Chương 8.8
CHƯƠNG 8.7
"A Hoa? là người vệ sĩ lúc trước của Đặng Hoa à?" Đồn trưởng Du lộ ra thần sắc kinh ngạc. Tên của hai nhân vật này ở trong tỉnh thành quá vang dội, hơn nữa những chuyện thị phi xảy ra hơn nửa năm nay của Tập đoàn Long Vũ cũng khiến cho người ta hết sức chú ý.Nhưng liệu có thể có mấy người nghĩ được rằng: Cái chết của hai vị phó tổng Mông Phương Lượng và Phương Hằng Cán của tập đoàn Long Vũ lại có thể do một tay A Hoa dàn dựng luôn chứ?
La Phi gật đầu với đồn trưởng Du. Vụ án của A Hoa vẫn chưa kết thúc, vốn dĩ tất cả những sự việc này là cơ mật trong nội bộ của đội Cảnh sát hình sự, thảo nào mà lúc trước Doãn Kiếm vẫn luôn giấu giếm. Nhưng bây giờ đã nêu ra vấn đề này rồi thì không cần thiết phải giấu giếm gì nữa, dù sao cũng đều là đồng nghiệp trong hệ thống.
Sau đó anh lại hỏi Doãn Kiếm: "Tìm hứng cứ sao lại tìm đến tận nhà người khác thế?"
Doãn Kiếm chưa kịp giải thích, La Phi lại nghĩ ra điều gì đó, hạ giọng truy hỏi: "Vụ huyết án trong toàn nhà Long Vũ và hai tên nhóc kia có mối quan hệ gì?" Ngữ khí của anh hơi căng thẳng. Rõ ràng hai tên lưu manh đang đứng ngoài cửa chính là đương sự trong sự việc này.
Nếu như vụ huyết án ở tòa nhà Long Vũ có liên quan tới chúng, vậy thì hành động thất bại lần này của Doãn Kiếm chưa được sự phê chuẩn đã đánh rắn động cỏ rồi.
May mà Doãn Kiếm trả lời: "Không liên quan gì đến bọn chúng cả. Chỉ là căn phòng hiện nay bọn chúng thuê là căn phòng trước đây Văn Thành Vũ đã thuê."
"Gì cơ?" Mắt La Phi sáng rực như thể đã hiểu ra nhiều điều.
Cái tên Văn Thành Vũ mà Doãn Kiếm nhắc đến chính là tên sát thủ Eumenides lấy tên là Đỗ Minh Cường. Lúc đầu A Hoa và Hàn Hạo cùng lên kế hoạch vụ huyết án trong tòa nhà Long Vũ, Hàn Họa đã nén giữ lại một nước cờ, ghi lại tại liệu ghi âm A Hoa liên quan đến vụ án. Sau đó A Hoa mặc dù đã dàn dựng lên cục diện ép chết Hàn Hạo, nhưng Hàn Hạo cũng đã gửi tài liệu liên quan đến cho người nhà của nạn nhân Mông Phương Lượng. Chỉ là không ai ngờ được rằng cuộn băng ghi âm này lại bị Văn Thành Vũ ngáng đường cướp đi mất, hơn nữa còn lấy vật đó để trao đổi việc A Hoa chăm sóc Trịnh Giai. Bây giờ Doãn Kiếm vừa nói căn phòng mà anh lẻn vào chính là căn phòng mà trước đây Văn Thành Vũ đã thuê, La Phi đương nhiên có thể tìm thấy sự liên hệ trong mấy sự việc liên quan này.
Anh thoáng suy nghĩ một lát rồi lại hỏi: "Sao cậu biết đấy là căn phòng mà Văn Thành Vũ đã thuê lúc trước?"
