Chương 9.9
Hàng Văn Trị đáp: "Leo lên chín tầng qua ống thông gió thì quá khó. Chúng ta sẽ đi lên bằng cầu thang bộ. Tuy ở đó chắc chắn là có camera giám sát nhưng chỉ cần chúng ta cố gắng đừng phát ra tiếng động làm đèn cảm ứng âm thanh ở cầu thang bật thì camera cu gx chẳng quay được chúng ta. Hơn nữa bình thường mấy tay quản giáo cũng không chú ý lắm tới khu vực văn phòng, vì đây không phải là trọng điểm giám sát của họ". Nói tới đây, Hàng Văn Trị dùng lại giây lát rồi tiếp tục nói: "Nhưng vấn đề ở đây là cánh cửa giữa tầng hầm chứa đường ống với tầng 1 tòa nhà chắc chắn có khóa. Chúng ta phải nghĩ cách để mở được cánh cửa ấy ra ". Đỗ Minh Cường lập tức giải vây cho anh ta,hắn nói: "Việc này không thành vấn đề ". A Sơn ngồi cạnh cũng tiếp lời: "Chuyện nhỏ! Ai chả làm được, một que tăm là giải quyết xong".
Hàng Văn Trị cười gượng gạo, anh ta quên mất mình đang ở đâu, cái việc bẻ khóa phá cửa này sao gây khó dễ cho mấy tay đàn ông này được? Tự mình cũng thấy bị hớ, anh ta tiếp tục nói: "Sau khi lên được nóc tòa nhà thì sự việc diễn ra như tôi nói lúc trước. Ta tháo cán cờ, lấy đoạn dây hơn 10mét quấn một đầu vào phần ngọn của cán cờ, đầu kia buộc vào đoạn dây hơn 20 mét, sau đó lại kẹp chặt phần đế của cán vào lan can phía đông trên nóc nhà. Chúng ta từng người một dùng phương pháp xích đu để nhảy qua bờ tường xuống cái hồ bên ngoài. Người trước sẽ nắm chặt phần nối của hai đoạn dây nhảy xuống, người đứng sau sẽ giữ phần đuôi của đoạn dây hơn 20mét, như thế khi người trước nhảy xong người sau vẫn có thể lôi được đoạn dây lại". Nói tới đây, Hàng Văn Trị quay đầu nhìn anh Bình, dùng ánh mắt để cho đối phương biết mình đã nói xong toàn bộ kế hoạch.
Anh Bình suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: "Mày nói nhiều như vậy, xem ra đã nghĩ thông suốt toàn bộ kế hoạch rồi. Nhưng tao muốn hỏi mày, cả kế hoạch của mày đã được coi là hoàn hảo không thiếu sót gì chưa?"
Hàng Văn Trị như nghe ra ý tứ trong lời nói của y,nhưng đúng là anh ta không nghĩ được trong lời nói của mình còn kẽ hở nào không, nên đành thẳng thắn đáp: "Xin anh Bình chỉ giáo!"
Y nói: "Sau khi chúng ta thoát khỏi đó thì phải làm thế nào tiếp? Một bọn người ướt như chuột từ đầu đến chân, lại còn mặc áo tù,đầu cạo trọc, chưa kể bọi được vào bờ thì cũng đã kiệt sức rồi. Cảnh vệ đến giờ đi tuần chắc chắn phát hiện ra cán cờ và đây thừng sau đó sẽ là một cuộc truy bắt lớn. Mà cái nơi hoang sơ cùng cốc thế này, mày nghĩ cả lũ sẽ trốn đi đâu được và trốn được bao xa?"
"Việc này thì....", Hàng Văn Trị câm bặt vì đúng là anh ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
A Sơn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, anh ta nhìn anh Bình với ánh mắt đầy vẻ hi vọng và nói: "Anh Bình, anh nghĩ cách đi,ở bên ngoài anh có nhiều anh em mà...."
