Chương 3 (1)
Lệ Anh Lương bước vào cổng hội ủy viên ban kiến thiết. Vừa bước vào trong sân liền yên lặng. Người trong phòng có thể mơ hồ nhìn thấy hắn qua khung cửa sổ kính mờ trông rất tệ. Lý Quế Sinh còn đang ở phòng tổng hợp đùa giỡn lúc này mới mở cửa đi ra ngoài nhìn Lệ Anh Lương và chào: “hội trưởng.”
Lệ Anh Lương cũng không để ý anh ta, lúc đi ngang qua chỉ ngoắc một ngón tay ra hiệu. Lý Quý Sinh vội vàng đi theo Lệ Anh Lương vào phòng hội trưởng. Lý Quế Sinh nhanh chóng treo áo khoác của anh ta lên giá áo rồi cầm ấm trà, chuẩn bị ra ngoài để pha trà.
Tuy nhiên lúc này Lệ Anh Lương mới lên tiếng: "đứng lại."
Anh ta cầm ấm trà lập tức đứng im: "Hội trưởng có gì dặn dò?"
Lệ Anh Lương ngồi xuống sau bàn làm việc, dựa lưng vào ghế: "Anh làm việc sao vậy?"
- “Tôi làm sao?" Lý Quế Sinh giật mình.
Lệ Anh Lương sắc mặt vô cảm, toàn bộ sức lực dường như tập trung vào lời nói của anh. Anh cố gắng phát ra từng chữ, nhấn mạnh từng âm tiết: “Thẩm Chi Hằng chưa chết!”
Lý Quế Sinh đặt ấm trà lên bàn làm việc với vẻ mặt nghiêm trọng, khoanh tay đứng thẳng lên nói: “Hội trưởng, tôi Lý Quế Sinh xin đảm bảo với anh rằng. Nếu đêm nay ở đây hắn vẫn chưa chết tôi sẽ lấy đầu mình làm banh cho anh đá. Tôi không nói tôi chưa từng lừa gạt ai nhưng tôi dám nói tôi chưa từng gạt anh.”
Lệ Anh Lương hạ giọng nhưng âm điệu vẫn mang sự hung tợn, như thể anh đang cố gắng hét từng lời vào mặt Lý Quế Sinh “Vậy tại sao ngày hôm qua lại có người nhìn thấy anh ta ở tô giới Pháp? Ngay cả Hoành Sơn cũng biết chuyện đó. Hoành Sơn sáng sớm đã gọi tôi tới, chỉ vào mũi tôi chất vấn tôi đã xảy ra chuyện gì? Con mẹ nó. Một từ tôi cũng không thể nói được là chuyện gì đang xảy ra. Hiên tại anh hãy nói cho tôi biết hiện tại cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Lý Quế Sinh nuốt nước bọt mặc dù có chút hoảng sợ nhưng vẫn đủ tự tin để trả lời: “Hội trưởng, tôi vẫn là câu nói đó. Tôi dám lấy mạng mình thề nếu Thẩm Chi Hằng không chết thì tôi sẽ chết!”
Không khí trong văn phòng trở nên im lặng. Lệ Anh Lương cơ thể trượt xuống ngồi trên ghế suy nghĩ miên man, ánh mắt đảo quanh, thỉnh thoảng liếc nhìn Lý Quế Sinh với vẻ nghi ngờ. Lý Quế Sinh kiên cường thẳng người đứng thẳng dậy. Bởi vì cảm thấy bị oan ức nên bất mãn không phục. Thậm chí dáng vẻ có hơi ủy khuất.
Một lúc lâu sau, Lệ Anh Lương lại lên tiếng: “Tôi cũng biết anh không tội gì phải lừa tôi nhưng thuộc hạ của Hoành Sơn quả thực nhìn thấy Thẩm Trí Hằng còn sống.”
Lý Quế Sinh bỗng hỏi: “Thế thân à?”
