← Quay lại trang sách

Chương 9.8

Hàng Văn Trị vẫn kiên nhẫn chỉ tay lên bản đồ và nói: "Độ cao của đỉnh tòa nhà văn phòng chính so với lưới điện bên trên tường bao chênh lệch khoảng hai mươi mét,trong mức sai số này mà muốn giữ được thăng bằng nhảy xa đến hai mươi lăm mét, nhà tù hồi đầu thiết kế chắc chắn cũng không bỏ qua chi tiết quá rõ ràng như thế này bởi nó sẽ là hậu họa về sau. Nhưng chúng ta có thể dùng dụng cụ hỗ trợ ".

Thấy đối phương tỏ vẻ chắc chắn như vậy, anh Bình cũng bắt đầu có chút tin tưởng, liền hỏi: "Dùng dụng cụ gì?"

Sau đó chỉ nghe được từ miệng Hàng Văn Trị hai chữ "cán cờ".

Nghe thấy vậy gương mặt ai nấy đều đầy vẻ ngạc nhiên nghi hoặc hình như vẫn chưa nghe ra gì cả.

Hàng Văn Trị bèn nói rõ hơn: "Chính là cán cờ dùng treo quốc kỳ ở tòa nhà văn phòng chính".

Lúc này, mọi người mới hiểu ra. Đúng là trên nóc tòa nhà văn phòng chính có một cái cán thường dùng để treo cờ quốc kỳ. Đến ngày lễ hoặc có hoạt động gì đó là lại tập hợp các phạm nhân đứng ngoài sân để làm lễ chào cờ. Tòa nhà văn phòng chính vốn đã cao,lại có thêm cái cán dài nên khi kéo cờ tổ quốc lên thì toàn thể nhà tù đều nhìn thấy được. Nhưng lợi dụng cái cán cờ này thì có thể nhảy ra khỏi tường bao? Mọi người nhất thời vẫn chưa hiểu ra hoàn toàn điểm này.

Hàng Văn Trị lại đưa ra một loạt những con số: " Cái cán cờ đó cao khoảng mười mét, chúng ta có thể gỡ nó xuống rồi vác lên nóc phía đông của tòa nhà, cán cờ có một cái đế hình vuông vừa hay có thể kẹp vào khe hở của hàng rào vây quanh nóc nhà. Sau đó ta sẽ đưa phần thân của cán cờ ra ngoài khoảng mười mét theo hướng dông qua khe hở hàng rào.

Anh Bình vừa nghe Hàng Văn Trị giải thích vừa thử tưởng tượng ra mấy cảnh ấy nhưng sau đó lại thấy có vấn đề nên hỏi: "_Mày muốn cả lũ đi trên cán cờ đến đầu bên kia thì nhảy qua bờ tường à?"

Hàng Văn Trị cảm thấy nực cười trước câu hỏi đó của y,nhưng vẫn giải thích: "Tất nhiên là không thể làm thế được rồi. Chúng ta đâu phải diễn viên xiếc. Lỡ không may mà trượt chân thì cũng bằng nhận án tử hình rồi còn gì".

Anh Bình cố gắng hỏi: "Thế ý mày là gì?"

Hàng Văn Trị đáp: "Chúng ta có thể chuẩn bị một đoạn dây thừng dài mười mét, một đầu buộc vào phần ngọn của cán cờ, sau đó cầm thật chặt đầu kia của dây rồi từ nóc tòa nhà nhảy xuống".

Anh Bình nheo mắt như có vẻ hiểu ra điều gì đó rồi hỏi: "Có phải là đu ra ngoài giống như xích đu không? "

Hàng Văn Trị khẽ gõ tay xuống tấm bản đồ và xác nhận nói: "Đúng vậy". Sau đó, anh ta tiếp tục giải thích thật cặn kẽ: "Cán cờ dài mười mét, chúng ta cầm một đầu dây thừng nhảy xuống sẽ hình thành một chuyển động con lắc. Tính theo nguyên lý của chuyển động này thì chúng ta đu đến đúng vị trí thẳng với phần ngọncủa cán cờ cũng chính là điểm thấp nhất trong chuyển động con lắc, chúng ta sẽ có một chuyển động thăng bằng theo hướng đông với tốc độ khoảng 14m/s. Lúc này, nếu ta buông đầu dây ra thì tiếp theo sau đó là một chuyển động ném ngang. Xét về độ cao thì vị trí buông dây cao hơn khoảng mười mét so với lưới điện bên trên bức tường bao. Với mức sai số như vậy thì ta sẽ mất khoảng 1,4 giây để rơi xuống. Trong thời gian 1,4 giây này,ta sẽ dịch chuyển thăng bằng được một quãng là hai mươi lăm mét, cộng với trước đó do tác dụng của chuyển động con lắc ta đã dịch chuyển thêm được mười mét về phía đông, như vậy, tổng cộng chúng ta đã cách tòa nhà văn phòng chính một khoảng là ba mươi lăm mét, như thế đã đủ để nhảy ra được phía ngoài bức tường ".

