← Quay lại trang sách

Chương mười chín

Tôi bấm số của Jennifer và có tiếng rọt rẹt vang lên trong máy nội đàm. Giọng của nàng cất lên: “Ai đó?” Tôi đáp: “Graham đây.” Tôi ước gì nàng nói “Thật là vui khi nghe tiếng anh” chẳng hạn, nhưng nàng chỉ bấm nút để mở cửa cho tôi. Khi trong thang máy đi lên, tôi chợt nghĩ lẽ ra tôi nên mang hoa đến cho nàng. Việc đó hẳn là rất dễ thương. Tôi để lại một vũng nước ướt sũng trong thang máy.

Đứng ở cửa, tim tôi đập thình thịch. Xuyên qua ô cửa kính mờ hơi nước, tôi thấy dáng nàng lớn dần lên. Tôi cảm nhận bước chân nàng làm rung sàn nhà. Có quá nhiều chuyện để kể với nàng, tôi không biết nên bắt đầu từ đâu. Nàng đang nghịch với sợi dây xích. Tôi ho lên. Đột nhiên tôi thấy thật lạnh. Cánh cửa mở ra và tôi nhớ lại gương mặt nàng trông như thế nào. Như bánh xà-bông mềm mượt và đắt giá trước khi nó bị ướt. Nàng mặc một chiếc áo sơ-mi kiểu văn phòng của đàn ông và quần jeans. Tôi mỉm cười nhưng nàng không cười lại.

Sự ngạc nhiên của nàng về tôi đã qua mất rồi.

Nàng nói: “Chúa ơi. Nhìn anh kìa.” Rồi hỏi: “Anh có lấy cuốn hộ chiếu không?”

Tôi đáp: “Không.”

“Tôi không thể tin được. Tôi đã gọi cho anh rồi mà.”

Tôi vẫn đứng ngoài cửa. Tôi nói: “Tôi quên rồi. Xin lỗi nhé.”

“Làm sao mà anh lại quên chuyện đó chứ?” Nàng chỉ tay xuống sàn nhà. Dưới đó lại là một vũng nước khác.

Nàng nói: “Nhìn anh ghê chưa kìa.”

Tôi đáp: “Tôi bị ướt mèm.”

Nàng đưa tôi vào một phòng ngủ, có buồng tắm riêng, và áo quần để thay. Một áo thun polo của đàn ông cỡ XXL và một áo khoác ngủ làm bằng vải khăn tắm, nhưng lại không có quần lót, điều này làm tôi thấy hài lòng. Tôi không khoái mặc quần sịp của thằng nào cả cho dù chúng đã được giặt. Tôi băn khoăn làm sao nàng lại có áo thun polo của đàn ông, và cái áo sơ-mi mà nàng đang mặc do đâu mà có? Khi tắm và thay đồ xong, tôi gói đồ lót vào trong cái áo thun và áo quần khác của tôi rồi mang chúng giao cho Jennifer, nàng bỏ mọi thứ vào máy giặt. Tôi nhìn chúng quay vòng vòng trong máy rồi trở vào phòng lấy khăn lau cái máy Discman và điện thoại di động, kiểm tra xem chúng thế nào. Chúng không hoạt động. Những giọt nước lọt vào màn hình của điện thoại di động. Tôi ngó quanh phòng. Toàn màu trắng, bức rèm che cũng trắng. Cửa sổ nhìn ra con hẻm cách năm tầng lầu bên dưới. Dưới con hẻm có một ngọn đèn bảo vệ đường soi lên những thùng màu xanh có bánh xe.

Tôi trở vào phòng khách, Jennifer hỏi tôi đã ăn gì chưa. Tôi đáp chưa ăn nên nàng mang cho tôi một hộp snack của siêu thị Marks and Spencer và một tách trà. Vụ này làm tôi hơi phật ý. Hẳn má sẽ làm cho tôi bánh mì phô-mai, có phết nước sốt hiệu Lea & Perrins lên bánh mì trước khi bỏ phô-mai lên, rồi sau đó còn có bánh quy nữa. Tôi nhớ đến những vết trầy trên đôi tay của ba. Chúng làm tôi nghĩ đến Kylie Blounce vì một lý do nào đó. Tôi cố nghĩ ra sự liên hệ của chúng nhưng điện thoại di động của Jennifer cứ reo lên làm tôi không tập trung được. Nàng đi vào hành lang và kéo cửa khép lại để nói chuyện. Tôi không cố nghe lén những gì nàng nói trừ câu: “Căn bản là mình sẽ phải sắp xếp chuyện đó khi nó xảy đến.”

