điện cho má chưa?”
“Dạ chưa,” tôi đáp.
“Ừ, tao gọi rồi,” cậu nói. “Má mày không khỏe lắm đâu à nha.” Cậu đảo mắt ngó lên trần nhà. Tôi không hỏi cậu muốn nói điều gì, tôi đoán được mà. Thời gian gần đây, má đi ngủ vào buổi chiều. Bà uống thuốc ngủ và xem mấy phim đen trắng cũ trên tivi. Ba mang cái máy Toshiba xách tay cũ ra khỏi căn phòng để trống rồi cắm nó với một cái ăng-ten trong nhà.
Tôi nghĩ đến việc gọi điện cho má nhưng tôi không muốn gọi ngay lúc đó. “Cháu sẽ gọi cho má,” tôi nói.
Cậu George hỏi: “Khi nào?”
“Lát nữa,” tôi đáp.
“Nhớ là dùng di động của mày nhé,” cậu nói, “không được dùng điện thoại của tao ở nhà.”
“Vâng,” tôi đáp.
“À, cái lò sản xuất vi khuẩn [5] đó sao rồi?” cậu hỏi.
Mười phút sau, trong lúc tôi đang pha một tách cà phê thì Kate bước tới thì thầm: “Rất tiếc về tin của má anh. Bà bị sao vậy?”
“Chắc là thường thôi. Tôi hi vọng vậy.”
Suốt thời gian còn lại của buổi sáng tôi dùng để sắp những bìa cạc-tông bọåc chân cây đàn Bechstein sẵn sàng cho việc chuyên chở đến Thụy Sĩ. Tôi hết băng keo dùng cho chân đàn cuối cùng nên tôi phải chôm một ít của chân đàn trước, vì thế khi tôi xong việc thì cạc-tông gần như muốn rớt ra khỏi cả hai cái chân đàn, nhưng không ai phát hiện thấy điều đó. Thật tình mà nói thì tôi không có nhiều việc để làm trong tiệm, chỉ những việc vặt như đi đậu chiếc Merc, mua cà phê ở tiệm World Bean, và cách một ngày lại đi lấy hoa ở một sạp bán hoa nằm cuối phố.
Trong lúc tôi bọc những bìa cạc-tông cho cây đàn Bechstein thì tôi cứ nghĩ đến việc ngừng tay một tí để gọi điện cho má nhưng tôi lại không làm. Thật sự tôi không làm được việc đó. Tôi biết chắc chắn chúng tôi sẽ thay phiên tranh cãi về việc má muốn tôi trở về nhà, và chuyện đó sẽ làm tôi không còn vui vẻ gì nữa. Tôi thích nghĩ về Jennifer hơn. Tôi thắc mắc khi vuốt ve lên chỗ tóc được cạo đi đằng sau gáy nàng thì sẽ có cảm giác như thế nào. Tôi tưởng tượng chắc nó giống như bên trong những chiếc hộp đựng nữ trang của má mà tôi hay mở ra sờ chơi khi bà đang tắm. Tôi không biết gì về Jennifer cả, thật sự là vậy, nhưng tôi có một cảm nhận rất thú vị về nàng.
Ví dụ như, nàng sẽ nghĩ như thế nào nếu tôi chết rũ đi vì buồn bã? Ví dụ, nàng đọc được trên báo tin tôi đang hấp hối, hay nàng trở lại tiệm đàn để đưa tôi đến một nhà hàng sang trọng, thì có ai đó nói rằng: “Ồ, Graham qua đời ngày hôm qua rồi, cô không biết à?” Tôi nghĩ là nàng sẽ bàng hoàng đau khổ. Tôi hình dung nàng trên vỉa hè bên ngoài tiệm đàn, khóc nức nở, không màng đến việc nước mắt làm ố chiếc áo khoác hiệu Prada hay hiệu gì đó. Tôi và Jennifer đã có một sự kết nối đặc biệt nào đó, và khoảng cách về tuổi tác không có chút quan trọng gì. Tôi làm nàng kinh ngạc, nàng đã nói với tôi như thế, và thậm chí nàng chưa biết gì về tôi.
