Chương mười hai
Chúng tôi bắt taxi đi từ nhà hàng. Đầu tôi còn lùng bùng vì những điều Jennifer vừa nói với cậu George. Tôi đúng là một Chàng Bong Bóng cảm thấy chỗ nào cũng ngả nghiêng và kêu cọt kẹt. Mùi hương của nàng nồng nàn ở ghế sau chiếc taxi. Cứ như thể chiếc taxi là một đóa hoa khổng lồ. Nó còn lắc lư rộn ràng, thật là tuyệt. Một đóa hồng thật to đang đong đưa rung động. Tôi để cho sự lắc lư đưa mình đến gần với Jennifer cho đến khi chúng tôi chạm vai nhau. Nàng đang nói về cậu George. Nàng hỏi có phải cậu luôn hành xử như thế không và có thật cậu là người giám hộ của tôi không. Rồi nàng nói: “Xin lỗi nhé.” và lấy di động ra xem tin nhắn. Một lúc sau nàng nói thật thản nhiên: “Tôi hiểu chuyện đó.”
Tôi để tay ra sau ghế, đằng sau đầu Jennifer. Tim tôi đập thình thịch.
Jennifer gấp máy di động lại nói: “Này, anh có hộ chiếu chưa?”
Tôi đưa tay lên cổ nàng, tìm chỗ da mịn như nhung đó.
Tôi làm nàng giật bắn người như điện giật. Nàng chồm ra xa tôi, về phía cửa xe. Nàng nắm lấy tay tôi ở trước mặt tôi. Nàng không mạnh bằng tôi, tôi cảm thấy như vậy ở cổ tay nàng, tuy nhiên tôi bỏ cuộc. Tôi không xỉn đến vậy. “Graham này,” nàng nói, “Anh chỉ mới mười bốn tuổi thôi. Trời ạ. Những gì tôi đã nói ở đó chỉ có lợi cho Cậu Heo thôi. Anh hiểu chưa? Giờ mình về căn chung cư của tôi, uống chút cà phê và mình sẽ nói chuyện. Không ôm bậy đấy nhé. Khu vực cấm ôm bậy. Nghe chưa?”
Tôi đáp: “Khu vực cấm ôm bậy.” Tôi nói thêm: “Thật ra là Ông Heo, chứ không phải Cậu Heo.”
Nàng gọi là căn chung cư chứ không gọi căn hộ. Căn hộ là cái mà cậu George ở trần gian này có, tức là sàn nhà bị mốc meo và tờ Nguyệt Cầu thay giấy vệ sinh. Chỗ ngụ của Jennifer giống như một không gian Mỹ hiện đại rộng rãi trong các cuốn phim trên tivi. Có thể bắt đầu quay phim từ cửa trước và tiếp tục đi thì cả ngôi nhà hiện ra trong ống kính gần như một con phố lớn. Một vài nơi trên sàn nhà được trải thảm dày màu kem, và một số nơi lại để sàn gỗ trần thật láng, và một vài chỗ lại là gạch lót nhám màu đỏ tươi. Bước trên sàn nhà thật thích nếu cởi giày vớ ra vì sẽ có nhiều cảm giác khác nhau trên lòng bàn chân. Jennifer bày tôi như thế. Việc đầu tiên nàng làm khi vừa bước qua cửa là đá đôi giày ống ra và nói với tôi: “Anh có cảm thấy chân mình bốc mùi trong đôi giày thể thao đó không?” Tôi trả lời không nên nàng nói: “Cởi ra đi.” Nàng đi xuống hành lang và ngoái lại nói: “Nhớ không, trong này là gì?” Tôi đáp: “Khu vực cấm ôm bậy.” rồi nói tiếp: “Tại sao cô nói với cậu George là cô biết tôi mười bốn tuổi?”
“Chúng ta không muốn kích động ông ấy thêm,” nàng nói.
“Không, chúng ta không khuyến khích ông ấy,” Tôi nói. “Cô biết là cậu ấy để cho tôi lái xe của cậu không? Một chiếc Merc.”
Nàng nói: “Thật vậy sao?” Nhưng tôi không nghĩ là nàng đang lắng nghe tôi.
