← Quay lại trang sách

Chương 6 (1)

Thẩm Chi Hằng gọi điện thoại cho Tư Đồ William hỏi anh ta nhiệm vụ đã hoàn thành đến đâu. Giọng nói của Tư Đồ William buồn bả đáp: "Anh yên tâm đi tôi nhất định làm tốt mà"

- Thẩm Chi Hằng hỏi: "Cậu sao vậy?" bị bệnh à? “

- "Không phải. Tôi thất tình rồi.” Anh sụt sịt trong điện thoại đau thương như sắp khóc: “Kim Tịnh Tuyết không để ý đến tôi”

Nghe vậy Thẩm Chi Hằng lập tức cúp điện thoại nhẹ nhõm. Việc Kim Tịnh Tuyết phớt lờ anh là điều bình thường. Mặc dù Thẩm Chi hằng có tình cảm rất tốt với Tư Đồ William nhưng hắn cũng phải thừa nhận rằng Tư Đồ William không xứng với nhị tiểu thư nhà họ Kim.

Tư Đồ William đơn phương thất tình đau khổ đến mức không muốn sống. Tuy nhiên Kim Tịnh Tuyết lại không biết gì về nỗi đau của anh ta.

Mấy ngày nay cô bận đến bệnh viện. Hơn một tuần trước cô tình cờ biết được rằng Lệ Anh Lương bị thương và đã nhập viện nên lập tức đến thăm anh ta. Khi vừa bước vào phòng bệnh cô thấy Lý Anh Lương mặt mày tái mét, hai bên khóe miệng bị sưng đỏ, hai môi thì đỏ bầm tạo thành một vòng.

- “Anh bị sao vậy?” Cô đi đến bên giường, hỏi thẳng: “Anh bị thương chỗ nào? Có nghiêm trọng không?”

- Lệ Anh Lương thờ ơ nhìn cô: “Cảm ơn nhị tiểu thư đã quan tâm. Tôi không có gì đáng ngại." Anh ta dừng lại một chút, do dự rồi lại hỏi: "Nhị tiểu thư đến đây để thăm tôi? Hay là đi thăm bạn?”

- “Bạn bè nào của tôi bệnh mà phải nằm ở một bệnh viện tồi tàn như thế này? Đương nhiên là đến đây thăm anh rồi” Cô nhìn Lệ Anh Lương một cách cẩn thận, chỉ vào anh bằng ngón trỏ sắc nhọn và hỏi: 'Sao miệng của anh lại bị sưng to thế này?”

- Lệ Anh Lương lấy lại vẻ mặt thờ ơ: “Bị người ta nhét đồ vào miệng.”

- "A, Ai nhét chứ”

- "Một người xấu."

Kim Tịnh Tuyết bật cười khúc khích: “Tôi thấy anh chính là người xấu đó.” Sau đó cô nghiêm mặt ngồi xuống cạnh giường bệnh nhỏ giọng nói: “Anh Lương, nói thật cho tôi biết, có phải là một đội trừ gian nào đó đang âm thầm định ám sát anh không? Tôi đã sớm nói rồi đừng làm việc cho người Nhật đừng hợp tác với họ. Trước tiên, anh sẽ bị mang tiếng là kẻ bán nước và không những không được lợi lộc gì mà còn có nguy cơ mất mạng.”

Hôm nay, Lệ Anh Lương đặc biệt lạnh lùng với cô. Vì miệng còn đau nên anh không nhịn được cười một cách giả tạo: “Người Trung Quốc có chịu đề bạt cho tôi không? Có chịu cho tôi một chức vụ không?”

- “Tại sao phải nhất định làm quan? Mở công ty làm ăn không phải cũng vậy sao? kiếm được tiền là được rồi.” Cô ấy ngẩng cao cái đầu nhỏ nhắn rất tinh xảo, những lọn tóc mới uốn còn rung rinh “Chà, tôi có thể đảm bảo với anh chỉ cần anh chịu từ chức trở về nhà tôi sẽ bỏ tiền ra để nuôi anh. Thực ra tôi trẻ hơn anh chắc chắn sẽ sống lâu hơn anh, có thể chăm sóc anh đến tận phút cuối, lo cho anh cả đời.

