← Quay lại trang sách

Chuương 7(1)

Ngày hôm đó bên ngoài nhà thờ, Mễ Lan đã gặp được Thẩm Chi Hằng như ý muốn. Thẩm Chi Hằng vội vàng đến, xuống xe nhìn thấy Mễ Lan liền hỏi: “Sao vậy?”

Giọng điệu căng thẳng của hắn khiến Mễ Lan ngay lập tức nghi ngờ rằng mình có thể đã làm hắn hoảng sợ. Cô cảm thấy mình rất “quý trọng” Thẩm Chi Hằng, như thể cô đã cứu hắn một lần và hắn ta thuộc về cô – ít nhất thì hắn cũng là một phần trong cuộc đời của cô. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn cảm thấy cuộc sống của mình tạm bợ và không ổn định, như thể cô sẵn sàng ra đi bất cứ lúc nào. Thẩm Chi Hằng tạo cho cô một cảm giác kết nối với thế giới này, và ở một mức độ nào đó, hắn dường như là tài sản riêng của cô.

Nhìn về phía Thẩm Chi Hằng mỉm cười, cô đáp: “Tôi không sao, không phải việc của tôi.”

Thẩm Chi Hằng nhìn cô, thấy trên mặt và tay cô không có vết thương mới, sắc mặt cũng không tệ, lúc đó đưa cô lên xe: "Không phải việc của cô, vậy là việc của ai?"

Mễ Lan trả lời: "Là chú Lệ, chính là chú Lệ mà tôi đã gặp ở cửa bệnh viện Victoria."

Thẩm Chi Hằng do dự nhìn chằm chằm cô: “Anh ta…có chuyện gì vậy?"

Nếu Mễ Lan nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Thẩm Chi Hằng lúc này có thể khiến cô ớn lạnh - đó là sự nghi ngờ rõ ràng, kèm theo sự dò xét không che giấu. Như thể bản thân cô là một câu đố đang từ từ mở ra, đang từ từ lộ diện từng lớp để hé lộ bản chất thật. Đôi mắt mù của cô lúc này đã bảo vệ Mễ Lan, cô thành thật trả lời: "Anh ấy tìm tôi và nhờ tôi giúp anh ấy gửi thông điệp cho anh. Anh ấy nói muốn giảng hòa với anh và nhờ tôi hòa giải."

- “Vậy cô định hòa giải như thế nào?“

- "Tôi chỉ chuyển lời, tôi không hòa giải."

- "Nghe lời anh ta làm gì? Tên tiểu tử đó không phải là người tốt."

- "Anh ta sẽ luôn tìm người chuyển lời cho anh. Thay vì tìm người khác, chi bằng tìm đến tôi. Chí ít Tôi sẽ không cùng với anh ta để lừa anh."

- "Đây là chuyện cô không nên can thiệp vào."

Mễ Lan im lặng.

Thẩm Chi Hằng mở miệng, có chút tức giận hiện lên: “Cô nói đúng, kiểu gì anh ta sẽ nhờ người đến chuyển lời cho tôi, không nhờ cô thì cũng nhờ người khác thôi. Nhưng nếu cô nhận lời anh ta, anh ta sẽ biết tôi và cô giữ mối quan hệ nếu cô liên lạc với tôi. Anh ta cũng sẽ biết rằng lời nói của cô có trọng lượng với tôi thậm chí anh ta còn có thể đoán được đêm đó cô đã cứu tôi. Cô có tin rằng hiện tại bên ngoài còn tai mắt của anh ta đang theo dõi. Cô có tin rằng anh ta sẽ vẫn còn đến tìm cô thậm chí còn dùng cô uy hiếp tôi? “

Mễ Lan ngây ngốc. Lời này của Thẩm Chi Hằng là điều cô chưa bao giờ nghĩ tới.

