Chương 10.4
Báo Đầu hiểu ý và ngồi xuống cạnh A Hoa. A Hoa thầm cười nhạt vì anh ta thừa biết, ngoài mặt thì là tiếp rượu chứ kì thực Báo Đầu ngồi đây là để theo dõi nhất cử nhất động của mình mà thôi.
Cao Đức Sâm ngồi khoanh tay, ánh mắt lướt qua toàn bộ phòng tiệc một lượt rồi tỏ vẻ nghênh ngang tự đắc. Cuối cùng hắn chăm chú nhìn vào chiếc đĩa có nắp bạc được đặt ở chính giữa bàn tiệc rồi cười nói:A Hoa, đây chính là món ngon cậu chuẩn bị đấy à?"
A Hoa mặc nhiên gật đầu, có vẻ như không hề có tâm trạng nói chuyện vậy.
Cao Đức Sâm đưa tay lên vẫy thuộc ha và nói: "Mở nắp ra!". Một tay vệ sĩ bước lên trước nửa bước rồi cúi người xuống mở cái nắp bằng bạc đó ra. Đợi khi hơi nóng trong đĩa tản ra hết, cả một con cá lớn hiện lên rõ ràng. Chỉ thấy nó có thân hình to,bẹt,có hai sợi râu rồng ở bên hàm. Tuy nó đã bị hấp chín nhưng toán thân vẫn còn vẩy cá ánh vàng lấp lánh, khiến cho ai nấy dù chỉ nhìn một lần thôi cũng không tài nào quên được.
Đến Cao Đức Sâm cũng phải cất tiếng tán thưởng: "Con cá rồng vàng này quả là có một không hai!". Hắn ngắm nghía con cá hồi lâu rồi mới chuyển ánh nhìn sang phía A Hoa và hỏi: "Cậu có biết con cá này thích ăn gì nhất không?"
A Hoa không trực tiếp trả lời câu hỏi của đối phương mà chỉ nói: "Ông chủ Cao có vẻ hứng thú với con cá này quá nhỉ".
Cao Đức Sâm bỗng nói với giọng than thở rằng: "Thực ra,đây không phải là lần đầu tiên tôi bước chân vào phòng tiệc này, tôi cũng nhìn thấy con cá rồng vàng kia từ lâu lắm rồi. Đoạn kí ức đó đã theo tôi suốt mười một năm nay".
Mười một năm trước, lúc đó A Hoa vẫn còn chưa đi theo Đặng Hoa nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Anh ta nhận thấy Cao Đức Sâm đang trong tâm trạng hoài cổ, nhắc chuyện xưa để nói chuyện nay nên cũng không hỏi gì thêm mà chỉ chờ đối phương tiếp tục. Còn Cao Đức Sâm thì dựa người vào ghế thái sư to đùng kia, quả nhiên lúc sau hắn đã bắt đầu kể một cách hùng hồn.
"Ngày đó, thế lực của Tập đoàn Long Vũ vẫn chưa được hiển hách như về sau, tôi cũng chẳng phải là ông chủ Cao nào hết mà mới chỉ biết hành tẩu giang hồ cùng với đại ca. Đại ca là người có hoài bão rất lớn, một thời anh ấy còn muốn đoạt lại quyền khống chế cả tỉnh thành này từ tay Đặng Hoa. Chỉ tiếc anh ấy hoàn toàn không phải là đối thủ của Đặng Hoa, đã mấy lần anh ấy thất bại thảm hại trước ông ta. Sau đó, tôi đã đề nghị với đại ca thay vì tiếp tục lấy trứng chọi đá thì hãy tạm thời nhẫn nhục chờ thời cơ,để đường lui cho các anh em khác rồi tính tiếp. Đại ca tôi cứ đắn đo cân nhắc mãi,cuối cùng cũng nghe theo đề nghị của tôi. Anh ấy nhờ bên trung gian giúp cầu xin Đặng Hoa, hy vọng hai bên có thể bắt tay làm hòa. Không lâu sau bên trung gian chuyển lời của Đặng Hoa, ông ta mời đại ca tôi tới tòa nhà Long Vũ để dự tiệc".
A Hoa nghe vậy thì "ồ" một tiếng và nói: "Đại ca của ông chủ Cao hóa ra cũng là nhân vật tầm cỡ".
