Chương 3 (2)
Khi lên xe, mùi nước hoa của cô khiến anh hắt hơi thêm vài cái. Cái hắt hơi đến quá bất ngờ anh ta còn chưa kịp lấy khăn tay ra đã phun nước miếng lên vai Kim Tịnh Tuyết. Sau khi nhận được vài cái trợn mắt từ cô, anh lấy khăn tay che miệng rồi quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đỏ hoe vì tức giận. Thư ký Đinh của hội ủy viên lái xe chở Lệ Anh Lương và Kim Tịnh Tuyết đến khách sạn Kinh Hoa. Lúc đầu Lệ Anh Lương tưởng rằng đây chỉ là một buổi tiệc thông thường với bạn bè của Kim Tịnh Tuyết. Tuy nhiên, khi họ xuống xe trước cửa khách sạn, anh mới nhận ra rằng đêm nay thực sự là một sự kiện lớn. Có rất nhiều xe ô tô đỗ bên đường thấy đầu không thấy đuôi trong đó có rất nhiều chiếc gắn mác nhãn hiệu lãnh sự quán các nước. Nhìn lên cửa kính lớn của khách sạn sáng rực ánh đèn tạo nên một khung cảnh lấp lánh. Anh bất ngờ nhìn thấy Mễ tướng quân.
Tinh thần của anh ta lập tức phấn chấn giống như nhìn thấy con mồi. Cả người tràn đầy hứng khởi, ngay cả Kim Tịnh Tuyết cũng không còn chán ghét đến thế. Dìu Kim Tịnh Tuyết bước vào khách sạn, hai người chia ra đi đến phòng thay đồ nam nữ cởi áo khoác và mũ. Kim Tịnh Tuyết nhìn vào gương, trong phòng thay đồ nữ chỉnh lại tóc một lần nữa. Cuối cùng quay người đi ra cô đã thấy Lệ Anh Lương đợi sẵn ở phía trước. Một nơi phồn hoa nguy nga lộng lẫy như vậy nơi khách tới lui đều mỉm cười. Chỉ có anh thì đứng một mình cô độc chăm chú chờ đợi, không có phong thái cũng chẳng có biểu cảm.
Vì thế cô gọi anh một tiếng: “Anh Lương!”
Anh quay đầu lại như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ rồi nở một nụ cười giả tạo với cô. Kim Tịnh Tuyết bước đến trước mặt anh, ngẩng cao đầu khoe chiếc váy dài mới màu bạch quả của mình: "Anh Lương, chiếc váy của em như thế nào?"
Lệ Anh Lương liếc nhìn cô một cái, dù chưa quan sát kỹ lưỡng nhưng vẫn cảm thấy cô rất lấp lánh—Bộ ngực, lưng và vai lộ ra đều sáng bóng, và chiếc váy màu bạch quả cũng được điểm xuyết bởi trang sức, tạo nên vẻ lấp lánh. Anh ta trả lời. " đẹp”
- Kim Tịnh Tuyết nhướng mày, cười nhạt và nói “Chỉ một chữ đẹp à”
Anh đột nhiên có chút mất kiên nhẫn cách phản kháng chính là nghiêm mặt, giọng điệu kiên định trả lời: “đúng, chỉ một chữ đẹp.”
Kim Tịnh Tuyết trợn mắt nhìn anh chỉ ngón trỏ vào ngực anh, chọc chọc liên tục: “Em biết anh đang nghĩ gì, bằng mặt không bằng lòng với em, miệng thì nói đẹp, trong lòng lại không biết mắng em như thế nào nhưng không sao, mặt em dày lắm không sợ mắng. Anh càng bằng mặt không bằng long với em, em càng muốn bắt anh nhảy cả đêm với em."
Lệ Anh Lương lùi lại một bước: "Không được đâu, không được, không được, nhị tiểu thư xin hãy tha thứ cho tôi, tôi thật không biết nhảy mà.”
- "Không biết cũng không sao, em dạy anh. Anh dẫm lên chân em một cái, em sẽ nhéo anh một cái đảm bảo anh sẽ học được.