- “Có cần thiết không?” Lệ Anh Lương hỏi
- “Chúng ta thấy không cần thiết, nhưng có lẽ Thẩm Chi Hằng còn có một thân phận khác không? Anh nghĩ xem nếu hắn không có sự ủng hộ nào liệu hắn có dám công khai trên báo mắng người Nhật? Có lẽ cấp trên của hắn chỉ muốn mượn danh tiếng của Thẩm Chi Hằng để hắn tiếp tục điều hành các tòa soạn chống lại người Nhật.”
Lệ Anh Lương cau mày cảm thấy lời nói của Lý Quế Sinh có phần không thuyết phục nhưng nếu không theo cách đó thì không thể giải thích được sự xuất hiện trở lại của Thẩm Chi Hằng. Anh ta mím môi, trầm mặc một hồi, cuối cùng quyết định: “Bây giờ anh phái người ra ngoài đi tìm Thẩm Chi Hằng.”
Lý Quế Sinh đồng ý, cầm ấm trà đi ra ngoài. Một lát sau, anh trở lại với bình trà nóng. Lệ Anh Lương vẫn ngồi trên ghế trầm ngâm suy nghĩ. Khi chuông điện thoại reo lên, anh không có ý định nghe máy lơ đãng nhìn về phía khác. Thấy vậy, Lý Quế Sinh suy nghĩ một chút rồi đưa tay nhấc máy: “Văn phòng của Lệ tổng nghe.”
Sau vài tiếng ậm ừ, anh ta che điện thoại lại thì thầm với Lệ Anh Lương, "Là nhị tiểu thư nhà họ Kim” muốn nói chuyện với anh ngay."
Lệ Anh Lương sững người một lúc không cử động. Sau hơn một phút, anh mới cầm điện thoại lên và nói: “Uhm, nhị tiểu thư. Tôi Anh Lương đây.”
Nói xong, khóe miệng nhếch lên vô thức lộ ra nụ cười có chút miễn cưỡng mệt mỏi. Có vẻ anh ấy cười mãi đến nỗi có thể ngủ thiếp đi: "Ồ... Cảm ơn ý tốt của nhị tiểu thư, nhưng tôi không phù hợp lắm? Tôi không biết nhảy. Chi bằng nhị tiểu thư tìm một bạn nhảy khác đi cùng còn có thể trò chuyện. Không...không phải… không phải, ý tôi không phải vậy, vậy làm sao tôi dám. Tôi có thể làm tài xế cho nhị tiểu thư, cô cho tôi biết thời gian tôi sẽ đưa cô đến đó rồi đón cô về... không phải không phải, ý tôi không phải vậy... Được rồi, vậy tôi sẽ cung kính không bằng tuân lệnh... Được, rồi, tôi biết rồi, mặc vest, tôi hiểu rồi, tạm biệt, hẹn gặp lại vào buổi tối."
Anh ta cười đặt điện thoại xuống, gác điện thoại và nụ cười của anh biến mất ngay lập tức. Ngồi tựa lưng vào ghế với vẻ lạnh lùng mấp máy môi thì thầm chửi một câu.
Nhị tiểu thư nhà họ Kim gọi điện cho anh là người phụ nữ mà anh không thể từ chối, ít nhất là tạm thời.
Cha mẹ của Lệ Anh Lương đều đã qua đời sớm và một cô em gái cũng chết từ khi còn nhỏ. Anh gần như có thể coi là một đứa trẻ mồ côi sống trong cảnh nghèo khó. Một đứa trẻ khổ mệnh như anh ta theo lí mà nói, việc anh sống trưởng thành đã là một thành công lớn. Ân nhân đã nuôi nấng anh và cho anh cơ hội thăng tiến chính là cha của nhị tiểu thư - Sư trưởng Kim.
Khi Lệ Anh Lương lần đầu gặp gỡ Kim Sư trưởng, anh vẫn chỉ là một cậu học việc trẻ tuổi trong tiệm may thường xuyên bị sư phụ và các anh em trong tiệm ức hiếp, bị đẩy đến chỗ gần như tuyệt vọng. Anh sống sót chỉ nhờ sự nhẫn nại và quyết tâm không từ bỏ. Từng ngày chịu đựng cho đến khi một ngày nhị phu nhân của nhà họ Kim đến tiệm may đồ.
