← Quay lại trang sách

Chương hai mươi

Trên tàu điện ngầm suốt đường về nhà Jennifer, tôi cứ nghĩ do đâu mà Jennifer Slater không hơn gì Kylie Blounce. Nếu quả đúng là Jennifer Slater. Óc tôi cứ nghĩ mãi về sự thay đổi khủng khiếp đó. Chiếc tàu điện chạy được một trạm và tôi nghĩ, đừng lo, đó chỉ là một phụ nữ ăn mặc sang trọng trông khá giống nàng và xức cùng loại nước hoa thôi. Khi tôi về đến thì Jennifer sẽ có mặt trong căn chung cư của nàng. Tôi sẽ thuyết phục nàng rằng kế hoạch ở Park Lane là rất tuyệt, chỉ trừ việc chúng tôi phải chọn một nơi nào khác bởi vì giờ này John Doe hẳn đã gọi báo cho cớm rồi và họ sẽ canh địa điểm đó thật kỹ. Nhưng dễ dàng thôi. Chúng tôi sẽ chọn một nơi khác, và chúng tôi sẽ lên kế hoạch.

Rồi tàu chạy đến một trạm khác và lúc này thì tôi biết chắc người mà tôi đã thấy chính là Jennifer. Jennifer làm việc cho tờ Nguyệt Cầu. Nàng đã gài tôi. Có lẽ nàng còn là John Doe nữa kìa. Còn ai dính líu vào vụ này nữa? Derek ư? Cậu George? Mấy tay thám tử về tội phạm tình dục? Má và ba? Còn ai biết nữa? Có lẽ David Batty, cựu cầu thủ của Leeds United và cựu cầu thủ nước Anh chăng?

Khi về đến căn chung cư thì tôi gọi lớn tên nàng.

Tôi vào từng phòng và kêu: “Jennifer, có nhà không?” Tôi gõ cửa phòng vệ sinh hỏi: “Có ai trong đó không?” Không có ai trong nhà cả. Rồi tôi nhìn đồng hồ trên bếp. 13:07. Tôi đi vào phòng mình và cởi đồ ra. Giờ thì chúng gần khô rồi và cứng như giấy bìa. Tôi treo chúng ra ngoài cửa sổ, nhét vào khe dưới cùng của khung cửa. Tôi mặc áo thun polo và áo choàng rồi trở vào phòng khách. Đầu óc tôi như là một cú nổ lớn và không dứt. Tôi không thể tin rằng Jennifer không nghe thấy nó khi nàng bước vào.

Tôi nghe tiếng chìa khóa của nàng mở cửa. Nàng đi xuống hành lang hỏi: “Graham, anh dậy chưa?” Tôi nghe tiếng giày kêu cạch cạch khi nàng hất chúng ra, rồi nàng vào phòng khách. Nàng nói: “À. Anh nghĩ đúng đấy. Ngoài kia trời không đẹp chút nào. Tôi ước gì trời mưa còn giờ thì mặc kệ nó. Anh lấy áo quần trong máy giặt ra chưa? Xin lỗi, sáng nay tôi quên mất. Nhưng nó lại nhắc cho tôi nhớ ra chuyện này: Mình phải nghĩ đến một số áo quần đàng hoàng cho anh để dùng một lúc nào đó. Và mình cũng phải nghĩ anh sẽ nói năng cái gì khi người ta để micrô trước mặt anh. Người ta sẽ trông đợi thấy được tính cách đặc biệt của anh trong những dấu ngoặc kép, do đó mình phải quyết định tiết lộ với họ những điều gì. Mình có thể bàn về điều đó.”

Nàng cởi cái túi xách đeo trên vai ra và đặt nó tựa vào tủ lạnh. Cái điện thoại di động bên trong túi xách reo lên, thứ tiếng chuông mà tôi không thích chút nào. Nàng nói: “Suốt ngày nay nó không chịu ngừng. Tôi cho anh biết là anh đang được người ta quan tâm nhiều lắm.

Tôi muốn nói là họ vẫn chưa biết là anh. Đừng lo, tôi chưa bán rẻ anh đâu. Ý tôi muốn nói là ý tưởng của anh. Tôi loan truyền cái ý tưởng đó ra và trở thành khủng khiếp đó.” Chuông di động ngừng reo. Nàng tròn xoe mắt và lắc lắc đầu. “Mình uống chút sâm-banh chứ?”

