← Quay lại trang sách

Chương 8.6

La Phi cười "ha ha" một tiếng nói: "Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ? A Hoa đã đi trên đầu lưỡi dao hơn mười năm nay, có sự cảnh giác nhanh nhậy nhường nào? Anh ta vừa mở cửa ra, cả phòng tràn ngập mùi khí ga xộc vào mũi, anh ta có thể không ngửi ra được sao? Lúc này mà vẫn còn bật đèn, chỉ có người già ngu muội, chậm chạp và đứa trẻ con không hiểu biết gì mới phạm phải sai lầm ngu muội như vậy thôi!"

Mộ Kiếm Vân chớt mắt nghĩ thầm "Nếu như là tôi không khéo cũng sẽ bật đèn ấy chứ...." Nhưng câu nói này cô không tiện nói ra, chỉ thấy làm hổ thẹn trong lòng.

"Đương nhiên rồi, hung thủ chác là nghĩ ra được cách để làm tiêu trừ mùi khí ga." La Phi lẩm nhẩm một câu, lại ngẩng đầu lên hỏi Mộ Kiếm Vân "Phải rồi, cô biết khí ga dân dụng bây giờ có mùi gì không?"

Mộ Kiếm Vân mặc dù ngày nào cũng nấu cơm nhưng lần nào cũng đều hết sức thận trọng, quả thực không biết khí ga sau khi rò ra thì sẽ có mùi gì. Sau khi ngẩn người giây lát cô đành thật thà lắc đầu.

La Phi bèn bắt đầu giảng giải cho đối phương. "Tahnhf phần chủ yếu của khí ga là Meetan, vốn dĩ thứ này không có mùi vị. Nhưng để đảm bảo an toàn, công ty khí ga đã đặc biệt cho thêm thuốc tạo mùi vào trong khi ga dân dụng, như vậy lỡ may xảy ra hiện tượng rò rỉ thì cũng dễ gây nên được sự cảnh giác của người dân. Chất tạo mùi được công ty khí ga của thành phố này sử dụng có tên là Tetrahydrothiophene, thứ mùi này... ừm cũng gần giống mùi than sử dụng lúc trước."

Mộ Kiếm Vân trước đây chưa bao giờ biết rằng mùi do khí ga dân dụng là do cố tình thêm vào, về cái tên Tetrahydrothiophene thì càng chưa từng nghe thấy, cô cũng không muốn tìm hiểu rốt cuộc là có mùi gì, chỉ hỏi nhằm vào câu hỏi lúc đầu của La Phi: "Anh nói hung thủ sẽ nghĩ ra cách gì để loại bỏ ùi khác thường trong khí ga,là dùng cách nào vậy?"

"Có thể lời dụng nguyên tắc hòa tan, lựa chọn một loại thước thử hóa học có độ hòa tan chất Tetrahydrothiophene thật tốt, sau đó dùng bông thấm ướt chất đó rồi đặt chặt ở lỗ thoát khí ở bếp ga. Như vậy thì khí ga sau khi bị rò, chất Tetrahydrothiophene sẽ bị thước thử hút lấy, lưu lại trong miếng bông. Hung thủ cũng không cần phải lo lắng hành động này sẽ lưu lai tội chứng cho cảnh sát, bởi vị sau khi ngọn lửa bốc cháy, số bông đó chắc chắn cũng bị đốt cháy sạch sẽ."

"Thế không được đâu." Mộ Kiếm Vân xua tay như thể muốn lấy lại chút thể diện cho mình. "Nếu mùi khí ga có thể loại bỏ được chẳng phải A Hoa sẽ không ngửi ra được mùi sao? sự suy đoán lúc trước của tôi vẫn có khả năng mà."

"Không thể nào hoàn toàn loại bỏ được, hiệu quả việc hút mùi không đạt được tuyệt đối như vậy." La Phi lại một lần nữa phản bác đối phương. "Hơn nữa nếu mở van khí ga từ sớm, vậy thì miếng bông đó không lâu sau sẽ bị hút mùi bão hòa không còn tác dụng nữa. Bất luật thế nào, A Hoa sau khi mở cửa ra chác chắn cũng vẫn sẽ ngửi được ra tình trạng bất thường ở trong phòng."

Mộ Kiếm Vân hơi khó hiếu: "Theo cách nói của anh, muốn dùng phương pháp rò khí ga đẻ đối phó với A Hoa chẳng phải là được định sẵn mất công vô ích rồi sao?"

