Chương 5 (1)
Cánh cửa phòng riêng không nên mở như thế! Lệ Anh Lương đang tiếp đãi khách bên trong, bên ngoài có tay chân của anh ta. Trong bóng tối có Lí Quế Sinh dẫn theo quân mai phục. Nếu Lệ Anh Lương không ra lệnh người bên trong không thể ra ngoài và người bên ngoài cũng không thể vào. Tuy nhiên lại có người đã mở cửa và bước vào.
Người đàn ông này khoảng ba mươi tuổi, nhanh nhẹn và dứt khoát, mặc một bộ vest, không đội mũ để lộ mái tóc ngắn vừa cạo trông giống như một sinh viên quân sự lớn tuổi. Lệ Anh Lương vừa nhìn thấy ông ta trong lòng lập tức tràn ngập sự vui mừng tột độ biết rằng mình lại có cơ hội sống sót.
Ông chính là đốc lý cơ quan trưởng tình báo của quân đội đồn trú Hoa Bắc, Hoành Sơn Anh.
Hoành Sơn Anh vội vàng bước vào nhưng khi mở cửa và ngẩng đầu lên ông ta lập tức sững sờ: Lệ Anh Lương ngồi trên ghế há to miệng. Trong miệng của anh ta một phần của cà vạt mơ hồ nhô ra. Còn người kia vùi đầu vào cổ Lệ Anh Lương. Lúc này nghe thấy âm thanh, hắn quay người lại đối mặt với ông ta. Ông ta nhận ra người này chính là Thẩm Chi Hằng.
Ông ấy chưa bao giờ gặp trực tiếp Thẩm Chi Hằng nhưng đã xem qua ảnh của hắn. Lệ Anh Lương chớp lấy cơ hội này lập tức đập mạnh vào đầu Thẩm Chi Hằng và cố gắng phát ra một tiếng rên yếu ớt. Thẩm Chi Hằng nhìn chằm chằm Hoành Sơn Anh, nghiêng đầu sang một bên để tránh cú va chạm của Lệ Anh Lương, trong lòng thầm phàn nàn. Người tính không bằng trời tính. Hắn vốn có thể yên ổn báo thù, ăn uống no đủ, ai ngờ lại có một vị khách không mời mà đến từ trên trời rơi xuống. Hắn nhanh chóng nhấc bổng Lý Anh Lương bên cạnh lên. Thực ra, hắn ta không quan tâm đến việc làm xấu mặt với người Nhật — khi người Nhật đã dùng súng máy đối phó với hắn, còn điều gì để hắn phải lo lắng nữa?
Hoành Sơn Anh rút súng lục ra, những người ở bên ngoài thấy tình hình không ổn cũng vội vàng chạy tới cửa. Lệ Anh Lương đã bị Thẩm Chi Hằng nhấc ra khỏi chỗ ngồi. Mọi người đầu tiên nhìn rõ cánh tay trái bị trẹo của anh ta sau đó phát hiện một đôi đũa cắm trên đùi. Sắc mặt anh ta tím tái đã sắp phát điên vì chịu không nổi. Hai chân còn có thể miễn cưỡng di chuyển. Mỗi bước đi đều để lại vết máu, máu chảy ra từ ống quần nhỏ giọt xuống đất.
Thẩm Chi Hằng nhặt khẩu súng lục trên bàn lên sau đó hỏi Hoành Sơn Anh: “Tôi nhờ hội trưởng Lệ tiễn tôi một đoạn, các vị không để bụng chứ?”
Hoành Sơn Anh nhìn chằm chằm vào Thẩm Chi Hằng, trong lòng trải qua một cuộc chiến đấu nội tâm, cuối cùng quyết định bảo vệ mạng sống của Lệ Anh Lương trước. Tiếng Trung của ông ta không tốt lắm. Bây giờ ông ta đang lo lắng nên càng tệ hơn vì vậy ông ta quyết định lùi lại hai bước để nhường đường. Thẩm Chi Hằng kéo Lệ Anh Lương ra ngoài, đi một mạch xuống lầu rồi lên xe của hắn. Hắn đặt Lý Anh Lương vào ghế phụ rồi khởi động xe và lái về phía Khu tô giới Pháp. Xe của Hoành Anh Sơn và hội ủy viên ban kiến thiết bám sát phía sau. Hoành Anh Sơn trong xe rút một khẩu súng lục và nhắm vào đuôi xe hắn ta qua kính chắn gió. Khi xe đi vào Khu tô giới Pháp, Thẩm Chi Hằng mở cửa xe và đẩy Lệ Anh Lương ra khỏi ghế phụ vứt xuống đất.
