Chương mười bốn
Sáng hôm sau cậu George không nhắc gì đến cái nhà hàng hay tôi và Jennifer. Cứ như là chuyện đó không xảy ra, điều này có nghĩa là trăm phầm trăm cậu đang nghĩ về nó. Thay vì vậy, cậu nói tôi làm hỏng sàn nhà của tiệm. Khi tôi đi vào thì cậu đã có mặt ở đó rồi. Cậu đang lồm cồm bò trên sàn nhà kiểm tra như lúc kiểm tra chiếc Merc để tìm vết trầy. Ban đầu tôi không thấy cậu. Chưa có ai đến tiệm cả nên tôi nghĩ rằng cậu trong phòng vệ sinh. Tôi nghĩ mình có đủ thì giờ để mở máy lên mạng gởi e-mail cho Jennifer để cám ơn về đêm hôm qua và xin lỗi việc phá hỏng dàn đèn trong nhà nàng.
Tôi vừa lấy áo khoác máng trên lưng ghế và mở nắp ly cà phê sữa ra thì nghe một tiếng cót két rồi thấy đầu của cậu George hiện ra giữa các cây đàn. Cậu chỉ nói hai từ. Hư rồi. Thật ra thì cậu không dùng từ đó nhưng đó là điều mà cậu muốn nói. Cậu đứng lên đi về bàn của cậu. Cậu nói: “Tan nát cả rồi. Nhờ mày đó.”
Tôi bước đến rồi tự mình kiểm tra sàn nhà. Trông nó không tệ lắm. Có lẽ chỉ trắng hơn và trông khô mốc một chút. Rồi tôi nhớ rằng Jennifer đã gọi cậu George là Cậu Heo. Điều đó có nghĩa là cậu đã biết rằng tôi nói với nàng biệt hiệu của cậu là Ông Heo. Tôi thấy mình đỏ mặt.
Derek bước vào. Khi thấy cậu George không để ý thì hắn lấy tay chỉ tôi và chu mỏ nói không ra tiếng “thằng dởm” rồi lắc đầu. Tôi lơ hắn đi. Rồi Kate đến. Tóc cô có một vạt mới nhuộm tím. Cô dừng tay khi đang cởi áo choàng ra và nói: “Ô ồ ồ…” như thể cô cảm nhận được sự căng thẳng giữa tôi và cậu George. Tôi rất muốn gởi e-mail cho Jennifer nhưng lại lấy giẻ lau đi loanh quanh chùi bụi các cây đàn. Tôi không ngó Derek. Gã ghiền đồ chơi con nít này vĩnh viễn bị tôi loại khỏi tâm trí của mình vì hắn đã gọi tôi là thằng dởm và xem lén e-mail của tôi rồi kể cho cậu George biết tôi đi đâu. Tôi ngắt bỏ các cành hoa héo và đổ đầy nước. Tôi không muốn cậu George có cớ để đối xử tàn tệ với tôi nữa. Tôi cảm thấy bị cậu theo dõi suốt. Tôi hiểu chính xác điều cậu đang nghĩ. Cậu đang thắc mắc rằng liệu tôi có làm chuyện đó với Jennifer không.
Nhưng cho đến trưa cậu cũng không nhắc nhở gì đến nàng, mà cũng không nói năng gì với tôi cả. Derek nghỉ sớm để gặp tay thợ sửa đĩa thu hình vệ tinh cho hắn. Tôi biết đôi tai của Kate đang dỏng ra lắng nghe. Dù là tai cô nhỏ xíu lại còn đeo đủ thứ bông tai bằng bạc trên đó nhưng chúng nghe được rất nhiều thứ. Bất ngờ, cậu George hỏi: “Tại sao con nhỏ đó lại gọi tao là Cậu Heo vậy?” Tôi không nghĩ được phải trả lời cậu như thế nào nên tôi không nói gì. Cậu hỏi gằn: “Sao hả?”
