Chương mười một
Chiếc lọ hoa vỡ tan trên sàn nhà. Mảnh thủy tinh, hoa, và số nước bằng cả một cái hồ bơi tung tóe khắp nơi. Tôi vừa mang cái lọ hoa qua cây piano cạnh cửa sổ vừa suy nghĩ miên man về cuộc điện thoại vừa nói với má, thì nó tuột khỏi tay tôi. Nước tràn ra xa đến đáng kinh ngạc. Nước chảy tràn ngang qua sàn gỗ nhanh như sóng biển tràn lên bãi. Tôi không kịp nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp, mà tôi chỉ làm nó thôi. Tôi nhảy lên để tránh nước văng, và tôi không hạ xuống lại.
Tôi bồng bềnh lơ lửng, hai tay giơ ra giữ thân thể yên như thế. Rồi tôi nhận thấy Derek đang ngó. Hắn vẫn đang nói chuyện điện thoại với tay ở hãng Sky nhưng hắn xoay người trên ghế để xem chuyện gì đang xảy ra. Tôi lơ lửng cách sàn nhà khoảng năm centimet làm Derek há hốc miệng. Tôi để tay ra sau lưng rồi buông ra để hạ xuống nhưng Derek đã nhìn thấy, tôi biết hắn đã thấy. Tôi đứng nhìn trả lại hắn chằm chằm. Tôi cảm thấy nước đang thấm vào những ngón chân trong đôi giày thể thao. Cách Derek nhìn tôi thật kỳ cục. Như thể tôi bắt gặp hắn đang làm điều gì đó, chứ không phải cái nhìn bình thường. Như thể tôi bước vào trong lúc hắn đang gãi mông sột soạt vậy.
* * *
Suốt thời gian còn lại trong ngày tôi nghĩ về bữa ăn tối với Jennifer. Khi Derek bước đến hét vào tai tôi rằng: “LÀM VIỆC ĐI, THẰNG QUÁI.” Khi Derek sai tôi đến tiệm Robert Dyas để mua thêm một cái đồ chùi nhà bằng cao su ngoại cỡ. Khi tôi dừng lại ở tiệm cà phê World Bean để mua thêm một ly cà phê sữa trên đường về. Trong lúc tôi lau sàn tiệm (trong khi Kate giúp tôi một tay bằng cách trải rộng những tờ báo ra và Derek chỉ ngồi lắc đầu lầm bầm những lời như: cần phải nhốt bọn khốn kiếp lại hết). Suốt mọi lúc, tôi băn khoăn tự hỏi Jennifer sẽ mặc đồ gì, chúng tôi sẽ nói chuyện gì, và tôi nghĩ về đôi mắt nàng, cái cách mà chúng sáng rỡ như mặt trời, và miếng nhung sau cổ nàng, và tôi băn khoăn vành đai Thái Bình Dương với đáy kiểu Pháp có nghĩa là gì và có món nào thật dở tệ mà tôi phải ăn hay không, như là món lòng mề gì đó hay là một bộ óc; hay thứ gì đó nằm trong vỏ, có thể rất ngon nếu đục vào được bên trong nó nhưng trước tiên tôi không biết cách đập nó ra và rồi đột nhiên nó vọt ra khỏi đĩa đổ văng bầy hầy trên sàn nhà. Và tôi cứ đinh ninh rằng tay bồi bàn không ưa gì tôi. Hắn sẽ làm đủ chuyện để tôi trông thật đần độn, và Jennifer đá tôi văng tưng.
Tôi cũng nghĩ về Derek nữa. Đáng đời hắn vì điều hắn ngó thấy được, và tôi sẽ không giúp hắn hiểu ra chuyện này đâu.
Tôi đến bLING lúc 7 giờ và đứng xem xét nó một lát. Nhà hàng này trông thật quái. Mặt tiền của nó khá giống với những vách đá ở Lulworth Cove. Nó sơn màu trắng, có gò nhỏ và giống như phủ bằng bột. Có cánh cửa sổ khá cao. Chúng rất nhỏ, như thể đằng sau chúng là một phòng vệ sinh nhỏ, chứ không phải một nhà hàng lớn. Ban đầu, khi không thấy bảng hiệu nào cả thì tôi không chắc rằng nó là bLING. Nhưng rồi tôi thấy nó. Một vòng tròn to cỡ chừng một cái huy hiệu đeo ve áo có chữ trên đó. Tôi quyết định đi rảo quanh dãy phố để chờ Jennifer đến.
