Chương 9.5
Đỗ Minh Cường chẳng để ý gì tới y, tự ngồi vào ghế của mình rồi lấy hơi từ từ. Đúng lúc có một người chạy tới và nói:"Anh vừa mới ra,nghỉ ngơi trước đi,việc của anh để tôi làm cho. " Người đó là Hàng Văn Trị. Anh ta vừa nói vừa cầm đống vật liệu lên. Đỗ Minh Cường gật đầu tỏ vẻ cảm ơn. Anh Bình đứng cạnh thì hậm hực một tiếng nhưng cũng không can thiệp gì. Thật ra cũng sắp tới giờ nghỉ rồi, công việc còn lại cũng chẳng nhiều nhặn gì nữa.
Một giờ đồng hồ sau, sắp tới giờ cơm tối, "Bánh màn thầu" bắt đầu đi đốc thúc các nhóm giao nộp sản phẩm. Phòng giam 424có Hàng Văn Trị khéo léo nên nhiệm vụ sản xuất nhanh chóng hoàn thành. Nghiệm thu xong mọi người xếp hàng đi ra nhà ăn ăn tối.
Hàng Văn Trị vốn định dìu Đỗ Minh Cường nhưng hắn từ chối khéo. Nghỉ ngơi một lúc quần áo cũng đã khô cong,cơ thể cũng đã dần có hơi ấm, mặt đa có chút sắc hồng, việc đi lại đối với hắn không còn trở ngại gì nữa.
Sau khi tới nhà ăn,mọi người tự đi lấy thức ăn rồi tìm chỗ ngồi. Vì trên người Đỗ Minh Cường vẫn còn thứ mùi khó ngửi bốc ra nên chẳng ai muốn ngồi ăn cùng hắn cả. Như thế lại càng hợp ý của Hàng Văn Trị, hai người họ tìm một góc bàn ăn ngồi và có thể nói chuyện một lát mà không sợ bị ai làm phiền.
Hàng Văn Trị nói trước ; "Sao anh nóng vội thế? Ở chốn này Trương Hải Phong là người nói lời giữ lời, anh cần gì phải gây xích mích với lão ta cơ chứ? Cãi qua cãi lại có lợi gì đâu? Cuối cùng người chịu khổ vẫn là anh! " Lời nói của Hàng Văn Trị vừ có phần trách móc vừa có phần khuyên giải.
Đỗ Minh Cường và miếng cơm thật to,nhân lúc nghỉ lấy hơi cười nhạt,nói: " Giờ nói đến chuyện cuối cùng hãy còn quá sớm đấy ".
Hàng Văn Trị giật mình: " Anh vẫn chưa chịu từ bỏ hay sao?"
Đỗ Minh Cường không trả lời, lại tiếp tục cắm cúi ăn cơm. Mười ngày bị giam trong phòng kín hắn cũng sắp chết đói đến nơi rồi nên giờ chỉ nhân lúc thức ăn còn nóng cố gắng ăn để bổ sung năng lượng cho cơ thể. Hàng Văn Trị thấy vậy nên có vẻ sốt ruột, lại nói tiếp: "Anh cũng là người thông minh, sao lại không bước qua được cửa ải này cơ chứ? Cứ cho là anh muốn báo thù, nhưng hà cớ gì phải gấp gáp một sớm một chiều như thế?"
Đỗ Minh Cường ngẩng đầu và nói: "Tôi đâu có gấp vội gì,tất cả đợi toi ra ngoài rồi tính sau".
Hàng Văn Trị thở phào nhẹ nhõm nói: "Thế thì tốt. Toi nghĩ anh cũng không đến nỗi đã sai lại càng sai hơn", rồi lại nói thầm: "Đừng quên việc đại sự của chúng ta, giờ đã đến thời khắc then chốt này, ta càng phải biết phân biệt nặng nhẹ thiệt hơn".
Đột nhiên Đỗ Minh Cường không nói gì nữa, ánh mắt ngờ vực nhìn về phía sau Hàng Văn Trị Anh ta quay đầu lại nhìn thấy anh Bình và A Sơn ngồi cách đó khoảng bảy, tám mét và đang nhìn chằm chằm về phía họ. Hàng Văn Trị vội quay đầu lại nói: "Chúng ta cứ nói chuyện của chúng ta, biểu hiện tự nhiên một chút là ổn, bọn họ không nghe được gì đâu".
Đỗ Minh Cường cũng thu lại ánh nhìn của mình rồi hỏi: "Mấy ngày nay tôi bị giam trong phòng kín, anh Bình có nói gì không?"
