← Quay lại trang sách

Chương mười lăm

Điện thoại đánh thức tôi dậy thật sớm. Tôi nằm yên lắng nghe nó reo, tự hỏi ai gọi và nhét hết những nỗi điên khùng đêm trước vào một cái hộp khóa kín lại. Chắc là cậu George hay ba gọi đây, nên tôi chẳng thèm trả lời làm gì. Nhưng cũng có thể là má. Tôi muốn hỏi bà tại sao đầu của bà như là một két sắt khi bà còn nhỏ. Chuông điện thoại ngừng reo. Cho dù là ai đi nữa thì chắc hẳn lúc này họ cũng gọi số di động của tôi và đang nổi giận vì tôi đã tắt máy rồi. Một lần nữa. Tôi tìm thấy cái áo có in chữ Honkers Go Go Go nằm trên sàn và mặc chồng nó ra ngoài cái áo thường của tôi. Nó đã nằm trên sàn khá lâu nên mùi cũng tàm tạm, nó tự làm sạch nhưng tôi cũng xịt thuốc khử mùi khá kỹ để phòng ngừa.

Vai tôi đau mỏi. Trên đường đi qua cầu, tôi lắc qua lắc lại như một võ sĩ quyền anh đang khởi động cho nóng người. Tôi mua tờ Nguyệt Cầu ở sạp báo ở bên phía đầu kia cầu. Trong lúc đứng chờ trả tiền tôi thấy một điều thú vị. Trên bức tường phía sau người bán báo có một miếng cạc-tông có treo những túi thịt heo trầy xước bằng dây thun trắng. Ngang trên đầu có một hình biếm họa vẽ một chú heo vui sướng và dòng chữ: ÔNG HEO

Tôi ghi nhớ chuyện này để kể cho Kate.

Khi đang đi tôi mở tờ báo ra xem. Có chuyện về vụ án mạng một người đàn bà ở phía Tây London mà cảnh sát phát hiện ra có liên quan với các vụ giết người và tấn công khác mà chưa tìm ra thủ phạm, có nghĩa là có một kẻ giết người hàng loạt đang tự do ngoài kia. Tựa đề bài báo là:

TÊN BỆNH HOẠN SĂN BẮT TRẺ CON

Và có một bài về bọn khủng bố làm giải phẫu thẩm mỹ để cải trang, và một tấm hình của một cầu thủ cởi đồ trong một hộp đêm với một khoảng bôi đen che chỗ kín. Không có tin gì về tôi. Tôi mua một ly cà phê sữa ở tiệm World Bean. Khi về gần đến tiệm đàn, tôi hơi lo rằng cậu George đã có mặt và vẫn còn giận chuyện tối qua. Nhưng cậu không có ở đó. Kate đã đến. Áo khoác của cô vắt trên ghế, còn túi xách thì để trên bàn. Một tờ tạp chí về nhạc cổ điển thò ra ngoài túi xách. Một xe giao hàng vừa đến, tôi nghe tiếng còi xe vang lên khi chiếc xe tải lùi vào bên hông cửa tiệm. Kate ra xem xét ở khu vực xuống hàng sau tiệm. Tôi mở máy để xem có tin nhắn của Jennifer không, nhưng không có cái nào. Tôi gọi số nhà cho Jennifer và gặp máy nhận tin nhắn. Tôi gọi máy di động thì gặp dịch vụ nhận tin nhắn. Tôi quyết định thử gọi thêm một lần nữa, nếu nàng không bắt máy thì tôi sẽ để lại tin nhắn.

Tôi bỏ điện thoại xuống thì nó reng lên ngay. Ba gọi. Ông nói: “Ba mày đây,” như thể tin rất quan trọng, rồi ông không nói lời nào cả. Tôi sắp buông lời mỉa mai thì ông nói: “Má mày tự tử.”

Aaaaa. Tin khủng khiếp quá.

Có lần tôi xem một chương trình của ảo thuật gia Houdini. Ông trói mình lại bằng dây xích rồi vào ngồi trong một két sắt, két sắt ấy lại được thả xuống một bồn nước. Đột nhiên tôi cảm thấy mình giống như Houdini: bị trói bằng dây xích, bỏ vào két sắt khóa lại, thả xuống bồn nước. Nhưng thính giác của tôi không bị tổn hại chút nào. Tôi nói: “Con sẽ về ngay.”

Ba hỏi: “Mày còn đủ tiền không?”

“Con sẽ vay cậu George một ít.”

“Vậy thì nhanh lên. Cho tao biết chuyến tàu nào.”

“Dạ.”

