Chương 4 (1)
Sau khi Thẩm Chi Hằng nhìn thấy Mễ Tướng quân tại buổi khiêu vũ mới nảy ra ý tưởng. Cô bé nhà họ Mễ đã cứu mạng anh nhưng việc cô cứu mạng anh không giống như việc Tư Đồ William cứu anh. Cô là một cô bé mù và lại không quen biết anh. Theo quan sát của anh cô gái này thực sự giữ bí mật đến cùng. Đến hiện tại, cô vẫn chưa tiết lộ chi tiết về sự việc đêm đó.
Thẩm Chi Hằng chưa bao giờ nhắc đến cô bé này nhưng anh cũng sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện đó. Khi nghĩ đến việc ngày đó cô bé giấu bố mẹ một mình tìm kiếm đi đến bệnh viện hắn lại cảm thấy ấy náy. Đêm đó hắn vừa đau, vừa lạnh, vừa đói dẫn đến có hơi choáng váng. Quên mất rằng cô bé này bị mù còn tưởng rằng cô bé có thể tra cứu số điện thoại và gọi điện dễ dàng như người bình thường.
Dinh thự nhà họ Mễ rất dễ tìm nhưng hắn nhớ ra rằng bà Mễ là một người đàn bà chua ngoa. Với lại cô bé cũng để lại lời nhắn không cho phép hắn đến cảm ơn. Hắn cũng do dự về chuyện này mấy ngày. May mắn thay tối hôm đó Mễ tướng quân đã cho hắn ý tưởng.
Sau khi tiễn Tư Đồ Wiliam về nhà. Hắn về nhà tắm rửa thay quần áo rồi đi ngủ. Trước khi đi ngủ, hắn theo thói quen muốn uống chút rượu, nhưng khi trong miệng ngậm một ngụm rượu Wishky hắn lại nôn mửa dữ dội.
Các giác quan của hắn dường như đang bị cướp đoạt bởi vận mệnh kỳ lạ. Mặc dù hiện tại hắn vẫn giữ được thể diện của một con người, với danh phận và địa vị trong thế giới loài người nhưng hắn biết rằng tất cả sẽ dần bị lấy đi. Cuối cùng, hắn không thể biết mình sẽ còn lại điều gì hay có thể biến thành cái gì. Cái chết có lẽ là kết cục tốt nhất, nhưng sống hay chết không phải là điều hắn có thể tùy ý quyết định.
Nhắm mắt lại, hắn nằm thẳng tắp trong trạng thái xuất thần. Giấc ngủ cũng bị tước đoạt. Dù nhắm mắt, hắn vẫn cảm thấy bầu trời bừng sáng.
Sáng sớm, hắn mở mắt ra, đầu lưỡi trong miệng đảo qua đảo lại. Rất tốt, răng lợi vẫn còn kiên cố và ngay ngắn, không có dấu hiệu của răng nanh.
Hắn xuống giường, đi tắm rửa và thay quần áo để gột rửa mùi hương ngọt ngào còn sót lại trên cơ thể. Nhà họ Thẩm có nhiều điểm tương đồng với nhà họ Lệ, chẳng hạn như hắn không muốn người hầu ở lại qua đêm. Vào buổi tối, người hầu không được phép ở lại dinh thự.
Khi hắn xuống lầu, trong dinh thự đã có một chút khói. Do hắn không ăn sáng, nên người hầu đã tuân theo quy định và chuẩn bị cho hắn một bình nước nóng cùng một tờ báo trong phòng ăn mỗi buổi sáng. Về bữa trưa và bữa tối do hắn không có mặt ở nhà ban ngày nên người hầu không cần quan tâm đến việc hắn ăn gì. Đến buổi tối khi hắn trở về, người hầu đã tan làm rồi
Hắn vào phòng ăn ngồi xuống uống nước nóng đọc báo và nghĩ về những khoản đầu tư cũng như lợi nhuận của mình. Hắn ta cần sự giàu có và quyền lực. Đó là những kinh nghiệm mà hắn đã từng chịu khổ mới có được trong nhiều năm qua. Hắn chỉ có thể trở trong thành trì hoặc cung điện mới có tự tin bảo vệ được sự bí ẩn của mình.
Buổi chiều hắn ra ngoài lên xe mang theo những gói quà lớn nhỏ hướng về dinh thự nhà họ Mễ.
