← Quay lại trang sách

Chương 5 ( 2)

Buổi sáng Lệ Anh Lương vẫn còn ngủ. Ở đầu bên kia thành phố Mễ Lan thức dậy.

Cô cảm thấy cơ thể thoải mái và tràn đầy năng lượng. Khi hộ lý đến đo nhiệt độ cho cô cũng ngạc nhiên vì không ngờ cô đã khỏi bệnh nhanh như vậy và đã hạ sốt rồi.

Mễ Lan ngồi dựa vào giường lau mặt. Cô vừa đặt khăn xuống cửa liền mở ra. Thẩm Chi Hằng mang theo bình giữ nhiệt bước vào. Cô nhận ra tiếng bước chân của hắn vui vẻ quay người ra cửa: “Thẩm tiên sinh, chào buổi sáng.”

- Thẩm Chi Hằng mỉm cười nói: “Chào buổi sáng. Tôi vừa nghe y tá nói hôm nay cô đã hết sốt rồi?”

- “Vâng, tôi ổn rồi.”

Thẩm Chi Hằng người đầy khí lạnh, ở cửa cởi áo khoác mũ và găng tay. Mễ Lan cảm nhận được một luồng gió lạnh mới trong không khí và nghe thấy tiếng da thịt cọ vào vải. Chính hắn là người xắn tay áo lên, cầm bình giữ nhiệt đi đến bên giường ngồi xuống nói: “Vẫn là cháo.”

- “Vâng”

- Thẩm Chi Hằng mở bình giữ nhiệt dùng thìa khuấy đều cháo: “Chờ một chút, vẫn còn nóng.”

- Mễ Lan gật đầu và nghe thấy hắn hỏi: “Sao cô cứ cười mãi thế? Có tin gì vui sao không nói tôi biết?”

- Lúc này cô mới nhận ra mình đang cười: “Tôi… tôi khỏi bệnh rồi trong lòng rất vui."

- "Khỏe rồi thì về nhà thôi."

Nụ cười của Mễ Lan dần dần biến mất nói: " Thẩm tiên sinh, đợi tôi về nhà, chúng ta có phải không còn gặp nhau nữa?"

- "Tôi mỗi ngày đến thăm một cô bé mười lăm tuổi như thế này là không thích hợp lắm."

- "Vậy thì tôi đi thăm anh?"

- "Lệnh đường có cho phép không?"

Mễ Lan cúi đầu, chiếc cổ gầy dường như không thể chịu đựng nổi cái đầu tròn của cô.

- “Vậy thì tôi thà cứ mãi bệnh” cô ấy thì thầm nhỏ. Tiếng cười của Thẩm Chi Hằng vang vọng bên tai cô, sau đó một bàn tay to vỗ nhẹ vào lưng cô: "Cô không có cách nhưng tôi có. Không cứu cô triệt để tôi sẽ không đi đâu.”

Mễ Lan muốn hỏi một câu: "Thật sao?" nhưng khi lời định thốt ra miệng cô lại không hỏi nữa. Cô tin anh, không cần phải hỏi.

Thẩm Chi Hằng ở lại với Mễ Lan rất lâu. Cô thấp giọng hỏi hắn: “Hôm qua anh đi báo thù sao?” Thẩm Chi Hằng nhìn chằm chằm vào Mễ Lan. Cô gái nhỏ này thật đặc biệt. Một mặt hắn cảm thấy cô chỉ là một tiểu nha đầu tóc vàng, nhưng mặt khác hắn lại thấy cô rất sâu sắc và kín đáo. Cô ấy tin tưởng hắn và hắn cũng tin tưởng cô ấy. Hắn nói: “Trẻ con không nên hỏi chuyện người lớn.”

- “Tôi không phải con nít.”

Thẩm Chi Hằng ghé vào tai cô nửa đùa nửa thật, nửa để thăm dò: “Nói cô đừng sợ, tôi đã giết anh ta.”

Mễ Lan ngồi trong bóng tối, cảm giác như cô đang chìm trong một đêm dài vô tận. Giọng nói của Thẩm Chi Hằng từ bên ngoài trời truyền đến. Tất cả những gì nói ra đều có khoảng cách khá xa với cô, như là chuyện của một đất nước xa lạ hoặc thế giới khác. Vì vậy cô không biết tại sao mình lại phải sợ hãi. Nhưng cô thực sự lo lắng. Cô quay về phía phát ra giọng nói: "Anh có bị thương nữa không?"

