Chương 6 (2)
Hôm nay, Mễ đại tiểu thư xinh đẹp hơn rất nhiều so với Mễ đại tiểu thư mà anh nhìn thấy tối hôm đó. Nhưng nếu Mễ đại tiểu thư đứng ở đây, ăn mặc chỉnh tề như vậy, chẳng lẽ cô đã khỏi bệnh và sắp xuất viện?
Lệ Anh Lương trong lòng lại nghĩ: "Mễ đại tiểu thư."
Bốn chữ này tựa hồ là ẩn giấu huyền cơ, nhưng hắn vẫn chưa đoán ra được huyền cơ đó rốt cuộc là gì. Bước về phía bậc thềm anh ta phát ra một giọng nói vui vẻ từ xa: "Mễ đại tiểu thư? Có phải Mễ đại tiểu thư không?"
Mễ Lan nhướng mi và quay về hướng của anh ta, cú xoay người đó cực kỳ linh hoạt trông cô ấy không hề giống một người mù chút nào. Lệ Anh Lương tiếp tục nhiệt tình chào hỏi: “Nhìn thấy cô từ xa tôi đã thấy giống rồi nhưng tôi không dám nhận cô. May mà mắt tôi tốt đúng là Mễ đại tiểu thật rồi. Mễ đại tiểu thư có lẽ không nhớ tôi. Tôi là…”
Mễ Lan đột nhiên lên tiếng: "Chú Lệ?"
Lệ Anh Lương sửng sốt: "Sao cô biết tôi là ai?"
Mễ Lan nhớ lại việc đưa tay ra giúp đỡ của anh đêm đó, mỉm cười với anh: "Tôi nhớ được giọng nói của chú.”
Lệ Anh Lương ngạc nhiên nhưng đồng thời cũng có chút cảm động không ngờ mình lại để lại ấn tượng sâu sắc như vậy cho cô: "Sao cô lại đứng đây một mình? Cô bị ốm à?"
Mễ Lan gật đầu:” Tôi đã khỏi bệnh rồi, hôm nay tôi sẽ xuất viện."
Lệ Anh Lương “uhm” một tiếng định hỏi thêm nhưng ngay khi cửa bệnh viện mở ra và một người bước ra. Người đàn ông mặc suit và dày da, mỗi tay xách một chiếc vali da nhỏ, trong miệng ngậm hai tờ biên lai. Hắn ta dùng vai đẩy cửa ra, nghiêng người đi ra ngoài. Lệ Anh Lương ngẫng đầu lên định nói, nhưng Mễ Lan quay mặt lại và nói trước: "Thẩm tiên sinh, thủ tục đã hoàn tất chưa?"
Thẩm Chi Hằng không có thời gian để nói chuyện, nên chỉ liếc nhìn Lệ Anh Lương và hậm hực đáp một tiếng “hmm” trước khi tiếp tục bước xuống bậc thềm. Mễ Lan gật đầu với Lệ Anh Lương: "Chú Lệ, cảm ơn chú lần trước đã đưa tôi về nhà. Bây giờ tôi đi đây. Tạm biệt."
Sau đó cô giơ cây gậy chỉ đường của mình ra và bước đi, di chuyển nhanh hơn so với một người khỏe mạnh. Lệ Anh Lương một mặt sợ cô lăn xuống bậc thềm, mặt khác lại bận nhìn Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng dừng lại ở một nơi cao cúi đầu nhìn anh ta một lúc, đột nhiên đưa tay về phía anh đưa cho anh một chiếc vali.
Anh ấy không hiểu lý do, một cách mơ hồ tiếp nhận cái hộp. Lúc này Thẩm Chi Hằng mới thả tay ra, nhét mấy tờ biên lai trong miệng vào túi áo khoác rồi lấy lại chiếc vali từ trong tay anh ta. Lệ Anh Lương thấy hắn ta định rời đi mà không nói một lời, liền nhanh chóng nói: "Anh Thẩm thật trùng hợp chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Thẩm Chi Hằng với thái độ hòa nhã hỏi anh ta: “Gặp tôi, anh không sợ sao?”
- “Haha, Anh Thẩm nói đùa rồi tất nhiên là không sợ."
- "Vậy tại sao anh lại run rẩy? Hội trưởng lệ, xin hãy tự bảo trọng thân thể. Tôi còn có việc, cáo từ.”
