← Quay lại trang sách

Chương 10.2

Cuối cùng thì Minh Minh cũng ăn xong, cô đặt hộp cơm sạch nhẵn lên trên tủ ở đầu giường sau đó nhìn A Hoa. Dù cô không nói gì nhưng dụng ý đã vô cùng rõ ràng.

A Hoa hỏi: "Em chắc chắn chứ? Em thực sự muốn soi gương à?"

Minh Minh khẽ há miệng như đang cười khổ sở rồi nói: "Lẽ nào em có thể vĩnh viễn không soi gương sao?"

Nghe vậy, A Hoa cũng không nói gì thêm nữa, anh ta đưa chiếc gương cho Minh Minh. Cô đưa hai tay ra cầm chặt chiếc gương rồi từ từ lật lại cho tới lúc thấy gương mặt méo mó đáng sợ của mình trong gương.

A Hoa những tưởng Minh Minh sẽ la hét, sẽ khóc lóc. Thế nhưng, cô ấy không hề như vậy. Anh ta chỉ thấy đôi bàn tay như cành cây khô ấy bỗng rung lên. Sau đó là giọng nói nức nở nghẹn ngào của cô: "Tại sao lại để cho tôi sống? Tại sao lại để cho tôi sống?"

Giọng nói ấy tuyệt vọng giống như băng lạnh vậy, không hề có một chút sức sống nào cả.

A Hoa nắm chặt tay Minh Minh, anh ta dùng sức mạnh của mình để ngăn cho cô không run lên nữa. Chiếc gương trong tay vì vậy mà càng soi rõ gương mặt người không ra người ma không ra ma của Minh Minh.

A Hoa nhìn sâu vào ánh mắt Minh Minh rồi nói: "Em phải sống. Cho dù là vì những kẻ hãm hại em hay vì những người yêu thương em, em nhất định phải sống. Anh sẽ trả thù cho em, anh sẽ khiến những kẻ hãm hại em phải chịu cảnh giày vò còn đau khổ hơn nhiều lần. Anh muốn em tận mắt chứng kiến kết cục của bọn chúng, bởi vậy em phải tiếp tục sống. Về phần những người yêu thương em, tình yêu của họ sẽ không vì dung nhan của em mà thay đổi. Vì họ, em cũng phải tiếp tục sống".

Hai mắt Minh Minh như bắt đầu động đậy,đó là nơi duy nhất trên cơ thể cô chưa hề mất đi ánh sáng của sự sống. A Hoa dường như bị thu hút bởi ánh sáng ấy, anh ta cúi người đặt môi lên đuôi mắt của Minh Minh, rồi cảm nhận từng giọt nước mắt nóng bỏng mặn chát lăn xuống, gần như khiếnanh ta ngộp thở.

Không biết là đã qua bao nhiêu lâu, phía cửa phòng bệnh bỗng có tiếng người ho khẽ. A Hoa vội buông Minh Minh ra,nhìn về phía có tiếng ho thì thấy Mã Lượng đang dựa vào cửa, tay cầm điện thoại lắc lắc ra hiệu cho A Hoa biết.

Minh Minh tự tay lau nước mắt và nói: "Anh có việc phải không? Anh mau đi đi!"

A Hoa gật đầu, quay người đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Mã Lượng đưa điện thoại cho anh ta, miệng nói mấy từ mà không phát ra âm thanh.

Nhưng A Hoa có thể hiểu được mấy từ đó chính là: "Cao Lão Nhị". Bởi anh ta sớm đã chuẩn bị tinh thần nên nhận được điện thoại liền trả lời một cách không ngần ngại "A lô! Ông chủ Cao à? "

Cao Đức Sâm thì lúc nào cũng cái vẻ nhiệt tình ấy, hắn nói: "Người anh em A Hoa à! Quà tôi tặng cậu, cậu đã nhận được chưa?"

