← Quay lại trang sách

Chương 3

Lucas nói với Victor:

- Những cuốn sách cho thiếu nhi này tất cả đều giống nhau, còn những câu chuyện kể thì ngớ ngẩn, không thế chấp nhận đối với một đứa trẻ lên bốn tuổi.

Victor nhún vai:

- Cháu muốn gì nào? Sách cho người lớn cũng vậy thôi. Hãy nhìn xem, một vài cuốn tiểu thuyết viết để ca tụng chế độ, đất nước chúng ta không còn nhà văn nào, phải tin là như thế.

Lucas nói:

- Vâng, cháu có biết những tiểu thuyết đó. Chúng không đáng giá bằng tiền giấy. Sách ngày xưa bây giờ ra sao?

- Chúng bị cấm, mất tích, cấm lưu hành. May ra có thể tìm thấy chúng trong thư viện, nếu như thư viện còn.

- Thư viện trong thành phố chúng ta? Cháu chưa hề nghe nói. Nó ở đâu vậy?

- Ở phố đầu tiên bên trái tính từ lâu đài. Tôi không thể nói tên cái phố đó, nó thay đổi liên tục. Họ đặt tên cho phố xá rồi lại bỏ đi.

Lucas nói:

- Cháu sẽ tìm ra nó.

Cái phố Victor chỉ vắng ngắt. Lucas đợi. Một ông già ra khỏi nhà, Lucas hỏi ông:

- Thưa cụ, cụ có biết thư viện ở đâu không ạ?

Ông già chỉ một ngôi nhà cổ xám xịt, đổ nát:

- Đó, nhưng không lâu đâu, tôi nghĩ thế. Họ bảo rằng đã dọn đi rồi. Hàng tuần có một chiếc xe tải đến mang sách đi.

Lucas bước vào ngôi nhà màu xám. Anh đi theo một hành lang tối tăm dẫn đến một cánh cửa kính trên có một tấm biển rỉ ghi: “Thư viện công cộng”.

Lucas gõ cửa. Một giọng đàn bà trả lời:

- Mời vào!

Lucas vào một căn phòng rộng có ánh nắng mặt trời đằng tây chiếu sáng. Một người phụ nữ tóc muối tiêu đang ngồi đằng sau bàn giấy. Bà ta đeo kính. Bà ta hỏi:

- Cậu cần gì?

- Cháu muốn mượn sách.

Người phụ nữ bỏ kính ra, nhìn Lucas:

- Mượn sách à? Từ khi tôi ở đây, không có ai đến để mượn sách cả.

- Cô ở đây đã lâu chưa?

- Hai năm rồi. Tôi được giao nhiệm vụ lập lại trật tự ở đây. Tôi phải chọn sách và loại bỏ những cuốn coi là độc hại.

- Sau đó thì sao? Cô làm gì với chúng?

- Tôi bỏ chúng vào thùng, rồi chúng được mang đi và được hủy.

- Có nhiều sách độc hại không?

- Gần như tất cả.

Lucas nhìn các thùng lớn chưa đầy sách:

- Công việc của cô thật đáng buồn.

- Cậu có thích sách không?

- Cháu đã đọc tất cả sách của Cha xứ. Cha có nhiều sách, nhưng không phải cuốn nào cũng hay.

Bà ta mỉm cười:

- Tôi cũng nghĩ vậy.

- Cháu cũng đã đọc những sách tìm được ngoài thị trường. Chúng lại càng dở.

Bà ta lại cười:

- Cậu thích đọc loại sách nào?

- Sách độc hại.

Bà ta đeo kính vào và nói:

- Không thể được. Tôi rất tiếc, thôi cậu đi đi!

Lucas không động đậy. Bà ta nhắc lại:

- Cô giống mẹ cháu.

- Nhưng trẻ hơn, đúng không?

- Không. Lúc chết, mẹ cháu trẻ hơn cô.

- Tôi lấy làm tiếc, thứ lỗi cho tôi.

- Tóc mẹ cháu lúc đó vẫn đen. Còn cô thì tóc đã đốm bạc và cô lại đeo kính.

Người đàn bà đứng lên:

- Năm giờ rồi, tôi đóng cửa đây.

Ra ngoài phố, Lucas nói:

- Cháu tiễn cô. Cô để cháu mang giúp cô cái túi. Hình như nó có vẻ rất nặng.

Hai người đi yên lặng. Gần nhà ga, trước một căn nhà thấp bé, bà ta đứng lại:

- Tôi ở đây. Cảm ơn, cậu tên gì?

- Lucas.

- Cảm ơn cậu Lucas.

Bà ta lấy lại cái túi, Lucas hỏi:

- Có cái gì trong đó?

- Các viên than.

Cuối buổi chiều hôm sau, Lucas trở lại thư viện. Người đàn bà tóc đốm bạc đang ngồi ở bàn

giấy. Lucas nói:

- Hôm qua cô quên không cho cháu mượn sách.

- Tôi đã giải thích cho cậu là không thể được.

Lucas lấy một cuốn sách trong một cái thùng to:

- Cô hãy để cháu lấy một cuốn, cuốn này.

Bà ta cất cao giọng:

- Cậu cũng chẳng them xem tên sách là gì. Hãy cất cuốn sách vào thùng và đi khỏi đây!

Lucas cất sách vào thùng:

- Cô đừng giận. Cháu sẽ không lấy một quyển nào. Cháu đợi giờ đóng cửa.

- Cậu không phải đợi gì hết! Hãy ra khỏi đây, đồ khiêu khích bẩn thỉu! Ở tuổi cậu, thế mà không xấu hổ à!

Bà ta bắt đầu khóc lóc:

- Bao giờ người ta mới thôi do thám, rình mò, nghi ngờ tôi?

Lucas ra khỏi thư viện, anh ngồi trên cầu thang ngôi nhà trước mặt và đợi. Sau năm giờ một lát, người đàn bà đến, vẻ mặt tươi cười.

- Hãy thứ lỗi cho tôi. Tôi sợ biết bao, luôn luôn sợ, sợ mọi người.Lucas nói:

- Cháu sẽ không hỏi sách nữa. Cháu quay lại chỉ vì cô giống mẹ cháu.

Anh lấy một tấm ảnh trong túi:

- Cô xem đây.

Bà ta xem ảnh:

- Tôi không thấy giống chút nào. Mẹ cậu trẻ đẹp, lịch sự.

