Chương 10.3
Ngày hôm sau A Hoa đã tới phòng tiệc từ rất sớm. A Hoa ngồi nghiêm chỉnh ở ghế khách mời. Từ buổi trưa ngày hôm nay, anh ta sẽ không còn là chủ nhân của tòa nhà này nữa. Trong một tiếng đồng hồ không có người quấy rầy ấy, A Hoa cứ thế đờ đẫn nhìn về phía bức tường thủy cung đối diện bàn tiệc. Hiện giờ sau tấm kính đó chỉ toàn là nước trong vắt,con cá rồng vàng đó đã biến mất.
Khoảng tầm 10giờ, Mã Lượng bê một chiếc đĩa to vào. Cái nắp đậy trên đĩa hình tròn to và được làm bằng bạc nguyên chất, nên nếu không mở nắp thì sẽ không nhìn được bên trong là thứ gì. Mã Lượng đặt chiếc đĩa xuống nửa muốn đi nửa không, cuối cùng cậu ta cũng cất tiếng: "Anh Hoa, hay là gọi thêm mấy anh em nữa...."
A Hoa khoát tay đáp: "Chẳng để làm gì cả, các cậu đi hết đi".
Mã Lượng cũng không biết phải làm thế nào đành quay đầu bỏ đi. Khi vừa bước tới cửa thì chợt nghe A Hoa gọi: "Chờ đã". Cậu ta vội dừng bước, quay đầu nhìn A Hoa.
A Hoa chỉ đưa tay lên ném một vật gì đó về phía Mã Lượng rồi nói: "Bắt lấy".
Mã Lượng đón được rồi lặng nhìn thì thấy đó là tràng hạt màu đỏ thẫm. Tiếp đó, A Hoa nói một cách nghiêm túc: "Cậu chuyển chuỗi tràng hạt này cho Minh Minh, để cô ấy đeo nó, sẽ giúp cô ấy cả đời bình an".
Mã Lượng nghe vậy thì không nhịn được cười, cậu ta hỏi: "Anh Hoa anh bắt đầu tin mấy thứ đồ mê tín này từ hồi nào vậy?" Nhưng khi thấy A Hoa trừng mắt nhìn, cậu ta vội lè lưỡi và chỉnh lại câu nói: "Được rồi ạ, anh yên tâm, em sẽ mang nó sang cho Minh Minh đeo".
Nghe vậy, A Hoa cũng không muốn nói nhiều nữa, anh ta khoát tay bảo Mã Lượng: "Thôi cậu đi đi".
Mã Lượng vừa đi được khoảng nửa tiếng thì lại có người đến phòng tiệc. Đó là một người thanh niên lạ mặt khoảng 25, 26 tuổi, ăn mặc chỉnh tề với vẻ bề ngoài chỉnh chu đứng đắn.
Người thanh niên ấy đứng trước cửa và hỏi rất lễ phép: "Dạ, anh là anh Hoa phải không ạ?"
A Hoa gật đầu đầu. Người thanh niên cúi mình chào: "Chào anh Hoa ạ. Tôi là giám đốc công ty quản lý vật tư Thiên Phương. Tôi họ Triệu. Cao tổng phái tôi tới đây hôm nay để tiếp quản quyền quản lý tòa nhà Long Vũ".
A Hoa quan sát đối phương một lát rồi nói: "Cho người của anh vào đi, người của tôi đã rời khỏi đây từ sớm rồi. Tất cả các loại chìa khóa và hồ sơ giấy tờ đều ở trong văn phòng quản lý vật tư dưới tầng 1. Tôi đã cử một người ở đó chờ rồi, anh trực tiếp cho người tới nhận bàn giao là được".
Giám đốc Triệu nói: "Dạ vâng, cảm ơn anh Hoa!" rồi rời khỏi phòng tiệc. Khoảng bảy, tám phút sau lại nghe thấy có tiếng bước chân ở phía cầu thang, chắc chắn là lực lượng quản lý mới vào rồi. Nhưng những người này đều không dám xông vào phòng tiệc, chỉ xếp thành hàng đứng ở hai bên hành lang.
