← Quay lại trang sách

Chương 10.7

Thấy A Hoa chuyển sang chủ đề khác như vậy, Cao Đức Sâm cũng lấy làm lạ. Nhưng hắn vẫn rất hứng thú với chủ đề mới này. Giới giang hồ trong cả tỉnh thành có ai không biết A Hoa và Đặng Hoa không hề có quan hệ huyết thống, nhưng hai người lại rất gần gũi và hiểu nhau, giống như cha con vậy. Đằng sau mối quan hệ ấy,ắt phải có một câu chuyện như thế nào chứ nhỉ? Thế là Cao Đức Sâm bèn đáp: "Không biết. Cậu nói thử xem nào".

A Hoa kẹp điếu thuốc trong tay rồi bắt đầu chậm rãi kể: "Tôi là một cô nhi, từ nhỏ đã sống và lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Khi đó, điều kiện ở trại trẻ không được tốt cho lắm. Khi tôi học tiểu học, cặp sách tôi dùng đều là mấy loại đồ cũ mà người ta thải ra. Nhìn thấy các bạn học khác có cặp sách đủ màu sắc, tôi nhìn thôi cũng thấy thèm,cùng rất hi vọng mình cũng có một chiếc cặp mới. Sau đó,năm tôi lên 10 có một chú đã quyên góp tiền cho trại trẻ. Chính khoản tiền ấy đã giúp tôi thực hiện ước mơ của mình, tôi đã có một chiếc cặp sách mới".

Cao Đức Sâm liền đoán: "Người đó chắc là Đặng Hoa phải không?"

A Hoa gật đầu. Cao Đức Sâm cười chế giễu, hắn nói: "Chắc Đặng Hoa làm nhiều việc ác quá nên mới phải cố gắng tìm một nơi để mà hành thiện tích đức đấy thôi. Còn trại trẻ các cậu cũng chỉ là công cụ để cho lương tâm hắn được thanh thản".

A Hoa như không hề để ý đến lời của đối phương, chỉ tiếp tục kể: "Khi đó một cô trong trại trẻ phát cặp sách mới cho chúng tôi và bảo rằng chờ đến tết, chú ấy sẽ tới trại trẻ đẻ thăm chúng, còn sẽ tặng thêm quà tết cho chúng tôi nữa. Các bạn nhỏ khác nghe thấy tin này đều rất vui mừng, ai cũng đoán xem chú ấy sẽ mang quà gì tới. Chỉ có tôi là suy nghĩ khác với những đứa trẻ kia.

Cao Đức Sâm tò mò hỏi: "Ồ, thế cậu đã nghĩ gì?"

Tôi đang nghĩ làm thế nào để báo đáp ân tình của chú ấy. Chú ấy đã giúp tôi thực hiện mơ ước của mình thì tôi cũng bằng lòng tặng những gì tốt nhất của mình cho chú ấy. Ngày đó ở trại trẻ, trẻ con rất ít khi có đồ ăn vặt. Chỉ tới chủ nhật hàng tuần, cô giáo mới phát cho mỗi đứa chúng tôi một ít, lúc thì là kẹo mút, lúc thì là bánh quy bơ,cũng có lúc có cả socola nữa. Đối với lũ trẻ chúng tôi thì những thứ này là tuyệt vời nhất. Từ sau khi tôi quyết định sẽ báo đáp chú ấy, mỗi tuần tôi đều tích những món quà vặt ấy lại. Mãi cho tới trước Tết, tôi đã tích được cả một gói giấy to đùng đựng đầy những món quà vặt của tôi. Khi đến Tết, chú ấy quả nhiên đã tới. Ông đoán đúng rồi đấy, người đó chính là Đặng Hoa. Chú ấy đã mang rất nhiều quà cho bọn trẻ chúng tôi, ai cũng có phần của người ấy. Nhưng chỉ có tôi khi nhận được món quà đó, không chỉ nói câu cảm ơn mà còn tặng lại cả túi quà đầy ự tôi đã tích lũy. Đặng Tổng lúc đó cũng không có phản ứng gì đặc biệt mà chỉ nhìn tôi rồi hỏi tên tôi. Nhưng sau này tôi mới biết giây phút đó đã thay đổi cả cuộc đời tôi".