Lucas hỏi:

- Tại sao cô lại đi giầy gót bằng và mặc bộ quần áo không màu sắc? Tại sao cô làm ra vẻ một bà già?

Bà ta nói:

- Tôi đã ba mươi lăm tuổi rồi.

- Lúc chụp ảnh, mẹ cháu cũng ngần ấy tuổi. Ít ra cô cũng nên nhuộm tóc.

- Chỉ trong một đêm tóc tôi đã bạc, cái đêm họ treo cổ chồng tôi vì tội phản bội tổ quốc. Việc đó đã ba năm rồi.

Bà ta đưa cái túi cho Lucas:

- Cậu tiễn tôi nhé.

Đến trước cửa nhà, Lucas hỏi:

- Cháu vào được không?

Không ai vào nhà tôi bao giờ.

- Tại sao vậy?

- Trong thành phố này tôi không quen ai.

- Bây giờ cô đã quen cháu.

Bà ta mỉm cười:

- Thôi được, Lucas, vào đi.

Trong bếp, Lucas nói:

- Cháu không biết tên cô.

- Tôi tên Clara. Cậu hãy mang cái túi vào trong buồng và trút nó bên cạnh bếp lò. Tôi đi pha trà đây.

Lucas trút than vào một cái thùng gỗ. Anh đi ra cửa sổ, trông thấy một mảnh vườn nhỏ bỏ hoang và xa hơn là một con đường sắt bị cỏ dại chen lấn.

Clara đi vào buồng:

- Tôi quên chưa mua đường.

Cô đặt một cái khay lên bàn và đến gần Lucas:

- Ở đây thật yên tĩnh. Tầu hỏa không qua đây nữa rồi.

Lucas nói:

- Ngôi nhà xinh quá.

- Nhà này là nhà trưng dụng, trước kia là của những người đã ra nước ngoài.

- Đồ đạc cũng thế sao?

- Phải, đồ đạc trong phòng này cũng thế. Còn trong phòng kia, cái giường, bàn ghế, tủ sách là của tôi.

Lucas hỏi:

- Cháu có thể xem buồng của cô được không?

- Có lẽ để lần khác. Lại đây uống trà đi đã.

Lucas uống trà rồi bảo:

- Cháu phải đi đây, cháu có việc. Nhưng cháu sẽ trở lại.

- Không, đừng trở lại. Tôi đi ngủ rất sớm để tiết kiệm than.

Khi Lucas về đến nhà, Yasmine và Mathias đang ở trong bếp. Yasmine nói:

- Thằng nhỏ không chịu đi ngủ khi thiếu anh. Em đã cho gia súc ăn và đã vắt sữa dê.

Lucas kể cho Mathias nghe một câu chuyện, rồi anh đến nhà Cha xứ. Cuối cùng anh trở lại ngôi nhà nhỏ phố Ga. Ở đây không còn ánh đèn.

*

Lucas đợi ngoài phố. Clara ra khỏi thư viện. Cô không mang túi, cô bảo Lucas:

- Cậu không định đợi tôi ở đây thường xuyên chứ?

- Tại sao vậy? Điều đó làm cô phiền à?

- Phải, thật là nực cười và vô ích.

- Cháu muốn tiễn cô.

- Tôi không mang túi. Và lại tôi không về thẳng nhà. Tôi còn phải mua sắm vài thứ.

Lucas hỏi:

- Cháu có thể đến nhà cô buổi tối muộn một chút, được không?

- Không!

- Tại sao? Hôm nay là thứ Sáu. Ngày mai cô không làm, cô không bắt buộc phải ngủ sớm.

- Thôi đủ rồi! Cậu đừng quan tâm đến tôi, đến giờ giấc rôi đi ngủ. Cậu hãy thôi đừng chờ đợi tôi và đi theo tôi như một con chó.

- Từ giờ đến thứ hai, cháu sẽ không gặp cô ư?

Cô thở dài và lắc đầu:

- Thứ hai cũng không, một ngày khác cũng không. Lucas, tôi xin cậu, cậu đừng quấy rối tôi nữa. Cuối cùng thì cậu cần gì ở tôi?

Lucas nói:

- Cháu thích được gặp cô, ngay cả khi cô mặc bộ quần áo cũ và khi tóc cô đã điểm bạc.

- Thằng bé hỗn láo!

Clara quay gót và đi về hướng quảng trường Principale. Lucas đi theo cô. Clara vào một cửa hàng bán quần áo may sẵn, rồi vào một cửa hàng giầy dép. Lucas đợi rất lâu. Sau đó cô vào một cửa hàng tạp hoá. Hai cánh tay cô đầy hàng khi cô trở về phố Ga. Lucas đuổi kịp:

- Cô để cháu giúp.

- Cậu đừng cố tình! Hãy đi đi! Đừng để tôi phải gặp lại cậu!

- Được thôi, Clara. Cô sẽ không gặp lại cháu nữa.

Lucas về nhà, Yasmine bảo anh:

- Mathias đi ngủ rồi.

- Ngủ rồi à? Sao vậy?

- Em nghĩ rằng nó dỗi.

Lucas vào buồng của bà:

- Mathias, cháu đã ngủ rồi à?

Đứa bé không trả lời. Lucas ra khỏi buồng, Yasmine hỏi:

- Tối nay anh về muộn à?

- Thứ Sáu mà.

- Vườn và gia súc mang lại cho chúng ta khá đầy đủ. Lucas, anh nên thôi chơi nhạc tại các quán rượu. Vài đồng bạc anh kiếm được ở đó không bõ công thức đêm thức hôm.

Lucas không trả lời. Anh làm công việc buổi tối của anh, rồi đến nhà Cha xứ.

Cha xứ nói:

- Đã lâu lắm rồi chúng ta chưa chơi cờ.

Lucas nói:

- Lúc này con rất bận.

Anh đi ra thành phố, vào một quán rượu, chơi kèn và uống rượu. Anh rượu trong tất cả các quán của thành phố, rồi trở về nhà Clara.

Ở cửa sổ nhà bếp. ánh sang lùa qua các bức rèm khép kín. Lucas đi vòng quanh khối nhà, trở lại bằng con đường sắt, anh vào vườn nhà Clara. Ở đây các bức rèm mỏng hơn, Lucas nhận ra hai cái bóng trong căn phòng anh vào hôm qua. Một người đàn ông đi qua đi lại trong phòng. Clara đứng tựa vào bếp lò. Người đàn ông tới gần cô, đi ra xa, lại tới gần. Hắn nói. Lucas nghe thấy giọng nói nhưng không hiểu hắn nói gì.