Tôi đặt điện thoại xuống. Tôi biết đó là lỗi của mình. Tôi đã làm cho má phải tự tử. Thật kỳ lạ, dù bị trói gô lại như Houdini mà tôi vẫn bước đi được. Tôi đi ra ngoài sau để nói chuyện với Kate. Tôi sẽ kể với cô về chuyện mấy cái bọc thịt heo hiệu Ông Heo. Và tôi sẽ kể với cô về chuyện của má. (Nhưng tôi sẽ bỏ qua chuyện xảy ra tối qua sau khi tôi đã nói chuyện với cô. Tôi chưa tự mình giải thích nó được.) Tôi thấy lưng cô. Tóc cô vẫn còn nhuộm tím. Cô cuốn tóc lên khỏi gáy và kẹp lại bằng một cái kẹp to bằng bạc trông giống như cái cào cỏ. Cổ cô thật cao. Có thể thấy được mấy cái bông tai của cô. Cô mặc một cái váy khá dài do đó không thể thấy được chân cô vòng kiềng. Cô đeo vòng bạc trên một cổ chân và đôi giày thể thao hiệu Pumas có vòng dây thun màu đỏ sậm. Cô cầm một cái kẹp hồ sơ. Tôi nói: “Này, biết chuyện gì không?”

Kate quay lại. Cô đang khóc. Cô nói: “Xem này.” Cô chỉ tay vào chiếc đàn piano trong khu dỡ hàng. Nó chỉ đứng khập khiễng, vì một chân trước bị gãy mất rồi. Nó vẫn còn mấy miếng cạc-tông gấp nếp do tôi bao quanh thân nhưng giờ bị rách tả tơi, còn cây đàn thì bị vỡ tan tành. Kate giở nắp đàn lên. Hơn phân nửa phím đàn bị rơi ra trông giống như một gã mở miệng mà không còn cái răng nào. “Họ đập nó tan tành rồi,” cô nói.

Nó là cây đàn sang trọng hiệu Bechstein.

Kate ngồi ở bàn của cô sụt sịt khóc. Tôi không kể với cô về mấy túi thịt heo vụn hay chuyện của má. Cô không nói năng gì, tôi cũng thế. Rồi tôi hỏi cô có nghe cậu George nói gì không. Cô lắc đầu. Tôi nghĩ rằng thêm một tiếng đồng hồ nữa cậu George mới đến. Dù sao tôi cũng cần thời gian, để thoát ra khỏi dây xích, cái két sắt và trồi lên mặt nước.

Derek bước vào. Hắn kiểm tra cây đàn Bechstein rồi mỉm cười quay ra. Hắn nói: “Chúa lòng lành ơi, ai đó sẽ bị dập ngay bây giờ.” Derek cười vì hắn chả phải là người bị dập. Mà đó là Kate. Chuyện này thật lạ vì tôi nghĩ hắn khoái Kate. Nhưng tôi kịp nhớ ra rằng Derek chỉ là một thằng phát-xít khốn kiếp.

Derek nói với tôi: “Chuẩn bị làm việc đi, thằng quái, đi lau bụi mau.”

Kate nói: “Trông ông buồn thảm quá vậy?” Cô thật là đáng mến.

Tôi đã dẹp hắn qua một bên rồi nên không thèm nói lời nào. Tôi chờ năm phút rồi lấy đồ hót rác, bàn chải, giẻ lau và bình xịt hóa chất để lau rửa hiệu Mr. Sheen ra. Thật ra cũng thật là hay khi có việc gì đó để làm. Derek hỏi: “Này, George đâu rồi?”

Kate đáp: “Tôi không biết. Ông ấy chưa gọi điện.”

Đột nhiên cô đẩy lui chiếc ghế, cúi xuống cởi dây giày. Cô bước đến cây đàn Weber kiểu đứng được trau chuốt bằng gỗ hồng trắc. Đôi chân trần của cô để lại những dấu mờ trên sàn nhà, rồi tan biến ngay khi người ta nhìn chúng. Cô không gây tiếng động nào, ngồi xuống ghế và mở nắp đàn ra. Tôi và Derek cùng nhìn cô. Lưng cô thật thẳng đến nỗi nó vươn ra bên ngoài. Cô ngả đầu ra sau. Trông cô như đang ngó lên trần nhà chỉ có điều đôi mắt thì nhắm lại. Cô lắc nhẹ đầu làm bông tai vang lên một tiếng nhỏ. Cô nhích mông trên ghế và các ngón chân dò tìm bàn đạp của đàn trên sàn nhà. Tôi nhớ lại cảnh mình lái xe. Điều cậu George nói là không công bằng tí nào. Đối với một thằng nhóc mười bốn tuổi thì lái xe như tôi là giỏi lắm rồi.