- Tôi thì không có chỉ là giữa đường bị cản trở, người đó không chết.”

- Mễ Lan nghĩ một lúc rồi trả lời: “Thôi bỏ đi, đừng giết nữa dù sao anh cũng không chết mà?”

- "Cô đã cứu tôi cũng có người khác cứu anh ta, không giống nhau." Thẩm Chi Hằng cười ra tiếng rồi nói: “ Cô nói đúng. Nhưng vẫn là nên..."

- Cô nói thay anh: "Giữ bí mật."

Thẩm Chi Hằng đưa tay lên và búng ngón tay trước mặt cô ấy. Cô nhanh chóng làm động tác nghiêng người liền giơ tay phải lên lặng lẽ kẹp ngón giữa và ngón cái.

Trong nhà cô không có ai búng tay như vậy. Hành động đó vừa rồi cô ấy vừa nghe ra. Sau khi búng tay thất bại cô giơ tay vén mái tóc dài ra sau. Một tháng nằm viện khiến cô ốm đến mức chỉ còn lại da bọc xương. Tuy nhiên, mái tóc của cô, thoát khỏi sự đau khổ kéo giật của mẹ, trông dày hơn một chút. Buổi chiều Thẩm Chi Hằng rời bệnh viện.

Hắn ta che giấu một cơ thể đầy những điểm nghi ngờ không thể cho người khác biết. Vì vậy hắn không sử dụng tài xế xe cố định mà thích tự lái xe hơn. Mở cửa xe trước cổng bệnh viện hắn nhìn xung quanh. Hắn biết trong bóng tối có những ánh mắt đang nhìn hắn chằm chằm.

Khi hành tẩu giang hồ không thể tránh khỏi việc xúc phạm người khác. Không có Lệ Anh Lương thì sẽ có kẻ thù khác. Đối sách của hắn là lấy cứng đối cứng, lấy độc trị độc. Mọi người có xu hướng mềm nắn rắn buông. Hắn nghĩ rằng Lệ Anh Lương hiện tại sẽ không dám tùy tiện lại cử sát thủ tấn công hắn.

Hắn cúi người bước vào xe vừa định đóng cửa xe lại thì một chàng trai đang thở hồng hộc đột nhiên chạy tới: “Xin chào Thẩm tiên sinh”

Thẩm Chi hằng nhìn từ trên xuống dưới không nhận ra là ai. Chàng trai ăn mặc chỉnh tề mặt đỏ bừng cầm hộp đựng máy ảnh: "Ngài không nhận ra tôi à? Tôi là nhân viên phòng phỏng vấn của Ban Biên tập Báo Hải Hà. Tôi tên Trương Hữu Văn."

Báo Hải Hà vốn là tài sản riêng của Thẩm Chi Hằng nhưng tất cả công việc ở đó đều được giao cho tổng giám đốc. Hắn không thường xuyên đến cũng không có ấn tượng gì với Trương Hữu Văn. Trương Hữu Văn hiển nhiên là đi tới để chào hỏi hắn. Sau khi chào hỏi xong hắn ta chuẩn bị vào bệnh viện và đột nhiên cảm thấy tò mò liền hỏi: “Cậu đến để thăm bệnh hay để phỏng vấn.”

Trương Hữu Văn hai mắt sáng lên: "Thẩm tiên sinh, ngài không biết sao? Hai ngày nay đã xảy ra chuyện rất đáng sợ. Lần này tôi đến vừa để thăm bệnh vừa để phỏng vấn.”

Thẩm Chi Hằng phát hiện chàng trai nói không rõ ràng: “Có chuyện gì đáng sợ?”

- “Ở Thiên Tân có một con yêu quái gây rối. Con quái vật này xuất hiện vào ban đêm chuyên cắn người để hút máu. Ai bị nó hút máu không chết thì bệnh. Tôi nghe nói có người hôm kia bị nhiễm bệnh đã chuyển đến bệnh viện rồi. Vì vậy vội qua đây phỏng vấn.”

