Chương mười tám
Họ thả tôi xuống một giao lộ thật lớn có hai tuyến xe trông giống như những sợi dây giày buộc lại nếu nhìn từ một vệ tinh trong không gian. Chúng tôi đang chạy dọc theo con đường lên dốc giống như cầu Putney nhưng không có con sông chảy bên dưới, mà chỉ có các xe moóc cũ và những bụi cây thật to có những vạt lá màu tía phất phơ trong gió. Lỗ Mũi nói: “Cho nó xuống đây đi bác tài.” Tay tài xế nói: “Cái gì, ở đây à?” Không có lối đi bộ, không có chỗ nào để dừng. Rất nhiều xe đang lao vùn vụt lên từ phía sau. Tay tài xế nghĩ là chúng tôi bị nhầm hướng. Lỗ Mũi nói với Số Hai: “Đưa nó qua.” Rồi Số Hai nhấc tôi lên đùi của hắn.
Tôi nghĩ đến một chuyện. Một tấm hình chụp tôi với một con khỉ đồ chơi để trên đùi. Không có nhiều hình chụp tôi khi còn bé và tấm này là tấm duy nhất có đôi tay tôi trong đó. Tôi đang giữ con khỉ cho vững trên đầu gối mình. Nó mặc một cái áo thun sọc đỏ và trắng và các ngón tay tôi đang che một nửa cái áo. Các ngón tay của tôi bị gấp nếp, u nần và trông chúng quá to. Chúng trông giống như con khỉ thật, như một món đồ chơi và một con khỉ thật được hòa lẫn vào nhau bằng một cách nào đó.
Giờ đây tôi đang ngồi trên đầu gối của một tay cớm khó chơi có mái tóc tua tủa như mạt sắt, và chúng tôi đang chạy thật nhanh trong chiếc Mondeo phóng điên cuồng có một máy bộ đàm trên dàn máy, và tôi ngồi như con khỉ đồ chơi đó nhưng tôi không nhìn vào máy ảnh, về phía má đang cầm máy ảnh, mà tôi lại nhìn con đường đi lên qua kính xe và những thanh chắn màu bạc vụt qua cả hai bên. Và tôi không ý thức được rằng đầu mình đang trống rỗng hay đầy ắp, nhưng lúc này nó không hoạt động. Khi bạn để mở cái nắp của thùng đá thì nó không hoạt động, đầu tôi cũng mở nắp như thế. Rồi Lỗ Mũi nói: “Nào, làm đi.” Hắn khom mình tới trước, nhìn kính chiếu hậu xem chừng xa phía sau, rồi nói: “Nào, làm đi.”
Không giống trong phim chút nào. Họ không tống tôi ra ngoài trước khi xe dừng lại; tôi không phải lăn hết vòng này đến vòng khác xuống bờ cỏ.
Xe thắng két lại, mùi cao su cháy khét lẹt, Số Hai mở cửa xe và nhấc tôi ra ngoài. Hắn làm thật nhẹ nhàng, như đang bỏ một con thỏ vào hộp. Hắn nâng tôi qua thanh chắn đường. Hai chân tôi chạm đất cùng một lúc. Cửa xe đóng sầm lại, chiếc xe chạy đi. Một chiếc xe khác từ phía sau chạy tới, quét đèn pha, nhưng nó chỉ ra vẻ thế thôi, nó có đủ thời gian để dừng lại nếu thấy cần thiết. Nó không dừng lại vì chiếc Mondeo phóng mất tăm như một chiếc hỏa tiễn.
Tôi đang ở một nơi mà không có ai đi bộ cả. Chắc tôi là người đầu tiên đi bộ ở đây kể từ khi thợ làm đường làm nên con đường này. Nó không chỉ là con đường thôi. Nó còn là cái cầu vượt bắc trên xa lộ. Có một thanh chắn đường, rồi có một khoảng trống chừng nửa mét, rồi có một bức tường mà mình có thể nhìn qua nó mà thấy được bên kia. Bên dưới là mui của những chiếc xe moóc. Người ta sống ở đó. Một dây phơi quần áo cột giữa một chiếc xe moóc và một cây cột bê-tông. Một đứa bé đạp lòng vòng chiếc xe đạp ba bánh bằng nhựa giữa những vũng nước mưa.
Tôi chạy dọc theo bức tường và thanh chắn đường cùng hướng với dòng xe cộ. Tiếng xe cộ làm tôi mệt nhoài. Mỗi khi có một chiếc xe phóng vù qua, nó để lại một luồng gió thổi bạt vào tôi, và làm tôi muốn sụm bà chè. Thanh chắn đường kêu cành cạch, bụi ùa thốc vào miệng tôi. Nhiều khi xe bấm còi. Có nhiều chiếc dùng còi hơi, như còi tàu thủy trong phim Mỹ. Mỗi lần có tiếng còi đột ngột kiểu đó, tôi như bị bắn trúng giữa hai bả vai.
