← Quay lại trang sách

Chương 8.9

Mày.... " Doãn Kiếm vô cùng tức giận, nhưng lại không làm gì được đối phương, dù sao đuôi tóc của mình cũng bị người ta túm được rồi.

"Thôi thôi được rồi, mọi người mỗi người nhường một chút đi. Sự việc dấn sâu thêm thì có lợi gì với các cậu chứ?" Đồn trưởng Du khuyên nhủ mấy câu xong đột nhiên hỏi: "Phải rồi, các cậu có việc làm không?"

Tên cao hơn liếc mắt nói: "Có"

Đồn trưởng Du lại hỏi: "Làm gì vậy?"

"Làm bảo vệ bên ngoài ở hộp đêm Tinh Đô." Tên cao hơn trả lời rất thoải mái. Gã khó khăn lắm mới được đến đồn cảnh sát với thân phận người báo án, dù sao cùng phải thể hiện thái độ oai phong một chút chứ.

Vừa nói là bảo vệ bên ngoài đồn trưởng Du trong lòng đã có cách giải quyết. Hai tên này chính là người của hộp đêm, thường dùng những thủ đoạn đặc biệt để xử lý những sự kiện bộc phát. Những người như vậy thường không được tính là nhân viên chính thức của hộp đêm, như vậy nếu ngộ nhỡ có gây phiền toái gì thì ông chủ sẽ dễ dàng thoái thác trách nhiệm. Nói trắng ra chúng thuộc về bọn lâu la ở mức thấp nhất trong thế lực xã hội đen, từ lâu đã sớm quen với việc đấm đá, thảo nào mà khi xử lý sự việc lại tùy tiện như thế.

Đã hỏi rõ được vấn đề, đồn trưởng Du bắt đầu ra tay, ông ta nói vẻ tỉnh bơ: "Hay là để tôi gọi giám đốc Hoàng của các cậu đến để chào hỏi hai cậu một tiếng?"

Tổng giám đốc Hoàng là Tổng giám đốc của hộp đêm Tinh Đô, hộp đêm này mở trong địa phận đồn công an Lâm Giang quản hạt, thường ngày cũng phải tạo chút mối quan hệ với cảnh sát, cho nên đồn trưởng Du cũng khá thân quen với vị Tổng giám đốc Hoàng này.

Vừa nghe đối phương nhắc đến ông chủ của mình, khí thế của hai người trẻ tuổi chợt xẹp đi một nửa, bọn chúng nhìn nhau nhưng không ai nói gì?

"Được rồi, vốn cũng chẳng có việc gì, chỉ là hiểu lầm thôi mà, không cần làm phức tạp như thế, có phải vậy không?" Đồn trưởng Du sau khi treo hai tên đó lên rồi lại vừa vặn kê bậc thang cho chúng xuống.

Tên lùn vẫn có vẻ không can tâm, cố vặn hỏi lại: "Nhưng chúng tôi còn bị anh ta đánh nữa kìa, cái này thì tính như thế nào?"

Doãn Kiếm lập tức phản bác đối phương: "Đấy là do các anh ra tay trước."

"Có kẻ trộm vào nhà anh, anh không đánh à?"

"Ai là kẻ trộm?"

Thấy bầu không khí vừa mới được dịu xuống bây giờ mỗi người lời qua tiếng lại lại trỏ nên căng thẳng, La Phi cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, anh trừng mắt với Doãn Kiếm trách mắng một câu: "Cậu im mồm."

Doãn Kiếm cắn chặt môi, không dám nói thêm gì nữa, La Phi bèn quay sang nhìn hai người trẻ tuổi, trầm giọng hỏi: "Các cậu muồn tính như thế nào?"

Trong ánh mắt của La Phi như cất giấu mũi tên nhọn, mặc dù chỉ thoáng hiện lên, nhưng đã cắm trúng vào lồng ngực hai kẻ đó. Bọn chúng cảm nhận một sự hoảng loạn vô cớ, đều cố tình né tránh ánh mắt.

"Tôi thấy hai cậu chẳng bị thương tích gì, cứ coi như là không đánh không quen biết, mọi người cùng kết bạn, sau này các cậu ở ngoài làm việc dám khẳng định không liên quan gì đến đội Cảnh sát hình sự không? Thêm một người bạn tốt hơn là thêm một người đối đầu chứ?"

Đồn trưởng Du nói đến đây, hất cằm về phía La Phi "Các cậu biết anh ấy là ai không?"

Hai người đó không nói gì nhưng qua thần thái có thể đoán được là chúng đang rất muốn biết đáp án.

