← Quay lại trang sách

Chương 9.7

C 9.7

Trong cái không khí làm người ta căng thẳng bị đè nén đến ngộp thở như vậy, anh Bình cuối cùng cũng có đáp án. Y đứng lên rồi cười và nói với viên quản giáo: "Thưa cán bộ, tôi phân công A Sơn đi quét dọn nhà vệ sinh, mà nó lại thấy phân công như thế chưa hợp lý nên muốn nhờ cán bộ phân xử ".

Viên quản giáo xua tay vẻ khó chịu: "Có mỗi chuyện cỏn con mà cũng phải nêu ra. Cùng ở trong một phòng, người làm nhiều một tí, làm ít một tí có sao đâu?"

A Sơn Vội cười toét miệng rồi cũng hùa theo: "Thưa cán bộ, giờ em hiểu rồi ạ,không có ý kiến gì nữa đâu ạ".

Viên quản giáo tỏ vẻ vừa ý rồi nói: "Thế thì tốt. Anh vào phòng đi. Tôi điểm danh cho phòng các anh trước vậy".

A Sơn trở về phòng giam. Viên quản giáo bắt đầu cầm số và điểm danh, lúc gọi đến tên anh Bình liền hỏi: "Anh cầm cái gì ở tay đấy?"

Anh Bình đáp: "Là nháp của thằng Mắt Kiếng, nó đang kèm con trai con trai sếp Trương học mà cán bộ".

Viên quản giáo nghe vậy thì gật đầu cũng không để ý gì thêm, đợi điểm danh cả bốn người xong liền khóa cửa phòng giam và di sang các phòng khác làm nhiệm vụ tiếp.

Nghe tiếng bước chân viên quản giáo đã đi xa,anh Bình mới nói: "Hai thằng chúng mày định vượt ngục à? Cũng to gan gớm nhỉ!"

A Sơn còn đang chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, vừa nghe đến đây đã thót cả tim,liên tục đưa mắt nhìn Hàng Văn Trị và Đỗ Minh Cường.

Hàng Văn Trị thở dài nghĩ bụng, việc vốn chí ít giấu được A Sơn, giờ thì cũng không thể nào giấu hắn được nữa rồi.

Anh Bình như đoán được Hàng Văn Trị đang nghĩ gì liền cười nhạt nói: "Việc này bọn mày có thể che giấu được mãi không, qua được mồng một chưa chắc qua được ngày rằm. Mọi người đều sống trong cùng một phòng giam, cứ sớm nói rõ ra thì hay hơn".

Hàng Văn Trị nhìn Đỗ Minh Cường với vẻ bất lực và không can tâm,nhưng hắn lại khẽ gật đầu. Vì lời anh Bình nói đúng là rất có lý, mọi người sống cùng với nhau trong phòng giam này, nếu có ai đó muốn vượt ngục thì sao có thể qua mắt được những người khác trong phòng? Nhưng nếu cả bốn người cùng liên kết với nhau thì sẽ có ngày trở thành bạn vào sinh ra tử của nhau. Việc này sớm bại lộ trước hai người họ chưa hẳn đã là không tốt.

Hàng Văn Trị dường như cũng đã nghĩ thông suốt nên đáp lại lời anh Bình: "Thôi được, giờ chúng ta đã là người cùng hội cùng thuyền rồi."

Anh ta chưa kịp nói xong đã bị anh Bình cắt lời: "Ai cùng hội cùng thuyền với bọn bay?", y lại lắc lắc tấm bản đồ rồi nói tiếp "Giờ mà tao nộp cái bản đồ này cho quản giáo thì tao cũng coi như lập công chuộc tội rồi được giảm án, cần gì tao phải nhảy vào lửa cùng bọn mày kia chứ? "

Hàng Văn Trị cứng họng chỉ biết nhìn y, không biết y rốt cuộc có ý gì.

A Sơn yên lặng giây lát rồi cuối cùng cũng cất tiếng: " Em bị xử 20 năm tù giam, cho dù có được giảm án thì cũng phải ngồi đây hơn 10năm nữa mới được ra. Hơn nữa... ",nói đến đây thì anh ta dường như có lời mà khó nói ra được, vì đối với anh ta mà nói thì việc được giảm án đi nữa cũng chẳng hấp dẫn bằng việc vượt ngục cả. Nguyên nhân quan trọng nhất là bởi anh ta còn dính cả một vụ án mạng, nên ngày nào còn phải ở trong tù thì còn sống trong nơm nớp lo sợ.