A Hoa tự rót cho mình một chén trà rồi uống kiểu vô thưởng vô phạt. Được một lúc sau, chợt có tiếng nhiều người ở phía hành lang đồng loạt nói: "Chào anh Bân ạ!"
Kẻ được gọi là anh Bân đó không hề đáp lại lời chào của đám nhân viên mà cứ thế đi thẳng về phía phòng tiệc. Đúng lúc gã bước vào tới cửa, A Hoa ngẩng đầu lên nhìn đối phương, im lặng rồi lại bật cười.
Kẻ vai u thịt bắp có mái tóc vàng xoăn kia cũng có thể được coi là người quen cũ của A Hoa. Nhưng trước mặt A Hoa thì kẻ đó được gọi là "Báo Đầu".
Báo Đầu nhìn lại A Hoa có chút bối rối, sau một lúc chần chừ cuối cùng hắn vẫn gọi một tiếng: "Anh Hoa!"
Giọng A Hoa có phần chế giễu, anh ta nói: "Được lắm! Mày giờ đã là "sếp Tiền" lại còn là " anh Bân" nữa chứ, đến tao cũng không dám nhận là đã từng biết mày nữa rồi".
Báo Đầu lúc này cũng đã trấn tĩnh trở lại, gã tỏ vẻ biết thân biết phận mà trả lời rằng: "Anh Hoa đùa em rồi! Em có gọi là gì đi nữa thì cũng chỉ là để kiếm miếng cơm thôi".
A Hoa khẽ xoay cái nắp chén trà trong tay rồi đột nhiên cười và nói: "Ông chủ Cao, người cho mày miếng cơm dâu rồi? Tao đợi ông ta lâu lắm rồi đó".
"Anh Hoa, thật ngại quá! Nhưng hiện giờ tòa nhà này là sản nghiệp của ông chủ Cao,có một vài qui tắc mong anh nhập gia tùy tục", Báo Đầu vừa nói vừa tiến về phía A Hoa cầm theo một chiếc hộp dài màu đen.
A Hoa nhận ra thứ đồ đó chính là thiết bị kiểm tra an ninh hiện đại. Trước kia khi anh ta còn phụ trách tình hình an ninh trong cả tòa nhà cũng từng dùng thiết bị kiểu này để kiểm tra xem khách tới có mang theo những đồ nguy hiểm hay không. Không ngờ rằng, thời cuộc thay đổi giờ chính anh ta lại phải để cho kẻ khác kiểm tra. Nghĩ vậy nhưng anh ta vẫn rất phối hợp, không nói lời nào liền đứng dậy, vươn hai tay sang ngang đợi Báo Đầu tới kiểm tra.
Báo Đầu dùng thiết bị kiểm tra an ninh rà soát một lượt khắp người A Hoa nhưng không có phát hiện gì cả. Gã vội lùi về sau một bước và nói: "Anh Hoa, mời anh ngồi ạ!"
A Hoa ngồi xuống và nói: "Giờ thì ông chủ Cao của mấy người có thể yên tâm nhập tiệc rồi chứ?"
Báo Đầu nghe vậy nhưng không dám tiếp lời, chỉ cầm máy quét rà soát một vòng cả phòng tiệc, cho tới khi tin là trong phòng không giấu bất cứ thứ đồ gì nguy hiểm nào mới lấy máy bộ đàm ra, mở lên và nói đúng một câu: "Sạch sẽ rồi!"
Trong lúc Báo Đầu đi tới đi lui kiểm tra trong phòng thì A Hoa chỉ ngồi uống trà. Lúc này đối phương đã xong việc rồi, A Hoa mới cười và nói: "Đúng là không nhìn ra được, về mặt này chú mày cũng là nhân tài cơ đấy".
Báo Đầu ngượng cười đáp: " Trước kia anh Hoa nghĩ em chỉ biết đánh đấm thôi sao? Thực ra em còn có thể làm được rất nhiều việc khác nữa".