"Đây là thông tin tôi vất vả lắm mới lấy được đấy. Tôi đã in ảnh của Văn Thành Vũ ra rất nhiều bản, sau đó yêu cầu người chủ cho thuê nhà trong phạm vi toàn thành phố đến nhận diện, cuối cùng tôi cũng tìm được nhà này. Chủ nhà nói người trong bức ảnh rất giống với một khách thuê phòng của ông, hơn nữa người này nửa năm trước vô duyên vô cớ biến mất, không thể nào liên hệ được nữa"
"ĐƯợc đấy" La Phi thoán ẩn ý khen ngợi. "Sao cậu lại nghĩ được đến hướng tư duy này?"
Doãn Kiếm nói: "Rất đơn giản mà. Tôi nghĩ là với thủ đoạn của Văn Thành Vũ, trong tỉnh thành chắc không chỉ có một điểm dừng chân đâu nhỉ? Mặc dù hắn có rất nhiều thân phận hợp pháp, nhưng tướng mạo thì cũng không tiện thay đi đổi lại. Tôi cầm ảnh của hắn đi tìm từng nhà, cuối cùng cũng tìm được chút manh mối..."
La Phi gật đầu nói: "Hướng tư duy này là rất tốt... " Lại hỏi "Tại sao cậu không báo sớm với tôi?"
Doãn Kiếm giải thích: "Lúc đó tôi nghĩ mình cứ tìm trước, khi thực sự có thể tìm thấy thì sẽ chính thức hội báo. Bởi vì sự việc mò kim dáy bể này, để cho người trong đội đi làm thi không được phù hợp cho lắm, thà rằng hãy cứ phát huy trước các mối quan hệ của tôi."
"Mối quan hệ xã hội của Tiểu Doãn đúng là khá rộng đấy." Đồn trưởng Du nói xen vào một câu. Vốn dĩ ở đây ông ta là chủ nhưng sau khi La Phi và Doãn Kiếm thực sự trò chuyện thì ông khó có cơ hội chen vào được. Bởi vì một số sự việc mà hai người nói đến lúc trước ông ta không hề biết rõ. Bây giờ ông ta tranh thủ nói xen vào một câu, cũng xem như để hóa giải nỗi sượng sùng.
La Phi cũng biết Doãn Kiếm đã ở trong đội Cảnh sát hình sự tỉnh thành khá nhiều năm, mối quan hệ xã hội đúng là khá rộng. Hơn nữa sự việc xâm nhập vào tầng nấc cơ sở này, đúng là phải nhờ đến các mối quan hệ xã hội. Nhưng anh vẫn có điều không hài lòng: "Sau khi cậu tìm thấy cũng không hội báo phải không?
Doãn Kiếm giải thích: "Tôi cũng là hôm nay mới tìm thấy, cũng chưa kịp hội báo."
"Vậy cậu lại kịp lẻn vào nhà đan, sau đó lại bị người ta bắt giống như một tên trộm phải không?"
"Tôi cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi..."
"Còn vạn bất đắc dĩ?!" La Phi nhấn mạnh ngữ khí. Ở trước mặt người khác anh không thể nào bao che cho cấp dưới, hơn nữa từ trước anh cũng không thích người khác tìm kiếm lí do bào chữa cho sai lầm của mình.
Doãn Kiếm mặc dù bị phê bình nhưng vẫn nói: "Là thế này, trưa nay tôi tìm được người chủ nhà đó, ông ta nói với tôi: Người khách thuê lúc trước mặc dù đã biến mất nhưng vẫn còn một ít đồ đạc chưa mang đi, những đồ đó ông ta đều gom lại để trong nhà kho chứa đồ...''
"Cậu cảm thấy ở đó sẽ có cuộn băng ghi âm mà Văn Thành Vũ đã cướpđi à? "
"Rất có hả năng" Văn Thành Vũ sau khi cướp đi cuộn băng ghi âm thì sẽ tìm một nơi để cất giũ chứ. Lúc đó hắn lấy tên Đỗ Minh Cường thuê căn nhà thì đã bị cảnh sát theo dõi nghiêm ngặt, chắn chắn không thuận tiện, cho nên khả năng cất giữ trong căn hộ thuê khác rất lớn. Hơn nữa việc hắn bị bắt là sự cố ngoài dự liệu, rất nhiều thứ đồ quan trọng chắc là chưa kịp xử lý."