"Có một câu nói từ xa xưa cô chưa từng nghe sao?" La Phi muốn gợi ý cho đối phương, "Sống trong cửa hàng cá thối, lâu dần không gửi thấy mùi thối?"

Câu này bắt nguồn từ Luận ngữ, Mộ Kiếm Vân là giảng sư về môn Khoa học xã hội đương nhiên hiểu rõ ý của câu này, câu đầy đủ được diễn giải theo nghĩa của ngôn ngữ sẽ là: Giao lưu với những người phẩm hạnh xấu giống như rơi vào một kho đầy cá thối, lâu dần thì sẽ không ngửi thấy mùi thối của cá nữa, đây cũng là bởi vì anh đã quen với loại mùi này rồi, hòa lẫn với nó rồi.

Nghe La Phi nói ra câu xa xưa này, Mộ Kiếm Vân lật tức hiểu ra vấn đề: "Ý của anh là bắt buộc để A Hoa một thời gian dài tiếp xúc với khí ga rò rỉ, như vậy anh ta mới không nhận ra được à?"

"Đúng vậy. Nếu như khí ga rò rỉ trước khi A Hoa trở về nhà vậy thì saukhi A Hoa mở cửa chác chắn có thể nhận ra được. Hung thủ muons kế hoạch thành công chỉ có đợi A Hoa sau khi tiến vào phòng rồi mới mở khí ga ra. ĐƯơng nhiên khí ga vừa mới rò ra, bởi vì phần lớn mùi đã bị lọc, cho nên A Hoa sẽ không cảm nhận được sự biến hóa mùi vị rất nhỏ ở trong không khí. Sau đó khí ga càng ngày càng rò rỉ nhiều, mùi vị cũng càng lúc càng nặng hơn, những mũi của A Hoa cũng dần thích nghi với quá trình này, sản sinh ra thứ gọi là "sự mỏi mệt của khứu giác". Như vậy thì dù cho khí ga được tích tụ đến mức có thể phát nổ, A Hoa vẫn không thể nào phát giác ra được."

"Lẽ nào A Hoa muốn đợi sau khi A Hoa về nhà mới mở van khí ga ở trong phòng sao?'' Mộ Kiếm Vân vừa nói vừa tự lắc đầu phủ nhận, "Điều này gần như không thể mà. Với khả năng của A Hoa, sao có thể để cho hắn đạt được mục đích chứ?"

La Phi nhìn Mộ Kiếm Vân bằng ánh mắt rục sáng: Đã sắp tiếp cận đến điểm then chốt rồi, cô hãy nghĩ thêm một chút đi."

Mộ Kiếm Vân thoáng trầm ngâm, đột nhiên như bừng tỉnh:"Tôi biết rồi! Hắn nhất điịnh là đã mở van ở trong phòng trước, đồng thời lại đóng van ở bên ngoài căn họ. Đợi đến khi A Hoa trở về, đến lúc đó mới mở van ở phía bên ngoài căn hộ, khí ga lúc này mới bị rò ra!"

"Như vậy là hợp lý rồi!" La Phi gật đầu biểu thị khen ngợi, sau đó lại nói tiếp, "Theo như tôi phân tích thì hung thủ có lẽ là rất e ngại A Hoa, cho nên hắn không dám theo dõi ở cổng tòa nhà chung cư xem đối phương khi nào thì về nhà. Hắn chác chắn là tìm một chỗ vắng vẻ, từ xa nhìn lên cửa sổ ở tầng cao, thông qua sự thay đổi ánh sáng đèn nơi ô cửa sổ để phán đoán A Hoa đã vào phòng hay chưa. Lúc sau Minh Minh đã vô tình xuất hiện, điều này đã ảnh hưởng đến sự phán đoán của hắn- hắn tưởng A Hoa đã quay trở về nhà, thế nên mới lén lút trở lại phong thiết bị của tòa nhà, mở van bên ngoài tương ứng. Sau khi làm xong những động tác này, cả kế hoạch của hắn đã thành công, tiếp theo hắn sẽ rời khỏi hiện trường thật xa, để khi xảy ra vụ nổ thì hắn vạch rõ được mối liên quan."

