← Quay lại trang sách

Chương 9.10

A Sơn và Hàng Văn Trị cũng không có ý kiến gì khác.

Tiếp đó, bốn người lại bàn đi bàn lại chi tiết từng bước trong kế hoạch hành động của bọn họ. Họ đều là những người suy xét cẩn thận kĩ lưỡng, vì thế kế hoạch càng được mài dũa thì lại càng trở nên hoàn hảo, gần như là không có một sơ hở nào cả. Nhưng việc này mưu sự tại nhân mà hành sự tại thiên,đến lúc hành động thì chỉ cần có 50% tỉ lệ thành công đã là may mắn lắm rồi. Mọi người đều hiểu rõ tình thế ấy, nhưng mỗi người đều có lí do riêng để quyết liều một phen.

Anh Bình không thấy ánh mặt trời ở trong cái nhà tù này đã bao nhiêu năm rồi, y vốn không có ý định tái xuất giang hồ nữa. Nhưng thế giới bên ngoài bỗng có biến động to lớn, Đặng Hoa- kẻ luôn kìm hãm y đột nhiên mất mạng. Điều này thôi thúc trái tim vốn đã lạnh ngắt bấy lâu nay của y đập trở lại. Y phải thoát khỏi đây,nhân lúc còn chưa già,y phải gây dựng lại thiên hạ của mình.

A Sơn thì không có lý tưởng như anh Bình, nguyên nhân anh ta vượt ngục là để bảo toàn tính mạng. Vì chỉ cần ngày nào còn bị nhốt trong trại giam này thì mãi là dây xích trói chặt khiến anh ta không thể thoát ra được. Dạo trước, anh ta mạo hiểm đổ hết vụ án đó lên đầU Hắc Tử. Trương Hải Phong đương nhiên sẽ dàn xếp vụ này đâu ra đấy, nhưng dù sao quyền phúc thẩm vẫn nằm trong tay đội Cảnh sát hình sự. Đến khi bị phát hiện ra thì coi như tự thiêu mình! Nhân cơ hội này tẩu thoát, dù thế nào đi chăng nữa cũng thử liều một phen.

Còn nguyên nhân Đỗ Minh Cường vượt ngục thì có vẻ không đầy đủ lắm. Vì dù gì hắn cũng là phạm nhân chịu án nhẹ nhất trong bốn người họ. Thế nên nếu hắn vượt ngục thì nguy hiểm có vẻ còn nhiều hơn được lợi. Anh Bình cũng từng nghi ngờ về điểm này, nhưng Đỗ Minh Cường chỉ cười mà không nói gì. Sau đó anh Bình cũng không hỏi nhiều thêm,vì không cần biết là tên tiểu tử này có mục đích gì, chỉ cần có hắn là đồng bọn cũng vẫn tốt hơn là làm đối thủ của nhau. Nếu hỏi nhiều e là hắn sẽ thay đổi ý định vượt ngục, lúc đó tình hình sẽ lại xấu đi mà thôi.

Là người phát động kế hoạch lần này lên tất nhiên quyết tâm vượt ngục của Hàng Văn Trị là kiên định nhất. Anh ta bị ngồi tù oan,còn nhận mức án chung thân,trong khi nhà vẫn còn mẹ già đau yếu không đi lại được... Tất cả lí do này đều đủ làm người khác tin rằng: chỉ có vượt ngục là lối thoát duy nhất giúp anh ta làm lại cuộc đời.

Đêm ấy không một ai ngủ yên cả. Kế hoạch đã định ra rồi thì có nghĩa là học không còn đường lui nữa. Một tuần sau, vận mệnh của họ sẽ có bước ngoặt mới, đó là thiên đường hay địa ngục? Mỗi người đều trở mình trằn trọc khi cố dự đoán về sô phận của chính mình.

May mà ngày hôm sau là thứ bảy, không phải lao động sản xuất gì cả, nên đêm hôm trước dù ngủ không ngon giấc cũng không ảnh hưởng mấy đến họ. Chỉ có Hàng Văn Trị xem ra có chút khổ não: vì khi mọi người được hoạt động tự do thì mình anh ta bị gọi đi. Nguyên nhân do đâu thì sớm đã chẳng phải là bí mật gì rồi, chắc chắn lại bị Trương Hải Phong gọi đi kèm bài tập cho con trai anh ta rồi.