" Tôi nhận được rồi!" A Hoa trầm mặc một lát, hỏi: "Bao giờ chúng ta gặp mặt?"

Cao Đức Sâm cười vang và nói: "Cậu thấy không, lúc trước tôi có muốn hẹn gặp cậu cũng khó khăn, mà giờ cậu còn nóng lòng hơn cả tôi nữa. Nhưng con người tôi thì luôn muốn đáp ứng nguyện vọng của người khác. Nếu cậu đã nóng lòng gặp tôi như vậy thì ta sẽ tiến hành ngay. Chúng ta hẹn luôn trưa mai gặp đi".

A Hoa lại hỏi: "Gặp ở đâu?"

Cao Đức Sâm đáp: "Tòa nhà Long Vũ".

A Hoa chỉ trau mày và không nói gì thêm. Tòa nhà Long Vũ một thời từng là tổng bộ của Tập đoàn Long Vũ. Sau khi Đặng Hoa chết, phía cảnh sát đã bắt đầu điều tra Tập đoàn Long Vũ, và tòa nhà Long Vũ dù thuộc tập đoàn nhưng vẫn bị tịch thu. Mới gần đây toàn án tỉnh thành tiến hành bán đấu giá công khai tòa nhà này. Cao Đức Sâm mạnh tay ra giá nên hiện giờ hắn đã là chủ nhân mới của tòa nhà Long Vũ. Nhưng cho tới giờ quyền quản lý cơ sở vật chất của tòa nhà vẫn chưa được bàn giao lại, Cao Đức Sâm vội vàng muốn gặp A Hoa ngay tại tòa nhà Long Vũ là có dụng ý gì?

Cao Đức Sâm như đoán được A Hoa đang nghĩ gì nên cười và nói: "Người anh em A Hoa, tôi biết tòa nhà Long Vũ hiện giờ vẫn do cậu quản lý, ngày mai tôi sẽ cho người đến tiếp quản tòa nhà. Nhưng trước khi bàn giao, tôi cũng có thể được coi là chủ nhân mới của cậu rồi, cho dù cậu có không muốn làm tiếp đi chăng nữa thì cũng phải làm tốt phần việc cuối cùng chứ nhỉ?"

Cao Đức Sâm nói rất to nên đến Mã Lượng đứng ngay gần đó cũng nghe ra được dụng ý trong câu nói đó. Cậu ta nhổ xuống đất vào chửi rủa với giọng bất bình: "Tao phỉ nhổ vào! Mày là cái thá gì kia chứ?"

A Hoa thì ngược lại, không chút phản ứng. Anh ta gần như thản nhiên chấp nhận thân phận hiện tại của mình và chỉ hỏi: "Vậy ngày mai ông chủ Cao tới thì tôi sẽ phải chuẩn bị những gì?"

Cao Đức Sâm đáp: "Chuẩn bị một bữa tiệc rượu ở phòng tiệc Kim Long đi. Đợi người của tôi tới đó rồi thì cậu sẽ không phải phụ trách quản lý vật tư ở tòa nhà này nữa. Lúc đó, cậu sẽ là khách của tôi, chúng ta sẽ vừa uống với nhau vài ly vừa nói chuyện ở phòng tiệc Kim Long trên tầng 18".

"Thế còn thực đơn rượu và đồ ăn cho bữa tiệc th́ sao?", A Hoa hỏi tiếp: "Cũng là do tôi chuẩn bị à?"

Cao Đức Sâm "ừ" một tiếng và nói: " Thực đơn thì, tôi chỉ có một yêu cầu thôi. Tôi muốn nếm thử con cá rồng vàng mà Đặng tổng nuôi hồi trước".

A Hoa nghe xong thì đờ người rồi mặc nhiên cúp điện thoại. Mã Lượng đứng bên cạnh sớm đã trợn tròn con mắt, hắn nói: "Chuẩn bị cai con mẹ nó,thằng họ Cao này cũng cao ngạo gớm nhỉ!"