Bởi vì có chút e ngại, La Phi không nói với nhiều người về mối quan hệ của Eumenides và Trịnh Giai.Ngoài nói với Mộ Kiếm Vân, ngay cả Doãn Kiếm cũng không hề hay biết. Đương nhiên Doãn Kiếm cũng không biết được Eumenides đã dừng cuộn băng ghi âm đó để làm cuộc trao đổi với A Hoa. Nhưng điểm mù này không hề ảnh hưởng đến lời phân tích của anh.
Theo như tư duy thông thường, Eumenides mặc dù đã làm cuộc giao dịch vơi A Hoa, nhưng hắn it nhiều cũng sẽ đề phòng đối phương. Cho nên cuộn băng ghi âm đó rất có thể còn bản sao lưu nào đó. Nếu như nơi Doãn Kiếm tìm đã từng là một nơi nghỉ chân nào đókhác của Eumenides, vậy thì khả năng bản sao cuộn ghi âm còn ở đó cũng không phải là nhỏ.
Bất luận thế nào, tự ý xông vào nhà dân dù sao cũng là một sai lầm nghiêm trọng, cho nên sắc mặt La Phi không hề lới lỏng: "Cậu lại không ăn nói với chủ nhà, cứ thế trực tiếp lẻn vào nhà người khác để tìm kiếm à?"
"Ban đầu tôi cũng có nói chuyện. Tôi đến tận cửa tìm hai người khách trọ mới, nói với bọn họ tôi là cảnh sát, muốn vào trong phòng để tìm chút đồ. Nhưng hai tên đó lại không để tôi vào, cứ n hất định phải đòi giấy khám xét. tôi giải thích mấy câu với bọn chúng, chúng không những không nghe còn ăn nói rất hùng hổ..." Doãn Kiếm bực bội thở dốc như thể vẫn chưa hết cơn thịnh nộ.
"Chắc chắn là cậu đã cãi nhau với người ta rồi phải không?"
"Có cãi vài câu."
"Việc này thì có gì đáng để cãi chứ?" La Phi nghiêng đầu, thể hiện sự bất mãn, "Cậu mau trở về làm thủ tục chẳng phải là xong rồi sao?"
"Tôi đúng là muốn quay về để làm xong thủ tục, nhưng hai tên đó nói rất huênh hoang: Chỉ cần tôi đi thì bộn chúng sẽ ném tất cả những thứ đồ đó ra ngoài. Anh không biết mồm mép của bọn chúng đâu - đội trưởng La, nếu như anh ở hiện trường, cũng phải tức chết mất."
"Đối phó với loại người như vậy cậu không thể tức giận." Đồn trưởng Du đứng bên cạnh khuyên giải "Nếu tức giận là cậu đã thua bọn chúng rồi."
"ĐÚng vậy." Doãn Kiếm vỗ đầu như thể đang hối hận tại sao mình lại không kiềm chế được. Sau khi phiền muộn giây lát cậu lại nói: "Nhưng cục diện lúc đó đã vô cùng căng thẳng rồi, tôi thực sự sợ bọn chúng sẽ phá hoại hiện trường nên không dám rời đi. Sau đó tôi đi xuống lầu định gọi điện về đội, bảo người đến tiếp viện.Đang lúc bấm số, nhìn thấy hai đứa bọn chúng ung dung bước ra khỏi nhà, tôi vội vàng né sang một bên, thì ra là chúng đi ăn cơm trưa."
La Phi "ừm" một tiếng hỏi." Sau đó thì sao?"
Doãn Kiếm bặm môi nói: "SAu đó tôi nghĩ thôi cũng đừng gọi nguoif tiếp viện nữa, nhân lúc hai người đó không có mặt, tôi trực tiếp vào phòng tìm đồ là xong, để tránh đêm dài lắm mộng."