Anh Bình hắng giọng dáp: "Bên ngoài có nhiều anh em thì được tích sự gì kia chứ? Tao có thể nói vụ vượt ngục cho bọn nó à? Bình thường vào thăm tù cũng toàn có bọn quản giáo kè kè bên cạnh đến thư từ qua lại cũng bị kiểm tra nên vụ này thì tao bó tay ".
A Sơn lắc đầu thất vọng, nhưng đúng là việc này không có cách nào làm được. Hàng Văn Trị cũng không nói gì, cảm giác như bị giội cả xô nước lạnh lên đầu vậy.
Đúng lúc không khí trở nên im lặng thì người cuối cùng gỡ rối luôn là Đỗ Minh Cường, hắn lên tiếng: "Việc tìm người tiếp ứng giao cho tôi, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa".
Hàng Văn Trị bỗng chốc mắt sáng rực, trong khi anh Bình vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt: "Mày định sắp xếp thế nào?"
Đỗ Minh Cường làm động tác đan tay vào nhau rồi nói: "Bây giờ cứ mỗi tuần sư phụ Thiệu lại đến để chở hàng, tôi có mối quan hệ rất tốt với ông ấy. Lần gặp mặt tới tôi sẽ thuyết phục để ông ấy tiếp ứng cho chúng ta".
Nhưng anh Bình cười khích một tiếng và nói: "Cái việc dính líu rến kiện tụng, tù tội thế này, mà mày bảo lão giúp một cái lão sẽ giúp ngay chắc? Người ta đang sống yên ổn thế cơ mà".
Nghe vậy Đỗ Minh Cường chỉ mỉm cười đáp: "Tôi từng giúp ông ấy một việc lớn, vì thế mà ông ấy sẽ không từ chối tôi đâu".
Anh Bình vẫn tỏ vẻ ngờ vực: "Không từ chối mày? Lão không khai mày ra là còn may đấy".
Hàng Văn Trị cũng không thấy vụ này khả thi cho lắm.Dù đúng là quan hệ giữa Đỗ Minh Cường và sư phụ Thiệu rất thân thiết, lúc làm việc hai người cũng hay nói nói cười cười nhưng dù thế nào đi chăng nữa, thân phận hai người cũng có sự khác biệt. Người ta là công dân nghiêm túc, sao có thể tham gia vào kế hoạch vượt ngục của mấy tên tội phạm nghiêm trọng cho được?
Lúc này, a Sơn lại đề nghị: "Hai ngày nữa chẳng phải đến ngày lão ấy vào đây lấy hàng sao? Cứ để cho nó thăm dò ý tứ lão già xem thế nào đã,chưa biết chừng lại được việc ấy chứ."
Anh Bình nghĩ ngợi một lúc thì thấy chắc cũng chỉ còn cách này mà thôi. Dù sao vụ tìm người tiếp ứng này, trừ lão Thiệu ấy ra thì học chẳng thể trông cậy vào ai được nữa,. Thế là,y lại hỏi thêm câu nữa: "Mày giúp lão ấy việc gì thế?"
Đến nước này rồi thì Đỗ Minh Cường cũng chẳng còn gì để che dấu nữa, hắn thành thực nói: "Sư phụ Thiệu bị bệnh tim nhưng ông ấy không có tiền làm phẫu thuật, thế nên toi đã cho ông ấy mấy vạn tệ để chữa bệnh".
Hàng Văn Trị lập tức làm chứng: "Đúng,ông ấy bị bệnh tim,mà còn không phải là bệnh nhẹ".
Anh Bình hạ giọng: "Hàm,nói vậy thì việc mày giúp đúng là ngang với ơn cứu mạng rồi".
Đỗ Minh Cường vẫn giữ vẻ chắc chắn kiên định ban đầu, hắn nói với giọng từ tốn: "Cứ để tôi thử xem sao. Nếu không được ta lại nghĩ cách khác ". Cuối cùng, anh Bình cũng tỏ thái độ yên tâm, y nói "Thế thì mày thử đi.Mày đã có ơn cứu mạng với lão,dù lão không chịu giúp cũng không đến mức khai ra bọn ta".
