Quyển 4.2 - Chương 8 Trai Cò Và Ngư Ông 1
ĐỐi với A Hoa sân bay tỉnh thành chính là vùng đất đau thương.
Vào cuối thu năm ngoái, Đặng Hoa- nhân vật xưng bá một phương chính là bị mất mạng ngay trong đại sảnh chờ máy bay ở đây, từ đó cũng vén bức màn chuyển biến lớn thời kì hưng thịnh của Tập đoàn Long Vũ chuyển sang suy yếu. Và đối với A Hoa, đòn đả kích đối với cái chết của Đặng Hoa trên phương diện tình cảm vượt xa tất cả những ý nghĩa khác. Bởi vì trong con mắt A Hoa, Đặng Hoa quyết không chỉ đơn giản là một ông chủ - đó là một người đàn ông đem lại cho anh ta cuộc sống thứ hai. Giữa họ ngoài mối liên hệ chủ tớ, còn được liên kết bằng một thứ tình thân hơn cả huyết thống.
Tối hôm đó A Hoa giương mắt nhìn Đặng tổng sụp đổ trước mặt thứ cảm giác bi thương và tuyệt vọng giống như khối băng dần dần tan chảy, trong khoảng khắc đã nhấn chìm anh ta; anh ta càng không thể nào quên được lúc đó bóng đen của kẻ gây ra tội ác ngay ở phía trên cao ngay ngoài phòng chờ máy bay đang cúi xuống nhìn tất cả mọi người, như thể một con điều hậu kiêu ngạo đang cúi xuống nhìn đám thỏ chuột không có chốn nương thân trên thảo nguyên trống trải. Mặc dù người đó đã dùng ánh sáng ngược sáng của sân bay để che giấu gương mặt mình, nhưng A Hoa lại có thể cảm nhận rõ được đôi mắt của đối phương giống như con dao quét qua toàn thân anh ta, còn anh ta thì lại giống như một đứa trẻ sơ sinh trần trụi không hề có khả năng phòng ngự. Hình ảnh này khắc sâu vào tâm khảm anh ta, định sẵn sẽ trở thành nỗi sỉ nhục trong cả cuộc đời anh ta.
May mà A Hoa không vì nỗi sỉ nhục đó mà chạy trốn, anh ta cũng chưa bao giờ sợ bất cứ nỗi đau nào. Nỗi sỉ nhục và đau khổ chỉ càng thổi bùng lên ngọn lửa căm hận trong lòng anh ta-ngọn lửa báo thù.
Cho nên khi A Hoa lại một lần nữa đến sân bay tỉnh thành, bước đi của anh ta vẫn rất kiên định, lưng anh ta thẳng tắp. Mặc dù anh ta bị thua ở nơi đây một lần, nhưng chỉ cần anh ta vẫn đang chiến đấu, anh ta tin rằng sẽ có ngày lật ngược thế cờ.
Chuyến bay mà A Hoa chờ đợi còn một tiếng nữa mới hạ cánh, anh ta bèn vào ngồi một quán cafe ở đại sảnh phòng chờ. Quán không đông khách, A Hoa chọn vị trí cạnh cửa sổ. Ở vị trí này không chỉ có thể nhìn thấy tình hình ở bên trong đại sảnh, hơn nữa còn đối diện với cửa, từng vị khách bước vào đều không thể thoát khỏi con mắt của anh ta được.
Kể từ sau khi Minh Minh xảy ra chuyện, A Hoa đã có đủ lí do để lưu tâm bất cứ động tĩnh gì ở bên cạnh mình. May mà với khả năng tích lũy được trong nhiều năm làm nghề vệ sĩ của anh ta, muốn tự bảo vệ bản thân mình là điều quá đơn giản.
Cô phục vụ xinh đẹp bưng cafe A Hoa gọi đến, khẽ đặt xuống trước mặt anh ta, mỉm cười nói: «mời anh!»
A Hoa nâng ly cafe nhấp một ngụm, chợt chau mày. Cô phục vụ ngẩn người hỏi vẻ lo lắng: « Mùi vị không ổn sao?»
A Hoa xua tay, biểu thị việc này không liên quan gì đến cafe. Khóe mắt anh ta thoáng liếc chéo lên - đó chính là hướng cửa của mọi người.
Cô nhân viên phục vụ liền bước tới hỏi: Anh đi một mình à?
Người mới đến giờ tay chỉ vào A Hoa: « Tôi tìm người». Trong lúc nói, bước chân vẫn không hề ngừng lại. Cô nhân viên phục vụ vẫn đi theo, nhìn thấy người đàn ông Trung niên đó ngồi ngay ngắn xuống ghế đối diện A Hoa, bèn đưa menu tới, hỏi: Anh xem muốn chọn đồ uống gì?