Lệ Anh Lương cười khổ với cô, vừa cười vừa lắc đầu như cầu xin. Nụ cười tuy cay đắng nhưng xét cho cùng thì đó vẫn là một nụ cười thật sự. Trông nó dễ chịu hơn nhiều so với nụ cười giả tạo trước đó vì vậy Kim Tịnh Tuyết quyết định tha cho anh đưa tay cho anh ta diều vào sảnh tầng một.
Kim Tịnh Tuyết sống ở Thiên Tân và không có nghề nghiệp chính thức, công việc duy nhất của cô là đi chơi và kết bạn khắp cả nước. Khi cô vừa bước vào sảnh, ngay lập tức đã bị một nhóm nam nữ vây quanh. Lệ Anh Lương nhân cơ hội lẻn ra khỏi đám đông, muốn đi chào Mễ tướng quân. Mễ tướng quân, được biết là yêu thích cái đẹp, đang ngẩng cao đầu nhìn xung quanh nhóm phụ nữ.
Đang lúc hắn đang háo hức nhìn xung quanh thì ở cửa đại sảnh xảy ra hổn loạn là lại có khách quý đến. Lệ Anh Lương nghe âm thanh quay đầu lại đơ người tại chỗ.
Anh ta có cảm giác như mình đã nhìn thấy Thẩm Chi Hằng.
Một nhóm nhỏ bước vào trước cửa đại sảnh vây quanh hai người ở giữa. Một người tóc vàng mắt xanh mặc vest và đi giày da. Đó là Foley giám đốc pháp lý của Văn phòng Bộ Công thương thuộc Khu tô giới Pháp. Người kia cao gầy mặc áo choàng vải satin sọc tối màu xanh đậm, mái tóc ngắn màu đen được bôi sáp chải tóc đủ để phản chiếu ánh sáng - nếu không phải Thẩm Chi Hằng thì là ai?
Lệ Anh Lương cực kỳ tin tưởng Lý Quế Sinh, nhưng anh cũng tin tưởng vào đôi mắt của mình. Trong khi đó, một gã mập bụng phệ tiến về phía hai người, miệng cười niềm nở: "Foley tiên sinh, Thẩm tiên sinh! Hoan nghênh, hoan nghênh!"
Người Pháp Foley bắt tay với gã béo trước sau đó gã béo quay sang Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng một tay cầm nửa điếu xì gà tay kia nắm tay gã béo lắc lắc. Lệ Anh Lương nhận ra gã béo là tổng giám đốc của Công ty Vận tải Đại Hoa. Mơ hồ nghe thấy giọng nói của Thẩm Chi Hằng – hắn gọi gã béo là "Quản lý Ngô". Sau đó, một loạt lời chào hỏi không thể phân biệt được vang lên giữa họ.
Đôi mắt của Lệ Anh Lương nhận ra khuôn mặt của Thẩm Chi Hằng, đôi tai cũng nhận ra giọng nói của Thẩm Chi Hằng. Giọng nói của hắn ta thấp và trầm lắng có chút đặc biệt là một giọng nam hay. Còn Thẩm Chi Hằng bên đó thì nắm tay quản lý Ngô vừa nói cười vừa ngẩng đầu lên. Ánh mắt của hắn bất ngờ chạm vào Lệ Anh Lương trong đám đông.
Lệ Anh Lương vẫn ngơ ngác nhìn hắn, muốn trốn nhưng đã quá muộn. Thẩm Chi Hằng gầy hơn trước, nước da cũng tối màu hơn. Nhìn thấy Lệ Anh Lương, hắn mỉm cười và chậm rãi chớp mắt. Tuy nhiên, trước khi Lệ Anh Lương kịp nhìn rõ ánh mắt của hắn, Thẩm Chi Hằng đã buông tay Quản lý Ngô và quay sang trò chuyện với người khác. Sau vài câu nói, nhóm nhỏ đó xoay người và rời khỏi đại sảnh, đi lên tầng hai.
Lệ Anh Lương vẫn bất động, trong đầu hắn chỉ có hai chữ lặp đi lặp lại: "thế thân, thế thân, thế thân..." Khi tim hắn đập dồn dập, từng tiếng từng tiếng vang lên trong tâm trí. Chỉ có hai chữ "thế thân" mới có thể giải thích mọi chuyện này. Nếu không, chẳng lẽ hắn vừa mới nhìn thấy ma sao?