Sau khi thương lượng xong việc này, những gì cần bàn họ đã bàn hết, bốn người đành nhẫn nại chờ tới thứ sáu.
Đúng chiều thứ sau, sư phụ Thiệu lại đến để lấy hàng. Nhiệm vụ xếp hàng giúp bác lại là của Đỗ Minh Cường và Hàng Văn Trị. Nhưng hôm nay họ còn mục đích quan trọng hơn đó là làm sao để sư phụ Thiệu trở thành người tiếp ứng trong kế hoạch vượt ngục của bọn họ.
Thực hiện kế hoạch đã lên từ trước, hai người họ vẫn giữ trạng thái làm việc bình thường để tránh làm cho viên quản giáo đi theo giám sát công việc sinh nghi. Chỉ tới khi kiểm tra lại hàng hóa, Hàng Văn Trị mới cố tình tạo ra sai sót nho nhỏ, làm cho số lượng hàng đã giao không khớp với lượng hàng đã xuất kho. Viên quản giáo có phần sốt ruột nên chỉ tập trung quan sát Hàng Văn Trị kiểm hàng lần nữa. Nhân cơ hội đó,Đỗ Minh Cường kéo sư phụ Thiệu ra một góc để nói chuyện.
Phải mất đến mười mấy phút mới khớp xong lại số liệu. Xác nhận đó là do lỗi của Hàng Văn Trị, viên quản giáo cũng chỉ phàn nàn với anh ta mấy câu. Còn Hàng Văn Trị thì đương nhiên là cum cúp gật đầu nhận sai và không dám cãi lại câu nào, nhưng tâm tư của anh ta thì đang hướng về phía Đỗ Minh Cường và Sư phụ Thiệu. Chỉ thấy hai người họ vai kề vai đứng ở gần đầu xe,có vẻ nói chuyện rất hợp ý. Hàng Văn Trị vì thế mà cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cũng ngầm dự đoán sắp có kịch xem rồi.
Viên quản giáo kiểm tra xong bèn nói: "Xong rồi, ra đằng kia bàn giao một chút là kết thúc được rồi ". Hàng Văn Trị liền đêm giao nộp hóa đơn giao hàng cho sư phụ Thiệu. Sư phụ Thiệu nhận xong cũng không xem lại
Mà ném luôn vào trong cửa kính xe,sau đó vừa vẫy tay chào mọi người vừa ngồi vào ghế lái.
Nhân lúc tiếng nổ máy rất to, Hàng Văn Trị hỏi Đỗ Minh Cường: "Thế nào rồi? "
Hắn ta đáp: "Ổn rồi. Về phòng nói chuyện sau."
Hàng Văn Trị nghe vậy thì mừng rỡ nên cũng không hỏi gì thêm. Khi chiếc xe tải đi về phía cổng sắt của nhà tù thì hai người bọn họ cũng quay lại đẩy chiếc xe chuyển hàng về cùng với viên quản giáo.
Sau lúc phòng giam ngắt điện, cả bốn người của phòng giam 424 lại tụm lại một góc. Đỗ Minh Cường thông báo tình hình nói chuyện với sư phụ Thiệu lúc chiều cho mọi người nghe, hắn nói: "Tôi đã thuyết phục được ông ấy rôi. Ông ấy nhận lời giúp tôi nhưng tôi chỉ nói là có mình tôi vượt ngục thôi chứ không nhắc đến các anh."
A Sơn vừa nghe vậy đã nhảy dựng lên: "Thế bọn tao thì tính thế nào?"
Đỗ Minh Cường chỉ cười nhạt và giải thích: "Mấy người chỉ cần đi theo tôi là được, nhưng trước mắt chưa thể nói ra được vì nếu them mấy người các anh nữa e là sự việc khó thành".