Rồi nàng nói: “Đúng, đúng vậy đó” rồi tắt máy và ngồi xuống đối diện tôi. Nàng co chân lên thu mình lại. Không có cách gì thấy được áo ngực của nàng bên dưới cái áo sơ-mi đó. Tôi ăn ngấu nghiến hết đậu phộng và bánh chip rán tẩm ớt cay. Không dưng tôi thấy mệt quá. Tôi không thể tin được những gì đã xảy ra trong chỉ một ngày. Sáng nay thức dậy trong phòng ngủ của mình, đi đến bệnh viện. Những việc với má mà tôi không muốn nghĩ đến. Cuốc bộ đến nhà ga, đi đến King’s Cross. Mấy tay thám tử về tội phạm tình dục. Cái cầu vượt. Đèn pha. Anh Cả Quỷnh bay thẳng một đường đến chung cư của Jennifer. Tất cả mọi chuyện có vẻ giống như sự việc của cả ba tuần lễ đã xảy ra vậy.

Và cuối câu chuyện thì tôi không tin nổi rằng mình đang ở bên Jennifer. Ngoại trừ việc tôi quá mệt để thưởng thức điều này. Tôi ngã sụp xuống ghế sô-pha nằm ngó lên trần nhà. Nàng đã cho sửa lại dàn đèn trần mà tôi làm hỏng trong đêm hôm đó, có thể thấy miếng băng keo màu bạc mà tay thợ điện đã dán.

Jennifer hỏi: “Chuyện thế nào rồi?”

Tôi đáp: “Khi tôi xuống xe điện thì mấy tay cớm đã chờ sẵn ở đó. Họ là thám tử về tội phạm tình dục. Họ quay tôi thật kỹ. Rồi họ ném tôi xuống cái cầu vượt.”

Jennifer hỏi: “Chuyện xảy ra như vậy à?”

“Đúng vậy.”

“Nếu tôi là anh thì tôi sẽ không thấy phiền hà gì chuyện đó. Nó không quan trọng chút nào.”

“Không quan trọng à? Nó quan trọng chứ. Ngày nào nó cũng có trên mặt báo. Tôi hết chịu nổi rồi.”

“Nói thật nhé. Tôi hiểu rõ điều mình đang nói.”

“Cô hiểu như thế nào?”

“Như thế này nhé, tôi phần nào cảm nhận được chuyện đó, Graham à. Má anh sao rồi?”

Tôi đã định kể với nàng. Thật sự là vậy. Nhưng tôi không làm được. Tôi cảm thấy như mình trở lại trên cái cầu vượt đó, áo quần ướt đẫm và tôi phải chạy nhưng không chạy được. Điều tốt nhất mà tôi làm được là chuyển động chậm. Tôi không tìm ra lời để kể với nàng về má. Tôi không có sức để nhấc cái nắp của thùng đá, nhặt lấy mọi thứ ra, giải thích chúng là những gì. Tôi đáp: “Má tôi ổn rồi.” Rồi, tôi không có chủ ý, nhưng không hiểu do đâu, mà tôi lại hỏi: “Cô có muốn gặp má tôi không?”

Jennifer trông có vẻ hoang mang: “Vâng, một lúc nào đó,” nàng nói.

“Một lúc nào đó.”

“Tất nhiên rồi, một lúc nào đó,” Jennifer nói. “Này, chuyện quái gở mà anh nhắc đến trong tin nhắn là chuyện gì vậy?”

“Ô, phải rồi.” và tôi bịa chuyện tiếp: “Vì má muốn tôi đi học lại ở trường Sir Roger de Coverley và tôi nổi nóng nên hai má con cãi nhau một trận thật dữ.”

“Vậy tại sao anh không ở nhà Cậu Heo?”

Lần này tôi không sửa lưng nàng về tên của cậu. Một ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi, tôi nói: “Vì cậu ấy dọn lại về căn hộ vì bạn gái của cậu đá cậu đi.” Đột nhiên tôi ba xạo vì một lý do nào đó mà tôi không biết. Tôi rất muốn kể cho nàng nghe về chuyến bay. Điều tôi đã làm là một nỗ lực đáng ghi vào kỷ lục Guinness. Nhưng tôi thấy là nàng sẽ không ngạc nhiên gì lắm, và tôi quá mệt để đương đầu với điều đó.

Jennifer nói: “Vââânnng” rất chậm rãi và nghịch với hột nút trên cùng của áo nàng. Tôi mong nàng cởi nút ra nhưng nàng không làm. Rồi nàng hỏi: “Có phải tôi đang chứa chấp một tay đào phạm không đây? Nếu đúng như vậy thì tôi phải tính chuyện. Nhưng tôi có thể làm điều đó.”

Tôi đáp: “Không đâu.”

“Có phải hộ chiếu của anh ở trên đó không?”

“Phải. Có chuyện gì với cuốn hộ chiếu vậy?”

“Tôi nghĩ có thể anh thích đi Mỹ với tôi. Tôi đã thu xếp chuyện đó phần nào rồi. Nhưng tôi có thể thu xếp lại. Nếu anh quyết định theo.”

“Để làm gì chứ?”

“Anh biết để làm gì mà, nói chung là vậy.”

“Không, tôi không biết.”

Jennifer dụi mắt rồi lắc đầu. Nàng nháy mắt với tôi và mỉm cười. “Nào, thôi mà. Anh biết đấy.”