A Hoa vẫn đứng yên một chỗ, không hiểu anh ta đang nghĩ gì. Mãi một lúc sau, tâm trạng anh ta mới hồi phục trở lại. Anh ta quay sang nói với Mã Lượng: "Đi,đi với tôi đến tòa nhà Long Vũ".

Nửa giờ đồng hồ sau đó, hai người bọn họ phóng xe đến quảng trường trước tòa nhà Long Vũ. Vốn từng là trung tâm quyền thế xa hoa nhất trong tỉnh thành, tòa nhà này sớm đã không còn vẻ huy hoàng tráng lệ như trước nữa. Ngoại trừ những nhân viên thuộc bộ phận quản lý hằng ngày tới làm công tác bảo trì tu sửa ra thì những nhân tài tinh anh của tập đoàn từng một thời hô phong hoán vũ ở trong tòa nhà này đều đã phải ra đi. Cả tòa nhà trở nên lạnh lẽo. Trong đêm tối dù ánh sáng phồn hoa tràn ngập khắp nơi nhung cũng chẳng tìm thấy mấy khung cửa sổ sáng đèn trên tòa nhà.

Là chủ quản của tòa nhà, giờ phút này đây, A Hoa cũng không có tâm trạng để mà oán hận. Anh ta đem theo Mã Lượng đi luôn lên tầng 18. Đây cũng là khu vực trung tâm của cả tòa nhà.

Phia cuối của dãy hành lang dài và hẹp là văn phòng làm việc trước kia của Đặng Hoa. Bên trái văn phòng là phòng hội nghị to và rộng,bên phải là phòng làm việc.

Những người được Đặng Hoa mời đến đây dự tiệc đều không phải là những nhân vật tầm thường. Bởi vậy phòng tiệc đương nhiên là vô cùng xa hoa. Chỉ tính riêng phí lắp đặt và trang trí phòng tiệc thôi đã lên tới gần trăm triệu nhân dân tệ. Nghe nói cái thảm trải nền bằng lụa thật có xuất xứ từ Iran trong phòng cũng có lịch sử hàng trăm năm, trải nó lên nền nhà còn có giá hơn cả dát lên nền một lớp vàng; nội thất trong phòng như bàn ghế tủ đều được làm từ loại gỗ gụ đắt đỏ, bất cứ thứ đồ nào trong số đó nếu được mang ra hội chợ bán đấu giá thì chắc chắn là tất cả những nhà sưu tập đều sẽ tranh nhau mua đến sứt đầu mẻ trán ; chiếc tủ rượu đặt ở cửa phòng tiệc có vẻ không được bắt mắt cho lắm, nhưng trong đó bày đủ mọi thứ rượu hảo hạng đủ để làm cho những chuyên gia thưởng rượu khắt khe nhất cũng phải há hốc mồm thán phục ; khi khách mời thưởng thức những bữa tiệc thịnh soạn ở đây, chắc chẳng ai trong số họ có thể ngờ được, những dụng cụ ăn uống ở đây đều có nguồn gốc từ lò gốm đời Minh Tống, bất cứ thứ đồ nào trong số đó đều có giá trị không dưới giá tấm thảm nước ngoài trải trên nền kia.

Tất cả những khách mời có vinh dự được tới phòng tiệc này không một ai không kinh ngạc trước những đồ đạc xa xỉ được bày trí khắp trong phòng, nhưng rất ít người hiểu được: báu vật trong cả cái phòng tiệc lớn này không phải là tấm thảm trải nền,gỗ gụ,rượu hảo hạng hay đồ gốm,mà chính là con cá được nuôi trong bể cá kia.