Hàng Văn Trị lắc đầu trả lời: "Không nói gì cả",rồi như hiểu ý bạn cùng phòng, anh ta nói tiếp: "Anh không giống với vụ của Tiểu Thuận và Hắc Tử. Lần đó bọn họ bị nhốt cũng liên lụy cả chúng ta, anh Bình tức phát điên ; còn lần này anh công khai đối đầu với Trương Hải Phong, không ai có ý hận anh cả,trái lại, mọi người đều khâm phục anh gan dạ đấy".
Đỗ Minh Cường lắc đầu theo cảm tính rồi yên lặng ăn cơm.
Hàng Văn Trị vẫn không tập trung ăn cơm, anh ta chỉ gảy gót vài miếng rồi lại ngẩng đầu lên và nói "Tôi có được bản đồ đường ống rồi".
Đỗ Minh Cường chỉ khẽ "ừ" một tiếng.
Hàng Văn Trị lặp lại một lần nữa: "Là bản đồ đường ống ngầm của cả khu trại giam này. Có được nó trong tay kế hoạch của chúng ta có thể tiến thêm một bước rồi". Dù anh ta đã cố nói nhỏ đi nhưng vẫn không giấu được sự hưng phấn.
Đỗ Minh Cường gắp thêm một miếng thức ăn đưa vào miệng, vừa nhai vừa hỏi một cách mơ hồ: "Làm sao mà anh có được nó?" Dù cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng hắn vẫn không thể hiện ra.
Hàng Văn Trị đã ý thức được thái độ của mình hơi lộ liễu nên vội vàng bình tâm lại, ra vẻ vẫn đang ăn cơm như thường rồi vừa ăn vừa trả lời: "Mấy hôm trước nhà tù phải dọn vệ sinh ống khói, chẳng ai chịu đi cả,nên tôi chủ động xin đi".
Việc này trước khi Đỗ Minh Cường bị giam,Hàng Văn Trị cũng từng nhắc tới. Lúc ấy hắn không hiểu Hàng Văn Trị có dụng ý gì nên cũng không hỏi kĩ. Giờ đối phương nhắc lại lần nữa, hắn lập tức hiểu ra và hỏi: "Anh trèo lên tận cột trên ống khói để vẽ bản đồ à?"
Hàng Văn Trị chỉ cười mà không nói gì, có nghĩa là mặc nhận phỏng đoán của đối phương là đúng.
Đứng trên cột ống khói cao ngút trời ấy, chắc chắn có thể nhìn được toàn cảnh kết cấu địa hình của cả trại giam. Đỗ Minh Cường không khỏi thám phục tư duy của Hàng Văn Trị, nhưng ngay lập tức hắn lại thấy có vài điểm không hợp lý cho lắm: muốn vẽ được đường đi của các ống ngầm thì phải tìm cho được mấy cái nắp ống cống trên mặt đất, rồi còn phải phân biệt được kí hiệu trên nắp cống của các đường ống khác nhau nữa. Đứng ở độ cao hơn một trăm mét phải có thị lực thế nào mới có thể hoàn thành bản vẽ được? Dựa vào đôi mắt cận thị của Hàng Văn Trị sao có thể làm được?
Đỗ Minh Cường liền nói ra những thắc mắc trong lòng: "Cột ống khói cao như thế, làm sao anh nhìn rõ được những vật trên mặt đất?"
Vừa nói Đỗ Minh Cường vừa dùng một đầu đũa gãi gãi vào gáy,thần thái uể oải này của hắn hoàn toàn chẳng phù hợp với nội dung đang bàn tới cả.
Hàng Văn Trị bới đảo trên đĩa thức ăn,chau mày như không vừa ý với chất lượng thức ăn, thực ra miệng đang lẩm bẩm nói: "Anh còn nhớ một cặp kính khác của tội không?"
Điều này thì Đỗ Minh Cường còn nhớ. Đúng hôm Hàng Văn Trị vào tù anh ta đã làm vỡ cặp kính của mình, sau đó nhờ người bạn mua kính từ bên ngoài mang vào tù. Người bạn ấy mua một lúc hai cặp kính. Hàng Văn Trị thường ngày đeo một cặp, còn một cặp hình như để ở đầu giường.
Nhưng việc mà họ đang thảo luận thì có liên quan quan gì đến kính mắt?
Hàng Văn Trị không đợi Đỗ Minh Cường hỏi, liền tiếp tục nói: "Đó là một cặp kính lão".
Đỗ Minh Cường chợt hiểu ra, hắn rút chiếc đĩa từ sau gáy ra rồi nói: "Anh đã tự chế tạo một cặp kính viễn vọng à?"
Hàng Văn Trị không nói gì chỉ lấy đũa go xuống viền đĩa thức ăn thay cho động tác gật đầu xác nhận.