Đúng là sự suy đoán hợp tình hợp lý. Mộ Kiếm Vân không thể hiện bất cứ phản bác nào, sau đó cô khẽ nheo mắt, thói quen bắt đầu tiến hành phân tích tâm lý đúng theo lĩnh vực sở trường của mình:" Đến khi hắn biết đã nổ nhầm người khác, không biết sẽ coa cảm nghĩ gì?"

La Phi đúng là chưa nghĩ đến vấn đề này, đối phương đột nhiên đưa ra, anh bèn gãi đầu, nói một cáh ứng phó:" Ừm, bực bội, thất vọng,..... cong nữa chắc là cả sợ hãi nữa chứ nhỉ?"

"Dù sao những tháng ngày của hắn cũng không đẽ chịu chút nào. A Hoa sẽ không tha cho hắn." Mộ Kiếm Vân nhìn La Phi cười tinh nghịch, "Mau khai ra, ở phòng thiết bị bên ngoài căn hộ, anh nhất định đã phát hiện được manh mối quan trọng rồi đúng không?"

"Đúng là đã có phát hiện. Cô thử nghĩ xem tên này ở trong phòng chắc chắn là sẽ rất cẩn trọng, hắn sẽ cẩn thận xử lý những dấu vết mà mình đã để lại; nhưng ở ngoài phòng thì hắn không thận trọng như vậy, dù sao thì ở đó cũng không phải là nơi hiện trường vụ án, hắn nghĩ rằng cảnh sát sẽ không điều tra đến nơi đó...."

"Được rồi, được rồi" La Phi còn chưa nới xong đã bị Mộ Kiếm Vân cắt ngang. "Anh đừng có nói gì cũng phân tích cả một đoạn có được không? Mau nói xem rốt cuộc anh đã phát hiện ra thứ gì?"

La Phi cười đau khổ vẻ bất lực, nói thẳng luôn: "Một sợi tóc."

"Sao anh có thể chắc chắn đây là sợi tóc mà hung thủ đề lại, mà không phải của nguoif phụ trách quản lý sửa chữa, hay là của một người nào đó vô tình đi qua?"

Đối diện với câu hỏi đầy nghi vấn của Mộ Kiếm Vân, La Phi nói vẻ chắc chắn: "Một vài đặc trưng của sợi tóc này rất rõ ràng. Hơn nữa tôi căn cứ vào những đặc trưng này đã xác định được một nhân vật mục tiêu bên cạch Cao Đức Sâm."

Đã có tiến triển lớn như vậy, điều này thực sự đã vượt xa ngoài dự liệu của Mộ Kiếm Vân. cô kinh ngạc ồ lên một tiếng, tiếp đó lại hỏi:" Vậy thì sao anh vẫn chưa ra tay?"

"Tôi đang đợi thêm..." La Phi trầm ngâm nói, "Nếu như bây giờ ra tay, hiệu quả e rằng sẽ không được tốt lắm"

"Tại sao lại không tốt chứ? Anh đã có một sợi tóc để làm chứng rồi, hơn nữa anh còn xác định được mục tiêu, nếu muốn dò hỏi người chứng kiến tận mắt ở trong tiểu khu thì cũng không khó lắm nhỉ? Đến lúc đó nhân chứng, vật chứng đầy đủ, khởi động trình tự vụ án, còn không sợ không thể định tội tên đó sao?"

La Phi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời rầu rầu nói:" Chỉ định tội cho riêng tên đó thì có tác dụng gì chứ? Hắn có phải là hung thủ thực sự đâu?"

Mộ Kiếm Vân suy ngẫm ý của đối phương: "Vậy là anh muốn..."

La Phi quay sang nhìn Mộ Kiếm Vân nói rất rõ ràng: "A Hoa, Cao Đức Sâm hai người này mới là mục tiêu cuối cùng của tôi."

Mộ Kiếm Vân gật đầu thể hiện đã hiểu. Một loạt các vụ án nghiêm trọng xem ra có vẻ lộn xộn phức tạp, nhưng cốt lõi đều là xoay quanh cuộc giằng co tranh đấu giữa A Hoa và Cao Đức Sâm. Nếu như không động được vào hai tên này, những hành động vòng ngoài dù có làm mạnh hơn nữa cũng khó tránh khỏi cảm giác ngãi ngứa qua bốt giày. Bây giờ mặc dù đã túm được đuôi của hung thủ gây ra vụ nổ, nhưng qua nhân vật đó có thể túm được cá to đứng đằng sau hay không thì vẫn chưa thể nào biết được. Đây chính là nguyên nhân vì sao La Phi không muốn hành động vội vàng thì phải?