Kate nhấc đôi tay trên hàng phím đàn. Cô giữ thật yên lặng. Tôi nghe tiếng cô thở. Hai lỗ mũi cô chỉ nhúc nhích thật khẽ khi cô thở ra, như miếng giấy gặp cơn gió thoảng. Đôi tay cô trông như chúng được chạm trổ.

Cô mở mắt ra và cúi thấp đầu xuống, từ tốn duỗi các ngón tay ra và tôi nheo mắt chờ một âm thanh lách cách. Nhưng không có. Đôi tay Kate không lách cách, chúng thật êm mượt và im lắng như cá nằm sâu dưới nước. Các ngón tay cô hạ xuống các phím đàn và tôi tưởng tượng tiếng nhạc sắp vang lên. Tiếng nhạc vang lên trong đầu tôi. Nó không là thứ gì mà tôi đã biết, tôi không biết nhạc piano, hay bất cứ loại nhạc cổ điển nào ngoại trừ những thứ người ta chơi trong các mục quảng cáo. Chỉ là các nốt nhạc trên cây đàn piano nhưng mỗi nốt thật tuyệt hảo, như chỉ mình nó thôi cũng đã là một giai điệu rồi.

Tiếng nhạc vang trong đầu tôi nhưng thật ra bên ngoài vẫn im lặng. Kate đã nhấc tay ra khỏi các phím đàn. Cô lại nhích mông. Cô ho và lắc đầu. Bông tai cô kêu leng keng. Và tôi biết sự thật là vậy. Kate không chơi đàn được. Trong một thoáng cô đứng dậy đi trở về bàn của mình. Nhưng việc Kate không biết chơi piano không phải là lỗi của cô. Mà là lỗi của trần gian này. Trần gian thật khủng khiếp trong thoáng giây đó. Nó đập tan con người, như ai đó đã đập tan tành cây Bechstein.

Tôi nghĩ về lần tôi bay trong chiếc xe tải nhỏ ở Lulworth Cove. Tôi thật vụng về. Tôi va đầu côm cốp. Hẳn là trông tôi rất đần độn. Tôi quẫy cựa dùng dằng lung tung như một thằng khùng trong công viên. Chẳng lạ gì khi má không hề muốn tôi làm lại. Bà không biết rằng tôi có thể tuyệt vời như tiếng nhạc piano tôi nghe trong đầu mình. Tôi tưởng tượng má cũng nghe nó. Mắt bà nhắm lại, đầu ngả qua một bên, và bà đang mỉm cười.

Và rồi các ngón tay của Kate hạ xuống phím đàn. Và âm thanh chúng tạo ra, các ngón tay, các phím đàn, các ngón chân cô, các bàn đạp, các dây đàn, gỗ, không khí, hai tai tôi, âm thanh của những thứ này tạo ra thật giản dị và hoàn hảo, như một điều gì đó có lần xảy đến với tôi. Tôi hẳn còn rất bé vì nó là một trong những ký ức sớm nhất của tôi. Ba đi làm về bằng xe của ông. Má nói: “Sao con không ra đứng trước nhà đón ba về? Ổng thích lắm đó.” Tôi đứng ở đầu lối vào nhà. Lối vào xuôi dốc xuống con đường. Bên kia đường có những ngôi nhà như nhà của chúng tôi, rồi có con đường khác và nhiều ngôi nhà nữa… cho tới khi trải ra đến các cánh đồng mênh mông. Và sau các cánh đồng là con đường cắt ngang rồi đến đường ray xe lửa chạy xuống tận London. Rồi đến hầm mỏ và nhà máy điện trông giống như mấy cái vại cà phê tỏa khói nghi ngút. Và trong không gian có dây điện thoại, dây điện và mùi than và luồng hơi của thứ gì đó thật hôi hám như mùi trong giày của bà ngoại và ai đó nói nó là xưởng chế biến thực phẩm dành cho chó, nơi mà người ta nấu rục các con ngựa…vân vân… Tôi đứng đó nhìn khắp những thứ này và nghĩ về nó, ngửi nó, và tôi thấy rằng không có một ai trên đường cả, chỉ còn mình tôi và trần gian này. Tôi ngước nhìn lên, bầu trời xanh biếc; tôi chưa từng thấy nó có màu đó bao giờ. Tôi và trần gian và bầu trời xanh. Chỉ có niềm hoan lạc.

Kate ngừng chơi, không gian im lắng, và trong sự im lắng đó tôi nghĩ đến một điều: tôi chưa hỏi ba rằng má đã tự tử bằng cách gì.