Cao Đức Sâm hiểu được ý tứ trong lời nói của A Hoa, hắn đáp: "Đương nhiên rồi! Những người được Đặng Hoa mời tới tòa nhà Long Vũ dự tiệc cho dù là bạn bè hay là kẻ đối địch, chí ít đều là những nhân vật được Đặng Hoa để mắt tới. Đại ca tôi cũng thấy Đặng Hoa khá là nể mặt anh ấy nên đã đồng ý đi dự tiệc. Đến ngày hẹn,tôi cùng đại ca tới tòa nhà Long Vũ và cũng vào tới phòng tiệc này đây".
Một lần nữa Cao Đức Sâm lại đưa mắt nhìn xung quanh như đang tìm lại kí ức xưa. Hắn tiếp tục kể: "Ngày hôm đó có tất cả ba người được Đặng Hoa mời dự tiệc, họ đều là những nhân vật thành danh đã lâu trong giới giang hồ ở cả tỉnh thành. Mọi người sau khi gặp mặt cũng hàn huyên được một lúc mặc dù thần sắc họ hiện lên vẻ gượng gạo. Tôi đứng sau đại ca nên ít nhiều cũng nghe ra được một chút thông tin: hóa ra cả ba người đều là những đối thủ bị Đặng Hoa đánh bại trong vòng hai năm trở lại đây. Thế nên, lần này bọn họ tới đây đều có chung một mục đích đó là kẻ đang nắm phần thắng là Đặng Hoa sẽ cho họ một con đường sống. Ba người họ nói chuyện một lát rồi ai vào chỗ của người nấy. Đặng Hoa là người đến cuối cùng. Vừa bước vào phòng tiệc đã ngồi vào chỗ tôi đang ngồi hiện giờ. Con cá rồng vàng sau lưng cứ bơi qua bơi lại, thứ khí thế ấy cho tới giờ phút này tôi cũng không tài nào quên được".
Cao Đức Sâm vừa nói, tay vừa đặt lên hai bên thành ghế như đang thầm tận hưởng một thứ cảm giác kỳ diệu vậy. Một lúc sau, hắn lại tiếp tục kể: "Bữa tiệc đó rất thịnh soạn, đồ ăn ngon, rượu cũng ngon. Chỉ tiếc là tôi chỉ là phận dàn em nên đành đứng đằng sau mà không có phúc được thỏa thuê một bữa. Đặng Hoa không ngừng nâng cốc, tỏ ra rất nhiệt tình, như có vẻ đã quên hết những ân oán trước kia. Thế nhưng, cho dù ông ta có cố tỏ ra nhiệt tình và hòa nhã tới mức nào đi chăng nữa thì khuôn mặt ông ta cũng không giấu nổi vẻ uy nghiêm khiến cho người khác khiếp sợ mà không dám nhìn thẳng vào. Những vị khách mời hôm đó đành phải thận trọng từng chút một còn trong lòng thì vô cùng bất an. Sau đó, đại ca tôi thấy Đặng Hoa từ đầu tới cuối đều không đi vào chủ đề chính nên đã chủ động cầm ly rượu lên mời ông ta để tỏ ý nhận lỗi. Đặng Hoa cũng rất phóng khoáng, nhấc ly lên và cạn luôn một hơi rồi nói: những chuyện trong quá khứ đều đã qua cả rồi. Nghe ông ta nói vậy mấy đại ca khác mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Dù vậy, tôi vẫn nghĩ người khác thì không nói làm gì, chứ hai năm nay đại ca tôi chiến đấu một mất một còn với Đặng Hoa, lẽ nào ông ta lại dễ dàng bỏ qua như vậy? Đặng Hoa càng không biểu hiện gì thì sức mạnh tích lũy bên trong lại càng đáng sợ hơn. Còn chuyện xảy ra sau đó đã đủ để chứng minh cho những lo lắng của tôi là đúng".
Câu chuyện kể tới đây thôi cũng đã đủ để khiến cho người nghe tò mò chú ý. Ngay chính A Hoa cũng không chờ được bèn hỏi: "Sau đó thế nào?"
Ánh mắt Cao Đức Sâm lại trở về với con cá rồng vàng trên bàn, sau đó hắn lại rầu rầu nói: "Sau khi mấy vị đại ca đã ăn uống no say xong, Đặng Hoa đột nhiên đặt đũa xuống và đứng dậy chỉ tay về cái bể cá ở sau lưng ông ta và mời mọi người ngắm cá. Mấy người bọn họ đương nhiên phải nghe theo, hết lời khen ngợi con cá đó đẹp. Đặng Hoa có vẻ rất vui, còn kể tất cả những điểm kì diệu của con cá này nữa. Lát sau, ông ta lại như chợt nhớ ra điều gì bèn hỏi "Ồ,chúng ta đều ăn no cả rồi, mà con cá này tuyệt vời như vậy lại đang bị đói!". Mọi người nghe thấy thế thì nhất loạt đề nghị phải cho cá ăn. Lúc đó, Đặng Hoa mới đặt ra một câu hỏi, ông ta nói: "Các anh biết con cá rồng vàng này thích ăn gì nhất không?"