Nàng lấy chân hất cái túi xách văng ra khỏi tủ lạnh, mở tủ lấy ra một chai có cái nắp vàng. Nàng lấy hai cái ly cao và mỏng tang từ trên tủ ly xuống rồi khui nút chai, nó bắn đi đụng vào mớ dây điện treo bóng đèn. “Anh hãy làm quen với tiếng mở nút chai đó đi, Graham à,” nàng nói. Nàng chăm chú rót rượu, nói mà không quay lại: “Anh có khó khăn gì không khi bay vòng quanh mấy cái tòa nhà thật cao đó? Tôi không có ý nói là mấy cái tổ kiến như bến tàu Canary đâu, tôi muốn nói mấy tòa nhà cao ở Manhattan kìa. Có người nhắc đến nó như là một mối nguy hiểm có thể xảy ra. Tôi đang nói về các tác động của gió.” Nàng xoay lại trao tôi ly rượu. “Anh trông rất đẹp trong bộ đồ của siêu nhân đó.” Nàng nháy mắt với tôi.

Tôi không cố ý hất ly rượu ra khỏi tay nàng. Tôi chỉ có ý đẩy nó ra thôi nhưng tôi lại quá mạnh. Tay tôi quá mạnh. Và cái ly quá nhanh, tôi không kịp uống. Nó bay đi theo một đường vòng cung, để rượu bắn ra trong không khí trong một tích tắc.

Cái ly vỡ tan tành trên nền gạch. Jennifer nói: “Đỡ hơn là trên thảm.”

Nàng nhìn tôi chăm chăm và tôi cũng nhìn trả chăm chăm. Tôi băn khoăn liệu mình có bị chứng mất trí hay không. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không có tiếng động nào trong đầu tôi, chỉ có sự yên lặng. Nhưng nó không phải là một sự yên lặng tốt lành. Như là khi bạn thức giấc mà không nhớ nổi rằng mình đang ở đâu. Hay mình là ai. Rồi tôi nhớ được một điều, và tôi nói nó ra: “Cô đã đi đâu vậy?”

Jennifer vẫn nhìn tôi đăm đăm. Nàng quỳ xuống và không rời mắt khỏi tôi. Nàng lê người về phía cái ly vỡ và chỉ liếc thật nhanh xuống dưới rồi lại ngước lên nhìn sững vào mắt tôi. Nàng nhặt những mảnh ly vỡ, thật ra nàng không nhặt chúng lên mà chỉ lùa chúng xoay vòng trên sàn nhà bằng mấy ngón tay. Và cứ ngó tôi mãi, không rời. Không gian thật im lắng, tôi nghe được tiếng hai chúng tôi thở. Sau cùng nàng nói, giọng thật mỉa mai: “Tôi đã đi đâu à?”

Tôi đáp: “Phải.”

“Trong khi anh cà rỡn loanh quanh trên cái mông trơ xương của mình thì tôi chạy văng mạng vì anh ở ngoài kia.” Rồi nàng khẽ la lên: “Ui da.” và ngó xuống tay mình. Một giọt máu đỏ tươi hiện ra trên ngón tay. Nàng bỏ ngón tay vào miệng.

Tôi hỏi: “Mới đây cô có thấy cái tổ kiến nào không?”

“Anh đang nói chuyện gì vậy?”

“Cô biết mà. Bến tàu Canary đó.”

“Không. Tôi không biết. Anh giúp tôi dọn dẹp cái ly này chứ?”

“Tôi tình cờ đến bến tàu Canary sáng nay và thấy một người giống cô kỳ lạ. Cũng cùng loại nước hoa và mọi thứ khác cũng giống. Tuy nhiên, người đó hơi điệu đà quý phái hơn cô.”

Jennifer đến ngồi ở bàn ăn trong bếp và lục túi xách. Nàng tìm được một bao khăn giấy, rồi quấn một miếng quanh ngón tay. Rồi hai tay ôm lấy đầu nàng nói: “Anh đang làm tôi không hiểu chuyện gì cả, Graham à.” Tôi không nghe rõ vì nàng nói trong mái tóc.