Đầu óc tôi hơi bị mát dây. Tôi nghĩ chuyện người khác sẽ nghĩ gì khi tôi qua đời. Giả dụ như cậu George chẳng hạn. Cậu không thích tôi, má có nói vậy, cho nên cậu sẽ không quan tâm. Thật sự cậu sẽ còn vui nữa, vì cậu có thể thu được một số tiền thuê nhà đúng giá cho căn hộ của mình thay vì mớ tiền còm (lời của cậu) mà cậu nhận được từ ba má trả để tôi được ở đó. Còn ba? Tôi không biết ông nghĩ những gì, ông chẳng hề để lộ ra những suy nghĩ của mình. Có lẽ ông không nghĩ. Phần lớn mọi người lúc nào cũng có nào là tiếng động, nào là giọng nói, nào là các ý tưởng và những điều họ bất ngờ nhớ được, chạy lung tung ì xèo trong đầu, nhưng có lẽ trong đầu của ba thì không có khỉ gì cả. Do đó thắc mắc này không hạp với ông chút nào. Nhưng tôi biết nếu tôi chết thì ông sẽ làm gì: ông sẽ đi xuống nhà kho, chỗ này thì trái ngược với cái đầu của ông, tức là trong nhà kho có đủ thứ trong đó.
Derek sẽ khoái lắm nếu tôi ngủm củ tỏi vì hắn là một thằng nịnh bợ, và vì chuyện tôi chết sẽ cho hắn cái cớ để ôm Kate giả vờ an ủi ở đám tang và cả sau đó. Còn Kate thì sẽ quan tâm, cô sẽ quan tâm lắm nhưng với cái kiểu sướt mướt kìa. Cô sẽ thắp nến thơm, và nói mọi người hãy nắm tay nhau thành vòng tròn để nghĩ những điều tốt đẹp về tôi.
Còn lại má. Tôi biết má sẽ đau buồn. Má sẽ buồn lắm vì xa lìa bất cứ điều gì, bà luôn nói với tôi rằng tôi là con một của ba má, và tôi không nghĩ họ có thể có thêm một đứa nào khác nếu tôi ngủm. Má trái ngược với ba, có quá nhiều suy nghĩ trong đầu bà, và nếu không cẩn thận thì chúng sẽ thành hình quả lê [6] ở trong đó.
Có lần cả nhà đi nghỉ mát ở Lulworth Cove, má bỏ mọi thứ vào một cái thùng đá để mang xuống bãi biển. Cái thùng đá hình vuông, có các góc hơi tròn, làm bằng nhựa đỏ có viền trắng quanh nắp đậy. Có quá nhiều thứ để bỏ vào và nó đầy tràn lên khiến bà không thể đậy nắp lại được. Một chai nước chanh và một cái bánh thịt mà bà cố hết sức nhét vào bị văng ra ngoài. Rồi bà chịu thua. Bà nhấc cái thùng đá lên đổ hết ra sàn xe. Đầu óc má giống cái thùng đá đó. Bạn phải sắp xếp nó thật cẩn thận kỹ lưỡng. Một ai đó qua đời sẽ là quá sức chịu đựng của má.
Bí mật của tôi nằm trong cái thùng đá đó. Còn nhiều điều thông thái nữa.
Tôi lên bảy khi cả nhà đi Lulworth Cove. Chúng tôi đậu xe lên trên dốc đá.
Buổi tối, gió thổi mạnh làm chiếc xe đong đưa, tôi rất thích điều đó. Má thật vui trong chuyến nghỉ mát đó, thế nào đi nữa cũng vui đến một mức nào đó. Má nói gió là quỷ dữ của biển cả, nó đến báo cho chúng ta biết kẻ nào là chúa tể. Có vài ngày mưa khi chúng tôi ở đó, khi trời mưa thì nghe như có ai đó đang đổ đá sỏi lên mái nhà.
Để xuống bãi biển thì phải đi dọc theo các vách đá rồi đi xuống một lối dốc đâm vào sườn một vách đá. Chỗ sau cùng làm đôi chân đau nhừ. Vì trên một đoạn đường dài mà chúng tôi phải mang cả đống đồ trong cái thùng đá, thêm mấy tấm thảm trải nằm và tấm chắn gió. Chúng tôi xuống đó cả ngày. Trừ ba đi xuống đó hai lần. Lần đầu là sáng sớm, lúc chúng tôi vẫn còn ngủ. Tôi nghĩ có lẽ ông nhớ cái nhà kho. Đi xuống bãi một mình, khi không có ai quanh đó, thì cũng ngang với việc vào nhà kho của ông. Ông nhặt vỏ sò.