Lệ Anh Lương nhìn cô giọng điệu bình tĩnh nói: “Nhị tiểu thư, hình như cô đã hiểu lầm tôi.”

- “Hiểu lầm gì?”

- “Tôi là người, không phải mèo hay chó.”

- Kim Tịnh Tuyết nghiêng đầu mỉm cười: "Tôi biết! Anh đâu có dễ thương giống chó mèo.”

- Ngoài cơm áo gạo tiền. Tôi còn cần lập gia đình sinh con, nuôi sống gia đình. Cô muốn nuôi cả nhà tôi sao?"

Kim Tịnh Tuyết làm cử chỉ như đang suy nghĩ. Chân và tay trái của Lệ Anh Lương đều rất đau. Cơn đau nặng nề khiến anh ta vẫn muốn đá Kim Tịnh Tuyết ra ngoài vì cô luôn làm anh tức giận. Anh thực sự cảm thấy phiền toái với cô.

- Lúc này Kim Tịnh Tuyết lên tiếng: "Tôi nuôi không nổi cả gia đình của anh đâu nên cấm anh kết hôn cứ ở bên tôi đi!"

- Lệ Anh Lương khẽ mỉm cười, trong lòng đáp: "Mẹ kiếp! "

Kim Tịnh Tuyết xác định rằng Lý Anh Lương đã bị đội truy bắt tội phạm coi là kẻ phản quốc và bị ‘xử lý’ một lần nên không dám phô trương. Mỗi ngày cô đều mang đồ ăn bổ dưỡng đến thăm bệnh, trong mười ngày liên tiếp. Vào ngày thứ mười một, Lệ Anh Lương phớt lờ sự ngăn cản của bác sĩ, cưỡng ép xuất viện. Anh ta bí mật trốn trong nhà Lý Quế Sinh để dưỡng thương. Kim Tịnh Tuyết không tìm thấy anh ta cũng không biết tung tích của anh ta nên không khỏi cảm thấy lo lắng. Đương nhiên cô cũng không có tâm trạng để ý đến Tư Đồ William. Nói chi tiết hơn lúc này cô và Tư Đồ William đều bị tổn thương. Trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Về phần Lệ Anh Lương. Mặc dù có câu nói “Tổn thương gân cốt thì cần một trăm ngày để hồi phục.” Nhưng sau một tháng điều trị, chiếc nẹp trên cánh tay trái của anh đã được tháo ra. Anh ta đã có thể đứng dậy và đi lại từ từ. Lần này anh ta mất quá nhiều máu làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe. Vốn là chàng trai trẻ đẹp nhưng lần này anh ta lại có "Làn da như băng, xương như ngọc.” Khuôn mặt vô cảm vào ban đêm nhìn rất dọa người. Đặc biệt là vì tháng trước anh ấy ngủ quá nhiều đến nổi một tháng sau anh ấy bị mất ngủ. Khi trời tối, không thể nằm yên được thường xuyên lê hai chân đau nhức trong phòng đi đi lại lại. Sắc mặt trắng bệch, hai chân thẳng, cánh tay trái ôm sát người. Anh ấy đứng thẳng và đi đi lại lại một lúc lâu.

Để chăm sóc anh những ngày này, Lý Quế Sinh ngủ trong căn phòng nhỏ bên cạnh để anh ta có thể gọi bất cứ lúc nào. Anh ta cũng rất thông cảm với Lý Quế Sinh, ban đêm đi lại cũng không bật đèn sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác. Thỉnh thoảng, Lý Quế Sinh tỉnh dậy và muốn ra ngoài đi vệ sinh. Kết quả là khi vừa ra khỏi phòng nhỏ đã gặp Lệ Anh Lương đi đi lại lại bị dọa đến mức dưới quần ướt sũng suýt nữa thì làm ướt cả sàn. Ngày hôm sau còn bị sốt nhẹ, suýt bị ốm.