Tôi nói: “Hôm nay tôi không ngồi im một chỗ đâu. Tôi đã đến một nơi và thấy được một người.”

Jennifer bật dậy đùng đùng bỏ ra khỏi phòng. Tôi nghe tiếng chân nàng nện thình thịch xuống hành lang, rồi dừng lại, rồi đi trở lại. Nàng đứng ở ngưỡng cửa, giơ tay ra nói: “Đưa chìa khóa đây.”

Tôi đưa chìa khóa cho nàng, nàng nói: “Tôi không muốn anh đi theo tôi. Không như thế nữa, Graham. Anh không được làm chuyện rồ dại quanh tôi, nghe chưa?”

Tôi đáp: “Tôi không đi theo cô. Có phải cô là phóng viên của tờ Nguyệt Cầu không?”

Jennifer la lớn lên: “Phải.”

Im lặng. Tiếng la của nàng vang dội lại. Rồi không kềm lòng được, tôi òa khóc hu hu.

Jennifer đưa tôi một miếng khăn giấy. Nàng ngồi xuống sô-pha bên tôi và hơi siết nhẹ tôi một thoáng, tôi cảm thấy ngực nàng tì lên cánh tay tôi. Rồi nàng đứng lên qua ngồi ở sô-pha đối diện. Tôi hỏi: “Cô đã viết mọi chuyện đó về tôi?”

Nàng đáp: “Chuyện không phải như vậy đâu. Anh không nên biết làm gì. Chúa ơi, lại chảy máu rồi.” Nàng lại mút ngón tay.

“Nhưng tờ Nguyệt Cầu làm đủ chuyện kinh khiếp về tôi. Chúng nghĩ rằng tôi là một thằng bệnh hoạn. Như mọi người khác. Chúng là đồ ngu xuẩn phát-xít. Như một số kẻ khác mà tôi có thể nhắc đến.”

“Vấn đề là chúng tôi có thể giúp anh.”

“Nhưng…” Tôi sắp nói “cô” nhưng không thể. “Nhưng tờ Nguyệt Cầu đang giết tôi.”

“Đúng vậy. Và?”

“Và cái gì?”

“Và trước khi nó đang giết anh thì chúng tôi đã làm gì nào? Chúng tôi đã yêu quý anh. Graham, chàng anh hùng trong vụ rớt máy bay và đủ mọi chuyện. Này, tôi không mong là anh hiểu điều này, Graham à. Đó là lý do mà tôi không cho anh biết sớm hơn. Nó chỉ để ứng xử nương theo sự việc thôi. Không phải theo cái cách mà chúng ta thích hồi chúng ta lên mười bốn tuổi, nếu anh không thấy mích lòng khi tôi nói ra như thế. Nhưng dù muốn dù không thì chúng đúng là như vậy. Chúng tôi phải cho anh một lý lịch, giữ cho câu chuyện của anh tiếp tục, chúng tôi phải chuẩn bị cho mọi người sẵn sàng đón nhận một câu chuyện cực kỳ đặc biệt. Câu chuyện vĩ đại nhất trong lịch sử báo chí chính là câu chuyện này đây. Trong lịch sử của thế giới. Nó quá xá nhiều để mà tiết lộ mọi chuyện ra trong một lần thôi. Chúng tôi phải đưa ra dần dần. Thế nên điều mà tôi đang nói là nó đang có hiệu quả. Mọi chuyện tốt đẹp. Thật tình là như vậy. Hưmmm?”

Tôi không hiểu nàng nói gì. Tôi chỉ gật đầu thôi.

Nàng đứng dậy nói: “Tôi làm thêm một ly sâm-banh nữa đây. Anh muốn uống không?”

Tôi đáp: “Không.”

Trong lúc rót thêm cho mình ly nữa thì nàng nói: “Này, lắng nghe kìa. Anh có nghe thấy không?”

Tôi lắng tai nhưng không nghe thấy gì cả. Ngoại trừ những âm thanh của London bên ngoài cửa sổ. Cái tiếng sóng khổng lồ đó không bao giờ dứt. Tôi đáp: “Không.”

