← Quay lại trang sách

Chương 10.5

Có một người làm vậy, còn đại ca của tôi và một người khác thì không". Cao Đức Sâm vừa nói, đuôi mắt hắn vừa khẽ động, rõ ràng là một đoạn hồi ức sặc mùi máu tanh.

A Hoa khẽ nhún vai và nói với giọng tiếc nuối: "Đại ca của ông đã có một lựa chọn quá ngu ngốc. Một con mắt có thể mang lại sự bình an cho nửa đời sau của ông ta".

Cao Đức Sâm ngẩng đầu lên nhìn trần nhà rồi trả lời với giọng ngao ngán: "Cậu nói không sai. Trong tình hình hôm đó kì thực Đặng Hoa cho bọn họ một cơ hội duy nhất. Chỉ tiếc là đại ca tôi lại không thể quyết đoán ngay lúc đó. Thậm chí tôi còn chủ động đứng ra để được hiến con mắt của mình ".

A Hoa nhìn Cao Đức Sâm rồi "ồ" một tiếng tỏ vẻ ngạc nhiên, anh ta nói: " Không ngờ ông cũng trung thành với đại ca của mình như vậy!", ánh mắt anh ta lộ chút vẻ kính nể đối với Cao Đức sâm.

Cao Đức Sâm cười hì hì rồi đáp: "Người anh em A Hoa, được cậu khen như vậy tất nhiên là tôi thấy rất vui. Nhưng suy nghĩ của tôi lúc ấy không hề đơn giản đến vậy. Tôi còn muốn tranh thủ lợi ích lớn nhất. Nếu vụ thỏa hiệp giữa đại ca tôi và Đặng Hoa mà không thành công thì tâm phúc như tôi chắc chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Vì thế tôi mới mạo hiểm một phen,chủ yếu vẫn là nghĩ cho bản thân mình. Nếu Đặng Hoa chấp nhận con mắt của tôi thì không những huynh đệ của tôi được bình an vô sự mà tôi còn có chút tiếng tăm trong giới giang hồ, chí ít cũng hơn cả đại ca tôi. Sau này dù tự mình đứng ra lập nghiệp hay dựa dẫm Đặng Hoa thì tôi cũng đều được cái tiếng trung thành ấy rồi, nên làm vậy cũng không phải quá thiệt thòi ".

A Hoa nghe xong thì ngây người ra một lát rồi lại gượng cười nói: "Hóa ra tôi lấy lòng quân tử để đo dạ tiểu nhân rồi. Nhưng ông có thể nói ra những lời này thì ông cũng được coi là chân tiểu nhân, còn tốt hơn nhiều so với cái lũ ngụy quân tử".

Cao Đức Sâm cũng không vì lời nói đó của A Hoa mà thấy xấu hổ, hắn không đổi sắc mặt, chỉ làm động tác chắp tay rồi nói: "Quá khen!quá khen! Chỉ tiếc là Đặng Hoa không hề cho tôi cơ hội ấy. Lúc đó, ông ta trợn trừng mắt nhìn tôi rồi quát: "Tao có mời mày đến uống rượu đâu? Mày lấy tư cách gì cho cá của tao ăn?"

A Hoa cười nhạt một tiếng và nói: "Với khả năng nhìn người của ông chủ Đặng thì trò cỏn con của ông sao lừa nổi ông ấy?"

Cao Đức Sâm ra vẻ khổ sở, hắn nói: "Tôi bị một vố mất mặt trước Đặng Hoa, đến đại ca tôi cũng không hài lòng về tôi. Thế nên trong mắt cả hai bọn họ tôi chỉ là kẻ vô dụng. Nhưng đại ca tôi không chịu để lại một con mắt thì Đặng Hoa cùng không ép buộc. Ông ta chỉ nói rằng: "Nếu các anh không chịu giúp tôi cho cá ăn thế thì bữa rượu hôm nay coi như chưa có, thế thôi".

A Hoa vốn đã đoán được kết quả từ trước, nên hỏi qua loa: "Thế sau đó đại ca của ông thế nào?"

Cao Đức Sâm đáp: "Một vị đại ca khác không chịu móc mắt cho cá ăn thì chỉ sau vài ngày đã mất tích, đến thi thể cùng không tìm thấy được. Còn đại ca tôi sau khi trở về nghĩ lại đều thấy bất ổn nên cuối cùng đã tìm được một chỗ để trốn. Từ đó tới nay cũng đã được mười một năm rồi."