Ông mang vỏ sò đựng trong cái túi vải ka-ki mà má nói rằng của ông nội và lẽ ra ba nên ném đi vì nó hôi. Ông đổ cái túi ra trên bãi cỏ bên ngoài chiếc xe, rồi chống tay quỳ xuống sắp mớ vỏ sò thành một mô hình. Cái mô hình là một hình xoắn ốc to dần mà ông cứ bỏ thêm vỏ sò vào mỗi ngày.
Trong lúc ba làm vụ này thì má nấu bữa ăn sáng. Ngày nào chúng tôi cũng ăn trứng, điều này thật không bình thường. Trứng mua từ một nông trại trong vùng, má nói chúng là thứ trứng tươi mới nhất mà chúng tôi từng được ăn, và chúng rất tốt cho sức khỏe. Nhưng với tôi thì chúng không khác gì với trứng mua ở siêu thị và trông còn tệ hơn nữa. Có những chỗ đen và một miếng xoáy màu trắng trong mỗi trái trứng, có thể đó là mầm của một con gà con. Chúng tôi ngồi ăn trứng, ba nhìn đống vỏ sò mà ông đổ ra trên bãi cỏ qua cửa xe.
Một đêm nọ, ba đánh thức tôi dậy và nói: “Đi ngắm sao nào.” Ông dẫn tôi ra ngoài, tôi vẫn mặc đồ ngủ và đi chân không. Má nói: “Cho nó mang giày dép gì cho ấm đi.” Nhưng ba nói: “Mùa hè mà.” Cỏ ướt dưới chân tôi, lạnh và sạch. Ba nói: “Nhìn kìa.” Tôi ngẩng đầu nhìn lên. Ban đầu tôi không thấy gì cả. Rồi tôi thấy sao, từng vì sao một, cho tới khi cả bầu trời sáng bừng lên đầy những sao. Trong khi chúng tôi nhìn lên trời, ba phải đặt tay ông lên vai tôi để giữ thăng bằng.
Chiếc xe tải nhẹ thật là tiện, nó xếp gọn lại và ngăn ra thành một phòng vệ sinh có chỗ tắm và hai phòng ngủ riêng. May là phòng của tôi ở đàng sau nên tôi có thể nằm yên trong lúc má dậy dọn giường và làm bữa ăn sáng.
Một buổi sáng nọ trời rất nắng. Mặt trời đánh thức tôi dậy. Nắng soi qua chỗ hở của chiếc rèm. Má đã đóng phần ở giữa của chiếc xe để che phòng vệ sinh lại. Tôi nghe tiếng má đang tắm. Chân bà kêu lẹp nhẹp trên cái bệ bằng nhựa và thỉnh thoảng bà lại khịt mũi. Tôi hình dung nước chảy vào lỗ mũi khiến bà khịt mũi. Nắng rọi lên mí mắt tôi. Ban đầu tôi không mở mắt. Tôi nhìn hai đốm ánh sáng màu cam qua mí mắt do ánh nắng rọi vào, và tôi lắng nghe tiếng má tắm sau cánh cửa kế bên. Tôi nghĩ ba đã xuống bãi biển nhặt vỏ sò rồi.
Tôi vẫn không mở mắt ra. Tôi nghĩ về ngày hôm trước. Trên con đường dọc theo các vách đá đến bãi biển tôi đi sau mọi người một đoạn. Tôi cố tình làm vậy. Tôi phát ngán kè kè bên ba má mãi. Không phải là không tôn trọng hay vô lễ, như ba nói, nhưng nhiều khi tôi không thể nghĩ điều mình muốn nghĩ khi có họ gần bên. Không phải những điều xấu, chỉ là những điều riêng tư. Má dừng chân quay lại ngó và hối tôi đi nhanh lên, nhưng ba nắm tay bà, nói gì đó mà tôi không nghe được và bà nhún vai đổi ý. “Gặp con ở dưới kia nhé,” má nói.
“Đừng đi lâu quá và đừng đi gần mé vực nhé.” Họ đến những bậc cấp đi xuống bãi. Tôi nhìn đầu họ nhấp nhô lên xuống rồi biến mất bên dưới gờ cỏ của vách đá.