Khi đi quanh dãy phố tôi phát hiện ra một số điều về bLING. Tôi không thấy cửa. Hay ít ra tôi chưa thấy một thứ gì trông giống như cánh cửa. Tôi hoang mang, cứ mải nghĩ về chuyện này. Chắc hẳn là người ta bấm vào một cái gì đó thì nó sẽ mở ra như cái kệ sách ở một thư viện cổ. Có lẽ bấm vào cái bảng hiệu bé tí có chữ bLING chăng. Trông nó giống một cái nút lắm.
Khi tôi quay trở lại nhà hàng thì đã bảy giờ mười phút. Tôi không có cách nào biết được Jennifer có mặt bên trong chưa. Nếu đã đến chắc nàng đang mất kiên nhẫn. Nếu tôi đi thêm một vòng quanh dãy phố thì chắc nàng đứng dậy bỏ về. Tôi phải thử bước vào. Tôi chờ một chút, hi vọng có ai đó xuất hiện và tôi thấy được cách vào. Nhưng không có ai đến cả. Do đó tôi bước đến đứng trước cái bảng hiệu bé tí. Tôi ngó quanh để biết chắc không có ai nhìn mình, rồi tôi nhấn cái bảng hiệu. Im ru, không có gì xảy ra cả. Tôi có cảm giác có ai đó đang nhìn mình. Tôi ngước lên thấy một cái ống kính máy quay phim chĩa vào mình. Rồi một điều kỳ dị xảy ra. Cái vỉa hè không dưng nhúc nhích.
Ban đầu tôi nghĩ rằng mình chỉ tưởng tượng thôi. Tôi nghĩ đôi chân mình đang mềm nhũn ra như thể sau lúc máy bay rớt. Nhưng cái vỉa hè đang di động thật. Nó đang đi xuống. Nó đưa tôi xuống như là một cái thang máy. Đây là cánh cửa vào bLING. Bức tường gạch trước mặt tôi được sơn đen và trên nó, chữ bLING màu trắng được viết đi viết lại nhiều lần bằng nhiều cỡ và cách khác nhau.
bLING bLING bLING bLING bLING bLING
Ở dưới cùng là một kiểu đường băng có gắn đèn ở mỗi bên. Tôi đi lên đường băng và các cánh cửa kính ở cuối đường trượt mở ra. Sau cửa là những người mặc đồ áo liền quần. Hầu như không có ai trong nhà hàng nên họ đều chú ý đến tôi. Họ rất lành nghề, kiểu như họ dìu tôi đi theo vậy. Họ cởi áo khoác jean của tôi ra rồi tôi thấy mình ngồi trên một chiếc ghế của bar rượu, loay hoay không biết làm gì với đôi chân mình đây vì chân tôi không chạm vào nơi cần phải để. Tôi gọi một ly bia Stella Artois, loại thức uống mà tôi không nghĩ rằng họ sẽ cho tôi dùng, nhưng họ lại quá dễ thương, họ vờ như không thấy tôi còn bé, có nghĩa là họ phải cho tôi nhậu đến quắc cần câu (kết quả đúng như thế!). Thật ra họ không có bia Stella nên tôi được phục vụ thứ khác, rót ra từ một cái chai, rồi mọi chuyện lắng đi trong đầu tôi, và chậm lại ở quanh tôi, và tôi thấy vui thú quá. Này nhé, tôi đang ở London trong một căn phòng tối om có các ngọn đèn nhỏ xíu nhấp nháy chung quanh, cảm nhận ngụm bia đầu tiên là loại gì đó ngon hơn cả Stella, và biết rằng có một nàng xinh đẹp như người mẫu mà lại thấy tôi hấp dẫn, đang trên đường đến đây. Và trên đời này chẳng còn điều gì khác là quan trọng. Ba má và cậu George ở bên ngoài cửa sổ. Địa đàng Park Lane cách xa đây một dặm. Nhưng ngay trong giây phút đó tôi cảm thấy nó cũng ở ngay bên trong tôi. Điều thú vị là, tôi chưa bao giờ đặt chân đến Park Lane, chỉ thấy nó trên tivi. Nhưng tôi biết nó. Các khách sạn có cây cọ bên ngoài, nhân viên gác cửa đội mũ cao, những ngôi sao điện ảnh thuê nguyên cả các tầng lầu và yêu cầu phải có loại thuốc làm thơm phòng đặc biệt mà chỉ có ở Cincinnati hay Addis Ababa thôi cho nên mùi nó bốc ra thật đăc biệt. Tôi mong Jennifer đến lúc này, lúc tôi đang cảm thấy như đang ở địa đàng Park Lane.