A Hoa gật đầu nói: "Có thể trốn được lâu như thế xem ra cũng là người có bản lĩnh".

" Đại ca tôi đã tìm được chỗ trú ẩn rất tốt, chính là khu trại giam dành cho tội phạm nghiêm trọng của nhà tù tỉnh thành. Dù Đặng Hoa có một tay che cả bầu trời thì cũng chẳng thể truy sát anh ấy tới tận đấy được".

Ánh mắt A Hoa bỗng sáng lên, giờ thì anh ta cũng đoán ra thân phận của tay đại ca đó, anh ta nói: "Hóa ra là Bình Tứ".

Cao Đức Sâm không nói gì, coi như mặc nhận đáp án vừa rồi của A Hoa. Lát sau, Cao Đức Sâm lại vỗ lên thành ghế và nói: Được rồi, không nói chuyện của đại ca tôi nữa. Nói chuyện của chính mình vẫn hơn. Hôm ấy Đặng Hoa sỉ nhục tôi trước mặt bao nhiêu người, nói tôi không đủ tư cách làm thức ăn cho cá của ông ta. Dù tôi không nói gì, song trong lòng thì đã ngầm thề rằng, sẽ có một ngày con cá này phải trở thành đồ ăn trong miệng tôi".

A Hoa liếc nhìn đối phương và đáp: "Thế thì coi như ông đã thỏa nguyện rồi".

Ánh mắt của Cao Đức Sâm vẫn tập trung vào con cá rồng vàng trên bàn ăn kia. Mãi một lúc sau, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn khắp cả phòng tiệc được trưng bày lộng lẫy huy hoàng này và nói những câu cảm thán: "Người ta thường nói thế gian vật đổi sao dời. Con cá này không ăn được mắt của tôi, hôm nay lại thành món đồ ăn cho tôi. Còn người mới tôi ăn cá thì mới một tuần trước vẫn còn một mực nói sẽ lấy mạng của tôi. Ha,đúng là vạn vật trong nhân thế biế hóa khôn lường, chẳng biết bắt đầu từ đâu?"

A Hoa nhìn Cao Đức Sâm một cách lạnh lùng. Anh ta biết giờ đang là lúc hắn vinh quang nhất,đắc ý trong đời nên anh ta tình nguyện để hắn được thoải mái hưởng thụ một lần. Thế nên, A Hoa mới cứ chờ đợi như vậy cho tới khi Cao Đức Sâm trở lại tâm trạng bình thường. Khi ấy, anh ta mới đi thẳng vào chủ đề chính của ngày hôm nay: "Ông chủ Cao,cuộn băng ghi âm đó ông đã mang tới đây rồi chứ?"

" Tất nhiên rồi", Cao Đức Sâm cười tự tin và nói: "Tôi biết chắc là cậu cũng muốn nghe cho rõ", nói xong hắn giơ tay lên vẫy,lập tức có người đưa chiếc máy cassette nhỏ gọn dạng di động tới tận tay hắn. Cao Đức Sâm ấn nút play đồng thời đặt máy cassette lên bàn để phần loa hướng về phía A Hoa.

Cuộn băng đã được chỉnh từ trước nên chỉ mới chạy được khoảng một vòng đã nghe thấy một giọng nam trầm phát ra:

"Tôi là Hàn Hạo,đội trưởng đội Cảnh sát hình sự tỉnh thành. Hôm nay tôi ghi lại đoạn tự bạch này để vạch trần chân tướng của một vụ huyết án sắp xảy ra. Nhiêu Đông Hoa- người đang làm quản lý an ninh của tòa nhà Long Vũ đang chuẩn bị mưu sát hai vị lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Long Vũ là Lâm Hằng Cán và Mông Phương Lượng. Thời gian mà anh ta ra tay chính là ngày mai,mồng 2 tháng 11. Địa điểm là phòng 1801 trong tòa nhà Long Vũ, cũng chính là văn phòng làm việc hồi còn sống của ông Đặng Hoa - chủ tịch Tập đoàn Long Vũ.