Hai cái bóng hoà nhập vào nhau, rất lâu, chúng tách ra. Ánh đèn sang lên trong buôngd ngủ. Không còn ai trong phòng khách.

Khi Lucas đi ngang qua cửa sổ bên kia, ánh đèn tắt. Lucas quay về phía trước nhà, Ẩn mình trong bóng tối, anh đợi.

Sáng sớm, một người đàn ông ra khỏi nhà Clara, rồi rảo bước đi xa. Lucas đi theo. Người đàn ông vào một trong những ngôi nhà ở quảng trường Principale.

Về đến nhà, Lucas vào bếp để uống nước. Yasmine ra khỏi buồng và hỏi:

- Em đã đợi anh suốt đêm. Bây giờ là sáu giờ sang. Anh đã ở đâu vậy?

- Ngoài phố.

- Anh Lucas, có việc gì không ổn à?

Cô chìa tay ra để vuốt ve mặt anh. Lucas gạt tay cô ra khỏi bếp và tự giam mình trong buồng.

Tối thứ Bảy, Lucas đi từ quán rượu này sang quán rượu khác. Mọi người say rượu và phóng khoáng.

Chợt, qua làn khói, Lucas nhìn thấy “nàng”. Cô đang ngồi một mình, gần lối vào, cô uống vang đỏ. Lucas ngồi vào bàn cô:

- Clara! Cô làm gì ở đây?

- Tôi không ngủ được. Tôi muốn gặp gỡ mọi người.

- Những người kia ư?

- Bất kỳ ai. Tôi không thể ở nhà một mình, luôn luôn một mình.

- Tối qua, cô đâu có một mình.

Clara không trả lời. Cô tự rót rượu cho mình, cô uống. Lucas giằng lấy cốc rượu từ tay cô:

- Thôi đủ rồi!

Cô cười:

- Không. Không bao giờ đủ cả. Tôi muốn uống và uống nữa.

- Không uống ở đây! Với những người kia!

Lucas bóp cổ tay Clara. Cô nhìn anh, rồi thì thầm:

- Tôi đã tìm cậu.

Lucas nói:

- Cô đã không muốn gặp cháu kia mà.

Cô không trả lời, quay đầu đi.

Khách hàng yêu cầu chơi nhạc.

Lucas ném tiền lên bàn:

- Ta đi thôi!

Anh nắm lấy cánh tay Clara, và dẫn cô ra cửa. Có những lời nhận xét và tiếng cười thô bỉ phía sau họ.

Bên ngoài trời mưa. Clara loạng choạng, cô trượt trên đồi giầy cao gót. Lucas hầu như phải mang cô.

Về đến buồng, cô ngã xuống giường, cô run lên. Lucas tháo giầy cho cô, đắp chăn cho cô. Anh sang phòng bên, anh nhóm lửa trong lò, sưởi ấm cả hai phòng. Anh pha trà trong bếp, và mang ra hai chén. Clara nói:

- Có rượu mạnh trong tủ nhà bếp.

Lucas mang rượu ra, rót vào chén. Clara nói:

- Cậu quá trẻ, không nên uống rượu.

- Cháu hai mươi tuổi rồi. Cháu đã học uống rượu từ khi mười hai tuổi.

Clara nhắm mắt lại:

- Tôi có thể gần như là mẹ cậu.

Lát sau cô lại nói:

- Cậu hãy ở lại đây, đừng để tôi một mình.

Lucas ngồi vào ghế ở bàn giấy, anh nhìn căn buồng. Ngoài chiếc giường, chỉ có cái bàn giấy to và một giá sách nhỏ. Anh nhìn sách, toàn những thứ vô bổ.

Clara ngủ, một cánh tay cô thõng ngoài giường. Lucas nắm lấy cánh tay đó. Anh hôn lên mu bàn tay, rồi lòng bàn tay. Anh liếm bàn tay, ngược lên tận khuỷu. Clara không động đậy.

Bây giờ trong buồng đã ấm áp. Lucas vứt chiếc chăn lông. Thân thể Clara hiện ra trước mặt anh, chỗ trắng chỗ đen.

Trong khi Lucas ở trong bếp, Clara đã cởi bỏ váy áo. Bây giờ Lucas tháo cho cô đôi tất đen, bang treo tất màu đen, áo nịt vú màu đen. Anh đắp chăn lên người cô. Rồi anh đốt quần áo lót ở trong bếp lò ở buồng bên. Anh lấy một chiếc ghế bành ở đó, và ngồi cạnh giường. Anh thấy một quyển sách dưới đất. Anh nhìn xem, đó là một cuốn sách cũ nát, trang đầu mang dấu của thư viện. Lucas đọc, thời gian qua đi.

Clara bắt đầu rên rỉ. Mắt cô nhắm, mặt cô đầy mồ hôi, đầu cô quay từ phải sang trái trên mặt gối, cô thì thầm nói những lời khó hiểu.

Lucas vào bếp, nhúng ướt một mảnh vải và đặt lên trán Clara. Những lời khó hiểu trở thành những tiếng gào thét.

Lucas lay cô để cô tỉnh lại. Cô mở mắt ra.

- Thuốc an thần trong ngăn kéo bàn giấy. Cái hộp màu trắng ấy.

Lucas tìm thấy thuốc an thần, Clara uống hai viên với chỗ nước chè nguội còn lại. Cô nói:

- Không sao đâu. Vẫn là ác mộng cũ thôi.

Cô nhắm mắt lại. Khi cô thở đều đều, Lucas bỏ đi. Anh mang theo hai cuốn sách.

Anh bước đi chầm chậm dưới mưa qua những phố phường vắng vẻ, đến tận ngôi nhà của bà ở đầu kia thành phố.

Chiều chủ nhật, Lucas quay lại nhà Clara. Anh gõ cửa nhà bếp. Clara hỏi:

- Ai đó?

- Cháu Lucas đây,

Clara mở cửa, Mặt cô xanh xao, cô mặc một chiếc áo choàng cũ màu đỏ.

- Cậu cần gì?

- Cháu đi ngang qua. Cháu muốn biết cô có khoẻ không?

- Tôi cảm thấy rất khá.

Tay cô đặt lên cánh cửa hơi run. Lucas nói:

- Cô thứ lỗi cho. Cháu đã sợ.

- Sợ gì? Cậu không có lý do gì để sợ cho tôi.