Nhà hàng ở tầng hầm nhưng trần nhà vươn tới tận tầng một do đó nó lớn như là một khu mua sắm. Ở tầng trệt, tầm mắt người ta có thể nhìn xuyên qua cảnh vật trông giống như các vách đá ở Lulworth Cove đến con phố bên ngoài. Tôi nhìn người ta đi ngang qua. Có vài người dừng lại nhìn. Họ đang làm điều tôi từng làm. Họ đang tự hỏi nó là cái gì đây, hay làm sao đi vào bên trong. Vài người bỏ đi, vài người đứng đó cho đến khi cái vỉa hè nhúc nhích di động và đưa họ khuất vào bên dưới, rồi họ hiện ra lại ở cuối đường băng. Tôi thích nhìn những người bên ngoài khi tôi ở bên trong. Hẳn thật là khoái nhé, ví dụ, nếu bỗng nhiên Kylie Blounce đi xuống và thấy tôi ngồi ở quầy rượu. Anh Cả Quỷnh này nhé. Chàng Ngố này nhé. Thế mà chàng lại đang lai rai nhấm nháp ở bLING, đợi một nàng đài các và tuyệt đẹp đến ăn tối cùng.
Nhưng rồi hơi bị lạc quẻ tí chút. Tôi cảm thấy đôi chân mình quờ quạng trong khoảng không. Tôi xực nguyên một trái ớt xanh ở cái đĩa đặt trên quầy và nó gần như làm cho tôi rụng cả hàm răng vì cay. Tay bồi pha rượu trông thấy bật cười. Rồi tôi cảm thấy hắn đang nhìn đôi tay mình. Tôi quen với vụ này nên nhận thấy ngay mỗi khi nó xảy ra. Hắn nhìn theo cái cách còn tệ hơn nếu hắn chỉ nhìn chăm chú thôi. Nhưng hắn lại xem mình ngon lành quá trong vụ này. Hắn là Ông Quan Trọng, làm việc này việc nọ đằng sau quầy rượu. Tung hứng ly chai, cắt lát chanh cực nhanh, rồi băm các loại rau mùi, và suốt buổi cứ nghía đôi tay tôi. Tôi muốn dời tay đi khỏi ánh mắt hắn nhưng không có chỗ nào để dời, tôi không thể đong đưa nó trong khoảng không như đang làm với đôi chân. Trông tôi giống như một anh lính nhảy dù.
Ngay lúc này, lúc mà tôi không còn cảm thấy thú vị như ở địa đàng Park Lane nữa, thì Jennifer đến. Tôi muốn mình cười một nụ thật tươi. Tôi biết là năm phút trước thì tôi đã cười được như thế. Nhưng bây giờ nụ cười hiện ra thật kỳ cục. Hay ít ra tôi cảm thấy nó kỳ cục, giống như tôi đang méo mặt hơn là mỉm cười.
Có nhiều lúc đời sống trở nên đẹp cho tới nỗi mình không thể tin được. Người ta nghĩ rằng thật là bất công cho người khác vì điều hay ho này lại xảy đến với mình. Ví dụ nhé, khi lên chín tôi làm bài kiểm tra môn toán ở trường. Tôi rất dở toán. Tôi thường đội sổ hay suýt đội sổ cùng với một cô nàng béo, cô này thần tượng Kylie Blounce lắm. Cô nàng yêu quý Kylie đến nỗi tặng cho Kylie chiếc ví hàng hiệu mới toanh mà chú cô mang từ xứ cao bồi ở Mỹ về. Nó làm bằng da bò, màu nâu và trắng, và có kết tua. Cô nàng tặng cho Kylie và Kylie nhận.
Trong vụ kiểm tra môn toán này, thay vì đội sổ với nàng béo kia thì tôi chỉ dưới trung bình chút xíu. Má kể cho ông ngoại nghe, ông liền mua cho tôi một dải băng huy hiệu của đội bóng Leeds United và đôi giày ống mà danh thủ David Batty đã mang. Tôi không tin nổi. Lúc đó tôi cảm thấy như đang được chu du ở địa đàng Park Lane, nhưng điều đó cũng không kéo dài. Tôi không xứng đáng nhận huy hiệu và đôi giày vì những gì mình đã làm. Thật ra tôi đã không làm gì cả. Tôi rất buồn khi nghĩ rằng ông ngoại đã nghĩ rằng tôi có làm.
Tôi không hề đeo huy hiệu hay mang đôi giày, rồi chúng trở nên lỗi thời và má mang cho cửa tiệm ở Viện Nghiên cứu Ung thư.