Khoảng cách giữa bức tường và thanh chắn đường không rộng lắm, thỉnh thoảng có một cái nắp đậy trục bánh xe hay một lon Coca rỗng nằm đó nên tôi phải nhìn xuống chân để khỏi đạp phải. Trời bắt đầu mưa. Những hạt mưa to giống như trứng vỡ trên đất, làm xông lên mùi như kem va-ni. Ban đầu tôi gần như tránh được nước mưa rơi xuống. Bọn nhóc ở trường hay chọc rằng tôi còm nhom tới nỗi mưa cũng khó mà làm cho tôi ướt (một câu đùa khá là thông minh đó chớ). Nhưng rồi mưa trở nên nặng hạt hơn. Nước thấm vào áo quần tôi làm chúng nặng cả tấn. Các xe mở cần gạt nước và bật đèn pha lên chạy. Nước từ bánh xe, kính xe, tấm chắn bùn, ăng-ten…tạt lên một bên người tôi như xối. Mũi tôi vừa lạnh vừa sạch bong như một viên cuội nằm trên bãi biển. Nước chảy vào tai tôi. Tôi thích mưa, nó làm tôi mát, trừ việc đôi chân tôi bước nặng nề trong bộ đồ ướt đẫm cứ như là bị dính keo.
Rồi tôi nhớ ra cái điện thoại di động và cái Discman trong túi áo khoác. Giờ chắc chúng ướt mèm rồi. Tôi xem lại mấy tờ giấy bạc. Ướt nhưng không tệ lắm, cuộn lại thành một cuộn trong cái túi nhỏ áo thun. Có khi người ta để quên tiền trong túi áo khi bỏ vào máy giặt mà cũng không sao kia mà.
Cái cầu vượt này dài tới chừng nào vậy ta? Tôi đã chạy một lúc lâu rồi, vừa chạy vừa ngó quanh tìm bảng chỉ đường. Tôi chẳng biết được mình đang ở đâu. London thật là một con quái vật. Tôi thường long nhong cà rỡn loanh quanh giữa khoảng đôi mắt và lỗ mũi của nó, nhưng giờ đây có thể tôi đang ở bất cứ chỗ nào khác, có thể tôi đang đi ra ngoài dọc theo cái đuôi hay mò lên tận một vành tai khổng lồ của nó. Tôi nghĩ tới chuyện xin đi quá giang. Ở đây xe khó mà dừng lại được nhưng biết đâu có một khoảng cách trống trong dòng xe thì sao. Tối qua trong nhà kho ba nói là ông từng xin đi quá giang hồi còn đi học, nhưng ngày nay người ta không làm vậy nữa vì xung quanh có quá nhiều bọn khùng điên nguy hiểm. Tôi có hỏi ông làm sao để xin quá giang. Tôi nghĩ mình phải ra dấu và ăn bận tươm tất để người ta thấy mình không giống một thằng khùng hay một thằng cà chớn ma cà bông. Ba giơ bàn tay đang cầm điếu xì-gà lên rồi chìa ngón tay cái ra. Tôi hỏi: “Chỉ làm vậy thôi hả ba?”
Lúc đó tôi đâu biết là mình sẽ dùng cái bài học xin quá giang này vào ngày hôm sau đâu. Tôi quên mất không hỏi ông là nên đứng yên một chỗ ngó ra hướng xe chạy tới hay cứ vừa đi vừa giơ ngón tay cái ra làm hiệu. Trước tiên tôi quay lại. Tôi không giơ ngón tay cái lên cao trên đầu bởi vì làm như vậy có nghĩa là ra dấu “Cừ lắm,” hay ít ra cũng có nghĩa là “Bạn ơi, tôi ổn lắm.” Tôi giơ ra hơi nghiêng một chút. Tiếng máy chiếc xe đầu tiên bấm kèn cách nửa dặm. Tay tài xế cứ phóng ào ào, tiếng xe càng lúc càng lớn và rộ lên cho tới khi hắn chạy vù ngang qua tôi. Tay tài xế thấy rõ tôi khi chạy ngang chớ, vậy mà hắn lại nghiêng đầu và còn giơ ngón tay giữa ra làm dấu chửi.
Sau đó, tôi quay lại vừa bước đi vừa giơ ngón tay cái ra như thể mình quên rằng có nó ở đó. Thêm một hai chiếc nữa chạy ngang. Chẳng có chiếc nào đoái hoài gì tới tôi.
Rồi chiếc thứ ba lại bấm kèn. Hai hồi kèn dài như là kèn báo hiệu khi lùi xe. Như tiếng di động của Jennifer. Tôi không thích tiếng chuông reo của máy di động của Jennifer, nghe thiệt là quái. Nó không nhà quê mà cũng không sang trọng gì cả. Như là khi giọng của nàng trở nên lãnh đạm hay khi mình chộp được sự biểu lộ tình cảm của nàng chuyển từ đang cười vui sang làm mặt lạnh chỉ trong một phần giây.
Mưa hơi ngớt hạt và tôi chào thua ý nghĩ xin quá giang. Ánh đèn đỏ báo hiệu xe thắng bật lên phía trước mặt. Cả ngàn điếu xì-gà đang bị thổi bùng lên. Có ai đó đang chạy từ phía sau lên đang bật đèn cảnh báo.
