← Quay lại trang sách

Chương 14.7

Sáng 25 tháng 12 tại Sở Công an tỉnh thành.

Tuy đã nhận được lệnh điều động nhưng La Phi vẫn tới đội cảnh sát hình sự từ rất sớm như thường lệ. Một mình anh ngồi trong văn phòng sắp xếp lại các hồ sơ tài liệu phải bàn giao và cũng là để điều chỉnh lại tâm lý hơn một năm nay của mình.

Khoảng chừng 8 rưỡi, có một người đứng ngoài gõ cửa, La Phi nói: "Mời vào!". Người đó đẩy cửa vào, hóa ra là Doãn Kiếm - trợ thủ của anh.

La Phi giơ tay vẫy Doãn Kiếm lại và nói: "Cậu đến đúng lúc lắm, toàn bộ hồ sơ này tôi đều đã sắp xếp xong rồi, cậu kiểm tra lại xem rồi tìm chỗ nào đó để lưu trữ lại nhé."

Doãn Kiếm "vâng" một tiếng, vẻ mặt anh có vẻ khó chịu. Sau Hàn Hạo, đây là lần thứ hai cậu lại phải chia tay với lãnh đạo của mình. Đối với một chàng trai trọng tình trọng nghĩa như cậu thì mỗi cuộc chia ly đều là một gánh nặng trong lòng. Nhưng buồn thì buồn cậu vẫn không quên nhiệm vụ hôm nay tới đây của mình.

Cậu đi tới trước bản La Phi, vừa đón lấy tập hồ sơ vừa nói: "Đội trưởng La, giám đốc Tống mời anh đến phòng ông ấy một chuyến".

La Phi nghe vậy lập tức đứng dậy. Anh đang thầm đoán: có phải là đã có người cho vị trí đội trưởng đội cảnh sát hình sự rồi nên mới gọi mình tới để bàn giao công việc?

Sau khi đến phòng làm việc của giám đốc Tống suy đoán của La Phi càng đúng hơn. Vì trong phòng ngoài giám đốc Tống ra còn có một nhân vật quan trọng khác đó chính là Tiền Yếu Bân.

Từ khi lệnh điều động La Phi đưa xuống, giới cảnh sát tỉnh thành đều đang đồn thổi "thần thám nội gián" Tiền Yếu Bân được sắp đặt sẽ trở thành đội trưởng đội cảnh sát hình sự kế nhiệm rồi. La Phi cũng tin rằng lời đồn này không phải bỗng dưng mà có.

Giám đốc Tống thấy La Phi tới chỉ chào đơn giản: "Cậu đến rồi à?" Còn Tiền Yếu Bân đang ngồi ở ghế sofa thì lập tức đứng dậy và tới bắt tay La Phi.

La Phi cũng đáp lại theo phép lịch sự tối thiểu, thái độ anh rất bình thường. Sau đó, anh và Tiền Yếu Bân mỗi người một ngồi một góc sofa.

Giám đốc Tống nhìn La Phi lại nhìn sang Tiền Yếu Bân, hồi lâu ông không nói câu nào, hình như đang suy nghĩ việc gì đó. Vì ông không nói gì nên hai người kia cũng không biết phải mở lời như thế nào, khiến cho không khí trong phòng có chút ngột ngạt.

Một lát sau La Phi cảm thấy có gì không ổn, anh liền quay sang nhìn Tiền Yếu Bân đang ngồi bên cạnh, không ngờ rằng anh ta cũng quay sang nhìn anh, thần sắc vừa trang trọng vừa phức tạp.

Thế này không giống với việc bàn giao công tác mọi khi? La Phi cảm thấy kỳ quái, rồi giám đốc Tống cuối cùng cũng đã lên tiếng: "La Phi à, mấy ngày hôm nay cậu đang bận gì vậy?", từ trong giọng nói trầm đục của ông La Phi có cảm giác như Đây chỉ là mời lời mào đầu trước khi đi vào chủ đề chính mà thôi.

La Phi liền cười trả lời cho có: "Tôi cũng không bận gì... chỉ chuẩn bị bàn giao công việc thôi".

Giám đốc Tống xua tay nói: "Việc bàn giao công tác cứ để đó đã". Ông hướng người về phía La Phi như thăm dò rồi giải thích rằng: "Còn một vài công việc khác nữa cẩn cậu tiếp tục làm nốt".

La Phi không nói gì, anh chỉ tỏ thái độ phục tùng sự sắp xếp của tổ chức mà thôi.

Lúc này Giám đốc Tống mới gật đầu với Tiền Yếu Bân và nói: "Yếu Bân, cậu đưa cho đội trưởng La xem đi".