Dưới chân tôi là gỗ láng nên tôi có thể trượt xuống hành lang. Rồi nàng mở cánh cửa cuối đường, trong đó là thảm màu kem. Mọi thứ nội thất đều thấp và trần nhà thì cao. Nhiều ngọn đèn bé tí ngay bên dưới được nối với những dây điện gần như được giấu kín như dây điện ở bLING. Các ngọn đèn có màu bình thường ngoại trừ việc thỉnh thoảng chúng lóe lên một chút màu xanh, hay đỏ, hay tím…tùy thuộc vào góc nhìn của người ta. Những cửa sổ lớn không có màn cửa kéo mãi xuống tận sàn nhà có màu đen vì màn đêm bên ngoài. Đúng hơn không phải màu đen mà là màu cam.
Tôi bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài và thấy được London vây bọc chung quanh. Ánh đèn khắp mọi nơi, ngoại trừ dòng sông nằm bên phải. Ở đó không có gì khác ngoài sự thiếu vắng ánh đèn. Hẳn là có một đường cao tốc rất lớn mà người ta đang xây dựng nhưng chưa cho xe cộ lưu thông trên đó, hoặc có thể là một cánh rừng. Đến gần thì các ngọn đèn có màu cam nhưng ra xa chúng lại màu trắng và run rẩy như một bóng đèn sắp vỡ. Cứ như thể London được làm nên bằng mười triệu bóng đèn sắp sửa bay vèo mất.
Tôi ngó lại vào phòng, nó rộng gấp hai lần tôi tưởng. Cái nửa kia, phần mà tôi chưa thấy, là bếp. Ở đây nền nhà lót gạch. Jennifer đứng ở cái tủ lạnh. Nó cao hơn nàng. Nàng lui cui nghiêng người vào bên trong. Nó chứa đầy chai có nắp màu bạc hay vàng. Tôi tha hồ nhìn nàng thỏa thích vì nàng đang cúi đầu vào trong tủ lạnh nên không thể thấy tôi. Áo nàng tuột lên trên quần jeans nên tôi thấy được phần dưới của lưng nàng. Nó màu nâu kem của đôi tay và có một mảng lông trắng nhỏ xíu. Tôi cũng thấy được phần trên cùng của chiếc quần lót màu xanh và trắng.
Nàng hỏi: “Các ngón tay của anh sao rồi?”
Ngay khi nàng hỏi câu này, các ngón tay tôi đau buốt. Tôi đã quên mất chúng cho đến lúc này. Tôi đáp: “Chúng bị phỏng.”
Nàng bước ra khỏi cái tủ lạnh, tay cầm một cái chai và một khay nước đá. “Nào, ngồi đi,” nàng nói. “Mà này, anh chưa trả lời câu hỏi của tôi. Anh có hộ chiếu chưa?”
Tôi có một cuốn hộ chiếu nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đã từng ra nước ngoài. Có lần tôi sắp sửa đi Đức với Brian. Hắn sắp xếp trọ với một gia đình ở đó vì chúng tôi đang học tiếng Đức. Do đó tôi làm một cuốn hộ chiếu, nhưng hóa ra có sự hiểu nhầm hay dường như Brian đã đổi ý thì đúng hơn, rồi một đứa khác đi Đức với Brian thay vì tôi. Thế nên tôi có một cuốn hộ chiếu nhưng chưa bao giờ sử dụng nó. Tôi trả lời có và Jennifer nói tốt.
Nàng bưng đến cho tôi một cái ly đầy nước đá viên và nói: “Nhúng ngón tay vào đó đi.” Nàng trở lại nhà bếp rót cho mình một ly rượu vang. Tôi nhúng tay vào ly, cảm thấy thật dễ chịu. Nàng thấy tôi nhìn nàng. “Anh uống cà phê nhé,” nàng nói. Nàng sử dụng máy pha cà phê rất thành thạo. Thậm chí trong lúc pha chế mắt nàng không phải nhìn xem tay mình đang ở đâu, mà chỉ nhìn tôi.
Nàng hỏi tôi sắp trở về Yorkshire không, tôi trả lời không, tôi hài lòng với đời sống ở đây. Nàng hỏi tôi đã đi Mỹ chưa. Tôi đáp chưa. Tôi không cho nàng biết mình chưa từng đi nơi nào thú vị cả ngoại trừ London. Nàng rót cà phê cho tôi và hỏi: “Dùng sữa không?” Tôi gật đầu và xin thêm hai viên đường. Nàng đặt ly cà phê kế bên ly nước đá rồi ngồi xuống chiếc sô-pha đối diện với cái tôi đang ngồi. Nàng cầm ly rượu, co chân lên đệm ghế và dựa khuỷu tay lên tay ghế. Tôi để ý nàng không nhìn tôi. Bình thường thì mắt nàng rất dữ, chúng làm cho người khác phải nhìn lảng đi nhưng lúc này chúng đang long lanh nhìn quanh. Nàng mở miệng nói rồi lại ngừng. “Graham này?” Nhắp một ngụm rượu, nàng tiếp: “Anh đã làm gì…?” rồi thở dài hỏi cà phê có ngon không, tôi đáp ngon, quả là ngon thật.