Kể tới đây, ánh mắt A Hoa thoáng mơ màng, tâm trạng anh ta như đang trở về thời niên thiếu trước kia vậy. Điếu thuốc anh ta kẹp giữa hai ngón tay cứ thế chầm chậm cháy,làn khói cô độc nhàn nhã cũng đã tích tụ thành một dải.

Cao Đức Sâm hơi nhíu mắt rồi hỏi: "Cũng vì chuyện đó mà Đặng Hoa càng thêm quý mến cậu đúng không?". Mặc dù hỏi vậy nhưng Cao Đức Sâm ít nhiều vẫn có chút nghi hoặc, vì lòng dạ sắt đá như Đặng Hoa thì sao có thể dễ dàng bị một đứa trẻ làm cho cảm động như vậy được.

A Hoa không trả lời trực tiếp. Anh ta nhìn xuống điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay rồi như đang tự nói với chính mình: "Sau này tôi cũng tự nghĩ, lẽ nào Đặng tổng lại coi trọng cái gói quà vặt đó của tôi sao? Đương nhiên là không phải. Sau này ông ấy tín nhiệm tôi như vậy chỉ vì ông ấy hiểu tôi là kẻ biết báo ơn. Những gì người khác cho tôi,tôi nhất định sẽ đáp lại nhiều hơn thế, bởi vậy Đặng tổng mới tuyệt đối tin tưởng tôi. Quan hệ giữa tôi và ông ấy thực sự rất giống tình phụ tử,không hề có chút khoảng cách nào hết".

Thấy tâm trạng A Hoa hình như hơi trầm xuống, Cao Đức Sâm liền rướn người về phía trước, hai khuỷu tay chống xuống bàn và nói: "Đặng Hoa dù có tốt với cậu đến mấy thì giờ cũng đã chết rồi. Cả tỉnh thành sau này sẽ là thiên hạ của Cao Đức Sâm này. Cậu nghĩ xem, giờ tôi đã là chủ của tòa nhà Long Vũ bề thế, con cá rồng vàng mà Đặng Hoa coi như báu vật kia cũng đã lên thớt thành đồ ăn của tôi. Tôi rất xem trọng cậu A Hoa ạ, tôi biết cậu cũng là một anh hùng. Nhưng cậu phải nhìn xa hơn một chút, người thông minh thì chẳng bao giờ nhìn lại phía sau mà chỉ nhìn về phía trước, nhìn về tương lai của mình thôi".

A Hoa vẫn không đáp lời Cao Đức Sâm. Anh ta khẽ động ngón trỏ, khói thuốc đã tản ra khắp xung quanh. Sau đó, anh ta ngẩng đầu lên, suy nghĩ lại trở về với thực tại, anh ta nói: "Được rồi, không nói chuyện về Đặng tổng nữa, nói chuyện về cô gái kia đi".

Cao Đức Sâm chớp mắt nói với vẻ giễu cợt: "Hả? Một đứa con gái làng chơi thì có gì để nói chứ?"

A Hoa trả lời nhạt: "Đúng vậy, cô ấy chỉ là một gái làng chơi. Lúc đầu, tôi và cô ấy gặp nhau đúng là chỉ như trao đổi, thỏa mãn nhu cầu của đôi bên. Cô ấy càn tiền của tôi,còn tôi thì muốn nhan sắc của cô ấy. Nhưng, tình hình sau đó đã thay đổi, cô ấy bắt đầu thật lòng với tôi..."

Cao Đức Sâm ngắt lời A Hoa: "Gái làng chơi thì sao mà thật lòng cho được? Cùng lắm là thả con săn sắt bắt con cá rô thôi". Nét mặt tỏ vẻ xem thường, hắn lại nói tiếp: "Không ngờ A Hoa cậu lại đắm chìm trong nhan sắc đàn bà, chút khả năng phán đoán này mà cũng không có".

Trước những lời sỉ nhục của Cao Đức Sâm, A Hoa vẫn không hề nổi giận, anh ta chỉ nhìn chính diện vào Cao Đức Sâm và nói: "Anh sai rồi. Từ trước tới giờ tôi nhìn người luôn rất chuẩn. Cô gái ấy sau này bị tôi liên lụy đến nỗi sống không bằng chết, nhưng cô ấy không hề hối hận, ngược lại cô ấy cảm thấy vui mừng vì đã giúp tôi thoát được một kiếp nạn. Cô ấy đã vì tôi mà bị hủy hoại cả khuôn mặt, cả nhan sắc thì còn có thể lợi dụng gì ở tôi cơ chứ?"