Hắn và Mễ Lan đi về phía xe. Lệ Anh Lương thấy tình hình không ổn vội vàng đuổi theo hắn: "Anh chờ đã lần trước tôi suýt chết trong tay anh. Lần này tôi đến gặp một mình anh như vậy cũng đủ chứng minh tôi hoàn toàn không có ác ý với anh!"
Thẩm Chi Hằng dừng lại, quay đầu cười với anh ta: "Nhưng tôi có."
Hắn tiếp tục tiến về phía trước, đặt Mễ Lan và hai chiếc vali lên xe rồi đóng cửa xe lại. Hắn quay người lại đi đến trước mặt Lệ Anh Lương: “Chúng ta vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng. Từ nay về sau chúng ta vẫn có thể nước sông không phạm nước giếng. Nhưng anh đừng gây sự với tôi nữa, nếu không – hắn ghé sát vào tai anh ta, hạ giọng: "Tôi sẽ ăn thịt anh."
Sau đó hắn không tự chủ được mà hít một hơi thật sâu. Hít một hơi đầy mùi xác thịt. Hắn nhận thấy mình ngày càng thèm ăn người sống, đó không phải là một dấu hiệu tốt. Lệ Anh Lương loạng choạng lùi lại một bước nói: "Ý anh là gì? Anh định làm gì?"
Thẩm Chi Hằng vỗ vai anh ta: "Điều gì anh nghĩ đến được, tôi đều có thể làm."
Hắn quay người mở cửa bước lên xe. Lệ Anh Lương nhìn chằm chằm vào đít xe của hắn cho đến khi chiếc xe biến mất trong tuyết. Mễ Lan ngồi trong xe hỏi Thẩm Chi Hằng: “Anh có thù với chú Lệ à?”
Thẩm Chi Hằng cầm lái, xác định đường đi trong gió tuyết: “Chú Lệ? Cô biết anh ta từ khi nào?”
Mễ Lan kể rõ tình hình hôm đó. Thẩm Chi Hằng nghe xong cũng không có ý kiến gì chỉ nói:” Đúng là tôi có thù với anh ta. Tối hôm đó người muốn giết tôi chính là anh ta.”
Hắn nghĩ rằng cô ấy là một cô bé, tiếp theo cô ấy chắc chắn sẽ khuyên hắn nên từ bi, đừng tiếp tục báo thù Lệ Anh Lương. Tuy nhiên, Mễ Lan không nói gì thêm nữa. Hóa ra đối với cô ấy, chủ đề này đã được kết thúc. Thẩm Chi Hằng đưa Mễ Lan trở lại dinh thự họ Mễ.
Khi Mễ Lan sắp chết vì bệnh tật, bà Mễ liên tục gọi “Lan” khóc lóc thảm thiết như thể Lan là bảo bối của bà ta. Đợi đến khi Mễ Lan dần dần khá hơn, tình mẫu tử còn lại của bà Mễ lại chuyển thành ghen tị vì Thẩm Chi Hằng đến thăm Mễ Lan mỗi ngày. Một cô gái mù như thế mà vẫn được một người đàn ông yêu thương và bảo vệ thực sự khiến bà cảm thấy không hài lòng.
Nếu người đàn ông yêu thương và bảo vệ bà ta là một chàng trai tội nghiệp vô dụng. Mễ phu nhân cùng lắm ở nhà sẽ cười nhạo và chửi bới vài câu. Nhưng người đàn ông đó chính là Thẩm Chi Hằng. Lúc bà còn là một cô gái xinh đẹp như vậy, bây giờ bà đã trở thành một người vợ bị bỏ rơi. Tại sao cô gái mù này có thể gặp một chàng trai độc thân giàu có mỗi ngày? Có còn công lý nào không? Một con nhỏ mù thì đã mù rồi, còn Thẩm Chi Hằng cũng mù luôn sao?
Bà Mễ đầy hận thù đến nỗi không biết nên ghét ai. Mặt lạnh như băng, bà ta miễn cưỡng cảm ơn Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng không ngồi lâu. Sau khi đưa Mễ Lan và hành lý vào trong, chào tạm biệt rồi rời đi. Nhìn thấy hắn rời đi vội vàng như vậy, bà Mễ tưởng rằng anh đã nhìn thấy vẻ mặt không tốt của bà nên tức giận bỏ đi. Trong lòng thì vừa tức giận vừa cảm thấy thoải mái. Cho rằng mình đã phá hỏng cuộc hôn nhân tốt của con gái mình. Nhìn lại Mễ Lan bà phát hiện con gái mình bệnh một trận phải nằm viện hai tháng mà vẫn tăng cân lập tức cười lạnh một tiếng.