Tiền Yếu Bân lấy chiếc phong bì từ tay cầm của ghế sofa ra và đưa cho La Phi, anh ta nói: "Cái này được phát hiện lúc sáng sớm hôm nay trong hòm thư của tôi".

Trên phong bì không có một chữ nào nên rõ ràng không phải được gửi theo những cách thông thường. La Phi hơi chột dạ, anh lập tức mở phong bì và lấy từ trong đó ra một bức thư.

Từ nét chữ, hình thức đến nội dung của bức thư, La Phi đều đã quá quen thuộc. Đó cũng chính là nguyên nhân và cũng là ý nghĩa của việc nhiều năm nay anh ở lại tỉnh thành.

Giấy trắng mực đen, nét chữ phỏng Tống rất yêu tiêu chuẩn:

"Bản thông báo tử vong

Người thụ hình: Tiền Yếu Bân

Tội danh: Cố ý giết người

Ngày thực thi: Mùng 3 tháng 1 năm 2004

người thực thi: Eumenides"

La Phi khẽ cười một tiếng. Biến cố đến đột ngột này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh, nhưng nghĩ ra lại thấy rất hợp lý. Một lát sau ánh mắt anh rời khỏi tờ giấy đó rồi nhìn sang Tiền Yếu Bân với vẻ đầy suy tư. Anh ta chỉ hơi nhếch mép và nở một nụ cười gượng gạo.

Giám đốc Tống liền gọi: "La Phi này!" chờ cho anh quay đầu sang nhìn ông mới nói đầy ẩn ý: "Những việc khác tôi không quan tâm, còn đây là nhiệm vụ cuối cùng, dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải hoàn thành cho tốt đấy".

La Phi tỏ vẻ rất bình tĩnh, anh chỉ trả lời ngắn gọn đúng 2 chữ: "Tôi hiểu!" Nhưng thái độ trong lời nói của anh lại vô cùng kiên định và bình tĩnh, tạo cảm giác đáng tin cậy cho người khác.

Giám đốc Tống gật đầu tỏ vẻ hài lòng: "Vậy cậu hãy đi chuẩn bị ngay đi nhé, thời gian chắc vẫn còn đủ chứ". Hơi ngừng lại giây lát ông lại kiến nghị: "Khi các cậu mở cuộc họp chuyên án, Yếu Bân cũng có thể tham dự. Cậu ấy không chỉ là đối tượng cần các cậu bảo vệ mà cũng có thể giữ vai trò tác chiến chủ lực".

La Phi lại từ chối khéo: "Việc này thì..... tôi thấy không quá cần thiết".

Tiền Yếu Bân hiểu ý tứ của La Phi, anh ta bèn nói: "Đây là vụ án của đội trưởng La phụ trách, vậy thì cứ để anh ấy toàn quyền phụ trách đi". Rồi anh ta lại tự giác tìm đường rút: "Tôi sẽ nghe theo mọi sắp xếp của anh".

Giám đốc Tống hơi ngạc nhiên ông khẽ nói: "Cũng được!" Ông biết rằng giữa La Phi và Tiền Yếu Bân đang tồn tại khúc mắc, nếu quả thực phải hợp tác với nhau thì chẳng bằng để La Phi tự mình ứng phó.

La Phi vừa nói vừa đứng dậy: "Vậy tôi sẽ lập tức triệu tập cuộc họp", đồng thời anh lại nhét bức thư vào trong phong bì.

Giám đốc Tống xua tay nói: "Đi đi!"

La Phi lại gật đầu với Tiền Yếu Bân thay cho lời chào. Sau đó, anh liền rời khỏi văn phòng Giám đốc Tống và đi xuống dưới lầu. Khi đến tòa nhà trụ sở của đội Cảnh sát hình sự La Phi nhìn thấy Doãn Kiếm bưng một cốc trà từ trong phòng bước ra, bước chân cậu rất vội vã. La Phi liển gọi cậu ta đứng lại và hỏi: "Cậu đang bận rộn cái gì thế hả?"

Doãn Kiếm quay đầu lại và hỏi: "Anh xuống rồi à?" vừa nói cậu vừa đưa cốc trà cho La Phi. Trong tay anh giờ là một cốc trà xanh bốc hơi nghi ngút, mùi hương ập lên mũi, đúng là trà mới pha.

La Phi không hiểu ý của đối phương nhưng không trả cho anh phải hỏi tiếp, cậu đã cười hì hì rồi giải thích rằng: "Cô giáo Mộ đang ngồi ở văn phòng chờ anh, anh đi tiếp cô ấy đi nhé!"