Hắn đã chuẩn bị sẵn một lý do. Khi đến dinh thự nhà họ Mễ, chỉ cần nói rằng mình đã bị ốm trước đây và bỏ lỡ bữa tiệc đầy tháng do Mễ tướng quân tổ chức cho con trai nên lần này hắn đến tận nơi để bù đắp sự lịch sự. Dù đứa con trai không phải do Mễ phu nhân sinh ra nhưng hắn nghĩ rằng lời giải thích của mình không có vấn đề gì và bà Mễ sẽ không đuổi hắn ra ngoài.
Sau khi vào cửa nhà họ Mễ hắn sẽ tìm cách đi gặp mễ đại tiểu thư. Dù sao thì trong món quà của hắn cũng có phần dành riêng cho cô. Nếu không gặp được cô, ít nhất hắn cũng muốn để cô biết rằng hắn đã hồi phục, xem như là một sự an ủi cho cô. Tuy nhiên, Thẩm Chi Hằng không ngờ rằng điều đón chào hắn tại dinh thự nhà họ Mễ lại là tiếng than khóc của bà Mễ.
Mễ phu nhân thường ngày không đối xử tốt với con gái mình chút nào, hận không thể giày giò cô ấy đến chết. Suốt ngày đánh cô ấy như kẻ thù. Tuy nhiên, cách đây một tháng có thể bà ấy đã đẩy cô bé ra ngoài trời lạnh vào ban đêm khiến cô bị sốt cao vào tối hôm sau. Bà ta phớt lờ, không quan tâm, còn đứng trước giường chỉ vào mũi cô và bảo cô đi chết đi, chết sớm thì sẽ được tự do, không còn liên hệ gì với nhà họ Mễ nữa. Bà ta dặn cô thu dọn đồ đạc và trở về cố hương Giang Nam.
Mễ Lan nhắm mắt lại, như thường lệ không có biểu cảm, thậm chí cũng không có phản ứng. Mà bà ta la mắng như thế suốt hai ngày. Thấy con gái vẫn sốt cao không hạ, mới thừa nhận con gái thật sự bị bệnh và nhờ bà lão giúp việc tìm mấy viên thuốc Tây cho cô uống.
Mễ Lan uống thuốc rồi, nhiệt độ của cô lúc cao lúc thấp vẫn không giảm. Cuối cùng, cách đây một tuần, tình trạng của cô ngày càng xấu đi. Bà Mễ đưa cô đến bệnh viện kiểm tra và bác sĩ phát hiện cô bị viêm phổi rất nặng.
Bà Mễ thường ngày vẫn bảo con gái mình đi chết đi, giờ đây khi con gái sắp chết bà lại khóc lóc rên rỉ, cảm thấy không thể rời xa đứa con gái duy nhất này. Tại bệnh viện, bà gào khóc đến mức choáng váng, thậm chí bị ngã làm trẹo mắt cá chân. Mễ tướng quân hành tung bất định không có hy vọng gì từ ông. Các bà giúp việc phải khiêng cô vào nhà. Bà Mễ nhớ con gái, tâm trạng không ra khỏi cửa, trong lòng lo lắng, vừa khóc vừa tiếp khách.
Thẩm Chi Hằng thấy tình cảnh của bà Mễ thì đầu tiên là kinh ngạc. Sau khi bà ta kể lể xong, hắn nhanh chóng nói rõ mục đích đến đây của mình. Hắn nói: “Mễ phu nhân đừng quá lo lắng, bà nói cho tôi biết lệnh ái đang ở bệnh viện nào? Tôi cũng định chiều nay có thời gian tôi thay bà qua đó chăm sóc một tí. Ở đó nếu có gì xảy ra,tôi sẽ lập tức gọi điện thoại thông báo cho bà biết. “
Mễ phu nhân đã nghe nói đến danh tiếng của Thẩm Chi Hằng, nên tin lời ông ta nói, trả lời trong nước mắt nước mũi: “Duy… Duy… Duy…”
Bà lão bên cạnh nói thay bà: “Bệnh viện Victoria, khi nào ngài đến nói tìm Mễ Lan tiểu thư sẽ có hộ lý dẫn ngài tới phòng tiểu thư”
Bà Mễ lại bắt đầu khóc: “Lan của tôi… Nếu Lan có chuyện gì không may thì tôi không còn có ai bênh cạnh nữa …”
Thẩm Chi Hằng rời khỏi dinh thự họ mễ cảm thấy có chút hoảng sợ. Khi đến bệnh viện Victoria hắn vào cửa lớn hỏi bác sĩ, vị bác sĩ đó quả nhiên chỉ đường cho hắn. Hắn tìm kiếm trên lầu ba toàn là phòng đơn cao cấp. Hầu hết các phòng đều trống rỗng ở hành lang cũng yên tĩnh. Hắn đẩy cánh cửa phòng bệnh ở cuối hành lang nhìn vào trong thấy trong phòng chỉ có một chiếc giường bệnh, trên giường có một cô gái đang nằm, ngoài ra cũng có không ai khác.