Tại sao những người lớn luôn nghĩ rằng tôi hiểu điều họ muốn nói khi tôi không hiểu chứ? Tôi nói: “Tôi nghĩ về Park Lane.”

“Anh đang nói gì vậy?”

Tôi đáp: “Thực hiện chuyện đó kế bên Park Lane. Điều duy nhất mà tôi lo ngại là xe cộ lưu thông. Nếu cô giúp tôi ngăn xe lại thì sẽ không có tai nạn xe cộ tông nhau.”

Jennifer nói: “Ô, anh bạn Graham này. Anh không nghe tôi nói gì cả à?”

* * *

Trong đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng động của ai đó đang bị giết. Thật là kinh khủng. Ai đó bị đâm bằng kiếm và đổ ruột ra lênh láng bầy hầy ngay trước mắt mình. Tôi không biết mình đang ở đâu. Tôi không nhớ mình tên gì. Tôi run cầm cập. Rồi tôi nhận ra đó là tiếng mấy con mèo đang cắn nhau. Tôi tự nhủ rằng bọn mèo sống trong trong con hẻm có mấy cái thùng có bánh xe lăn màu xanh, và tôi đang mặc chiếc áo thun polo cỡ XXL của một thằng cha nào đó và ngủ trong căn chung cư của Jennifer ở trên cao năm tầng lầu.

Tôi không thể ngủ lại. Tôi nghĩ về Jennifer và nước Mỹ. Nàng không cho tôi biết gì thêm về kế hoạch của mình. Nàng nói sẽ cho tôi biết khi dàn xếp thêm công chuyện, kể cả chuyện bằng một cách nào đó tôi lấy được cuốn hộ chiếu của mình. Trước khi đi ngủ nàng bắt tôi hứa sẽ không làm chuyện ngu xuẩn nào nữa. Có nghĩa là làm bất cứ chuyện gì dính líu với ý tưởng về vụ Park Lane.

Tôi tự hỏi liệu mình có gặp lại má nữa không. Tôi không muốn gặp lại má vì tôi ghét bà quá. Nhưng tuy nhiên, tôi không cảm thấy phiền với chuyện để mở khả năng chọn lựa, ngừa khi một lúc nào đó mình đổi ý. Tôi mang những ý nghĩ về má nhét vào một ngăn nhỏ trong đầu mình rồi khóa lại. Tuy vậy đầu óc tôi vẫn tiếp tục quay mòng mòng với những chuyện khác. Mọi chuyện quay cuồng và cuốn vào nhau rối mù như mớ áo quần của tôi trong máy giặt. Rồi tôi nghĩ về cách má dỗ tôi ngủ khi còn bé, má của bà mát như nước mưa và tiếng rơi đều đều của mưa trên ngọn lá.

Có lần trong mùa hè khi còn bé tôi xuống con suối chơi. Trời đổ mưa và tôi trú dưới một ngọn cây. Tôi ngắm mưa rơi xuống trên cỏ lá. Khi một ngọn cỏ hay chiếc lá bị giọt mưa rơi trúng thì trông nó giống như thình lình bị một dòng điện vô hình làm giật bắn lên. Những dòng điện vô hình phủ khắp mặt đất, giật đám cây cỏ. Tôi nghĩ về chuyện đó và mọi sự trở nên lắng lại, tôi thấy mình lại chìm vào giấc ngủ.

Rồi chuông điện thoại di động của tôi reo lên. Chắc là nó đã khô rồi, và reng lên. Tôi nghĩ mình lên cơn đau tim. Tim tôi đập dội vào lồng ngực, muốn thoát ra ngoài. Tôi nhảy ra khỏi giường, mò dọc theo tường đến chiếc ghế mà tôi để máy Discman và điện thoại di động trên đó. Màn hình màu xanh trên điện thoại di động sáng lên, nó giúp tôi định hướng để đi đến. Tôi băn khoăn không biết ai gọi mình vào lúc giữa khuya như thế này, nhưng nó không phải là một cú gọi mới. Tôi thấy chỉ có tin nhắn.

Tin nhắn đầu tiên là của ba, tin ông nhắn không dịu dàng chút nào. “Graham, mày có đó không? Tao biết mày đang ở đó. Mày đang chơi trò gì vậy? Lần này chuyện lớn rồi. Mày lừa lấy tiền của tao và má mày. Vụ này là tội hình sự. Đây là chuyện cảnh sát, Graham à, mày có hiểu tao đang nói gì không? Nếu mày không chịu liên lạc lại thì tao và má mày sẽ tính đến chuyện tồi tệ nhất và báo cảnh sát. Vì Chúa, con trai à. Vì Chúa lòng lành vô cùng. Tao không biết đâu. Tao không biết đâu à nha.”

Năm tin nhắn kia cũng của ba. Chúng cũng có cùng chung nội dung như vậy.

