Chương 9.11
P/S: PHẦN CUỐI CHƯƠNG 9 NHÉ!
Hàng Văn Trị như đoán được ý đối phương, bèn hỏi: "Sao anh không hỏi mục đích của tôi là gì? Tại sao tôi phải tự tạo án giả để đẩy mình vào cái nơi ngục tù quỷ quái này?"
Trương Hải Phong nghe vậy chỉ im lặng chờ đợi vì đối phương đã tự vấn như vậy thì ắt sẽ tự đáp.
Quả nhiên, chỉ sau giây lát, Hàng Văn Trị không đợi được nữa bèn khẽ cười và nói: "Đáng nhẽ anh nên hỏi tôi mới phải, vì sau đó anh sẽ không còn căng thẳng như thế này nữa. Vì mục đích của tôi và lợi ích của anh là một, thực sự chúng ta là chiến hữu trên cùng một trận tuyến". Trương Hải Phong "hừm" một tiếng rồi nói: "Thế thì đừng vòng vo nữa, nói rõ ra xem nào".
Đột nhiên ánh mắt Hàng Văn Trị có phần nghiêm nghị và lộ rõ tia nhìn dữ dằn đáng sợ, sau đó anh ta nghiến răng và nói: "Tôi hận Đỗ Minh Cường".
Đáp án này quả thực quá bất ngờ khiến cho Trương Hải Phong có phần khó hiểu, anh ta đành hỏi: "Tại sao?"
Hàng Văn Trị không muốn nói nhiều, chỉ đáp: "Lý do tại sao không quan trọng, quan trọng hơn cả là chúng ta giờ chung lợi ích".
" Buồn cười!", Trương Hải Phong lạnh lùng bác bỏ "Tôi với anh thì có lợi ích gì chung kia chứ?"
Hàng Văn Trị nói với giọng từ tốn, không nhanh không chậm: "Anh chắc chắn không muốn để Đỗ Minh Cường rời khỏi đây vì hắn đã hận anh ta tới tận xương tủy. Anh đã phá hoại vật mà hắn yêu quý nhất đó là cái máy CD. Anh không biết đồ vật đó quan trọng như thế nào đối với hắn đâu.Hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho anh và sẽ báo thù.Còn mục tiêu của hắn thì chính là cậu con trai yêu quý của anh".
Những thớ thịt trên mặt Trương Hải Phong như hơi co rút lại. Ánh mắt anh ta dừng ở mặt bàn đằng xa,trên đó là quyển vở bài tập của con trai, nhìn những dòng chữ trên tờ bìa quyển tập, bỗng những câu nói mà Đỗ Minh Cường hôm ấy nghiến răng nói văng vẳng bên tai: "Trương Thiên Dương, phòng 203 tòa nhà số 2, lớp 5-2, trường tiểu học Phan Hà".
Ánh mắt Hàng Văn Trị cũng dõi theo hướng nhìn của Trương Hải Phong, sau đó anh ta điềm nhiên nhoẻn miệng cười và nói: "Xin lỗi, tôi không hề cố ý để cho Đỗ Minh Cường nhìn thấy địa chỉ này. Thiên Dương là đứa bé ngoan,tôi cũng không muốn làm hại thằng bé".
Đôi tay Trương Hải Phong nắm chặt lại, gõ mạnh lên mặt bàn, anh ta nói: "Có tôi ở đây, ai dám động đến con trai tôi?"
Hàng Văn Trị lắc đầu trông có vẻ nghiêm trọng, hình như đang thương hại Trương Hải Phong, anh ta nói: "Đúng là anh không hiểu gì về Đỗ Minh Cường cả. Nhưng ít nhất anh cũng từng nghe nói về những việc hắn đã làm chứ? Hắn chưa từng thất bại khi giết bất cứ một ai cả".
Trương Hải Phong không nói gì, nhưng bàn tay anh ta đang nắm chặt trên mặt bàn thì gần như dần run lên. Đúng vậy, anh ta từng nghe qua về chuyện của Đỗ Minh Cường, nghe nói hắn chính là tên sát thủ Eumenides đáng sợ mà trên mạng vẫn lan truyền bấy lâu nay. Cũng chính vì thế mà đội trưởng Cảnh sát hình sự La Phi mới đưa hắn tới khu trại giam số 4 này. Bản thân Trương Hải Phong không sợ hãi hắn, nhưng khi con trai mình cũng bị lôi vào trận chiến này thì anh ta không có cách nào kìm nén được nỗi sợ hãi trong lòng đang sôi âm ỉ.
Hàng Văn Trị lúc này mới đưa tay ra nắm chặt lấy nắm đấm của Trương Hải Phong và thuyết phục: "Tôi có thể giúp anh ngăn chặn hắn".
Dù biết rất rõ đối phương đang muốn dẫn dụ mình nhưng Trương Hải Phong gần như đã bị lấn sâu vào không thể tự mình rút chân ra được, anh ta không kìm được nên hỏi: "Bằng cách nào?"
Hàng Văn Trị lại tiến gần tới phía Trương Hải Phong nói: "Rất đơn giản", sau đó anh ta bỗng nhả ra ba chữ: "Giết chết hắn!"
Trương Hải Phong trừng mắt đáp: "Anh đùa tôi đấy hả. Đây là nhà tù của Đảng cộng sản, không phải là pháp trường tư nhân".
Hàng Văn Trị chớp mắt, ánh mắt bỗng lanh lẹ hơn,anh ta nói: "Tôi có thể giúp anh".
Trương Hải Phong đương nhiên là không tin, anh ta hỏi vặn lại: "Anh mà khử được nó à? Anh đừng gây thêm rắc rối cho toi là được! Còn chưa kể vụ cái chết của Tiểu Thuận cũng đủ làm tôi sứt đầu mẻ trán rồi. Giờ mà còn xảy ra chuyện gì nữa, chưa biết chừng đến tôi cũng vào nhà lao bóc lịch mất".
Hàng Văn Trị giải thích: "Sếp Trương, anh hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi chỉ muốn giúp anh tìm lý do để giết hắn mà thôi. Sếp giết hắn, không những sẽ không gặp rắc rối gì mà còn lập được công lớn đấy. Thậm chí còn có thể có cơ hội được điều động lên cấp cục,theo đuổi tiền đồ rộng mở của sếp".
Trương Hải Phong có chút động lòng. Anh ta trầm ngâm giây lát, ánh mắt lại một lần nữa nhìn sang cuốn vở bài tập của con trai, cuối cùng anh ta cũng cất tiếng: "Anh có thể tìm được lý do gì?"
"Vượt ngục!", Hàng Văn Trị cười tỏ vẻ rất chắc chắn rồi hỏi: "Sếp thấy lý do này đã đủ chưa?"