Lệ Anh Lương đã trợn mắt một lúc lâu. Thẩm Chi Hằng không chắc chắn về sự sống hay cái chết của anh ta. Nhưng điều đó không quan trọng. Hắn vốn không có ham mê giết người chỉ là không muốn chịu thiệt mà không phản ứng.
Các đặc vụ không dám nổ súng trong khu tô giới Pháp. Chỉ có thể nhanh chóng xuống xe và chạy đi xem xét tình hình của Lệ Anh Lương. Hoành Sơn Anh xông tới, nhanh mắt nhanh tay túm lấy một đầu của chiếc cà vạt từ trong miệng Lệ Anh Lương kéo ra ngoài. Lần đầu kéo không được nên Hoành Sơn Anh dùng sức từ bụng kéo thêm một lần nữa.
Các đặc vụ đứng xem đều ngỡ ngàng, Hoành Sơn Anh cũng không ngờ chiếc cà vạt lại dài đến vậy. Ông ta kéo đi kéo lại gần như nghi ngờ rằng mình sẽ kéo ra được cả nội tạng của Lệ Anh Lương. Khi chiếc cà vạt được kéo ra hoàn toàn. Lệ Anh Lương há to miệng mà vẫn không có phản ứng gì. Có người dùng sức ấn vào ngực anh, có người đỡ anh lên vỗ mạnh vào lưng anh. Lý Quế Sinh từ trong bóng tối lao ra nắm lấy vai anh ta lắc lắc: "Hội trưởng, hội trưởng, anh đừng làm chúng tôi sợ.”
Lúc này, trình độ tiếng Trung của Hoành Sơn Anh đã khôi phục lại. Đứng ở một bên ra lệnh: "Đưa anh ta đến bệnh viện mau, máu anh ta chảy sắp hết rồi kìa?” Hai chiếc đũa được cắm một cách tinh quái tổn thương đến động mạch lớn trên chân của Lệ Anh Lương. Lệ Anh Lương trên đường đi đã khó khăn lắm mới hít được một hơi. Thoát khỏi nanh vuốt của sự ngạt thở và cái chết lập tức lại rơi vào hang quỷ vì mất máu quá nhiều. Anh ta được đưa vào bệnh viện ở khu tô giới Nhật Bản. Miệng anh ta còn chưa khép lại. Lý Quế Sinh còn cho rằng anh ta bị trật hàm nên đã ôm cằm và đẩy nó lên rất lâu.
Sau khi được bác sĩ Nhật Bản cấp cứu một hồi. Lệ Anh Lương cuối cùng đã giữ được mạng của mình. Cẳng tay của anh ta được nẹp và băng bó. Cơ thể được bổ sung vài túi máu lớn. Ngoài việc do môi bị khô và mở miệng quá lâu dẫn đến khóe môi có hơi rách một chút ra anh ta dường như vẫn là một người khá lành lặn.
Đang nằm trên giường bệnh với hơi thở yếu ớt. Anh ta vừa yếu đuối và sợ hãi. Chủ yếu là sợ hãi nên người đầy mồ hôi lạnh. Anh ta ở bên người Nhật đã lâu và có thể hiểu được vài từ tiếng Nhật. Bác sĩ ở đây lời lẽ dài dòng đại khái là có vẻ như nói anh ấy rất may mắn, không chỉ vì anh ấy đã mất quá nhiều máu mà vẫn sống sót. Nhưng cũng do cái cà vạt đó không có làm cổ họng của anh ta bị tắc nghẽn. Nếu không anh ta sẽ bị thiếu oxy nghiêm trọng. Dù chỉ giữ lại một hơi thở cũng có khả năng cao là não bị tổn thương, trở thành người ngu ngốc.
Trời đã sáng, Hoành Sơn Anh đứng trước giường bệnh nhìn xuống Lệ Anh Lương. Toàn bộ cơ thể đều vững chãi và cứng rắn, giống như một tấm thép đã được tôi luyện.
- "Tại sao cậu lại gặp riêng Thẩm Chi Hằng?" ông ta hỏi Lệ Anh Lương.
Lệ Anh Lương nói bằng một giọng gần như không thể nghe được: " Đốc lý, có rất nhiều nghi ngờ về người này... hoàn toàn không điều tra rõ được... vì vậy tôi muốn mời anh ta ra ngoài để nói chuyện Nếu không đạt được thỏa thuận… thì loại bỏ anh ta."
- "Cậu đã giết hắn rồi còn dám tìm hắn, đúng là đồ ngốc!"
- "Tôi cho rằng hắn đã sợ chúng ta rồi..."