Lúc đó nhị phu nhân rất được lòng Kim sư trưởng, dăm ba bữa lại mua quần áo mới, rất chiếu cố việc kinh doanh của tiệm may. Lệ Anh Lương - một cậu học việc với vẻ ngoài ưa nhìn thường xuyên phải theo các sư huynh đến dinh thự nhà họ Kim để lấy vải và giao quần áo. Nhờ vậy, nhị phu nhân bắt đầu để ý đến cậu và thấy rằng cậu là một đứa trẻ thông minh, dễ mến.
Một ngày, khi Lệ Anh Lương đến dinh thự nhà họ Kim. Anh tình cờ gặp ông Kim đang say rượu đến đỏ mặt tía tai. Ông Kim khi thấy cậu bé hoạt bát lanh lợi. Mùi rượu làm cho tâm trạng ông bớt nặng nề và cảm thấy bùi ngùi vì tiếc rằng cậu lại phải làm những công việc lặt vặt trong tiệm may. Nghe xong nhị phu nhân vô ý nói đùa: “Vậy ông nhận cậu ta làm con nuôi đi và đề bạt cậu ấy chẳng phải là không đáng tiếc cho cậu ta nữa sao?”
Kim Sư trưởng vừa ợ một cái chuẩn bị trả lời đột nhiên nghe thấy bên chân một tiếng “cạch”. Ông nhìn xuống thì thấy Lệ Anh Lương đã quỳ xuống dập đầu lạy ông. Ông Kim có chút bàng hoàng nhưng ông cũng đã nhận khấu đầu của người ta rồi muốn đổi ý cũng đã muộn. Chỉ đành hồ đồ thu nhận cậu ta làm con trai. Lệ Anh Lương từ đây được xem là đã thay đổi địa vị, rời bỏ biển khổ ở tiệm may và chuyển sang làm công việc vặt ở dinh thự họ Kim.
Dinh thự họ Kim cũng không phải nơi sung sướng, trong nhà có rất nhiều trẻ con, lớn có nhỏ có, tất cả đều dám bắt nạt anh. Anh cắn răng chịu đựng, vì đã quen với việc nhẫn nhịn. Những cậu chủ nhà Kim dù có nghịch ngợm đến đâu cũng chỉ là những đứa trẻ hư hỏng, không tàn nhẫn như những kẻ trong xưởng may.
Qua hơn mười năm, anh ta bắt đầu làm việc lặt vặt cho Kim sư trưởng. Thủ đoạn những việc riêng tư của ông Kim làm cũng rất xấu hổ. Chẳng hạn như cấu kết với người Nhật bán thuốc phiện. Những hành động này nếu bị lộ ra sẽ khiến Kim Sư trưởng không thể tránh khỏi tiếng xấu phản bội. Vì vậy, những việc xấu xa này Kim Sư trưởng không thể giao cho bất kỳ ai mà chỉ có thể giao cho Lệ Anh Lương - con nuôi của ông đi thực hiện.
Lệ Anh Lương là người rất có chí tiến thủ. Dù năng lực của anh có thể còn chưa thể đánh giá hoàn toàn nhưng sự chăm chỉ và quyết tâm của anh là điều không thể phủ nhận. Anh làm việc với tất cả sức lực, không ngần ngại và không tiếc công sức.
Lệ Anh Lương đã tự xây dựng cho mình một vị trí vững chắc - hội trưởng. Vị trí này không phải do cha nuôi trao cho mà là do chính anh ấy giành được từ chỗ Hoành Sơn Anh bằng chính thực lực của mình.
Trong những năm qua, Kim Sư trưởng luôn do dự - vừa muốn đạt được lợi ích, vừa sợ bị coi là kẻ bán nước - lo lắng không yên. Người Nhật Bản đã mất hết niềm tin vào ông. Lệ anh Lương không bận tâm vấn đề này. Để xuất sắc hơn người anh ta không chấp nhất còn nhận người Nhật làm cha. Đáng tiếc Hoành Sơn Anh thực chất còn quá trẻ, nếu không anh ta có thể dập đậu lạy Hoành Sơn Anh vài cái.