Lệ Anh Lương không tin vào chuyện ma quỷ nên anh ta không tin rằng mình đã nhìn thấy ma. Nếu đã không phải là quỷ, Lý Quế Sinh cũng chưa bao giờ vô dụng đến mức không biết mình có giết người hay không cũng không biết. Như vậy chỉ có thể nói rõ một điều: Thẩm Chi Hằng này là giả!
Lệ Anh Lương cần phải tiến gần hơn để nhìn rõ kẻ giả mạo này và tìm ra chỗ sơ hở của hắn. Nếu không đêm nay anh ta sẽ không thể nào ngủ được. Ba tầng của khách sạn Kinh Hoa đều đã kín người. Mỗi tầng đều đầy những vị khách ăn mặc sang trọng và xa hoa. Anh bỏ lại Kim Tịnh Tuyết liên tục đi lên, đi xuống các tầng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của nhóm người Thẩm Chi Hằng.
Anh đổ mồ hôi khắp người. Trong lúc lo lắng, âm thanh từ phòng khiêu vũ bên cạnh, nơi đang diễn tấu nhạc càng làm tăng thêm sự căng thẳng của anh. Anh hoảng sợ giơ tay kéo nút thắt cà vạt, rẽ vào một góc hành lang tầng hai rồi bước vào nhà vệ sinh. Ngay khi cánh cửa đóng lại, đôi tai anh trở nên rõ ràng hơn nhắm mắt lại và thở ra một hơi dài để bình tĩnh lại.
Đã đến rồi nên anh ta tiện thể đi vệ sinh luôn. Mở chiếc vòi nước lớn mạ vàng rửa tay, anh ta nhìn vào gương vỗ tay đang ướt vào mặt rồi há miệng cử động hàm. May mắn thay, nhờ nhìn vào gương anh mới nhận ra mình khẩn trương đến mức nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt trông thật gớm ghiếc. Anh vốn đã không được lòng người khác, lại còn có vẻ hung dữ như vậy thì còn gì mà phải nói đến nữa chứ.
Sau khi hít một vài hơi thật sâu anh ta mang theo tinh thần liều lĩnh quyết định tối nay sẽ bất chấp tất cả không thể không đi tìm Thẩm Trí Hằng. Bước chân đi ra ngoài ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Trí Hằng.
Vừa nhìn là thấy đó chính là bóng lưng của Thẩm Trí Hằng. Tối nay tại đây có tổ chức khiêu vũ hầu hết khách mời đều mặc vest, rất ít người mặc áo choàng. Quay lưng lại với Lệ Anh Lương, Thẩm Chi Hằng vừa hút một điếu xì gà vừa nhìn xuất thần vào phòng khiêu vũ lớn trước mặt.
Lệ Anh Lương rón rén tiến lại gần hắn, đế giày da lún vào tấm thảm dày không phát ra tiếng động nào. Khoảng cách càng gần anh càng cảm thấy người đàn ông này thực sự giống Thẩm Chi Hằng. Người này đứng một tay chắp sau lưng tay còn lại cầm điếu xì gà. Một dáng vẻ thường thấy của Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng rốt cuộc là nhân vật lớn như thế nào mà lại âm thầm che giấu một kẻ thế thân hoàn hảo đến mức này?
Anh ta thân bất do kỉ càng lúc càng gần cảm thấy bản thân gần một cách kì quái. Thẩm Chi Hằng hút điếu xì gà một hơi thật sâu rồi thật nhanh quay lại đối mặt với anh ta.
Thẩm Chi Hằng cao hơn anh ta nửa cái đầu với vẻ thản nhiên và coi thường. Trong miệng ngậm một điếu xì gà, hắn giống như tức giận thở ra làn khói trước khi mở miệng với giọng điệu rất ân cần: "Hội trưởng Lệ."
Lệ Anh Lương ho một tiếng trong làn khói xì gà, sau đó lùi một bước về sau. – Thẩm Chi bất ngờ quay lại, mà nếu anh ta không lùi lại, anh ta sẽ áp sát vào Thẩm Chi Hằng.
Anh ta nở nụ cười, trả lời: “Thẩm tiên sinh.”