La Phi nghĩ bụng: cô ấy đến thật đúng lúc! Anh "ồ" một tiếng rồi nghiêm nghị dặn dò Doãn Kiếm: "Cậu lập lập tức đi làm việc này cho tôi, thông báo cho các thành viên của tổ chuyên án đúng 10 rưỡi mở cuộc họp khẩn cấp".

Doãn Kiếm hơi ngây người ra, trong lòng cậu thầm nghĩ: chẳng phải sếp đã bàn giao công việc rồi hay sao? Còn đi thông báo tổ chuyên án gì nữa? Dù cậu không nói ra nhưng La Phi đương nhiên là hiểu được suy nghĩ của cậu. Anh liền nói với giọng nghiêm túc: "Có tình hình mới, Eumenides đã ra "đơn hàng" mới".

Doãn Kiếm có vẻ hơi giật mình vì cậu tất nhiên sẽ hiểu hai chữ "đơn hàng" ở đây có nghĩa là gì nên vội vàng đứng phắt dậy và nói: "Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay!"

Doãn Kiếm tự mình đi sắp xếp cuộc họp. Còn La Phi thì bê cốc trà vào văn phòng của mình. Vừa đẩy cửa ra anh đã nhìn thấy Mộ Kiếm Vân quả nhiên đã ngồi đó: nữ giảng sư đang ngồi trên sôpha tay lật giở một bản thảo. Đó chính là báo cáo công tác La Phi viết trước khi rời khỏi đây.

La Phi chào cô: " Sao em lại tới đây?" rồi anh đi tới đưa cốc trả cho cô, anh lại nói: "Đúng lúc tôi cũng đang muốn tìm em".

Mộ Kiếm Vân đặt tập bản thảo trên tay xuống và hỏi lại anh: "Sao vậy?"

La Phi nói: "Em trả lời trước đi". Vì anh biết chủ đề sau đây mình định nói hễ khơi mào ra là sẽ khó mà dừng lại được.

Mộ Kiếm Vân không chút ngần ngại, cô nói: "Em tới tìm anh để bàn một việc."

La Phi hỏi: "Việc gì vậy?"

Cô đáp: "Em không muốn ở lại trong trường nữa, em muốn tới các địa phương để được tập huấn". Vừa nói Mộ Kiếm Vân vừa đưa cốc trà xanh lên uống, ánh mắt cô cứ nhìn thẳng vào La Phi nhằm quan sát phản ứng của anh.

La Phi có phần bất ngờ, anh hơi chau mày hỏi: "Tại sao?" Vì trong mắt anh được và làm giáo viên trong trường Cảnh sát là tốt nhất rồi, người khác muốn vào còn chẳng được sao cô ấy lại muốn về địa phương để chịu khổ.

Mộ Kiếm Vân nói: "Em đã chán cái cuộc sống nhàn nhã trong trường học ấy lắm rồi". Cô giải thích: "Em muốn tới đội cảnh sát hình sự địa phương để được tiếp xúc thực tế với nhiều vụ án hơn".

La Phi lắc đầu đáp: "Tôi vẫn giữ quan điểm ban đầu, tôi khuyên em nên quyết định sáng suốt". Sau khi ngập ngừng giây lát La Phi lại hỏi: "Em vẫn chưa nói chuyện này với lãnh đạo nhà trường đấy chứ?"

Mộ Kiếm Vân hơi nhún vai đáp: "Vẫn chưa. Vì em vẫn chưa biết có đơn vị địa phương nào sẽ tiếp nhận em không".

Nghe đối phương nói vậy La Phi thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm: hóa ra là chuyện này còn chưa tới mức chắc như đinh đóng cột mà chỉ là một suy nghĩ nhen nhóm của cô ấy mà thôi. Nhưng anh cũng cảm thấy hơi kỳ lạ: Tại sao đột nhiên cô ấy lại có suy nghĩ đó, mà còn cố tình tới để bàn bạc với mình nữa. Đây rõ ràng không phải là biểu hiện của một cô gái trưởng thành.

Mộ Kiếm Vân đưa cốc trà cho lên miệng nhưng cô chưa vội uống mà chỉ nhìn vào nước trà xanh trong, không biết đang nghĩ suy chuyện gì.

La Phi tưởng rằng cô đang do dự nên bèn khuyên giải ngay: "Đây là một việc lớn, em cứ từ từ. Tôi thấy em lên xin ý kiến của bố mẹ em đã".

Mộ Kiếm Vân cười khích một tiếng rồi nói: "Em bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn phải hỏi bố mẹ nữa?". Thấy La Phi từ đầu đến cuối đều không tỏ thái độ gì mấy cô liền dứt khoát đặt cốc trà xuống mặt bàn và hỏi: "Nếu không có đơn vị nào nhận em thì anh có chịu nhận em không?"