Hắn không vào trong ngay mà quay lại gặp bác sĩ để hỏi thăm tình trạng của Mễ Lan, rồi mới quay lại phòng bệnh. Sau khi cởi áo khoác và nhẹ nhàng treo lên, hắn bước đến trước giường và ngồi xuống ghế. Hắn quay lại nhìn Mễ Lan. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn rõ cô.
Hắn phát hiện cô có chút giống hắn. Hình dáng khuôn mặt khác nhau nhưng lông mày thì có phần tương tự. Đột nhiên, hắn nghiêng người về phía cô, cẩn thận xem xét tóc, mặt, cổ và cánh tay đặt trên mép giường của cô.
Trên cơ thể cô, anh tìm thấy dấu vết bị ngược đãi.
Mái tóc dài của cô ấy bẩn và thưa thớt một cách bất thường đủ để nhìn thấy những vết máu còn sót lại trên da đầu. Có một vết sẹo mờ ẩn dưới lông mày. Dưới tai, có một vết sẹo đỏ rực, nổi bật là vết thương mới chưa lành được bao lâu. Trong ống tay áo rộng của bệnh nhân, một cánh tay mảnh mai như cành liễu ló ra. Bàn tay của cô mỏng manh, da dẻ xanh trắng và mịn màng. Móng tay thì sạch sẽ, mặc dù có hơi dài.
Nhìn vào đôi tay mịn màng và mềm mại của cô có thể thấy cô thật sự là một tiểu thư nhà giàu. Mười ngón không dính nước xuân. Nhưng nhìn những vết bầm tím trên đôi tay mềm mại và mịn màng của cô thì vị tiểu thư nhà giàu này dường như bị hành hạ mỗi ngày.
Ngay lúc này Mễ Lan bỗng mở mắt ra.
Thẩm Chi Hằng vội vàng nhẹ giọng hỏi: "Tỉnh rồi? Còn nhớ giọng nói của tôi không?"
Mễ Lan ngơ ngác nhìn lên, đôi mắt lạnh lùng trong suốt như chứa đựng toàn bộ tâm hồn của cô. Giấc ngủ dài làm cô có chút uể oải. Giọng nói của Thẩm Chi Hằng lọt vào tai cô từng chút một giúp cô tỉnh lại và cô cũng dần dần hồi tưởng lại giọng nói đó.
Cuối cùng cô khàn giọng nói: "Anh khỏe rồi à?"
Giọng nói của hắn lại vang lên từ trong bóng tối: "Khỏe rồi, hoàn toàn khỏe rồi. Cảm ơn cô đã cứu mạng tôi."
Mễ Lan cử động ngón tay, cảm nhận được bàn tay của mình đang được nắm bởi một bàn tay lớn ấm áp. Trong lòng bàn tay lớn đó, cô cảm nhận được sự yếu đuối và nhỏ bé của chính mình. Cô chậm rãi rút tay ra, lần theo ống tay áo của hắn sờ lên cánh tay dài của hắn. Thẩm Chi Hằng cúi người xuống, cô lần theo vai hắn lại chạm vào mặt hắn. Hắn có vầng trán đầy đặn, hốc mắt sâu và sống mũi thẳng. Qua làn da mềm mại và mịn màng cô có thể cảm nhận được xương hắn rắn chắc và thân hình cao lớn.
Thật tốt, cô nghĩ vậy.
Cô đã cứu được người đàn ông này. Anh ấy đẹp trai và sống tốt. Cô cảm thấy như đang "tự hào”. Cô rút tay ra và đưa lên mũi, nhẹ nhàng ngửi ngửi. Cô cảm nhận được mùi thơm hỗn hợp của dầu dưỡng tóc và nước hoa. Dường như ẩn dưới mùi thơm đó còn có một chút mùi khác, nhưng mùi hương này quá xa lạ đến mức cô không thể phân loại hay mô tả được.