Cao Đức Sâm như còn muốn nói gì thêm nhưng nhất thời hắn hơi bí từ. Hắn vốn đã định mở miệng nói nhưng cuối cùng lại khẽ lắc đầu và thở dài một tiếng.

A Hoa tiếp tục nói: "Giang hồ từ xưa đã có câu: kĩ nữ vô tình, phường kịch vô nghĩa. Một cô gái làng chơi sao lại đối tốt với tôi như vậy? Chẳng phải riêng ông,chính tôi cũng lấy làm lạ. Bởi vậy, tôi đã từng hỏi cô ấy,nhưng đáp án của cô ấy rất đơn giản". Kể tới đây, A Hoa nhìn Cao Đức Sâm cười và nói: "Việc này cũng có chút liên quan tới ông đấy".

Cao Đức Sâm ngây người ra, chẳng hiểu sự tình ra làm sao bèn hỏi lại: "Liên quan gì tới tôi"

A Hoa giải thích: "Cô ấy vốn làm việc ở khách sạn Khải Hoàn Môn. Lần đó ông đổ tội cho khách sạn ấy,cảnh sát hình sự đã cho đóng cửa niêm phong khách sạn. Cô ấy mặc mỗi bộ áo váy mỏng bị đuổi ra ngoài, rất đáng thương. Vừa đúng lúc tôi nhìn thấy, tôi bèn đưa chìa khóa chỗ ở của tôi cho cô ấy để cô ấy có chỗ tạm trú". A Hoa lại đưa thuốc lên hút, tuy chẳng rít được mấy hơi nhưng điếu thuốc đã gần tàn hết trong lúc anh ta kể chuyện. Lần sau khi nhả ra một làn khói thuốc, anh ta nheo mắt nhìn độ dài của đầu thuốc sắp tàn rồi nói giọng đầy hoài cảm: "Cô ấy nói với tôi rằng chính vì hành động ấy của tôi làm cô ấy hoàn toàn thay đổi thái độ. Trong mắt cô ấy, tôi không còn là khách làng chơi nữa, mà là một người đàn ông biết quan tâm và bảo vệ cho cô ấy. Bởi vậy cô ấy bằng lòng làm tất cả vì tôi, thậm chí là phải đem cả tính mạng mình ra báo đáp tôi".

Cao Đức Sâm cười một cách cổ quái: "Khà khà, thế hóa ra tôi lại là bà mối cho hai người à"

A Hoa hình như có chút thất vọng trước phản ứng của Cao Đức Sâm. Anh ta chuyển ánh mắt từ đầu thuốc sang phía đối phương và nói: "Ông vẫn chưa nghe ra điều cốt lõi mà tôi muốn nói ở đây là gì".

Cao Đức Sâm chỉ lạnh lùng phản bác lại: "Tôi đã nói tới nước này rồi mà cậu vẫn không lo cho vận mệnh của mình, lại còn đi ca tụng mối tình với một đứa con gái làng chơi là sao?"

A Hoa thở dài đáp: "Ông cho rằng tôi không nên nhắc tới cô gái ấy sao? Vì giờ là lúc tôi đang đàm phán với ông chủ Cao, người sắp trở thành chúa tể của cả cái tỉnh thành này đấy chứ. Sao tôi cứ nhắc tới một cô gái làng chơi mãi vậy nhỉ? Cô ta vốn không xứng đáng được xuất hiện trong cuộc đàm phán này phải không?"

Ánh mắt Cao Đức Sâm trở nên cứng nhắc nhưng hắn cũng không có ý định phủ nhận những lời vừa rồi của A Hoa.

A Hoa lắc đầu nói: "Nhưng suy nghĩ của tôi thì hoàn toàn ngược lại. Tôi cho rằng ông mới là người không xứng đáng được đánh đồng với chúng tôi. Vì chúng tôi đều là những người biết tri ân còn ông thì không hiểu điều đó. Trong thế giới của ông, lợi ích được đặt lên trên hết, đó là nguyên tắc tối cao cho tất cả mọi hành động. Còn thế giới của chúng tôi,thay vì lợi ích đó là ân và oán. Có ơn báo ơn,có oán báo oán. Không cần biết là về mặt nào qui tắc đó là số một, không được phép hàm hồ".