"Đây là đội trưởng La, đội trưởng đội Cảnh sát hình sự thành phố, là một thần thám danh nổi như cồn, hai người các cậu nếu như đắc tội với anh ấy, tất cả các nỗi lầm đã từng phạm phải không cần biết lớn hay nhỏ, từng vụ việc đều có thể lôi ra hết."

Hai người thanh niên cúi đầu, lần này thực sự bị khuất phục.

Những câu nói vừa dỗ dành vừa dọa nạt của Đồn trưởng Du cuối cùng cũng mang lại hiệu quả. Tiếp đến ông ta vội gọi hai người cảnh sát trực ban vào văn phòng, viết giấy hòa giải theo trình tự xử lý tranh chấp dân sự, hai bên cùng kí vào, sự việc này coi như kết thúc.

Đồn trưởng Du như trút được gánh nặng, gọi cảnh sát trực ban đi cất giũ giấy hòa giải, còn mình thì quay sang nhã nhặn nói với Doãn Kiếm và La Phi:" Đội trưởng La, các anh nếu muốn tìm vật chứng thì vẫn phải làm theo trình tự quy định, không được xâm phạm trái phép vào nhà dân nữa - sự việc này tôi cũng không có cách nào để giúp các anh được."

La Phi nói vẻ thấu hiểu: "Tôi hiểu rồi, bây giờ chúng tôi quay về để làm các thủ tục có liên quan."

"Đã nghe thấy chưa? Đội trưởng La bây giờ quay về để làm thủ tục..." Đồn trưởng Du lại quay sang nói với hai người trẻ tuổi, "Trong khoảng thời gian này, các cậu phải phụ trách bảo quản các vật phẩm ở trong phòng, đây chính là nghĩa vụ của các cậu."

Hai người đó đảo tròng mắt, cũng không nói gì, cứ thế bước đi. Bọn chúng vốn dĩ muốn bắt chẹt vài nghìn tệ, cuối cùng thì lại về tay không, trong lòng đương nhiên là không thoải mái. Nhưng nghĩ kĩ, đúng là mình không được phép đắc tội với đội trưởng đội Cảnh sát hình sự hơn nữa đồn trưởng cũng luôn nói đỡ cho đối phương, sự việc này cũng chỉ có thể như vậy được thôi.

Chỉ là không biết người của đội Cảnh sát hình sự muốn tìm thứ gì trong phòng mình? Loại người như bọn chúng khó tránh cất giấu một số đồ trái phép như dao kiếm, đến lúc đó nếu như bị lục soát ra thì sẽ phiền toái. Nghĩ sâu thêm nữa sự việc này liệu có phải là một cái cớ? Bọn học làm bảo vệ bên ngoài, trước đây đã đánh bị thương người, cũng có những trận ẩu đả với các hộp đêm khác, nói không chừng là lại nhằm vào những sự việc đó thì sao?

Hai người này vừa đi vừa thương lượng, càng nghĩ càng thấy bồn chồn lo lắng. Bây giờ đối phương đã huy động cả đội trưởng đội Cảnh sát hình sự, mà hai người bọn họ rõ ràng là không thể nào gánh vách được. Thế nên bọn chúng quyết định cần phải hội báo tình hình cho ông chủ của mình.

Cuộc điện thoại nhanh chóng được gọi đến chỗ tổng giám đốc Hoàng của hộp đêm Tinh Đô, Vị tổng giám đốc Hoàng vừa nghe nói đến đội trưởng đội Cảnh sát hình sự La Phi muốn lục soát căn phòng của thuộc hạ mình, trong lòng cũng cảm thấy hơi kì lạ. Thế nên ông ta lại gọi một cuộc điện thoại đến đồn trưởng Du của đồn cảnh sát Lâm Giang.

Hai người trò chuyện mấy câu, tổng giám đốc Hoàng bèn nói vào chủ đề chính: "Nghe nói người của đội Cảnh sát hình sự đang gây chuyện với thuộc hạ của tôi, chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?"

"Chỉ là hiểu nhầm thôi." Đội trưởng Du thường ngày có mối quan hệ khá tốt với tổng giám đốc Hoàng, nói thẳng luôn "Bọn họ đang nhằm vào một vụ án khác."

"Vụ án nào?"Tổng giám đốc Hoàng nhất định phải hỏi cho rõ.

Nhắc đến chuyện này đồn trưởng Du lại thấy hào hứng, "Ha ha, anh biết sự việc hai Phó Tổng giám đốc của tập đoàn Long Vũ bị giết chết chứ?"

"Sự việc này ai mà không biết chứ? Vụ án này đến bây giờ vẫn chưa phá án được mà."

"Chính là có liên quan đến vụ án này đấy...." Đồn trưởng Du nói vẻ thần bí.