* * *

Buổi sáng Jennifer thò đầu ra khỏi cửa. Nàng đã trang điểm để đi làm rồi. Son phấn lên, tóc chải mượt. Một thứ gì đó đen mướt. Nàng nói: “Nghe này. Bình tĩnh lại nhé. Cứ tà tà. Tôi sẽ có thêm tin tức khi về nhà. Khoảng giờ ăn trưa. À, và làm ơn nghĩ xem cách nào tốt nhất để lấy cuốn hộ chiếu nhé?”

Tôi đáp: “Ô kê.” Tôi chờ năm phút sau khi cánh cửa đóng lại rồi đi đến cửa sổ nhìn xuống con hẻm. Đêm qua có mưa nhưng không lớn để các vũng nước đọng lại. Một cái thùng có bánh xe bị lật ngược. Rác rưởi vương vãi khắp nơi, mưa làm chúng sáng loáng. Tôi thấy một thùng to đựng nước dâu hiệu Ocean Spray. Tôi biết chúng vì Kate uống những hộp nhỏ cùng hiệu. Tôi mở tủ lạnh nhưng không có nước trái cây bên trong, chỉ có rượu vang và sâm-banh. Tôi tìm ngũ cốc và sữa nhưng cũng không thấy. Tôi trở vào phòng mình và thử máy Discman. Nó tiêu rồi. Tôi tắt điện thoại di động cho chắc ăn.

Tôi đi tìm áo quần của mình. Chúng vẫn còn trong máy giặt, ướt mèm. Tôi tìm máy sấy quần áo nhưng không có cái nào cả nên tôi lấy áo thun, áo khoác, và quần lót ra treo phơi ngoài cửa sổ của phòng mình. Tôi kẹp chúng vào dưới chân cửa sổ.

Tôi vào phòng ngủ của Jennifer. Tôi biết là mình không nên vào đó. Nàng không mở màn cửa nên mọi thứ trông như màu trắng và đen. Không khí thơm mùi một thứ gì nàng vừa xịt, với một chút mồ hôi, nhưng mùi mồ hôi của đàn bà đẹp. Giường mạ đồng và khăn trải giường màu trắng. Trên tủ ngăn có bức tượng nhỏ bằng bạc, một người đàn bà vòng tay trên đầu theo cái cách mà người ta chỉ làm ở các bức tượng. Tôi mở một ngăn kéo.

Quần lót màu xanh có một sọc vàng trên lưng thun.

Tôi đóng ngăn kéo lại. Nó kêu ken két, tôi nhăn mặt và lắng nghe. Tôi đang làm cái thứ chuyện mà chắc chắn chỉ có bọn bệnh hoạn khoái ngửi vớ làm. Tôi tưởng tượng các tay thám tử về tội phạm tình dục vồ lấy tôi và lên giọng đọc lời cảnh báo. “Anh không phải nói điều gì cả nhưng bất cứ điều gì anh nói sẽ được ghi lại và có thể được sử dụng như bằng chứng chống lại anh…” vân vân… Rồi tôi lại nghĩ đến một điều kinh khủng. Tôi ngó lên các góc phòng tìm máy quay phim bảo vệ nhưng không thấy cái nào cả.

Áo quần tôi vẫn còn ướt nhưng tôi vẫn mặc lại, tôi không thể loay hoay quanh đây cả ngày để lục lạo mấy cái ngăn kéo đựng đồ lót. Tôi muốn ra ngoài kiếm cái gì để ăn nhưng Jennifer không để chìa khóa ở nhà. Có một cái tủ nhỏ chứa đồng hồ điện đặt kế bên cửa trước. Tôi tìm thấy một cái chìa khóa bên trong và mở cửa thử. Mở được.

Bên ngoài, trời mây mù nhưng ấm áp. Tôi nhảy cà tưng một lúc trong khi đi để làm khô áo quần. Tôi rất nhớ cái máy Discman; lúc này mà nghe ban nhạc rock White Stripes chơi trong khi chờ khô áo quần thì hay biết mấy. Có một tiệm cà phê World Bean gần bên. Tôi muốn một phần bánh mì săng-uých All Day Breakfast có xúc xích, thịt heo muối, trứng, và sốt cà chua, và thêm một ly cà phê sữa thơm ngon bự cối. Thật ra thì tôi đang cảm thấy rất đã. Thật ra thì tôi ghét má và không muốn gặp lại bà nữa. Rồi tôi vào một tiệm báo. Bài báo ngay trên trang nhất của tờ Nguyệt Cầu:

TRUY LÙNG NGHI CAN GIẾT NGƯỜI

John Doe

Nhân vật được cả nước yêu mến đang bị truy nã vì có liên quan với vụ điều tra giết người của kẻ tâm thần bệnh hoạn. Cậu bé vị thành niên biến mất ngày hôm qua sau khi được thẩm vấn…

Đúng là như vậy. Tôi đã bị thẩm vấn. Ít ra họ đã đúng về chuyện đó. Tôi không đọc tiếp nữa. Tôi đã nắm được cốt lõi của câu chuyện.