Hàng Văn Trị theo viên quản giáo đến phòng làm việc của Trương Hải Phong, Trương Thiên Dương quả nhiên đã ở đó đợi anh ta. Thế là hai người lại thảo luận những bài tập khó tích tụ trong tuần này. Trương Hải Phong hoàn toàn tin tưởng Hàng Văn Trị nên anh ta mới cố tình đi thị sát một lượt trại giam để nhường không gian yên tĩnh lại cho Hàng Văn Trị kèm con trai mình học.

Gần đến giờ cơm trưa, Trương Hải Phong mang về ba xuất cơm từ nhà ăn, thế là ba người ăn hết luôn ở văn phòng. Vừa ăn anh ta vừa kiểm tra tình hình học tập của con mình thì thấy có tiến triển nên vô cùng hài lòng. Thế là, anh ta nói với con trai như để khen thưởng: "Lát nữa ăn xong con tự ra ngoài sân chơi nhé. Nhưng không được nghịch ngợm cũng không được chạy ra khu trại giam sau đâu đấy ".

Trương Thiên Dương thích thú vỗ tay hoan hô rồi vội vàng và mấy miếng cơm rồi một mình xuống tầng chơi. Đợi con trai đi rồi, Trương Hải Phong mới nói với Hàng Văn Trị: "Có vài vấn đề tôi muốn tìm hiểu qua anh"

Hàng Văn Trị buông đũa,ngồi thẳng lưng và nói: "Sếp cứ hỏi"

Trương Hải Phong " ừm" một tiếng rồi tiếp tục ăn cơm đồng thời buông một câu: "Mấy hôm nay, tâm trạng Đỗ Minh Cường thế nào?"

Hàng Văn Trị cười thầm và hỏi lại anh ta: "Sao sếp không hỏi thẳng tôi là: trong lòng hắn có phải cũng vẫn đầy thù hận hay không?"

Câu này đúng là đã nói trúng y của Trương Hải Phong nên anh ta hơi kinh ngạc,ngẩng

đầu nhìn Hàng Văn Trị. Thế nhưng, kẻ ngồi đối diện thì chỉ nhìn chằm chặp vào anh ta, ánh mắt không hề có chút kiêng nể nào.

Sắc mặt Trương Hải Phong hơi khác,anh ta nhai từ từ thức ăn còn trong miệng,một lúc sau mới hỏi với giọng trầm xuống: "Ý anh là gì?"

Hàng Văn Trị đáp: "Hôm đó ở hội trường lớn, tôi đã nghe thấy câu uy hiếp của Đỗ Minh Cường với sếp. Tôi cũng rất hiểu con người hắn. Hơn nữa tôi còn biết một điều, đó là....." anh ta khẽ chớp mắt và nói với một giọng đầy chế giễu: "Sếp sợ rồi!"

Trương Hải Phong không thể ngờ rằng đối phương lại có thể nói ra những lời hỗn xược như vậy. Anh ta đột nhiên tức giận, đập đũa xuống mặt bàn và nói: "Hàng Văn Trị, tôi thấy anh hơi thông minh quá mức rồi đấy".

Thế nhưng Hàng Văn Trị cũng không hề sợ hãi trước thái độ ấy của đối phương, anh ta vẫn điềm nhiên ngồi dựa vào ghế và nói: "Tôi không hề thông minh, chỉ là sếp không được sáng suốt cho lắm mà thôi. Nếu tôi là sếp, tôi sẽ chẳng bao giờ động tới kẻ như Đỗ Minh Cường. Vì hắn là tội phạm ngắn hạn, không giống với các phạm nhân khác. Sếp ở đây dù có lợi hại tới mấy thì cũng chẳng trị được hắn bao lâu".

Trương Hải Phong nghe vậy tức tới nỗi cười to và nói: " Tôi không trị được hắn? Ha ha! Thôi được, cứ cho là tôi không trị được hắn, thế tôi trị anh được chứ? Tôi cũng lấy làm lạ, dựa vào cái gì mà mấy người các anh to gan vậy? Không lẽ anh cũng quên thân phận của mình là gì rồi sao?"

Hàng Văn Trị nói: "Tôi rất rõ thân phận của mình", anh ta tháo cặp kính đang đeo trên mắt ra nghịch một lúc, rồi đột nhiên nói với Trương Hải Phong rằng: "Sếp không trị nổi tôi đâu".

Nghe tới đây thì Trương Hải Phong trợn trừng mắt nhìn Hàng Văn Trị như một kẻ xa lạ chưa từng quen biết. Chính trong vài phút ngắn ngủi ấy, con người này đã co một sự thay đổi khó lường. Lúc này đây, anh ta chỉ ngồi cầm một tờ giấy ăn lên để lau mắt kính, thái độ nhàn nhã chẳng khác gì dân văn phòng ngồi bàn giấy uống cà phê cả. Nhưng Trương Hải Phong quả thực không tài nào hiểu nổi: tên khổ tù bé nhỏ yếu đuối thường ngày sao giờ lại có thể có thái độ nhàn nhã khác lạ đến thế?