Đèn đỏ tắt đi khi người ta kéo thắng tay lên nhưng đèn màu cam cảnh báo vẫn cứ chớp tắt. Rồi bên cạnh màu đỏ và màu cam còn có thêm một màu khác chen vào. Màu xanh. Đèn xanh bật lên. Có thể là xe cứu thương hay xe cứu hỏa, nhưng cũng có thể là xe của cớm không chừng. Thường là xe của cớm.
Có chuyện gì đó quan trọng đang xảy ra. Có thể là một vụ tai nạn lớn; một vụ nhiều xe tông nhau dưới trời mưa. Tôi nghe tiếng một chiếc trực thăng. Nó vang lên ngay trên ánh đèn xanh. Có thể thấy ánh đèn pha quét tìm của nó nhưng nó chiếu không được xa lắm, luồng sáng đuối dần trong màn mưa và bóng tối. Một vụ tông xe hay một vụ chắn đường rồi đây. Có thể là chắn đường lắm. Một chiến dịch quy mô để lượm một lão Quái vì tội đi lang thang ở nơi không được phép và gây nguy hiểm cho các tài xế. Chắc có ai đó đã gọi cớm bằng điện thoại di động, chẳng hạn cái tay giơ tay ra dấu chửi tôi khi hắn thấy tôi xin quá giang. Có thể là vậy lắm.
Rồi tôi hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Cha nội Lỗ Mũi và Số Hai đang chơi trò mèo vờn chuột với thằng Quái đây. Tại sao họ để tôi đi dễ dàng như vậy nếu nghi tôi là một tay giết người bệnh hoạn chứ? Họ chỉ đang có ý làm cho tôi xìu đi rồi xuống tay hạ gục. Chích xì một cái bong bóng chứa đầy nhớt mũi. Vào lúc họ lượm tôi lên lần nữa, ở cuối đoạn cầu vượt bắc ngang xa lộ, thì tôi sẽ sẵn sàng khai tuốt những vụ về Jade Brinkley và Shelley McCabe và tất cả các chuyện còn lại. Trừ phi tôi không đi đến được cuối đoạn cầu vượt bắc ngang xa lộ thì thôi.
Rồi tôi có ý nghĩ mà tôi đã từng nghĩ ở tiệm khi cậu George đang thẩm tra tôi. Tôi không bị còng tay hay trói vào cái cầu vượt này. Tôi có thể làm điều gì mình muốn. Và điều tôi muốn là thoát ra khỏi tình thế này theo cách của mình, cái cách duy nhất mà tôi có thể làm. Giờ thì không có ai ngăn được tôi đâu, không có má hay ba hay cha của Kylie, không có bà nhân viên xã hội, cậu George, Derek gã ghiền đồ chơi con nít, hay mấy tay thám tử về tội phạm tình dục. Tôi sẽ chơi ngay bây giờ thôi, chơi tới luôn. Thật tuyệt vời.
Có cả đống lý do vì sao ý nghĩ đó chẳng hay ho gì. Tôi ngại việc khởi động và tôi chưa ăn uống gì cả. Áo quần của tôi ướt nhẹp và nặng cả tấn. Tôi chẳng biết khỉ gì về chuyện mình đang ở đâu hay đi về đâu. Nhưng lý do chính là trước đây tôi chưa từng bay xa như thế. Tôi chỉ cà rỡn loanh quanh thôi. Một vài mét đây đó. Trước mặt Kylie tôi chỉ bay khoảng hai mươi mét. Rồi tôi cảm thấy nặng như là một cục đá và té nhào trặc cổ chân vì đạp phải một cái lon thiếc cũ. Rồi tôi thử lại, đó là khi tôi mất thăng bằng và đâm sầm vô làm cô ta té chỏng gọng, bầm tím trầy trụa. Khi tôi cứu bé Ade, thì nó là một cú bay thẳng lên và xuống xuyên qua đám bụi mù. Còn với Jennifer đêm hôm nọ thì tôi không làm gì hơn nhấc người lên, như tôi từng làm trong chiếc xe kéo ở Lulworth Cove. Đầu tôi bị kẹt trong mớ dây điện trên trần nhà và lôi xuống một nửa số bóng đèn nhỏ nhưng có vẻ như nàng không quan tâm chuyện đó. Nàng đang mải nghĩ về những chuyện khác, như đó là lý do làm cho miệng của nàng cứ há hốc ra.
Và rồi công viên Bishop khu Tây Nam 6. 10 giờ tối ngày mười hai tháng Bảy.
Đêm nọ, sau khi nói chuyện trên điện thoại với Kate và chà rửa tay xong, tôi cảm thấy muốn làm một chuyện gì đó. Kate đã đi ngủ nhưng tôi không thể nào đi ngủ vào lúc chỉ mới 8 giờ tối. Tôi định đi mua một bánh pizza, nhưng tôi đã ăn bánh quy và cá mòi rồi. Rồi tôi nhớ đến công viên Bishop. Nó ở bên kia cái cầu và kế bên khu ổ chuột Fulham. Cậu George có đưa đến đó khi tôi vừa dọn lên London. Người ta dắt chó đi dạo, ngồi trên băng ghế đọc báo và có vài người bôi nguệch ngoạc lên mấy bức tượng. Cái bảng báo rằng người ta sẽ đóng cổng khi trời tối gợi cho tôi ý tưởng này.