Tôi xung phong tới tiệm cà phê World Bean và mua về cho Kate một ly. Cô muốn một ly cappuccino lớn loại đã lọc hết chất cafein và không béo. Tôi không mua thứ gì cho Derek. Trên đường, tôi gọi cho số di động của Jennifer và lần này nàng trả lời. “Vâng?”

Trước khi biết tin về má thì tôi rất mong được nói chuyện với Jennifer. Đây là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau từ khi nàng biết được bí mật của tôi, từ khi tôi cất cánh trước mặt nàng và làm nổ tung tâm trí nàng và làm nàng cười khóc và giữ chặt chiếc áo len trên đùi. Tôi muốn nghe tiếng thét lên vì kinh ngạc của nàng, muốn vắt thêm những giọt kinh ngạc đó. Nhưng mọi chuyện giờ đã thay đổi. Tôi nói: “Graham đây.”

Nàng hỏi lại: “Ai vậy?” Giọng đầy vẻ nghi ngờ và khó chịu.

Tôi đáp: “Graham đây mà.”

Giọng nàng lập tức thay đổi. “Graham à. Vâng. Chúa ơi, tôi vẫn còn phải ngắt nhéo mình đây. Tối hôm đó anh về có ổn không? Tôi cố gọi cho anh mà không được.”

“Xin lỗi về mấy ngọn đèn,” tôi nói.

“Này, nghe này,” nàng nói. Rồi ngưng lời. “Anh có sao không? Giọng anh nghe ngộ lắm.”

“Tôi khỏe mà,” tôi đáp. “Cô nói chuyện với tờ Nguyệt Cầu chưa?”

Nàng đáp: “Rồi. Có một chuyện rắc rối. Này, tôi gọi lại cho anh được không? Có ai đó đang gọi cho tôi. Anh có chắc là anh khỏe không?”

“Chắc chứ,” tôi đáp.

Nàng nói: “Tốt. Tôi sẽ gọi lại ngay.”

Đường dây câm bặt. Không có chuyện Jennifer yêu tôi đâu. Vì sao tôi ngu quá xá thế này? Tôi nghĩ về chuyện cùng ăn nhà hàng với nàng. Tôi đặt tay mình kề bên tay nàng. Chỉ để nó ở đó như thể nó là thứ gì đó đáng tự hào lắm. Rồi trong taxi, tôi vuốt ve miếng da mịn màng sau cổ nàng. BẰNG NHỮNG NGÓN TAY CỦA TÔI. Không lạ gì nàng nhảy vọt đi, hẳn cảm giác đó giống như bị một con dã nhân sờ soạng.

Tôi tự hỏi có phải má đã uống thuốc ngủ quá liều không.

Jennifer gọi lại khi tôi đang chỉnh lại mấy cái khay cạc-tông giữ ly cà phê trong tiệm World Bean. Nàng không chào hello mà vào thẳng câu chuyện: “Đúng vậy. Chuyện thế này, Graham à, tờ báo biết một vài chuyện về anh. Họ có mấy tấm hình.”

Tôi đánh rơi một ly cà phê lên mặt bàn, khoảng cách chỉ chừng hai centimet. Nó không đổ ra nhưng có một cái lỗ trên nắp đậy ly, một đám bọt trào ra. Tôi hỏi gặng: “Hình à?”

Nàng đáp: “Hình chụp anh đang lái xe của cậu anh.”

Tôi hỏi: “Vậy thì mình phải làm gì đây?”

Nàng đáp: “Còn tệ hơn nữa. Tôi không thể tin được chuyện này nhưng…” Nàng bật cười. “Tôi không biết vì sao tôi lại cười. Tôi không biết thật đấy.”

Tôi hỏi: “Chuyện gì?”

Jennifer nói: “Họ nói rằng một tay thợ chụp hình của họ chụp được cảnh tôi và anh ngồi trong ghế sau của xe taxi. Trong cái mà họ gọi là ‘một hoàn cảnh rất thân mật’, nghĩa là anh trong tư thế đang chồm vào tôi. Anh có hiểu tôi nói gì không? Họ đang rất quan tâm đến trường hợp của anh. Và bây giờ thì cả tôi nữa.”

“Có khi nào họ mang chúng ta lên báo không?” tôi hỏi. Tôi đang làm chuyện đó với một cô gái tuyệt đẹp. Cả hàng triệu người xem nó sẽ không thể biết được rằng không phải như thế. Anh Cả Quỷnh đi đến địa đàng Park Lane với hoa hậu thế giới trong một chiếc limo có tài xế lái, câu chuyện sẽ giống như vậy đó. Tôi chịu được nó mà, như lời ba thường nói.

