← Quay lại trang sách

Chương mười ba

Jennifer bước lại ngồi xuống vào chiếc sô-pha đối diện tôi. “Vì Chúa, giúp tôi đi nào, Graham,” nàng nói. “Tôi thấy anh đã làm điều gì đó, phải không nào? Và điều đóá thật quái lạ, là một điều kỳ diệu gì đó mà tôi quên ngay nó là điều gì. Tôi muốn nói là, đầu óc tôi không chịu nổi với nó. Vì thế tôi xóa mất nó đi. Đó là điều mà tôi nghĩ đã xảy ra. Xin chào?” Nàng vẫy tay với tôi như thể hai cái sô-pha là hai bên đối diện nhau của con phố. “Tôi nói có hợp lý chút nào không? Vì tôi thật sự muốn hiểu. Hay người ta nên đến chở tôi đi cho khuất mắt cho rồi?”

Tôi đáp: “Không, tôi hơi hiểu điều mà cô muốn nói.”

“Ô, hay thật nhỉ,” Jennifer nói. “Anh hơi hiểu.”

Tôi nói: “Đúng vậy. Cô biết mà.”

“Bởi vì, nghe này,” nàng nói, “tôi nghĩ là mình đã xóa sạch nó rồi. Ngay khi tôi thấy anh làm điều đóá. Nó. Gọi là cái gì cũng được. Tôi không xử lý nó được và trí óc tôi chỉ có đóng ngay lại. Nhưng tôi chưa hoàn toàn quên nó. Tôi có thể nhớ lại nó làm tôi cảm thấy như thế nào. Nó như một giấc mơ mà anh không thể nhớ được cái gì xảy ra nhưng anh có thể nhớ lại cảm giác về nó như thế nào, tâm trạng ra sao, phần nào mùi vị của nó. Nhưng trí óc tôi không cho phép tôi nhớ lại nó một cách đúng đắn vì điều đóá sẽ như việc bắt cái bóng đèn không đúng cỡ vào cái đui đèn. Cái bóng có cường độ điện năng quá cao và làm nổ toàn bộ hệ thống điện. Nhưng, Graham này, vấn đề là tôi không thể chịu nổi việc không hiểu nó. Tôi thà mạo hiểm cho nổ tung cả hệ thống còn hơn là không hiểu nó chút nào nữa. Vậy đó. Làm ơn nào. Nếu không phiền. Hãy cho tôi biết. Tôi có thể chịu được mà. Tôi nghĩ vậy đó.” Rồi nàng bật cười to.

Chỉ chừng một giây sau thì nàng run lẩy bẩy và khóc òa. Nàng nói: “Có một cái áo len ở cuối giường. Anh đi lấy giùm tôi nhé. Cánh cửa thứ hai bên trái.” Tôi không bật đèn trong phòng ngủ của nàng lên nhưng tôi vẫn thấy cái giường. Tấm chăn bị lệch xuống một chút. Tôi tưởng tượng úp mặt mình vào gối xem nó có mùi gì. Táo và hoa hồng. Cái áo len có màu vàng vỏ trái lê. Trong lúc tôi vẫn còn trong phòng ngủ thì Jennifer gọi lớn: “Có một hộp khăn giấy để trên chiếc bàn ngủ. Anh mang giúp luôn nhé.”

Những chiếc khăn giấy được tẩm mùi “thông tươi”. Khi tôi trở ra phòng khách thì nàng nói: “À, tôi không tự chủ được tốt lắm, phải không nào?” rồi cười to. Tôi mang chiếc áo len đến cho nàng. Tôi chờ nàng chồm tới trước, tôi muốn quấn nó quanh vai nàng, nhưng nàng cầm lấy rồi đặt lên đùi. “Thật là buồn cười,” nàng nói. “Giờ thì tôi có thể thấy mọi chuyện rồi. Anh đã khai thông trí nhớ tôi.”

