Chương 8.7
La Phi nói:" Với tình hình hiện tại, A Hoa sẽ không tha cho Cao Đức Sâm, hơn nữa Cao Đức Sâm vì việc phá dỡ nhà bị A Hoa ngáng chân, đã cũng vô cùng nóng ruột muốn tiến hành sống mái với đối phương. Trong thời khắc then chốt này, tác dụng của cảnh sát rất nhỏ bé. Bất luận chúng ta động vào ai trước tên còn lãi sẽ đều trở thành ngư ông đắc lợi ; chúng ta nếu như thiếu kiên nhẫn chờ đợi, cứ theo dõi thật sát sao cả hai người này, vậy thì rất có khả năng sẽ có một cục diện khác."
"Cho nên anh muốn đợi. Đợi khi cả hai bên phân ra được thắng thua, cong cảnh sát chỉ cần theo dõi sát sao những chứng cứ mà hai bên hại lẫn nhau là được rồi. Đến lúc đó bất luận là A Hoa xử lý Cao Đức Sâm hay là Cao Đức Sâm xử lý A Hoa, phía cảnh sát đều có thể bắt kẻ thắng lợi chịu tội trước pháp luật, từ đó trở thành ngư ông đắc lợi."
La Phi không nói gì, thái độ coi như là mặc nhận.
Sắc mặt Mộ Kiếm Vân dần trở nên nặng nề, giây lát sau cô hỏi La Phi: "Anh không cảm thấy như vậy rất nguy hiểm sao?"
"Quả thực rất nguy hiểm." La Phi không hề phủ nhận điều này, "Cho nên tôi sẽ cố gắng hết sức, không thể để cho những người vô tội bị liên lụy nữa. "Đây cũng là lý do thực sự mà La Phi đón Trịnh Giai từ chỗ A Hoa để giao cho Mộ Kiếm Vân chăm sóc. Nhưng ở trong đây có một số ẩn tình vẫn chưa tiện nói rõ với Mộ Kiếm Vân.
"Vậy thì chúng ta phải đọi bao lâu nữa?" Mộ Kiếm Vân đã kéo mình vào cùng một chiến hào với La Phi, điều này thông qua sự thay đổi về cách xưng hô chủ ngữ trong câu nói của cô có thể nhận ra được. Lúc trước vẫn luôn là anh thế nhưng bây giờ đã trở thành "chúng ta".
"Chờ đến ngày sự cân bằng bị phá vỡ." La Phi đưa ra một đáp án không rõ ràng, sau đó bắt đầu giải thích, "Bây giờ A Hoa và Cao Đức Sâm đã đối chọi với nhau như nước với lửa, nhưng cả hai lại đang rất đề phòng nhau. Điều này giống như một con đập kiên cố, mực nước ở hai bên đã dâng lên rất cao, tuyệt đối không có khả năng rút xuống; nhưng vị trí nước ở mỗi bên vẫn chưa thể vượt qua được con đập lớn đề nhấn chìm đối phương. Do đó đã hình thành một loại thế cân bằng nguy hiểm. Sự cân bằng nguy hiểm này nếu càng kéo dài thì nước của hai bên sẽ càng dâng cao, áp lực mà con đập gánh chịu sẽ càng lớn. Đến ngày con đập không thể nào ngăn cản được thế nước, sự cân bằng sẽ bị phá vỡ, đến lúc đó cơn hồng thủy trào dâng chắc chắn là sẽ có kết quả cá chết lưới rách."
"Khi cả hai bên vẫn đang tích tụ nước, chúng ta chỉ có thể đứng bên chờ đợi một cách bị động sao?"
"Cũng chưa chắc. Mực nước ngày càng dâng cao càng nguy hiểm, đạo lý này dễ dàng nhận ra được. " La Phi khoanh tay nói:" Cho nên chúng ta phải có một số phương pháp để tăng tốc phá vỡ sự cân bằng."