Tôi đáp: “Không phải là Cậu Heo, mà là Ông Heo.” Tôi rất muốn ngó Kate nhưng không dám. Tôi biết mình đang mắc cười quá và cô cũng vậy.
Cậu George nói: “À, hay lắm. Xin lỗi chuyện đó nhé. Có phải mày gọi tao như vậy không?”
Tôi đáp: “Không.”
“Ồ, vậy thì ai gọi?”
Tôi đáp: “Derek.”
Cậu George nói: “Không, hắn không gọi thế.”
Tôi nói: “Hắn gọi như vậy. Con có nghe hắn gọi cậu như vậy.”
Cậu George hỏi: “Còn Kate? Tôi biết cô đang lắng nghe. Có phải vậy không? Có phải Derek gọi tôi là Cậu Heo không?”
Kate nói: “Ông Heo ạ.”
Cậu George nói: “Chúa lòng lành ơi.” Rồi cậu hỏi tôi: “Mày bụp nó chưa?”
Tôi hỏi lại: “Cậu nói gì?” Tôi không tin nổi là cậu lại hỏi điều này trước mặt Kate.
Cậu hét lên với tôi: “MÀY CÓ BỤP CON NHỎ ĐÓ KHÔNG?”
Kate cười lên giống như tiếng khịt mũi thật lớn, còn tôi thì nhún vai và đưa tay ra vẻ “nhiều chuyện quá”. Cậu George đau lắm nhưng không nghĩ được điều gì để nói cho tới mãi hai giờ sau. Tôi mặc áo khoác lên, lấy máy Discman ra, chuẩn bị ra về. Tôi sẽ mua một cái pizza trên đường về, tuyệt đối không bỏ cá. Và khi tôi về đến căn hộ thì tôi sẽ gọi cho Jennifer. Có thể tôi sẽ gọi cho má nữa nếu thấy thích. Tôi tự hỏi má sẽ nói hay sẽ làm gì nếu bà biết tôi đã kể hết với Jennifer. Rồi tôi nghĩ: mình đâu có kể với Jennifer. Nàng đã biết phân nửa câu chuyện rồi và tôi chỉ giúp nàng hiểu thêm một chút thôi. Chuyện đó đâu phải lỗi của tôi.
Tôi vừa bước ra cửa, đầu nghĩ những chuyện này thì cậu George nói: “Này, con nhà báo đó quay mày chuyện gì vậy?”
Tôi đáp: “Cô ấy không quay cháu chuyện gì cả. Cổ là dân làm ăn.”
Cậu nói: “Ồ, hay lắm, tao hiểu. Nghe này, Ngố, tao lo lắng cho mày mà mày coi như pha, có phải vậy không? Suốt ngày mày không hỏi tao chút gì về chuyện John Doe cả. Mình cần phải bàn với nhau trước khi con nhỏ đó quậy tùm lum lên.”
Cậu nhìn Kate. Cô đang chăm chú nhìn màn hình. Điều đó có nghĩa là cô đang cố lắng nghe chúng tôi.
Cậu nói: “Ồ, Kate. Tôi không biết cô định về nhà sớm. Hi vọng tôi không nói gì quá lời.”
Cô ngước lên. Cô hất đầu rất nhanh làm mấy chiếc bông tai rung leng keng. Cô làm ra vẻ ngạc nhiên, “Tôi không định về sớm,” cô nói.
Cậu George nói: “Cô về thôi. Nào, lên đường đi.”
Tôi đứng yên đó trong lúc Kate thu dọn đồ đạc. Không ai nói gì, thật là một bầu không khí kỳ quặc như thể mọi người đều có các ý nghĩ rộ lên huyên náo trong đầu cho dù có thể nghe tiếng con chuột của Kate kêu lách cách khi cô tắt máy vi tính và đôi giày thể thao hiệu Puma kêu ken két khi cô bước ra cửa. Cô làm mặt hề với tôi khi đi ngang. Trợn to mắt và nhăn mũi lại như đang nói: “Dứt khoát là Ông Heo nổi khùng vì chuyện này rồi. Nhưng đừng để cha nội đó xử tệ với anh nhé.”