May là sau một tháng rưỡi, Lệ Anh Lương đã có thể đi lại tự do và quyết định rời khỏi nhà họ Lý, trở về nhà của mình.

Lệ Anh Lương cảm thấy mình chưa chăm sóc tốt cho vết thương của mình.

Cánh tay trái của anh ta vẫn không có chút sức lực nào. Mặc dù hai cái lỗ đôi đũa cắm vào đùi anh đã kép lại nhưng vết sẹo để lại thường xuyên đau nhức. Cơn đau có thể xuyên thấu đến tận xương tủy. Nhưng anh ta cũng không phải vì thế mà hận thấu xương Thẩm Chi Hằng – Trước khi ôm hận, anh ta còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Anh ta và Hoành Sơn Anh đã tổ chức một số cuộc họp nhỏ đặc biệt để thảo luận về Thẩm Chi Hằng. Cho tới bây giờ hắn vẫn dám vỗ ngực cam đoan đêm đó Lý Quế Sinh quả thực đã giết Thẩm Chi Hằng.

Hoành Sơn Anh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Thuộc hạ của cậu đã giết Thẩm Chi Hằng nhưng đêm đó thi thể của Thẩm Chi Hằng biến mất. Một tháng sau, Thẩm Chi Hằng xuất hiện, trông hoàn toàn bình thường, không phải là một người thay thế, và còn thể hiện sự thân thiện với cậu, đồng ý lời mời của cậu.” - “Đốc lý, lúc đó hắn trông không hoàn toàn bình thường, giống như vừa mới hồi phục sau một cơn bệnh nặng, sắc mặt rất kém. Nhưng sau một ngày, khi hắn đến dự tiệc, trông đã tốt hơn nhiều.”

Hoành Sơn Anh gật đầu: “Thuộc hạ cậu nói đêm đó lúc giết Thẩm Chi Hằng, Thẩm Chi Hằng rất khó giết đạn trúng đầu cũng không chết, thậm chí còn phản công giết chết hai người cho nên thuộc hạ cậu mới dùng súng máy để bắn hắn còn chạy xe cán qua người hắn "

- Đúng vậy, tất cả đều bị nghiền nát."

- "Và khi Thẩm Chi Hằng tấn công cậu, thân thủ của hắn cũng tốt đến mức — không thể tưởng tượng nổi - Có phải ý này không?”

- “Là ý này, không thể tưởng tượng nổi. Động tác cướp súng đó của hắn nhanh đến mức tôi không nhìn rõ. ” - Hoành Sơn Anh cau mày: "Thật kỳ lạ! Chẳng lẽ anh ta là thế ngoại cao nhân.”

- "Nhưng đốc lý ngài hãy xem tất cả những gì hắn làm giống thế ngoại cao nhân không?”

- “Không giống”

Lệ Anh Lượng biểu hiện đồng ý.

Hoành Sơn Anh trầm ngâm rồi nói tiếp: "Không giống thế ngoại cao nhân vậy hắn là cái thứ gì?”

Lệ Anh Lương liếm môi dường như khó nói ra: "Tôi cảm thấy anh ta... anh ta hơi quái đản, giống như... yêu ma quỷ quái."

Hoành Sơn Anh chớp mắt và nhìn Lệ Anh Lượng. Lệ Anh Lương cũng biết lời nói của anh nghe có vẻ phản khoa học nên rất băn khoăn. Tuy nhiên, sau khi Hoành Sơn Anh chớp mắt liên tục và nói: "Nếu thực sự là yêu ma quỷ quái vậy thì hắn càng có giá trị hơn."