La Phi và đồn trưởng Du nhìn nhau. Câu chuyện đã nói đến bước này, nguyên nhân sự việc cũng đã làm rõ rồi. Sự việc xảy ra sau đó cũng có thể đoán được: Chắc chắn là Doãn Kiếm lẻn vào trong căn phòng đó, kết quả là bị hai người kia sau khi ăn cơm trưa xong đã tóm gọn được, do đó hai bên đã sảy ra xung đột kịch liệt. Hai tên lưu manh đó thấy mình có lý nhất định là đã làm to chuyện, gọi 110 báo cảnh sát, nhất định muốn cảnh sát làm rõ ràng.
"Thế đã tìm thấy đồ chưa?" La Phi không còn quan tâm đến quá trình sự việc mà quan tâm đến kết quả mang tính then chốt,
Doãn Kiếm ủ dột nói: "Tôi còn chưa kịp tìm tỉ mỉ, mở cánh cửa chống trộm đó mất nhiều thòi gian quá."
La Phi lắc đầu, vừa bực bội vừa thấy buồn cười. Anh biết Doãn Kiếm đã từng học kĩ thuật mở khóa của Liều Tùng - thành viên đội cảnh sát đắc nhiệm, bây giờ xem ra chỉ mới học được chút võ vẽ mà thôi. Sau khi trầm ngâm giây lát, anh quay sang nói với đồn trưởng Du: "đồn trưởng Du anh xem bây giờ cậu ấy đứng là vì vụ án, có điều quá trình hơi phạm qui tắc..."
"Tôi biết rồi. Việc này có gì đáng nói chứ. Việc này để tôi giải quyết là được rồi.' đồn trưởng Du nói xong bèn đứng dậy đi đến cửa văn phòng làm việc, goi hai người trẻ tuổi đó vào: "Này, hai cậu vào đây đi."
Hai người đó huênh hoang bước vào phòng, cũng mặc kệ Doãn Kiếm, chỉ nhìn La Phi khắp một lượt. Bọn chúng lăn lộn trong xã hội nhiều năm, con mắt khá tinh tường. Vửa nhìn là nhận ra ai mới là nhân vật quan trọng nhất.
La Phi quay đầu, không thèm để ý đến con mắt khiêu khích của đối phương. Bởi vì đồn trưởng Du đã nói là giao cho ông ta xử lý, cho nên La Phi chỉ làm người bên cạnh lắng nghe thôi.
"Sự việc hôm nay tôi giải thích một chút" đồn trưởng Duđứng trước mặt hai tên đó nói, "Đây là cảnh sát Doãn Kiếm, là đồng chí của đội Cảnh sát hình sự chúng tôi, anh ấy đúng là đang thực hiện nhiệm vụ, bởi vị sự việc quá đột ngột, không kịp thực hiện đứng thủ tục thông thường, cho nên đã xảy ra chút hiểu lầm với hai cậu. Sự việc này đúng là phía cảnh sát chúng tôi có chỗ không phải. Bây giờ, xin lỗi các anh em có được hay không?"
"Rốt cuộc ai là người xin lỗi chứ?" Một tên khá cao to trong bọn chúng nói ầm ầm. Lúc trước cũng chính là cậu ta búng đầu thuốc xuống dưới chân La Phi.
La Phi ra hiệu cho Doãn Kiếm nắm lấy cơ hội để xử lý tình huống cho êm thấm. Doãn Kiếm mặc dù vô cùng bực bội nhưng vẫn cứ đứng lên, cúi người với hai tên đó, nói: " Tôi xin lỗi hai cậu."
Sự nhẫn nhịn của Doãn Kiếm thì lại không nhận được sự tha thứ của đối phương. Hai tên lưu manh đó ngược lại lại càng huênh hoang, tên lùn cười hi hi vẻ gian xảo nói: "Xin lỗi! Lần sau anh em chúng tôi phạm phải việc gì bị cảnh sát các anh bắt giữ, liệu có phải nói câu xin lỗi là xong việc được không?"
P/S: HAPPY NEW YEAR 2018!