Tay cô buông xuống, cô rất hài lòng với hành động cứu giúp của mình và cũng rất hài lòng với người mà mình đã cứu sống. Cô chậm rãi chớp mắt, mỉm cười: “Anh hãy giữ gìn sức khỏe.”
Thẩm Chi Hằng nắm lại tay cô, nói: “Tôi tự nhiên biết phải giữ gìn sức khỏe, còn cô thì sao? Ai đã gây ra vết thương trên người cô? Mẹ cô à? Hay là có người ức hiếp cô."
- Mễ Lan trả lời: "Mẹ tôi đánh đấy. Bà ấy không vui nên đã đánh tôi để trút giận.”
- “Không có ai ngăn bà ta sao? Ba cô Mễ tướng quân thì sao?”
- “Ba không có về nhà”
Đoạn lời này khiến cô nói một cách bình tĩnh và lãnh đạm, như thể cô đang kể một tin tức cũ cách xa hàng ngàn dặm và không liên quan gì đến cô. Thẩm Chi Hằng lúc đầu nghĩ rằng cô bị bà Mễ ngược đãi đến phát ngốc rồi. Nhưng sau đó hắn nghĩ đến đứa trẻ ngốc thì không có đủ khả năng và dũng khí để tự mình đến bệnh viện Keats.
Vì thế hắn lại hỏi: “Sao đêm đó cô lại một mình tới nơi hoang vắng đó?”
Mễ Lan đang nằm trong bóng tối, giọng nói của người đàn ông dường như đến từ thế giới bên ngoài. Cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng để chết trong thế giới tối tăm này vì vậy nên lần lượt trả lời. Không vì biện hộ hay che giấu gì cho thế giới tươi sáng đông đúc ấy.
- "Tôi muốn tìm một nơi không có ai ở bên cạnh để chết cóng. Tôi nghe nói người chết cóng trước khi chết sẽ không cảm thấy lạnh hay đau đớn."
Thẩm Chi Hằng nhẹ nhàng vuốt ve từng lọn tóc dài của cô, nhìn vào mắt cô trong im lặng lâu lắm, rồi mới nói: 'Mễ Lan, đừng chết nhé?'
Mễ Lan nhíu mày nhẹ, cuối cùng lộ ra một chút vẻ trẻ con: ‘Sống thật là khổ.”
Thẩm Chi Hằng nói: “Nhưng hiện tại cô có tôi rồi, tôi muốn báo đáp cô!” Hắn cúi đầu ghé sát vào tai cô, thì thầm: "Tôi họ Thẩm, Thẩm Chi Hằng, Chi Hằng trong Chi Hằng như nguyệt, nhớ chưa? Tôi rất giàu có và quyền lực. Tình hình xã hội hiện nay chỉ cần giàu có và quyền lực, Không có gì là không thể, đúng không? Nếu cô không tin, sau khi xuất viện cô có thể ra ngoài hỏi thăm. Tôi khá nổi tiếng ở Thiên Tân." Những lời này khiến hắn nghe có vẻ như đang an ủi và khoe khoang. Mễ Lan cười nói: "Vậy tại sao anh còn bị kẻ địch truy lùng?"
- "Lần đó là do tôi sơ suất. Thực sự không giấu gì, hôm nay tôi đến thăm cô, ngày mai tôi sẽ đi báo thù.” Anh ấy vỗ nhẹ lên đỉnh đầu của Mễ Lan giọng nói trở nên trầm thấp: “Vẫn phải giữ bí mật!”
Mễ Lan khẽ mỉm cười, cảm thấy hắn vừa giống như một người cha nhỏ vừa giống như một người bạn lớn. Cửa phòng mở ra, thấy nữ y tá bước vào không cho Thẩm Chi Hằng ở lai trong phòng bệnh quá lâu chỉ sợ bệnh nhân nói nhiều sẽ hao tổn sức lực. Thẩm Chi Hằng rất nghe lời chỉ nói với Mễ Lan một câu: “đợi tôi” rồi khi rời khỏi phòng bệnh.
Hai giờ sau, hắn quay lại mang theo hoa và bữa tối.