Anh Bình hiểu ý Đỗ Minh Cường. Y cũng gật đầu nói: "Không nói cũng tốt, cứ để cho lão già "bước lên thuyền" đã rồi đến khi đó lão ta cũng không tự quyết được gì. Bất quá chúng ta cướp xe của lão thôi".
Không ngờ Đỗ Minh Cường nghe xong lại nói: "Bắt buộc phải cướp xe,đây là một phần trong kế hoạch của chúng ta ".
Anh Bình và hai người kia đồng loạt nhìn Đỗ Minh Cường với vẻ không hiểu lắm câu nói ấy của hắn. Thế là Đỗ Minh Cường đành giải thích tường tận rằng: "Tối hôm hành động, xe của sư phụ Thiệu do bị hỏng nên không thể không đỗ bên hồ ngoài trại giam để sửa. Đúng lúc ấy thì bốn người chúng ta bơi lên bờ cướp xe rồi trói ông ấy và bỏ lại bên đám cỏ ven hồ."
Hàng Văn Trị nghe vậy thì khẽ vỗ tay tán thưởng "Cách này hay đấy. Như thế sư phụ Thiệu sẽ không bị liên lụy".
Anh Bình cũng nói: "Ừ, chúng ta tự lái xe đi, như thế đỡ để lại cái đuôi cho cảnh sát tóm được". Kì thực y vốn định đến khi cần thiết sẽ giết cả sư phụ Thiệu để diệt khẩu, nhưng vì vướng Đỗ Minh Cường ở giữa nên làm vậy e là không ổn. Giờ Đỗ Minh Cường sắp xếp cho sư phụ Thiệu sạch tội như vậy, thì có khi lão già đó còn có thể giúp che mắt cảnh sát, cách này đúng là rất ổn.
Đỗ Minh Cường tiếp lời ngay: "Tôi nhờ sư phụ Thiệu chuẩn bị một ít tiền mặt và mấy bộ đồ lao động để trong xe.Đến lúc đó chúng ta lái xe ra khỏi thành phố, tìm một chỗ vắng vẻ vứt xe lại, rồi chia tiền và quần áo. Tiếp đó thì đường ai nấy đi đành chờ xem họa phúc mỗi người thế nào thôi."
Đám người nghe xong câu nói này thì im lặng không len tiếng, có lẽ đang nghĩ xem sau khi bỏ trốn mình sẽ đi đâu về đâu và làm gì. Tuy thiên hạ có rộng lớn thật đấy nhưng muốn trốn khỏi thiên la địa võng của cảnh sát thì đâu có phải chuyện đơn giản? Nhưng dù thế nào đi nữa,nếu thoát khỏi nhà tù đã là may mắn lắm rồi. Con đường sau này muốn ra sao thì ra, đúng là phải trông chờ vào số mệnh của mỗi người thôi.
Anh Bình cất lời phá tan không khí im lặng vừa rồi, y nói: "Thế bọn mày đã bàn kĩ xem ngày nào hành động chưa? "
Đỗ Minh Cường ngập ngừng giây lát đáp: "Tạm quyết định là thứ sáu tuần sau,tránh đêm dài lắm mộng ". Hắn tiếp tục nói: "Lỡ như có thay đổi gì thì vẫn còn cơ hội để bàn bạc với sư phụ Thiệu vào lần xếp hàng tuần tới ".
Anh Bình làm động tác kết thúc và chốt một câu: "Không thay đổi gì nữa. Quyết định là thứ sáu tuần sau đi". Y biết rằng việc này càng để lâu càng không ổn, thêm nữa phòng giam vẫn còn hai giường trống,lỡ như họ lại sắp xếp thêm phạm nhân mới vào đây ở thì lại có thêm kẻ ngoài cuộc. Vì vậy, họ bắt buộc phải hành động càng sớm càng tốt!
P/S: TIẾC QUÁ VIỆT NAM ƠI!