Cậu George gật đầu về phía cái cửa sau khi cô đã đi khỏi. Cậu nói: “Cô nàng đó đâu phải mới ra đời ngày hôm qua.” Tôi vẫn đang đứng lớ ngớ như một thằng ngốc, một tay cầm cái máy Discman. “Kiếm chỗ ngồi đi, vì Chúa, Ngố,” cậu nói. Tôi ngồi xuống ghế. Tôi không biết có nên cởi áo khoác ra hay không nên tôi cứ để nguyên vậy. Cậu bước đến đứng bên cửa sổ. Xe cộ chạy vù ngang cả hai phía.
Cậu mở cánh cửa ra vài giây. Tiếng ồn và mùi máy móc ùa vào căn phòng. Tiếng la thét, các con đường huyên náo và tiếng ai đó dò nhanh qua các kênh radio.
Cậu lấy tay nâng mũi lên và nói: “Xăm hình lên mông mày đi. Thấy thằng cha tài tử Mỹ Beemer đó không? Ăn mặc bình thường giản dị. Hay chống-khủng-bố. Ngày nay mày không thể nào biết được mình đang nhìn ai đâu. Thế giới nhung nhúc bọn chúng. Chúng chỉ lái thứ xe bình thường thôi.” Cậu đóng cửa và khóa lại. Cậu vặn nhỏ đèn lại rồi đến ngồi vào bàn mình. Cậu đặt hai tay ra sau gáy rồi gác chân lên bàn. Cậu mang giày ống đen có dây cao su hiệu US ở hai bên. Tôi thấy đế giày. Có các miếng bạc được đóng vào mũi và gót giày. “À này. Mày làm gì với cái áo sơ mi của tao vậy?” cậu hỏi.
Tôi đáp: “À, cái có hiệu Honkers hay gì đó phải không? Cháu quên mất. Nó nằm trong một đống ở đâu đó trên sàn phòng ngủ.”
“Tao mua nó ở Florida,” cậu nói. “Mày thấy bọn cớm khắp nước Mỹ. Bọn chúng không làm ăn cẩu thả đâu. Nói nghiêm chỉnh đấy. Nếu mày đang ngồi làm gì đó trong dòng xe trên đường và có một tay ăn mặc bình thường đang ngó mày từ một chiếc xe kế bên, móc máy di động và thứ linh tinh gì đó ra, gọi tiếp viện, ồ chúng ta chộp được đúng một mạng đây rồi, tay đánh bom tự sát tuổi vị thành niên lúc mười một giờ, loại giết người máu lạnh, thì mày làm gì nào? Mày sẽ chào thua hay sẽ hành động? Mày có đạp ga và phóng mất tiêu cho nó ngửi khói?”
Tôi đáp: “Cho nó ngửi khói.”
Cậu George đang khoái vì một lý do nào đó. Cậu vẫn nhìn chăm chăm ra cửa sổ. Cậu nói: “Giỏi lắm. Chẳng còn gì để mất cả. Vù mất tiêu luôn. Cho chúng ngửi khói. Ví dụ như má mày chẳng hạn, bả sẽ làm gì chứ?”
Thật là một câu hỏi ngu xuẩn. Má không lái xe. Má không ngồi trong xe. Chẳng có lý do gì để một thằng chống khủng bố gây phiền toái cho bà. “Cháu không biết,” tôi đáp.
Cậu George nói: “Tao biết.”
Cậu đang chơi trò gì đây? Tôi rất muốn bỏ đi. Tôi muốn gọi cho Jennifer. Và gọi cho má nữa. Nhưng tôi sẽ không kể với bà là tôi đã gặp Jennifer và nàng biết bí mật của tôi.