Tôi còn lại một mình. Không còn ai quanh đây. Tôi đứng đó một lát với chiếc lưới cá làm bằng tre và vải nylon xanh. Rồi tôi ngồi xuống cỏ. Cỏ tươi non mơn mởn và khá dài. Tôi nằm lăn xuống. Tôi ngắm mây trắng trôi bồng bềnh ngang bầu trời xanh lơ. Có vẻ như chúng di chuyển nhanh khi người ta nằm ngửa nhìn chúng hơn là khi đang bước đi. Nhìn chúng một lát tôi thấy chóng mặt. Cứ như là tôi đang đứng thẳng người lên và xem những cụm mây bay vần vũ trên một màn ảnh xi-nê. Gờ của vách đá cách chừng mười mét. Tôi không thể nhìn qua gờ đá, dù khi tôi ngồi dậy, nhưng tôi có thể cảm nhận được điều gì ở đó. Không gì cả. Hay chỉ có không khí. Tôi nghe được nó. Nó vang vọng như tiếng vỏ sò kêu khi mình áp lên tai.
Có một thứ âm thanh khác. Biển cả, xa dưới kia. Tôi nhận ra nó giữa trăm thứ âm thanh khác, tiếng gió, tiếng của hư không. Biển vang động như dòng xe đang lưu thông. Như các loại xe lớn nhỏ, không ngưng nghỉ. Như con đường ngang qua nhà mà tôi nghe hằng đêm ở nhà. Tôi nghĩ về điều này. Cũng chỉ là cùng một thứ tiếng động nhưng người ta có thể nghĩ khác về chúng tùy theo việc nó đến từ biển cả hay từ một con đường.
Tôi nhớ lời mẹ dặn đừng đi gần gờ vách đá. Nhưng tôi nghĩ nếu tôi bò ở đó, qua đám cỏ, thì rất an toàn. Tôi làm theo như vậy. Khi tôi đến được gờ đá tôi khám phá ra nó không phải là một góc vuông thẳng đứng. Mà nó thoai thoải dốc xuống. Hết vạt cỏ, có đất rồi đến đá. Xa tít bên dưới có một cái vịnh hình bán nguyệt. Bãi biển trông như cát màu vàng cam, nhưng tôi biết nó chỉ màu cam vì ướt và không phải là cát mà là những viên sỏi nhỏ. Biển chồm lên nó thành một dải bọt sóng mỏng, trắng xóa. Tôi không thấy được bọt sóng chạy lên bãi bao xa.
Nhiều lúc tôi mê tín dị đoan lắm. Vào cái ngày ở Lulworth Cove đó, bất cứ khi nào ăn kem tôi cũng thổi kem vào sâu bên trong đáy của cái bánh xốp bọc bên ngoài. Tôi phải biết chắc rằng kem đã lấp đầy hết đáy của cái bánh. Nếu cắn phải miếng bánh cuối cùng mà nó rỗng không thì tôi sẽ nghĩ rằng một điều xui xẻo sắp xảy ra. Tôi sẽ lo lắng trong vài phút rồi quên ngay đi. Ai mà biết được, có lẽ điều xui xẻo đã xảy ra sau khi tôi ngưng suy nghĩ về nó vì tôi đã không lấp đầy kem vào cái bánh, và chẳng bao giờ tôi nhận ra vậy. Có thể lắm chứ.
Giờ, nhìn biển, tôi biết tôi phải xem sóng của nó liếm lên bãi bao xa. Thật là một điều dị đoan nhưng điều này rất quan trọng. Tôi di chuyển tới trước và xuống một chút, lê qua mớ hoa cúc khổng lồ, cho tới khi hai cùi chỏ chống vào đất. Rồi tôi thò đầu ra. Khá gần, tôi thấy một tảng đá có cây cỏ mọc trên nó nhô ra. Cây cỏ đang nghiêng ngả tới lui dữ dội. Thật là lạ vì tôi không thấy chút gió nào cả. Tôi vẫn không thấy được biển liếm lên bãi cát đến đâu.
Tôi nhìn ra đàng sau. Vạt cỏ nghiêng lên rất dốc đến chỗ bằng phẳng ở đỉnh của vách đá. Khi tôi trượt xuống chỗ đất thoải có vẻ không dốc lắm, tôi thấy được cái lưới cá ny-lon màu xanh mà tôi để trên cỏ. Tôi quyết định tiến xa hơn một chút.