Anh Bình tuy không hiểu lắm về cách tính toán vừa rồi của Hàng Văn Trị nhưng trong đầu y cũng đã xuất hiện cảnh tượng ấy. Y mơ hồ hình dung ra cả quá trình chuyển động của con lắc và chuyển động ném ngang nối tiếp chặt chẽ với nhau. Trong trí tưởng tượng của y,lấy cán cờ dài mười mét làm điểm tựa để đu dây thì việc nhảy qua khoảng cách hai mươi lăm mét từ tòa nhà chính tới tường bao phía đông cũng không phải là điều quá khó.

Lúc này, Đỗ Minh Cường lại đưa ra mấy điểm hắn còn cảm thấy ghi ngờ: "Anh không nghĩ tới lực cản à? Vì nếu có lực cản thì chuyển động thăng bằng không thể đạt vận tốc 14m/s được".

Hàng Văn Trị nhoẻn miệng cười nói: "Vấn đề này tôi đã nghĩ tới rồi. Tình hình thực tế chắc còn khả quan hơn so với anh tưởng tượng rất nhiều. Bởi vào mùa này, thông thường trong thành phố hướng gió đều là từ tây sang đông. Nên gió càng to thì càng có lợi cho kế hoạch của chúng ta. Hơn nữa tôi còn tính dôi ra thêm mười mét nữa, dù ngày hôm ấy gió nhỏ đi chăng nữa, cũng không ảnh hưởng gì mấy tới kết quả của chúng ta."

Đỗ Minh Cường gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Đúng là chỉ cần không bị ngược gió thì kế hoạch này của Hàng Văn Trị xem ra không còn vấn đề nào nữa.

A Sơn ngồi bên cạnh nghe gần hết mới bắt đầu ngộ ra, anh ta vội hỏi: "Thế cái cán cờ kia có dễ tháo ra không?"

Hàng Văn Trị đáp: "Đế của cán cờ được cố định vào nóc tòa nhà bằng đai ốc nên chỉ cần có cờ lê là tháo được ngay". Anh Bình lập tức nheo mày hỏi: "Sao mày biết?". Vì y nghĩ rằng cho dù Hàng Văn Trị có thể tự chế được cả cái kính viễn vọng, nhưng ngồi trên cột ống khói làm sao mà nhìn được đai ốc trên nóc nhà cơ chứ?"

Hàng Văn Trị giải thích: "Tôi từng leo lên nóc tòa nhà kiểm tra một lượt rồi. Nhân cơ hội kèm Trương Thiên Dương làm bài, Trương Hải Phong đi thị sát trại giam, tôi bèn giao bài tập trắc nghiệm cho Trương Thiên Dương làm, rồi lấy cớ đi vệ sinh. Tôi trèo lên nóc nhà từ ống thông gió ở nhà vệ sinh. Cũng chính vì hôm đó tôi nhìn thấy cái hồ lớn ở ngoài tường bao phía đông nên mới chớm nghĩ tới kế hoạch lợi dụng cán cờ để nhảy ra khỏi bờ tường ".

Nếu đã qua kiểm tra thực tế thì chắc chắn là đáng tin cậy rồi! Anh Bình tin là Hàng Văn Trị không nói dối, vì những gì anh ta nói đều rất hợp tình hợp lí. Đúng là có mấy tuần liền anh ta đi kèm Trương Thiên Dương làm bài. Nếu đã có ý đồ muốn vượt ngục, anh ta ắt sẽ nhân cơ hội này để đi tìm hiểu cặn kẽ.

Anh Bình lại hỏi: "Cờ lê thì lấy đâu ra bây giờ?"

Hàng Văn Trị nói: "Trên nóc tòa văn phòng chính đó có một gian chứa đồ, bên trong toàn là dụng cụ".

Đúng như anh ta nói, trên nóc của tất cả các tòa nhà cao tầng đều có gian chứa đồ, bên trong chắc chắn đều chứa các dụng cụ sửa chữa thường dùng. Anh Bình suy ngẫm một lát, cũng thấy vụ này khả thi. Nhưng y suy nghĩ rất thâm sâu, khuôn mặt không hề tỏ vẻ gì hết, chỉ yêu cầu Hàng Văn Trị: "Giờ mày nói lại một lần nữa từ đầu đến cuối, thật chi tiết kế hoạch của mày cho bọn tao nghe xem".

Hàng Văn Trị biết lúc này anh Bình đang chờ để đưa ra quyết định cuối cùng, nên anh ta cố gắng sắp xếp lại một lượt tư duy của mình sau đó nói: "Trước tiên, chúng ta cần phải chuẩn bị ba đoạn dây thừng, hai đoạn dài hơn mười mét mọt chút và một đoạn dài hơn hai mươi mét".

Anh ta mới nói đến đây thì A Sơn đã ngắt lời: "Cần nhiều thế à?"

Hàng Văn Trị khẳng định: "Cần. Việc này cũng không khó khăn cho lắm. Trước khi hành động chúng ta sẽ xé chăn ga giường ra rồi nối chúng lại thành đoạn dài là được".