Tôi đứng cạnh bên nàng giây lát. Tôi nghĩ nàng vuốt ve tôi nhưng nàng không làm thế nên tôi trở lại chiếc ghế đối diện nàng và ngồi xuống. “Tôi có thể thấy được mọi chuyện đã xảy ra,” nàng nói. “Anh đã cắm cái bóng đèn vào rồi. Chỉ chạm vào một giây rồi thôi nhưng tôi nghĩ toàn hệ thống đã qua được. Phuuuùu. A ha.” Nàng xịt mũi. Một tiếng khịt mũi thật to. Tôi tránh nhìn vào chiếc khăn tay để ngừa trường hợp thấy một món thiết bị điện nằm trong đó.

Ngay trước khi tôi kể với nàng về bí mật của mình, tôi có cảm giác như cả trăm ban nhạc rock trong đầu tôi đang túa vỡ ra. Giờ đây thì đầu tôi rất yên bình.

Jennifer uống cạn ly rượu. Nàng đứng dậy đi đến tủ lạnh. Trên đường đi nàng nói thầm: “Mình không tin chuyện này. Mình sẽ thức giấc và sẽ có dấu tích của ký ức về một giấc mơ. Hay có lẽ không có.” Nàng đi vòng qua tôi và véo vào lưng bàn tay của mình, làm mặt hề rồi cười khanh khách. Sau khi rót thêm một ly vang cho mình, nàng nói: “Anh sẽ làm gì cho qua thời gian đây?”

Có một mặt đồng hồ số màu xanh trên bếp lò. Cậu George cũng có một cái giống vậy nhưng nó bị sốt cà chua và các thứ khác phủ lên làm cho rất khó đọc. Đồng hồ hiện lên 23:40. Tôi nói: “Tôi khỏe mà. Nhiều khi tôi thức đến tận 2 giờ sáng.”

“Lát nữa tôi sẽ gọi taxi cho anh,” nàng nói.

Tôi nói: “Tôi đi bộ về cũng được.”

Nàng nói: “Hay là bay, tại sao anh không bay chứ. Chúa ơi, nghe tôi nói này. Thật sự tôi không cho là ý kiến này buồn cười chút nào.” Nàng lấy thêm một cái ly trong tủ ly: “Tôi nghĩ anh cần uống chút vang nhé? Rồi anh kể cho tôi nghe.”

Chuyện vậy đó. Tôi kể với Jennifer mọi chuyện: về chuyện xảy ra ở Lulworth Cove và má dặn đừng kể lại với ai. Rồi về Kylie Blounce và lời má dặn đừng kể lại với ai là rất đúng. Tôi thở phào: “Cô không biết nó như thế nào đâu. Tôi chờ dịp này đã từ lâu. Dịp để tâm sự với ai đó. Tôi đã chờ suốt quãng đời của mình. Giờ tôi cảm thấy rất vui sướng.”

Nhưng tôi không thật cảm thấy như vậy. Tôi chỉ có cảm giác tê cóng đi.

Jennifer hỏi: “Còn ai biết chuyện này nữa?”

“Không ai cả,” tôi đáp.

“Còn Cậu Heo?”

“Ông chứ không phải Cậu,” tôi nói.

“Xin lỗi, còn Ông Heo?”

“Không đời nào biết.”

Jennifer lại bước đến cửa sổ. “Đến đây nào, nhìn cái này đi,” nàng nói. Tôi đứng kế bên nàng. Nàng cột hai tay áo len quanh bụng. Lông của chiếc áo len cù vào lưng bàn tay tôi, chúng tôi sát bên nhau. Tôi ngửi được mùi hương của nàng nhưng cũng có mùi gì đó ngọt ngào do thân thể nàng tỏa ra. Chỉ là một chút mồ hôi, như một ly bia Stella nguyên trước khi bạn uống cạn nó. Nàng đang chỉ ra ngoài cửa sổ. Ngoài xa khoảng một dặm có các ngọn đèn chiếu lên trời, chúng di động như đèn pha trong phim chiến tranh. Tôi nghĩ đến những hồi còi hụ vang lên và máy bay địch vần vũ trên đầu. Nàng nói: “Đó là một quán rượu ở West End. Các ngọn đèn chiếu xuyên qua mái nhà bằng kính. Vậy là chỉ có má anh biết chuyện đó. Và ba anh cũng biết phải không?”