Tôi thừa nhận là mình hơi sợ, nhất là khi tôi ngoái nhìn ra sau và thấy sau lưng tôi dốc như thế nào, nhưng có vẻ như một sự hổ thẹn, khi đã đến được tới đây rồi mà không cố thêm một lần cuối để xem biển liếm lên bãi cát đến tận đâu. Tôi chỏi cùi chỏ rướn mình lên vài tấc. Ngay lúc đó, dường như mọi chuyện xảy ra cùng một lúc.
Đất thụt mất dưới cùi chỏ tôi và những hòn đá bị trượt đi. Không chỉ những hòn đá thôi, mà tôi cũng trượt, tôi thấy vậy. Chậm hơn những hòn đá nhưng cứ từ từ từ từ và không có gì để níu lại. Rồi gió nổi lên, ào tới và phần phật trên mặt tôi. Gió gào rú như một hồn ma trong phim. Nó như hút tôi ra phía trước và hút xuống. Tôi nhớ mình trượt về phía một tảng đá lởm chởm và nghĩ rằng không có đủ thời gian để bấu vào nó hay gạt nó ra. Nó sẽ đâm xuyên qua ngực tôi. Rồi, ngay khi tôi sắp sửa bị nó đâm phải thì một điều khác xảy ra.
Tôi nhói lên trong bụng như khi đang lái xe nhanh qua một cái cầu vòm. Tôi có cảm giác như mình hoàn toàn mất đi sự tiếp xúc với mặt đất. Tôi cảm thấy mình đang tự do bồng bềnh trôi. Mặt biển ngay bên dưới tôi, xám nhợt như sương mù và lấp lánh như những ngọn đèn huyền hoặc. Gió thổi vù vù vào tai và mũi. Tôi thấy mình nhẹ bỗng như bông bồ-công-anh. Tôi vung hai tay ra trước mặt, và đó là điều kỳ dị nhất trong mọi điều.
Tôi ngừng rơi.
Sáng hôm sau, đây là điều tôi đang nghĩ khi nằm trên giường trong xe, nắng chiếu lên mí mắt: Tôi không chỉ ngừng rơi. Tôi như quay trở lại từ đầu. Tôi đã quay trở lại, lên cao, rồi đáp xuống vạt cỏ dài tươi non và những đóa cúc khổng lồ trên đỉnh của vách đá, gần cái lưới cá của tôi. Tôi không hề có một vết bầm nào. Tôi không nghĩ nhiều về điều này vào lúc đó. Tôi chỉ thấy khoan khoái dễ chịu với chuyện xảy ra. Giờ đây tôi nghĩ rằng tôi đã nghĩ là do gió. Một luồng gió mạnh kỳ dị đã nâng tôi lên và ném tôi lại, cứu mạng tôi.
Tôi nằm đó nhìn lên bầu trời, nhìn những cụm mây bay vùn vụt ngang trời, trong lúc lấy lại hơi. Rồi có một con mòng biển. Tôi nghe tiếng của nó trước khi thấy nó. Đôi cánh đập rất êm. Rồi nó ngay trên tôi, nhanh như trái banh bowling. Nó run rẩy theo ngọn gió rồi níu gió đứng im trong khoảng không ngay trên tôi trong chừng sáu giây. Nó to như một con mèo có một con mắt đen nhỏ xíu sáng lóe. Tôi chợt có ý nghĩ quái đản là nó đến để nói với tôi điều gì đó. Rồi nó nghiêng cánh qua một bên và bị quét bay đi mất, như nước chảy xuống một cái lỗ tháo nước.
Tôi tiếp tục đi xuống bãi mang theo cái lưới cá. Khi đến chân những bậc cấp thì tôi không thấy ba má đâu cả. Tôi thấy tấm chắn gió nhưng không có ai ở đó, chỉ có một mớ áo quần nằm giăng hàng trước nó. Rồi mớ áo quần nhúc nhích, tôi thấy ba má. Ba đang nằm trên má. Nhưng chỉ một thoáng. Họ rời nhau ra khi trông thấy tôi.