Cao Đức Sâm không thể nhẫn nhịn thêm một phút nào nữa, hắn đập tay xuống bàn và quát: "Ngu muội, cậu đang tự timg đường chết đấy có biết không?"

A Hoa nhìn thẳng vào mắt Cao Đức Sâm và nói: "Ông sẽ chết trước", lời nói của anh ta dù không có lực nhưng ngữ điệu thì vô cùng lạnh lùng, giống như thứ âm thanh vọng về từ âm tào địa phủ vậy.

Cao Đức Sâm nghe vậy thì tức đến nỗi phải bật cười. Hắn thực sự không hiểu nổi, A Hoa có tư cách gì mà dám thách thức hắn. Thế lực của A Hoa cũng đã ngày càng yếu xuống rồi, trong khi điểm yếu chí mạng của anh ta còn đang bị mình nắm trong tay. Cho dù là chính trong phòng tiệc này thôi, thế lực của đối phương cũng yếu kém hơn rất nhiều, đến cơ hội để liều mạng quyết đấu một phen cũng không có".

Nắm được phần thắng trong tay nên Cao Đức Sâm ngồi rữa người vào ghế thái sư, thái độ kiêu căng ngạo mạn và nói: "Được lắm, được lắm! Tôi cũng muốn nghe thử xem mình sẽ chết như thế nào".

A Hoa không nói gì thêm nữa, anh ta hít mạnh một hơi cuối cùng thật sâu điếu thuốc đang ngậm trên môi,có vẻ như đang chuẩn bị cho hồi kết vậy. Ánh lửa trên đầu thuốc bỗng chốc sáng rực lên rồi nhanh chóng xén tới phần đầu mẩu điếu thuốc. Lúc này, A Hoa đột nhiên đưa tay phải xuống dưới ghế, nắm chặt chân ghế rồi cúi mình dùng sức ném thật mạnh cái ghế về phía đối diện. Đó là một chiếc ghế gỗ gụ hình tròn được chế tạo từ đời Thanh, nó rất nặng, nếu rơi vào người ai đó thì hậu quả chắc chắn là sẽ rất nghiêm trọng. Nhưng, Cao Đức Sâm ngồi ở đối diện sớm đã có phòng bị từ trước. Vừa thấy A Hoa ném cái ghế tới,hắn liền khom người để tránh. Đúng lúc cấp bách, A Hoa cũng mất đi độ chuẩn xác, cái ghế bay qua cả ghế thái sư to đùng đằng kia rồi nhắm thẳng vào bể cá gắn trên tường ở đằng sau. Kính thủy tinh trên bể cá không chịu nổi cú va đập vừa rồi. Chỉ nghe một tiếng "choang" rất lớn, rồi những mảnh thủy tinh lớn bé đã bị vỡ ra cùng với chất lỏng trong bể đồng loạt tràn về phía Cao Đức Sâm.

Hai vệ sĩ áo đen đứng sau Cao Đức Sâm thấy vậy liền giơ người ra đỡ cho chủ. Hầu hết những mảnh thủy tinh vỡ đều được bọn chúng chắn hết nên không hề ảnh hưởng gì tới Cao Đức Sâm cả. Hắn cũng chỉ bị ướt như chuột lột chứ không hề hấn gì sau cú va đập vừa rồi.

Còn phía bên kia bàn, Báo Đầu phản ứng rất nhanh. A Hoa vừa ném chiếc ghế khỏi tay là gã đã nhảy phắt ra khỏi chỗ ngồi của mình, cả bộ tóc vàng của gã như đang nhảy múa, trông gã giống hệt một con báo đang săn mồi. A Hoa cũng khó mà phản kháng được trước kẻ nổi tiếng đánh dám trong cả tỉnh thành này. Nhanh như chớp, Báo Đầu đã siết chặt lấy cổ A Hoa, rôi dùng chiêu đá ngang chân khiến cả cơ thể A Hoa bị mất thăng bằng, đành chịu để cho Báo Đầu tóm gọn. Tình thế lúc ấy chỉ trong nháy mắt đã bị đảo ngược, thắng bại dường như đã rõ ràng.