Đây chính là vấn đề mà Mộ Kiếm Vân quan tâm. Cô liền truy hỏi: "Bằng cách nào vậy?"
La Phi nói:" Có thể khoét một lỗ hổng ở con đập."
Mộ Kiếm Vân nghĩ một lúc nhưng vẫn chưa hiểu lắm, đành hỏi tiếp: "Khoét thế nào?" La Phi không trả lời nữa, anh bước đi, ngước nhìn lên bầu tròi, tâm tư hình như cũng bay đi rất xa theo ánh mắt....
Thấy đối phương không muốn nói tỉ mỉ hơn nữa, Mộ Kiếm Vân cũng không muốn hỏi kĩ thêm. Bất giác hai người đã đi hết một vòng sân trường, lúc này lại quay trở lại dưới tòa lầu chung cư. Bốn giờ chiều Mộ Kiếm Vân cần phải dạy một tiết học, thế nên hai người bèn tạm biệt nhau. La Phi lên xe, đi trường Đại học cảnh sát về Sở công an thành phố.
Khi đến nửa đường chuông điện thoại chợt vang lên. La Phi lôi điện thoại ra nhìn vào màn hình, phát hiện ra là số điện thoại lạ. Những người làm nghề cảnh sát hình sự càng là số điện thoại lạ thì càng không thể bỏ lỡ, La Phi bèn quặt vô lăng sang phải, vừa lái xe quặt vào bên đường vừa ấn nút nghe trên điện thoại.
"A lô?"
Đối phương cũng "a lô" theo, như thể không kịp chuẩn bị. Thế nên La Phi bèn tự báo danh:" Tôi là La Phi đội trưởng đội Cảnh sát hình sự."
"Là đội trưởng La à?" Giọng người điện thoại đến là một người đàn ông, ông cũng tự giới thiệu " Tôi là đồn trưởng của đồng cảnh sát Lâm Giang, tôi họ Du."
"Ồ, đồn trưởng Du. Chào anh! Có việc gì không?" Đồn cảnh sát Lâm Giang nằm ở vị trí ngoại ô phía đông của tỉnh thành, bởi vì La Phi vừa mới nhậm chức không lâu, cho nên không thân quen với vị đồn trưởng này.
"Chuyện là thế này, Doãn Kiếm ở trong địa phận tôi quản hạt đang bị hiềm nghi trộm cắp, bây giờ đang bị tạm giam giữ ở đồn cảnh sát Lâm Giang. Nếu có thể, tốt nhất anh hãy đến đây một lát."
"Gì cơ?" Tin tức này thật quá hoang đường, La Phi buộc phải thể hiện sự ngạc nhiên.
"Cũng có thể là có chút hiểu làm thôi..." Đồn trưởng Du ở đầu bên kia có vẻ hoi ngượng ngùng, "Nhưng trước khi sự việc được làm rõ, chúng tôi chỉ có thể xử lý đúng theo chức trách."
"Là Doãn Kiếm trợ lý của tôi à? Anh có nhầm không vậy?"
Đồn trưởng Du cười ngượng gạo, nói: "Việc này sao có thể nhầm lẫn được chứ? Tôi với cậu ấy không phải là mới quen biết ngày đầu tiên."
Đúng vậy, Doãn Kiếm ở trong giới cảnh sát tỉnh thành cũng đã làm việc khá nhiều năm, làm gì không thân quen với những đồn trưởng cấp dưới chứ? Câu hỏi này của La Phi đúng là có hơi thừa thãi. Anh trả lời một câu:" Vậy được, tôi lập tức đến ngay."Sau đó bèn quay đầu xe đi về hướng đồn cảnh sát Lâm Giang ở ngoại ô phía đông.
