Chương chín
Năm giờ ba mươi, tôi đã ngán việc sắp xếp đám tờ rơi rồi. Tôi mặc chiếc áo khoác jean vào, chụp tai nghe lên và mở cửa bước ra trước khi cậu George phát hiện thấy. Cậu la lối gì đó nhưng tôi không nghe, cũng không nghe tiếng nhạc chuông của ngài Sô-panh. Bên ngoài, một chiếc Mini Cooper màu đỏ chói mới tinh đậu trên lằn vàng đôi. Trông nó như một món đồ chơi, như nó vừa ra khỏi một cái thùng khổng lồ có nắp đậy gọn gàng. Tôi cố nhìn xem ai đang ngồi trong đó nhưng bên ghế tài xế cách tôi khá xa.
Cánh cửa xe bên hành khách mở tung ra trước mặt tôi, tôi phải nhảy tránh để khỏi bị nó đập vào đầu gối. Tôi thấy một bàn tay thon thả có mang vòng và sơn móng. Tôi nhận ra mùi hương trước khi thấy đôi mắt. Miệng nàng đang cử động, nàng đang nói điều gì đó mà tôi không nghe được vì chụp cái tai nghe. Tôi lấy tai nghe ra, Jennifer nói: “Tôi nói là “Lên xe đi”.”
Trong lòng chiếc Mini Cooper rất thấp, và ghế ngửa ra, do đó tôi nằm xuống như ghế trong phòng nha sĩ. Có nhiều vòng tròn trên bảng điều khiển. Đồng hồ tốc độ, đồng hồ báo cây số, lỗ thông gió đều tròn quay như những vòng mắt trên ống nhòm. Mặt của các đồng hồ màu bạc mờ và chiếc Mini Copper của Jennifer thơm mùi trái đào. Hãy tưởng tượng một chiếc hộp nhựa mới toanh, tỏa mùi nhựa thật sạch, rồi bạn giở nắp ra và trong đó có một cánh hồng thoảng ra những làn hương nồng nàn. Tôi hỏi: “Có phải ghế đều bằng da thật không?”
Nàng mặc quần jeans và áo khoác cũng là vải jean, tôi suýt nói: “Chiến quá”. Nàng đáp: “Ồ, tôi mong là vậy. Anh cài dây an toàn đi.”
Tôi ngoái nhìn lại cửa sổ của tiệm. Cậu George đang đứng quay lưng ra cửa sổ nói chuyện bằng di động. Tôi ước gì cậu quay người lại, tôi muốn cậu thấy tôi trong cảnh sang trọng này. Nhưng cậu không quay lại. Tôi hỏi: “Nó có thể vọt từ zê-rô lên sáu mươi cây số một cái vèo à?”
Nàng nói: “Anh muốn xem không?” Nàng bấm nút máy CD, tiếng nhạc ghi-ta vang lên. Nàng rồ máy thật lớn trong vài giây, nhưng rồi bắt đầu chạy đi ở tốc độ bình thường. Khi chúng tôi chạy đi, tôi nhìn lại cửa sổ của tiệm thấy hình phản chiếu của chiếc xe, và trong đó đầu tôi bằng cỡ hạt đậu.
Hình phản chiếu trông giống như khởi đầu của một bộ phim. Nghe nhạc khi xe chạy đi cũng giống như thế, và cảnh thành phố yên lặng trôi qua bên ngoài. Cuốn phim mà trong đó tôi là một nhà nhiếp ảnh hay nhà khoa học. Chiếc xe được lau chùi thật bóng. Có thể thấy những cụm mây phản chiếu trên nắp ca-pô.
Chúng tôi phóng vù qua cầu Putney. Tôi không thấy dòng sông nhưng tôi biết nó ở đó. Hào hứng biết nó ở đó, mặc dù tôi tự hỏi cái cảm giác đó có liên quan đến việc nghe nhạc, tiếng ghi-ta bập bùng và tiếng trống sôi nổi không. Xe rẽ phải vượt ngang qua dãy chung cư của cậu George. Tôi nói: “Tôi sống ở đó đó.”
Jennifer nhìn tôi mỉm cười: “Ồ, vậy hả.” Tôi nghĩ, nếu tôi dọn dẹp căn hộ ngăn nắp một chút và cất mớ băng video phim bậy bạ của cậu George đi thì tôi có thể mời nàng lên chơi. Chúng tôi có thể gọi pizza mang đến từ cái tiệm bên kia cầu, nếu nàng thích pizza. Họ mang bánh đến giao tận nhà mà không tính thêm tiền.