Hoành Sơn Anh đào sâu suy nghĩ vận dụng những lời chửi rủa độc ác nhất của Trung Quốc trong lòng chửi rủa thậm tệ Lệ Anh Lương: "Thật là một kẻ ngốc!" Sau đó ông ta hai tay chắp sau lưng đi tới đi lui trước giường rồi dừng lại và nói: "Nếu tôi không đến kịp thời, cậu hẳn là đã chết rồi!"
- Cám ơn đốc lý đã cứu mạng. Làm sao ngài biết được tối hôm qua tôi ở khách sạn Thái Bình Dương? Có việc gì gấp tìm tôi à?
Hoành Sơn Anh phớt lờ anh ta, cũng không tiện nói ông nghe được tin Lệ Anh Lương đang cùng tên Thẩm Chi Hằng chết đi sống lại đó đang cấu kết với nhau. Vì thế đêm qua ông ta đã đưa ra một quyết định đột xuất là chạy đến làm cho rõ và đích thân nói chuyện trực tiếp với Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng có quyền lực, có danh tiếng. Đặc biệt là hắn ta điều hành một số tờ báo lớn có số lượng phát hành rất cao. Nếu một người như hắn ta không đối đầu với người Nhật thì người Nhật chưa chắc đã thu được nhiều lợi ích. Nhưng nếu hắn ta chống lại người Nhật như vậy các tờ báo sẽ biến thành vài cái loa phóng thanh hướng về xã hội Trung Quốc. Ai biết được họ sẽ nói những điều tồi tệ gì?
Hoành Sơn Anh cho rằng Lệ Anh Lương quá nhiệt tình nhưng không đủ thông minh để lôi kéo được Thẩm Chi Hằng nên đã đích thân ra tay. Kết quả là, ông đã chứng kiến một màn kịch đẫm máu.
Bỗng nhiên ông ta bước đến bên giường dừng lại, cau mày hỏi Lệ Anh Lương: "Lúc tôi vào hai người đang làm gì?"
- Lệ Anh Lương yếu ớt nói một tiếng: "Hả?"
- "Hắn ta đang làm gì với cậu vậy? tới gần ngay trên cổ cậu."
Đôi mắt đen láy của Lệ Anh Lương trợn lên mí mắt khép lại. Trông khá đáng sợ khi nhắm mắt và thở dốc vài hơi. Sau đó anh ta mở mắt ra và nói “Đốc lý, tôi cảm giác Thẩm Chi Hằng... rất không bình thường. Lúc đó hắn ta... hình như muốn cắn tôi.”
Lệ Anh Lương phát ra âm thanh nhỏ nhẹ như tiếng muỗi vo ve đang thảo luận riêng tư với ông Hoành Sơn Anh một lúc lâu. Kết thúc cuộc trò chuyện trong bí mật cả hai đều nghi ngờ chính mình sắp bị phát điên. Bọn họ đều đã từng thấy không ít những nhân vật tàn nhẫn độc ác nhưng họ chưa bao giờ nghe nói đến ai có thói quen cắn chết kẻ thù.
Hơn nữa, Đốc lý Hoành Sơn Anh biết thân thủ của Lệ Anh Lương như thế nào. Thẩm Chi Hằng cũng xem là một nhân sĩ có học thức sao có thể chế ngự được Lệ Anh Lương trong hai ba chiêu thức?
- “Động tác của hắn rất nhanh, tôi không nhìn rõ.” Lệ Anh Lương nói với tiếng xì xào: “Còn có thể cắm đũa gỗ vào đùi tôi.”
Thời tiết rất lạnh anh ta lại mặc đồ dày. Lẽ ra thì đôi đũa không thể xuyên qua cả quần của anh ta, huống chi là đũa ở nhà hàng thì cũng không phải là loại chắc chắn gì.
Hoành Sơn Anh và Lệ Anh Lương nhìn nhau. Cả hai đều biết rằng Thẩm Chi Hằng không đơn giản chỉ là một cao thủ võ lâm. Tối qua hắn ta đi dự tiệc một mình rõ ràng là đến đó để giết người. Hơn nữa, hắn ta phải che giấu quá trình giết người không chỉ với người của Lệ Anh Lương mà còn với người của chính mình. Tại sao phải giấu nó? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn cắn chết Lệ Anh Lương sao?
Chỉ cần cắn chết là thôi sao? Có vẻ cũng không đúng. Lệ Anh Lương sẽ không bao giờ quên rằng Thẩm Chi Hằng đối với mình gần như là thèm thuồng chảy nước miếng đến ba thước, thực sự giống như một con quỷ đói.
- “Cứ như thể hắn sắp ăn thịt tôi vậy,” anh ta nhẹ nhàng nói.
Hoành Sơn Anh không nói nên lời, trong lòng biết mình đã gây phiền phức kì quái.