Thẩm Chi Hằng cau mày: "Cắn người? Hút máu?"

Trương Hữu Văn nghiêm túc gật đầu, hạ giọng nói: " Người ta đều nói đó là yêu quái sóc chồn. Không phải sóc chồn thích hút máu gà sao?

- “Sóc chồn”

- "Đúng vậy! Sóc chồn hút máu gà nhưng nếu chồn trở thành tinh việc hút máu gà có thể không thỏa mãn thay vào đó sẽ hút máu người."

- Thẩm Chi Hằng chậm rãi gật đầu với cậu ta: "Tin tức này - rất thú vị."

Trương Hữu Văn chào tạm biệt rồi rời đi lao vào cửa bệnh viện. Thẩm Chi Hằng đóng cửa xe lại trong lòng cảm thấy rất bất an. Đương nhiên yêu tinh hút máu không phải hắn. Vì không phải hắn nên hắn mới sợ hãi.

Nếu không phải hắn, thì là ai?

Sau khi trải qua cảm giác lo sợ, một niềm vui mất kiểm soát tràn ngập trong lòng anh đến mức anh phải giữ bình tĩnh trong xe rất lâu mới có thể ổn định tay chân và khởi động xe.

Những năm qua ngoài việc sinh tồn. Hắn luôn tìm kiếm những người cùng loại với mình. Nếu không một mình hắn làm sao có thể đối phó với ngày càng nhiều biến đổi và bí ẩn của chính mình?

Đêm đó Thẩm Chi Hằng ở nhà đợi Tư Đồ William.

Tư Đồ William thần hồn điên đảo đến đây vì ngày hôm qua cuối cùng anh cũng đạt được mong muốn của mình. Anh và cô Kim cùng nhau đi xem phim rồi cùng nhau ăn cơm. Anh ấy rất thích Kim Tịnh Tuyết bất kể thế nào cũng không nỡ rời xa cô ấy. Vì thế anh ấy vừa xin vừa nài nỉ cùng Kim Tịnh Tuyết đi dạo ở khu chợ Khuyến Nghiệp. Trong cửa hàng bách hóa anh mua cho Kim Tịnh Tuyết một chiếc đồng hồ Omega. Kim Tịnh Tuyết cho rằng món quà quá đắt nên từ chối nhận. Dù bản thân cô ấy không mấy quan tâm đến nỗi khổ của thế gian nhưng cô biết rằng Tư Đồ William chỉ là một bác sĩ nhỏ ở một bệnh viện nhỏ. Và cô không có ý định chấp nhận tình yêu của anh ta nên cũng không muốn lợi dụng sự nghèo khổ của người như anh ta.

Tư Đồ William gần như muốn quỳ xuống lạy và đã cưỡng ép đưa chiếc đồng hồ cho Kim Tịnh Tuyết. Anh ta đã tiêu hết tấm ngân phiếu Thẩm Chi Hằng cho mình ngày hôm đó. Bây giờ ngồi trước mặt Thẩm Chi Hằng đặt một chiếc túi vải lên bàn trà trong lòng cảm thấy một sự thỏa mãn trống rỗng.

Tiêu tiền cho Kim Tịnh Tuyết chẳng khác nào dâng hương kính phật. Anh không dám hy vọng điều ước của mình sẽ thành hiện thực. Anh chỉ mong muốn bên cạnh cô ấy có một món đồ nhỏ là thứ có liên quan đến mình.

Thẩm Chi Hằng không nhặt chai máu trong túi vải mà ném một tờ báo buổi tối vào người anh. Anh ta bối rối không biết chuyện gì mở tờ báo buổi tối ra xem đã thấy một tin tức lớn. Anh ta ngồi thẳng dậy đọc tin tức rồi ngẩng đầu cười khúc khích với Thẩm Trí Hằng: “Tờ báo của bọn anh đang bắt đầu đưa ra những điều vô nghĩa linh tinh.” Thẩm Chi Hằng đan chéo hai tay đan chéo các ngón tay đặt lên bụng: “Đây là tin tức mới nhất, là tin tức mới nhất không phải nói linh tinh."