Lệ Anh Lương quyết định thay đổi chiến thuật của mình để chống lại tên yêu ma quỷ quái Thẩm Chi Hằng.

Anh ta muốn gặp Thẩm Chi Hằng nhưng Thẩm Chi Hằng thường hoạt động trong khu tô giới. Thế lực người Nhật Bản không cho phép Lệ Anh Lượng hoành hành trong khu tô giới Anh và Pháp. Nếu Thẩm Chi Hằng không muốn gặp anh, Lệ Anh Lương sẽ không thể dẫn theo thuộc hạ đến tận cửa để gây áp lực. Nhưng Lệ Anh Lương trí dung song toàn quyết tâm không thể không tìm ra Thẩm Chi Hằng. Ngay cả khi Thẩm Chi Hằng có hóa thân thành một con gián nằm rúc trong khe tường, anh ta cũng sẽ phải gãy một cành cây để lôi ra.

Lệ Anh Lương trước đây chưa bao giờ đặc biệt chú ý đến Thẩm Chi Hằng. Chỉ sau khi có ý định giết anh ta để cho Lý Quế Sinh bám theo hắn. Bây giờ anh ta bắt đầu nghiên cứu con người này một cách nghiêm túc mới phát hiện ra rằng người này quả thực sống một cuộc sống kỳ lạ bí ẩn.

Thứ nhất, hắn không có gia quyến, không có gia quyến cũng không sao nhưng anh ta cũng không lưu luyến những nơi ăn chơi, không yêu nữ minh tinh thậm chí anh ta còn không có một nha đầu thông phòng nào. Nói tóm lại anh ấy hoàn toàn không gần nữ sắc. Người duy nhất thường xuyên đến nhà anh là bác sĩ trẻ tuổi tên Tư Đồ William. Lệ Anh Lương từng nghi ngờ Thẩm Chi Hằng thích người cùng giới, nhưng sau khi điều tra kỹ hơn có vẻ như Tư Đồ William và hắn không có mối quan hệ ám muội nào. Còn Tư Đồ William thì công khai theo đuổi Kim Tịnh Tuyết - gu thẩm mỹ thật kém.

Thứ hai, hắn ta không có người hầu thân cận hay vệ sĩ và giữ khoảng cách với tất cả mọi người xung quanh. Ngoại trừ Tư Đồ William.

Thứ ba, tin tức thứ ba này là được người khác nói cho hắn nghe như một trò đùa. Nói rằng Thẩm Chi Hằng có sở thích rất đáng sợ thích tưới hoa bằng máu người. Anh ta mua máu người từ Bệnh viện Công Keats thông qua Tư Đồ William và nguồn này là hợp pháp.

Khi Lệ Anh Lương nghe được điều thứ ba này không những không cười mà trong lòng thậm chí còn co rúm lại vì sợ hãi.

Ngoài ba điểm trên, Thẩm Chi Hằng đã thể hiện đều là những ưu điểm của mình. Mặc dù là người giàu có nhưng anh không hề kiêu ngạo, luôn hòa nhã và thân thiện với mọi người, vừa lịch sự vừa nhã nhặn. Anh còn nhiệt tình với các hoạt động từ thiện, thường xuyên làm việc tốt và đối xử hào phóng với bạn bè. Khi đại tiểu thư nhà Mễ tướng quân bị bệnh nhập viện, gia đình không đủ người chăm sóc, Thẩm Chi Hằng đã đến thăm cô mỗi ngày. Mễ phu nhân cảm kích đến mức không thể diễn tả được.

Gần đây, Lệ Anh Lương đã quên mất Mễ Tướng quân. Sau khi nghe được những lời này mới nhớ tới người này. Nghĩ đến Mễ tướng quân, anh ta lại nghĩ đến Mễ đại tiểu thư- anh đã gặp qua cô Mễ. Đêm hôm đó, anh ta tình cờ làm một việc tốt, vừa đúng lúc đưa cô Mễ trên đường trở về nhà.