Anh Bình chưng mắt nhìn A Sơn với vẻ không vừa ý rồi nói: "Mày đừng có ngắt lời Mắt Kiếng, để nghe nó nói trước đã". Thế là, A Sơn cũng không dám nhiều lời nữa.

Hàng Văn Trị nói tiếp:" Sau khi hoàn tất công việc chuẩn bị, chúng ta có thể chọn một đêm nào đó thích hợp để hành động. Trước tiên, ta sẽ trèo vào ống thông gió ở nhà vệ sinh phòng mình rồi leo lên nóc của tòa phòng giam bốn tầng này qua nắp thông gió. Quá trình này phải hết sức cẩn thận, bởi các đường ống giữa các tầng đều thông với nhau, nên chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi là có thể làm kinh động tới các phạm nhân khác trong trại giam, thậm chí còn đánh động tới quản giáo trực ban ngày hôm đó. Leo lên được nóc nhà rồi thì sẽ phải dùng tới một đoạn dây đầu tiên. Góc phía tây bắc của tòa nhà giam là điểm mù của camera giám sát, chúng ta có thể nhân lúc đèn quét qua rồi bám vào dây tầm mười hai, mười ba mét thôi là đủ. Nguyên nhân quan trọng mà tôi chọn góc này để trèo xuống dưới là vì ngay gần đó có nắp ống cống dẫn nước mưa. Chúng ta phải chui xuống đường ống dẫn nước mưa qua nắp ống đó càng nhanh càng tốt, bởi chỉ cần đứng trên mặt đất nhiều thêm một giây thôi, sẽ lại tăng thêm nguy cơ bị lính gác trên chòi phát hiện ra".

Anh Bình nhẩm tính một lát, khỏng cách giữa mỗi lần đèn quét qua là khoảng một phút, như vậy đủ thời gian để bốn người lần lượt trèo xuống, nhưng như vậy sẽ để lại dấu vết, y hỏi: "Thế thì đoạn dây đấy làm thế nào? Xong việc rồi cứ để nó treo trên tường thế à?"

Hàng Văn Trị nói: "Đành vậy thôi. Trước khi chúng ta rời khỏi đó cũng có thể buộc miếng gạch vào đầu dây, như thế thì dù có gió, đoạn dây cũng không bị thổi cho bay lên, lính gác đứng xa thế, chắc cũng không để ý đến đâu".

Anh Bình nheo mày rõ ràng là cảm thấy điểm này xử lý như vậy chưa ổn. Đỗ Minh Cường ngồi cạnh y cũng lắc đầu và nói: "Không được để lại đoạn dây đó, làm vậy quá nguy hiểm".

Hàng Văn Trị tỏ vẻ bất lực đưa tay ra nói: "Không được để lại đó thì làm thế nào? Chúng ta đều leo xuống rồi, nhưng đầu dây buộc ở trên thì không làm thế nào gỡ ra được".

Đỗ Minh Cường nghĩ một lát bèn nói: "Có cách rồi. Ta dùng đoạn dây dài hai mươi mét và buộc thành một vòng tròn đeo vào cọc thép ở ban công trên nóc nhà như một cái thòng lọng, sau đó mọi người bám vào dây trèo xuống dưới, cuối cùng cởi phần thắt nút ra là có thể lôi được cả đoạn dây xuống".

A Sơn khoái chí nói: "Cách này được đấy". Hàng Văn Trị vừa vui mừng vừa khâm phục đáp: "Đúng là một cách hay. Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? Như thế thì đoạn dây hai mươi mét đó, ta có thể làm dài hơn chút nữa, và cũng không cần thiết phải chuẩn bị đến sợi dây mười mét thứ hai nữa".

Trong khi mọi người đều mừng vui vì đã nghĩ ra cách hay thì chỉ có anh Bình là không tỏ vẻ gì hết, y khoát tay nhìn Hàng Văn Trị nói tiếp: " Tiếp tục đi. Giờ giả sử chúng ta đều thuận lợi vào được trong đường ống dẫn nước mưa thì sẽ thế nào?"

Hàng Văn Trị đáp: " Căn cứ vào bản đồ đường đi của các đường ống này thì chúng ta có thể men theo đường ống nước mưa để đi qua cả khu nông trường, cứ thế thẳng tới góc đông bắc của tòa văn phòng chính. ở đây có nắp cống của đường ống nước mưa và nắp ống thông gió cách nhau chưa đến 10 mét". Hàng Văn Trị vừa nói tay vừa chỉ lên các vị trí tương ứng trên tấm bản đồ: " Chúng ta vừa chui ra khỏi đường ống nước mưa thì ngay lập tức có thể chui vào đường ống thông gió, và ống thông gió này thông với đường ống ngầm của tòa nhà văn phòng chính. Điều này có nghĩa là chúng ta có thể thuận lợi đi vào tòa nhà văn phòng chính rồi đó".

Anh Bình tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao? Làm thế nào để lên được nóc tòa nhà? Hay cứ thế leo lên đó theo ông thông gió?