Sau đó lại nói thêm một câu: “Chúng ta đã lâu không gặp, chắc cũng hơn một tháng rồi?”
Thẩm Chi Hằng nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ta đáp: "Tôi bị bệnh."
"Ồ." Anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên: "Bệnh gì? Có nặng không?"
Thẩm Trí Hằng thở dài một tiếng: "Nghiêm trọng lắm, tôi suýt chết."
Sau đó hắn hít một hơi xì gà, nhìn lại Lệ Anh Lương nghiêm túc gật đầu, như để nhấn mạnh tính xác thực của những gì anh ta vừa nói.
Sau làn khói đồng tử của anh ta tối sầm có một luồng khí đen nhàn nhạt từ giữa mắt lan ra. Hắn ta xác thực có vẻ ngoài ốm yếu xanh xao khuôn mặt gầy gò nhưng đôi môi lại đỏ mộng. Đúng lúc này đôi mắt của hắn nhìn Lệ Anh Lương không phải nói chuyện mà là hút xì gà.
Lệ Anh Lương cảm thấy môi hắn có chút chói mắt liền ngước mắt lên nhìn mắt hắn: "Không biết Thẩm tiên sinh đã đến ở bệnh viện nào, mà tay nghề bác sĩ lại giời đến vậy!"
- “Không phải tay nghề bác sĩ tài giỏi” Thẩm Chi Hằng vẫn ôn hòa như vậy: "Đó là tại tôi tốt số.
- "Đại nạn không chết ắt có phúc. Không biết tôi có được vinh hạnh được mời Thẩm tiên sinh đi ăn một bữa cơm không, chỉ để chúc mừng sự bình phục của Thẩm tiên sinh đây."
Thẩm Chi Hằng gật đầu: "Được chứ"
Hắn ta chưa bao giờ nói nhiều lời với Lệ Anh Lương như vậy chứ đừng nói đến việc đồng ý lời mời của Lệ Anh Lương. Lệ Anh Lương không biết vì sao, cảm giác như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, lông mao dựng đứng. Sau khi dừng lại hai giây, anh ta bày tỏ niềm vui không tự nhiên pha chút buồn bã: “Tuyệt vời! Tôi ngưỡng mộ Thẩm tiên sinh đã lâu vẫn luôn muốn kết bạn với anh nhưng Thẩm tiên sinh chưa cho tôi cơ hội này. Hôm nay Thẩm tiên sinh chịu nể mặt thế quả đúng là vinh hạnh của tôi, tối mai thì sao?"
Thẩm tiên sinh ngẩng đầu lên suy nghĩ một lúc rồi trả lời.: "Ngày mai tôi có việc, ngày mốt đi."
- “Được, được. Vậy thì ngày mốt." Lệ Anh Lương mất bình tĩnh vỗ tay” bốp” một cái " Tối ngày mốt, tôi sẽ cử người gửi thiệp cho anh."
Thẩm Chi Hằng gật đầu cười: "Được rồi! Ngày mốt gặp lại."
Nói đến đây có một thanh niên tóc xoăn chạy ra khỏi phòng khiêu vũ từ xa đã cao giọng gọi lớn: "Anh Thẩm", Thẩm Chi Hằng quay nhìn lại nói với Lệ Anh Lương: "Vậy tôi xin thất lễ trước”
Lệ Anh Lương nhanh chóng đưa tay về trước “Vâng. Anh cứ tự nhiên.”
Thẩm Chi Hằng quay người về phía Tư Đồ William, đưa tay lên ôm vai hắn dẫn hắn đi trở lại phòng khiêu vũ lớn “Kết quả thế nào?”
