Chương 10 Long Ngư Yến
CHƯƠNG 10.1
Khu biệt thự Thiên Tử Sơn Trang là lãnh địa tư nhân tôn quý, cao cấp vào loại bậc nhất ở trong cả tỉnh thành. Mỗi một căn biệt thự sang trọng ở đây đều tượng trưng cho thân phận và địa vị. Còn căn biệt thự ba tầng nguy nga tráng lệ nhất ở góc phía bắc của hồ nước trung tâm chính là nhà của Đặng Hoa.
Hai mẹ con đang nắm tay nhau di xuống bậc thềm trước cổng căn biệt thự. Người phụ nữ đó tầm gần trung niên, phong thái nho nhã uyển chuyển, song đuôi mắt vẫn không giấu được những nếp nhăn tích lại theo năm tháng. Cô bước chầm chậm tới lề đường rồi buông tay con trai ra,một mình ngoảnh lại đối diện với cánh cổng. Đôi mắt đẹp của cô long lanh hơn khi ánh sáng chiếu vào, để lộ ra thần sắc lưu luyến không nỡ rời xa.
Một chiếc xe màu đen đã chờ sẵn gần đó. Người thanh niên ngồi ở ghế lái phụ trong xe bước ra, anh ta đi nhanh tới bên người phụ nữ khẽ nói: "Mời phu nhân lên xe!"
Người phụ nữ nhắm nghiền mắt rồi ngầm thở dài. Cô chính là vợ của Đặng Hoa, là chủ nhân của căn biệt thự này. Chính trong lúc cô nhắm mắt lại, tất cả vinh hoa phú quí bỗng chốc tan dần như bong bóng xà phòng, chỉ còn những hồi ức tàn dư sót lại trong tim ?.
Một cánh tay yếu đuối đỡ người phụ nữ làm cho cô định thần lại và như được kéo trở về với thực tại. Cậu bé đưa tay đỡ cô chính là con trai của Đặng Hoa tên Đặng Tiễn. Trái ngược với tính cách ngang ngược bá đạo của bố mình, Đặng Tiễn lại rất nho nhã và có phần yếu đuối. Có lẽ là do gần mẹ thời gian dài nên tính cách cậu mới vậy.
Vợ Đặng Hoa quay người lại, khi nhìn thấy Đặng Tiễn, ánh mắt cô khôi phục lại chút sinh khí. Bất cứ khi nào, con trai cũng luôn là tài sản quý giá nhất của người mẹ, chỉ cần không mất đi thứ tài sản quý giá ấy thì người mẹ sẽ luôn có lí do để tiếp tục kiên cường mà sống.
Hai mẹ con nắm lấy tay nhau,dìu nhau đi về chỗ đỗ xe. Người thanh niên đứng chờ van đường vội đi trước để giúp họ mở cửa xe,người thanh niên đó chính là A Hoa, nô bộc trung thành của nhà họ Đặng.
Đợi hai mẹ con họ ổn định chỗ ngồi trên xe xong, A Hoa mới đóng cửa lại rồi đi vòng qua đầu xe để đến chỗ ngồi vào ghế lái. Xe vốn đã khởi động từ trước nên anh ta chỉ cần khẽ gạt cần số là xe bon bon về phía trước.
Chiếc ô tô con cứ thế xuyên qua khu biệt thự cảnh đẹp như tranh ấy,hàng cây xanh và hoa cỏ hai bên đường cứ như những thước phim lần lượt lướt qua. Đặng Tiễn áp mặt vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài một lúc, sau đó đột nhiên nói nhỏ: "Mẹ,con không muốn đi".
Người phụ nữ không lên tiếng, chỉ rướn người sang để chắn bớt tầm nhìn của con trai và ôm lấy con, cằm cô áp chặt vào phía sau gáy Đặng Tiễn.
A Hoa nhìn qua gương chiếu hậu thấy vậy bèn nói: "ở nước ngoài thích lắm. Từ người lớn đến trẻ con ở đó đều rất lịch sự, chỗ nào cũng có KFC với McDonald, môi trường cũng trong lành, trời xanh ngắt mà người lại ít chứ không giống như trong nước, đi đến đâu cũng đinh tai nhức óc".
Trước viễn cảnh đầy mê hoặc như vậy mà Đặng Tiễn không một chút xao động. Thế là A Hoa đành im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: "Ra nước ngoài thì em có thể chơi thoải mái tự do, được chơi với các bạn cùng trang lứa mà cũng sẽ không có người cả ngày cứ đi theo sau bảo vệ nữa".