Mễ Lan đã hai ngày liền không ăn gì, Thẩm Chi Hằng đỡ cô nữa nằm nữa ngồi dựa vào gối, tự tay đút cháo cho cô ăn. Cô không có cảm giác thèm ăn cũng không muốn ăn nhưng vì đối phương là Thẩm Chi Hằng vì thế cô quyết định dù như thế nào cũng phải ăn.
"Tôi đã phái người đến nhà cô đưa thư rồi." Hắn vừa đút vừa thấp giọng nói: "Tôi bảo mẹ cô mấy ngày nay ở nhà dưỡng bệnh, không cần lo lắng việc ở bệnh viện. Tôi sẽ chăm sóc cho cô. Mẹ cô cũng đồng ý, còn nói tôi đã vất vả nhiều, vì vậy, ít nhất trong những ngày trước mắt cô sẽ an toàn. Trong những ngày này, cô hãy sống tốt và tận hưởng cuộc sống thật thoải mái.
Lời này rất có lý. Mễ Lan tâm phục khẩu phục - khi cô ấy tâm như tro tàn, lời nói rõ ràng mạch lạc và nhanh gọn nhưng bây giờ cô ấy có chút vui mừng ngược lại không có gì để nói chỉ mỉm cười nhẹ. Nhưng vì tương lai vẫn còn chưa rõ ràng nên cô ấy cười rất dè dặt. Đôi mắt vẫn lạnh lùng trống rỗng. Thẩm Chi Hằng đã lâu không tiếp xúc với trẻ con - trong mắt hắn Mễ Lan mười lăm tuổi chỉ là một đứa trẻ.
May mắn thay, đứa trẻ này thì khác. Đừng nói là sự ngây thơ, thậm chí cũng không có sự quan tâm từ mọi người. Thẩm Chi Hằng ở cùng cô mấy tiếng. Mễ Lan khá thoải mái hiểu hết những gì hắn nói. Hắn cũng đều hiểu suy nghĩ của Mễ Lan. Ngoài ra, Mễ Lan dường như đã mở mang tầm mắt khi hắn và Mễ Lan ở cùng phòng hắn luôn cảm thấy cô biết rõ mọi hành động của hắn như lòng bàn tay. Hắn đứng ở đâu, đang làm gì, cô đều biết.
Khi màn đêm buông xuống, hắn trở về nhà và nhìn thấy Tư Đồ William ngay khi vừa bước vào cửa. Tư Đồ William đang ngồi trên ghế sofa đọc tiểu thuyết, nhìn thấy hắn quay lại liền liếc nhìn bàn trà. Trên bàn trà có một chiếc túi vải phồng lên, chính là bữa tối anh mang đến cho Thẩm Trí Hằng.
Người hầu ở nhà đã tan làm hết, Thẩm Chi Hằng ngồi trên ghế sofa, lấy chai thủy tinh từ trong túi vải ra: “Hôm nay tôi đi gặp Mễ Lan, là Mễ đại tiểu thư.” Tư Đồ William lập tức quay lại nhìn anh: Người ta không phải đã nói không cho anh đi sao”
“Tôi đương nhiên có cách của tôi".Hắn kéo nút cao su của chai thủy tinh ra, mùi máu tanh ngay lập tức tràn ngập phòng khách. Hắn ta nghiêng đầu về phía miệng chai và uống một ngụm lớn rồi nói: “Thì ra đó là một đứa trẻ tội nghiệp. Bà Mễ chẳng ra gì, đánh cô ấy thâm tím mình mẩy. Cô ấy còn bị bệnh, viêm phổi, nằm viện và không có ai bên cạnh.”
Tư Đồ William vô cùng thích thú nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng đẫm máu của anh: “Anh Thẩm, thật ra nếu cô gái đó lớn hơn vài tuổi thì thật tốt. Anh có thể cưới cô ấy về nhà như vậy cô ấy có thẻ thoát khoải nanh vuốt của mẹ mình rồi.”
- “Nói bừa, cậu sợ cô ấy sống quá lâu sao? Muốn cô ấy bị tôi nhanh chóng dọa sợ đến chết à?”
- “Chưa chắc đã sợ đến chết nhé, anh xem tôi xem chẳng phải vẫn sống yên lành sao?”
