Chương 4 ( 2)
Khách sạn Thái Bình Dương là một tòa nhà hai tầng. Lệ Anh Lương đã đến phòng khách trên tầng hai từ lâu để chờ đợi. Khi Thẩm Chi Hằng vừa bước xuống xe ngay trước cửa đã có người của anh ta ra đón. Lệ Anh Lương thò đầu ra từ cửa sổ tầng hai nhìn xuống. Dù nhìn thế nào thì Thẩm Chi Hằng cũng có vẻ như đang một mình đến nơi đây mà không có vệ sĩ bên cạnh. Trong lòng liền có một chút động tâm, thầm nghĩ: “Chẵng lẽ hắn đã nếm trải được sự lợi hại, nên định nhượng bộ rồi sao?"
Nếu Thẩm Chi hằng hiểu rõ về tình hình hiện tại và sẵn sàng nhượng bộ thì Lệ Anh Lương thực sự muốn cho hắn ta thêm một cơ hội. Anh ta rụt đầu vào và đóng cửa sổ lại. Anh ta đột ngột rùng mình một cái, rồi ngẩng đầu lên cánh cửa mở ra và người của anh ta mời Thẩm Chi Hằng vào.
Chỉ sau một ngày không gặp, Lệ Anh Lương đã phát hiện ra rằng vẻ ốm yếu của Thẩm Chi Hằng đã giảm đi nhiều, cộng thêm bộ vest chỉnh tề trông hắn gần như đã có vẻ rạng rỡ hơn. Lập tức nở nụ cười, trước tiên đưa tay đi vòng quanh bàn ăn bắt tay Thẩm Chi Hằng: “Thẩm tiên sinh, tôi rất vui khi anh đồng ý tới đây, tôi thật sự quá vui.”
Thẩm Chi Hằng bắt tay với anh ta và nói: ‘Lệ hội trưởng quá khách khí rồi.”
"Đừng gọi hội trưởng nữa" Lệ Anh Lương giơ một ngón tay về phía anh ta, mở mắt to đính chính lại: "Tôi không phải lấy danh nghĩa hội trưởng để mời anh đến. Thực ra tôi muốn kết bạn với anh hơn. Chắc anh cũng biết tôi thực sự ngưỡng mộ anh từ lâu muốn được làm quen mà mãi không có cơ hội được với cao." Thẩm Chi Hằng cười nói: "Lệ hội trưởng nói như vậy, tôi lại càng không dám nhận.”
Lệ Anh Lương nói đến đây, đầu óc bất chợt trở nên hỗn loạn. Anh không biết phải tiếp tục đàm phán như thế nào. Rõ ràng không thể trực tiếp hỏi đối phương có muốn hợp tác với người Nhật hay không. Thẩm Chi Hằng đang nhìn anh bằng ánh mắt sắc lạnh, với nụ cười chứa đựng chút ác ý. Lệ Anh Lương lại nghĩ, người này đến đây một mình để đối mặt với mình thì có gì để tự mãn và cười nhạo như vậy?
Lúc này Thẩm Chi Hằng có lẽ vì đã đứng quá lâu Lệ Anh Lương vẫn cứ nhìn chằm chằm vào hắn giống như một chiếc máy hết điện chỉ đành còn cách chủ động kéo ghế ra đưa tay về phía chỗ ngồi phía trên: “Lệ hội trưởng, mời ngồi”
Lệ Anh Lương lúc này mới định thần lại, quay người ngồi xuống gần đó. Sau khi ngồi xuống, anh ngẩng đầu lên và nhận ra mình đã ngồi không đúng chỗ. Trên chiếc bàn tròn lớn, có ghế ở khắp mọi nơi, nhưng anh lại ngồi sát bên Thẩm Chi Hằng. Hai người cùng một bên đối diện bàn tròn. Hai người đều sửng sốt một chút, rồi cùng quay đầu nhìn nhau. Hơi thở của Thẩm Chi Hằng còn phả lên trán Lệ Anh Lương.
Lệ Anh Lương ngay lập tức muốn đại khai sát giới, giết Thẩm Chi Hằng diệt khẩu.
Rất ngại ngùng đứng dậy, chuyển một chỗ ngồi sang bên cạnh, ngồi xuống nhưng cảm thấy vẫn không ổn. Anh không thể cứ quay lưng và nói chuyện với Thẩm Chi Hằng vì vậy lại chuyển chỗ ngồi, nhưng vẫn cảm thấy không đúng.