Tôi không xứng với Jennifer, tôi nghĩ như vậy. Nhất là với nàng Jennifer Slater mà tôi thấy đi lên từ đường băng. Đó là những gì tôi nghĩ về nàng, nhưng khi thấy nàng tôi nhận ra rằng mình đã quên mất con người thật của nàng. Cái cách nàng đi bồng bềnh. Cái cách chiếc áo phất phơ lay động quanh thân nàng. Nàng mặc quần jeans bó và đôi giày ống cao bằng da thô có một nếp gấp trên cùng, và một áo choàng rộng áp sát vào các nơi khác nhau trên thân khi bước đi, kể cả áo ngực, và nàng cầm theo một áo khoác có cùng màu da như đôi giày, tóc nàng hơi rối, đôi môi màu đỏ như màu chiếc xe E-Type; và đôi mắt. Khi mắt bạn nhìn vào mắt nàng, thì như thể chúng nhấc bạn hổng chân khỏi mặt đất một đoạn. Một cảm giác vừa thú vị vừa đáng sợ.
Nàng biến mình thành vật duy nhất mà bạn muốn ngắm nhìn. Cả nhà hàng quay lại chiêm ngưỡng. Không những chỉ vài người đang ngồi kia. Không chỉ các nhân viên trong các bộ áo liền quần, hay các gương mặt ló ra ở các lỗ trên những cánh cửa dẫn đến nhà bếp mà thôi. Mà như thể các lát chanh nằm trên cái khay nhỏ đặt ở sau quầy rượu cũng bật lên và trở nên sáng hơn, mọng nước hơn khi Jennifer bước vào.
Cảm giác này chỉ thoáng qua nhanh. Rồi tôi cảm thấy buồn ghê gớm. Tôi không xứng với nàng chút nào. Tôi biết bọn nhân viên trong đồng phục kia cũng nghĩ như vậy. Chúng nhìn theo hướng nàng đi tới, đoán xem nàng đi đâu. Đến một cái bàn? Đến phòng vệ sinh? Đến tay đàn ông tóc bạc nhàu nhò đang hút xì-gà? Không. Đến với chàng Cả Quỷnh, đang ngồi đong đưa trên ghế.
Tôi không nhớ nhiều về những gì xảy ra lúc ban đầu. Có một nụ hôn và tay nhân viên cởi áo cho choàng cho nàng, rồi nàng nhìn vào tấm thực đơn ghi các loại thức uống và gọi: “Sâm-banh” rồi gõ tay lên mặt quầy, nói: “Cho một chai và hai cái ly.” Tôi không nói gì, nàng ngó quanh nhà hàng, xoay người trên ghế nên tôi thoáng nhìn xuống áo nàng mà không bị phát hiện. Mùi hương của nàng. Và cái cách nàng quay qua nhìn tôi làm tôi không thể nhìn vào mắt nàng, tôi lại nhìn đôi môi nàng, chúng trông giống như loại chất dẻo màu đỏ. Tim tôi đập mạnh.
Chúng tôi uống sâm-banh. Nàng chạm ly với tôi, và nói: “Vì những điều kỳ diệu.”
Tôi muốn chúc lại “Vì những điều kỳ diệu” nhưng chất rượu kẹt nơi cổ họng làm tôi ho sặc sụa và chỉ nói được hai tiếng “những điều”. Tôi muốn sờ lên môi nàng để biết được cảm giác chúng như thế nào. Tôi hình dung cảm giác của chất nhựa dẻo và bên dưới nó, cảm giác mềm mại ướt. Sâm-banh làm tôi bừng bừng lên như sau khi tắm nước nóng. Tôi không dám thú nhận với nàng là chưa từng uống nó. Nàng hỏi: “Có thật anh mười sáu tuổi không?”
Tôi đáp: “Đúng vậy.”
Một nhân viên phục vụ đưa chúng tôi đến bàn của mình. Hắn bưng rượu và ly cho chúng tôi và rót thêm mỗi người một ly ở bàn ăn. Ghế ở đây không giống như ghế bình thường. Nó giống một con diều hơn, và khó biết được phải ngồi làm sao. Jennifer bày tôi cách ngồi. Phần nào phải quỳ lên ghế và ngả người về phía trước. Nàng nói ngồi thế này thì tốt cho lưng nhưng nó lại làm lưng tôi mỏi điếng. Một tay nhân viên phục vụ khác mang ra một món ăn thật nhỏ. Nó nằm ở giữa đĩa và có một viền nước sốt chạy vòng quanh miệng đĩa cho nên cả món trông giống như một hình vẽ nguệch ngoạc nhỏ xíu của con nít. Tôi hỏi: “Món gì đây?”
Jennifer cau mày và giơ tay lên. Một nhân viên phục vụ bước đến và nàng chỉ vào đĩa món ăn. Hắn nói gì đó về bí xanh và bồ câu. Khi hắn đã đi khuất, tôi hỏi lại: “Bồ câu à?”