Thẩm Chi Hằng nhìn anh ta, bỗng cảm giác Tư Đồ Wiliam và Mễ đại tiểu thư có chút giống nhau. Cả hai đều có chút quái dị khó hiểu hoặc có thể nói là chút thiếu nhân tính. Tư Đồ William rất đẹp trai và hoạt bát. Nhưng theo như Thẩm Chi Hằng được biết, ngoại trừ bản thân ra cậu ta dường như chưa bao giờ có người bạn tốt nào – cậu ấy tự nhiên có chút không được yêu thích.
Hắn ta rời mắt khỏi khuôn mặt của Tư Đồ William, nói: "Ai mà điên như cậu chứ?"
Tư Đồ William bỗng nhiên chen vào trước mặt hắn: "Anh Thẩm, gần đây tôi đã đọc rất nhiều sách và thực hiện một cuộc nghiên cứu và suy đoán táo bạo về nguồn gốc và lai lịch của anh. Hiện tại, tôi nghi ngờ rằng anh là một ma cà rồng-"
- "Đừng nói nữa, ta không thích nghe ba từ đó. Cái gì mà ma với không ma chứ, tôi trông giống con người còn hơn cậu!”
- “Được rồi, tôi sẽ nói theo cách khác, nếu anh ở phương Tây, anh có thể thuộc về dòng họ ma cà rồng. Anh có biết ma cà rồng là gì không? Họ sống bằng việc hút máu và chắc chắn không phải là loại muỗi.”
- "Biến đi! Trông tôi có giống người phương Tây không? Tổ tiên tôi đều là người Trung Quốc, đừng nói người phương Tây, tôi cũng chưa từng đến Nam Dương”
- “Tôi nói một câu anh phản bác một câu, nói hai câu anh phản bác hai câu. Anh còn có để cho tôi nói không?”
- Cậu nghiên cứu tôi ba năm, cũng không tìm được một câu nói nghe cho được. Hôm nay nói tôi là ma ngày hôm sau nói tôi là quỷ. Tôi nghe chán lắm rồi!" Tư Đồ William quay mặt đi và bễu môi, hít một hơi dài rồi quay lại: "Vậy tôi nói theo nghiên cứu của tôi, anh có lẽ là một đại vĩ nhân, anh có thích nghe câu này không?"
Thẩm Chi Hằng lại uống một ngụm lớn, phồng má và gật đầu với Tư Đồ William. Hắn nuốt máu xuống phát ra âm thanh "ừng ực": "Rất tốt, vậy hãy tiếp tục nghiên cứu theo hướng này và tôi cũng có thể cung cấp cho bạn một số kinh phí."
Tư Đồ Wiliam đưa tay ra phía hắn: “Vậy thì anh có thể đưa ngay bây giờ, chỉ cần có đủ kinh phí tôi có thể nghiên cứu anh thành hậu duệ của rồng” Thẩm Chi Hằng đặt bình thủy tinh xuống không để ý đến anh ta, đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng khách và đi lên lầu. Một lúc sau, anh quay lại, ném tấm ngân phiếu vào tay Tư Đồ William: “Lấy dùng đi.”
Tư Đồ William nắm chặt tấm ngân phiếu vui vẻ đứng dậy: “Anh Thẩm, anh thật tốt bụng. Tôi sẽ dùng số tiền này để mời nhị tiểu thư nhà họ Kim. Anh cứ từ từ uống, tôi không làm phiền anh, tôi đi đây!”
Tư Đồ William chưa đi được năm phút, anh ta đã chạy lại nói với Thẩm Chi Hằng: “Anh Thẩm, ngoài cửa nhà anh có hai người, bọn họ lảng vảng ở ngã tư, cũng không rời đi, lén la lén lút chẳng lẽ là kẻ thù của anh tới đây sao?"
Thẩm Chi Hằng xua tay nói: "Cậu đi đi, đừng để ý tôi."
Ăn uống xong Thẩm Chi Hằng đi ngủ. Sáng hôm sau anh nhận được thiệp mời của Lệ Anh Lương. Đến trưa mang theo hoa tươi và cơm trưa đi thăm Mễ Lan. Sau khi ở bên Mễ Lan cả buổi chiều, hắn rời khỏi bệnh viện và về nhà thu xếp một số việc. Đợi đến buổi tối, hắn tự lái xe đến khách sạn Thái Bình Dương ở khu tô giới Nhật Bản để dự tiệc.