Mễ Lan vốn dĩ không để ý bà ta. Bây giờ có một người bạn như Thẩm Chi Hằng lại càng lười quan tâm đến bà ta.
Vào trưa ngày hôm sau, một cô gái trẻ đến dinh thự họ Mễ.
Cô bé sống trong một căn nhà gỗ ở góc phố. Bố cô là giám đốc một công ty nước ngoài. Cô bé này học ở trường giáo hội. Mỗi ngày đều tự mình đi đến trường. Người dân xung quanh đều nhận ra cô. Cô bé bước vào cánh cửa nhà họ Mễ với vẻ không mấy chắc chắn và nói rằng ở trường có tổ chức một dàn hợp xướng để biểu diễn vào dịp Giáng sinh và Tết Nguyên Tiêu nhưng họ đang thiếu người. Mễ Lan là một cô gái trạc tuổi bọn họ nên cô ấy đã đến hỏi Mễ Lan có muốn tham gia nhóm của bọn họ và tập hát trong giáo đường mỗi buổi chiều không?
Mễ phu nhân lúc này còn chưa dậy, Mễ Lan đã tự mình làm chủ đồng ý với lời đề nghị của cô gái. Khi bà Mễ tỉnh dậy nghe tin con gái đi hát cùng nhóm nữ sinh, bà đã cười lớn và nói “đừng có ra ngoài làm trò cười”
Mễ Lan cúi đầu nói: "Tôi đã hứa với cô gái đó rồi... Tôi sẽ đi thử. Nếu không hát được thì tôi sẽ trở về." Bà Mễ vẫn còn hahaha như thể muốn phun ra độc dược lên người đứa con gái. Mễ Lan không quan tâm đến bà ta. Buổi chiều cô tự mình ra ngoài chờ cô gái đến rồi đi theo cô gái đó. Cô gái đó là bạn cùng lớp của Tư Đồ Jenny, đã nhận lời nhờ của Tư Đồ William. Tư Đồ William không phụ lòng tin bằng cách khéo léo tạo cơ hội cho Mễ Lan mỗi ngày ra ngoài, để có thể sống an ổn trong nửa ngày ở trong giáo đường.
Ngày đầu tiên Mễ Lan đến đó, sau khi về nhà không có nói gì. Chiều hôm sau cô mặc quần áo sớm trước khi xuất phát cô nghe thấy mẹ cười: “Đứa trẻ này thật là vô liêm sỉ. Người ta thương hại mày bị mù, nên mới mời mày một câu, mày lại còn tưởng thật. Ngày này qua ngày khác đến dàn hợp xướng. Dàn hợp xướng đó đều là những đứa trẻ bình thường, cái bộ dạng ma quái của mày cũng cố mà chen vào. Người ta không thể trực tiếp đuổi mày đi. Không biết trong lòng họ đang cười mày thế nào, e là ngay cả tao cũng bị cười chung với mày.”
Nghe mẹ nói xong, Mễ Lan nghiến răng phát ra âm thanh kêu lách cách. Trước tiên đứng thẳng lên không động đậy. Đến khi bà Mễ ngừng nói vì chán nản, cô ấy đột ngột giơ tay đẩy cửa phòng ra và bước đi.
Cô một mạch chạy xuống bậc thềm ở cửa mà không đội mũ, mái tóc dài và vạt áo khoác bay phấp phới trước gió. Bà lão giúp việc cầm mũ định đuổi theo. Nhưng khi ra ngoài cô ấy đã đi ra khỏi cổng và đi trên đường. Cô kẹp cây gậy chỉ đường dưới nách. Những bông tuyết trực tiếp bay vào mắt cô, đôi mắt cô không chớp lấy một lần.
Bà lão giúp việc không muốn ra ngoài trong trời tuyết nên đã bắt chuyện rồi lùi lại. Và Mễ Lan không biết tại sao lần này cô lại tức giận như vậy. Một viên đá làm cô vấp ngã một bước, cô rút cây gậy của mình ra, quay lại và bất ngờ hét lên một tiếng lớn rồi đánh mạnh xuống.