Jennifer đáp: “Đúng vậy, bồ câu đó. Đừng bận tâm, không phải các món thức ăn đa dạng ở quảng trường Trafalgar của anh đâu. Này Graham, cho tôi biết chính xác là anh từ đâu đến?”
Tôi nhìn vật nằm trên đĩa. Nó là một lát bí xanh nhưng được cắt khác hẳn với kiểu chúng tôi dùng trong bữa ăn ở trường. Ở đó bí được cắt thành từng dây dài, mềm xốp và có vị nước, thế thôi. Ở đây nó chỉ là một miếng nhỏ ở đầu, được xắt ngang và ở giữa có thứ gì sền sệt màu nâu. Tôi đáp: “Yorkshire.”
Nàng nói: “Tôi mê vùng Dales lắm.”
Tôi nói: “Không phải gần cao nguyên Dales đâu. Ở đó bằng phẳng và có nhiều hầm mỏ và thứ khác. Những nhà máy điện. Hay từng có nhiều nhà máy điện, nhưng nhiều cái đã không còn hoạt động nữa.”
Jennifer lấy nĩa xắn miếng bí ra làm hai. Nàng xiên lên một miếng rồi xúc một ít thịt bồ câu bỏ vào miệng. Vài miếng nhỏ bồ câu dính trên đôi môi đỏ. Nàng hỏi tiếp: “Có anh chị em gì không?”
Tôi đáp không, rồi chợt nhớ chuyện má kể qua điện thoại. Cuộc trò chuyện đổi hướng. Tôi rất phấn khích khi ở bên Jennifer, và rượu sâm-banh bắt đầu có tác dụng nên đầu và hai cánh tay tôi có cảm giác như bong bóng. Tôi có cảm giác nhẹ bỗng như một Chàng Bong Bóng vui vẻ và nếu nhúc nhích tôi sẽ kêu lên ken két. Đúng vậy, tôi hơi hoảng về chuyện phải ăn bồ câu nhưng cơ bản là tôi vẫn hào hứng phơi phới ở địa đàng Park Lane. Rồi tôi chợt nhớ chuyện má kể có lần tôi có một đứa em.
Rồi tôi nghĩ về điều mình đang làm với Jennifer ở đây. Chúng tôi không ở đây bởi vì nàng thấy tôi trên đường, đang đánh vật với cái máy Discman cắm vào tai, và nghĩ, Anh chàng trông dễ mến quá, mình sẽ rủ chàng đi chơi. Ý nghĩ này làm tôi buồn ghê. Bởi vì chẳng mấy chốc nữa chúng tôi sẽ chạm đến cái mà ba tôi thường gọi là thực chất của vấn đề, và lúc đó tôi không thể giả vờ được nữa. Jennifer không thích gì tôi cả. Nàng không thấy gì thú vị ở tôi. Chính tôi! Anh Cả Quỷnh mười bốn tuổi! Nàng chỉ thú vị với những gì tôi làm được, sự thật là thế. Đơn giản và thật sự chỉ có thế, chấm hết!
Jennifer hỏi: “Món này thế nào?”
Tôi nhận ra rằng mình bắt đầu ăn bí xanh và bồ câu. Kinh tởm quá. Tôi sắp nói nó ngon nhưng đột nhiên chỉ trong tích tắc tôi lại cảm thấy vô cùng vui sướng. Như thể là trong một cuốn phim. Tôi là thằng nhóc đi ra khỏi ga King’s Cross mà không quen biết với ai ở London cả, và rồi tôi trở thành một khoa học gia đang sáng tạo các phương cách chữa bệnh AIDS… vân vân… hay một nhiếp ảnh gia hẹn hò với người mẫu Kate Moss, và ở đây tôi lại đang chinh phục và dùng bữa với một siêu mẫu tuyệt đẹp khác chỉ cách địa đàng Park Lane có một quãng ngắn. Tôi nốc cạn nguyên ly sâm-banh trong một hơi để nuốt cho trôi cái vị bồ câu. Tôi giấu mặt ợ vào trong cổ áo và nói: “Ghê quá.”
Jennifer bật cười vươn tay ra. Nàng hỏi: “Anh có sao không?”
Tôi nhìn bàn tay nàng trên tấm vải trắng. Nó có màu nâu của kem đường. Mịn màng và ửng sáng như thể có một ngọn đèn nhỏ trong đó. Đôi tay tôi đặt trên đùi. Tôi nghĩ rằng dù mình có làm gì đi nữa cũng không sao. Thế nên tôi nhấc bàn tay phải lên rồi đặt lên tấm khăn trải bàn kế bên tay nàng. Tôi không dám chạm vào tay nàng. Nhưng bàn tay tôi đó, ngay cạnh bên tay nàng, chờ đợi.