Đi đến đồn công an Lâm Giang, nhìn thấy một người cảnh sát trực ban ngồi ở nơi tiếp đón. La Phi đi thẳng đến hỏi:"Đồn trưởng Du của các anh đang ở đâu?" Người cảnh sát trực ban nhìn La Phi, đứng dậy hỏi lại "Anh là đội trưởng La của đội cảnh sát hình sự phải không?" Thì ra đồn trưởng Du đã nhắc anh ta trước, đặc biệt dặn anh ta ngồi đây đợi. Mặc dù anh ta chưa từng gặp La Phi, nhưng khí chất nổi bật hơn người của đối phương nên anh ta ngay lập tức đoán ra thân phận của người đó.
La Phi gật đầu xác nhận, người cảnh sát đó bèn đi trước dẫn đường:" Anh đi theo tôi nhé, đồn trưởng của chúng tôi đang ở phòng thẩm vấn - Doãn Kiếm cũng đang ở đó. "Thế là hai người kẻ trước người sau đi về phía phòn thẩm vấn, khi sắp đến cửa nhìn thấy có hai tên lưu manh trẻ ranh lấc cấc đứng ở hành lang, một đứa đang hút thuốc phì phèo.
"Ở đây không được phép hút thuốc!" Người cảnh sát lên tiếng ngăn cản. "Muốn hút thì ra hẳn ngoài sân mà hút."
Hai tên nhóc đó cũng chẳng buồn nhúc nhích, chỉ liếc nhìn một cái, một đứa uể oải nói: "Ai muốn đứng ở đây chứ? Chúng tôi đã đợi cả nửa ngày rồi, rốt cuộc xử lý như thế nào, mau nói rõ ràng đi chứ!"
Người cảnh sát cố gắng kiềm chế, khuyên nhủ: "Chẳng phải là vẫn đang xử lý sao? Đây là khu vực làm việc, không được hút thuốc, mong các anh phối hợp một chút."
"Được, không hút nữa, không hút nữa." Tên đó nói không hút thuốc, nhưng lại rít một hơi thật sâu, SAU ĐÓ mới búng tay vào điếu thuốc còn một nửa, lẩm bẩm:" Làm việc thật chậm chạp, thật là lắm qui tắc dở hơi."
Điếu thuốc bị búng vừa vặn bắn xuống dưới vào chân La Phi. La Phi thoáng chau mày, giơ chân lên giẫm bẹp. Người cảnh sát trực ban nhìn thấy cảnh tượng này vô cùng tức giận, nhưng biết được đối phương chỉ là những tên vô lại trẻ ranh, cũng không có cánh nào khác để đôi co với bọn chúng. Chỉ có thể quay sang cười ảo não, tỏ vẻ ái ngại với La Phi: "đội trưởng La, anh đừng để ý, đơn vị cấp cơ sở chỗ chúng tôi tiếp xúc với đủ các loại người, cũng chả có cách nào cả."
"Tôi hiểu, tôi hiểu. Tôi cũng đã làm việc hơn mười năm ở cấp cơ sở." La Phi vừa nói vừa đá chân, mẩu thuốc lá bị đá đúng vào khu vệ sinh ở góc tường.
Người cảnh sát trực ban không buồn tiếp lời hai tên trẻ ranh đó, đi lên phía trước mấy bước, đi đến phòng thẩm vấn. Anh giơ tay lên gõ cửa, bên trong lập tức có người lên tiếng: "Mời vào". La Phi nhận ra đó là giọng của đồn trưởng Du.
Người cảnh sát trực ban mở cửa, ra hiệu cho La Phi vào. La Phi bèn bước thẳng vào trong phòng, nhưng anh ta thì lại không theo vào, chỉ đóng cửa phòng rồi lại một mình rời khỏi đó.
Khi La Phi bước vào phòng, một người nam giới trung niên béo mập ở trong phòng cũng đi đến nghênh đón: "Ôi, đội trưởng La phải không? Nào nào, mời ngồi, mời ngồi."