Kim sư trưởng - người ngoài bây giờ gọi ông một tiếng là Kim tướng quân. Mặc dù ông đang chỉ huy quân đội và đóng quân ở vùng Nhiệt Sát, không còn ở trước mặt Lệ Anh Lương. Anh ta ngày nay cũng không còn dựa vào lão già như ông để kiếm cơm nữa nhưng tình cảm cha con vẫn còn. Nhị tiểu thư nhà họ Kim cứ cách vài hôm đến làm phiền anh, ra lệnh cho anh làm việc này việc nọ như một gia nô. Anh ta nể mặt cha nuôi mặc dù rất khó chịu với cô nhưng vẫn thể hiện sự “nhịn nhục” và khả năng chịu đựng của mình.
Buổi chiều, Lệ Anh Lương rời hội ủy viên kiến thiết bằng cửa sau băng qua con hẽm đi vào một sân nhỏ. Khoảng sân nhỏ khá sạch sẽ chỉ có bốn năm gian phòng. Đây là nhà của anh ta.
Lệ Anh Lương sống một mình và không có gì để làm ở nhà, nên không thuê người giúp việc. Mọi công việc đều được thực hiện một cách bí mật và khi cần giúp đỡ anh sẽ gọi vài người trong hội ủy viên đến hỗ trợ.
Anh đun nước nóng lau mặt chải tóc mặc bộ đồ âu phục mới. Anh thực hiện những công việc này như một nghĩa vụ bắt buộc, không chút cảm xúc hay niềm vui. Cuối cùng, anh ta nhét chiếc khăn tay bằng lụa màu tím vào túi nhỏ trước ngực rồi bước đến trước gương nhìn không chút cảm tình nào. Hoàn toàn không có nhã hứng tự ngắm nhìn chính mình. Anh ta định cùng Nhị tiểu thư nhà họ Kim tham gia vũ hội vào buổi tối nên phải ăn mặc như thế này. Cũng giống như nếu anh tối nay phải đi lính, thì anh cũng phải thay đồng phục và đeo băng chân, tất cả đều là theo quy tắc mà thôi. Còn một điểm nữa là người dựa vào trang phục, ngựa dựa vào yên. Mỗi khi anh đến những nơi náo nhiệt sôi động anh cảm thấy có phần không tự tin. Nếu không ăn mặc chỉnh tề, trang nghiêm, anh sẽ càng không có mặt mũi để gặp người khác. Miệng lưỡi nhị tiểu thơ nhà họ Kim sắc bén như dao, chắc chắn cô sẽ không tha cho anh ta.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Lệ Anh Lương đi ra ngoài băng qua ngõ, quay lại hội ủy viên tiếp tục băng qua sân, lên xe ngoài cổng hội ủy viên rồi lái thẳng đến dinh thự nhà họ Kim.
Bên ngoài dinh thự nhà họ Kim rất yên tĩnh.
Xe dừng ở ngoài cổng, Lệ Anh Lương cũng không có ý định xuống xe ngay. Tuy nhiên, người đàn ông gác cổng đã nhìn thấy và mời anh vào. Người gác cổng nói rằng nhị tiểu thư mời Lệ thiếu gia đến phòng khách đợi. Lệ Anh Lương vừa nghe thấy ba chữ “Lệ thiếu gia” lập tức từ khoang mũi thở ra hai hơi lạnh. Quả thật cảm thấy bị chế nhạo, anh ta có tính là thiếu gia gì chứ? Ai thực sự tôn trọng anh ta như một thiếu gia?
Anh xuống xe bước vào, sải bước đi một mạch vào phòng khách. Trong phòng khách chỉ có một đại nha đầu đứng đó. Anh trấn tĩnh nhìn cô gái, cố gắng làm ra vẻ hiền lành nhưng không thành công lắm: “Nhị tiểu thư đâu rồi?”
Cô gái cười trả lời: “Nhị tiểu thư ở trên lầu ạ”
- “Vậy để cô ấy xuống đi.”
Cô gái mỉm cười nói: “Nhị tiểu thư còn đang tắm rửa, nói anh đợi thêm một lát nữa. Anh có thể đợi ở đây, hoặc lên lầu đợi cũng được.”