Lucas nói rất khẽ:

- Clara, xin cô hãy để cháu vào.

Clara lắc đầu:

- Cậu chỉ được cái tài năn nỉ. Vào đi, rồi hãy uống một chút cà phê.

Hai người ngồi trong bếp và uống cà phê.

Clara hỏi:

- Tối qua có việc gì xảy ra vậy?

- Cô không nhớ gì sao?

- Không. Từ khi chồng tôi chết, tôi phải điều trị. Thuốc men tôi phải dùng, đôi khi gây tác hại cho trí nhớ của tôi.

Lucas nói:

- Cháu đã đưa cô từ quán rượu về nhà. Nếu cô dung thuốc thì cô phải kiêng rượu chứ.

Clara giấu mặt trong hai bàn tay:

- Cậu không thể tưởng tượng điều gì tôi đã trải qua đâu.

Lucas nói:

- Cháu biết thế nào là nỗi đau của sự chia ly.

- Cái chết của mẹ cậu.

- Cả cái khác nữa. Sự ra đi của một người anh, hai anh em cháu tuy hai nhưng chỉ là một.

Clara ngẩng đầu lên, cô nhìn Lucas:

- Chúng tôi cũng vậy, Thomas và tôi chỉ là một, họ đã sát hại anh ấy. Họ cũng đã giết anh cậu à?

- Không. Anh ấy đã ra đi. Anh ấy đã vượt biên giới.

- Tại sao cậu không ra đi với anh ấy?

- Phải có một người trong chúng cháu ở lại đâu để chăm sóc gia súc, vườn tược, ngôi nhà của bà. Chúng cháu cũng phải học cách sống một mình mà không có người kia.

Clara đặt tay cô lên tay Lucas:

- Tên anh ấy là gì?

- Claus.

- Anh ấy sẽ về. Thomas thì không về nữa.

Lucas đứng lên:

- Cô có muốn cháu nhóm lửa trong buồng không? Tay cô lạnh lắm.

Clara nói:

- Cậu tử tế quá. Tôi đi làm bánh xèo đây. Hôm nay tôi chưa ăn gì.

Lucas lau chùi bếp lò. Không còn dấu vết gì của quần áo lót màu đen. Anh nhóm lửa rồi trở lại nhà bếp.

- Hết than rồi.

Clara nói:

- Để tôi đi lấy trong hầm nhà.

Cô lấy một cái xô bằng sắt tây, Lucas nói:

- Để cháu đi.

- Không! Không có đèn ở đó. Tôi quen rồi.

Lucas ngồi vào ghế bành ở phòng khách, anh rút từ túi ra quyển sách anh đang lấy ở trong buồng Clara. Anh đọc.

Clara mang bánh xèo ra. Lucas hỏi:

- Người tình của cô là ai?

- Cậu đã rình mò tôi à?

Lucas nói:

- Chính vì hắn mà cô đã mua quần áo lót màu đen, chính vì hắn mà cô đã đi giày cao gót. Đáng lẽ ra cô còn phải nhuộm tóc nữa.

Clara nói:

- Tất cả những cái đó không liên quan gì đến cậu. Cậu đọc gì vậy?

Lucas chìa cuốn sách ra:

- Cháu vừa mượn cô hôm qua. Cháu rất thích cuốn sách đó.

- Cậu không có quyền mang nó về nhà. Tôi phải mang nó trả cho thư viện.

Lucas bảo:

- Cô đừng giận, cô Clara. Cháu xin lỗi cô.

Clara quay đi:

- Quần áo lót của tôi? Cậu cũng mượn à?

- Không, cháu đã đốt chúng.

- Cậu đã đốt ư? Ai cho cậu cái quyền đó?

Lucas đứng lên:

- Cháu nghĩ là cháu nên đi.

- Phải, cậu hãy đi đi. Có người đợi cậu.

- Ai đợi cháu?

- Một người đàn bà và một đứa trẻ, có người bảo tôi thế.

- Yasmine không phải vợ cháu.

- Cô ấy ở nhà cậu đã bốn năm nay cùng với con cô ấy.

- Đứa trẻ không phải con cháu, nhưng bây giờ nó là của cháu.

*

Thứ Hai, Lucas đợi trước cửa thư viện. Đêm xuống và Clara không đến. Lucas vào ngôi nhà màu xám, đi theo cái hành lang dài, gõ vào cửa kính. Không ai trả lời, cửa khóa.

Lucas chạy đến tận nhà Clara. Anh vào thẳng nhà bếp, rồi vào phòng khách. Cửa buồng ngủ hé mở. Lucas gọi:

- Cô Clara.

- Lucas, lại đây.

Lucas vào buồng. Clara nằm trên giường. Lucas ngồi trên mép giường, cầm lấy tay Clara, bàn tay cô nóng bừng. Anh sờ trán cô:

- Cháu đi tìm thầy thuốc.

- Không cần đâu. Chỉ là cảm lạnh thôi. Tôi chỉ đau đầu và đau họng, có thế thôi.

- Cô có thuốc giảm đau hay giảm sốt không?

- Không, tôi chẳng có gì. Mai hẵng hay. Cậu hãy nhóm lửa và pha một chút nước chè.

Vừa uống nước chè, cô bảo:

- Lucas, cảm ơn cậu đã đến.

- Cô cũng biết là cháu sẽ đến mà.

- Tôi đã hi vọng điều đó. Thật kinh khủng lúc ốm đau mà chỉ có một mình.

Lucas nói:

- Clara, cô sẽ không bao giờ cô đơn nữa.

Clara áp chặt bàn tay Lucas vào má cô:

- Tôi đã gay gắt với cậu.

- Cô đã đối xử với cháu như với chó. Điều đó không quan trọng.

Anh vuốt tóc Clara, ướt đầm mồ hôi:

- Cô hãy cố ngủ đi. Cháu đi tìm thuốc, rồi cháu về.

- Hiệu thuốc chắc chắn đã đóng cửa.

- Cháu sẽ làm cho nó phải mở cửa.

Lucas chạy đến tận quảng trường Principale, anh bấm chuông hiệu thuốc duy nhất của thành phố. Anh bấm chuông nhiều lần. Một cửa sổ nhỏ mở ra trong cánh cửa bằng gỗ, người dược sĩ hỏi:

- Anh muốn gì?

- Thuốc giảm sốt và giảm đau. Rất khẩn cấp.

- Anh có đơn thuốc không?

- Tôi không có thời gian gặp bác sĩ.