“Tuy nhiên tao không đùa đâu,” cậu nói. “Má mày sẽ chào thua bởi vì bả là mẫu người như vậy. Nhưng mày với tao thì khác. Mày giống tao nhiều hơn, tao thấy vậy. Mày có hiểu tao nói gì không?”
Tôi hỏi: “Có phải cậu và má là chị em nuôi không?”
Cậu George không nói lời nào. Cậu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Rồi cậu cau mày nhìn tôi.
“Không phải. Sao mày hỏi vậy?” cậu nói.
Tôi đáp: “Vì hai người hoàn toàn khác nhau.”
Cậu nói: “Mẹ kiếp, nhiều khi mày quái lắm, Ngố à.”
Tôi liếc nhìn đồng hồ Seiko. 17:27 rồi. Tôi nghĩ, nếu cậu để tôi đi vào lúc 17:45 thì má sẽ ra khỏi bệnh viện, tôi sẽ không phải trở về Roger de Coverley, và tôi sẽ tìm cách đi học ở dưới này. Thậm chí có lẽ ngụ ở căn chung cư của Jennifer. Nhưng nếu cậu không để tôi đi, thì chuyện ngược lại sẽ xảy ra.
“Mày đã nói cho má biết mày đang sống như thế nào ở dưới này chưa?” cậu hỏi. “Như là bả có biết tao không sống trong căn hộ với mày không?”
“Không có chuyện đó đâu,” tôi đáp.
“Khá lắm,” cậu nói. “Nói chung, bả không cần phải biết nhiều chuyện. Mày hiểu ý tao chứ.”
“Như những chuyện gì?” tôi hỏi.
“Ví dụ như những chuyện lặt vặt mà tao có thể hành xử vì lợi ích của mày trong tương lai gần,” cậu đáp.
Tôi đáp: “Không có chuyện đó đâu. Má đã bực lắm rồi.”
Cậu nói: “Mày không hiểu sao? Không có chuyện gì xảy ra trong đời sống thật cả. Không ai phải làm gì cả, mọi chuyện đều do bọn nhà báo chế ra. Mày chỉ việc ngồi yên và tiền đổ vào. Tao sẽ nói chuyện với bả.” Bên ngoài đường đang kẹt xe. Một chiếc xe buýt từ từ chạy qua trên làn đường vạch đỏ dành cho xe buýt. Sườn xe chuyển động như sườn của một con chó trong ánh nắng. Vài cô em kiêu kỳ sành điệu lướt đi trên vỉa hè tay cầm các túi hàng mua sắm hình vuông sang trọng. Cậu George thấy tôi đang ngắm các nàng, cậu nói: “Tao biết chuyện của mày. Mày biết có lần má mày kể chuyện về mày với tao.”
Tôi hỏi: “Chuyện gì vậy?” Tôi không chú tâm nghe cậu nói. Tôi đang nhìn đồng hồ. 17:34. Còn mười một phút nữa.
Cậu nói: “Mày kể đi.”
Tôi im lặng. Tôi giả vờ dọn dẹp giấy má trên bàn. Cậu nói: “Tóm được mày rồi, phải không?”
Tôi đáp: “Không. Cháu không hiểu cậu nói về chuyện gì cả.” Tôi chẳng hề nghĩ rằng cậu George biết được chuyện gì. Tôi biết cậu và má không thân thiết đến như vậy. Nhưng nếu cậu biết, thì tại sao cậu không nói gì cho đến mãi bây giờ? Không có lý chút nào. Tôi hỏi: “Vậy má nói gì chứ?”
Cậu nói: “Mày có chắc là mày không biết không?”
Tôi đáp: “Cháu không biết gì cả. Cháu nghĩ là cháu đi về thôi nếu cậu không phiền.”
Cậu nói: “Thôi được. Tao nói thẳng ra vậy.” Cậu nhấc hai tay lên và cho tôi xem lòng bàn tay. “Tao chỉ thử thôi. Xem thử mày có nói ra không.”
