Chương 10.6
A Hoa có phần hối hận vì đúng là lúc mình đã xem nhẹ kẻ kia. Mỗi khi anh ta và Hàn Hạo thương lượng về kế hoạch mưu sát đều lắp đặt trước thiết bị chống ghi âm nhưng anh ta hoàn toàn không thể ngờ rằng đối phương lại ghi lén cuộc đối thoại giữa mình và Mông Phương Lượng. Đoạn tự bạch của hắn lại càng nằm ngoài dự đoán của anh ta, bởi ba dấu vết hắn để lại ở hiện trường đúng là quá hiểm, thế này thì A Hoa khó mà biện bạch với phía cảnh sát được.
Nhưng giờ phút này có ảo não cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Điều mà A Hoa quan tâm tới lại là vấn đề khác. Anh ta hỏi: "Do đâu mà ông có được cuộn băng ghi âm này?"
Cao Đức Sâm ngồi dựa vào ghế thái sư rồi nói với giọng hùng hồn: "Lúc đầu Hàn Hạo ghi lại đoạn tự bạch này và gửi cho người nhà Mông Phương Lượng sau khi chết, nhưng cậu cũng đã có chuẩn bị từ trước, cho người tới giám sát xung quanh nhà Mông Phương Lượng. Bởi vậy, người của cậu đã lấy được cuộn băng ghi âm này trước cảnh sát một bước. Chỉ không ngờ là "trai cò đánh nhau,ngư ông đắc lợi", lại có một gã đàn ông thần bí đã đánh gục thuộc hạ của cậu rồi lấy mất cuộn băng. Nghe nói, gã đó chính là sát thủ Eumenides, người mà cậu định vu oan".
"Ông biết đúng là không ít", vừa nói A Hoa vừa đưa mắt nhìn Báo Đầu. Vì khi ấy, Báo Đầu chính là kẻ được A Hoa giao nhiệm vụ giám sát nhà Mông Phương Lượng. Giờ gã lại nương nhờ Cao Đức Sâm,nên đương nhiên là nguồn gốc của cuộn băng ghi âm này, Cao Đức Sâm cũng đã nắm chắc trong lòng bàn tay rồi.
Báo Đầu tỏ ra mặt dày,gã giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của A Hoa, chẳng thèm để ý gì đến chủ cũ của mình cả.
A Hoa bỗng thấy rùng mình, anh ta nghĩ bụng: chẳng nhẽ thằng nhãi này đã có sự chuẩn bị từ trước lúc đó nó đã giữ lại đoạn băng có một nửa đoạn ghi âm này? Nhưng ngay sau đó A Hoa phủ nhận suy nghĩ của mình: không thể nào! Với thủ đoạn của Eumenides, hắn sẽ không!àm việc gì mà không sạch sẽ tới vậy.!
Thần sắc của A Hoa có chút thay đổi, Cao Đức Sâm như đọc được suy nghĩ của anh ta. Hắn cười và đáp: "A Hoa à,cậu trách nhầm người anh em của cạu rồi. Tôi có được cuộn băng ghi âm này hoàn toàn là do cơ duyên trùng hợp. Dạo trước có đợt người của đội Cảnh sát hình sự theo dõi hai thằng dàn em của tôi,còn đòi khám chỗ ở của chúng nó nữa. Chúng nó cũng không biết lý do tại sao, nên đã báo cho tôi. Tôi lập tức cho người đi thám thính thì biết, hóa ra đội cảnh sát hình sự dang muốn điều tra vụ án tòa nhà Long Vũ. Tôi lập tức cho người tới chỗ chúng nó và tìm được cuộn băng ghi âm này trước cảnh sát một bước".
A Hoa càng nghe càng thấy hồ đồ, anh ta hỏi: "Vậy thỉ cuộn băng ghi âm này tại sao lại nằm trong tay đàn em của ông?"
Cao Đức Sâm giải thích: "Hai thằng đàn em của tôi mới dọn đến chỗ đó. Cuộn băng này của người khách thuê nhà trước để lại. Mà theo miêu tả của chủ nhà thì người đó chính là Eumenides - kẻ đã cướp được cuộn băng trước đó.