Trong tiệm cà phê World Bean tôi bỏ qua món điểm tâm All Day Breakfast; tôi hết thấy ngon miệng. Tôi chỉ mua một ly đúp cà phê espresso thật đậm rồi mang ra phía sau ngồi trên một chiếc ghế cao đối diện bức tường. Ngồi được một lúc thì tôi thấy chân phải của mình giậm giật lên xuống trên cái gác chân. Tôi kềm nó lại nhưng chỉ khoảng năm phút sau thì tôi lại thấy nó giậm giật trở lại. Tôi nghĩ ngợi thật dữ khiến chân của tôi cũng có một đầu óc riêng. Điều tôi đang nghĩ là đúng là tôi vẫn đang giận má, nhưng tôi thấy rằng mình hôm nay mình giận bà ít hơn hôm qua một tí, vì nếu không thì tôi không quan tâm việc má có thể đọc về tôi trên báo. Tôi hình dung má nằm trên giường bệnh viện, nửa cái trứng dai như cao su ăn dở dang trên cái đĩa đặt trên khay, tờ Nguyệt Cầu mở ra trang viết về tôi là nghi can chính trong vụ điều tra án mạng. Bề ngoài trông má rất bình tĩnh, nhưng trong đầu bà rất là hoang mang.

Trước mặt tôi có một tấm gương. Tôi thấy mặt mình đỏ lên. Chân tôi giậm giật như phát rồ, mặt tôi đỏ như gấc. Tôi không nuốt được. Tôi nhìn vào đôi mắt mình, đôi mắt quái dị như mắt thú của tôi, và tôi hiểu điều mình phải làm.

Tôi phải hất tờ Nguyệt Cầu văng khỏi lưng mình, để nó hết đeo bám mình nữa. Chứng minh cho John Doe thấy rằng hắn đã nắm đằng lưỡi chứ không phải đằng đuôi. Tôi xem kỹ lại tờ báo hai lần trước khi tìm ra số điện thoại của Nguyệt Cầu ẩn dưới mục quảng cáo “Các Rắc Rối Của Đàn Ông” ở trang sau. Rồi tôi đi ra đứng ngoài tiệm World Bean bấm số. Sau hai hồi chuông reo, giọng một phụ nữ cất lên: “Nguyệt Cầu nghe.”

Tôi nói: “Cho phép tôi nói chuyện với ông John Doe.”

Im lặng trong một thoáng. Rồi giọng nói đáp: “Ồ, vâng. Tôi nối dây cho ông.”

Đường dây im bặt vài giây, rồi một giọng phụ nữ khác cất lên: “Phòng tin tức nghe.”

Tôi nói: “Làm ơn cho tôi gặp ông Doe.”

Lại im lặng. Rồi giọng nói đáp: “Tôi e rằng ông John đang rất bận. Tôi có thể giúp ông không?”

“Tôi cần nói chuyện với ông ấy. Khi nào thì ông ấy rảnh?”

“Ông ấy luôn luôn bận. Tôi có thể giúp ông không? Liên quan về chuyện gì vậy?”

“Thế nhưng, ông ấy có ở đó không?”

“Ông ấy đang họp.”

“Làm ơn nói với ông ấy tôi là Graham Sinclair.”

Bà ta ngần ngại, rồi đường dây im bặt. Tôi nghĩ bà ta đã cúp máy. Tôi nhìn cái điện thoại di động như thể nó bị quai bị, tự hỏi phải làm gì nữa đây, thì tôi nghe một giọng nói vang lên. Tôi vội úp điện thoại di động lên tai nhưng chỉ nghe được “…về anh hả?” Đó là một giọng nam.

Tôi nói: “Tôi không phải là đồ tâm thần bệnh hoạn.”

Im lặng một lát, rồi ông ta nói: “À, thế đấy. Đó không phải là điều mà cảnh sát nghĩ, phải không nào, ông Sinclair?”

“Tôi có thể chứng minh điều đó. Ông biết Park Lane không? Hãy có mặt ở đó lúc ba giờ.” Giờ đó là trước giờ cao điểm nên có lẽ xe cộ lưu thông không quá đông. Kế hoạch của tôi là trong khi chờ đợi thì tôi sẽ đến Park Lane để tìm hiểu trước. Quyết định tôi sẽ bay đi đâu, cao chừng nào. Tôi sẽ không làm điều gì quá mức hay quá màu mè, tôi không muốn làm cho thiên hạ hoảng kinh ngay trong lần ra mắt đầu tiên. Rồi tôi sẽ gọi cho Jennifer nói với nàng chuyện tôi sắp làm và nàng cũng sẽ tham dự luôn. Tôi hiểu nàng sẽ bảo tôi đừng làm điều gì ngu xuẩn, nhưng đây là trường hợp khẩn cấp, tôi không thể chịu được chuyện nhảm nhí đó đăng trên tờ Nguyệt Cầu mỗi ngày để má đọc nó và bọn thám tử về tội phạm tình dục lại làm khó dễ tôi. Chỉ có Chúa mới biết lần tới họ sẽ giở trò gì với tôi. Dù sao nó cũng đỡ mất công cho chuyến đi Mỹ, đỡ mất công trở về Bắc để lấy hộ chiếu của tôi. Và tôi có thể để dành được một mớ tiền, đủ để ở lại dưới này và đi học, và trả lại số tiền mà tôi lấy của ba má, và trả tiền thuê nhà cho Jennifer và mua rượu sâm-banh cho nàng, và mua cho mình một cái máy Discman mới. Và làm cho ba thương tôi thêm một chút. Và làm cho má khỏe mạnh.