Cả hai chúng tôi nhìn các bàn tay của mình. Tay nàng là một chiếc E-Type, còn tay tôi là chiếc xe tải thô kệch dành cho dân cắm trại. Không có gì phải tranh cãi về chuyện này. Trong nhà hàng khá tối. Có nhiều ngọn đèn nhỏ tí trên trần nhà cách xa cả nửa dặm, và những ngọn đèn nhỏ trên bàn, nằm dưới những cái chụp kỳ quái trông như những vỏ sò. Ánh sáng và những bóng tối làm cho tay tôi trông thật già nua, u nần, thậm chí trông còn kinh dị hơn bình thường. Nhưng tôi mặc kệ. Tôi uống thêm sâm-banh rồi ngắm tay mình như thể nó là của ai khác. Như thể nó không phải là bàn tay mà là một chiếc giày đá banh cũ kỹ. Chiếc giày mà David Batty mang vào mùa banh năm 1994-95.
Jennifer vươn tay về phía tay tôi. Nàng chìa ngón tay út ra rồi cuốn quanh ngón tay út của tôi. Nàng hỏi: “Tay của anh lúc nào cũng như thế này à?”
Tôi đáp: “Đúng vậy.” Chưa từng có ai sờ vào tay tôi như thế. Lúc đó tôi càng tin chắc rằng Jennifer đúng là người để tôi tâm sự.
Một nhân viên phục vụ mang thực đơn đến. Tôi chỉ nhận ra được chừng ba chữ. Jennifer hỏi: “Anh có thích thịt bò và khoai tây chiên không?” Tôi đáp tôi thích, nàng bảo một món trên thực đơn, thực ra là món thịt bò và khoai tây chiên, chỉ có điều nó được gọi bằng một cái tên khác hẳn. Đó là món của tôi, còn nàng thì món cá sống. Nàng nói rằng có nhiều khi người ta mang lên thì con cá vẫn còn giãy đành đạch trên đĩa. Nhưng lần này nó không giãy vì tôi luôn canh chừng nó để phòng ngừa.
Nàng hỏi về tiệm bán đàn và do đâu mà tôi làm ở đó và tôi làm những gì ở London…vân vân… Tôi kể về cậu George. Khi sắp nói tôi ghét cậu như thế nào thì tôi đổi ý, tôi chỉ nói: “Người ta gọi sau lưng cậu ấy là Ông Heo.” Tôi nói cậu là em của má. Tôi nghĩ nàng sẽ hỏi tôi rằng có những ai biết. Những ai biết chuyện mà nàng chứng kiến tôi làm.
Nhưng nàng hỏi: “Anh muốn trở thành gì? Anh có nghĩ về điều đó chưa? Anh muốn những gì từ cuộc sống?”
Tôi đáp: “Được hạnh phúc.” Tôi nghĩ trả lời như vậy là rất người lớn. Tôi thấy mình nói điều đó ra, hình dáng rất nghiêm trang của cái miệng mình. Tôi nghĩ rằng hẳn là mình trông rất giống một người khôn ngoan. Tôi còn nhún vai khi nói. Lúc này tôi bày cả hai tay ra.
Khi nhún vai, tôi đưa tay ra bộ điệu như tay nào đó trong phim đang diễn đạt một điều quan trọng. Sau khi uống hết chai sâm-banh, Jennifer gọi hai ly vang trắng. Nàng đang cười tôi nhưng cười một cách rất dễ thương. Tôi làm mặt hề và nghĩ rằng mình rất tếu. Tuy nhiên nàng vẫn không thấy chán. Rồi tôi nghĩ: có lẽ nàng thích mình thật.
Nhưng có một điều thắc mắc tôi còn lảng tránh, tôi phải tìm hiểu nó. Tôi hỏi: “Cô có phải là nhà báo không?”
Nàng có vẻ hoang mang: “Cái gì, anh muốn nói… Graham. Do đâu mà anh nghĩ như vậy? Nhất là khi tôi hết sức bênh vực anh. Anh nghĩ tôi đã làm gì suốt ngày ngoài việc cảnh cáo bọn chúng?”
Tôi hoảng kinh, như thể tôi đã sỉ nhục nàng. “Chỉ vì cậu George…” Tôi đáp. Tôi chợt nhớ lại một chuyện. Tôi hỏi: “Cô biết bà y tá ở bệnh viện à, tại sao cô cho bà ta tiền?”