Lệ Anh Lương đỏ mặt, giận dữ tiếp tục di chuyển chỗ ngồi. Thẩm Chi Hằng tò mò nhìn anh ta muốn xem anh ta có thể chuyển đi đâu. May là Lê Anh Lương không có dời ra khỏi cửa, ngồi đối diện với Thẩm Chi Hằng. Anh kiên định ngồi xuống, ngẩng đầu lên và giải thích: "Bàn... hơi lớn một chút!"
Thẩm Chi Hằng dựa lưng vào ghế, ngồi khá thoải mãi: “Tôi chỉ nói Lệ hội trưởng quá khách sáo rồi. Chúng ta cùng nhau dùng bữa bình thường thôi hà tất làm ầm ĩ như vậy để mời khách? Quá xa xỉ rồi.
- “Nên thế mà không thì sao thể hiện được thành ý của tôi.” Anh ta búng ngón tay về phía cửa: “Lên món đi!”
Mấy người lần lượt mang đồ ăn đi vào. Thẩm Chi Hằng gọi một điếu xì gà chậm rãi hút. Đợi đến khi tất cả các món ăn đã được dọn ra. Lệ Anh Lương ra lệnh cho thuộc hạ đóng cửa phòng lại rồi tự tay rót cho anh ta một ly rượu, đưa hai tay qua bàn đến trước mặt hắn. Chiếc bàn thật sự quá lớn, anh ấy gần như sắp phải nằm lên mặt bàn. May mà cơ thể anh ấy khỏe mạnh sức lực ở eo vượt trội còn có thể giữ vững được. Ly rượu vừa rơi xuống bàn, Lệ Anh Lương bỗng nhìn thấy hắn đưa tay về phía mình.
Anh ta giật mình, động tác cứng đờ. Thẩm Chi Hằng nói hai chữ: “Cà vạt.”
Anh ta nhìn xuống và nhận ra cà vạt của mình không biết lúc nào đã tuột ra khỏi bộ vest suýt chút nữa rơi vào đĩa cá chép nấu sữa. Thẩm Chi Hằng nhét cà vạt vào trong bộ vest sau đó rút tay lại: “Cẩn thận.”
- Lệ Anh Lương ngồi lại: “Cảm ơn.”
- Thẩm Chi Hằng nói: “Tôi có vấn đề về dạ dày, không uống được.”
- “Uống ít thôi“
Thẩm Chi Hằng ngậm điếu thuốc trong miệng, lắc đầu: “Tôi bệnh nặng một trận tưởng chết đến nơi khó khăn lắm mới hồi phục không thể không cẩn thận được."
Lệ Anh Lương cầm ly của mình, đột nhiên cười tươi: "Anh sợ tôi đầu độc anh à?"
Thẩm Chi Hằng nhìn qua làn khói xì gà nói “Không đâu Lệ hội trưởng không cần phải làm vậy.”
Lệ Anh Lương cười gượng hai tiếng. Thẩm Chi Hằng hai lần nói nửa thật nửa giả, luôn nhìn hắn đầy ẩn ý khiến anh ta gần như sắp bị tinh thần sụp đổ. Anh ta ghét nhất ánh mắt đó của Thẩm Chi Hằng.
Dám nhìn anh ta bằng ánh mắt như vậy có thể thấy rằng người họ Thẩm có lẽ không phải đến để tỏ ra hòa nhã nhưng trong và ngoài nhà hàng đều là tay chân của anh ta. Thẩm Chi Hằng là kẻ đơn độc, còn có thể gây ra sự rối loạn lớn gì được?”
Cầm đũa lên và nhường một chút anh ta nói: "Anh Thẩm, chúng ta không cần khách sáo mãi nữa, mời anh." Thẩm Chi Hằng mỉm cười nhìn anh ta, nói "Ừm" nhưng không động đũa. Lệ Anh Lương tự mình gắp một đũa món thịt heo xào sợi phát hiện hương vị khá ngon. Vừa nhai vừa ngước mắt nhìn về phía trước. Trên bàn tròn có một chiếc đèn điện treo thấp, ánh sáng chiếu vào Thẩm Chi Hằng. Anh ta liền nhìn thấy Thẩm Chi Hằng cười như không cười đang cắn nhẹ điếu xì gà. Cùng lúc đó, yết hầu chuyển động đúng lúc khi hắn ta nuốt một ngụm nước bọt.