- "Tôi sẽ không để anh ta dùng tôi uy hiếp anh." Cô nói: "Tôi sẽ không đến dàn hợp xướng nữa. Tôi cứ trốn ở nhà và không ra ngoài. Anh ta không dám đột nhập vào nhà tôi để tìm tôi."

- Thẩm Chi Hằng thở dài: “Tôi muốn cô đến dàn hợp xướng vì tôi hy vọng cô có thể ra ngoài ngắm nhìn thế giới, làm quen bạn bè, sống một cuộc sống tốt đẹp và có thể sống cuộc sống của riêng mình. Sau này khi rời xa gia đình rồi cũng có thể tự mình sống được.”

- "Tôi biết." Mễ Lan nhẹ nhàng trả lời: "Trước đây tôi trốn trong nhà là vì không có nơi nào để đi. Nhưng giờ tôi trốn trong nhà là để giúp anh. Cũng là ở trong ở nhà, nhưng tâm trạng khác nhau. Bản thôi tôi tự nguyện."

- "Cô còn nhớ số điện thoại của tôi không?"

- "Nhớ chứ, anh đã nói với tôi rồi."

- “Nếu cần thì cứ nghĩ cách gọi cho tôi. Nếu ở nhà không tiện thì tìm cửa hàng, quán cà phê hoặc cửa hàng tạp hóa, hễ chỗ nào có điện thoại cũng có thể mượn dùng, chỉ cần cho họ một ít tiền là được. Tiền tôi đưa cô trước khi xuất viện cất kĩ chưa?”

- "Cất kĩ rồi."

Thẩm Chi Hằng đưa tay chạm nhẹ vào tóc Mễ Lan. Hắn rất muốn cứu cô nhưng ba cô là Mễ tướng quân. Nếu hắn thực sự dẫn cô đi, Mễ tướng quân sẽ không chỉ mất thể diện mà còn không thể tha thứ cho hắn. Lại nói sau khi dẫn đi rồi thì làm sao? Hắn xây nhà cho cô một nơi ở bên ngoài sống một mình à? Hay hắn nên giữ cô bên mình? Cô bé này dường như đã mở rộng tầm mắt của mình, cô có thể phát hiện ra mọi bí mật của hắn chỉ sau vài tháng ở bên hắn. Thẩm Chi Hằng đột nhiên cảm thấy có chút hối hận vì hôm nay đối xử hòa nhã dễ gần với cô như vậy. Chỉ sợ mình làm việc xấu với ý định tốt ngược lại hại cô. Hắn đã được định làm một ngôi sao xấu số trong cuộc đời này. Có thể quen biết được một tên Tư Đồ William ngốc nghếch và vui vẻ đã là một niềm vui bất ngờ, cũng đã đủ rồi.

- “Đi đi, khóc lóc trở về đi tỏ vẻ như vừa nảy tôi đã mắng cô."

Mễ Lan hiểu ý, mở cửa và lóng ngóng bước ra khỏi xe. Vừa cảm nhận được cơn gió, cô liền nở nụ cười tươi và cúi đầu xuống. Cô cảm thấy từng cơn gió ngày càng khó chịu. Một mình đi đến nhà thờ, cô vừa đi vừa dùng tay áo lau mắt. Thẩm Chi Hằng nhìn cô bước vào cửa nhà thờ trong lòng có chút khó hiểu. Bởi vì hắn cảm thấy được vẻ đẹp bên ngoài và tâm hồn thanh khiết của Mễ Lan. Chỉ cần một tí là hiểu ngay. Không để hắn phải nói thêm nửa câu, như thể là tri kỷ của hắn vậy.

Mễ Lan không làm được như đã nói và lại đến nhà thờ vào chiều hôm sau. Lệ Anh Lương tìm cơ hội để chặn cô lại bên ngoài nhà thờ. Cô mất hồn, đứng lại và cúi đầu nói với Lệ Anh Lương: "Chú Lệ, chú đừng tìm tôi nữa, tôi không thể giúp được chú rồi."