Nghe đến đây, cuối cùng Đặng Tiễn cũng lộ chút vẻ chờ đợi, cậu bé quay đầu sang nhìn mẹ rồi như trưng cầu ý kiến, cậu hỏi: "Thật không hả mẹ?"
Vợ Đặng Hoa gật đầu rồi khẽ vén mấy sợi tóc mai rối tung của con trai với tình yêu thương vô hạn.
Đặng Tiễn quay cả người lại, hai tay bám lấy sau ghế lái rồi ghé đầu lên phía trước hỏi A Hoa: "Anh Hoa ơi, ở nước ngoài thích vậy sao anh không đi cùng với mẹ con em?"
A Hoa hơi ngây người rồi cười đáp: "Anh không đi đâu, ở nước ngoài cũng có một anh đang chờ hai mẹ con em. Anh ấy sẽ chăm sóc em và mẹ".
Đặng Tiễn chớp mắt rồi lại hỏi mẹ đang ngồi bên cạnh: "Anh nào ở nước ngoài thế hả mẹ?"Vợ Đặng Hoa dịu dàng đáp: "Là anh Đại Dương, con gặp anh ấy từ hồi con còn nhỏ lắm,con nhớ không?"
Ánh mắt Đặng Tiễn có chút mơ màng, cậu cố lục lại trí nhớ một lát nhưng cũng không nhớ nổi, đành hỏi A Hoa: "Anh ấy có lợi hại như anh không?"
" Anh ấy lợi hại hơn anh nhiều ấy chứ. Anh ấy là tiến sĩ của trường đại học Stanford. Anh ấy sẽ giúp em đi học trường đại học tốt nhất, còn dạy em rất nhiều kiến thức có ích, sau này em có thể trở thành một nhà khoa học. Chẳng phải em muốn làm một nhà khoa học sao?" Vừa nói A Hoa vừa lái xe ra khỏi Thiên Tử Sơn Trang. Con đường lớn phía trước mặt là đường đến sân bay.
Ánh mắt Đặng Tiễn dường như rất tập trung, cậu đang thử tưởng tượng ra cái cảnh anh Đại Dương còn lợi hại hơn cả A Hoa đó, rồi lại bắt đầu tưởng tượng ra cuộc sống hoàn toàn mới sắp tới.
Lúc này vợ Đặng Hoa đột nhiên cất tiếng hỏi: "A Hoa, cậu cũng có thể ra nước ngoài, tại sao không đi cùng mẹ con tôi?"
A Hoa lắc đầu, đáp: "Tôi đi làm gì chứ? Bên đó hoàn toàn không hợp với tôi. Anh Đại Dương sẽ bảo vệ hai mẹ con chị bằng cách riêng của anh ấy, hai mẹ con không cần phải sống trong sợ hãi từng ngày nữa. Chẳng phải đây là cuộc sống chị vẫn hằng mong muốn sao? Nếu tôi đi theo có khi còn liên lụy đến hai mẹ con chị đó".
Vợ Đặng Hoa nghe vậy thì không nói thêm gì nữa. Quả thực trải qua bao nhiêu sóng gió bão táp, cô đã không còn phân biệt được rõ A Hoa rốt cuộc là đang bảo vệ hai mẹ con cô hay là đang phá hủy cuộc sống của chính họ nữa.
Sau khoảng khắc im lặng, A Hoa nói với giọng hơi thều thào: "Bây giờ tôi cũng hiểu vì sao lúc đầu Đặng Tổng lại chia cách mấy anh em chúng tôi rồi, còn không cho phép chúng tôi gặp riêng nhau nữa".
Vợ Đặng Hoa chỉ "ừ" một tiếng.
A Hoa nói tiếp: "Đặng tổng muốn mở lối sau cho hai mẹ con chị. Mấy anh em chúng tôi càng xa nhau thì sau này mẹ con chị càng có nhiều lựa chọn. Cũng như hiện giờ, cho dù mẹ con chị muốn có cuộc sống thế nào đi nữa thì đều có thể tìm được người tin cậy. Còn tôi chỉ là một lựa chọn trong số đó, nếu mẹ con chị đã quyết định rời khỏi nơi đây thì sao còn phải lưu luyến? Tôi thì đương nhiên sẽ tìm được bến đậu cho mình. Và khi Đặng tổng chọn tôi làm vệ sĩ thân cận, tôi đã chọn được bến đậu đó rồi".