Trước đó, Cao Đức Sâm cũng dùng chính câu hỏi này để gợi lại câu chuyện cũ từ mười!một năm về trước. Còn lúc này đây, hắn kể với giọng nghiêm nghị, rõ ràng là đáp án này đây không giống như bình thường. Thế nên, tất cả mọi người có mặt ở đó đều như dựng hết cả tai lên chỉ để chờ đợi đáp án của hắn.
Cao Đức Sâm tiếp tục kể: "Ba vị đại ca đó đều tự đoán mò đủ kiểu nhưng chẳng ai đoán trúng cả. Cuối cùng, Đặng Hoa xua tay và nói:E là các anh đều không đoán ra được. Bởi con cá này thích ăn gì nhất thì có lẽ chủ cũ của nó cũng không hề hay biết, còn tôi thì do tình cờ nên mới phát hiện ra. Chủ cũ của con cá này vốn là một ông chủ người Đông Nam Á, kẻ này từng đắc tội với tôi và bị tôi tóm được. Hắn đã hiến con cá rồng vàng này cho tôi để xin giữ lại một con đường sống. Tôi vừa nhìn thấy con cá thì đã vô cùng thích thú nhưng lại không can tâm dễ dàng tha cho đối phương như vậy. Thế là tôi bèn để tay đó tự móc một con mắt ra để cho cá ăn, nếu con cá thích ăn thì tôi sẽ tha cho hắn. Tay đó muốn giữ mạng sống nên đã tự móc mắt rồi ném vào bể cho cá ăn. Kết quả là con cá ăn rất ngon lành, ha ha,sau này tôi nuôi nó bao nhiêu năm như vậy mà chưa từng trông thấy nó ăn ngon như vậy nữa. Bởi thế, tôi mới biết, hóa ra thứ mà con cá thích nhất lại chính là mắt người".
Cao Đức Sâm bắt chước ngữ điệu của Đặng Hoa khi ấy: không gấp gáp, không chậm chạp, nhởn nhơ như không, giống như đang nói chuyện phiếm khi đang ở trong chợ bán thú cưng vậy. Nhưng cái hơi lạnh ẩn sâu trong ngữ điệu, trong từng lời nói của hắn lại khiến cho người nghe dù không lạnh cũng sởn gai ốc. Khó mà tưởng tượng nổi thảm cảnh của tên chủ người Đông Nam Á khi đó: tự tay móc một con mắt mình ra rồi dùng con mắt còn lại để quan sát, mong chờ con cá kia sẽ nuốt chửng con ngươi đang nổi bập bênh trong nước của mình. Nỗi đau về thể xác kia thì khỏi phải nói, nhưng sự tàn phá về tinh thần còn tàn khốc hơn gấp mười lần.
Đám người Báo Đầu đều nhìn về con cá đã được hấp chín trên bàn kia, chỉ thấy bụng sôi cuồn cuộn từng cơn phải cố dùng sức để nén cơn buồn nôn ấy lại
Chỉ có A Hoa không có chút phản ứng nào. Anh ta đã đi theo Đặng Hoa nhiều năm nên đã sớm quen với cách hành xử của chủ nhân. Đối với kẻ thù mà nói, nếu không thể trừ khử chúng thì sẽ đánh sập phòng tuyến tâm lý của đối phương. Khi một người tận mắt nhìn thấy một con mắt của mình bị nuốt mất thì ngoài cảm giác kinh sợ và tuyệt vọng ra,chắc chắn sẽ thêm phần nuối tiếc con mắt đã mất đó. Cái cảm giác này sẽ khiến cho con người ta không thể lấy lại ý chí chiến đấu thêm một lần nào nữa.
Câu chuyện kể tới đây, tất cả mọi người đều đã hiểu năm đó Đặng Hoa mời ba kẻ đối địch với mình tới dự tiệc nhằm mục đích gì: bọn họ muốn cầu hòa với ông ta cũng được nhưng bắt buộc phải để lại một con mắt. Thấy Cao Đức Sâm có vẻ không muốn nói gì hơn nữa, A Hoa liền gặng hỏi với giọng có chút mỉa mai: "Thế ba vị đại ca kia đều lấy mắt của mình để cho cá ăn à?"