Jennifer đáp: “Anh nhìn thấy hết mọi chuyện, phải không nào? Thật sự tôi làm thế là để cám ơn. Bà ta rất tốt với Ade và cậu bé đáng thương đó không có ai chăm sóc cả. Vậy đó, anh biết mà. Hãy gọi nó là lòng biết ơn không vụ lợi. Câu hỏi tiếp theo nào.”
“Nhưng…” tôi nói. Vẫn có điều gì đó làm tôi không an tâm nhưng tôi không thể nhớ rõ để nói ra. Tôi nói: “Ô, không có gì đâu.”
Im lặng một lúc khá lâu. Tôi cảm nhận được Jennifer đang nhìn tôi. Không nhìn vào mắt nàng được nên tôi cúi đầu xuống và ngấu nghiến ăn khoai tây chiên. Tôi hiểu là mình đã nói bậy rồi. Tôi muốn giải tỏa nó nhưng không nghĩ ra được chuyện gì để nói. Rồi tôi nảy ra một ý. “Này, thế cô làm nghề gì?” Tôi hỏi. Tôi lại thấy mình như trong phim. Xoay đầu như một con chó xinh đang nghe ngóng ở cửa và trông có vẻ rất thích thú.
Jennifer trở nên rất nghiêm, đáp: “Tạo điều kiện cho các giao diện hữu ích tương tác lẫn nhau.”
Tôi nói: “Ô kê. Được rồi.”
Nàng cười phá lên và bầu không khí căng thẳng vỡ tung ra, mọi chuyện lại trở nên bình thường. “Giới thiệu người ta với nhau, nói chung là để họ có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nói cách khác, tôi như là, nối kết cái mà người ta hay gọi là những đơn vị chiến đấu của các doanh nhân. Và tất nhiên cả các nữ doanh nhân nữa. Ý tưởng này là, họ sở hữu nhiều nguồn tài nguyên đa dạng, sự tàn nhẫn, sự khéo léo và sự liều lĩnh cần thiết cho việc chiếm lĩnh các thị trường. Như vậy, một số người trong bọn họ rất giỏi trong việc hất các đối thủ ra khỏi những cây cột trơn như mỡ bên trên dòng sông gào thét. Tôi nói theo nghĩa đen bởi vì tôi nghỉ chơi hết cả đám rồi.”… vân vân…
Trong lúc nàng đang nói thì có một việc xảy ra. Tôi ngước nhìn ra mặt tiền của nhà hàng thì thấy một người đang đứng sau các vách đá. Một tay to con mặc chiếc áo khoác da. Không thể tin nổi, đó là cậu George. Cái vỉa hè di chuyển làm cậu suýt té. Tôi thấy cậu khuất đi sau bức tường gạch. Tôi hình dung ra cảnh cậu đứng nhìn hết tất cả các chữ bLING. Rồi cậu hiện ra ở cuối đường băng. Jennifer vẫn đang nói. Nàng thấy tôi nhìn ra chỗ khác nên nói: “Xin lỗi nhé. Tôi nói dai quá.” Nàng nghĩ rằng mình đang làm tôi chán. Tôi thấy khoan khoái với việc nàng lo lắng rằng nàng đang làm cho tôi chán.
Nhưng rồi tôi lo về cậu George. Chỉ là tình cờ thôi hay cậu biết là tôi có mặt ở đây? Khi cậu đến cuối đường băng thì tôi xoay lưng lại để cậu không thấy được gương mặt nhìn nghiêng của tôi.
Jennifer hỏi: “Anh thấy thế nào? Thêm chút rượu vang nữa nhé?”
Rồi khuỷu tay tôi trượt khỏi mặt bàn, đầu tôi suýt va vào cạnh bàn. Tôi nghe tiếng động của Jennifer làm gì đó và một giọng nói vang lên: “Quá giờ đi ngủ của mày rồi đấy, Ngố.”
Cậu George đang đứng cạnh tôi. “Đau đấy,” tôi kêu.
Jennifer nói: “Xin lỗi.” Nàng kéo cái ghế lại và khom người đứng lên.
Tôi hỏi: “Sao cậu biết cháu ở đây?”
Cậu George đáp: “Có người cho tao biết.”
Jennifer hỏi: “Ông này là ai vậy?”
Tôi đáp: “Cậu George.”
Cậu George nói với Jennifer: “Đừng xía vào đây, John Doe. Cô nên biết điều hơn đấy.”
“Chẳng có ai cho cậu biết,” tôi nói. “Cậu xem e-mail của cháu.”
Jennifer gọi nhân viên phục vụ.