Tôi hỏi: “Nói ra cái gì?”
Cậu đáp: “Bất cứ cái gì. Tao cá là giờ bả không nhớ được là đã có nói ra hay không nữa. Nhiều năm rồi, hồi mày khoảng bảy tuổi. Bả hơi say và…” Cậu vẽ ngón tay vòng vòng bên màng tang. “Thật sự mà nói thì tao không hiểu lắm, nhưng sau đó nghĩ lại về chuyện đó, và tao nghĩ là có chuyện gì đó xảy ra với nhóc tì Joe. Tao không biết rõ là chuyện gì nhưng có chuyện gì đó. Có không nào?”
Tôi đáp: “Không.”
Cậu nói: “Chuyện gì đó, như là, ghê gớm lắm? Không à?”
“Không,” tôi đáp. “Chẳng có chuyện gì cả. Cháu không hiểu cậu muốn nói gì.”
“Chẳng hạn như là, tao nghĩ, khi mày cứu thằng cu tí đó. Tao không biết cái gì nhưng có chuyện gì đó dính líu với nhóc tì Joe là… cái gì đó. Tao không giải thích được. Đó là lý do mà tao triệu mày xuống đây, nếu mày muốn biết lý do vì sao. Tao nói với má mày là tao sẽ kiểm tra mày. Tao muốn canh chừng mày, để xem mày như thế nào. Tao muốn khám phá ra xem sao. Ví dụ như, tao nghĩ mày có thể là một tay dương cầm nổi tiếng. Chỉ cần ngồi xuống là chơi đàn hay như Mozart, tất cả các bản giao hưởng và mọi thứ linh tinh khác từ mày trào ra. Ngày đầu tiên mày đến tiệm, tao quan sát mày. Tao nghĩ đó là khoảnh khắc quan trọng. Mày bước tới một cây đàn, giở nắp đàn ra, ngồi xuống, bắt đầu chơi đàn, và sẽ là bản “Air on G String“ [10] ngay chóc. Nhưng chẳng có quái gì xảy ra cả.
“Tao để mày lái xe. Tao lại nghĩ, biết đâu. Một điều gì đó sẽ xảy ra. Tao muốn nói là, mày lái khá tốt ở tuổi một thằng nhóc nhưng chẳng có gì đặc biệt cả. Tao không trông đợi gì cả, Ngố à. Nhưng giờ thì tao đang nghĩ, không phải mấy chuyện đó. Chỉ có mình mày hiện diện ở chỗ này trong lúc này. Mày cứu thằng nhóc, mày lên báo, tờ Nguyệt Cầu quan tâm theo dõi vụ này, mình có thể vớ bở. Ở đây là mình đang nói về thế giới, theo cái cách thế giới làm. Mình chỉ biến khỏi những chuyện đã xảy ra và hướng về tương lai thôi, đúng không nào? Tao nghĩ tờ Nguyệt Cầu sẽ chịu thương thảo với mình nếu…”
Tôi cắt lời: “Không có chuyện đó nữa đâu.”
Cậu nói: “Joe, nghe tao nói nè. Tao nghĩ, nếu ba má mày giả vờ nhận thằng bé Ade làm con nuôi thì chuyện này đáng giá ít nhất là cả trăm ngàn. Tao muốn nói là họ trả cho ca sĩ Britney gấp mười lần thế chỉ để chụp hình bốc lửa của nó. Mình chụp một số ảnh, một tay nhà báo viết bài phỏng vấn, bụp. Cám ơn nhiều. Phần tao năm chục xấp, phần ba má mày năm chục xấp, và tao chắc rằng sẽ có phần ngon lành dành cho cu Ngố. Nhưng trước tiên mình phải làm một số việc. Mày phải dứt con nhỏ kia ra.”
Tôi nói: “Jennifer.”