“Có vẻ như anh không bực mình lắm,” nàng nói. “Đúng vậy, họ có thể làm thế lắm. Họ có thể làm rất nhiều chuyện.”

Tôi hỏi lại: “Vậy thì mình phải làm gì đây?”

Nàng đáp: “Chà, mình không thể làm được gì nhiều. Trừ phi mình hành xử theo nó. Tôi có thể đại diện cho anh, nếu anh muốn. Tôi muốn nói là, nếu dù sao đi nữa họ vẫn ra tay thì chúng ta cũng tự mình làm điều gì đó dựa theo hành động của họ, anh có nghĩ vậy không?”

“Tôi không biết,” tôi đáp. “Má tôi định tự tử.”

Chúng tôi cùng im lặng. Rồi Jennifer nói: “Ồ. Ôi. Chuyện đó thật kinh khủng. Bà khỏe chưa?”

Tôi không biết. Trước đây tôi chưa nghĩ đến điều này nhưng có lẽ bà không khỏe. Nói thế này nhé, ví dụ, má đã chết, chắc chắn ba sẽ không nói với tôi cho tới khi tôi về tới trên đó thì ông có thể nói trực tiếp tận mặt tôi. Tôi cảm thấy tim mình run rẩy đập trong lồng ngực như chú chim Eddie, Gã Lông Vũ, bị nhốt trong chuồng, rồi tiếng đập thình thịch vang lên trong tai tôi.

Tôi nói: “Tôi không biết. Tôi nghĩ vậy.”

Jennifer nói: “Giờ thì chuyện gì xảy ra?”

Tôi đáp: “Hôm nay tôi sẽ lên đó thăm bà. Rồi tôi không biết.”

Nàng hỏi: “Anh có xuống đây lại không?” Giọng nàng có vẻ lo rằng tôi không trở lại.

Tôi đáp: “Có.”

Nàng nói: “Vậy thì tốt. Tôi hi vọng mọi chuyện đều ổn. Anh sẽ ở trên đó bao lâu?”

“Tôi không biết.”

“Anh cho tôi xin số di động nhé?”

“Tôi luôn luôn tắt máy,” tôi nói. Rồi tôi nhận ra rằng tôi không phải làm như thế nữa. Tôi cho Jennifer số di động, cô nói: “Nói chuyện với anh sau nhé.” Rồi cô tắt máy.

Chiếc Merc của cậu George đậu bên ngoài tiệm khi tôi về đến. Tim tôi lại đập mạnh khi tôi mở cửa tiệm nhưng cậu George không có ở đó, Derek cũng không. Tôi đặt cà phê của Kate lên bàn của cô, cô nói: “Cám ơn nhé. Họ đang xem cây đàn Bechstein.” Cô nói thấp giọng xuống rồi lại lấy tay ôm đầu.

Tôi nói: “Tôi phải nghỉ làm ít lâu. Đi thăm má tôi.”

Kate buông tay ra khỏi đầu và ngước nhìn tôi. Đôi mắt cô thật to, pha giữa màu thủy tinh và màu kẹo đường thật dễ thương. Một chút màu hồng viền quanh mắt vì cô đang khóc. Cô hỏi: “Má anh có bình an không?”

Tôi đáp: “Vâng. Má tôi bình an.”

Một giọng nói cất lên: “Ôi…” Cậu George đang đứng ở khung cửa phía sau tiệm. Cậu vẫy vẫy ngón tay với chúng tôi và nói: “Cả hai đứa bây nhé,” rồi đi mất.

Trong lúc tôi và Kate đi về phía khu vực dỡ hàng, Kate sờ vào khuỷu tay tôi và nói: “Ư ờ.”

Derek đang ngồi trên chiếc ghế của cây đàn Bechstein ở phía sau khu dỡ hàng. Hắn gác một chân lên đầu gối và cười toe toét. Chiếc đàn piano nằm giữa sàn nhà xi-măng. Ai đó đã lột hết các tấm đệm cạc-tông ra. Nó nghiêng qua một bên vì mất một chân trước. Nó trông giống như chiếc tàu đang bị đắm giữa chừng. Cậu George đang ngó tôi và Kate rồi nhìn chiếc Bechstein và xoa hai tay vào nhau. Cậu nhấc cánh tay lên. Có những vòng mồ hôi lớn dưới nách cậu; cậu mặc cùng bộ áo quần đã mặc tối qua. Cậu bốc mùi. Có vẻ như cậu sắp nói gì đó với tôi và Kate nhưng rồi cậu xoay người nói với Derek. “Đúng không, Derek?” giọng thật mỉa mai.