- Tôi không lấy làm lạ. Có điều phiền là nếu không có đơn thì đắt đấy.

- Không hề gì.

Lucas rút trong túi ra một tờ giấy bạc, người dược sĩ mang ra một ống thuốc viên.

Lucas chạy về nhà bà. Yasmine và đứa bé đang ở trong bếp. Yasmine nói:

- Em đã chăm sóc gia súc.

- Cảm ơn Yasmines. Em có thể mang cơm cho Cha xứ tối nay không? Anh đang vội.

Yasmine nói:

- Em không biết Cha xứ. Em không muốn gặp ông ấy.

- Em chỉ việc đặt cái giỏ trên bàn trong bếp.

Yasmine lặng im, cô nhìn Lucas. Lucas quay sang Mathias:

- Tối nay, Yasmines sẽ kể chuyện cho cháu nghe.

- Yasmine không biết kể chuyện.

- Vậy thì cháu hãy kể chuyện. Rồi cháy hãy vẽ cho chú một bức vẽ đẹp.

- Vâng, một bức vẽ đẹp.

Lucas quay lại nhà Clara. Anh hòa hai viên thuốc trong cốc nước và mang đến cho Clara.

- Cô uống đi.

Clara nghe theo. Chẳng mấy chốc, cô đã ngủ.

Lucas xuống hầm nhà với chiếc đèn của anh. Trong một góc có một đống than, và những cái bao xếp chung quanh tường. Một vài cái đã mở, vài cái khác được buộc bằng dây. Lucas nhìn vào bên trong một cái bao, nó chứa đầy khoai tây. Anh tháo dây một cái khác, trong đựng các viên than. Anh dốc nó xuống đất, bốn năm viên than và khoảng hai chục cuốn sách rơi ra. Lucas chọn một cuốn rồi bỏ các cuốn khác vào trong bao. Anh đi lên tay cầm cuốn sách và xô than.

Ngồi bên cạnh giường Clara, anh đọc.

Sáng ra, Clara hỏi:

- Cậu đã ở lại đây suốt đêm ư?

Anh pha trà, đưa thuốc viên cho Clara, nhóm lại lò. Clara cặp nhiệt độ, cô vẫn còn sốt.

Lucas nói:

- Cô hãy nằm trên giường. Đến trưa cháu sẽ về. Cô thèm ăn gì?

- Tôi không đói. Tôi có thể nhờ cậu ghé vào văn phòng xã để báo ốm giúp tôi không?

- Cháu sẽ báo, cô đừng lo.

*

Lucas ghé vào văn phòng xã, rồi anh về nhà giết thịt một con gà mái, nấu với rau. Đến trưa anh mang súp đến cho Clara. Cô uống một chút nước súp.

Lucas bảo cô:

- Tối qua cháu xuống hầm nhà để lấy than. Cháu đã trông thấy sách. Cô chuyển sách bằng những bao của cô phải không?

- Phải. Tôi không thể nào chịu cho họ phá hoại sách.

- Cô có cho phép cháu đọc không?

- Cậu hãy đọc tùy thích. Nhưng phải thận trọng. Tôi có nguy cơ ngồi tù đấy.

- Cháu biết.

Vào khoảng cuối buổi chiều, Lucas về nhà. Ngoài vườn vào mùa này trong năm chẳng có gì phải làm. Lucas chăm sóc gia súc, rồi nghe đĩa trong buồng. Đứa trẻ gõ cửa, anh cho nó vào. Nó ngồi trên chiếc giường lớn, nó hỏi:

- Tại sao mẹ Yasmine khóc?

- Mẹ cháu khóc à?

- Vâng, gần như khóc suốt. Tại sao?

- Mẹ cháu không nói tại sao à?

- Cháu sợ không dám hỏi.

Lucas quay người lại để thay đĩa hát.

- Mẹ cháu khóc chắc là vì ông ngoại cháu đang ngồi tù.

- Tù là gì?

- Là một ngôi nhà lớn có song sắt ở cửa sổ. Họ nhốt người trong đó.

- Tại sao vậy?

- Vì mọi lý do. Người ta cho rằng chúng nguy hiểm. Cha chú cũng bị giam.

Đứa bé ngước đôi mắt to nhìn Lucas:

- Cả chú, người ta cũng có thể giam chú sao?

- Phải, cả chú nữa.

Đứa bé hít hít, cái cằm bé nhỏ của nó rung rung:

- Còn cháu?

Lucas bế nó vào lòng, anh hôn nó:

- Không, cháu thì không. Họ không nhốt trẻ con.

- Nhưng khi cháu lớn lên thì sao?

Lucas nói:

- Từ nay đến đó, mọi việc sẽ thay đổi và chẳng có ai bị nhốt nữa.

Đứa bé im lặng một lát, rồi hỏi:

- Những người bị nhốt, họ có bao giờ được ra không?

Lucas nói:

- Một ngày nào đó, họ sẽ ra.

- Cả bố của mẹ Yasmine nữa?

- Phải, nhất định rồi.

- Rồi mẹ không khóc nữa chứ?

- Không, mẹ cháu sẽ không khóc nữa.

- Cha chú cũng ra chứ?

- Ông ấy ra rồi.

- Bây giờ ông ấy đâu?

- Ông ấy chết rồi, do tai nạn.

- Nếu ông ấy không ra thì đã không bị tai nạn.

Lucas nói:

- Bây giờ chú phải đi. Cháu hãy vào bếp và đừng nói với mẹ Yasmine về ông ngoại nhé. Cháu sẽ làm cho mẹ khóc nhiều hơn. Cháu phải ngoan và nghe lời mẹ cháu.

Đứng ở cửa bếp, Yasmine hỏi:

- Lucas, anh đi đấy ư?

Lucas đứng yên gần cổng vườn. Anh không trả lời.

Yasmine nói:

- Em chỉ muốn biết em có phải đến nhà Cha xứ không.

Lucas trả lời mà không quay đầu lại:

- Yasmine, tùy em thôi. Còn anh, anh không có thời gian.

Lucas ở lại qua đêm với Clara đến tận thứ Sáu.

Sáng thứ Sáu, Clara nói:

- Tôi đã khá hơn. Thứ hai tôi lại đi làm. Cậu không phải ngủ ở đây nữa đâu. Cậu đã dành quá nhiều thời gian cho tôi.

- Clara, cô nói gì vậy?

- Đêm nay, tôi muốn ở một mình.

- "Chú" về! Có phải không cô?