Cậu nói: “Tao che tai lại rồi nè, phải không nào?” Cậu chụp hai tay lên đôi tai đầy lông của mình. Vẫn thấy được dái tai lòng thòng thò ra từ các ngón tay cái. “Tao không muốn biết chuyện gì xảy ra giữa tụi bây với nhau. Chỉ bảo con Jennifer đó là không thương lượng làm ăn gì cả.” Cậu nói tên Jennifer đầy vẻ mỉa mai.
Tôi nói: “Cô ấy là một người bạn.”
Cậu nói: “Ngố, mày không chịu lắng nghe học hỏi gì cả. Bạn! Làm ơn đi! Chuyện đó tính sau. Mình phải mang ba má mày xuống đây để chụp hình. Bả sao rồi, hôm nay mày có nói chuyện với bả không? Trong chuyện này mình không thể lè phè được, mình cần mang bả ra khỏi cái ổ đó dù chỉ một ngày thôi. Tao đã nghĩ về chuyện đó và mình không có cách gì để nói thẳng ra với bả vì tình trạng tâm thần của bả. Vì vậy tao nghĩ là mình nói với bả là mày đang bị rắc rối với cảnh sát. Như là có sự cố gì đó xảy ra trong ba cái chuyện vừa rồi, mày hiểu ý tao chứ. Ví dụ, mình nói là mày bị bắt gặp đang làm điều gì đó bậy bạ trong công viên Bishop. Mình mang bả xuống đây, rồi nhóm nhà báo của tờ Nguyệt Cầu mang ba má mày với mày đến bệnh viện, mình chụp hình với Ade, một gia đình thật hạnh phúc, vậy là xong. Cho bả lên tàu lại và bả có thể trở về cái ổ đó trong đêm nếu chưa quá trễ. Một chuyến nghỉ xả hơi ngăn ngắn và dễ chịu dành cho bả.”
Tôi không tin nổi điều mình đang nghe. Thêm nữa bây giờ đã là 17:36, có nghĩa là không cách nào tôi ra khỏi đây đúng 17:45. Thật là tệ. Tôi nói: “Má không dính líu gì đến việc nhận thằng nhóc Ade làm con nuôi này cả. Quên nó đi.”
Cậu nói: “Này, hãy đối diện với sự thật đi Joe. Bả sẽ không biết chút gì về chuyện đang xảy ra. Ngay lúc này nếu chuông điện thoại reo thì bả còn không thể nín xì hơi nữa kìa.”
Tôi nói: “Nhiều khi má không thể kềm chuyện đó lại được nếu bị lên cơn tâm thần.”
Cậu George nói: “Đúng vậy đấy, không kềm được khi có mày hiện diện, Ngố à.”
Tôi nói: “Có phải đó là nguyên nhân mà má bị suy nhược sau khi sinh không? Bởi vì cháu?”
“Giờ mày đang nghĩ gì vậy?”
“Má không chịu được khi cháu ra đời,” tôi đáp. “Khi bà thấy…của cháu” Tôi không nói từ đó ra, tôi chỉ nghĩ đến cú sốc mà má hẳn đã có khi tôi vọt ra. Thử tưởng tượng nhóc tì Ade có các màng chân vịt chình ình ở cuối cánh tay xem.
“Nghe này,” cậu George nói. “Một trăm ngàn. Vụ này kiếm được nhiều như vậy đó. Có khi còn nhiều hơn.”
Tôi nảy ra một ý. Có lẽ không phải là lỗi của tôi chút nào cả. “Má có bị tâm thần trước khi cháu ra đời không?” tôi hỏi.
“Một trăm năm mươi ngàn.”
“Nhưng bà có bị không?”
“À.” Cậu lấy tay xoa mắt rồi bỏ chân xuống khỏi bàn. Cậu khua đôi giày lạch cạch trên sàn nhà như thể đang chạy lên dốc.
“À cái gì?” tôi hỏi. “Má đã bị hay chưa bị?”