Nàng nói: “Có, anh nghe thấy mà. Có điều anh chưa biết nó đó thôi. Nó là tiếng của thế giới đang rơi xuống vào lòng anh. Như trái chín rụng khỏi cây.” Nàng ngồi lại vào sô-pha nói: “Nè, đừng có ra vẻ căng thẳng như vậy nữa. Tôi sẽ lo cho, đó là lý do tôi có mặt ở đây. Một khi chúng ta làm xong việc trình bày sơ bộ thì chúng ta sẽ làm tiếp việc khẳng định giá trị của sự kiện mà thế giới sắp chứng kiến, sự kiện này sẽ làm thay đổi đời sống con người mãi mãi – mọi chuyện sẽ được suy tính kỹ cho đến chi tiết hoàn hảo nhất. Ồ đúng vậy, một ngày nữa. Có thể anh không bằng lòng lắm về chuyện này nhưng chúng tôi không còn rồ dại lên với cái tên Graham Sinclair nữa đâu.”

“Nhưng nó là tên của tôi.”

“Thẳng thắn mà nói nhé. Thậm chí gọi là Sinclair Graham thì nghe còn hay hơn Graham Sinclair nữa kìa. Vì vậy, hãy suy nghĩ xem. Có lẽ có một cái biệt danh cũ nào đó mà chúng ta có thể dùng chăng.”

“Không có chuyện đó đâu.”

Jennifer lắc đầu: “Mấy ông thầy dạy anh hay gọi anh là gì?”

Tôi gào to lên. Cứ như một gã nào đó có giọng cực khỏe đã nhập vào người tôi vậy. “TÊN TÔI LÀ GRAHAM SINCLAIR. GRAHAM SINCLAIR LÀ TÊN CỦA TÔI. KHÔNG CÓ GÌ KHÁC.”

Lại im lặng. Tiếng của tôi vẫn vang vang trong phòng. Tôi nghĩ nó bị vướng lại trên mớ dây điện, cố thoát ra nhưng chỉ vang dội lại. Jennifer đứng dậy đi đến tủ lạnh. Nàng mở tủ lấy chai sâm-banh ra, rót thêm một ly. Nàng bình thản nói: “Tôi sẽ rót ly rượu này và anh sẽ uống nó. Nếu anh không muốn uống cho mình thì ít ra anh cũng uống cho tôi. Để cám ơn tôi về những gì tôi đã làm cho anh, và những gì tôi sẽ làm. Được không nào?”

Nàng rót rượu rồi bước đến ngồi kế bên tôi. Nàng trao ly cho tôi nhưng tôi không nhận.

Đột nhiên tôi thấy mình không thích đôi môi của nàng. Chút son môi của nàng tróc ra và bên dưới nó thịt môi có màu của những chiếc máy laptop chán ngắt. Trên bờ môi trên có một vết máu ở chỗ nàng mút ngón tay bị thương. Tôi tưởng tượng hôn đôi môi ấy và thấy ghê. Giọng nàng thật lạnh lùng. Nàng nói: “Thế giới này không hạ mình xuống trước anh đâu, mà nó hạ mình xuống trước tôi. Giờ thì uống đi.”

Chất rượu màu vàng trong vắt, màu của hạnh phúc. Bong bóng nổi lên như hàng triệu người đang mỉm cười. Tôi vươn tay về phía ly rượu. Tôi gần nhận lấy nó, sự thật là vậy. Nhưng vào tích tắc cuối cùng thì tôi đổi ý. Tôi lại gạt ly rượu ra nhưng lần này bàn tay tôi hoàn toàn sai lầm. Nó to sụ, đần độn và vụng về như cậu George trong cái áo da đó, mò mẫm vừa đi vừa xì hơi quanh tiệm đàn. Bàn tay vươn ra theo và đập vào cổ của Jennifer. Đầu nàng bật ra sau và nàng văng ra khỏi cái sô-pha, lăn cù trên tấm thảm màu kem. Hàm răng của nàng làm ra một tiếng động buồn cười, như tiếng mấy con chuột kêu lít chít. Cái ly rớt trên sô-pha, không vỡ. Có một vệt sẫm màu trên sô-pha chỗ mà rượu đổ ra.

Tôi nghĩ Jennifer đã chết.