Chúng tôi rẽ trái ở cái bùng binh nhỏ rồi chạy vượt qua một cái cây có treo các tấm thiệp và đồ trang trí trên cành.
“Anh có biết cái gì đó không?” Jennifer hỏi.
Tôi đáp: “Không.”
Nàng hỏi tiếp: “Có biết Marc Bolan không?” Tôi lắc đầu. “Nó là cây tưởng niệm ca sĩ Marc Bolan. Ông ấy chết vì tông xe ngay tại đó.”
Tôi nói: “Tôi không biết ông ấy.”
“Biết bản ‘Ride a White Swan’ không? Chị tôi mê ông ta lắm. À, anh không muốn biết là chúng ta đi đâu à?”
“Được mà,” tôi đáp. Tôi không quan tâm chuyện chúng tôi đi đâu. Vì điều chúng tôi đang làm, lái xe vùn vụt như trong phim, là tôi thấy vui rồi. Và thời điểm thích hợp sẽ đến khi mọi việc sẵn sàng và tôi sẽ kể với nàng về bí mật của mình.
Nàng nói: “Chúng ta đi thăm bé Ade.”
“Bé Ade à?” tôi hỏi lại.
“Anh không muốn thăm nó sao?” nàng hỏi.
Tôi chưa nghĩ về chuyện đó. Như thể tôi không màng đến việc có em trai hay em gái vậy. Tôi không nghĩ nhiều về điều đó nhưng tôi cho rằng lý do tôi không có em là vì ba má không muốn mạo hiểm có thêm một nhóc tì như tôi nữa. “Ừ, thì đi,” tôi nói.
Jennifer nói: “Anh cứu mạng nó. Khi lớn lên nó sẽ muốn gặp anh, bắt tay anh, phải không nào?”
“Tôi nghĩ vậy,” tôi đáp.
“Do đó nếu mình chụp một tấm ảnh đẹp thì anh sẽ có cái mà nhớ lại,” nàng nói. “Cả hai người sẽ thấy vui.”
Chúng tôi đậu xe lại trên con đường chính bên ngoài bệnh viện, ngay sau một xe tải nhẹ. Jennifer tắt máy. Nàng nhìn tôi và mỉm cười. Bên dưới chiếc áo khoác jean, chiếc áo thun của nàng có những chỗ phản chiếu sáng lóa. Trông nó khá bó vào người nên có thể thấy bộ ngực nàng vồng lên nếu nàng cởi áo khoác ra. Cánh cửa bên tài xế của chiếc tải nhẹ mở ra và một gã to kềnh càng bước xuống. Gã mang giày bốt đen có mũi giày bằng thép. Lớp sơn đen trên mũi giày đã tróc đi để lộ ra chất thép lấp lánh sáng bên dưới. Gã ngó về phía chúng tôi và khẽ vẫy tay. “Ai vậy?” tôi hỏi. Trong một thoáng tôi nghĩ rằng gã là bồ của nàng.
Jennifer đáp: “Đó là Marlon. Anh ta đang giúp chúng ta một việc.” Theo cái cách nàng nói, tôi biết ngay gã không phải là bồ của nàng. Tôi mong là nàng không có gã bạn trai nào cả.
Marlon giở cửa sau của chiếc xe tải nhẹ lên và lục tìm gì đó trong một cái thùng màu bạc. Gã lấy ra hai cái máy ảnh có ống kính thật lớn rồi đeo chúng vào cổ. “Anh ta là nhiếp ảnh gia à?” tôi hỏi.
Jennifer đáp: “Đúng vậy. Thôi đi nào.” Chúng tôi bước xuống xe. Jennifer vẫy tôi đi vòng qua mui trước chiếc xe, rồi nàng đẩy lưng tôi đi về hướng Marlon. Marlon nhìn tôi từ chân lên đầu, rồi gã ngó chăm chăm vào đôi tay. Tôi không tin nổi chuyện này. “KIỂM TRA COI. MẤY CÁI NÀY. NÀO,” gã hỏi: “Cái gì đó?”
“Tôi là Graham,” tôi nói.
“Graham. Wow. Wow. Có cái gì khác kìa.”
Tôi nhét hai tay trong túi. Jennifer nói: “Nhìn anh ta xem. Marlon không phải là người tế nhị lắm đâu. Nhưng anh ta chụp hình rất đẹp, phải không anh Marlon?”