Vì thế đó là nơi tôi đi đến. Tôi băng qua cây cầu, leo qua hàng rào và kiểm tra xem có ai quanh đây không, như bọn hít ma túy, hay bọn ma cà bông và mấy thằng khùng. Và tôi thực hiện điều đó.
Nhiều khi tôi có cảm giác không thoải mái. Như khi cố gắng chạy nhưng cơ thể lại không muốn chạy. Mà nó lại muốn nằm co trên ghế sô-pha với cái điều khiển tivi trên tay mà nhấm nháp một thố bắp rang kẹp giữa hai đầu gối. Do đó, nó làm tôi không muốn cục cựa gì nữa, và làm đôi chân rỗng ra rồi đổ đầy xi-măng vào bên trong. Tôi nhắm mắt lại, hít một hơn thật sâu và cảm thấy đôi tay mình to dần ra, nhưng thật là chậm và khó chịu, như thể chúng đang phàn nàn: “Thôi đi mà. Cho chúng tôi nghỉ xả hơi đã nào.”, và lúc đó tôi như là một ông thầy giáo khó ưa buộc chúng phải làm chuyện đó.
Lẽ ra tôi nên bỏ cuộc và đi mua bánh pizza hay món gì khác thay vì làm chuyện đó. Nhưng tôi ép mình phải tiếp tục. Tôi định lên cao khoảng năm mươi mét trên cái sân bóng của bọn nhóc. Tôi thấy mệt, không kiểm soát được hoàn toàn và tôi đang hạ xuống và bỏ cuộc; thậm chí tôi còn định phá cú hạ xuống đất bằng cách nhún đi từ cái thanh ngang của khung thành, thì đúng lúc đó tôi nghe một tiếng la lớn. Tiếng la như tiếng của một đứa con gái. Tôi không biết có phải cô ta la lên với mình hay không, nhưng tôi cũng liều luôn. Tôi hoảng quá nên đột nhiên có một lượng năng lượng mới, và tôi đổi hướng lượn được qua bên phải rồi đáp xuống trên mớ cành lá của một cái cây cao khoảng mười mét.
Tôi ở yên đó, lấy lại bình tĩnh, nghe ngóng và quan sát chung quanh. Rồi tôi thấy cô ta. Cây cối bao quanh sân bóng ngả thành những khoảng bóng tối đậm, nhưng ngoài đó, trong cái vòng tròn trung tâm thì ánh trăng phủ màu bạc lên đám cỏ, và mắt người có thể nhìn khá rõ. Cô đang chạy xuôi sân bóng. Tôi nghĩ đến cầu thủ David Batty đang lao lên cho đội Leeds, nhưng David Batty chẳng bao giờ gào lên khi chơi bóng cả. Cô có một gương mặt xương xương, mặc quần và áo khoác jean, và đôi chân đang phóng ngược ra sau như thể đôi giày thể thao không bám tốt được xuống mặt bùn. Cô đã khá lớn, chừng khoảng mười bảy.
Rồi một gã hiện ra. Hắn chạy như một con cua, hạ thấp người xuống như thể đít hắn ở vào khoảng vị trí của đầu gối. Đó là một cách chạy trong bùn rất tốt. Hắn đang đuổi theo sát cô ấy. Hắn không nói năng gì cả nhưng tôi nghe được tiếng thở gấp của hắn. Tiếng hắn thở và tiếng cô ta la, và không ai nghe được cô la cả. Ngoại trừ tôi.
Cô đang chạy về phía khung thành. Nhưng rồi cô thấy đám bụi cây bên phải, như tôi đã thấy. Cô đổi hướng. Cô đang chạy về hướng tôi. Giờ thì tôi nghe được tiếng cô khóc nức nở, tiếng khóc xen giữa tiếng la. Đôi tay cô đang vung vẩy gắng giúp đôi chân chạy nhanh hơn. Mái tóc trông kỳ cục, cuốn lên thành một hình nhọn ngả về một bên. Thằng kia chạy chặn đầu cô. Từ vị trí của tôi trông họ như các đốm màu trên một màn hình ra-đa. Tôi thấy được rằng thằng cha đó sẽ bắt kịp cô khi cô đến được đám cây. Cái cây mà tôi đang núp. Tôi cứng người lại. Tôi ước gì mình đang cầm hộp pizza đi qua cầu Putney. Tôi ước gì mình đang ở bất cứ đâu khác, trừ chỗ này. Khi tôi cần đến một chút sự khôn ngoan của Graham Sinclair thì nó trốn đâu mất biệt.