“Mày muốn biết về má mày khi tao còn là một thằng nhóc hả?” cậu nói. “Có thật mày muốn biết? Ô kê, như vầy nè.” Cậu thở dài. “Căn phòng của chị Faith (tên má tôi) giống như cái hầm nhà băng vậy. Giống y như cái đầu của bả. Mày không thể đến bất cứ nơi nào gần bả hay gần căn phòng của bả. Sống trong một cái hầm nhà băng thì có khùng không chứ? Mày nói cho tao biết đi. Nhưng tao biết có những chuyện quái lạ xảy ra trong đó. Tao muốn nói là phòng của bả và đầu của bả. Nhiều khi người ta nghe được tiếng động lạ lọt ra. Bà ngoại biết chuyện gì đang xảy ra, tao nghĩ vậy, nhưng tao và ông ngoại chưa từng nhìn vào bên trong.”
Tôi nhìn đồng hồ. 17:44. Tôi chợt có một ý nghĩ lóe lên. Tôi không bị còng tay vào chiếc ghế. Tôi không bị trói vào cổ chân. Tôi chỉ cần đứng dậy đi ra cửa và mở chốt. Và bước ra ngoài. Mọi chuyện trước 17:45. Không rắc rối gì cả.
Cậu George không tin nổi điều tôi đang làm. “Ô kìa,” cậu la lên. Rồi “Ô kìa.” lần nữa. Nhưng tôi tiếp tục mở chốt, mở cửa ra, đóng nó lại thật gọn từ phía bên kia. Tôi nghĩ đó là điều làm cho cậu nổi khùng lên, tôi làm thật bình tĩnh. Câu cuối cùng tôi nghe cậu nói là: “Mày biết không? Mày không giống gì tao hết. Mày cũng tệ hại như bà má Faith của mày. Khùng như một cái túi chứa đầy khỉ, cả hai má con tụi mày.”
* * *
Tôi đi vòng một đoạn theo đường đến cầu Putney và ngang qua một tiệm bán tivi. Trong cửa sổ có nhiều tivi cùng bật một tấm hình giống nhau. Một con chim lớn đang bay qua một thung lũng xanh. Con chim không cần vỗ cánh để giữ cho mình lượn lờ trên cao. Thỉnh thoảng nó chỉ vẩy nhẹ đầu mút của cặp cánh. Màu sắc trên màn hình của các tivi hơi khác nhau. Trên một vài cái, màu xanh của thung lũng trông giống màu xám hơn, trên những cái khác nó có màu nước chanh, nhưng đúng y chang tấm hình đó, thung lũng đó. Con chim có khi màu nâu sậm, có khi gần như màu đỏ. Tôi băn khoăn màu nào là màu đúng nhỉ.
Tôi nghĩ về chuyện cái đầu của má giống như hầm nhà băng khi bà còn nhỏ. Tôi hình dung cánh cửa thép dày cả mét có vòng bánh xe ở mặt trước để người ta vặn tới vặn lui cho đúng số khóa. Và bây giờ đầu của bà là một thùng đá bằng nhựa màu đỏ có nắp đậy với vành màu trắng không vừa vặn lắm, và người ta có thể lật nó ra dễ dàng bằng một ngón tay út. (nhân thể, là ngón tay út của tôi). Điều gì đã xảy ra để biến hầm nhà băng thành cái thùng đá chứ?
Vào lúc đó, nắp đậy của tôi cũng không vừa. Đó là lý do mà tôi chuồn đi. Vì cậu Geoger không có cảm xúc gì cả, mà tôi thì có quá nhiều cảm xúc, kể cả những cảm xúc mới về thằng em đã chết của tôi, và nếu cậu không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoại trừ tiền bạc, kể cả người chị của cậu là mẹ của tôi cũng không, thì tôi không quan tâm đến cậu làm gì, hết chuyện.
