Chương 9.6
Mấy phạm nhân ở đây hồi còn ở ngoài kia có mấy khi ngồi mà có cảm hứng xem thời sự đâu? Nhưng vào tù rồi sinh hoạt trong cái không gian giải trí nghèo nàn này thì được xem ti vi sau mỗi ngày lao động vất vả là tốt lắm rồi, cho dù không được chọn lựa cả chương trình ti vi nữa. Thế nên mỗi tối cứ ăn cơm xong là ở phòng hoạt động chung đều chật kín người ngồi.
Nhưng Đỗ Minh Cường và Hàng Văn Trị thì khác với bọn họ. Hai người này trước khi vào tù đều quan tâm các tin tức thời sự, giờ mất tự do rồi thì càng không thể bỏ qua cơ hội duy nhất để có được thông tin từ bên ngoài này. Lần nào hai người bọn họ cũng đều đến phòng hoạt động chung rất sớm để chiếm một chỗ ngồi đẹp xem từ đầu đến cuối chương trình.
Hôm nay cũng không ngoại lệ. Dù trong lòng có nhiều tâm tư và toan tính, nhưng hai người họ vẫn tập trung xem thời sự. Đến 8giờ, chương trình thời sự và chương trình tiêu điểm phỏng vấn đã kết thúc. Một viên quản giáo trực ban đi vào nói lớn: "Được rồi, thời gian hoạt động buổi tối đã hết, tất cả về phòng giam đi".
Dù không tình nguyện song tất cả phạm nhân đều phải ra về. Viên quản giáo trực ban cầm một chuỗi chìa khóa đi kiểm tra từng phòng lần lượt bắt đầu từ tầng 1. Điểm danh buổi tối xong nếu không phát hiện điểm gì bất thường thì đóng cửa lại và khóa chặt. Các phạm nhân chỉ có thể ngồi trong phòng giam kín mít chờ đợi một ngày mới.
Đỗ Minh Cường và Hàng Văn Trị cùng lên tầng 4,từ xa đã trông thấy phòng 424 sáng đèn. Họ biết anh Bình va A Sơn không thích xem tivi,anh Bình chỉ thích chơi bài, hễ rảnh rỗi là ngồi trong phòng giam nghịch bài; A Sơn thì chỉ thích yên tĩnh,nếu không có việc gì anh ta chẳng bao giờ tới chỗ đông người cả. Đỗ Minh Cường và Hàng Văn Trị cũng không để ý tới, nhưng vừa bước vào phòng thì có cảm giác không khí hôm nay hơi khác thường. Anh Bình hôm nay không chơi bài, tay y cầm một tờ bìa cứng rồi cứ thế tập trung tinh thần đọc.
Dáng vẻ của y hôm nay rất kỳ quặc, cổ cứng đờ,hình như ánh mắt nhìn không được thoải mái cho lắm. A Sơn thì lại ngồi đối diện với anh Bình, vừa nhìn thấy hai người kia về phòng, ánh mắt anh ta lập tức thu lại vẻ né tránh, sắc mặt cũng u ám khó tả.
Hàng Văn Trị đột nhiên thấy tâm trạng nặng nề, than thầm "không hay rồi". Anh ta biết tại sao ánh mắt anh Bình lại khó chịu đến vậy, vì trên sống mũi của y đang đeo một cặp kính mắt.
Anh Bình có đeo kính bao giờ đâu? Càng phiền phức hơn đó là cặp kính kia chính là cặp kính Hàng Văn Trị vẫn để sơ cua ở đầu giường.
Anh Bình lúc này mới quay đầu nhìn rồi bỏ cặp kính trên sống mũi xuống quay tay nghịch, miệng vừa nở một nụ cười đầy mỉa mai: "Kính mắt à? Đây là trò gì vậy hả? Mới tí tuổi đầu mà đã đeo kính lão rồi à?"
Hàng Văn Trị vắt óc để nghĩ cách giải thích: "Anh Bình, là bạn em mua nhầm. Em nhờ nó mua giúp hai cái kính,kết quả là nó mang nhầm kính lão của bố nó vào đây cho e".
"Thế thì thằng bạn mày đúng là hồ đồ thật rồi", vừa nói xong y lại giơ tờ bìa ra hỏi tiếp: "Thế đây là cái gì?"
Tờ bìa đó hơi lớn so với một nửa tờ giấy thi,nhìn chất liệu thì biết đó là nguyên liệu chuyên dùng để làm túi đựng hồ sơ bằng giấy được lấy trong xưởng ra. Một mặt của tờ bìa được tô kín đen xì bằng bút chì, mặt còn lại viết rất nhiều công thức tính toán, ở giữa còn có mấy hình tròn đánh dấu, giống một bản tính toán nháp gì đó.
Đỗ Minh Cường chú ý thấy mặt đen sì của tờ bìa có vết cuộn rõ ràng, hắn hơi rùng mình khi nghĩ ra đó chính là nguyên liệu để Hàng Văn Trị chế tạo kính viễn vọng, chính là phần ống của kính. Vì ống kính làm bằng giấy thường sẽ sáng trắng,khi sử dụng sẽ dễ gây phản quang ảnh hưởng rất lớn tới hiệu quả quan sát, bởi thế Hàng Văn Trị mới dùng bút chì bôi đen toàn bộ phần trong của cuộn bìa giấy.