Sau đó tôi biết điều mình lẽ ra nên làm là: tôi vừa làm nó xong. La lớn lên để gây sự chú ý của họ, rồi thực hiện nó ngay trước mặt cả hai người. Khiến cho cả hai đều hoảng kinh để họ quên hẳn đi điều họ đang làm: cô ấy thì bỏ chạy khỏi tên khùng, còn thằng kia thì đang lên cơn khùng. Lẽ ra họ trở nên hai con người có chung nỗi kinh ngạc sững sờ. Nhưng tôi đã không làm điều đó. Thật ra, bạn không bao giờ có thể làm được điều thông minh khéo léo mà sau đó bạn nghĩ rằng lẽ ra đã phải làm. Thế thế đấy.
Nhưng tôi cũng không phải là kẻ yếu đuối. Không phải là do lỗi của tôi mà nó trở nên hỏng chuyện.
Khi cô ấy chạy đến gần cái cây hơn thì tôi phải ngỏng cổ để theo dõi cô. Tôi đảo mắt ngó giữa cô và thằng kia. Không thấy được đôi mắt của hắn, hắn cúi đầu xuống thấp như thể không đang đuổi theo cô mà chỉ chạy khơi khơi chơi thôi. Chân hắn dậm xuống mặt đất và chỉ tích tắc sau thì nghe được tiếng hắn thở. Hổn hển, hổn hển, càng lúc càng gần hơn, cho tới khi thật gần, tiếng thở của hắn thành âm thanh chính vang trong đầu tôi.
Nó xảy ra đúng như tôi nghĩ. Ngay khi cô đâm sầm vào trong bụi cây và tôi không còn thấy cô nữa, thì hắn nhẹ nhàng tiến vào bên cạnh. Một thoáng im lặng bất ngờ chỉ trong chừng tích tắc thôi nhưng lại dường như dài cả mười phút, rồi tiếng thét và tiếng vật lộn, và những tiếng bị nghẽn như thể hắn đang bịt miệng cô lại. Không một lời nào, chỉ là hai con người đang chơi trò cá sấu làm thịt hươu cao cổ ngay bên dưới chân tôi. Tôi trong một trạng thái kỳ dị, cùng lúc vừa kinh hoàng vừa bình tĩnh. Tâm trí tôi như một cái máy ảnh, tập trung xuống bên dưới xuyên qua cành lá. Nhưng tôi cũng cảm thấy mình giống như cái bong bóng bình thản lạnh lùng, càng lúc càng phình to, và sắp nổ bùng khi tôi nghe tiếng động bên dưới và hình dung thấy chuyện hắn đang làm với cô. Rồi trước khi đầu tôi nổ tung thì tôi làm chuyện đó. Không tài giỏi gì, nhưng ít ra tôi đã cố sức.
Cứ như là chiếc tàu nằm trong cái chai vậy, quá nhiều chuyện xảy ra trong một không gian bé xíu. Tôi nhảy ào thẳng xuống, xuyên qua cành lá. Tôi không biết chính xác họ đang ở đâu nhưng tình cờ sao tôi lại rơi trúng ngay thằng cha kia. Tôi cảm thấy đầu của hắn ngay dưới gót chân mình, hắn chặn cú rơi của tôi lại. Cả một tuần lễ sau tôi vẫn còn có cảm giác về cái đầu của hắn khi vô tình đá phải nó: như một hòn gạch nằm trong bao đệm. Tôi té lăn quay qua một bên và hắn cũng lăn quay qua bên kia. Tôi đã tưởng tượng hắn giống một con chồn nhưng mặt hắn lại tròn và có vẻ đần đần. Hắn trông giống như một con thú cưng của thầy giáo vừa được đưa ra cho mọi người xem, chứ không phải như một tên bệnh hoạn. Rồi hắn vừa la khóc vừa lăn lộn trước mặt tôi, và tôi thấy một điều thật kỳ cục và quái đản là hắn sợ tôi cả triệu lần hơn là tôi sợ hắn. Hắn van xin: “Lạy Chúa tôi,” rồi chuồn, cuống cuồng bò lui qua bụi cây và lội bì bõm ngang qua cái sân bóng tồi tệ.
Cô gái cũng bị dội ngược. Cô đang nằm sấp, một tay giơ lên như thể cô trong tư thế đang bò nửa chừng, và tôi nghĩ là cô đã ngất đi. Tôi hỏi: “Cô có sao không?” thì cô co rúm người lại, thét lên và định quay người chạy. Rồi nhìn sững tôi, cô nằm trong bụi cây, đầu xoay quanh qua lại ngước lên ngó tôi trừng trừng, tôi cũng ngó xuống cô. Đột nhiên tôi lại thành cái máy quay phim, cho rằng trông cô hơi quê mùa, một cô nhà quê có mái tóc xức keo kết nhọn kỳ cục mà lẽ ra phải trông sang trọng lắm, nhưng không phải vậy. Một cô nhà quê có con mắt bầm, môi thì sưng vều và chảy máu ở cằm. Lại thêm một khoảng im lặng nữa, và dường như nó kéo dài mãi mãi. Rồi cái máy quay phim quét quanh và bắt gặp tôi, tôi thấy chính mình, và tôi biết mình phải giúp cô. Tôi đưa đôi tay ra về phía cô. Tôi định nói: “Giờ thì êm rồi, hắn chuồn mất rồi.” nhưng cô liền lùi lại. Cô lết lui vào đám bụi cây. Tôi nhấc tay cao hơn thì cô dừng lại. Cô đờ người ra, rồi nói: “Ôi, Chúa ơi.” Cô phát âm từ Chúa thành “Chuuuaaa.”