Nhưng Cao Đức Sâm không hề biết rằng, sau khi Eumenides đoạt lại được cuộn băng ghi âm đó đã từng có một cuộc giao dịch với A Hoa. Cao Đức Sâm nghĩ, hắn nói tới đây cũng đủ cho đối phương hiểu rõ vấn đề rồi. Eumenides sau khi có được cuộn băng thì luôn giấu ở nhà trọ của mình, cho tới khi hắn thất thủ, bị cảnh sát bắt. Phía cảnh sát lần theo những dấu vết của Eumenides mới tìm được tới đây.
A Hoa thì suy nghĩ nhiều hơn: lúc đầu, khi Eumenides giao dịch với mình, hắn đã từng chính miệng đảm bảo rằng sẽ không sao cuộn băng ra bất kỳ một bản nào nữa. Đúng là hắn không hề sao chép gì cả, nhưng lại giữ lại một nửa cuộn băng. Xem ra,tay này vẫn có ý đề phòng mình. Nếu mình không giữ lời, hắn sẽ dùng một nửa cuộn băng kia. Chỉ là chẳng ai có thể ngờ tới, cuộn băng cuối cùng lại lọt vào tay Cao Đức Sâm.
Thấy đối phương không nói gì, Cao Đức Sâm khẽ nhắc nhở anh ta: "A Hoa này, tôi là người đã cứu mạng cậu đấy. Nếu đoạn ghi âm này lọt vào tay cảnh sát thì cậu sẽ gặp rắc rối to đấy".
Dòng suy nghĩ của A Hoa quay trở lại, anh ta trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Không sai,ông đã cứu tôi một lần. Neeusoong giao cuộn băng đó cho tôi, có lẽ chúng ta sẽ làm một cuộc trao đổi".
"Trao đổi?", Cao Đức Sâm cười lớn hỏi: "Trao đổi thế nào?"
"Điều này thì ông cần tự suy xét", A Hoa lại chỉ vào chiếc máy cassette kia và nói: "Tôi muốn có cuộn băng này, ông có thể đưa ra điều kiện ông muốn, nếu phù hợp thì chúng ta sẽ tiến hành trao đổi".
Cao Đức Sâm nhìn A Hoa, hắn cười càng ghê rợn hơn,giống như một người lớn tuổi đang nhìn một đứa trẻ non nớt ấu trĩ vậy. Cười xong hắn mới nói tiếp: "Tôi sẽ không trao đổi gì với cậu hết. Cậu muốn có nó phải không? Được thôi, giờ tôi sẽ trao nó cho cậu".
Cao Đức Sâm lấy cuộn băng trong cassette ra rồi ném về phía A Hoa. A Hoa chau mày cũng không đưa tay ra đón,thế là cuộn băng rơi xuống bàn ngay trước mặt anh ta.
Cao Đức Sâm cười khì khì,hắn nói: "Nói thật cho cậu biết, cuộn băng này tôi đã sao chép ra rồi, mà không chỉ là một bản. Cậu vĩnh viễn không thể nào tiêu hủy hết được đâu ". Rồi giọng nói hắn bỗng nhiên có phần kì lạ: "Cậu có tư cách gì mà đòi trao đổi với tôi hả? Cậu chỉ có thể cầu xin tôi, xin tôi cất giữ đống băng đó cho kĩ mà thôi. Nếu không, chỉ cần tôi hơi không cẩn thận một chút là cuộn băng rất có thể sẽ bị phát tán ra ngoài đấy".
"Quả thực tôi cũng không cần thiết phải trao đổi gì với ông nữa",A Hoa nhún vai tỏ vẻ đáng tiếc, rồi nói: "Vốn ông có thể yêu cầu tôi làm một việc gì đó cho ông, như vậy chí ít tôi sẽ giết ông muộn một chút".
Cao Đức Sâm có vẻ không hiểu rõ ý tứ của đối phương. Hắn hỏi lại: "Cậu? Giết tôi ư?"
Khẩu khí của A Hoa hết sức tự nhiên. Anh ta nói: "Tôi đã từng nói với ông rồi, là tôi sẽ giết ông. Cho dù chúng ta có tiến hành trao đổi đi chăng nữa, thì việc này cũng sẽ không thay đổi".
Nói tới đây thì Cao Đức Sâm không thể nào không nhắc nhở đối phương: "Cậu giết tôi thì lập tức sẽ có người đưa cuộn băng này tới tay cảnh sát".
A Hoa đáp: Tôi biết, bởi vậy tôi mới muốn làm một cuộc trao đổi với ông".