Nhưng tại sao dùng xong anh ta lại không xử lý ngay lập tức mà còn để trong phòng giam đến nỗi giờ kẻ khác đã nắm được đằng chuôi của mình? Đỗ Minh Cường ban đầu lấy làm khó hiểu, song chỉ lát sau đã có câu trả lời: Hàng Văn Trị đứng ở cột ống khói dùng kính viễn vọng quan sát địa hình nhà tù và bố cục các đường ống tất nhiên cần phải nghĩ cách để ghi chép lại. Một mặt còn lại của tấm bìa này chắc là ẩn dấu bản đồ anh ta vẽ rồi. Mấy công thức và kí hiệu tưởng như hỗn loạn kia chắc chắn là thông tin liên quan được ẩn giấu.
Sự thật đúng như Đỗ Minh Cường phán đoán. Hàng Văn Trị đúng là đã vẽ bản đồ địa hình nhà tù và bố cục đường ống ngầm vào chính những những công thức và kí hiệu kia. Nhưng cũng chính vì thế mà anh ta mới dám để tấm bản đồ ngay dưới đầu giường mình trong phòng giam. Về phần nói thế nào để ứng phó ngay lúc nguy cấp thì anh ta đã nghĩ từ trước rồi nên liền giải thích với anh Bình: "Tấm bìa giấy này là tôi dùng để mài bút chì lúc đi làm trong xưởng. Sau đó lão Trương nhờ tôi dạy thêm cho con trai anh ta nên tôi mới ghi chép lại rất nhiều kiến thức ở mặt sau".
Anh Bình liếc mắt nhìn rồi gặng hỏi: "Mày tính ở xưởng không được hay sao mà phải đem tờ bìa này về phòng giam làm gì?", ý của y là nếu đã không cho phép mang bút chì ra khỏi xưởng thì mày mang tờ giấy này về để làm gì?"
Hàng Văn Trị trả lời qua loa: "Thì tối nào có thời gian toi cũng xem một chút để nhớ lại kiến thức ấy mà"
Anh Bình lật qua lật lại xem một lúc, dù rõ ràng biết nó có vấn đề nhưng rốt cuộc vẫn chẳng hiểu gì. Thế nhưng y cũng không hề nao núng, chỉ cười nhạt một tiếng rồi nói tiếp: "Nguyên vật liệu sản xuất cũng không được mang ra khỏi xưởng. Lát nữa cán bộ đến điểm danh thì mang nộp cho họ. Còn cái kính lão này mày cũng không dùng tới phải không? Nộp luôn một thể đi!"
Chiêu này của y đúng là điểm trúng tử huyệt của Hàng Văn Trị. Nếu y nộp những thứ này cho viên quản giáo thì tất cả công sức bỏ ra trước đó của anh ta coi như đổ xuống sông xuống biển. Còn chưa kể trong đám cán bộ quản giáo cũng không ít người có tài có học thức,rất có thể họ sẽ nhìn ra bí mật đằng sau tấm bản đồ này đến lúc ấy thì hậu quả khó mà lường được!
Hàng Văn Trị nghĩ muốn căng cả đầu nát cả óc nhưng đúng lúc bức bách như thế này nên chẳng nghĩ ra được đối sách gì hay hơn, chỉ có thể nói lời nửa cầu nửa khuyên mà thôi: "Anh Bình, sao anh lại phải làm thế...."
Nhưng y mặt vẫn lạnh tanh nhìn thái độ có phần thay đổi của Hàng Văn Trị liền đáp: "Cái gì mà sao phải với không phải? Không cần thiết phải phá hỏng quy tắc của trại giam chỉ vì mấy cái đồ chả có liên quan gì này".
Hàng Văn Trị quay sang nhìn Đỗ Minh Cường đứng bên cạnh,ánh mắt tỏ vẻ cầu cứu. Đỗ Minh Cường cũng biết việc này vô cùng hệ trọng, hắn biết anh Bình một khi đã đánh hơi được mùi máu tanh, y không giành được miếng thịt nào thì ắt chẳng cam lòng. Đắn đo giây lát, Đỗ Minh Cường bước thêm một bước về phía y và nói: "Anh Bình, những đồ này tốt nhất nên giữ lại, sau này sẽ có lợi cho mọi người".
Câu nói này của Đỗ Minh Cường hơi mơ hồ nhưng vẻ mặt thì lại vô cùng bí hiểm khiến cho người ta sinh ra đầy giả tưởng. Kỳ thực hắn đang cố ý để hoãn binh, bắt trúng khẩu vị của đối phương trước rồi chỉ cần qua được lúc nguy cấp này là có thời gian để nghĩ đối sách rồi.
Nhưng anh Bình vẫn quyết gặng hỏi cho đến cùng: "Có lợi gì, nói ra xem nào?"