Hôm qua, Nhiêu Đông Hoa mượn danh nghĩa là sát thủ Eumenides gửi cho hai người kia mỗi người một bản thông báo tử vong. Trong khi đó, hai người họ vì không biết nên đã nghe theo lời khuyên của Nhiêu Đông Hoa, họ sẽ trốn ở phòng 1801 trong tòa nhà Long Vũ nhằm trốn khỏi sự thích sát của Eumenides. Còn Nhiêu Đông Hoa thì bí mật thương lượng lên kế hoạch với Mông Phương Lượng rằng tối mai khoảng 11giờ 30phút, Mông Phương Lượng sẽ giết Lâm Hằng Cán trước rồi giả vờ ngủ say trong phòng.

Theo kế hoạch mà Nhiêu Đông Hoa đã vạch ra là sau khi Mông Phương Lượng giết chết Lâm Hằng Cán xong, tôi và anh ta sẽ nhân cơ hội đó vào phòng 1801, tôi sẽ ra tay giết Mông Phương Lượng phỏng theo đúng cách thức mà sát thủ Eumenides thường thực hiện.

Quá trình Nhiêu Đông Hoa và Mông Phương Lượng âm mưu lên kế hoạch với nhau đã bị tôi ghi âm lại hết. Đoạn ghi âm đó sẽ là bằng chứng đầu tiên để vạch rõ chân tướng vụ án; còn đoạn tự bạch này của tôi sẽ có thể chứng thực được cái chết của Mông Phương Lượng hoàn toàn do một tay Nhiêu Đông Hoa dàn dựng. Để chứng minh những điều mình nói là đúng, khi giết Mông Phương Lượng, tôi sẽ để lại hiện trường một vài đầu mối sau:

1. Ngoại trừ vết thương chí mạng ở cổ họng nạn nhân ra, tôi sẽ dùng dao rạch một đường trên vành tai phải của nạn nhân.

2. Tôi sẽ nhét một đồng tiền xu một tệ phiên bản năm 1999 vào miệng nạn nhân.

3. Tôi sẽ lấy một nắm tóc của nạn nhân rồi vứt vào vũng máu quanh vết thương của nạn nhân.

Những chi tiết trên ngoại trừ cảnh sát làm công tác điều tra hiện trường ra thì chỉ có bản thân hung thủ mới biết. Giờ tôi nói những điều này ra đủ để chứng minh tôi chính là người tham gia trực tiếp vào vụ án. Bản thân tôi không hề có động cơ giết Mông Phương Lượng,tất cả đều là do Nhiêu Đông Hoa xúi giục. Nếu không có sự sắp đặt trước của anh ta, tôi cũng không thể nào đúng lúc đó lại có mặt ở hiện trường vụ án được.

Từ thời niên thiếu tôi đã mơ ước sau này mình sẽ trở thành một cảnh sát giỏi. Nhưng một lần vấp ngã khiến tôi cứ thế bước trên con đường tội lỗi, càng lún càng sâu,giờ tôi cũng không còn cách nào để quay đầu lại được nữa. Tôi chỉ hi vọng sẽ có cơ hội bắt được Eumenides, nếu không tôi có chết cũng không nhắm mắt. Đây cũng chính là nguyên nhân duy nhất tôi tham gia vào vụ án này. Chỉ cần nguyện vọng của tôi được thực hiện, toi sẽ đi tự thú và đưa kẻ chủ mưu của vụ án này là Nhiêu Đông Hoa ra ánh sáng pháp luật.

Nếu trong vụ này, bản thân tôi xảy ra chuyện không may thì tôi sẽ để lại hai đoạn ghi âm này để làm bằng chứng hiệu quả nhất trả lại sự tôn nghiêm cho pháp luật và chính nghĩa.

Tôi là Hàn Hạo. Đoạn tự bạch này được ghi lại vào ngày mồng 1 tháng 11 năm 2002".

Đoạn ghi âm này cũng chính là món quà mà Cao Đức Sâm nói sẽ dành tặng A Hoa, nhưng món quà này cũng chỉ là bản copy một đoạn ngắn chứ chưa phải bản hoàn chỉnh. Hôm nay, lần đầu tiên được nghe hết những gì mà người đàn ông đó nói, càng nghe thần sắc anh ta càng thêm nặng nề. Không sai,giọng nói đó chính là của Hàn Hạo và đoạn tự thuật của nguyên đội trưởng đội Cảnh sát hình sự này đã quá đủ để đẩy A Hoa vào thế bất lợi nhất.

P/S: Truyện chỉ đăng duy nhất trên wattpad!