Derek nhấc chân khỏi đầu gối rồi ngồi thẳng lên trước. Giờ hắn không còn cười. Hắn hỏi: “Cái gì?”

Cậu George nói: “Không có gì đâu. Tôi chỉ nói: ‘Đúng không, Derek’. Không phiền gì cậu chứ?”

Derek đáp: “Vâng.” Hắn nhún vai. Hắn đang dỗi. Cậu George đang chơi khó hắn vì cậu nghĩ rằng Derek gọi lén cậu là Ông Heo. Cũng hơi mừng là cậu George sẽ chẳng bao giờ đối xử đẹp với ông ghiền đồ chơi con nít này nữa.

“Vậy thì tốt,” cậu George nói. “Không có vấn đề gì. Dù sao với tôi cũng không thấy có vấn đề gì. Cậu có vấn đề gì với vụ này không, hả Derek?”

“Với cái gì?” Giờ hắn trông rất kỳ cục. “Không,” hắn cau mày nói. Hắn rất bực bội.

Cậu George nói: “Tốt lắm. Giờ thì…” cậu nhón chân đi quanh chiếc Bechstein nhìn nó như thể nó là một con sư tử đang ngủ. Cậu dừng lại trước nó và giở nắp ra. Cậu gõ gõ các phím đàn rồi quay lại nhướng mày với tôi và Kate. Cậu đóng sập nắp đàn lại thật mạnh làm Kate rên lên khe khẽ. Cậu bước lui, chống hai tay vào hông. Rồi nhấc chân phải lên. Cậu vẫn mang đôi giày ống đen có các miếng thun và mũi thép. Cậu co chân nhún mạnh lấy đà rồi đá thật mạnh vào cái chân trước còn tốt của cây đàn.

Cậu loạng choạng suýt té. Đôi giày kêu kèn kẹt trên nền xi-măng và khi loạng choạng cậu với tay lấy thăng bằng. Cái chân đàn văng bật ra trông thật buồn cười cho dù tình huống này không buồn cười chút nào, vì nó giống như trong phim hoạt hình hơn là trong đời thật. Khi văng ngang qua khu dỡ hàng thì nó xoay trong không khí như một cái hỏa tiễn. Nó dội vào tường rồi lăn long lóc trên sàn nhà.

Chiếc đàn quỵ xuống trên sàn nhà. Nó không chỉ tạo ra tiếng động mà còn là cảm xúc nữa. Nó xuyên qua cổ chân tôi. Nó nhồn nhột trong mũi tôi. Dường như không khí rền lên uuuuuu… cả mấy phút sau đó. Hết thảy chúng tôi đứng trong biển sóng âm thanh rền mãi không tan đi của cây đàn. Cậu George đang cười toe. Cậu đang la to lên: “Tốt hơn là như vậy. Tại sao chúng không làm như thế lúc ban đầu như tao bảo chúng làm chứ?”

Cậu George nói: “Đúng vậy. Thằng Ngố trước. Ra ngoài, lên chiếc Merc.” Chúng tôi đi ra ngoài và tôi đi vòng qua phía tài xế. Cậu vẫy ngón tay với tôi, nói: “Không, không,” và tôi tiếp tục bước quanh chiếc xe cho đến khi đứng lại cạnh cửa xe bên hành khách ngồi. Chúng tôi lên xe. Một nhân viên giám sát giao thông bước đến bảo cậu lái xe đi, nhưng cậu George mở cửa xe nói: “Không, ông cứ làm bổn phận của mình đi.” Tay nhân viên giám sát giao thông nhún vai và ghi giấy phạt. Chúng tôi ngồi yên nhìn ông ta. Tôi đang chờ cậu George nổi khùng lên nhưng thậm chí cậu không nhúc nhích. Người cậu bốc nặng mùi làm tôi muốn hạ kính xe xuống nhưng cậu chưa nổ máy xe nên hệ thống cửa kính bằng điện không hoạt động. Tay nhân viên giám sát lưu thông nhấc cái cần gạt nước lên rồi cài tờ giấy phạt vi phạm lỗi đậu xe trái quy định vào bên dưới. cậu George đưa ngón tay cái lên ra hiệu với ông.

Tôi nghĩ chắc cậu khùng rồi. Như bà chị của cậu. Điều này có nghĩa là một ngày nào đó tôi cũng khùng theo.

Cậu nói: “Có chuyện gì vậy? Ở trong đó đó?”

“Cháu không biết,” tôi đáp.