Đỗ Minh Cường nheo mày nhìn ra phía ngoài phòng giam, khẽ nói: "Giờ không tiện,đợi viên quản giáo đi đã rồi chúng ta nói tiếp". Họ nói đến đây thì viên quản giáo cũng lên đến tầng 4rồi, chỉ một lát nữa thôi là sẽ đến phòng 424.
Nhưng anh Bình cũng là tay lão làng,nhìn qua là đã biết dụng ý của Đỗ Minh Cường. Dù sao y cũng đã chiếm thế thượng phong, sao dễ dàng trao lại quền chủ động vào tay kẻ khác được? Dù thế nào đi chăng nữa, y cũng phải lật tẩy cho bằng được bí mật của hai người này. Lúc viên quản giáo cang lúc càng tới gần, đây là thời cơ để tạo áp lực cho bọn họ.
Nghĩ là làm, y cười lạnh lùng rồi nói: "Không tiện nói à? Vụ này có vẻ cũng to đây. Tao chẳng thể ngồi không được nữa. A Sơn, gọi cán bộ vào đây".
A Sơn luôn nghe lời y nên lập tức chạy ra ngoài cửa gọi lớn: "Báo cáo!"
Viên quản giáo đứng cách đó khoảng bốn, năm phòng giam hỏi một cách khó chịu: " Có việc gì?"
A Sơn không biết phải nói gì bèn quay đầu nhìn anh Bình. Y đang nhìn Đỗ Minh Cường và Hàng Văn Trị để chờ hai người họ đưa ra quyết định cuối cùng.
Trong khi đó, hai người họ nhìn nhau một lát. Sự tình đã đến lúc khó mà giải quyết hòa bình được rồi. Họ phải đối diện với hai lựa chọn, một là đánh chết cũng không nói gì, đợi anh Bình giao nộp hết cho quản giáo lại nghĩ cách để tiếp cận viên quản giáo mà làm thế nào để họ không sinh nghi. Còn chưa biết là có qua được mắt bọn họ hay không, nhưng kế hoạch vượt ngục thì chắc chắn là đi tong rồi ; hai là phải nói tất cả chân tướng sự việc cho y biết rồi cược một ván xem y có đứng về phía bọn họ hay không. Nếu được thì lúc vượt ngục càng có thêm người giúp đỡ.
Trong phút chốc khó mà định đoạt được. Phòng giam trở nên yên ắng, bốn người họ không ai nói một câu nào, chỉ dùng ánh mắt để giao tiếp với nhau, căng thẳng tới mức muốn thiêu trụi mọi thứ.
Viên quản giáo bên ngoài vừa hỏi: "Tôi hỏi anh có chuyện gì sao không nói?" vừa tiến về phía phòng giam 424.
Anh Bình ung dung nắm tờ bìa trên tay, dù sao đi nữa thì y cũng đang trong tư thế bất bại. Còn hai người kia cũng không thể chờ thêm được nữa, cuối cùng đúng lúc bóng viên quản giáo xuất hiện ở cánh cửa phòng giam, Hàng Văn Trị nghiến răng nói: "Đây là bản đồ nhà tù, giữ nó lại chúng ta còn có cơ hội trốn thoát".
Tuy Hàng Văn Trị nói rất nhỏ nhưng anh Bình cũng không khỏi kinh ngạc. Dù y sớm đã đoán được tấm bìa này chắc hẳn có bí mật, nhưng không thể nào nghĩ được đó lại là một bí mật tày trời như thế này. Y không thể giữ được vẻ điềm tĩnh đắc thắng lúc đầu nữa, bàn tay cầm tấm bản đồ cũng căng thẳng đến run lên, còn ánh mắt thì trừng trừng nhìn vào Hàng Văn Trị.
Hàng Văn Trị nhìn vào mắt y, không hề có ý tránh né. Đây là lúc y phải quyết định sẽ xử lý thế nào với họ.
Viên quản giáo đã đến trước mặt A Sơn nhưng anh ta vẫn đứng ngây người không nói được câu gì. Viên quản giáo hỏi một cách khó chịu: "Anh uống phải thuốc câm à?" sau đó đẩy A Sơn ra bước vào phòng hỏi: "Thẩm Kiến Bình,có chuyện gì thế? "
Đỗ Minh Cường cũng đang nhìn anh Bình. Bị mắc kẹt trong lũ xoáy thế này, hắn cũng đang toát mồ hôi hột: Hàng Văn Trị kiên định kế hoạch vượt ngục của mình như vậy, giờ lại phải liều một phen,trong khi họ đều không biết anh Bình lựa chọn như thế nào?
Anh Bình không giống với những tên tội phạm nghiêm trọng khác ở khu trại giam này, y chưa từng có tham vọng muốn vượt ngục. Nhưng thế gian vật đổi sao dời, kẻ đối địch đáng sợ ở bên ngoài kia đã chết, như vậy mục tiêu cuộc đời y liệu có thay đổi không?
P/S: Mình sẽ cố gắng cách ngày đăng một chương, đáng ra là mai nhưng mai mình không có thời gian nên đăng luôn hôm nay nhé. (Mình chỉ đăng duy nhất trên wattpap thôi). Chúc các bạn có một tuần mới vui vẻ!