Lúc đầu anh ta cho rằng Thẩm Chi Hằng đói, nhưng lại sợ bị đầu độc nên đói không dám ăn. Nhưng lông tóc kỳ quái dựng lên. Anh ta cảm giác được Thẩm Chi Hằng không phải đói mà là thèm thuồng, thèm đến mức nước dãi rớt xuống ba thước.
Và đối tượng của sự thèm thuồng đó dường như chính là chính anh ta.
Lệ Anh Lương bắt đầu đứng ngồi không yên và quyết định không tiếp tục vòng vo với Thẩm Chi Hằng nữa. Tối này người này khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu, anh ta không thể chịu đựng thêm được nữa, phải trực tiếp vào vấn đề thôi.
- Anh ấy nói “Anh Thẩm, vốn dĩ chúng ta có một số hiểu lầm nhỏ. Tôi nghĩ rằng vì lập trường của chúng ta khác nhau. Ý nghĩ không hòa hợp, sẽ không có cơ hội để chúng tôi ngồi lại nói chuyện với nhau không ngờ hôm nay chúng ta lại có cơ hội ở cùng phòng vừa ăn vừa nói chuyện. Tôi không dám đoán ý của anh là gì nhưng Lệ mỗ cảm thấy vinh hạnh vô cùng.”
Thẩm Trí Hằng mỉm cười gật đầu: ”uhm “
- “Tôi nghĩ với trí tuệ của anh Thẩm chắc chắn có thể hiểu được nổi khổ tâm của tôi. Dù công việc của tôi có liên quan đến Nhật Bản nhưng bản thân tôi không làm điều gì xấu gây tổn hại cho đất nước và người dân. Hơn nữa, khi người Nhật đến Trung Quốc họ không hiểu gì cả. Nếu không có chúng tôi can thiệp, họ sẽ làm theo quy tắc của họ một cách cứng nhắc thì dân chúng chúng ta không phải sẽ chịu khổ sao?
Thẩm Chi Hằng chậm rãi chớp mắt: "Ừ."
- “Anh Thẩm cũng đồng ý với ý kiến của tôi? Như vậy quá tốt rồi, Vậy thì tôi xin táo bạo tiến thêm một bước, mong Anh Thẩm có thể thông cảm thêm cho tôi một chút Khi đăng tải các tin tức liên quan đến phía Nhật Bản, đặc biệt là các tin tức liên quan đến hội ủy viên kiến thiết Hoa Bắc của chúng tôi có thể thông báo trước cho tôi được không. Tôi không phải cản trở quyền tự do báo chí của anh, chỉ là mọi chuyện đều có thể thương lượng. Giúp người cũng là giúp mình, đúng không?”
Thẩm Chi Hằng hứng thú hỏi: “Hậu lễ? Hậu lễ bao nhiêu”
- “Anh cứ ra giá, muốn bao nhiêu cứ nói tôi sẽ cố gắng hết sức để làm anh hài lòng.”
Thẩm Chi Hằng khúc khích cười trông có vẻ hơi ngớ ngẩn. Lệ Anh Lương nghe vậy không kìm được, cũng bắt đầu cười theo. Nhưng trong khi Lệ Anh Lương vẫn cười, Thẩm Chi Hằng đột ngột ngừng cười nghiêng đầu đánh giá anh ta. Thẩm Chi Hằng cầm điếu xì gà chỉ vào Lệ Anh Lương và nói: “Tôi muốn mạng của anh.”
Lệ Anh Lương sửng sốt: "Cái gì?"
Thẩm Chi Hằng hạ giọng nói từng chữ: "Tôi muốn anh đền mạng cho tôi."
Câu nói này Lệ Anh Lương nghe không hiểu nhưng dựa vào trực giác của mình anh ta cũng không quan tâm có hiểu hay không. Anh ta đưa tay vào trong ngực rút khẩu súng lục ra chĩa vào Thẩm Chi Hằng: "Anh——"
Chưa kịp nói hết lời anh ta chỉ cảm thấy tay mình trượt mất. Thẩm Chi Hằng đã dùng tay không giật lấy súng của mình. Lần này khẩu súng nhắm vào lông mày của anh ta. Thẩm Chi Hằng giơ một ngón tay lên môi và nói "suỵt" với anh ta.
Anh ta ngồi thẳng dậy mắt mở to và không dám thở mạnh. Thuộc hạ của anh ta dù có di chuyển nhanh đến đâu cũng không thể di chuyển nhanh hơn cò súng của Thẩm Chi Hằng. Nhìn thấy Thẩm Chi Hằng đứng dậy đi về phía mình, anh ta chỉ dám trợn mắt.