Nàng đứng lên bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài khoảng tối màu cam. Không quay nhìn tôi, nàng nói: “Tôi nên nói như thế nào đây? Ô kê, thế này nhé. Tôi đã thấy anh làm gì trong cái ngày máy bay rớt?”
Tôi đáp: “Tôi không biết.”
Nàng đập mạnh vào thành cửa sổ: “Anh hiểu tôi muốn nói gì mà, Graham.” Nàng vẫn không quay lại.
Tôi đáp: “Không, tôi không biết.”
“Thôi được,” nàng nói. “Hãy bàn cho ra chuyện nhé.” Nàng bắt đầu bước quanh căn phòng, không hề nhìn đến tôi. Nàng nói: “Đó là ngày Thứ Ba, tôi tình cờ đến vùng Fulham đó để gặp một người có ý tưởng về những trạm điện thoại di động. Phương cách mà anh có thể kết hợp nó với nghệ thuật ý niệm hay một thứ gì đó. Đúng vậy. Một ý tưởng thần sầu, thật là tuyệt. Chúng tôi chưa bao giờ bàn cho hết lẽ. Lúc đó tôi phải chạy vội vì taxi thả tôi xuống nhầm chỗ và tôi bị trễ…”
“Tôi có thấy cô,” tôi nói.
“Tôi biết,” Jennifer nói. Nàng dừng bước nhìn tôi. “Anh đã kể với tôi.”
Tôi nói: “Trông cô như đang lướt đi. Tôi không thể nào nghĩ được rằng rốt cuộc mình lại ngồi ở đây.”
Nàng không thèm nghe tôi nói gì, lại bước quanh và nói tiếp. “Rồi chuyện xảy ra. Máy bay rớt. Tiếng huyên náo, hỗn loạn, bụi khói mù mịt, người chạy tán loạn. Tôi nghĩ – tôi không biết chuyện gì. Tôi nghĩ là một vụ tấn công khủng bố. Rằng có lẽ sẽ có nhiều vụ nổ nữa. Nhưng, dù sao đi nữa tôi không biết phải làm gì hay đi đâu, rồi tôi thấy một tay thanh niên có vẻ rất quả quyết đang chạy xuôi con phố như thể anh ta biết rõ nơi mình đang đến và tôi quyết định đi theo anh. Thế nên tôi đi theo chàng trai này cho đến khi đến cuối đường; chỉ có một đống lớn gạch đá đổ nát từng là một dãy chung cư và bụi bay mù mịt. Chàng trai đứng lại đó, tôi cũng đứng nhìn anh ta vì tôi không biết phải làm gì và đi đâu. Rồi có chuyện gì đó xảy ra. Tôi nhìn chàng trai này không rời mắt vì tôi cần anh ta bày cho tôi cách thoát ra khỏi cơn điên rồ này. Tôi thấy anh ta làm điều gì đó.”
Giờ nàng đang ở trong bếp. Nàng nhặt một cái mở nút chai lên và nghịch với nó. Cái mở nút chai có nhiều thanh xoắn màu bạc. Nàng kéo chúng lên xuống trông giống như một người đang tập thể dục. Nàng không nhìn tôi. “Chuyện là thế này,” nàng nói rồi dừng lời, rót thêm rượu cho mình và bước tiếp. “Chuyện là thế này, tôi không biết anh đã làm điều gì.” Nàng quay lại nhìn tôi. “Anh có hiểu tôi đang nói gì không?”
Tôi gồng vai lên và đưa hai bàn tay ra, giống như cậu George làm. Nhiều khi cậu khoa tay thành vòng tròn trong không khí rồi nói: “Ái chà chà, ái chà chà…” Lúc này tôi không nói ái chà chà như thế. Tôi không hiểu rõ nó có nghĩa gì, ngoại trừ một điều gì đó như “Mày hỏi nhiều quá.” Nhưng tôi thật thích các thắc mắc của Jennifer. Bị hỏi giống như bị ai đó dí vào tường để hôn.
Bạn giả vờ vùng vẫy nhưng thật ra bạn phấn khích ghê gớm vì được hôn. Tôi nghĩ thầm, thôi mà, hôn tôi đi nào.
Hãy đẩy tôi lộn cổ xuống cái cầu nhảy đi nào.