Vợ Đặng Hoa cứ thế nhìn bóng lưng A Hoa. Đôi tay anh ta nắm chặt lấy vô lăng, vô cùng có lực, anh ta chưa từng do dự trước bất cứ con đường phía trước nào. Chỉ có tràng hạt đeo trên tay phải anh ta là không ngừng lay động.
Vợ Đặng Hoa cũng biết mình không có cách nào thay đổi được quỹ đạo của anh ta. Cô chỉ biết cười gượng rồi lại đổi sang chủ đề khác: "A Trị đâu? Chúng tôi phải đi rồi mà không thấy cậu ấy đến tiễn nhỉ".
A Hoa đắn đo giây lát rồi trả lời: " Cậu ta không tiện đến. Khi Đặng tổng tiễn cậu ta đi đã căn dặn rằng, sau này nếu không có trường hợp gì đặc biệt thì không được phép tiếp cận hay qua lại gì với người của Tập đoàn Long Vũ nữa".
" Hôm nay còn không phải ngày đặc biệt sao?", vợ Đặng Hoa thầm nghĩ trong lòng nhưng cô không hề nói ra.
Hai giờ đồng hồ sau đó, A Hoa tiễn vợ con Đặng Hoa lên máy bay tới Mỹ. Một gánh nặng trên vai anh ta coi như đã được đặt xuống. Tin rằng, người anh em Đại Dương hiện đang ở Mỹ sẽ lo liệu được hết mọi việc sau đó. Dù hai người họ đã không gặp nhau hơn mười năm nay, nhưng A Hoa vẫn rất tin tưởng người anh em của mình.
Mặc dù vậy anh ta vẫn còn một gánh nặng khác,nếu không giải quyết được thì sẽ chẳng thể nào yên tâm đi làm việc mình muốn.
Sau khi ra khỏi sân bay, A Hoa phóng xe đi thẳng về bệnh viện Nhân Dân tỉnh. Vừa đến cửa phòng bệnh, anh ta đã nhìn thấy Mã Lượng đang ngồi ôm gối trên ghế nhựa ngủ gật, cậu ta ngủ say tới nỗi đầu nghieng miệng méo. Anh ta bèn bước tới và đá cho Mã Lượng một phát.
Mã Lượng bừng tỉnh trong mơ,vừa dụi mắt nhìn thấy A Hoa đã nhảy dựng lên và nói: " A Hoa, anh đến rồi ạ", cậu ta vừa nói vừa lấy tay lau nước miếng ở khóe miệng.
A Hoa nói: "Bảo cậu trông Minh Minh cậu lại trốn ra ngoài ngủ là sao?"
Mã Lượng vừa gãi đầu vừa nói: "Dạ, em bị Minh Minh đuổi ra ngoài ạ, mà cô ấy cả ngày nay chưa ăn gì rồi ạ". A Hoa nheo mày nói: "Có chuyện gì vậy?"
Mã Lượng hất cằm về phía phòng bệnh, nói: " Anh vào xem thì biết."
A Hoa cũng không đấu khẩu với Mã Lượng nữa, anh ta mở cánh cửa phòng bệnh khép hờ rồi tiến vào bên trong. Nhưng chỉ thấy Minh Minh đang nằm quay lưng ra ngoài trên giường bệnh, nhìn như đang có gì ấm ức trong lòng. Trên mặt tủ,trước giường bệnh có một xuất cơm bệnh nhân.
A Hoa sờ vào nắp hộp cơm thấy chẳng còn chút hơi ấm nào nữa. Thế là anh ta mang hộp cơm cho vào lò vi sóng được trang bị trong phòng bệnh để hâm nóng.
Minh Minh dù không quay người lại nhưng đã nghe được có người vào phòng bệnh nên bèn mở miệng nói: "Tôi đã nói rồi, trừ phi các người mang gương vào đây cho tôi,nếu không tôi sẽ không ăn cơm đâu". Vì họng đang rát nên giọng nói Minh Minh hơi khàn,không còn là giọng nói trong trẻo lảnh lót và vang như tiếng chuông bạc ngày nào nữa.
A Hoa ngây người ra hỏi: "Gương?" vì anh ta không ngờ được hóa ra Minh Minh không chịu ăn cơm lại là vì đòi hỏi điều này. Còn cô ấy thì đã nhận ra giọng nói của A Hoa nên mừng rỡ quay người lại rồi gọi: "Anh Hoa!"