La Phị biết người này chính là đồn trưởng Du- đồn trưởng đồn cảnh sát Lâm Giang, anh và đối phương cùng bắt tay nhau, nói khách sáo vài câu, đồng thời ánh mắt bất giác nhìn vào một người khác ở trong phòng.
Người đó thân hình không cao, thể hình hơi gầy, da mặt tráng trẻo khiến cậu ta trồng có vẻ thư sinh nho nhã. Không cần nói cậu ta chính là trợ lí của La Phi, Doãn Kiếm. Cậu chàng ngồi trên một cái ghế gỗ có lưng tựa, đang cúi đầu giống như thể phạm phải một sai lầm lớn, không dám nhìn thẳng vào lãnh đạo của mình.
La Phi biết lúc này mình không tiện nói với Doãn Kiếm, chỉ có thể hỏi đồn trưởng Du: "Việc này rốt cuộc là thế nào vậy?"
"Tôi cũng chưa hiểu rõ lắm." Đội trưởng Du mời anh ngồi xướng một chiếc ghế khác, sau đó bắt đầu giới thiệu tình hình, "Chiều nay trung tâm chỉ huy 110 nhận được cuộc điện thoại báo cảnh sát, nói có người đang trộm cắp ở khu vực của chúng tôi, bị chủ nhà phát hiện ra còn phản kháng đánh người. Tôi bèn phái người tới đó giải quyết. Vốn dĩ sự việc chẳng có gì to tát, tôi cũng chẳng để tâm.Nhưng sau đó cảnh sát của đồn chúng tôi đến phòng làm việc của tôi báo cáo, nói đã bắt được kẻ trộm, nhưng người đó lại không chịu nói rõ tình hình, cũng không chịu nói ra thân phận. Tôi vừa nghe vậy vừa nghĩ bụng không chịu nói ra thân phận không lẽ nào đang gánh án lớn nào chứ? Tôi bèn vội vàng đi đến thẩm vấn, nào ngờ vừa nhìn thấy mặt tôi bèn nhận ra là anh em một nhà."
Nói đến đây đội trưởng Du giơ tay chỉ Doãn Kiếm, Doãn Kiếmcúi đầu không lên tiếng.
La Phi nắm lấy điểm then chốt, hỏi:" Cậu trộm thứ gì vậy?"
"Người báo án nói là cậu ta vào trong phòng để ăn trộm, nhưng chưa đạt được mục đích thì bị phát hiện." Đội trưởng Du tiếp tục nhìn Doãn Kiếm, tôi hỏi cậu ta là chuyện gì,cậu ta cũng không nói, chỉ bảo hãy thả cậu ta đi trước, sau này sẽ giải thích với tôi. Nhưng tôi vẫn không thể làm như thế được, chủ nhà vẫn đang đợi ở bên ngoài kia kìa. Tôi đến đây cởi còng tay cho cậu ta cũng phải lén lút, nếu như để cho chủ nhà tố cáo thì cũng bị xử phạt đấy."
La Phi nói: "Trung tâm chỉ huy 110 đã lập án, sao có thể nói thả là thả được chứ? Các anh không bắt cậu ấy ngồi ở ghế thẩm vấn cũng đã là nể mặt lắm rồi."
Đối phương không những biểu thị sự thấu hiểu, lại còn nói rất nể mặt mình. Điều này khiến đồn trưởng Du cảm thấy rất vui mừng, ông gật đầu, lại nói tiếp:" Sau ấy tôi hỏi kĩ thêm, thì cậu ấy nói muốn gặp anh, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, dành phải phiền anh đến đây một chuyến."
La Phi nghe xong đã hiểu sơ qua tình hình, biết rằng điểm then chốt của vụ việc đều nằm ở chỗ Doãn Kiếm, anh bèn đứng dậy, đi đến trước mặt người trợ lý: "Nói đi, là chuyện gì?"