Mọi chuyện Jennifer và Marlon nói, cứ như thể họ cho rằng tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng tôi không biết gì cả. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Ý định kể cho Jennifer nghe về bí mật của tôi đột nhiên có vẻ điên rồ. Lẽ ra tôi nên nói gì đó, nhưng tôi trở nên thật ngờ nghệch và không nói gì nhiều. Và tôi giữ yên đôi tay trong túi.
Jennifer nói: “Chúng ta phải làm thật nhanh. Vô xong là ra liền.”
Chúng tôi đi băng qua con đường và lên hướng lối vào chính của bệnh viện. Có những cây cột thật to bên ngoài lối vào chính. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ đi giữa những cây cột nhưng ngay trước khi chúng tôi đến đó thì Marlon chém tay ra hiệu về phía trái và chúng tôi rẽ qua trái. Marlon chỉ vào một cái bảng.
SIR JAMES SPEKE – WILMOTT WING
Có một gã khoác áo choàng dài đang đứng bên ngoài cửa hút thuốc. Râu hắn trắng, để lởm chởm không cạo. Chúng tôi đi vào cửa, Marlon nói: “Chúng ta vào. Cậu bồng thằng nhóc lên nhé.” Hắn nhìn tôi. “Được chứ?”
Phòng của bé Ade đầy hoa. Bạn có thể ngửi thấy trước khi bước vào đó. Khi đứng ở ngưỡng cửa phải mất mấy giây tôi mới thấy bé Ade ở đâu.
Cậu bé quấn một tấm chăn quanh người, đang ngủ say. Mắt bé nhắm giống những lỗ khuy, miệng há hốc, tóc đen nhánh. Đôi tay bé để ngoài chăn. Ngón tay nào của tôi cũng lớn hơn cả bàn tay bé. Những ngón tay bé mở ra rồi khép lại rồi chúng nằm yên. Khi nằm yên, đôi tay bé giống như những hòn sỏi trơn láng đáng yêu. Còn đôi tay tôi như hai tảng gạch.
Marlon thì thầm: “Này, Adeee kìa, thấy không, nó không có ai bên cạnh, phải vậy không, cậu nhỏ?” Hắn nói, nửa thì thầm nửa giọng nữ cao. Nghe thật buồn cười khi cái giọng trẻ con này lại được một tay to đùng nói ra. Marlon gật đầu với tôi. “Được chứ?” hắn hỏi lại. Tôi ngồi lên giường. Hắn nói: “Bồng nó lên giống như dựa đầu cậu vào đầu của nó.”
Tôi lên giường và thận trọng nhích dần về phía bé Ade, nó vẫn say ngủ. Tôi tựa đầu mình vào cái đầu tóc tơ nhỏ xíu của nó. Nó như là một quả đào. Marlon nâng chiếc máy [7] bằng cỡ chiếc điện thoại di động lên sát mặt tôi và bấm máy, rồi coi lại.
Jennifer đang đứng ở cửa nhìn ra ngoài hành lang. Nàng thò đầu vào phòng nói: “Dễ thương quá nhỉ? Nhìn thật cảm động.”
Marlon đứng cuối giường bấm máy chụp tôi và bé Ade. Máy ảnh kêu như tiếng thằn lằn chắc lưỡi. Hắn nói với tôi: “Nựng nó đi, nựng nó đi. Trông như cậu nhấm nháp nó với đậu với cơm vậy, hiểu ý tôi nói không?”
Một bà y tá nhìn thấy khi chúng tôi đang trên đường đi ra khỏi bệnh viện Sir James Speke-Wilmott Wing. Bà ta thì thào cãi cọ gì đó với Jennifer, làm cô phải móc túi sau quần jeans lấy ra tờ hai mươi pao hay năm mươi pao dúi cho bà, tôi không nhìn thấy rõ lắm. Tôi muốn hỏi nàng chuyện gì vậy nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh rồi chấm dứt.
Jennifer và Marlon không chào từ biệt nhau. Hắn vẫy tay và nàng chỉ khẽ gật đầu. Trước khi leo lên xe, hắn giơ tay giả vờ làm khẩu súng và bắn tôi, tôi nghĩ cử chỉ này rất là kỳ cục.