A Hoa nhìn khuôn mặt của Minh Minh và hỏi: "Em muốn có gương hả?". Đó là một khuôn mặt khiến cho người ta không dám nhìn chính diện. Nhưng khuôn mặt như thế này A Hoa cũng không phải mới gặp lần đầu. Từng có người, nét mặt hắn còn khủng khiếp hơn gương mặt của Minh Minh hiện giờ rất nhiều. Mà mỗi khi nghĩ tới hắn nỗi căm ghét và sự thù hận lại trào dâng trong lòng A Hoa.
Tất nhiên mỗi khi nhìn thấy Minh Minh, A Hoa lại có một thứ cảm giác hoàn toàn khác. Đó là sự xót xa và đâu nhói luôn níu kéo con tim anh ta. Cảm giác này vô cùng đặc biệt, A Hoa chưa từng cảm nhận trước đó. Ngay cả khi Đặng Hoa chết ngay trước mắt mình, anh ta cũng không hề có cảm giác đó.
Minh Minh trả lời một cách chắc chắn: " Em muốn có gương, em cũng có quyền được biết mình bây giờ trông như thế nào chứ?"A Hoa lặng lẽ nhìn Minh Minh. Nếu chỉ nhìn biểu cảm trên gương mặt thì chẳng thể nào biết được trong lòng anh ta đang nghĩ gì, tâm trạng ra sao.A Hoa đáp: "Đúng vậy, em có quyền này, nhưng em không thể lấy việc tuyệt thực ra để làm quân cờ đòi quyền lợi thế được. Em phải ăn cơm đã. Đợi em ăn xong, anh sẽ mang cho em một cái gương nhé".
Đúng lúc A Hoa nói xong những lời này thì lò vi sóng cũng ngừng quay. Anh ta tận tay mang xuất cơm cho bệnh nhân đặt tận giường của Minh Minh. Ánh mắt cô dõi theo anh ta, giống như một đứa trẻ gặp được người thầy kính mến của mình vậy. Nỗi oán hận của cô cũng vì vậy mà tan biến từ lúc nào không biết. Minh Minh chỉ lầm bầm hỏi: " Anh sẽ không gạt em đấy chứ?"
A Hoa trả lời rất nghiêm túc: " Anh chưa từng biết lừa gạt ai bao giờ cả". Sau đó, anh ta cúi mình xuống, nhẹ nhàng đỡ lấy phần gáy của cô rồi khẽ nâng cô ngồi dậy. Minh Minh hơi nhắm mắt, trên gương mặt không hoàn chỉnh của cô vẫn hé chút nụ cười. Lúc A Hoa mang hộp cơm nóng hổi đặt vào tay cô, cô lập tức ngoan ngoãn nhận lấy và nói: "Em tin anh, chỉ cần em ăn hết phần cơm này, anh sẽ cho em một chiếc gương".
A Hoa gật đầu. Nhìn thấy Minh Minh xúc thìa cơm đầu tiên đưa vào miệng. A Hoa liền đứng dậy đi về phía cửa phòng bệnh. Trong lúc Mã Lượng đang dài cổ ngóng vào phòng bệnh thì A Hoa tiến tới và nói với cậu ta: "Cậu đi tìm một chiếc gương lại đây".
"Gì cơ ạ?", Mã Lượng vì hơi bất ngờ nên đột ngột lùi về sau một bước rồi hỏi lại: "Anh định đưa gương cho cô ấy thật ạ? Giờ mà soi gương thấy bộ dạng hiện giờ của chính mình, chắc cô ấy sẽ phát điên lên mất".
A Hoa hơi chau mày và nói: "Bảo cậu đi lấy thì cứ đi lấy đi", Mã Lượng không dám nói thêm lời nào nữa, chỉ lè lưỡi rồi tức tốc chuẩn bị đi. Cậu ta thao tác vô cùng nhanh nhẹn linh hoạt, chưa đầy hai,ba phút sau đã lấy được một chiếc gương nhỏ hình tròn từ phòng trực của y tá, rồi lại vội vàng đưa tận tay A Hoa. Anh ta cầm chiếc gương quay về phòng bệnh, nhưng chưa đưa ngay cho Minh Minh mà ngồi xuống cạnh giường nhìn cô ăn cơm.