Tôi có thể thử chuyện này và sẽ không có gì xảy ra cả. Tôi nghĩ về nó. Đứng đó, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, và rồi – chẳng có gì xảy ra. Thậm chí không có ai để ý. Thiên hạ cứ đi ngang qua, đẩy mấy chiếc xe có mui che đằng trước, cưỡi xe đạp ba bánh bằng nhựa chạy lòng vòng, ăn kem hiệu Mr Whippy. Tôi đứng đó như hàng triệu người khác, chỉ như một thằng nhóc nào khác trong công viên. Ngoại trừ việc mình là nghi can chính trong một vụ điều tra án mạng. Và đôi tay kỳ dị nữa.

Người đàn ông nói: “Lời ông vừa nói đó nghe giống như một lời đe dọa, thưa ông Sinclair. Chúng tôi là một tờ báo có trách nhiệm. Chúng tôi xem những lời đe dọa rất là nghiêm trọng. Tôi không biết chính xác ông dự định làm gì nhưng tôi e rằng trách nhiệm của mình là báo cho cảnh sát về những gì ông vừa cho tôi biết.” Lần này thì đường dây im bặt thật.

Thật không khá chút nào, như ba thường nói. Địa chỉ của Nguyệt Cầu nằm kế bên số điện thoại. Nó ở bến tàu Canary, là một tòa nhà cao chọc trời trên một hòn đảo mà tôi đã thấy trên tivi nhưng không biết nó nằm ở đâu. Ở tuyến tàu điện ngầm Fulham Broadway, tôi hỏi tay bán vé thì hắn chỉ tôi cách đi đến đó và bán cho tôi một vé. Tôi nhận ra rằng hắn thấy tôi ướt mem nhưng không nói lời nào cả. Đúng là kiểu London. Toa tàu điện có mùi như một túi đậu phộng rang giòn vừa được mở ra. Một phần là lỗi của tôi. Cho dù đang ướt mà tôi lại đổ mồ hôi, và áo quần tôi hơi bốc mùi mốc meo như máy giặt của cậu George. Mọi người ngó tôi, chắc họ nghĩ tôi là một thằng dở hơi. Kìa, nhìn lão Quái đằng kia kìa. Tôi nghĩ, nếu trời mưa thì tôi sẽ trông giống như bị mắc mưa mà không có dù hay không có áo mưa. Trông tôi sẽ lại bình thường. Tôi ước gì trời mưa.

Không ai ngồi kề bên tôi cho tới khi xe thật đông. Vài người chẳng thà chịu đứng còn hơn là ngồi kế bên tôi. Một người đang đọc tờ Nguyệt Cầu nhưng ông ta ngồi khá xa. Tôi ngó ông ta một lúc nhưng ông không hề ngó lại tôi, hay ông ta giả vờ không ngó. Một cô gái và một bà đang đọc sách bìa mềm, các du khách mặc quần sọt và đi vớ Adidas trắng đang xem mấy cái bản đồ London nhỏ tí. Một số là người Anh, nhưng có thể nhận ra ngay là họ không phải ở London, vì họ bật cười to khi chiếc tàu xoay nhanh hay khi nó chật ních những người là người.

Đến bến tàu Canary tôi đi lên một cầu thang cuốn dưới một vòm nhà thật lớn bằng kính và thép. Tôi thấy mình đang đóng phim, cuốn phim trong đó tôi là một nhà khoa học có cô bồ siêu mẫu. Cái máy quay phim đặt ở trên đỉnh của cầu thang cuốn chĩa xuống, và tôi càng lúc càng trở nên to hơn khi đi lên cao. Rồi cái vòm nhà bên trên làm tôi nhớ đến Eddie - Gã Lông Vũ. Có thể xe sẽ tông nhau ở Park Lane và tôi trở thành kẻ sát nhân, hay ít ra cũng mang tội ngộ sát, và có thể họ sẽ nhét tôi vào một cái chuồng. Trói tôi lại và mang tôi đi xét nghiệm. Ngó chằm chằm vào và cười nhạo tôi. Bỏ đi và quên đi rằng tôi còn ở đó.