Hàng Văn Trị lau kính xong lại đeo lên, ánh mắt anh ta dường như sáng hơn nhờ mắt kính sạch bóng. Sau đó anh ta mới bắt đầu giải thích những thắc mắc lúc này của Trương Hải Phong.

Anh ta kể câu chuyện của mình với một giọng bình thản lạnh lùng: "Chắc chắn sếp cũng biết tôi bị phán tội cướp của nên mới phải vào đây. Có một con đàn bà, nó nợ tôi rất nhiều tiền. Lúc tôi gặp nó để đòi tiền nợ thì đã dùng dao. Cũng bởi không có bất cứ thứ gì chứng minh cho món nợ trước đó nên tôi mới phải chịu tội nặng như vậy".

Truyện này thì Trương Hải Phong tất nhiên biết, anh ta thầm nghĩ chắc do tên tiểu tử này bị oan nên mới có thái độ như vậy. Nhưng giờ nói ra những điều này thì có tác dụng gì đâu? Đã đến nơi này thì phải chấp nhận số phận, tập sống thích nghi với môi trường ở đây mới là con đường đúng đắn nhất. Vừa nghĩ, Trương Hải Phong vừa không rời mắt khỏi gương mặt Hàng Văn Trị, anh ta nghi ngờ đối phương có lẽ do phải chịu áp lực tâm lý quá lớn nên não có chút vấn đề.

Nhưng, rõ ràng là Hàng Văn Trị có suy nghĩ khác. Anh ta bỗng cười rồi nói: " Nếu có một ngày con đàn bà đó thừa nhận nó từng nợ tiền tôi, thì tội danh của tôi sẽ không được thành lập phải không?"

Trương Hải Phong cuối cùng cũng nghe ra chút ý tứ của anh ta, liền đoán: "Cô ta hối hận rồi à?"

Hàng Văn Trị đẩy kính lên nói tiếp: "Sếp nghĩ vẫn còn đơn giản đôi chút. Thực tế là tôi đã khống chế nó, tôi để nó báo cảnh sát nhằm dụ cảnh sát tới bắt tôi. Tương tự, nếu tôi để nó phản cung thì nó sẽ làm theo, sau đó tôi hoàn toàn có thể rời khỏi nơi này được".

Đối phương càng nói rõ thì Trương Hải Phong càng cảm thấy hồ đồ. Trong đầu anh ta chỉ thấy một mớ hỗn độn, như bị mây đen bao phủ vậy.

Trong khi đó, Hàng Văn Trị vẫn không ngừng lời: "Cho nên, anh không trị nổi tôi, cũng giống như không trị nổi Đỗ Minh Cường vậy ".

Tạm thời Trương Hải Phong chỉ có thể rút ra một kết luận, anh ta nói: "Các người cố tình tạo án giả à?".

Nhưng sau khi động não và bình tâm lại, anh ta biết mình không được chạy theo lối suy nghĩ của đối phương, như thế quá bị động, mà trước hết cần phải vững tâm để còn chờ thời cơ phản công lại. Mới nghĩ tới đây, anh ta liền lạnh nhạt nói: "Tôi sẽ báo lên cơ quan chức năng. Không cần biết anh có mục đích gì, mời anh ra khỏi trại giam của tôi trước. Ở đây chỉ nhận những người nên nhận. Còn chuyện riêng giữa anh và người đàn bà đó thì mời đi nói với đội trưởng La Phi bên đội cảnh sát hình sự ấy".

Hàng Văn Trị hơi rướn người về phía trước đồng thời nói nhỏ: "Tôi mà gặp đội trưởng La thật,thì những gì tôi nói sẽ không chỉ có chuyện này đâu. Tôi còn muốn nói về cái chết của Tiểu Thuận, còn cả vụ án mạng mà anh đổ tội lên người Hắc Tử nữa".

Lòng Trương Hải Phong bỗng chốc nặng trĩu. Anh ta biết là mình đã gặp phải đối thủ đáng gờm rồi, mà không may là kẻ đó đã nắm được điểm yếu của mình rồi. Nhưng điều đáng sợ hơn cả là tới giờ phút này anh ta vẫn chưa hiểu con sói đội lốt cừu kia rốt cuộc muốn làm gì.

P/S: ĐĂNG CHO NGÀY MAI NHÉ! TUẦN MỚI VUI VẺ!