Hai người trầm mặc một lúc, hình như đang suy nghĩ đối sách để xử lý tình hình trước mắt. Giây lát sau, Mộ Kiếm Vân lại lên tiếng:" Thực ra cũng có thể thử một chút mà. Hãy bắt tên gây ra vụ nổ để khống chế, biết đâu có thể tìm ra điểm đột phá từ hắn thì sao? Cho dù không xử lý được Cao Đức Sâm, biết đâu có thể lôi cổ được tên nội gián làm cảnh sát mà anh đang lo lắng. Bất luận thế nào, bắt một vài người rồi moi thông tin, dù sao cũng hơn là chả làm gì cả, ít nhất cũng có thể tạo được tác dụng gõ núi đánh động hổ."

"Gõ núi đánh động hổ...." La Phi nheo mắt suy ngẫm một lúc lắc đầu nói:" Con hổ này đã thành tinh rồi, cô gõ nhẹ thì hó không nhúc nhích, gõ mạnh kinh động đến nó, thả hổ về rừng thì càng không hay tí nào."

Thấy bộ dạng La Phi như vậy, Mộ Kiếm Vân có vẻ không được hài lòng: " Sao anh lại trở nên sợ sệt như vậy chứ? Chẳng quả đoán chút nào! Bây giờ ít nhiều cũng đã tìm ra được một điểm đột phá, vẫn còn kéo lê mãi làm gì? Ngộ nhỡ tên đó lẩn trốn mai danh ẩn tích, chúng ta thực sự chẳng có cách nào cả đâu, đến lúc đó lại rơi vào cục diện bế tắc thì anh tha hồ mà hối hận nhé."

Lời nói của đối phương rất mạnh bạo, La Phi nghe nhuwnglaij chẳng thấy lo lắng, anh ngược lại cong khẽ mỉm cười đầy ý tứ, "Bế tắc cũng không phải là chuyện gì xấu cả, tôi lúc này đang không muốn phá vỡ cục diện bế tắc này."

"Gì cơ?" Mộ Kiếm Vân trừng mắt nhìn La Phi, không thể hiểu nổi cách tư duy của đối phương.

"Nếu như bây giờ ra tay, tôi nắm chắc được chín phần có thể điều tra rõ ra được chân tướng của vụ nổ, hơn nữa sẽ bắt được hung thủ về quy án; nếu đào sâu thêm nữa muốn chác chắn. "La Phi nói giọng đầy tự tin, đến đây, lời nói chợt thay đổi, "Nhưng cho dù có lôi ra được Cao Đức Sâm, cũng chưa thể đạt đến được hiệu quả lý tưởng nhất đối với tôi."

Mộ Kiếm Vân càng mơ hồ hơn: "Vậy anh vẫn còn muốn có được hiệu quả gì?"

La Phi không trả lời thẳng đối phương, hỏi vặn lại:" Cô nghĩ xem, duy trì cục diện bế tác như thế này, người nóng ruột nhất là ai? Nếu tôi lôi được Cao Đức Sâm, phá được cục diện bế tắc người vui mừng nhất sẽ là ai?"

Mộ Kiếm Vân lườm La Phi một cái:"Anh đừng bắt tôi nghĩ nữa, có gì anh cứ nói thẳng luôn ra đi."

"Cục diện bế tác lúc này, người nóng ruột nhất không nên là cảnh sát chúng ta mà là A Hoa và Cao Đức Sâm; nếu như có thể lôi được Cao Đức Sâm ra người vui mừng nhất cũng không phải là cảnh sát chúng ta, mà là A Hoa."

Mộ Kiếm Vân cũng nghiệm ra được ẩn ý: "Ồ anh bây giờ không muốn lôi Cao Đức Sâm ra, là lo lắng sẽ khiến A Hoa được lợi?"

"Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi." La Phi khẽ thở dài, nói: "Ai lại không muốn làm ngư ông đắc lợi đó chứ?''

Trong câu nói này rõ ràng còn có ẩn ý khác, Mộ Kiếm Vân giật mình: " Anh muốn để A Hoa và Cao Đức Sâm cứ đánh nhau trước để cả hai cùng tổn thất nặng nề?"

P/s:Giáng sinh vui vẻ!