Tôi không nhận ra. Đôi tay tôi vừa to, vừa kinh khủng như hai cỗ quan tài.
Tôi giấu chúng ra sau lưng. “Không, cô không hiểu đâu,” tôi nói. “Không phải tôi đâu. Tôi không phải là hắn. Hắn chuồn rồi.” Nhưng cô bật dậy. Cô luồn trở lại qua bụi cây, dùng lưng đẩy cây lá, hai tay xô chúng vẹt ra, vừa la vừa khóc nức nở. Cô vùng ra ngoài vạt cỏ trống và vụt chạy. Tôi đuổi theo mấy bước. Thường khi chắc tôi sẽ nói: “Đừng, đừng mà. Nghe tôi nói nè. Ổn rồi mà. Tôi dọa nó đi mất giùm cô rồi.” Nhưng sau cùng thì sự khôn ngoan nào đó của Graham Sinclair can thiệp vào, và tôi dừng lại. Tôi không chỉ dừng chân thôi. Tôi vù chạy thiệt lẹ qua hướng khác.
Bởi vì làm sao bạn giải thích những chuyện như thế này với mấy mạng thám tử về tội phạm tình dục đây? Bạn không giải thích được, bạn sẽ im re và hi vọng họ không phát hiện ra.
Tôi trèo lên rìa cao nhất của thanh chắn đường. Tôi là người giữ thăng bằng rất giỏi, tôi đứng trên đó không khó khăn gì. Một chiếc xe vụt qua suýt tông nhưng tôi không sợ, tôi cười rộ lên. Một phần giây nữa tôi là một cái két bằng thép, cũ và nặng, sẽ nện xuống cái thế giới bê-tông bên dưới cầu vượt và xuyên thủng qua vỉa hè cả mười mét. Tích tắc kế đó cánh cửa két bằng thép mở bung ra và một bông bồ-công-anh bay bềnh bồng ra ngoài.
Đêm hôm đó ở nhà của Jennifer – chỉ mới ba đêm trước thôi sao? Vậy mà tôi thấy như là đã ba năm – nàng hỏi tôi sau khi đầu tôi bị kẹt trong mớ dây điện rối mù treo các bóng đèn: “Anh có bay trong những giấc mơ không?”, tôi trả lời, không, tôi không thể nào bay trong những giấc mơ, và nàng bật cười, cười theo cái cách như khi tôi nói về chứng hoang tưởng. Nàng nghĩ rằng tôi bịa ra, như tôi nói cho ra vẻ mỉa mai, nhưng đó là chuyện thật. Rồi nàng hỏi: “Anh cảm thấy nó giống như thế nào?”
Tôi chỉ đáp: “Lướt đi phấn khích.” (Có lần tôi nghe một tay nào đó nói như vậy trên chương trình tivi về việc cưỡi xe mô-tô Harley Davidson chạy thật nhanh dọc theo xa lộ bờ biển California.) Nhưng nếu tôi có thì giờ để suy nghĩ thì lẽ ra tôi có một cách mô tả hay hơn.
Hồi tôi mười hai tuổi, mẹ của Brian đưa tôi và Brian đến Sheffield Ice Rink chơi. Chúng tôi chưa từng trượt băng bao giờ. Brian là đồ vô dụng. Hai chân hắn cứ dang ra và hắn suýt tét háng. Hắn ngồi bệt xuống và đấm tay lên mặt băng. Tôi chơi rất giỏi. Mẹ của Brian nói tôi như là con vịt xuống nước. Tôi lướt trên mặt băng. Cứ như thể giày trượt là đôi chân của tôi và mặt băng là nơi tôi sống vậy.
Bay cũng giống như vậy nhưng hay hơn. Bay giống như trượt băng trên những lưỡi dao lam chẳng bao giờ cắt chân bạn và cái nơi mà tôi xuất phát là từ khoảng không. Tôi nhẹ hơn cả bé Ade, nhẹ hơn cả bông tơ. Tôi là một cái khóa kéo làm bằng không khí. Và việc đáp xuống là khi các lưỡi dao lam cắt chân bạn chảy máu, máu thật nặng, để kéo bạn xuống. Sau đó, tôi có nghĩ ra vài điều mà lẽ ra tôi dùng để trả lời cho Jennifer khi nàng hỏi “Anh cảm thấy nó giống như thế nào?”
Tôi bay ra khỏi cầu vượt, hướng lên và ra ngoài thành phố, xuyên qua những vùng nho nhỏ lộng gió và mưa, nhanh và mạnh, cảm nhận năng lực thoát ra khỏi đôi tay, biết rằng số năng lực này thật ra chưa được phân nửa của nó. Như thể tôi đang trượt đi trên mặt một đại dương vô hình, và dưới đáy biển là hàng triệu ngọn đèn sắp bay vụt ra, và những ánh đèn xe từ từ bò dọc theo nhau như loài sò quáng mắt, và chín triệu người xô nhau về nhà sau giờ làm việc, dừng lại mua bia Stella và món cà-ri, mà không ai biết chuyện gì đang xảy ra ở trên này: Chàng Siêu Tửng đang làm việc.