Cậu nói: “Lắng nghe và học hỏi là điều cần thiết. Cây đàn piano này rất đặc biệt, phải không? Không phải thế thì sao quý bà trong kia lại rơi lệ cho một cục gỗ và những thứ linh tinh? Đặc biệt, đúng vậy, cho đến nỗi như chuyện dị thường. Nó có mặt ở nhiều nơi khác nhau trong cùng một lúc, đúng không? Và trong mỗi nơi đó, bởi vì nó quá đặc biệt, nó được bảo hiểm, phải không nào? Không chỉ với giá bèo đâu, mày hiểu ý tao nói chứ. Vì thế cây đàn này tiếp tục cuộc hành trình. Nó đi đến Thụy Sĩ và ôi tiếc quá, một thằng nào đó mặc quần sọt da nện nó một cái. Tất nhiên là tình cờ thôi. Rồi nó nói rằng: “Tôi biết, tôi sẽ đến Lancashire, tôi nghe nói ở đó rất hay, bánh pudding đen và các em gái rất nhiệt tình sốt sắng…vân vân…” Chuyện sẽ như vậy đó. Và tiếc quá, một tay chơi sành điệu nào đó làm cản trở nó. Và cứ thế mà nó đi. Đi đến đâu nó cũng được “mông má” lại. Mất cái chân ở đây, mấy cái phím ở kia. Trong lúc đó thì tao có đang phát rồ lên không? Không, tao không rồ chút nào. Vì sao không? Bởi vì tao đang đứng ở đây và hàng ngàn đồng tiền bắn như mưa vào tao từ khắp mọi nơi trong tiệm. Hiểu không?” Tôi gật đầu. Trò lừa bảo hiểm. Tôi không phải là thằng quá ngốc. Cậu nói tiếp: “Tao hi vọng là mày hiểu, bởi vì chấm dứt các bài học ở đây. Mãi mãi. Đúng vậy, đó là điểm số một. Còn đây là điểm số hai. Joe phải ra khỏi đây. Như tao đã nói với mày, tao đã nghĩ là mày đã là đặc biệt và mày đang đặc biệt, Ngố à, mày đặc biệt. Nhưng nó giống như chuyện Ngôi Trường Đặc Biệt đặc biệt và chúng ta không cần cái đó. Tao đã làm tròn trách nhiệm của mình với má mày và…”

Tôi nói: “Má mới tự tử.”

Cậu George ôm đầu kêu: “Ôiiii.” Rồi cậu nói: “Mày lại mặc áo của tao. Mày chưa giặt lại nó phải không? Đứng chỗ này tao cũng ngửi được mùi.”

Tôi chưa nghĩ đến điều đó. Có lẽ là tôi đang bốc mùi chứ không phải cậu George. Tôi nói: “Cháu sẽ lên đó thăm má một thời gian. Cậu cho cháu vay ít tiền nhé?”

Cậu George đưa tôi năm chục pao. Cậu nói cậu vui nếu tôi xài hết và nói với ba là sáu chục. Cậu nói sẽ gởi đồ đạc của tôi còn trong căn hộ nhưng tôi nói không có gì đâu. Tôi đã soạn đồ đạc của mình lại rồi. Mọi thứ tôi cần nằm trong túi áo khoác của tôi. Máy nghe nhạc Discman, bốn cái CD để trong một cái hộp đựng, chiếc di động, năm tờ mười pao.

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đi mãi mãi nhưng đó lại là chuyện đang xảy ra. Tôi đang cố sắp xếp đời sống lại nhưng tôi không cảm thấy muốn ngưng nó lại. Tôi chỉ muốn gặp má. Tôi nói: “Chào cậu nhé.” Không thèm nhìn ai, tôi bước ra khỏi cửa. Âm thanh sau cùng mà tôi nghe được là ông Sô-panh chơi đoạn nhạc piano rất nhanh của mình.

Tôi không biết trạm xe điện ngầm ở đâu bởi vì tôi không thường dùng xe điện. Tôi đi bộ dọc theo con phố một đoạn rồi dừng lại. Tôi nghĩ mình nên vào tiệm World Bean để hỏi. Tôi quay lại vì nó nằm ở hướng kia, và thấy Kate đang đi đến dọc theo vỉa hè. Cô phải đi từng bước ngắn vì chiếc váy dài khá chật. Chiếc vòng ở cổ chân cô sáng hẳn lên tương phản với màu da. Cô nói: “Ông Heo nói anh nghỉ việc.”

Tôi nói: “Tôi nghĩ vậy, đúng vậy đó.”

Cô nói: “Mình chưa uống với nhau một ly. Anh có muốn uống bây giờ không? Một ly thật nhanh thôi?” Tôi gật đầu.