“Tao không hề xem,” cậu George nói. “Nhưng có lẽ Derek xem. Tao không chịu trách nhiệm về việc hắn sử dụng thì giờ của hắn. Nhưng tình cờ việc hắn làm lại có ích. Đúng vào trường hợp bây giờ. Nào, ra khỏi đây ngay.”
Cậu George chộp lấy tôi. Jennifer nói: “Không được.”
Một tay nhân viên phục vụ bước đến. Cậu George cương lên với anh ta, đưa bụng về phía anh ta. Cậu George nói: “Sao nào? Sao nào? Muốn gì nào?” Tay nhân viên không nói gì. Anh ta chỉ bước tới cho đến khi cả hai sát mặt nhau. Mấy cái túi áo khoác của cậu George và các nút áo của tay nhân viên nghinh nhau.
Thêm một nhân viên phục vụ nữa đến. Cậu George đổi giọng. Cậu bước lui và khuỳnh tay như một tay dân chơi Mafia chính hiệu đang trở nên biết điều. “Này ông bạn.” Cậu nói với hai tay nhân viên, miệng cười cầu tài: “Hiểu lầm thôi mà. Tôi đến đây để đưa thằng cháu cà chớn về.” Cậu bước giữa hai tay nhân viên và vòng qua phía bàn của Jennifer. Đây là lúc cậu nhìn nàng. Là lúc cậu thật sự nhìn kỹ nàng. Chỉ cần nhìn mặt cậu là có thể hiểu được mọi suy nghĩ trong đầu cậu lúc này. Cậu đang nghĩ, nàng thật “thơm”. (Cậu không bao giờ dùng chữ đài các hay sang trọng.) Cậu đang nghĩ, chúng ta bắt đầu không hay ho lắm nhưng tình huống có thể thay đổi. Chỉ có Chúa mới biết được làm sao mà nhóc tì Joe lại quen được một em yêu kiều như thế này, nhưng đừng hỏi sữa trong tách cà phê cappuccino của bạn là được vắt ra từ con bò cái nào… vân vân…
Cậu mỉm nụ cười thật bệnh mà cậu hay cười với phụ nữ khi ở trong tiệm và biết Derek - gã mê đồ chơi trẻ con - đang ngó mình. Cái kiểu cười mà sau đó họ tán chuyện với nhau về nó. Cậu hỏi Jennifer: “Cô là John Doe phải không? Tôi là George Oxnard. Tôi xin lỗi cho thành viên trong gia đình mình. Tôi sẽ mang hắn đi để không phiền đến cô nữa, và có lẽ tôi và cô có thể thu xếp một cuộc hẹn sau này để kết thúc những khúc mắc này.”
Jennifer nói: “Thôi đi.”
Cậu George nói: “Tôi cũng là người giám hộ của hắn.” Cậu vỗ nhẹ các túi tìm chiếc ví.
Tôi hỏi: “Cái gì?”
Cậu lấy một tấm danh thiếp ra trao cho Jennifer nhưng cô không nhận. Cậu đặt nó lên bàn rồi gõ gót giày ra vẻ chào từ biệt. Cậu mỉm cười với Jennifer nhưng đầu thì đang giật giật. “Thôi nào, Ngố,” cậu nói với tôi. “Lên đường nào.”
Jennifer nói: “Graham sẽ đi với tôi.”
Đầu cậu George càng giật mạnh. Cậu không còn mỉm cười. Cậu nói: “Cô có biết Graham bao nhiêu tuổi không?” Cậu nói từ Graham với vẻ chế nhạo.
Tôi nghĩ: vậy là tiêu rồi. “Nó mới mười bốn tuổi,” cậu nói.
Tôi không tin nổi là Jennifer lại nói: “Tôi biết.”
Cậu George nói: “Nó còn đái dầm đó.”
Tôi giận điên lên. Tôi đấm bàn. Như tôi đã nói, tay tôi rất mạnh. Tôi gần như đập bể mặt bàn. Cây đèn nhỏ nảy lên và cái chụp đèn rơi xuống. Tôi nhặt cái chụp đèn lên, nó nóng rực làm phỏng ngón tay tôi. Tôi thấy mấy tay nhân viên lại bước đến. Tôi nói: “Không, cháu đâu có. Làm sao cậu có thể nói thế?” Rồi tay tôi đau buốt, tôi la lên: “Aaaa.”
Jennifer nói với mấy tay nhân viên: “Tôi rất tiếc về chuyện này. Xin tính tiền giùm.” Nàng nói với cậu
George: “Graham sẽ đến nhà tôi.”
Cậu George hỏi: “Để làm gì chứ?”
Jennifer nói: “Để giải quyết chuyện vị thành niên, Cậu Heo ạ. Có thắc mắc gì nữa không?”