Clara cúi đầu không trả lời. Lucas nói:

- Cô không thể làm thế được.

Clara nhìn vào mắt Lucas:

- Cậu đã chê trách cách xử sự như bà già của tôi. Cậu đã có lý. Tôi hãy còn trẻ mà.

Lucas hỏi:

- Ai vậy? Tại sao ông ấy chỉ đến vào thứ Sáu? Tại sao ông ấy không cưới cô?

- Ông ấy đã có vợ rồi.

Clara khóc. Lucas hỏi:

- Tại sao cô lại khóc? Cháu khóc thì đúng hơn mới phải.

*

Tối đến, Lucas trở lại quán rượu. Quán đóng cửa, cậu đi lang thang ngoài phố. Tuyết rơi. Lucas dừng lại trước nhà Peter. Cửa sổ tối om. Lucas kéo chuông, không ai trả lời. Lucas lại kéo chuông. Một cửa sổ mở ra, Peter hỏi:

- Gì vậy?

- Cháu Lucas đây.

- Đợi một chút, Lucas.

Cửa sổ đóng lại, rồi cửa mở. Peter nói:

- Vào đi, linh hồn lang thang.

Peter mặc áo dài trong nhà. Lucas nói:

- Cháu đã làm chú thức giấc, hãy thứ lỗi cho cháu.

- Không sao đâu. Cháu ngồi xuống đi.

Lucas ngồi vào một cái ghế bành bằng da:

- Trời lạnh thế này cháu không muốn về nhà. Xa quá và rồi cháu lại uống rượu nữa. Cháu có thể ngủ lại nhà chú được không?

- Tất nhiên là được rồi, Lucas. Cháu nằm giường chú. Chú sẽ ở đi văng.

- Cháu thích đi văng hơn. Như vậy cháu có thể đi mà không làm phiền chú, lúc cháu dậy.

- Lucas, tùy cháu đấy. Cháu đi nằm đi, chú đi lấy cái chăn.

Lucas cởi áo khoác và đôi ủng, cậu nằm xuống đi văng, Peter trở lại với một cái chăn dầy. Anh đắp chăn cho Lucas, đặt gối dưới đầu, và ngồi cạnh cậu trên đi văng:

- Lucas, có chuyện gì không ổn à? Có phải tại Yasmine không?

Lucas lắc đầu:

- Ở nhà mọi việc đều ổn. Chỉ là cháu muốn đến thăm chú.

- Lucas, chú không tin.

Lucas cầm lấy tay Peter và đặt lên bụng cậu. Peter rút tay về, và đứng lên:

- Không, Lucas. Cậu đừng có chen vào thế giới của tôi.

Peter đi về buồng, anh đóng cửa lại.

Lucas chờ. Vài giờ sau cậu dậy, nhẹ nhàng mở cửa, lại gần giường Peter. Peter ngủ. Lucas ra khỏi buồng, đóng cửa lại, đi ủng vào, cầm áo khoác, kiểm tra lại "vũ khí" trong túi và ra khỏi nhà không một tiếng động. Cậu đi đến phố Ga và đợi trước cửa nhà Clara.

Một người đàn ông ra khỏi nhà, Lucas đi theo rồi vượt hắn trên vỉa hè bên kia. Để đi về nhà, người đàn ông phải đi ngang một công viên nhỏ. Chính tại đây Lucas nấp sau các bụi cây. Cậu quấn cái khăn màu đỏ do Yasmine đan chung quanh đầu, rồi khi người đàn ông đi đến, cậu đứng thẳng người trước mặt hắn. Cậu nhận ra hắn. Đó là một trong những thầy thuốc của bệnh viện đã khám cho Mathias.

Người thầy thuốc nói:

- Anh là ai? Anh muốn gì?

Lucas túm lấy cổ áo khoác của người đàn ông, rút con dao cạo khỏi túi:

- Lần sau mà ông còn trở lại nhà cô ấy, tôi sẽ cắt cổ ông.

- Anh hoàn toàn điên rồi! Tôi vừa từ bệnh viện về, tôi trực đêm ở đó mà.

- Nói vô ích, tôi không đùa đâu. Tôi dám làm mọi chuyện đấy. Hôm nay chỉ là cảnh cáo thôi.

Từ túi áo ngoài, Lucas rút ra một chiếc tất nhồi đầy sỏi, cậu giáng một cú xuống đầu người kia làm hắn ngã bất động trên mặt đất.

Lucas quay lại nhà Peter, nằm xuống đi văng và ngủ. Bảy giờ Peter đánh thức cậu dậy uống cà phê:

- Tôi đã đến để gặp cậu. Tôi tưởng rằng cậu đã về nhà.

Lucas nói:

- Suốt đêm cháu đã không rời khỏi đây. Chú Peter, quan trọng đấy.

Peter nhìn cậu rất lâu.

- Lucas, thôi được.

Lucas về nhà. Yasmine bảo cậu:

- Có một viên cảnh sát đến. Anh phải ra sở cảnh sát. Có việc gì xảy ra vậy, Lucas?

Mathias nói:

- Họ sẽ bắt giam Lucas. Không bao giờ Lucas về nữa.

Đứa bé cười gằn. Yasmine túm lấy cánh tay nó và cho nó một cái tát:

- Mày có im đi không?

Lucas giằng đứa bé trong tay Yasmine và ôm nó trong cánh tay. Anh lau nước mắt chảy trên mặt đứa bé:

- Mathias, đừng sợ. Người ta không bắt chú đâu.

Đứa bé nhìn vào mắt Lucas. Nó không khóc nữa và nói:

- Thật đáng tiếc.

*

Lucas đến đồn cảnh sát. Người ta chỉ cho anh phòng làm việc của viên cẩm. Lucas gõ cửa và vào. Clara và người thầy thuốc đang ngồi trước mặt viên cẩm. Ông này nói:

- Lucas, chào cậu. Ngồi xuống đi.

- Lucas ngồi xuống cái ghế bên cạnh người đàn ông mà trước đó vài giờ cậu đã táng cho một cú.

Viên cẩm hỏi:

- Bác sĩ có nhận ra kẻ đã tấn công ông không?

- Tôi xin nhắc lại là tôi không bị tấn công. Tôi chỉ bị trượt ngã trên váng băng.

- Thế rồi ông ngã ngửa. Nhân viên của chúng tôi đã thấy ông nằm ngửa. Vậy mà lạ thay lại có một đám máu tụ trên trán ông.