Lệ Anh Lương "Ừ" một tiếng rồi ngồi xuống ghế sofa. Những lời cô vừa nói cũng khơi dậy lòng căm thù của anh - cô thích giả vờ làm khó anh và dường như nghiện việc đó. Lên lầu đợi? Anh mới không trúng kế của cô. Nếu anh lên lầu, cô chắc chắn sẽ lại ném cho anh một đống việc vặt không có căn cứ và mắng mỏ anh. Cô cũng sẽ yêu cầu anh chọn quần áo và giày dép cho cô. Dù sao cũng kiểu cho rằng anh ta không dám làm gì cô, cô dày vò anh ta như thế nào anh ta đều chịu. Thỉnh thoảng, cô còn cố tình để lộ đôi chân trắng ngần và bàn chân của mình như một cách kích thích anh, như thể anh chưa bao giờ thấy phụ nữ và cô tin rằng anh sẽ bị mê hoặc.
Lệ Anh Lương không nghĩ nhiều về chuyện nam nữ. Anh ấy chỉ bận phấn đấu nổ lực vươn lên cao. Thỉnh thoảng nghĩ đến cũng với thái độ thực dụng. Muốn trèo lên cành cao và cưới một tiểu thư giàu có. Nhưng cho dù nghĩ như vậy, anh ta cũng hoàn toàn không muốn nghĩ đến nhị tiểu thư. Cô ta từ nhỏ đã thích bắt nạt anh nhìn thấy cô ta anh chỉ có tức giận mà thôi.
Sau hơn một giờ ngồi chờ trong phòng khách, cuối cùng anh cũng đợi được sự xuất hiện của nhị tiểu thư.
Nhị tiểu thư nhà họ Kim - Tịnh Tuyết năm nay hai mươi tuổi, sở hữu vẻ đẹp nổi bật với làn da trắng như tuyết. Có thể nói là vừa có tiền vừa có ngoại hình. Cô mang giày cao gót đi vào phòng khách. Lệ anh Lương liền đứng dậy liếc nhìn cô. Anh không nhìn rõ cô, chỉ nhìn thấy một vòng tròn lớn có lông trắng như tuyết quanh vai cô. Chiếc cổ thon dài của cô lộ ra từ lớp lông trắng với vai và xương đòn rõ nét. Làn da thoa phấn má hồng tỏa hương thơm ngào ngạt. - "Nhị tiểu thư." Lệ Anh Lương cúi đầu chào cô: "Đã mấy tuần không gặp, tôi tưởng cô trở về nhà rồi."
Kim Tịnh Tuyết phì cười: “Anh Lương” cách cư xử của anh bây giờ có vẻ hơi giống người Nhật, nhìn thấy người là khom lưng trước.
Lệ Anh Lương cúi đầu xuống đất nói:” Nhị tiểu thư, tôi chỉ là cần kiếm sống, nếu cô không thể giúp đỡ thì xin đừng chỉ trích tôi nữa.”
Kim Tịnh Tuyết cau mày "Ồ, giận à? Anh đã học được sự nhỏ nhen này từ ai vậy? Không phải là người Nhật Bản chứ?"
Lệ Anh Lương cười khẩy một tiếng “hừm” “Cô thật hài hước". Sau đó anh ấy bước ra khỏi phòng khách trước: "thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi!"
Kim Tịnh Tuyết gọi theo: "Chờ một chút!"
Lệ Anh Lương quay lại và hỏi: "Cô có chuyện gì?"
Kim Tịnh Tuyết đưa tay về phía anh nói: "Gót chân cao, dìu em."
Anh mắt Lệ Anh Lương nhìn xuống mới thấy Kim Tịnh Tuyết đang đi một đôi giày khiêu vũ bằng vàng lấp lánh gót cao và mỏng chỉ phù hợp để khiêu vũ trên mặt sàn bằng phẳng. Đi lâu sẽ rất đau.
Anh ta không nói một lời, đưa tay dìu Kim Tịnh Tuyết lên xe, giống như đang hầu hạ Thái Hậu vậy.