Tôi bay cao lên để tìm phương hướng. Tôi đang nghĩ về nơi mà chúng tôi đã đi trên chiếc xe của mấy tay cớm sau khi họ bốc tôi lên ở King’s Cross. Chúng tôi chưa băng qua sông, có nghĩa là con sông ở đâu đó đàng sau tôi. Tôi cố hình dung ra một bản đồ của London. Có một bản đồ chỉ dẫn từ A đến Z trong xe Merc của cậu George. Con sông chảy xuyên qua phần giữa. Nó hơi cong một tí nhưng cơ bản là chạy từ trái qua phải (hay từ phải qua trái). Nếu tôi tìm được khoảng trống thì đó chính là con sông. Tôi bay về hướng nơi có ánh đèn sáng và dày nhất. Cảnh vật cứ biến mất qua những đám mây, nhưng khi hiện ra lại thì luôn luôn dường như sáng hơn, gần hơn, như một kho tàng châu báu do đắm tàu, tiền vàng và những viên kim cương của một bà hoàng trên đáy biển, và tôi là một người nhái bơi lặn xuyên qua loài phiêu sinh. Tôi không thấy con sông cho tới khi gần như ở ngay trên nó. Rồi nó kia rồi, như một dải băng đen dùng để bịt mắt trải ra bên dưới tôi.
Cho đến lúc này thì mọi chuyện khá tốt. Giờ thì cần thêm sự khôn ngoan. Khi buổi chiều tôi đi qua cầu Putney để về nhà thì mặt trời đang lặn phía tay phải tôi. Nhiều lúc trông nó tuyệt đẹp. Cả bầu trời trên con sông sáng lên trong màu cam và màu tím sẩm. Những chiếc máy bay bay xuyên qua các màu sắc này, bay vào vùng Heathrow [13] theo lối mà lẽ ra chiếc RF 3409 đã bay nếu nó không rớt. Trong buổi tối mưa này bầu trời màu cam sậm, trông như thế giới được nhìn qua cái nhìn chuyển đổi sắc màu của phi công, nhưng bên trên một phía thì trời vẫn còn hơi sáng. Có một khoảng trống trong những cụm mây ngoài xa trông giống như một giọt lệ khổng lồ trên một tấm khăn, và xuyên qua khoảng trống có một luồng sáng xanh nhạt với những cụm mây nhỏ trôi bềnh bồng phía trước trông giống như những vết dấu tay. Nếu ánh sáng nằm bên đó thì có nghĩa là căn hộ của cậu George nằm về hướng đó. Nếu tôi tìm được căn hộ của cậu George thì tôi tìm được tiệm đàn. Và từ tiệm đàn thì tôi có thể tìm ra cái mà mình đang tìm.
Giờ thì anh Cả Quỷnh chơi nổi đây. Tôi bay thật thấp trên con sông và có hai người đang đi trên cầu trông thấy tôi. Họ la lên ầm ĩ, rối rít gọi di động, cố ra hiệu cho các xe cộ chạy ngang biết. Tôi không thích điều đó. Tôi bay thật thấp kế bên một bức tường gạch khuất tầm mắt mấy tay này. Tôi thấy một lối đi có cổng tò vò để mở trông giống như một cái hang động trên mặt vách đá, và bay vụt vào đó. Những thềm đá ở lối đi bị nước sông tạt ướt. Tôi cố đặt chân lên nhưng chúng vừa dốc vừa trơn nhớt, tôi thấy mình không làm được điều đó. Tôi hoảng sợ khi thấy hai cái vòng lớn han rỉ treo trên mái bằng gạch. Tôi đến ngay bên dưới điểm cao của mái vòm, tôi chỉ có chừng hai phần giây để khép đôi tay lại và xỏ các ngón tay xuyên qua hai cái vòng.
Tôi đeo ở đó như một con dơi. Ngực tôi phập phồng, tôi đuối dần. Lưng tôi tựa vào những viên gạch của vòm mái. Chúng rất trơn. Tôi cảm thấy áo khoác jean của mình trợt trên mặt gạch. Tôi hình dung mọi thứ nhớp nhúa đó dính trên áo. Tôi cố lắng tai nghe mấy gã kia ngoài kia nhưng tiếng thở của tôi trong cái hang bằng gạch đó to tới nỗi tôi không nghe được gì cả trong khoảng năm phút.