- Có lẽ tôi đã ngã xấp về phía trước, rồi tôi đã lật người khi tôi tỉnh lại.

- Đúng thế. Ông cũng khẳng định đã trực đêm ở bệnh viện. Tin tức cho biết ông rời bệnh viện lúc chín giờ tối, và ông đã qua đêm ở nhà bà đây.

Viên cẩm quay về phía Lucas:

- Các bà hàng xóm của bà đây đã trông thấy cậu vào nhà bà nhiều lần.

- Từ ít lâu nay, tôi giúp bà mua sắm, chợ búa, nhất là tuần vừa qua bà ấy bị ốm.

- Chúng tôi biết đêm qua cậu không về nhà. Vậy cậu ở đâu?

- Đêm qua tôi quá mệt. Sau khi các quán rượu đóng cửa tôi đã đến nhà một người bạn và ngủ đêm ở đó. Tôi đã ra về lúc bảy giờ rưỡi.

- Người bạn đó là ai vậy? Phải chăng một bạn rượu?

- Không. Đó là ông bí thư Đảng.

- Cậu khẳng định đã ngủ đêm tại nhà ông bí thư Đảng?

- Vâng. Ông ấy đã pha cà phê cho tôi lúc bảy giờ sáng.

Viên cẩm ra khỏi phòng.

Ông thầy thuốc quay về phía Lucas, ông nhìn anh rất lâu. Lucas nhìn lại ông. Ông nhìn Clara, Clara nhìn ra cửa sổ. Ông thầy thuốc nhìn trước mặt và nói:

- Tôi đã không kiện cậu, mặc dù tôi hoàn toàn nhận ra cậu. Một đội tuần tra biên phòng đã tìm thấy tôi và đưa tôi về đây như một gã say rượu. Thật là phiền cho tôi. Tôi xin cậu hãy giữ kín việc này. Tôi là một bác sĩ tâm thần cỡ quốc tế. Tôi có con cái.

Lucas nói:

- Giải pháp duy nhất là rời khỏi thành phố. Đây là một thành phố nhỏ, sớm muộn mọi người sẽ biết, cả vợ ông nữa cũng sẽ biết.

- Cậu dọa tôi đấy à?

- Phải

- Tôi bị đày vào cái hang cùng này. Tôi không phải là người quyết định cho mình đi đâu thì đi.

- Đi đâu không quan trọng. Chỉ cần ông xin chuyển.

Viên cẩm vào cùng Peter. Peter nhìn Lucas, rồi Clara, rồi ông bác sĩ. Viên cẩm nói với Lucas:

- Tình trạng ngoại phạm của cậu được xác nhận. Rồi quay lại ông bác sĩ:

- Tôi nghĩ chúng ta sẽ dừng ở đây. Từ bệnh viện trở về, ông đã trượt ngã. Ta xếp vụ này lại.

Bác sĩ nhìn Peter:

- Thứ Hai tôi có thể đến gặp ông ở văn phòng được không? Tôi muốn rời khỏi thành phố này.

- Xin mời ông, ông có thể tin ở tôi.

Ông bác sĩ đứng dậy, chìa tay cho Clara:

- Tôi rất tiếc.

Clara quay đầu đi, ông bác sĩ ra khỏi phòng:

- Cảm ơn các ông.

Lucas nói với Clara:

- Cháu đưa cô về nhé!

Clara đi qua trước mặt anh mà không trả lời.

Lucas và Peter cùng ra khỏi đồn cảnh sát. Peter nhìn Clara đi xa:

- Hóa ra là do cô ấy.

Lucas nói:

- Chú hãy làm sao để chuyển ông ấy đi. Nếu ông ấy ở lại thành phố, ông ấy sẽ chết.

- Chú biết cháu. Cháu khá điên rồ để làm việc đó. Cháu đừng lo, hắn sẽ đi. Nhưng nếu cô ấy yêu hắn, cháu có biết cháu gây cho cô ấy điều gì không?

- Cô ấy không yêu hắn.

Khi Lucas về đến nhà thì đã gần mười hai giờ. Đứa bé hỏi:

- Người ta không bắt nhốt chú à?

Yasmine nói:

- Em hi vọng rằng không có gì nghiêm trọng đấy chứ?

- Không. Mọi việc đều ổn. Anh phải làm nhân chứng cho một vụ ẩu đả.

- Anh phải đến thăm Cha xứ đi. Ông ấy không ăn được nữa. Em thấy các thứ em mang đến cho ông ấy hôm qua và hôm kia vẫn còn nguyên.

Lucas lấy một chai sữa dê và đi đến nhà Cha xứ.

Trên bàn nhà bếp, vài đĩa thức ăn đã đông đặc. Bếp lò lạnh tanh. Lucas đi ngang một căn phòng trống và vào thẳng buồng ngủ không gõ cửa. Cha xứ đang nằm trên giường.

Lucas hỏi:

- Cha ốm hay sao?

- Không, ta chỉ lạnh thôi.

- Con đã mang đến cho Cha khá nhiều củi. Tại sao cha không sưởi?

- Phải tiết kiệm củi và mọi thứ con ạ.

- Cha chỉ đơn giản lười nhóm lửa.

- Cha già rồi, Cha không còn sức.

- Cha không có sức vì Cha có ăn gì đâu.

- Cha không thèm ăn. Từ khi không phải là con mang thức ăn đến. Cha không thèm ăn nữa.

Lucas đưa cho cha chiếc áo:

- Cha mặc áo vào và xuống bếp với con.

Anh giúp Cha mặc áo, giúp Cha đi đến nhà bếp, giúp Cha ngồi xuống ghế dài và rót cho cha một tách sữa. Cha uống xong, Lucas bảo:

- Cha không thể tiếp tục sống một mình thế này. Cha quá già rồi.

Cha xứ đặt tách xuống và nhìn Lucas:

- Lucas, ta sắp đi. Các bề trên đã triệu hồi ta. Ta sẽ nghỉ trong một tu viện. Trong thành phố sẽ không có Cha xứ. Cha xứ thành phố bên sẽ đến làm lễ mỗi tuần một lần.

- Đó là một quyết định đúng đắn. Con rất mừng cho Cha.

- Cha rất nhớ thành phố này. Cha ở đây bốn mươi lăm năm rồi.

Yên lặng một lát, Cha xứ lại nói:

- Con đã chăm sóc ta bao năm qua như con đẻ của ta. Ta muốn cảm ơn con. Nhưng làm sao có thể trả ơn biết bao tình yêu và lòng nhân từ?