Tôi đáp: “Không.”

“Ba anh không biết?”

“Chắc chắn không.”

“Vậy là chỉ có má anh và Kylie Whatsit biết thôi. Dạo này Kylie đi đâu?”

“Không đâu cả. Y như cũ. Cô ấy ở Roger de Coverley và cô ấy bo bo xì tôi ra rồi.”

Jennifer hỏi: “Không còn ai khác à?”

Tôi đáp: “Không, chỉ thế thôi.”

Chúng tôi đến ngồi lại xuống sô-pha. Jennifer lúc lắc đầu và gãi cổ. Ngay ở chỗ miếng da bé tí mịn như nhung kia. “Tôi xin lỗi, Graham à,” nàng nói. “Anh phải đi thôi. Tôi đang suy nghĩ về chuyện này.”

Tôi đáp: “Ổn mà. Tôi khỏe.” Tôi không muốn ra về. Tôi chỉ muốn ngồi lại đó nhìn Jennifer. Tôi ngắm nàng suốt đêm cũng được. Giờ thì tôi rất bình tĩnh. Tôi thấy mình trong một cuốn phim truyền hình. Tay khoa học gia kiêm nhiếp ảnh gia trong căn hộ penhouse [8] ở Park Lane của hắn, chắc chắn có một bồn tắm Jacuzzi [9] trên tầng mái và sớm muộn gì thì tôi và cô phụ tá tuyệt đẹp kiêm bạn gái siêu người mẫu cũng sẽ lên đó, cởi đồ ra và tắm Jacuzzi dưới trời sao. Tôi nghe được tiếng nhạc mà người ta thường dùng cho dịp này. Rồi họ cắt để cho phần quảng cáo bởi vì các loại phim truyền hình này chẳng bao giờ vượt quá một điểm nào đó.

“Tuy nhiên, cô có nghĩ là mọi chuyện ổn không?” Tôi hỏi. “Tôi rất lo. Ví như nếu người ta phát hiện được thì sẽ là một thảm họa.”

Jennifer hỏi: “Vì sao, người ta không quan tâm à?”

Tôi đáp: “Giống như má đã nói. Bà nói đúng. Khi tôi bày ra cho Kylie xem thì thật là một cơn ác mộng. Thế giới không thể đương đầu nổi, đó là lời má nói. Thế giới không đương đầu nổi và mọi chuyện đều trở nên sai lầm và tất cả là do lỗi của tôi gây ra.”

Jennifer nói: “Ừmm… Tôi đã đương đầu được rồi, phải không? Tàm tạm thôi.”

Tôi đáp: “Ừ, đúng vậy.”

“Vậy thì tốt,” Nàng nói. Một khoảng im lặng. Tôi nhìn đồng hồ trong bếp, 00:11. Tôi sắp phải đi rồi. Tôi nghĩ về ngày mai. Chạm mặt với cậu George ở tiệm đàn. Phải gọi điện cho má. Đầu tôi thoải mái và trống rỗng trong một lúc nhưng rồi nó chứa đầy trở lại. Rồi Jennifer nói: “Anh có nghĩ là tôi có thể đương đầu lần nữa không? Ngay bây giờ? Tại đây?”

Tôi hỏi: “Cô muốn nói gì?” nhưng tôi hiểu ý nàng rồi.

Nàng ngồi chồm tới trước và nói: “Đưa tay anh cho tôi. Cho tôi xem nó được thực hiện như thế nào. Trần nhà này đủ cao phải không?”