Tôi ngừng rơi như thế nào nhỉ? Lần đầu tiên tôi hết sức suy nghĩ về chuyện này. Tôi cố mở mắt nhưng ánh nắng quá gắt. Tôi dịch chuyển đầu trên gối cho tới khi tôi tìm được bóng mát thì mở mắt ra. Tôi biết có điều gì đó liên quan với đôi tay của mình. Tôi đặt chúng lên tấm trải giường và nhìn. Tôi nhấc chúng lên trong ánh nắng rồi lần đầu tiên xem xét chúng thật kỹ. Tiếng má tắm ở cánh cửa kế bên ngưng lại. Im lặng. Tôi hình dung má đang lau khô người, hay săm soi nhìn hàm răng nếu tấm gương không bị mờ hơi nước. Có lần tôi bắt gặp má nhìn răng, môi trên của bà vểnh cong như một con chó khi nó nổi điên.
Tôi co gập những ngón tay lại. Giờ đây tôi không thường làm vậy nữa. Ngay cả khi chà rửa chúng thì tôi chỉ chà ngang trên đầu các ngón tay và hi vọng điều tốt nhất. Chúng gây ra tiếng động khô lạo xạo. Tôi ngó làn da giữa các ngón. Tôi giơ hai tay ra ánh sáng và nắng chiếu xuyên qua làn da. Đôi tay tôi trông thật kỳ dị, như các trái cam khổng lồ cắt làm đôi. Tôi ngồi thẳng lên trên giường. Tim đập thình thịch. Tôi không còn nghĩ gì nữa về chuyện xảy ra trên gờ vách đá. Tôi chỉ có cảm giác là tay mình có nhiều khả năng hơn nữa nếu mình cố gắng thử. Nếu mình biết cách cố làm. Tôi nhắm mắt lại và tập trung.
Tôi cảm thấy một điều gì đó nhập vào đôi tay mình. Tôi cảm thấy chúng trở nên to hơn. To hơn nhiều. Nắng đang chiếu lên trán tôi. Tôi nóng bứt rứt và tim đập dồn dập, tôi không dám mở mắt ra. Tôi có cảm giác đôi tay mình to như cái khăn tắm. Rồi một chuyện xảy ra không do tôi làm, có vẻ như không dính dáng gì tới tôi. Đôi tay tôi rung động thật mạnh và nhanh, nhanh cho tới nỗi cả hai cánh tay tôi đau mỏi mà tôi không thể làm gì để ngăn chúng lại. Tôi cố khép tay lại, để gấp các nếp thịt trở vào. Để đẩy thời gian trở lại thời điểm trước khi chuyện này xảy ra, và khi đó đôi tay tôi chỉ là đôi tay. To đùng, vụng về và trông kỳ dị, nhưng chỉ là đôi tay thôi. Còn bây giờ chúng là…? Chúng là cái gì đây? Tôi không dám mở mắt ra nhìn.
Tôi thấy mình nhấc lên khỏi giường. Lại là cái cảm giác nhẹ bỗng đó. Bông bồ-công-anh. Giờ thì tôi không dám mở mắt vì tôi không muốn phá vỡ cơn mê hoặc đó. Tôi không muốn thấy một thằng bé nằm trên giường của chiếc xe moóc. Điều đó có vẻ như quá sức buồn chán khi so với những gì tôi đang cảm nhận lúc này. Cái cảm giác phiêu bồng trong không khí. Nó dường như rất thật, như một giấc mơ mà trong đó người ta ngửi thấy mùi dầu máy thật hay mùi cá mòi trong nước sốt cà và nghĩ rằng đúng là thật chứ không phải mơ. Tôi có cảm giác như ngay cả tấm trải giường cũng rơi khỏi thân thể tôi. Rồi, bum! Tôi đụng gáy vào trần xe. Tôi mở mắt ra.
Vật đầu tiên tôi nhìn là đôi tay mình. Chúng chìa ra ngay trước mặt tôi, mờ ảo di động như cánh loài côn trùng mà tôi xem trong phim trên tivi. Trong chiếc xe moóc này chúng trông rất to, như những con chim ưng trong một cái lồng chim. Tấm trải giường rơi ra khỏi thân tôi. Chúng rơi ra vì tôi là đà cách mặt giường khoảng một mét. Tôi đang trong tư thế ngồi. Tôi nhớ lại một đoạn quảng cáo đã xem có một gã mặc đồ ngủ đang ngồi trong một chiếc xe mà mọi thứ trong đó đều vô hình ngoại trừ cái tay lái. Đó là tư thế của tôi giữa không trung, hai tay xòe ra trước. Bằng một cách nào đó hai tay tôi làm được điều này cho dù tôi không điều khiển gì chúng cả.