Đó là một bể cá treo tường rất lớn, nó lớn tới mức che hết cả một bức tường trong phòng. Mặt đối diện với cửa vào phòng tiệc của bể cá hoàn toàn khép kín và được lắp đặt trực tiếp trong tường, nên mỗi khi khách mời vừa bước vào phòng sẽ có một thứ ảo giác, ngỡ rằng mình đang lạc vào long cung huy hoàng tráng lệ dưới đáy biển.

Vậy mà, cái bể cá to đùng ấy lại chỉ nuôi đúng một con cá, một con cá rồng vàng dài có hơn nửa mét. Toàn thân con cá đó có ánh sáng vàng lấp lánh, không chút tạp sắc. Mỗi khi nó bơi trong nước quả thực là rất giống một con rồng vàng đang bay lượn trên tường vậy.

Không một ai biết được concá rồng vàng thuần chủng kia rốt cuộc có giá bao nhiêu, chỉ nghe lời đồn rằng: mười năm trước, khi thế lực của Đặng Hoa vừa phất lên, có một lần ông ta làm một vụ giao dịch thuốc phiện với một ông chủ người Đông Nam Á. Kết quả thuộc hạ của tay chủ đó lại là tay trong do công an tỉnh Vân Nam gài vào, thế là cảnh sát đã tóm gọn cả hiện trường vụ giao dịch. Đặng Hoa không những bị tổn thất rất nhiều tiền bạc mà còn mất đi cả hai trợ thủ đắc lực nữa. Đang trong cơn tức giận, ông ta đưa người tới biên giới tỉnh Vân Nam,trực tiếp bắt trói ông chủ người Đông Nam Á kia. Với phong cách hành sự năm đó của Đặng Hoa thì tay kia khó mà thoát chết được. Nhưng cuối cùng tay chủ đó lại được sống sót, mà cứu mạng hắn chính là con cá rồng vàng kia. Nghe nói con cá đó được một vị cao tăng Ấn Độ khai quang, nó không những có thể mang lại phú quý tài lộc cả đời cho chủ nhân mà còn có khả năng giúp chủ nhân gặp dữ hóa lành. Tên chủ Đông Nam Á đó đã hiến tặng con cá này cho Đặng Hoa để cộ như bồi thường những thiệt hại lúc trước của ông ta.

Chẳng biết có phải do tác động tâm lý từ việc tên chủ kia lấy đó để đổi lấy sinh mạng hay không mà Đặng Hoa hết mực yêu quý con cá đó. Nó luôn ở bên ông ta trong suốt quãng thời gian hơn mười năm tiếp theo, còn sự nghiệp của ông ta quả nhiên từ đó trở đi mỗi ngày một lên như diều gặp gió. Sau khi xây dựng xong tòa nhà Long Vũ, Đặng Hoa đặc biệt cho xây dựng " bức tường thủy cung" này để cho con cá đó cũng được hưởng vinh hoa phú quí chốn trần gian.

Người đãtừng đứng ở thế trung tâm của vũ trụ như Đặng Hoa sẽ chẳng thể ngờ được, sau khi ông ta bị thích sát mất mạng, vận mệnh của con cá rồng vàng này cũng sẽ vì thế mà thay đổi.

A Hoa bước vào phòng tiệc,anh ta dừng bước nhìn chằm chằm vào bức tường thủy cung trước mặt giống như đang hồi tưởng về một thời đại đã qua. Con cá rồng vàng đó vẫn ung dung tự tại bơi qua bơi lại, toàn thân ánh vàng lấp lánh, toát ra đầy vẻ bá khí.

A Hoa cứ đứng như vậy cả nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng anh ta cũng nói với Mã Lượng: "Cậu đi bắt con cá đó ra đây".

Mã Lượng há miệng câm lặng giây lát và nói: "Anh Hoa, có thật là anh..."

A Hoa ngừng lại chốc lát rồi than thở nói: Đặng Tổng đã đi rồi, con cá này cô độc cũng đã lâu. Đã tới lúc nên kết thúc tất cả rồi, cậu có muốn giữ cũng chẳng được nữa đâu".