Khi tiếng thở lắng xuống, tôi cố sức lắng nghe. Không nghe thấy gì cả. Tôi nghĩ rằng mình an toàn và sắp phóng ra thì thấy ánh đèn pin quét trên mặt nước trước mặt cái vòm mái. Một luồng ánh sáng kéo dài ra đang di động trên mặt nước tối đen nhấp nhô. Rồi tôi nghe tiếng bình bịch của máy nổ. Một chiếc thuyền đang chạy đến. Tiếng máy nhanh chóng lớn dần. Nếu chiếc thuyền chạy vào hang thì câu chuyện chấm dứt đối với tôi. Tôi tưởng tượng mình trong phòng thẩm tra của cảnh sát. Lại một lần nữa. Tôi đang làm gì trong cái hang gạch, treo mình trên mấy cái vòng han rỉ cách mặt sông cả mười mét? Làm sao lên được đó? Ai mang tôi lên đó? Tại sao? Biết ra tôi, mấy tay cớm sẽ nghĩ nó lại là trò đồi bại gì đó. Tôi có đọc chuyện trên báo chí về mấy gã đàn ông treo mình trên xà nhà trong các căn hầm, đầu trùm bao, dây thừng quấn quanh cổ và trái cây trong miệng. Một tay là ngôi sao nhạc pop, một tay là nghị sĩ, và một tay là kẻ rất giàu. Có một số tên khùng thứ thiệt ở ngoài đời kia.
Một tiếng động khác vang lên. Nó làm cho mái gạch rung lên, làm đầu tôi lắc lư và răng tôi va lập cập vào nhau. Tiếng máy bay trực thăng. Ban đầu tôi nghĩ rằng có lẽ là ai đó về nhà muộn bằng trực thăng riêng; người ta thấy chúng hoài, bay lòng vòng trên sông như ong. Nhưng tiếng máy càng lúc càng lớn và cứ ầm ĩ. Tôi phải nhấc đầu ra khỏi mấy viên gạch, nó làm tôi nhức đầu quá. Thay vì đèn pha của thuyền rọi trên mặt nước, giờ la đèn pha từ trực thăng, quét ngang mặt sông, quét tới quét lui, rọi sáng một nửa vòng lớn bên trong vòm mái bên này rồi lại quét sang nửa bên kia.
Vì tiếng của chiếc trực thăng nên tôi không còn nghe tiếng của chiếc thuyền nữa. Nhưng rồi tôi thấy phần thân trước màu trắng của nó chạy đến bên dưới vòm mái. Ánh đèn của nó chiếu xuống nước. Có hai tay cớm trong ca-bin; máy bộ đàm của họ đang kêu lẹt rẹt. Giờ thì tiếng máy của chiếc thuyền át mất tiếng của chiếc trực thăng. Ánh đèn pha soi sáng một thế giới xanh mướt ướt át của gạch, bùn nhớt và con sông hôi hám. Các chai nước khoáng hiệu Evian bằng nhựa, các túi đựng của siêu thị Iceland và một món đồ chơi bằng nhựa có hình dáng một chiếc tàu lửa cũ chạy hơi nước.
Tôi chờ cho tới khi ánh đèn pha của chiếc trực thăng chiếu trên phía xa của con sông. Rồi tôi buông tay ra khỏi hai cái vòng han rỉ và bay đi. Khi tôi bay ra khỏi cái hang thì nghe nhiều tiếng la lớn. Mấy người kia vẫn còn ở đó. Tôi ngoặt ra thật thấp gần bức tường gạch và bay song song với nó. Tôi ngước đầu lên. Gió bạt vào mắt tôi. Vẫn còn một mảng màu xanh trên bầu trời. Tôi nhìn theo nó khi rẽ chín mươi độ và vòng ra trên con sông rộng và tối đen. Hơi lạnh làm tôi muốn ngưng thở, như khi biển vỗ sóng bao quanh thân người tôi. Tôi bay cao hơn, cảm nhận năng lực thoát ra đôi tay mình. Chiếc trực thăng vẫn còn đó, ở đâu đó ở sau lưng, nhưng tôi đã bay khỏi, và giờ tôi cười rộ với mặt trăng bật ra bên trái tôi như một trái đào lớn, màu trắng, bị ăn khuyết một nửa mà treo lơ lửng không thấy được dây leo.
Ngoài xa hơn nữa, ở bên dưới, con sông hẹp lại thành một dải trống không. Tôi bay cao lên, giữ mặt trăng nằm bên trái. Tôi vút lên bên trên mấy cây cầu và xe buýt chạy đêm, trên những ngọn đèn trắng trên cầu và đèn vàng trong các con hẻm phố, trên các khu chung cư cực sang ở ven sông, những chung cư nằm lui lại và hướng lên cao như các gian hàng ở cầu Stamford. Nhìn toàn cảnh, trong tầm mắt tôi, thành phố trải ra như một vết loang màu cam trên màn đêm. Trên cao này, tôi cảm thấy mình có thể dễ dàng bay đi mãi mãi. Không va chạm, không trục trặc gì. Tôi muốn quay đi khỏi con sông, nhắm về hướng các đường rìa của vết loang. Nơi thành phố dừng lại ở những con đường và cánh đồng. Cứ như thế, cho tới khi mái nhà của cái bệnh viện của má nằm dưới đôi chân tôi. Tôi thấy mình nghiêng người trên rìa của mái nhà và gõ nhè nhẹ lên cửa sổ phòng bà. Tôi sẽ kéo bà ra ngoài và bà sẽ ôm quanh cổ tôi, và chúng tôi bay lên vào màn đêm, trở nên nhỏ dần nhỏ dần cho đến khi biến mất, CHẤM DỨT.