Khi đến tiệm pizza thì đột nhiên tôi không muốn vào nữa. Tôi không muốn nói chuyện với ai, kể cả tay người
Ý vui nhộn. Trong một hộp bánh pizza nằm trên vỉa hè bên ngoài còn một miếng. Tôi sắp lấy ăn nhưng rồi tôi nghĩ rằng nó gớm quá. Thay vì ăn nó, tôi chờ cho tới khi về lại căn hộ. Tôi tìm được mấy miếng bánh quy kem và một hộp cá mòi trong bếp của cậu George. Tôi mất bộn thời gian để nhặt xương sống cá ra. Tôi thấy khỏe ra sau khi ăn.
Tôi bấm máy nhận lời nhắn của điện thoại. Tôi có năm tin nhắn. Tôi không nghe chúng vì tôi biết lại là ba hay má nhắn. Tôi sẽ nghe vào buổi sáng. Tôi cầm cái điện thoại trên tay, nhìn nó. Tôi bấm số điện thoại nhà của Jennifer và gặp máy nhận lời nhắn. Tôi thử gọi máy di động của nàng và nhận dịch vụ nhắn tin. Tôi định để lại một lời nhắn cho nàng về câu chuyện cậu George kể về má nhưng tôi không biết chắc Jennifer có muốn biết về má hay không. Tôi có cảm giác rằng nếu có lúc gặp nhau thì họ sẽ không thích nhau. Tôi ho và cúp máy.
Tôi đang cầm một cái điện thoại vô tuyến. Tôi đi xuống đi lên, đi ra hành lang rồi trở vào bếp rồi vào phòng ngủ rồi lại trở ra hành lang. Tôi nảy ra một ý. Tôi mò trong các túi áo cho tới khi tìm thấy miếng giấy mà Kate ghi số điện thoại của cô trên đó. Tôi gọi số điện thoại nhà của cô. Tôi không biết lý do vì sao trừ việc tôi thấy buồn quá và muốn trò chuyện với ai đó.
Chuông điện thoại của cô reng một hồi lâu. Tôi nghĩ máy nhận lời nhắn sắp bật lên. Nhưng rồi cô nhấc máy nói: “Chào?” Giọng cô nghe ngái ngủ.
“Chào,” tôi nói. “Graham ở tiệm đàn đây.”
Cô nói: “Ồ, chào anh.”
“Cô khỏe không?”
Cô đáp: “Tôi khỏe. Mấy giờ rồi?”
“Tôi không biết.”
Tôi đi xuống bếp xem đồng hồ ở lò nấu ăn. Tôi phải cạy vảy nước sốt khô đi trên mặt đồng hồ. Bên dưới hiện ra 19:41. Tôi sắp nói với cô thì cô nói: “Tôi đang lơ mơ. Tối nay tôi thấy buồn ngủ sớm, Graham à.”
Tôi muốn hỏi: “Có thật cô chơi được piano không?” Nhưng tôi không hỏi ngừa trường hợp buộc cô phải nói dối. Thay vì hỏi thế tôi lại nói: “Cậu George là đồ ngu.”
Kate nói: “Ngày mai anh kể tôi nghe nhé.”
“Ô kê,” tôi nói.
Cô nói: “Ngủ ngon nghen.”
Tôi chào: “Ngủ ngon.”
Tôi đứng cầm cái điện thoại, chỉ ngó nó. Rồi không dưng cảm thấy đôi tay tôi bẩn thỉu vô cùng, như thể tôi đã dùng chúng để dọn dẹp xác súc vật chết cả năm trời mà không rửa ráy gì cả. Tôi vào phòng tắm tìm giẻ lau trong ngăn tủ để chùi rửa các ngón tay nhưng không có miếng nào cả nên tôi dùng cái bàn chải cùn của cậu George. Trong lúc chà rửa tôi nghĩ đến Kate. Tôi thắc mắc không biết cô có tháo các bông tai ra khi đi ngủ không.
Tôi chưa muốn đi ngủ. Tôi muốn đi làm một chuyện gì đó bằng đôi bàn tay mới sạch.