"Có liên quan đến vụ án đó??" Tổng giám đốc Hoàng vô cùng ngạc nhiên, "Người của đội Cảnh sát hình sự muốn đến căn phòng đó tìm gì vậy?"

Đồn trưởng Du có mong muốn được trò chuyện với người khác, nhưng kỉ luật cảnh sát khiến ông ta không dám nói thêm, ông ta chỉ dùng giọng điệu luyến tiếc để trả lời: "Không thể nói được nữa, trước khi vụ án được phá thì tất cả những điều này là cơ mật."

Tổng giám đốc Hoàng cũng là người lọc lõi, lập tức thật thà đáp lời:"Hi hi dù sao thì tìm cái gì cũng chẳng liên quan đến tôi." Ông ta và đối phương lại nói chuyện phiếm mấy câu sau đó bèn tắt máy.

Hai tên bảo vệ bên ngoài đó lúc này đã quay trở lại căn phòng thuê của mình. Khi hai đứa chuẩn bị thu dọn những thứ trái phép để ném ra ngoài, điện thoại của tên cao kều chợt vang lên.

"Là Tổng giám đốc Hoàng." Tên đó vừa thông báo cho đồng bọn vừa nghe điện thoại, giọng Tổng giám đốc Hoàng lập tức vang lên trong ống nghe: "Hai đứa chúng mày xuống dưới lầu chờ, nếu như có người của đội Cảnh sát hình sự đến nhất định phải chặn họ lại, nhất định không để họ tiến vào trong tiểu khu dân cư, nghe rõ chưa?"

Tên cao kều cảm thấy hơi khó khăn, "Họ là cảnh sát hình sự, lại đã làm xong thủ tục đầy đủ, bọn em làm thế nào để ngăn cản được chứ?"

"Việc này thì tao không cần biết." Ngữ khí của Tổng giám đốc Hoàng vừa sốt sắng vừa bá đạo "Mặc kệ chúng mày dùng cách thức nào, không chặn được thì phải kéo lại cho tao, xảy ra chuyện gì có tao chống đỡ, nếu như để cảnh sát tiến vào chúng mày chờ chết đi."

Những lời này quá nghiêm khắc, tên cao kều không kìm được khẽ rùng mình. Ngã vội vàng truyền đạt lại ý của ông chủ cho đồng bọn, cả hai đứa không kịp thu dọn đồ đạc gì nữa, cùng vội vàng xuống dưới canh giữ trước cổng tiểu khu dân cư.

Đây đúng là một công việc thật quá khó khăn, một bên là đội trưởng đội Cảnh sát hình sự nổi danh như cồn, một bên là ông chủ rất ghê gớm, hai bên này ai cũng không thể đắc tội được. Hai thằng lo lắng bất an, đứng nhìn con đường cái dẫn vào tiểu khu, chỉ mong người của đội Cảnh sát hình sự không đến.

Đợi khoảng hơn mười phút, đột nhiên thấy một chiếc xe MPV sang trọng rẽ vào con đường, lái xe phóng nhanh như bay lại phía này, lúc đến gần hai người cũng không giảm tốc độ. Hai thằng vội né tránh sang bên đường, chiếc xe đó dẫm phanh kêu chói tai, chợt dùng khựng lại trước mặt bọn chúng, tiếp đó người ở trên ghế phụ lái của chiếc xe bàn nhảy xuống, đó là một người thanh niên cao lớn tráng kiện. Người thanh niên này bước nhanh mấy bước về phía thân xe, nhanh nhẹn mở cửa phía sau xe. Một người đàn ông trung niên béo mập từ trên xe bước xuống.

Thằng cao kều phản ứng nhanh nhạy, lập tức bước đến chào hỏi: "Tổng giám đốc Hoàng." Thì ra người đàn ông trung niên này là ông chủ của bọn chúng.

Tổng giám đốc Hoàng chẳng buồn đáp lời đối phương. Ông ta sau khi xuống xe bèn đứng dịch sang một bên, hơi cúi người về phía trong chiếc xe, tư thế rất là khiêm nhường. Tiếp đó lại có một người nam giới bước từ trên xe xuống, người này chừng hơn 40 tuổi, thân hình gầy gò rắn rỏi, trên khuôn mặt là chiếc mũi diều hâu khiến mọi người chỉ nhìn một lần đều rất khó quên.

Anh ta sau khi bước xuống cũng không vội bước đi ngay, mà nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng nhìn chằm chằm vào hai tên đứng ở cạnh xe.

"Hai người này chính là bảo vệ bên ngoài trong hộp đêm của tôi." Tổng giám đốc Hoàng giới thiệu với người mũi diều hâu, sau đó ông ta quay sang trách mắng thuộc hạ của mình: "Đừng có ngẩn người ra như thế, mau chào ông chủ Cao."