Chúng tôi không quyết định sẽ đi đâu, chúng tôi chỉ đi bên nhau. Kate nói: “Ông Heo muốn gặp tôi chiều nay. Về chuyện cây Bechstein. Tôi nghĩ nó quả là thật tệ. Nhưng không phải lỗi của tôi.”

Tôi nói: “Nó không tệ, nó sẽ ổn thôi.”

Cô nói: “Ô vâng, như đồ hạng nhất ấy.”

Tôi nói: “Đúng thế.”

Cô hỏi: “Anh có gọi cho tôi tối qua không?”

Tôi đáp: “Ồ, có. Tôi xin lỗi.”

Cô nói: “Sáng nay tôi thức giấc, tôi nghĩ, Graham có gọi cho mình tối qua không hay mình đang mơ vậy? Rồi tôi lại nghĩ, nếu mình mơ thấy Graham, thì chuyện gì đang xảy ra đây?” Kate cười to. Rồi cô nói: “Tuy nhiên, tôi sẽ nhớ anh.”

Chúng tôi đã đi quá một quán rượu nhưng không ai nói gì. Chỉ đi lang thang thôi thì thật thú vị. Cô nói: “Anh có nhớ thằng cha vào tiệm ăn mặc như Chúa Giê-su không? Như cái vòng kết bằng trái cây đó?”

Tôi đáp: “Nhớ chứ.” Và chúng tôi bật cười.

“Rồi anh định làm gì đây?” Kate hỏi.

“Trước tiên là thăm má tôi đã,” tôi đáp.

Kate hỏi: “Bà bình an chứ?”

Tôi đáp: “Tôi nghĩ vậy. Bà định tự tử.”

Kate nắm lấy cánh tay tôi. Cô nghiêng qua tôi làm tôi suýt mất thăng bằng. Cô bóp chặt tay tôi kêu lên: “Graham, sao anh không kể với tôi?”

Chúng tôi đi quá trạm xe điện ngầm nhưng tôi không nói gì cả, tôi chỉ để hai đứa đi tiếp. Tôi nói: “Thì tôi đang kể với cô đây.”

Cô vẫn níu lấy tay tôi. Cô hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Tôi đáp: “Tôi không biết.” Rồi nói tiếp: “Này, cô biết không, sáng nay tôi vào một sạp báo rồi thấy mấy cái túi thịt heo có tên là Ông Heo. Thật là không tin nổi.”

Cô nói: “Cái tên có từ đó đó.”

Tôi nói: “Ồ,” rồi cô hích vai vào tôi: “Chàng ngốc ạ!”

“À, tôi rất thích nghe cô chơi đàn. Hay lắm.”

“Hay à? Không hay đâu.”

“Hay mà.”

“Tôi hi vọng má anh bình an. Tôi tin là bà ổn rồi. Anh sẽ cho tôi biết tin chứ? Nhắn tin cho tôi chẳng hạn?”

“Ô kê,” tôi đáp.

Rồi chúng tôi không nói gì một lúc. Chúng tôi chỉ đi bên nhau, Kate vẫn níu lấy tay tôi. Tôi băn khoăn không biết trạm xe kế tiếp là ở đâu. Tôi không muốn đi quá xa nhưng tôi cũng không muốn dừng cuộc đi dạo này lại. Rồi Kate nói: “Tôi biết. Nào, nhắm mắt lại nhé. Cứ đi tiếp. Tin tôi đi.” Tôi nhắm mắt lại. Thật là kỳ lạ. Tôi nhột nhạt khắp cả người. Tôi nghĩ mình đụng phải một chiếc xe đẩy trong siêu thị hay một thằng trượt ván trượt. Tôi bước chậm lại và Kate nói: “Đừng, ổn mà, cứ việc đi bình thường.” Rồi cô tiếp: “Đúng rồi. Lắng nghe đi. Nghe giống cái gì nào?”

Một hồi còi tắt. Tôi nói: “Một chiếc xe cứu thương. Hay xe của cớm thì đúng hơn. Luôn luôn là cớm.”

Kate nói: “Không phải cái đó. Ở thật sâu kia. Mọi âm thanh chung quanh anh ở tận chỗ sâu nhất giống như cái gì nào?”

Tôi nghe âm thanh cách quãng của hàng triệu chiếc xe và radio và âm thanh của công việc sửa đường và máy bay phản lực và tiếng người ta nói chuyện và tiếng con nít khóc và tiếng giày gõ trên đường và di động reo và xe buýt thắng và tiếng những vật nặng va chạm. Rồi tôi biết câu trả lời. Tôi nói: “Biển.”