Dù A Sơn chưa nói hết nhưng anh Bình vẫn "ừ" một tiếng mà chẳng tỏ thái độ gì cả. Người này suy nghĩ thâm sâu, y tiết lộ vụ vượt ngục này cho A Sơn rồi mới là người cầm trịch, mục đích chỉ có một: đó là thăm dò thái độ của a Sơn trước, tránh tình trạng mình cứ thế lao vào vụ này rồi để anh ta nắm được thóp, chưa biết chừng khéo còn đứng sau cho mình một dao cũng nên.

Nhưng Đỗ Minh Cường cũng nắm bắt thời cơ lúc này để lôi kéo A Sơn: "A Sơn, mấy anh em ta cùng làm vụ này đi,dù có thất bại đi chăng nữa thì cũng ít nhất một lần hả hê trong đời". Vì hắn biết rõ tình hình hiện giờ bắt buộc phải lôi kéo A Sơn rồi mới tính tiếp được.

A Sơn nghe xong thì gật đầu, coi như đã đồng ý tham gia vụ này.

Đỗ Minh Cường thấy vậy liền nói: "Anh Bình, giờ chỉ chờ anh quyết định thôi ".

"Chờ tao á?",y cười khì khì và đẩy quả bóng lại, "Chờ hai chúng mày thôi".

Đỗ Minh Cường hơi chau mày vì không biết được đối phương còn muốn giở trò gì ra nữa. Đúng lúc anh Bình nói tiếp: "Chúng mày nói trước kế hoạch chi tiết ra xem thế nào cái đã".

Đỗ Minh Cường nói nhỏ: "Chờ lúc tắt đèn rồi nói".

Anh Bình ngẩng đầu nhìn camera đặt trên trần nhà của phòng giam rồi nói: "Cũng được ". Vì y đã biết cả đám người cùng phòng chúi đầu vào bàn bạc việc gì đó nếu bị quản giáo nhìn thấy thế nào họ cũng sinh nghi.

Nói tới mức này coi như đã kết thúc được một phần. Bọn họ tạm tản ra trước, giả vờ tỏ ra vẫn đang sinh hoạt bình thường trước khi tắt đèn như bao ngày khác. Thế nhưng, trong cái không khí tưởng như tĩnh lặng ấy, trong lòng mỗi người bọn họ chẳng hề tĩnh lặng chút nào.

Hàng Văn Trị thấp thỏm lo lắng nhất, nhân lúc Đỗ Minh Cường đang đánh răng rửa mặt trong nhà vệ sinh, anh ta lấy cớ đi vệ sinh để nói thầm vào tai hắn rằng: "Chúng ta vội vàng nói ra hết kế hoạch vượt ngục cho bọn họ liệu có ổn không?" Vì anh ta nghĩ rằng anh Bình vẫn chưa tỏ thái độ gì hết, nếu anh ta cố tình moi móc thông tin từ phía họ thì hỏng hết việc.

Đỗ Minh Cường vừa đánh răng vừa cười gượng và nói: "Không những phải nói ra hết mà còn phải nói càng chi tiết càng tốt. Anh vẫn chưa hiểu gì à? Kế hoạch của anh có hoàn hảo hay không sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới quyết định của y".

Hàng Văn Trị đột nhiên tỉnh ngộ, bụng nghĩ đến cái tên cáo già này đúng là giảo hoạt và cẩn trọng. Y chưa nói chắc chắn điều gì là vì vẫn chưa yên tâm với kế hoạch của mình,nên muốn nghe mình miêu tả chi tiết xong mới quyết định. Nếu kế hoạch của mình không mấy khả thi thì y sẽ lập tức trở mặt đi báo với quản lí trại giam. Tình hình đến nước này rồi thì mình chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc buộc phải nói ra kế hoạch chi tiết cho y.

Họ chờ đợi mãi cuối cùng cũng chờ được đến lúc phòng giam tắt điện, cả bốn người mới cùng tụ lại một góc để bàn bạc. Họ thì thầm với nhau trong bóng tối, cùng thảo luận về một bí mật mà không thể tiết lộ cho ai biết.