Người đàn ông lại đẩy menu trở lại: Không cần đâu, tôi nói mấy câu rồi đi ngay.
Người nhân viên phục vụ cũng không nói thêm gì, ngoan ngoãn thu thực đơn lại rồi lui xuống. A Hoa thì lại thưởng thức thêm một ngụm cafe, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào vị khách không mời mà đến đó, lạnh lùng nói: Đội trưởng La, trùng hợp quá nhỉ?
Người mới đến chính là La Phi - đội trưởng đội cảnh sát hình sự tỉnh thành mới nhận chức. A Hoa và anh có thể coi là quen biết đã lâu. Nói thực, nếu chỉ riêng về con người La Phi, ấn tượng của A Hoa đối với anh không hề xấu. Chỉ là bởi vì đội trưởng tiền nhiệm của đội Cảnh sát hình sự tỉnh thành Hàn Hạo đã bắt chết Đặng Hoa, A Hoa đã nảy sinh thành kiến đối với cả tổ chuyên án của phía cảnh sát. Cộng thêm việc sau đó A Hoa một tay dàn dựng nên cái chết của Hàn Hạo và vụ hung án hai xác chết trong tòa nhà Long Vũ, giữa anh ta và La Phi đương nhiên sẽ đối nghịch với nhau như nước với lửa.
Đối diện với câu nói lạnh lùng, châm chọc của A Hoa, La Phi rất thản nhiên. Anh ta nói thẳng luôn không hề né tránh: «Không có gì là trùng hợp cả. Dạo này cảnh sát chúng tôi vẫn luôn theo dõi anh sát sao - đặc biệt là từ sau khi anh Long xảy ra tai nạn ô tô.»
Đối phương đột nhiên nhắc đến chuyện của anh Long, trong lòng A Hoa cũng khó tránh khỏi giật mình, nhưng sự biến hóa này không hề nhận ra trên khuôn mặt anh ta. Anh ta thậm chí còn mỉm cười, hỏi vặn lại đối phương: «Vậy ra hôm nay anh đến để bắt giữ tôi à?»
« Nếu như tôi đến đây để bắt giữ anh vì sự việc này... » La Phi khẽ nheo mắt hỏi ngược lại: «Vậy thì tôi cần thiết phải chờ đến tận ngày hôm nay sao?»
A Hoa và La Phi nhìn nhau chằm chằm, mang theo khí thế giằng co từng tấc đất, sau đó anh ta dùng giọng chế giễu để khiêu khích đối phương: «Đó là một vụ tai nạn, chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Anh không có bất cứ chứng cứ nào chứng minh được nó không phải là sự cố ngoài ý muốn»
«Đúng vậy tôi không có chứng cứ.» Trên phương diện ngôn từ, hình như La Phi có vẻ đang chịu lép về, nhưng thần thái của anh vẫn rất trầm tĩnh, đặc biệt là đôi mắt sáng rực của anh vẫn luôn toát ra sự tự tin ung dung tự tại.
Trạng thái này ngược lại khiến cho A Hoa hơi khó hiểu, anh ta không kìm được phải chủ động xuất kích, thăm dò đối phương: "Vậy bây giờ anh ngồi đây, anh lại không uống cafe, anh muốn làm gì?"
La Phi quay ra nhìn bên ngoài cửa sổ, kết thúc cuộc giao đấu bằng mắt với đối phương. Đồng thời anh ta trả lời: "Tôi đến tìm anh để đòi một người."
Mắt A Hoa mở to hơn, lộ ra trạng thái mơ hồ khó hiểu. Còn La Phi lại nhìn nhìn đoàn người đông đúc đang đi lại ở trong đại sảnh sân bay đang đi lại nườm nượp, bổ sung thêm: "Trịnh Giai - hãy giao cô ấy cho tôi!"
A Hoa hoàn toàn không ngờ được mục đích chuyến đi này của La Phi lại là cô gái đó. Anh ta khẽ xoay nhẹ ly cafe để trước mặt, sau khi trầm mặc giây lát bèn hỏi: "Anh có ý gì vậy?"
La Phi quay đầu lại ánh mắt đã không còn sắc bén như lúc trước.
"Tôi không phải đang dùng thân phận cảnh sát để ra lệnh cho anh điều gì cả. Tôi chỉ với vai trò là người bạn của bố Trịnh Giai,hy vọng cô ấy có thể có được một môi trường an toàn, tốt hơn thôi." Anh nhìn thẳng vào đối phương và nói.