Những tòa nhà ở bến tàu Canary thật là cao. Ngay khi tôi rời trạm tàu điện ngầm thì tôi cảm thấy như là lúc nào chúng cũng đang liếc nhìn quan sát mình. Những đám mây vụt qua sau lưng chúng làm tôi chóng mặt, giống như khi tôi đang nằm ngửa trên các vách đá ở Lulworth Cove. Có những tay mặc đồ vét và phụ nữ sang trọng đi rất nhanh, và những kẻ mặc đồ bảo hộ áo liền quần màu xanh tay cầm mũ cứng màu vàng bước đi chậm hơn. Nhiều người cầm bao giấy nâu đựng ly cà phê và những thứ linh tinh mua ở tiệm World Bean địa phương làm tôi thấy rằng mình hoàn toàn không còn đói nữa.

Tôi không biết đi đâu. Có những cửa lớn gắn gương có vẻ như dẫn xuống đường ngầm dưới mặt đất, và các bậc thang đi lên chân của tòa nhà cao nhất và gần nhất. Một cô gái ăn mặc kỳ dị đi thẳng tới tôi. Cô mặc một thứ giống như áo tắm chật màu đỏ, đi giày cao gót và khoác một cái ba-lô mềm màu xanh sau lưng. Cô mỉm cười trao tôi một tờ quảng cáo và tôi thấy trong cái ba-lô xanh thò ra một cái nhành lá, có lẽ là một nhành ớt xanh. Tôi bỏ tờ quảng cáo vào túi dưới áo khoác.

Tôi đi qua một chiếc Audi màu bạc để trong một phòng kính, cửa bên tài xế để mở. Ghế xe bọc da thật có màu mù-tạc. Trên con đường trước mặt tòa nhà chính có mấy chiếc taxi đen vẫn bật đèn vàng và nổ máy chờ. Trời nóng, tôi muốn trời đổ mưa. Rồi mưa thật. Một vạt mưa lớn giống như cái ngày hôm trước tôi thấy trên cầu vượt, rơi trên nền xi-măng ở ngay trước mặt tôi. Nó lớn gần bằng bàn tay (cỡ bình thường).

Tôi bước qua một cánh cửa xoay, để mưa gió lại sau lưng. Bên trong thật mát. Tôi đang đứng trong một không gian rộng như nhà ga King’s Cross. Nó xây bằng đá hồng và xám, sàn nhà sáng bóng như thủy tinh, yên lặng và hơi vang; các thứ tiếng động như bềnh bồng hơn là dội quanh. Một bàn giấy có ba nhân viên bảo vệ ngồi phía sau. Tôi đứng qua một bên, lấy tờ quảng cáo mà cô gái đưa cho ra và giả vờ chăm chú xem để quan sát người ta làm gì ở đây.

Họ cứ bước đi nhưng trên đường thì chìa một tấm thẻ ra ở bàn giấy và mấy tay bảo vệ gật đầu. Khi những người này đi qua bàn bảo vệ rồi thì họ lách như cá về phía một dãy các cầu thang máy ở phía bên kia, rồi biến mất dạng vào trong tòa nhà. Nhưng có một số người không có thẻ. Họ đứng sắp hàng. Tôi vào đứng với họ. Tôi xem tờ quảng cáo trong lúc chờ.

CAY ƠI LÀ CAY!

Hãy quên đi những lo toan để chiêu đãi mình một chầu miễn phí tại quán ăn ngon lành nhất trên bến tàu.

Với thiệp này bạn được mời thưởng thức một ly cocktail không có chất cồn tại Cay Ơi Là Cay - nhà hàng có thực đơn đặc biệt và theo phong cách Latin của cảng Canary - khi bạn trả 10 pao trở lên. Khoản khuyến mãi này chỉ hiệu lực từ 9 giờ sáng đến 4 giờ - 6 giờ chiều. Không chuyển nhượng. Các quy chế và điều kiện khác vẫn được áp dụng.

Tôi bỏ lại tờ quảng cáo vào túi áo khoác. Khi tới phiên mình, tôi hỏi tay bảo vệ: “Đây có phải là văn phòng của tờ Nguyệt Cầu không?”

Tay bảo vệ là một người châu Phi da đen. Hắn có ba cái sẹo nằm ngay ngắn trên mỗi bên má. Hắn hỏi lại: “Anh nói gì?” Hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới. Tôi không ướt mèm đến nỗi làm thành một vũng nước nhưng vẫn khá là ướt.

Tôi nói: “Nhật báo Nguyệt Cầu.”

Tay bảo vệ cười lớn. Mắt hắn mở to và vai thì rung lên. Hắn nói: “Tôi nghĩ là anh nói: ‘Đây có phải là bề mặt của mặt trăng không?’ anh bạn à.” Khi cười đã đời xong hắn nói tôi không được đi qua vì không có giấy phép ra vào. Tôi hỏi làm sao tôi có thể xin một cái thẻ này thì hắn nói tôi không thể xin được nhưng có thể để lại lời nhắn. Vì thế tôi để lại lời nhắn cho ông Doe của tờ Nguyệt Cầu rằng Graham Sinclair đang chờ ông ta trong tiền sảnh, tay bảo vệ nói người ta gọi nó như vậy, và tôi có vài điều rất quan trọng cần nói với ổng. Rồi tôi đi đến ngồi ở chiếc ghế sô-pha bọc da đen để chờ.