Đầu tôi lại đụng trần nhà. Thêm một cú nữa. Tôi cảm thấy chiếc xe đong đưa như khi gió thổi vào ban đêm. Tôi nghiêng qua một bên, vai tôi đụng vào sườn xe. Rồi nghiêng qua bên kia thì đụng sườn xe bên kia. Có ai đang gọi lớn. Má la lên từ phía sau bức vách ngăn. “Graham, con làm cái khỉ gì vậy?” Tôi muốn nó dừng lại nhưng tôi lại sợ nó dừng mất. Sợ nó không bao giờ xảy ra nữa. Vả lại tôi không biết làm sao để dừng. Tôi cố nói điều gì lại với má, một điều gì nghe bình thường để má đi cho rồi. Nhưng tôi không thể mở lời. Dường như không khí kẹt trong cổ họng khi tôi nói.
Tôi bay nghiêng và ghé nhìn vào góc cửa sổ. Tôi hẳn đã gây ra một tiếng động, hét lên gì đó, vì má lắc nắm cửa và la lên: “Graham, cái gì vậy? Ai ở trong đó vậy?” Rồi cửa bật mở, má đứng ngó lên tôi trên cao và tôi ngó xuống má. Dường như hai chúng tôi chỉ nhìn nhau như thế một lúc lâu, chung quanh hoàn toàn yên lặng, nhưng là sự yên lặng chứa vô số âm thanh chực bùng vỡ ra. Rồi nó vỡ bùng ra. Má thét lên hỏi tôi đang làm gì vậy? Tôi thét trả. Rồi tất cả ngừng lại.
Cứ như thể có ai đó bấm nút cho trọng lực trở lại bình thường. Tôi rớt xuống giường cái bịch. Tôi giơ đôi tay lên cho má thấy. Cả hai chúng tôi nhìn chúng chăm chăm, không nói lời nào. Giờ thì ánh nắng không soi qua nên chúng không giống trái cam cắt đôi nữa. Chúng giống một sự pha trộn giữa một cái găng tay đánh bốc và một bàn chân người nhái. Má nói: “Quỷ thần ơi!”
Má ngồi lên giường. Bà chỉ quấn chiếc khăn tắm màu trắng quanh người. Nước nhỏ giọt ở lông mày bà. Má nói: “Con làm trầy da rồi. Chờ chút nhé.” Bà trở lại phòng vệ sinh. Trong lúc bà đi, tôi dúi đôi tay xuống dưới tấm trải giường. Má trở lại với một miếng giấy vệ sinh. Bà chấm chấm nhẹ lên mắt tôi. Bà vỗ về rồi thì thầm: “Không sao đâu, cưng. Mà chuyện này bao lâu rồi?” Thật buồn cười nhưng bà có vẻ như không ngạc nhiên chút nào về điều đã thấy.
“Mới hôm nay, ngay lúc này,” tôi đáp.
Bà đứng dậy, xoay người một chút để chỉnh lại chiếc khăn tắm trên người. Bà vươn qua người tôi kéo hẳn cái màn cửa ra. Ánh nắng tràn vào. “Hôm nay thật đẹp trời,” bà nói. Bà xoay qua mở phía bên kia cái màn. Tôi thấy phía sau bắp chân má. Sau khi tắm chúng rất hồng và trông tươi trẻ. Chúng như bắp chân của một cô gái. Bà nói tiếp nhưng không quay lại đối diện tôi.
“Có phải đây là lần đầu không?” má hỏi.
“Dạ phải,” tôi đáp.
“Không ai biết chứ?”
“Biết gì? Ai kia?”
“Ba sẽ về liền đó,” má nói. “Má mong sao ổng vất cái túi quái quỉ đó đi. Nó làm cả chiếc xe hôi rình. Con sẽ không kể gì với ổng phải không? Má nghĩ là mình nên quên hết mọi chuyện này đi. Nó chưa từng xảy ra. Không có chuyện gì sẽ xảy ra hết. Đúng chưa nào?”
“Không có chuyện gì,” tôi đáp.