Trước khi tắt điện, anh B́nh đã cố xem cẩn thận tấm bản ðồ đó nhưng xem mãi vẫn chẳng nhìn ra được gì cả. Nên vừa mở miệng y đã hỏi Hàng Văn Trị: "Cái tờ bìa giấy này vẽ chằng chịt, nó có đúng là bản đồ không hả?"

Hàng Văn Trị gật đầu đáp: "Nó chính là bản đồ".

Anh Bình trải tấm bìa giấy đó lên mặt bàn rồi nói: "Mày chỉ cho tao xem nào".

Mượn ánh trăng, Hàng Văn Trị chỉ lên tấm bản đồ và bắt đầu giải thích: "Mỗi một dấu tròn trên tờ giấy này là kí hiệu của một cái nắp cống đường ống. Với mỗi loại đường ống khác nhau, tôi đều dùng kí hiệu và con số khác nhau ở bên cạnh để phân biệt. Có được tấm bản đồ này tôi có thể biết được tình hình phân bố của toàn bộ đường ống ngầm trong cả trại giam. Đến khi đó chúng ta có cơ hội đi xuống ống cống ngầm sẽ không lo bị lạc nữa. Anh Bình tỉ mỉ nhìn tấm bản đồ, cuối cùng y cũng bắt đầu hiểu ra chút ít: "Ồ,chú mày định thoát ra khỏi đây bằng đường ống dưới lòng đất à?"

Hàng Văn Trị lại tiếp tục giải thích: "Từ dưới lòng đất thì không thể nào ra khỏi nhà tù được vì trong mỗi đường ống đều có song sắt chắn, nhưng chúng ta có thể đi qua những đường ống này để đến được khu văn phòng, sau đó lại tìm cách khác để ra ngoài".

Anh Bình gặng hỏi: "Cách nào khác?"

Đỗ Minh Cường ngồi một bên cũng tập trung cao độ vì lúc ăn cơm tối, Hàng Văn Trị nói với hắn, anh ta đã nghĩ ra một phương án hoàn chỉnh, bao gồm cả việc làm thế nào để thoát khỏi nhà tù từ khu văn phòng. Bởi thế, Đỗ Minh Cường cũng rất tò mò và hào hứng lắng nghe.

Hàng Văn Trị đột nhiên hỏi lại: "Trong các anh có ai biết bên ngoài nhà tù trông như thế nào không?", thấy vẻ mặt anh Bình và những người khác có vẻ chưa rõ ý, anh ta lại bổ sung thêm: " Ý tôi là địa hình bên ngoài nhà tù ấy".

Anh Bình nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi nói: "Mẹ! Cái này thì đếch ai biết được. Ai đến đây cũng bị nhốt trong bốn bức tường. Thôi mày đừng vòng vo tam quốc nữa nói mau lên".

Hàng Văn Trị lại đánh dấu lên tấm bản đồ nói: "Phía đông nhà tù là một cái hồ lớn", hóa ra vài đường sóng trên bản đồ là để chỉ cái hồ nước.

Anh Bình cẩn trọng hỏi lại: "Thế à?", rồi y bán tín bán nghi hỏi tiếp: "Làm sao mà mày có được tấm bản đồ này?"

Hàng Văn Trị trả lời: "Tôi tự vẽ đấy",rồi đem tự chế kính viễn vọng như thế nào, leo lên cột ống khói để vẽ bản đồ ra sao, tất cả đều kể hết một lượt cho mấy người kia nghe. Anh Bình sau khi nghe xong mới bắt đầu tin kế hoạch của Hàng Văn Trị, bèn nói: "Tao biết ngay mà, thằng nhóc này sao lại tích cực xin đi dọn vệ sinh cột ống khói thế, chắc chắn bên trong có nội tình. Thôi được rồi, mày nói tiếp đi". Kì thực cặp kính mắt phòng bị của Hàng Văn Trị, điểm này anh Bình đã sớm phát hiện ra, vì mỗi người ở cái phòng giam này mà có nhờ ai gửi đồ vào là y đều lục soát một lượt. Kính cận và kính lão khác nhau thế nào y cũng hiểu, nhưng làm thế nào để tự chế kính viễn vọng thì y chả hiểu gì sất. Để đỡ mất thời gian, y cũng không hỏi thêm gì về việc này nữa.