Đầu cây gậy đập vào đá gây ra một cú chấn động làm tay cô đau đớn dữ dội. Cô ấy giữ chặt cây gậy không động đậy. Bộ ngực gầy gò phập phồng, thở hổn hển trong gió lạnh. Bỗng nhiên cô quay mặt lại nghe thấy tiếng ô tô trong gió vọng lại.
Xe nhanh chóng đến gần, cuối cùng dừng lại trước mặt cô. Vừa mở cửa xe ra một giọng nói quen thuộc vang lên: " Mễ đại tiểu thư” Cô trong lòng đáp lại: " Chú Lệ”
Lệ Anh Lương đối mặt với Thẩm Chi Hằng có cảm giác như con hổ đối mặt với bầu trời, không biết bấu víu vào đâu. Vì vậy anh ấy lại thay đổi chiến lược, bắt đầu suy nghĩ về những người xung quanh Thẩm Chi Hằng. Chiều hôm qua anh biết được Mễ Lan thường xuyên sẽ hát trong dàn hợp xướng nên trưa hôm nay anh đích thân ra ngoài và ẩn nấp gần dinh thư họ Mễ hy vọng tình cờ gặp được Mễ Lan một lần. Không ngờ Mễ Lan hôm nay không giống như những ngày trước. Lệ Anh Lương luôn cho rằng cô chỉ là người đáng thương nhỏ bé. Anh ta không bao giờ ngờ rằng cô sẽ nổi giận.
Cô một khi nổi giận, Lệ Anh Lương lại cảm thấy bối rối: "Mẹ cô lại đánh cô à?"
Mễ Lan lắc đầu. Lệ Anh Lương hắt hơi trong gió lạnh rồi đưa ra quyết định nhanh chóng kéo Mễ Lan lên xe. Lệ Anh Lương đã sống được hai mươi tám năm. Đây là lần đầu tiên anh ta mời một người khác giới đi uống café.
Anh gọi cho mình một ly nước trái cây. Gọi cho Mễ Lan một đĩa bánh quy, một đĩa kẹo và một cốc ca cao nóng. Phong cách tạo hình của Mễ Lan có phần giống với Thẩm Chi Hằng. Thân hình giống như một chiếc giá treo quần áo tiêu chuẩn, được thiết kế để treo một bộ âu phục thẳng thớm. Chiếc váy len màu xám của Mễ Lan có thể dễ dàng làm cho người mặc trông giống một chú chuột xám nhờ dáng vẻ cân đối, bờ vai hẹp và những đường nét góc cạnh cùng vòng eo thon gọn. Đối mặt với Lệ Anh Lương, cô ấy trước tiên nâng tay lên và chỉnh lại mái tóc dài rối bù của mình. Sau đó, cô lấy khăn tay ra, lau sạch những đám bông tuyết và vết nước trên mặt với vẻ dữ tợn.
Cô ấy tự mình bận rộn với công việc của mình. Lệ Anh Lương đợi cô làm xong việc mới ngập ngừng nói: “Cô còn tức giận à?”
Mễ Lan lắc đầu: “không có tức giận.”
Lệ Anh Lương đẩy cốc ca cao nóng đến bên cạnh tay cô: "Uống gì đó nóng trước đi. Cô đi đâu vậy? Lát nữa tôi sẽ đưa cô đi."
- Tôi đi nhà nhờ.
Mọi người người xung quanh đều biết nhà thờ là nơi như thế nào, và Lệ Anh Lương cũng hiểu: 'À, vậy gần lắm, chỉ cần đạp ga một cái là đến ngay.'" Mặc dù Mễ Lan biết Lệ Anh Lương là kẻ thù của Thẩm Chi Hằng. Nhưng cô ấy không hề có ác cảm với bản thân Lệ Anh Lương. Lệ Anh Lương đã giết Thẩm Chi Hằng trước khi cô giải cứu Thẩm Chi Hằng. Chuyện xảy ra trước đó không liên quan gì đến cô. Bởi vì trước đây cô không biết Thẩm Chi Hằng. "Quen biết" là một bước ngoặt quan trọng. Trước bước ngoặt quan trọng Thẩm Chi Hằng là một người xa lạ. Và việc anh ta sống hay chết không quan tâm. Sau bước ngoặt đó, Thẩm Chi Hằng trở nên hết sức quan trọng là trở thành một vị thần của riêng cô khiến cô chỉ cần nghĩ đến thôi đã có thể mỉm cười."