Doãn Kiếm ngẩng đầunhìn La Phi, rồi lại nhìn đồn trưởng Du, như thể khó mở miệng.
"Cậu chẳng phải là muốn gặp tôi sao? Bây giờ tôi đến rồi, mau nói xem." La Phi thúc giục.
Doãn Kiếm cuối cùng cũng mở miệng " Tôi không ăn trộm đồ. Tôi đang chấp hành nhiệm vụ."
"Tôi đã nói rồi mà, ở đây chắc chắn có hiểu nhầm." đồn trưởng Du thở phào nhẹ nhõm, "Thì ra là đang chấp hành nhiệm vụ, cậu nói từ sớm có phải là được rồi không?"
"Đợi đã." La Phi lại xua tay, ánh mắt vẫn nhìn vào Doãn Kiếm, "Cậu đang chấp hành nhiệm vụ gì? Sao tôi lại không biết?"
"Việc này..." Doạn Kiếm lắp ba lắp bắp một lúc, nói: "Là tôi tự mình hành động, chưa hội báo với anh."
"Nếu đã là chưa hội báo, vậy thì hành động này của cậu có thể gọi là chấp hành nhiệm vụ được sao?" Thần sắc La Phi tỏ vẻ không vui.
"Ôi, bây giờ hội báo cũng chưa muộn. Nói rõ ràng là được mà." Đồn trưởng Du kẹp ở giữa cười ha ha, xem ra ông ta thực lòng muốn giữ thể diện cho mọi người, để giải quyeet5s sự việc một cách nhanh chóng.
Nhưng Doãn Kiếm lại không nể mặt, trước tiên cậu nhìn đồn trưởng Du, sau đó lại nhìn La Phi, nói: "Đội trưởng La, việc này người ngoài không hiểu, tôi chỉ có thể nói với một mình anh thôi."
Chẳng trách cậu ấy mãi không chịu nói, thì ra là có điều e ngại. La Phi ngẩn người, bất giác quay sang nhìn đồn trưởng Du một cái, thấy ông ta đang đan hai tay vào nhau, thần sắc rất sượng sùng.
Cậu đã phạm phải lỗi, rơi vào địa bàn của người khác, lẽ nào còn muốn chủ nhân phải tránh mặt? La Phi quay đầu trừng mắt nhìn Doãn Kiếm một cái, như thể trách móc đối phương không hiểu chuyện. Sau đó anh nghiêm mặt nói: "Ở đây đều là đồng chí của chúng ta, có gì mà không nói được chứ?"
Đồn trưởng Du đứng bên cư xử khéo léo: "Hay là hai người các anh cứ nói chuyện trước nhé?" Nhưng trong lòng ông ta cũng có chút gì đó không thoải mái: mình và Doãn Kiếm cũng coi như đã quen biết từ lâu, hôm nay gặp mặt ở trong tình huống này, mình vẫn luôn rất khách khí. Thật không ngờ đối phương có việc lại muốn đề phòng mình, thế này là thế nào chứ? Cho nên ông ta nói thì nói thế, chứ không hề có ý định rời khỏi đó.
"Đồn trưởng Du, anh không cần đi!" La Phi làm việc gì cũng rất minh bạch, ngồi trở lại chiếc ghế của mình, nói: "Để Doãn Kiếm bây giờ nói, các anh cần ghi lời khai thì hãy ghi, tất cả đều phải làm theo trình tự. Sự việc này anh là người phụ trách, tôi chỉ là người ngồi nghe."
"Lấy lời khai thì miễn đi." Đồn trưởng Du xua tay, lại nể mặt thêm lần nữa.
"Nói đi!" La Phi nhìn Doãn Kiếm, giọng nói nghiêm khắc giống như là đang ra lệnh.
Doãn Kiếm đành phải rầu nét mặt trả lời: "Tôi đang tìm chứng cứ A Hoa lên kế hoạch vụ huyết án ở toà nhà Long Vũ."