A Hoa "ồ" một tiếng và trả lời " Thế thì đúng là tao không biết nhìn người, chưa biết tận dụng người tài rồi". Miệng thì nói là vậy nhưng trong lòng anh ta thì không hề có chút ý tiếc nuối nào cả. Đối với A Hoa mà nói, một tên thuộc hạ quan trọng nhất chính là hai chữ "trung thành", còn nếu không có hai chữ này thì có tài đến mấy cũng vô dụng. Càng cho chúng quyền cao chức trọng, ngược lại càng nguy hiểm. ⚠
Khoảng ba đến năm phút sau,phía hành lang lại có tiếng bước chân, mấy tên canh cửa đều đứng nghiêm trang không dám gây ồn ào. Báo Đầu bước tới cửa, tư thế giống như đang nghênh đón vậy. A Hoa tập trung nhìn, đoán chắc là Cao Đức Sâm đã tới rồi.
Quả nhiên, một đoàn năm người đã xuất hiện trước mắt A Hoa. Trong đó, kẻ đứng giữa có chiếc mũi chim ưng và đôi mắt dũng mãnh chính là Cao Đức Sâm. Còn đứng vây quanh hắn là bốn tên vệ sĩ áo đen tráng kiện.
A Hoa nghĩ lại lần đầu gặp Cao Đức Sâm hắn chỉ có một con chó theo đuôi chủ,tuyệt nhiên không thể phô trương tới mức này được. Vậy mà mới nửa năm trôi qua đã có sự thay đổi lớn thế này. Nhưng nếu suy ngẫm sâu hơn thì cũng thấy đây là điều dễ hiểu.
Phô trương thanh thế tới mức như vậy cũng không phải để khoe khoang hay thể hiện gì, kì thực đó chính là do bất đắc dĩ mà thôi. Cách đây nửa năm, Cao Đức Sâm an phận ở một góc trong tỉnh thành cũng chẳng có mấy kẻ đối địch, thế nhưng nửa năm sau, tình hình đã hoàn toàn khác trước: thế lực của hắn đang làm mưa làm gió trong cả tỉnh thành, càng uy phong lẫm liệt bao nhiêu thì lại càng có nhiều kẻ thù bấy nhiêu. Nếu như hắn còn giữ thái độ dè dặt tùy ý như trước nữa thì e là bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Điều này A Hoa cũng từng nhận ra khi còn phục tùng bên cạnh Đặng Hoa. Ai ai cũng nói tòa nhà Long Vũ này chính là biểu tượng của quyền thế tối cao trong cả tỉnh thành, hệ thống phòng ngự bên trong kiến trúc tòa nhà vô cùng cẩn mật, ai mà không muốn một lần được vào đó trong đời. Thế nhưng mấy ai có thể hiểu được rằng, một khi bước vào tòa nhà đó rồi thì chẳng khác nào bước vào một nhà tù mà ở đó không hề có sự tự do dành cho con người.
Cao Đức Sâm vừa nhìn thấy A Hoa đã tay bắt mặt mừng: "Người anh em A Hoa, để cậu phải đợi lâu rồi". Vừa nói, hắn vừa ngồi xuống vị trí đối diện A Hoa. Đó là một chiếc ghế thái sư rộng rãi và rất xa hoa được đặt ở vị trí chủ tịch trong phòng tiệc. Đó cũng chính là vị trí Đặng Hoa thường ngồi để tiếp khách. Ngay sau ghế thái sư là bức tường thủy cung mà ngày trước sóng nước lúc nào cũng sóng sánh lấp lánh ánh vàng tôn lên vóc dáng tráng kiện và làm tăng thêm khí chất bá vương của Đặng Hoa. Ngày hôm nay thì vị trí đó đã thuộc về Cao Đức Sâm. Chỉ có điều là thân hình hắn hơi nhỏ con nên có phần không hợp lắm so với chiếc trường kỉ rộng rãi nguy nga kia. Còn bức tường thủy cung sau lưng hắn thì trống rỗng, đã không còn trông thấy con cá rồng vàng đâu nữa.
Tiếp đó, bốn vệ sĩ áo đen chia ra, hai người đứng ở cửa phòng tiệc, còn hai người kia đứng ngay sau Cao Đức Sâm. Y vẫy Báo Đầu tới và nói: "A Bân, cậu và A Hoa cũng từng là anh em với nhau. Hôm nay đừng ngại, đều là người nhà cả, ngồi đây uống với anh Hoa mấy chén đi".