- "Chú Lệ tìm tôi có chuyện gì không?" Cô hỏi.
- “Tôi đi ngang qua nhà và vô tình gặp được cô”
Mễ Lan nhớ tới chiếc xe từ giữa đường đi tới không phải đi ngang qua. Nó đã đứng yên và chỉ khởi động sau khi cô ra khỏi nhà không lâu. Nhưng cô cũng lười vạch trần lời nói dối của Lệ Anh Lương, chỉ tiếp tục hỏi: “Có liên quan đến Thẩm tiên sinh sao?”
Lệ Anh Lương phát hiện cô gái này cũng có chút tà khí - cô ấy dường như biết rõ mọi chuyện. Chẳng trách khi nhiều người mù lại có thể xem bói. Anh ta nghĩ có lẽ họ thực sự biết được một chút thiên cơ. Vì vậy họ mới bị trời trừng phạt.
- “Cô thật thông minh.” Anh ta khen ngợi từ tận đáy lòng: “Vậy để tôi nói thẳng cho cô biết. Ở cửa bệnh viện ngày hôm trước Mễ đại tiểu thư có thể đã nghe thấy được tôi và Thẩm tiên sinh đã có hiểu lầm lớn. Bây giờ tôi muốn nói chuyện với anh ấy nhưng anh ấy không cho tôi cơ hội nên tôi nghĩ Mễ đại tiểu thư có thể thay tôi chuyển lời nhắn cho anh ấy. Đứng giữa hòa giải giúp tôi. Tất nhiên dù chuyện này có thành công hay thất bại tôi cũng đều hậu tạ.
- Mễ Lan trả lời: "Được."
- Lệ Anh Lương sửng sốt một lúc, nghĩ rằng mình nghe nhầm: "Cô cứ như thế đồng ý luôn à?"
Mễ Lan gật đầu, sau đó cầm lấy chiếc cốc và bắt đầu uống cacao nóng. Lệ Anh Lương vẫn không thể tin được, cười như trẻ con: "Vậy thì cô không được lừa tôi đâu đấy!
Mễ Lan ngẩng đầu lên: "Tôi sẽ không lừa chú, nhưng tôi muốn hỏi chú một điều. Chú cũng không được lừa tôi đấy.”
- “Cô hỏi đi”
- "Tôi có xấu không?”
Câu trả lời đã ở trên môi Lệ Anh Lương. Nhưng trước khi trả lời anh ấy cố tình lại nhìn cô một cách tỉ. Cô nghiêm túc hỏi thì anh càng muốn trả lời nghiêm túc: “Cô không xấu, rất đẹp, lông mày rất giống em gái tôi. Lúc còn nhỏ, tôi đã nghĩ em gái mình lớn lên là một mỹ nhân có thể gả vào nhà giàu, sống hạnh phúc, sẽ không còn phải chịu đói nữa."
- "Vậy cô ấy đã làm dâu nhà giàu chưa?”
Trong mắt anh lóe lên một tia sáng dữ tợn: "Em ấy đã chết từ lâu rồi."
Cô em gái tội nghiệp đáng yêu dựa dẫm vào anh đã chết từ lâu rồi. Nhưng nhị tiểu thư nhà họ Kim ngu ngốc và ồn ào kia vẫn còn sống khỏe mạnh. Vì thế anh ghét Kim Tịnh Tuyết. Nếu Mễ Lan là một đại tiểu thư người sống trong nhung lụa khỏe mạnh và hoạt bát như vậy. Anh ta cũng sẽ ghét cô giống vậy. Anh ta cũng biết mình cực kỳ tà ác - hiện tại giàu có quyền thế như vậy. Dù đã mặc vest, ngồi ô tô, nhưng vẫn vẫn giữ nguyên tính cách tàn ác.
Lệ Anh Lương và Mễ Lan đều hài lòng với cuộc gặp hôm nay vì đều nhận được câu trả lời chân thành. Tiếp theo, Lệ Anh Lương đưa Mễ Lan đến nhà thờ. Mễ Lan hát suốt buổi chiều, sau đó nhờ Tư Đồ Jenny nói với William rằng cô ấy muốn gặp Thẩm Chi Hằng.