Cao Đức Sâm nhìn chằm chặp vào A Hoa rồi hỏi nghiêm túc: "Đầu óc cậu có vấn đề không hả?"
A Hoa lắc lắc đầu, anh ta biết rằng mình và người kia đúng là hai con người ở hai thế giới khác nhau, không thể nào mà có tiếng nói chung được.
Cao Đức Sâm thì lại không muốn từ bỏ, hắn có ý muốn thay đổi suy nghĩ của A Hoa. Hắn nói: "Tại sao cậu lại muốn giết tôi? Cậu cũng không nên trao đổi gì với tôi cả mà lẽ ra phải là hợp tác với tôi. Hiểu không? Là hợp tác! Vì hợp tác sẽ có lợi cho cả đôi bên và giúp ích cho chúng ta nhiều hơn. Còn cả anh em của cậu nữa, rồi anh em của tôi, mọi người sẽ trở thành người một nhà, sao cứ phải giết tới giết lui để ho đôi bên cùng chịu thiệt cơ chứ?"
A Hoa hỏi ngược lại: "Hợp tác? Ông nghĩ là giờ chúng ta còn có thể hợp tác với nhau sao?"
Cao Đức Sâm đáp: "Tại sao không thể? Cậu làm việc cho tôi,tôi sẽ mãi mãi giữ bí mật về cuộn băng ghi âm cho cậu. Đó chính là lợi ích chung của chúng ta đấy thôi. Nếu đã có cùng lợi ích như vậy, tại sao không thể hợp tác được với nhau?"
A Hoa im lặng giây lát rồi tiếp tục hỏi: "Nếu chúng ta hợp tác với nhau thì vụ anh Long sẽ tính thế nào đây? Còn cả cô gái bị các người thiêu bỏng sẽ tính thế nào đây?"
Cao Đức Sâm không kìm được lại, bật cười: "Giờ mà cậu còn nghĩ tới bọn nó nữa hả? Thằng Long làm việc cho tôi là bởi vì lúc đầu hai bên cùng có lợi. Còn giờ thì sợi dây kết nối lợi ích giữa hai bên cũng đã không tồn tại nữa, tại sao tôi phải nghĩ tới nó? Còn đứa con gái kia thì tôi đã tìm hiểu rồi, nó chẳng qua cũng chỉ là gái làng chơi, cậu với nó ở cạnh nhau chẳng khác gì một vụ trao đổi mua bán cả. Giờ nó đã là phế vật rồi, cậu còn nghĩ tới nó làm gì nữa?"
A Hoa nghiến răng nói: " Lợi ích...", anh ta đã hoàn toàn hiểu được sự khác nhau trong suy nghĩ của mình với đối phương. Anh ta nói: "Tất cả những gì mà ông quan tâm tới đều gắn liền với hai chữ này phải không?"
Cao Đức Sâm nhìn A Hoa một cách nghiêm túc và trịnh trọng tuyên bố: "Đúng vậy! Đây chính là cái thời đại mà chúng ta đang sống: lợi ích là trên hết và cao hơn tất thảy. Nếu cậu không thể thích nghi với điều đó, thì cậu sẽ bị cái thời đại này đào thải".
A Hoa không nói thêm gì nữa. Hình như anh ta đang nghĩ tới một việc gì đó rất quan trọng. Cao Đức Sâm thì cứ thế im lặng chờ đợi, không biết là đối phương có chịu thay đổi chủ ý hay không. Sau một khoảng im lặng, A Hoa lấy một bao thuốc lá từ trong túi áo ra, tự mình rút một điếu rồi đưa bao thuốc về phía Cao Đức Sâm có ý mời.
Cao Đức Sâm xua tay và nói: "Tôi không hút". Hắn không phải là không hút thuốc mà chỉ là trong khi tình thế vẫn chưa rõ ràng, hắn sẽ không dám hút điếu thuốc của A Hoa mang tới mà thôi.
A Hoa nghe vậy thì chỉ ngậm lấy điếu thuốc. Báo Đầu đứng bên cạnh biết ý rút bật lửa ra và giúp A Hoa châm thuốc.
A ta hít một hơi thật sâu và chậm rãi nhả ra mấy vòng khói. Lát sau, anh ta bỗng chuyển chủ đề và nói:"Ông có biết tôi và Đặng tổng quen nhau như thế nào không? "