Thế nhưng, đám người Cao Đức Sâm lại không tài nào lạc quan cho nổi. Vì chính lúc A Hoa hoàn toàn bị khống chế trong tay Báo Đầuthì tất cả những người có mặt trong phòng tiệc lúc đó đều ngửi thấy một mùi nồng nặc khác lạ.

Đó là mùi cồn!

Hóa ra chất lỏng gắn trong bể cá sau tường không phải là nước mà toàn là cồn. Khi mặt thủy tinh bể vỡ ra thì chất lỏng trong đó cũng tràn ra ngoài, tưới ngập cả người Cao Đức Sâm và hai tên vệ sĩ.

Cả người A Hoa gần như sắp gục xuống dưới sức kìm kẹp như sắt thép của Báo Đầu, tứ chi cũng đều bị tóm gọn,mặc dù vậy, miệng anh ta lại chẳng hề bị ảnh hưởng gì hết. Thế là, anh ta hít một hơi thật sâu và nhổ phụt đầu mẩu điếu thuốc vẫnđang cháy sáng kia ra xa. Đầu thuốc xoay xoay trên không với ánh lửa sáng rực. Ánh mắt A Hoa dõi theo đường đi của đầu mẩu thuốc, nụ cười hả hê dàn dần hiện lên trên khuôn mặt.

Tất cả đều chỉ xảy ra trong chớp mắt. Cùng với một tiếng "bùng", đúng vị trí đầu thuốc tiếp đất cháy bùng lên một ngọn lửa lớn, sau đó là cảnh ba con người trong đám lửa nhảy dựng lên quằn quại những tiếng kêu gào đau đớn khiến cho người ta nghe mà dựng hết cả tóc gáy.

Báo Đầu ngây người ra khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, gã bỗng thả A Hoa ra rồi lầm bầm chửi: "Xong mẹ nó rồi!" Thế rồi như nhanh chóng ý thức được ngọn lửa lớn thế kia thì rất có thể sẽ lan nhanh và gây nguy hiểm cho chính mình nên gã vội vàng chạy về phía cửa ra vào phòng tiệc. Hai tên vệ sĩ đứng canh cửa thấy vậy cũng biết thân phận ốc chẳng mang nổi mình ốc nên vừa lùi về phía hành lang vừa hét lớn: "Cháy rồi, cháy rồi! Mau tới cứu ông chủ Cao!" Cả đám người ai nấy đều vội vàng đi tìm bình cứu hỏa, bỗng chốc cả khung cảnh trở nên hỗn loạn.

A Hoa không hề rời khỏi phòng tiệc. Anh ta đi ra đóng chặt cửa phòng tiệc lại dù phải chịu ngộp thở trong phòng. Sau đó anh ta lại quay về phía gần cái bàn tiệc và nhìn chằm chằm vào Cao Đức Sâm lúc này đang quằn quại trong đám lửa. Chỉ cần hắn định chạy ra khỏi đó, A Hoa lập tức ném mấy cái ghế gỗ vào hắn để đẩy hắn trở lại vòng trung tâm của đám lửa gần bể cá. Còn hai tên vệ sĩ cũng đang chạy rồi lăn lộn trong phòng tiệc kia thì anh ta để mặc.

Báo Đầu và những người khác đang đứng ngoài kia thì như phải trải qua cơn ác mộng vậy dù đã lôi được vòi chữa cháy ra nhưng không thể nào mở nổi cách cửa phòng tiệc vừa nặng vừa dày kia. Chỉ nghe tiếng kêu la thảm thiết không ngớt trong phòng, tiếng kêu đó như từ tầng địa ngục thứ mười tám vọng lại vậy. Khi tiếng kêu la thảm thiết kia trở nên yếu ớt thì cả đám người đó cũng dần như chìm xuồng, hoàn toàn tuyệt vọng.

Sau khi tiếng kêu thảm thiết kia tắt hẳn, cánh cửa phòng tiệc cuối cùng cũng được mở ra. A Hoa từ trong phòng bước chầm chậm ra ngoài, sau lưng anh ta là cả một biển lửa. Trên đầu tóc, quần áo, giày tất anh ta vẫn còn những đốm lửa tàn đang bay. Vừa đi anh ta vừa lấy tay phủi hết những đốm lửa kia. Thần sắc anh ta lạnh như băng, sắc như thép, giống như Diêm Vương bước ra từ địa ngục vậy.