Tư Đồ William khịt mũi coi thường: "Làm sao có thể có yêu quái hút máu?" Sắc mặt của anh ta bỗng nhiên thay đổi: "Có phải là anh không? Làm sao có thể? Chẳng lẽ tôi vẫn chưa cho anh ăn đủ sao?’”

Thẩm Chi Hằng ngồi yên: "Tôi có khẩu vị lớn như thế à? Cho dù có thì tôi có cần hiện nguyên hình như vậy không?”

Tư Đồ William nghiêng người về phía hắn thấp giọng hỏi: “Vậy chẳng phải là người anh em mà anh vẫn đang tìm kiếm sao?”

- "Không rõ, cần phải điều tra."

- "Nếu đó là sự thật thì sao?"

- “Điều đó chính là điều tôi mong muốn. Dù sao thì nó cũng là người thuần chủng. Còn tôi chỉ là người mới bắt đầu. Nó chắc chắn hiểu biết hơn tôi nhiều.Nhưng mẹ cậu ấy và nhà tôi có mối huyết hải thâm thù. Đã là chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi, người trong gia đình tôi cũng đã sớm qua đời hết, cho dù có thù oán thì đến giờ cũng nên hoàn toàn biến mất. Hơn nữa, đó đều là những việc của thế hệ trước không liên quan gì đến thế hệ của tôi. Tôi cũng rất tiến bộ không theo cái kiểu món nợ của mẹ bắt con trai phải trả.“

- “Nhưng nếu anh nghĩ thoáng được như vậy mà cậu ấy chưa thì sao? Người đời trước của gia đình anh đã làm tổn thương mẹ cậu ấy như vậy. Nếu cậu ta cứ ôm hận và cắn anh một lần nữa thì sao? "

- "Như vậy chẳng phải càng tốt hơn sao? Dù tôi có tệ đến đâu thì cũng chỉ có hình dạng này. Cậu ấy chắc chắn sẽ không biến tôi thành một sinh vật kỳ quái nào nữa. Nếu cậu ấy dùng phương pháp ‘lấy độc trị độc’ để giúp tôi phục hồi lại thân phận con người, thì còn tốt hơn nữa.”

Nói đến đây, hắn mỉm cười với Tư Đồ William: "Tôi sẽ lập tức dừng lại, sống một cuộc đời nhàn nhã trong chung cư khu tô giới, thoải mái chờ đợi đến lúc chết già.”

Tư Đồ William không đồng tình lùi về phía sau dựa vào ghế "Anh có đang quá lạc quan không? Nhỡ đâu cậu ta là một kẻ phá gia chi tử chuyên gây rối và bám theo anh đến hết cuộc đời thì sao?"

Thẩm Chi Hằng cười và nói: “Phá gia chi tử, chuyên gây rối, bám theo tôi. Cậu không phải đang miêu tả chính mình đấy chứ?”

Tư Đồ Wiliam ngồi xuống ghế sofa với dáng vẻ không phục. Thẩm Trí Hằng không nói chuyện vô ích với anh nữa mà chuyển chủ đề: “Em gái cậu có đang tham gia đội hợp xướng nào không?”

- Tư Đồ William gật đầu: “Đúng vậy, đã tham gia được mấy năm rồi.”

- “Vậy thì giúp tôi một việc đi.”

Thẩm Chi Hằng giao nhiệm vụ cho Tư Đồ William.

Đến lúc tối Tư Đồ William nói lời tạm biệt và rời đi. Anh ta vừa rời đi dinh thự họ Thẩm ánh đèn sáng rực liền yên tĩnh hẳn. Giống như một ngôi mộ huy hoàng. Thẩm Chi Hằng ngồi dưới đèn chùm chậm rãi uống hai chai huyết tương. Huyết tương lạnh buốt đối với anh ta lại là một thứ ngon ngọt. Cơ thể từ từ dựa ra phía sau, anh nhắm mắt trong trạng thái choáng váng. Trong khoảnh khắc này cảm giác thỏa mãn và mơ màng bao trùm lấy anh như thể đang lạc vào một cõi tiên.

Khao khát máu tươi đã vượt qua cả sự thèm ăn và dục vọng của hắn.

Ăn uống và sắc dục là bản năng. Thật tiếc câu này không còn đúng với hắn nữa.