Tư Đồ William không đủ tư cách tham gia buổi khiêu vũ ở đây. Anh ấy vì một mục tiêu đã nhờ Thẩm Chi Hằng dẫn vào. Và mục tiêu của anh ta chính là nhị tiểu thư Kim Tịnh Tuyết nổi bật tối đêm nay. Kể từ khi tình cờ gặp Kim Tịnh Tuyết vào năm ngoái. Nhị tiểu thư nhà họ Kim hoạt bát xinh đẹp đã trở thành nữ thần trong lòng Tư Đồ William. Lệ Anh Lương cho rằng Kim Tịnh Tuyết rất phiền. Tối nay nếu ông Kim chết, vậy sáng mai anh ấy lập tức cắt đứt quan hệ với cô ấy. Nhưng vì Lệ Anh Lương là kẻ kì lạ vì vậy đánh giá của anh ta cũng có thể bỏ qua. Trong mắt những người trẻ bình thường, vẻ đẹp và sự hoạt bát của Kim Tịnh Tuyết không cần phải bàn cãi. Cô còn được yêu mến vì tính cách cởi mở, thích nói cười và có chút hào hiệp – một mỹ nhân hiện đại của thời đại mới.
Tư Đồ William tối nay ấp ủ một tia hi vọng. Ít nhất là có thể nhìn thấy Kim Tịnh Tuyết từ xa và cao nhất là được khiêu vũ với cô ấy. Lúc này đi bên cạnh Thẩm Chi Hằng, anh đỏ mặt toát mồ hôi, nhỏ giọng nói: “Tôi mới nói chuyện với Tịnh Tuyết mấy câu, cô ấy rất ôn hòa. Biết tôi là bác sĩ, khen ngợi năng lực của tôi.” Thẩm Chi Hằng nghiêng qua nhìn anh ta: "Tịnh Tuyết?"
- "Cô ấy tên là Tịnh Tuyết, tôi gọi tên cô ấy thì có sao đâu? Tôi cũng không nói gì quá đáng."
Thẩm Chi Hằng nhướng mày: "Tôi cũng không nói gì quá đáng cả."
Tư Đồ William đỏ mặt tía tai xấu hổ. Con người anh ấy hiếm khi ngại ngùng, duy nhất đỏ mặt khi nhắc Kim Tịnh Tuyết: “Anh Thẩm anh đừng lấy tôi ra làm trò cười được không? qua đêm nay tôi không biết liệu còn có cơ hội gặp lại cô ấy không."
Thẩm Chi Hằng dừng bước: “Vậy cậu đi tìm người ta mời đi ăn và xem phim đi! Chẳng lẻ cả đời cậu chỉ tính vô tình gặp cô ta thôi hay sao.” - “Vậy cô ấy có từ chối tôi không?”
- “Không biết, cậu đi thử vận may xem."
- "Tôi sợ để lại ấn tượng xấu cho cô ấy. Hay là anh Thẩm đi cùng tôi đi, anh có thể nói chuyện thay tôi. Nếu cô ấy từ chối tức là từ chối cả hai chúng ta. Nếu không tôi sẽ lo lắng lắm”
- "Tôi đi cũng được nhưng nếu cô ta đồng ý. Lúc hai người ăn cơm coi phim có muốn thêm một người không?"
- “Đừng ồn nữa, tôi biết anh không có rảnh rỗi như vậy. Chúng tôi có thêm anh anh cũng sẽ không đi."
- “Chúng tôi?" - "Nhìn xem, anh lại bắt nạt tôi!"
Thẩm Chi Hằng vỗ lưng anh ta: “Được, tôi đi cùng cậu. Trước tiên tôi sẽ thoải mái nói chuyện tán gẩu với tiểu thư Kim gần đây có nhà hàng nào ngon không, phim gì mới ra rạp không. Sau đó cậu có thể ngắt lời và hỏi cô ấy có hứng thú cùng cậu đi nhà hàng hay đi xem phim không. Về việc liệu người ta có đồng ý hay không, tôi không quản được, như thế nào?”
Tư Đồ William vui vẻ lộ ra hàm răng trắng ngần, vừa vui vừa giơ tay lên gãi đầu, ấn những lọn tóc xoăn sắp vểnh lên.
Thẩm Chi Hằng thực sự đã đi gặp Kim Tinh Tuyết.
Nói ra thì anh ta cũng là một người trẻ tuổi, nhưng không hiểu sao, anh ta lại có vẻ không hợp với tất cả những người trẻ tuổi có mặt ở đây. Có lẽ là vì những người trẻ tuổi có mặt ở đây đều là công tử, thiếu gia, trong khi bạn bè của anh ta thường là cha của những công tử, thiếu gia đó.