“Chẳng bao giờ xảy ra nữa. Và con sẽ không kể với bất cứ ai, phải vậy không? Chẳng bao giờ kể. Ai cũng có bí mật. Ai cũng mang kè kè một bí mật khủng khiếp mà chẳng ai khác biết. Con hiểu ý má nói không, Graham? Má đi làm món trứng đây.”
Ba từ bãi biển về. Tôi nghe tiếng vỏ sò va nhau trong cái túi khi ông bước tới xe. Nó vang như tiếng chân đi trên bãi. Chiếc xe rung rinh khi ông bước vào trong. Ông la lên với tôi: “Nhóc tì, con chưa chịu dậy nữa hả?”
Khi má dọn trứng lên cho hai cha con, bà nói: “Trời sáng nay đẹp quá.”
Nửa giờ sau bà lật ngược cái thùng đá lên làm mọi thứ bên trong lăn ra đầy sàn xe. Và ba thể nào cũng nói về kích cỡ khó tưởng tượng của cái thùng đá ấy.
Khoảng hai giờ xe tải đến chở chiếc đàn Bechstein đi. Tôi phải mang cái bìa kẹp hồ sơ xuống chỗ chất hàng cho người tài xế ký nhận. Cậu George không để tôi ăn cho hết cái bánh mì kẹp thịt. Sau đó Derek bắt tôi sắp mớ tờ rơi quảng cáo đàn vào ngăn kéo đựng hồ sơ. Chúng được sắp theo thứ tự abc. Tôi phải sắp xếp các tờ mới lấy từ một chồng lớn kế bên phòng vệ sinh, và thải ra những tờ cũ, nếu có các tờ mới thay thế. Nói cách khác, tôi không thể chất cả đống mớ tờ rơi cũ, rồi sắp các tờ mới, mà tôi phải lượt qua chúng từng tờ một, việc này thật là chán. Tôi mất cả ba giờ để làm. Derek luôn canh chừng tôi làm, tôi cảm nhận ánh mắt của hắn soi mói nhìn tôi. Nhìn vào đôi tay tôi. Có lần hắn hỏi: “Cậu ném cái đó ra để làm gì?”
Tôi đáp: ”Vì…”
Hắn cắt lời tôi: “Thôi được, nhớ xem kỹ nhé, Joe. Xem kỹ đấy.”
Cậu George cứ nói rồi ngưng, rồi lại nói trên điện thoại với một tay nào đó về các thiết bị nha khoa. Khi Derek đi vệ sinh, Kate nói: “Đừng lo về Derek, hắn đang buồn thôi.”
“Tôi không để ý đâu,” tôi đáp.
“Lúc nào đi làm một ly nhé?” cô nói. Cô nói thì thầm để cậu George không nghe được.
“Ô kê,” tôi đáp.
“Anh có cái thẻ căn cước thì hãy dùng nó đi chứ,” cô nói.
Tôi suýt kể với cô rằng tôi sắp đi ăn ở một nhà hàng sang trọng với một phụ nữ thật quý phái và không cần phải có thẻ căn cước mới được vào, mà chỉ cần quen biết đúng người, nhưng tôi nghĩ nói vậy nghe ra vẻ kiêu căng quá nên tôi chỉ nói “Ô kê” thêm lần nữa.
Tôi băn khoăn Jennifer cảm nhận và thấu hiểu được chừng nào. Vì tôi biết tôi sẽ chọn nàng. Nghĩ về điều đó là bụng tôi nóng sôi lên, nhưng tôi không kềm được, tôi sẽ kể với nàng bí mật của mình. Tôi suy nghĩ sẽ bắt đầu từ đâu. Hay tôi nên chỉ bày ra cho nàng xem? Nàng đã thoáng thấy nó rồi, cho dù tôi không chắc nàng biết được chừng nào. Ít ra nàng không chơi trò của Kylie Blounce và ngất đi. Hay tôi nên kể với nàng từ đầu. Kể cho nàng chuyện xảy ra với Kylie, hay trở lại mãi chuyện ở Lulworth Cove? Cho nàng thời gian để thấm dần câu chuyện, rồi bày ra cho nàng xem. Tôi quyết định mình sẽ tuỳ cơ ứng biến.
Tôi muốn gặp Jennifer quá. Mười lăm phút sau, tôi gặp nàng.