Chúng tôi im lặng khi xe trên đường về. Có cảm giác như không khí bị hút ra khỏi chiếc Mini Cooper, chỉ chừa lại đúng một lượng vừa đủ cho chúng tôi thở. Tôi muốn hỏi Jennifer chuyện gì đang xảy ra vậy, nhưng tôi không hỏi. Tôi nói: “Vậy là Marlon chụp được một số ảnh rồi.”
Jennifer nói: “Vâng. Anh ta rất giỏi. Tôi sẽ đưa cho anh một vài tấm.”
Tôi biết nàng sắp rời tôi. Được kề cận bên Jennifer giống như được ăn một món thật ngon, chẳng hạn như món cà ri gà Ấn Độ có nêm đủ loại gia vị trong đó. Tất cả hương vị này cháy bỏng nồng nàn trên lưỡi. Mùi hương, bầu ngực, đôi mắt và làn môi của nàng cùng nổ tung trong đầu tôi. Và rồi khi phải nói lời từ biệt thì cứ như là có ai đó giật mất đĩa thức ăn ngon lành trong khi mình chưa ăn xong. Thậm chí giật mất trước cả khi tôi ăn nữa. Tôi hỏi: “Cô có thích lên căn hộ của tôi một lát không? Mình gọi một cái pizza.”
“Tôi có việc phải đi rồi,” nàng đáp.
Tôi biết nàng sẽ trả lời như thế. Nàng thả tôi xuống bên ngoài khu chung cư của cậu George, tôi đứng lại trên vỉa hè nhìn chiếc Mini Cooper chạy khuất, cảm thấy khoảng trống còn lại trong bụng mình, nơi mà tôi muốn Jennifer hiện diện trong đó.
* * *
Tôi nghĩ đến việc xem những cuốn phim đồi trụy của cậu George nhưng lại sợ cậu mách lại. Bà nội thường đánh dấu bên ngoài chai rượu mạnh dùng để đãi khách để xem các cô chú có uống lén khi không có mặt bà hay không. Có thể cậu George cũng có cách làm dấu các cuốn video xem chúng có bị xem hay không.
Tôi không thư giãn được.
Tôi nghĩ đến việc dọn dẹp nhà cửa cho ngăn nắp để mời Jennifer lại chơi, và cũng để khóa mồm cậu George lại khỏi ì xèo này nọ. Tôi chỉ phủi bụi được cái đầu của John Lennon thôi rồi ngừng tay vì nó không giúp tôi thư giãn chút nào, nó không làm cho tôi ngưng suy nghĩ. Điện thoại reo vài lần nhưng tôi mặc kệ để nó tự động nhận tin nhắn. Tôi quyết định đi mua một cái pizza. Tôi có thể gọi tiệm mang tới cho mình nhưng tôi lại thích đi bộ.
Tôi chọn pizza cá, để ăn thử xem chúng như thế nào. Trước đây tôi chưa từng ăn chúng; nếu thấy ngon tôi sẽ bày cho Jennifer khi nào gặp lại. Tôi thả bộ về ngang qua cây cầu, cái hộp bánh nóng hôi hổi trên tay. Tôi vừa vào cửa thì chuông điện thoại reo. Như thường lệ tôi mặc cho nó reo cho tới khi nó tự động nhận tin nhắn. Tôi đi tìm một cái đĩa và một con dao sạch nào khác chứ không phải con dao cong lưỡi dùng để cắt bưởi. Tôi nhận ra con dao cắt bưởi này. Má cho cậu George con dao này cùng với cả lô những con dao khác khi cậu dọn vào căn hộ. Nó là quà Giáng sinh. Rốt cục tôi dùng nó cắt những đường xiên xẹo trên chiếc pizza.
Tôi vừa định ăn thì chuông điện thoại lại reo. Reo mãi. Tôi nghĩ chắc là má hay cậu George gọi và người đó phải rất giận vì tôi không bắt máy, vì thế tôi bắt máy. Y như rằng là cậu George, cậu mắng tôi te tua.
Cậu muốn biết tôi có gọi cho má hay không. Tôi quên tuốt chuyện gọi cho má. Tôi quên luôn việc cậu nói má không được khỏe. Trong lúc cậu đang mải mắng tôi, tôi mở máy di động lên và thấy có tất cả mười hai tin nhắn của ba má trong ngày hôm qua.
Tôi nói với cậu tôi sẽ gọi cho má. Nhưng trước tiên tôi phải ăn pizza đã. Tôi ăn hết, ngoại trừ mớ cá tôi gạt ra một bên cái bánh. Đám cá hôi rình.