Đầu súng dí sát vào đầu anh ta một tay xé toạc cà vạt. Dùng một tay quấn cà vạt thành một cuộn. Thẩm Chi Hằng cúi đầu nhìn Lệ Anh Lương: “Há miệng ra.” Lệ Anh Lương run giọng nói: “Tôi đền tiền cho anh, tôi, tôi…”
Thẩm Chi Hằng nhanh chóng tận dụng thời cơ khi Lệ Anh Lương bị nói lắp nhét cuộn cà vạt vào miệng anh. Đầu súng áp sát vào đầu anh, cuộn cà vạt ép vào cổ họng. Lệ Anh Lương ngửa đầu ra sau để tránh, nhưng không ngờ ngón tay thon dài của Thẩm Chi Hằng đột ngột xuyên vào miệng anh, đẩy cuộn cà vạt vào sâu hơn.
Anh ta ngả đầu ra sau một cái, giả vờ nôn ọe nhưng thực ra không phát ra âm thanh nào. Cà vạt bị cuộn lại đã đè lên cổ họng và khí quản của anh ta. Cho dù là giọng nói hay khí quản đều bị chặn lại.
Trong lúc ngạt thở, anh ta trở nên hoảng loạn lén đưa một tay ra phía dưới lưng mình. Trong cơn đau vì thiếu oxy đột ngột rút khẩu súng lục thứ hai ra và bóp cò vào người Thẩm Chi Hằng.
Một tiếng “kẹt kẹt” thay thế tiếng súng. Tiếng hét chói tai mắc kẹt trong cổ họng anh. Ngón tay anh vẫn còn móc vào khẩu súng lục tuy nhiên cẳng tay đã bị uốn cong tạo thành một góc kì lạ. Anh ta không nhìn rõ động tác của Thẩm Chi Hằng chỉ biết rằng đã bị Thẩm Chi Hằng bẻ gãy xương — như thể bẻ gãy một cành cây vậy, xương cánh tay của hắn bị gãy.
Mắt anh ta đỏ hoe vì đau, khẩu súng rơi xuống đất. Thẩm Chi Hằng đặt khẩu súng lục trước mặt Lệ Anh Lương, sau đó kéo ghế ngồi xuống cạnh hắn: “Bình thường tôi không trả thù như vậy. Điều này trái với nguyên tắc làm người của tôi nhưng các ngươi quá tàn nhẫn không để cho tôi được toàn thây khiến tôi phải chịu đau đớn vô cùng”
Nói đến đây, hắn cười khổ lắc đầu: "Khổ không chịu nổi."
Trong mắt Lệ Anh Lương nhanh chóng trở nên đỏ ngầu như máu. Nhìn chằm chằm vào khẩu súng lục trên bàn, anh không dám cử động. Anh biết nếu cử động, Thẩm Chi Hằng sẽ lập tức đánh gãy cánh tay còn lại của mình nhưng không còn cách nào sống sót nếu anh ta không di chuyển. Anh ta sắp bị ngạt thở! Đột nhiên nhắm chặt mắt và đẩy người về phía trước, anh ta ngay lập tức mở mắt ra rồi cúi đầu xuống thấy một đôi đũa cắm thẳng vào đùi mình.
Như thể thịt được làm từ đậu phụ. Thẩm Chi Hằng cầm chiếc đũa thứ hai cắm vào đùi còn lại của anh ta.
Anh ta run lên vì đau đớn nhưng tiếng kêu của anh ta lại bị chặn sâu trong cổ họng. Thẩm Chi Hằng nhìn Lý Anh Lượng đang hấp hối rồi đưa tay che động mạch bên cổ của anh ta. Lâu lắm rồi mới nếm được vị máu tươi nóng hổi. Thì ra cơn thèm ăn cũng có thể khiến người ta bị cơn lửa dục vọng thiêu đốt. Lệ Anh Lương đáng lẽ phải bị trực tiếp giết chết để tránh thêm rắc rối, nhưng...
Tuy nhiên, anh ta đang chảy nước miếng, thở dốc thân bất do kỉ hắn nghiêng người về phía trước dựa vào cổ Lệ Anh Lương. Nhưng khoảnh khắc răng hắn ta chạm vào da, cánh cửa phòng riêng mở ra