Cảm nhận thấy hành vi của mình đã bị hiểu nhầm, A Hoa đột nhiên trở nên hơi bực bội, anh ta "hừ" một tiếng, "Anh tưởng rằng tôi sẽ hại cô ấy sao? Tôi chỉ là nhận được sự ủy thác của người khác, tôi đang chăm sóc cho cô gái đó..."
"Tôi hiểu...." La Phi kịp thời cát ngang lời ai oán của đối phương, "Tôi biết anh không có ác ý gì đối với Trịnh Giai. Anh bố trí cho cô ấy đi Mỹ để chữa trị đôi mắt, từ điểm này anh có thể coi là ân nhân của cô ấy rồi. Tôi cũng biết người đã nhờ vả anh là ai, tôi thậm chí biết giữa hai người đã có cuộc giao dịch nào...»
«Anh muốn phá cuộc giao dịch của chúng tôi?» A Hoa hỏi vẻ mẫn cảm. Lúc đó Eumenides đã có được cuộn băng ghi âm có thể chứng minh A Hoa đã lên kế hoạch cho hai vụ giết người trong phòng kín ở tòa nhà Long Vũ, sau đó dùng cuộn băng ghi âm này trở thành món đồ để nhờ cậy A Hoa chăm sóc cho Trịnh Giai. La Phi đã có thể đoán ra được quá trình cuộc giao dịch của bọn họ, vậy thì chắc chắn sẽ canh chừng cuộn băng ghi âm này nhỉ? Bọn họ bây giờ đều đã biết: cô gái đó là gót chân Achilles trong lòng Eumenides, La Phi bây giờ muốn đưa cô ấy đi, chẳng phải là vì muốn mượn cơ hội này để ép Eumenides quay mũi giáo sao?
La Phi «ha» một tiếng, lạnh lùng nói: «Tôi cần thiết phải làm như vậy sao?»
A Hoa bê ly cafe lên, tỏ vẻ ung dung thưởng thức một ngụm, hỏi vặn lại: « Anh chẳng phải đến nằm mơ cũng muốn đưa tôi ra tòa án xét xử sao?»
« Tôi đương nhiên muốn.» La Phi nhìn chăm chú, nói: « Nhưng đó không phải là nằm mơ, mà là hiện thực sắp xảy ra rồi.»
A Hoa giật mình, anh ta rõ ràng cảm nhận được thứ áp lực mạnh mẽ mà người đàn ông đang ngồi đối diện mang tới - Nhưng anh ta đã từ lâu quá quen với việc sinh tồn dưới mọi loại áp lực. Anh ta từ từ đặt ly cafe xuống bàn, rồi nhìn thẳng vào đối phương, nhả ra ba chữ:« Tôi đợi anh!»
«Anh không phải đợi quá lâu đâu.» La Phi trịnh trọng nói, như thể đang đưa ra một lời hứa. Thoáng ngừng giây lát, anh ta lại nói tiếp đề tài ban đầu: « Nhưng tôi quyết không lợi dụng cô gái đó. Hơn nữa chúng ta đều phải biết, làm như vậy sẽ không có bất cứ ý nghĩa gì cả.»
A Hoa gật đầu biểu thị sự tán đồng. Eumenides không thể nào khuất phục bất cứ sự uy hiếp nào, nếu như La Phi cố tình phá hoại giao ước giữa mình và Eumenides, vậy thì chỉ có thể phản tác dụng mà thôi. Sau khi nghĩ rõ được tầng nấc này, tâm trạng của anh ta cũng thả lỏng hơn, bèn mỉm cười nhìn La Phi nói: «Vậy thì tôi thực sự chẳng có chút lòng tin nào với anh cả. Lẽ nào anh muốn định cho tôi tội danh cố ý gây tai nạn giao thông, sau đó xử tôi vài tháng một năm sao?»
La Phi biết ý tứ trong câu nói của đối phương: bản thân mình mặc dù bắt được Eumenides, nhưng bởi vì không đủ chứng cứ, cuối cùng cũng chỉ có thể xử năm năm tù mà thôi. Đối diện với lời chế giễu trắng trợn này, anh chỉ mỉm cười không nói thêm gì cả.
A Hoa thấy không thể nào khích cho đối nổi giận, tự bản thân cũng cảm thấy vô vị. Anh ta lại một lần nữa bưng ly, chớp chớp mắt nói:« Được rồi. Nếu chuyến đi lần này của anh không liên quan gì đến việc công, thì anh hãy cho tôi một lý do đi: vì sao anh lại muốn đem Trịnh Giai từ chỗ tôi đi?»