Ở cả tỉnh thành này, sông ngòi dày đặc thế nên ở phía ngoài bức tường bao của nhà tù có một cái hồ lớn thì cũng không có gì lạ, nhưng cái hồ này có tác dụng gì trong kế hoạch của Hàng Văn Trị? Trong lúc anh ta kể lại quá trình vẽ tấm bản đồ nhà tù như thế nào, Đỗ Minh Cường vẫn không rời mắt khỏi mấy đường sóng trên đó vì muốn thử lí giải ẩn ý của Hàng Văn Trị nhưng nghĩ mãi mà vẫn không ra. Hắn đành tiếp tục lắng nghe Hàng Văn Trị giải thích.

Đầu ngón tay Hàng Văn Trị di chuyển trên tấm bản đồ, ở đó vẽ mấy hình vuông giống như bản nháp lời giải cho đề bài hình học vậy. Anh ta giải thích: "Cả khoảng này chính là khu tòa nhà văn phòng. Tất cả có mười lăm tòa nhà, bố trí vô cùng phức tạp, người bình thường một khi đi vào bên trong thì khó mà thoát ra được. Nhưng chúng ta cũng không cần phải quan tâm đến vấn đề này, vì chúng ta sẽ đi mem theo đường ống ngầm dưới lòng đất. Giờ tôi muốn nói đến tòa nhà văn phòng chính nằm ở tận cùng hướng nam này, nó đối diện với cổng trại giam, bề ngang kéo dài về hướng đông và hướng tây,là tòa nhà lớn nhất trong khu văn phòng này.

Mấy người đang. Nghe nhất loạt gật đầu. Thực ra phạm nhân ai ai cũng có ấn tượng sâu sắc đối với tòa nhà văn phòng chính này, bởi đây chính là khối kiến trúc đầu tiên đập vào mắt họ khi ngày đầu đặt chân vào nhà tù. Tòa nhà đó cao lớn nguy nga khiến cho những phạm nhân lần đầu vào đây đều có cảm giác bị ép chặt bởi vẻ uy nghiêm của nó. Còn sau lưng của tòa nhà này là cả một mê cung có kết cấu hết sức phức tạp do nhiều tòa nhà nhỏ được xây dựng đan xen hợp thành.

Hàng Văn Trị khẽ hắng giọng để mọi người tiếp tục chú ý lắng nghe. Vì giờ anh ta cần nói vào vấn đề trọng tâm: "Chúng ta có thể nhảy qua tường bao từ nóc của tòa nhà văn phòng chính ".

Tất cả mọi người nghe vậy thì đồng loạt đờ người ra, anh Bình lắc đầu nói: "Mày đang đùa đấy à?"

Nhưng Hàng Văn Trị lại có vẻ nói rất nghiêm túc, anh ta giải thích: "Bức tường bao đấy cao khoảng sáu,bảy mét gì đó, cộng thêm với lưới điện ở phía bên trên, tổng cộng cũng không vượt quá mười mét. Còn tòa nhà văn phòng chính này thì cả thảy là chín tầng,cao gần ba chục mét. Chúng ta nhảy từ nóc tòa nhà xuống hướng đông, chỉ cần qua được bức tường đó thì có thể rơi được xuống cái hồ ngay ở phía ngoài tường rồi. Mọi người chắc đều biết bơi chứ?Đàn ông thanh niên lớn lên ở vùng thôn quê sông nước này thì ít người không biết bơi. Nhưng anh Bình vẫn "hừm" một tiếng và như không để ý gì đến câu hỏi vừa rồi của Hàng Văn Trị, y nói: "Tao hỏi mày, khoảng cách từ tòa nhà văn phòng chính đến cái tường bao phía đông đó là bao nhiêu?"

Hàng Văn Trị nói giọng chắc nịch: "Tôi ước lượng bằng mắt thì thấy vào khoảng hai mươi lắm, sai số không quá hai mét". Anh ta vốn làm thiết kế các công trình hành chính thành phố, bởi vậy có độ nhạy bén nghề nghiệp đối với khoảng cách và kích thước rộng dài cao thấp.

Anh Bình tức tối vặn lại: "Một phát nhảy xa hai mươi lăm mét? Mày tưởng bọn tao là siêu nhân à?"

P/S: CHÚC MỪNG ĐỘI TUYỂN VIỆT NAM!