Trước ghế sô-pha có một cái bàn kính để vài tờ Nguyệt Cầu. Tôi không ngó đến chúng, tôi không muốn đọc câu chuyện viết về mình tiếp diễn như thế nào. Nhưng tôi thật sự nghĩ về tờ báo ngày mai. Tôi sẽ lại có mặt trên đó, nhưng lần này tôi sẽ cất cánh bay. Lần này tôi muốn má đọc nó. Tôi mở máy di động, và nếu ba không gọi thì tôi sẽ gọi cho ông. Tôi sẽ nói ông đi mua một tờ và má cũng phải đọc nữa. Ba sẽ cười vui vì hẳn là ông đã đọc rồi và má cũng đọc; cả hai người rất vui vì tin đó. Tôi tưởng tượng ba cứ lắc lắc đầu ở cuối mỗi dòng chữ.

Mọi chuyện sẽ sắp xếp vừa vặn đúng chỗ trong đầu của ông. Tất cả mọi thứ trong cái thùng đá sẽ được sắp xếp lại gọn ghẽ bên nhau. Cái nắp đậy sẽ vừa vặn. Ông sẽ nghĩ đến việc ông đã từng ngó chằm chằm vào đôi tay tôi như thế nào khi tôi vươn chúng ra lấy lọ bơ. Chúng chỉ hay ho cho việc chà rửa kỳ cọ thôi hay sao. Một thằng đầu củ chuối thì có thể trở thành như thế nào? Ông sẽ nhớ lại những lời nhăng nhít qua chuyện Kylie Blounce và chuyện cảnh sát tóm cổ tôi, để rồi nhận ra rằng mình đã sai lầm. Thật là tuyệt cú mèo.

Mọi người, ngoại trừ má ra, nhưng má bị bệnh mà. Má không cưỡng lại được những điều đã làm hay đã nói bởi vì bà có bệnh trong cái đầu. Nhưng giờ thì má sẽ được chữa lành. Bà sẽ thấy rằng không có vấn đề gì trong chuyện phô bày mình ra trước thế giới, rằng không có gì sai trái cả về chuyện cả hai chúng tôi có thể làm. Chúng tôi có thể hãnh diện về điều đó. Có lẽ chàng Cả Quỷnh và má có thể làm một cú đôi, khi bà khỏe hơn và được chuẩn bị tinh thần. Và lần này không có chuyện đáp xuống dở ẹt đâu. Chỉ vì má đã không tập luyện thôi. Tôi dạy má được. Chúng tôi phải tập từ từ. Chúng tôi có thể trở về Lulworth Cove và bay lượn quanh các vách đá. Cỏ non mướt và chúng tôi có thể có thêm nhiều tham vọng hơn nữa, cao hơn và xa hơn cho tới khi chúng tôi thật sự bay ra biển. Tôi thấy mình và má trong không khí biển mát rượi, và ba là một chấm bé tí bên dưới, đang vỗ tay, với một mô hình xoắn ốc bằng vỏ sò nằm kế bên mà ông xếp lên trong lúc chúng tôi thực tập.

Jennifer đến rất nhanh và êm. Ban đầu tôi không nhận ra là nàng. Tôi chỉ ngước nhìn lên và người phụ nữ sang trọng đi qua. Đôi môi đỏ, các thứ phục trang màu đen như một vòng xoắn quấn lấy người nàng từ đầu gối lên đến cổ. Mùi hương của nàng giúp tôi nhận biết được nàng. Mùi hương của nàng tỏa ra phía sau và làm tôi choáng váng như đường rẽ nước của một con tàu. Tôi suýt đứng dậy, tôi suýt nói điều gì đó. Tay người Phi châu cười toe toét với nàng khi nàng thong thả bước qua bàn bảo vệ. Đến phía bên kia thì nàng rẽ về phía mấy cái thang máy. Rồi nàng đi khuất. Tôi không tin nổi.

Tôi trở lại bàn bảo vệ. Tôi vẫn ngửi được mùi hương nàng. Tôi hỏi tay bảo vệ: “Người đó là ai vậy?” Lỡ tôi khùng thì sao.

Hắn đáp: “Thưa ông, đó là một hình ảnh của cái đẹp. Tôi nói đúng không nào?”

Tôi hỏi: “Tên cô ấy là gì?”

“Điều mà tôi biết rất rõ là, cô ta không dịu dàng như vẻ bên ngoài đâu. Người ta nói rằng, bà chằn đó.” Chắc tôi phải lắc đầu thật mạnh vì hắn nói: “Vâng. Ồ vâng. Phóng viên điều tra ngôi sao của báo Nguyệt Cầu. Đằng này, thưa quý nương. Xin hãy điều tra tôi. Ô, vâng.” Rồi hắn toe miệng cười, nụ cười châu Phi toe toét.