Lệ Anh Lương đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Trước là, đêm đầu tiên không tìm thấy thi thể của Thẩm Chi Hằng. Tiếp theo vào đêm thứ hai ở khu vực gần nơi bị tấn công của Thẩm Chi Hằng. Anh đã gặp cô Mễ đang đi một mình. Và hiện tại Thẩm Chi Hằng- người không gần gũi phụ nữ và cũng không có mối quan hệ thân thiết với Mễ tướng quân lại ngày ngày thăm Mễ đại tiểu thư — dựa vào điều gì? Mễ đại tiểu thư vẫn còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Thẩm Chi Hằng không thể yêu cô được. Nếu không phải yêu cô ấy chẳng lẽ là nợ cô ấy?

Lệ Anh Lương là người thực tế. Sau khi suy nghĩ về tất cả những rắc rối anh ta quyết định đích thân đi gặp trực tiếp Thẩm Chi Hằng. Đúng, anh ta đã giết Thẩm Chi Hằng một lần nhưng Thẩm Chi Hằng cũng đã giết anh ta một lần. Cho nên theo cách suy nghĩ của anh ta, anh ta cho rằng hắn và Thẩm Chi Hằng đã huề nhau. Chiều hôm đó anh đến bệnh viện Victoria nhắm mục đích muốn cản đường Thẩm Chi Hằng.

Vào buổi trưa, thời tiết chuyển từ nắng sang u ám. Đến chiều thì tuyết bắt đầu rơi dày đặc. Thời tiết xấu có thể khiến ai đó chết cóng. Lệ Anh Lương bước xuống xe nhìn lên thì thấy bầu trời xám xịt, Gió cuốn theo tuyết đập vào mặt và đầu. May là anh ta đang mặc chiếc áo khoác len loại tốt nhất của Anh, chất liệu dày dặn, cổ cũng được quấn quanh bởi một chiếc cổ áo lông chồn bóng loáng và mượt mà có thể chắn gió và tuyết. Anh giơ tay đẩy vành mũ dạ, tai anh ta có chút lạnh. Mặc dù không tiện phàn nàn điều gì nhưng dẫu sao thì chiếc mũ này cũng có thể nuôi sống một người bình thường trong nửa năm.

Không hề báo trước, anh ta cảm thấy xúc động. Quấn mình trong chiếc áo khoác len dày, anh nhìn lại những năm tháng đói rét đã qua và cảm thấy như mình được tái sinh. Dù có phải liều mạng trong phần đời còn lại, anh ta cũng nhất định phải giữ lại chiếc áo dạ và chiếc mũ dạ đắt tiền trên người.

Kéo những suy nghĩ về thực tại. Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía cửa bệnh viện. Trước cửa bệnh viện có những bậc thềm đá cao, anh ta chắc chắn lúc này Thẩm Chi Hằng đang ở trong bệnh viện. Như vậy tiếp theo nên đi thẳng vào bệnh viện tìm hay đứng ở đây chờ?

Dù sao hôm nay người họ Thẩm kia cũng không thể thoát khỏi vòng tay của anh ta.

Lúc này, anh ta chợt phát hiện có người đang đứng ở bậc thềm.

Đó là một cô bé mặc một bộ đồ vest màu xám đậm bên ngoài buộc một chiếc áo choàng màu xám bạc. Tóm lại là toàn thân màu xám gần như hòa quyện với những bậc thềm đá màu xám. Khuôn mặt tái nhợt của cô bé hướng về phía trước, mí mắt hơi sụp xuống và có vẻ lạnh lùng, coi thường tất cả. Chiếc áo choàng được buộc hơi lệch, để lộ gần hết cánh tay phải. Tay phải cô đeo một chiếc găng tay da cừu và cầm một cây gậy mỏng màu đen.

Lệ Anh Lương đầu tiên cảm thấy cô bé này nhìn quen quen, rồi chợt nghĩ tới – Mễ đại tiểu thư!