Anh ta chưa bao giờ gần gũi với phụ nữ, hiếm khi bắt chuyện với các cô gái trẻ. Kim Tịnh Tuyết có chút khó kiểu, cũng có chút vừa mừng vừa lo. Hai người lịch sự trò chuyện một lúc, Tư Đồ William ngóng tai ngồi một bên. Anh ta khá cảnh giác khi cơ hội đến anh ta nhanh chóng đưa ra lời mời Kim Tịnh Tuyết.
Kim Tịnh Tuyết không ngờ tới lại thuận miệng đồng ý lời mời. Thẩm Chi Hằng ngồi thêm một lát rồi đứng dậy rời đi. Kim Tịnh Tuyết cảm thấy mơ hồ, bỗng nhiên trên vai có một cái đầu thò ra: "Cô quen Thẩm Chi Hằng à?"
Cô quay lại và nhìn thấy Lệ Anh Lương đang đứng sau lưng cô, tay chống lên đầu gối vễnh mông thò đầu qua. Kim Tịnh Tuyết nhìn anh ta chớp chớp đôi mắt to rồi hỏi: "Anh chạy đi đâu vậy? sao tôi mãi không tìm thấy anh?"
Sau đó cô giơ tay nhéo tai anh, tức giận nói: "Đây là anh tự chui đầu vào lưới nhé đừng trách tôi”
Lệ Anh Lương cảm thấy mình đã rơi vào nanh vuốt của ma quỷ.
Anh ta nhảy liên tục bảy tám lần, nhảy không đẹp lắm. Kim Tịnh Tuyết hung dữ nhéo anh ta. Càng nhéo bước chân anh ta càng loạn. Cuối cùng, anh ta gấp gáp đẩy Kim Tịnh Tuyết ra xoay người rời đi, đi thẳng đến cửa lớn khách sạn, muốn hít chút không khí lạnh. Xe ô tô tắp nập rời đi trước cổng khách sạn, có xe thượng khách bắt đầu di chuyển. Anh đứng ở bậc thềm phía trước nhìn những chiếc xe nghĩ rằng trong số những chiếc xe này có một chiếc đang đợi anh. Anh thật không ngờ rằng sẽ có ngày như thế này, có xe, có quyền lực và thể hiện được uy phòng của mình.
Có quá nhiều xe đang xếp hàng chậm rãi di chuyển phía đường phố. Anh ta châm cho mình một điếu thuốc vừa hút thuốc vừa đánh giá từng chiếc xe. Cuối hàng là một chiếc xe mới màu đen sáng bóng. Cửa sổ phía sau được che một nửa bằng rèm cửa. Dưới ánh đèn sáng anh ta chợt phát hiện ra một nửa khuôn mặt lộ ra sau tấm rèm - không ai khác chính là Thẩm Chi Hằng.
Thẩm Chi Hằng mãi đang nhìn hắn không biết đã nhìn bao lâu. Khi ánh mắt của anh ta chạm phải ánh mắt của Thẩm Chi Hằng, Thẩm Chi Hằng chậm rãi vẫy tay như một cử chỉ từ biệt.
Xe rời khách sạn Kinh Hoa và đưa Tư Đồ Wiliam về nhà trước.
Tư Đồ William ngồi bên cạnh Thẩm Chi Hằng, tinh thần cực kỳ hưng phấn. Suốt đường đi cứ ngâm nga huýt sáo rồi lại nói với Thẩm Chi Hằng: “Anh Thẩm, tối nay chắc tôi mất ngủ quá.”
Thẩm Chi Hằng dựa đầu vào cửa sổ xe, thản nhiên nói: “Vậy ngày mai buồn ngủ thì hãy ngủ.”
- “Tôi nên cảm ơn anh thế nào đây?”
- “Đại ơn này không có lời gì để cảm tạ”
- “Anh Thẩm, anh thật tốt với tôi."
- "Ai bảo cậu là ân nhân cứu mạng tôi chứ, tôi nợ cậu mà. "
Tư Đồ William bỗng đến gần anh nhìn kỹ hơn: "Sao nhìn anh uể oải thế? Có phải là đói không?"
Thẩm Chi Hằng đưa mắt nhìn hắn: “Tôi đang suy nghĩ một chuyện.”