Lucas nói:

- Cha đừng cảm ơn con. Ở con không có tình yêu nào và không có lòng nhân từ nào cả.

- Lucas, đó là con nghĩ vậy. Ta tin chắc vào điều ngược lại. Con đã bị một vết thương đến nay chưa lành. Ta có cảm tưởng là đã bỏ con vào giai đoạn đặc biệt khó khăn của đời con, nhưng Cha sẽ luôn luôn nghĩ đến con, và Cha sẽ không ngừng cầu nguyện cho sự cứu rỗi linh hồn con. Con đã dấn thân vào con đường xấu, đôi khi ta tự hỏi con sẽ đi đến đâu. Bản chất đắm say và day dứt có thể lôi cuốn con rất xa, vào những việc tồi tệ nhất. Nhưng ta vẫn hi vọng. Lòng khoan dung của Chúa thật vô bờ.

Cha xứ đứng dậy và ôm mặt Lucas trong tay ông:

- "Và con hãy nhớ tới đấng Tạo hóa những ngày con còn ở tuổi thiếu niên, trước khi những ngày tồi tệ kéo đến và cả những năm tháng mà con bảo rằng con không thích chúng...”

Lucas cúi đầu, trán cậu chạm vào ngực ông già:

- “Mặt trời và ánh sáng, trăng và sao hãy mờ đi; và mây kia hãy trở lại...”. Đó là Kinh Thánh.

Một tiếng nấc làm cho thân thể gầy còm của ông già rung lên:

- Phải, con đã nhận ra, con hãy còn nhớ ra nó. Hồi còn nhỏ, con thuộc lòng từng trang Kinh Thánh. Bây giờ con có thời gian để đọc không?

- Con có nhiều việc lắm. Rồi con còn những sách khác phải đọc.

- Cha hiểu. Cha hiểu rằng những bài thuyết giáo của Cha làm con phát chán. Bây giờ con hãy đi và đừng quay lại nữa. Ngày mai Cha sẽ đi bằng chuyến tàu đầu tiên.

- Con chúc Cha bình yên, mạnh khoẻ.

Anh về nhà và nói với Yasmine:

- Ngày mai Cha xứ đi rồi. Không phải mang cho Cha ăn nữa.

Đứa bé hỏi:

- Cha đi bởi vì chú không yêu Cha nữa phải không? Yasmine và cháu cũng đi nốt nếu chú không yêu mẹ con cháu nữa.

Yasmine nói:

- Mathias, im đi!

Đứa bé kêu lên:

- Chính mẹ đã nói thế. Nhưng chú yêu mẹ con cháu, phải không chú Lucas?

Lucas ôm nó trong tay:

- Tất nhiên rồi, Mathias.

Ở nhà Clara, lửa cháy trong lò sưởi ở phòng khách. Cửa buồng ngủ hé mở.

Lucas đi vào buồng. Clara đang nằm, tay cầm một cuốn sách. Cô nhìn Lucas, gập sách lại và đặt lên bàn đầu giường.

Lucas nói:

- Xin lỗi Clara.

Clara bỏ cái chăn đắp trên người. Cô trần trụi. Cô tiếp tục nhìn Lucas:

- Đây có phải là cái anh muốn không?

- Cháu không biết. Cháu thực sự không biết.

Clara tắt ngọn đèn đầu giường:

- Anh còn đợi gì nữa?

Lucas bật đèn trên bàn giấy và hướng nó về phía giường. Clara nhắm mắt lại. Lucas cúi xuống trên người Clara. Lát sau anh đứng lên, mở cửa sổ. Bên ngoài tuyết rơi. Lucas trở lại giường, Clara ôm lấy anh. Lucas run rẩy.

Clara nói:

- Bình tĩnh đi anh.

Cô vuốt tóc, vuốt mặt Lucas. Anh hỏi:

- Cô không giận chứ?

- Không. Tốt hơn hết là hắn ra đi.

- Cháu biết cô không yêu hắn. Cô đã đau khổ biết bao khi cô đến quán rượu tuần trước.

- Tôi đã quen hắn tại bệnh viện. Hắn đã chữa cho tôi khi tôi bị một cơn trầm uất trong mùa hè, đó là cơn thứ tư từ ngày Thomas chết.

- Cô có thường mơ thấy Thomas không?

- Đêm nào cũng mơ. Nhưng chỉ mơ thấy anh ấy bị hành hình, còn khi Thomas sống và hạnh phúc thì không.

- Còn cháu, ở đâu cháu cũng thấy anh cháu. Trong buồng, ngoài vườn, đi cùng với cháu ngoài phố. Anh ấy nói với cháu.

- Anh ấy nói gì?

- Anh ấy bảo rằng anh sống trong nỗi cô đơn chết người.

Lucas ngủ trong cánh tay Clara. Từ đó Lucas đêm nào cũng ngủ ở nhà Clara.

Năm đó mùa đông rất lạnh. Suốt năm tháng không có mặt trời. Một đám sương mù lạnh giá đọng lại trên thành phố hoang vắng, mặt đất đóng băng, con sông cũng đóng băng.

Trong bếp nhà bà, lửa cháy liên tục. Củi sưởi nhanh chóng cạn dần. Buổi chiều Lucas vào rừng kiếm củi rồi đem sấy bên cạnh bếp lò. Cửa nhà bếp hé mở để sưởi buồng của Yasmine và đứa trẻ. Buồng của Lucas thì không được sưởi.

Khi Yasmine khâu vá hoặc đan lát trong buồng, Lucas ngồi với đứa trẻ trên tấm thảm lớn do Yasmine làm, nó phủ nền nhà bếp, và hai chú cháu cùng vui chơi với con chó và con mèo. Hai người xem truyện tranh, và vẽ. Lucas dạy Mathias học đếm bằng cái bàn tính gảy.

Yasmine chuẩn bị bữa cơm tối. Cả ba cùng ngồi trên chiếc ghế dài trong bếp. Họ ăn khoai tây, hạt đậu khô hoặc bắp cải. Thằng bé không thích các bữa ăn đó, nó ăn rất ít. Lucas làm cho nó bánh phết mứt quả.

Sau bữa ăn, Yasmine rửa bát, Lucas mang đứa bé vào buồng, anh cởi áo quần cho nó, đặt nó nằm xuống và kể cho nó nghe một câu chuyện. Khi đứa bé ngủ, Lucas đến nhà Clara ở đầu kia thành phố.