Đỗ Minh Cường phỏng đoán hoàn toàn chính xác. Hôm đó, trước khi leo lên cột ống khói, Hàng Văn Trị đã điều chỉnh lại cặp kính của mình. Anh ta đeo cặp kính do hai loại mắt kính khác nhau tạo thành, một bên mắt là loại thấu kính lõm ở cặp kính cận anh ta vẫn dao hàng ngày, một bên là thấu kính lồi lấy từ chiếc kính lão ra. Sau khi leo lên cột ống khói, Hàng Văn Trị lấy hai mảnh mắt kính này và dùng hồ với bìa giấy lấy ở công xưởng để tự chế tạo một chiếc kính viễn vọng.
Hiểu được nguyên lý chế tạo kính viễn vọng nên Đỗ Minh Cường cũng không quan tâm chi tiết về các bước chế tạo ra sao nữa. Hắn chỉ biết rằng, chỉ cần có hai loại mắt kính ấy thì các khâu chế tạo một cái kính viễn vọng đối với nhân tài có học như Hàng Văn Trị mà nói thì đúng là dễ như trở bàn tay. Còn Hàng Văn Trị vừa leo lên cột ống khói, trong tay lại có vũ khí là chiếc kính viễn vọng thì cả địa hình khu trại giam này chẳng phải đã nằm trong lòng bàn tay anh ta rồi hay sao?
Lần chuẩn bị và thao tác này của anh ta quả thực quá tinh xảo. Đỗ Minh Cường ngoài việc thán phục ra chỉ mỉm cười hỏi: "Hóa ra ngay lúc nhờ bạn đưa kính vào đây anh đã có kế hoạch vượt ngục rồi à?"
Hàng Văn Trị vừa ăn vừa trả lời: "Đúng là lúc đó tôi từng có ý nghĩ ấy nhưng chưa được chi tiết và chắc chắn. Lúc đó tôi chỉ muốn làm trộm một cái kính viễn vọng để quan sát tình hình khu văn phòng ở đằng xa. Sau này lui tới khu văn phòng ấy nhiều cũng quen đi, cũng chẳng cần kính viễn vọng để nhìn trộm nữa. Từ sau khi chúng ta quyết định sẽ vượt ngục bằng đường ống ngầm dưới đất, tôi mới nghĩ tới việc phải trèo lên cột ống khói xem sao."
Đỗ Minh Cường im lặng một lát lại nói: "Cái cột ống khói cao như vậy, đứng trên đó chắc anh quan sát được không ít nhỉ?"
Hàng Văn Trị đáp: "Không chỉ riêng trong khu vực trại giam mà cả bên ngoài cũng nhìn thấy hết. Giờ tôi đã nghĩ ra một kế hoạch hoàn chỉnh, bao gồm cả việc làm sao để từ khu văn phòng thoát ra ngoài trại giam được. Tôi muốn bàn thêm với anh về chuyện này".
Dù cảm nhận được tâm trạng vui mừng muốn trình bày cho rõ của đối phương, nhưng Đỗ Minh Cường đã buông đũa xuống lau miệng vào áo rồi nói: "Ăn xong rồi, chúng ta phải đi thôi".
Hàng Văn Trị ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, phát hiện ra hầu hết phạm nhân khác đều đã ăn cơm xong, đang xếp hàng để nộp bát đũa. Lúc này nếu hai người họ còn tiếp tục ngồi đó nói chuyện không dứt, tất sẽ khiến cho những kẻ nhạy cảm phỏng đoán lung tung. Nên dù đang có rất nhiều chuyện để bàn bạc, xong anh ta vẫn phải cố nén lại trong lòng, nuốt nốt miếng cơm nguội rồi đứng dậy.
Đỗ Minh Cường đợi Hàng Văn Trị ăn cơm xong, hai người họ liền bê bát đũa gia nhập vào hàng phạm nhân ở cửa nhà ăn. Đôi lúc nói vài câu vớ vẩn, đương nhiên không nói lộ một chữ nào về kế hoạch vượt ngục cả.
Sau bữa tối là thời gian hoạt động tự do. Nhưng "tự do" ở đây cũng có giới hạn của nó, phạm vi chỉ được trong tòa nhà giám sát nhỏ thôi. Phạm nhân nào mà có hứng thú có thể đến phòng hoạt động chung ở tầng 1 để xem ti vi mà ở đó cũng chỉ bắt được một kênh CCTV1, đúng 7 giờ mỗi ngày mới được mở và chương trình truyền hình duy nhất được xem đó là chương trình thời sự hàng chục năm rồi không thay đổi.