Lệ Anh Lương hỏi cô: “Cô đã chuyển đạt ý của tôi cho Thẩm Chi Hằng rồi à?”

Mễ Lan vẻ mặt tái nhợt: " Thẩm tiên sinh không vui." Cô khóc: "Nói tôi lo chuyện bao đồng còn mắng tôi một trận.”

Rút chiếc gậy ra để dò tìm. Cô xác định được vị trí của Lệ Anh Lương rồi lập tức bước nhanh qua anh ta trở lại đội hợp xướng nhà thờ.

Từ ngày thứ ba trở đi cô không còn đi ra ngoài nữa. Lệ Anh Lương không biết Thẩm Chi Hằng lần đó đã mắng như thế nào nhưng anh cảm thấy Mễ đại tiểu thư chắc chắn đã chịu đả kích rất lớn. Nghĩ đến điều đó, anh ấy trong lòng vẫn cảm thấy hơi áy náy. Mễ đại tiểu thư đã sống một cuộc đời đáng thương. Không dễ gì có cơ hội mỗi ngày được ra ngoài ca hát có lẽ là một niềm vui nhỏ bé đối với cô. Nhưng cuối cùng lại bị chính anh đã làm hỏng cơ hội đó vì hành động của mình, không chỉ gây hại cho người khác mà không có lợi cho bản thân. Nếu sớm biết cô không có trọng lượng với Thẩm Chi Hằng, anh cũng sẽ không có chủ ý gì với cô rồi.

Lệ Anh Lương từ bỏ Mễ Lan và tìm kiếm con đường mới. Về phần Thẩm Chi Hằng người này, càng cố gắng tránh xa hắn, anh ta lại càng không thể thoát khỏi ám ảnh về con quái vật họ Thẩm này. Cả ngày, tâm trí anh chỉ quanh quẩn với những suy nghĩ về Thẩm Chi Hằng.

Kết quả là vào chiều nay Thẩm Chi Hằng không mời mà đến. Chủ động đến tận cửa hội ủy viên ban kiến thiết của mình. Khi Lệ Anh Lương nghe tin Thẩm Chi Hằng đã đến. Ban đầu anh ta không thể tin được bởi vì Thẩm Chi Hằng luôn thận trọng và hiếm khi rời khỏi khu tô giới. Vì vậy không có lý do gì để mạo hiểm chạy đến nơi này của anh ta. Điều này chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.

Cho đến khi anh ta ra ngoài xe. Anh ta mới nhận ra Thẩm Chi Hằng không hề điên như mình nghĩ. Trong chuyến đi này, riêng đoàn tùy tùng của hắn đã mang theo khoảng hai mươi ba mươi người. Một hàng dài xe dừng lại trước cửa hội ủy viên. Chiếc xe dẫn đầu mở cửa sổ phía sau, Thẩm Chi Hằng chống khuỷu tay lên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Do hắn mang một cặp kính màu trà trên sống mũi nên không ai biết rõ anh ta đang nhìn gì.

Lệ Anh Lương mỉm cười trước và lớn tiếng chào đón: "Thẩm tiên sinh, khách quý khách quý.”

Thẩm Chi Hằng giơ tay, tháo kính ra và gật đầu với anh ta: "Lệ hội trưởng”

Lệ Anh Lương nhìn hắn ta cười, nụ cười làm đôi lông mày và ánh mắt cong lên, khóe miệng nhếch lên lộ ra hàm răng trông rất vui vẻ. Thẩm Chi Hằng thấy nụ cười của anh ta thật niềm nở, biết rằng sắp tới sẽ có một loạt những lời khách sáo được nói ra liền lặng lẽ chờ đợi, dự định đợi anh ta nói hết rồi mới lên tiếng — Về việc đàm phán, không phải là 'người ra tay trước thì thắng' hắn hiểu rõ điều đó.

Hắn nghĩ vậy, Lệ Anh Lương cũng sẽ nghĩ vậy, thế là hai người nhìn nhau chằm chằm. Lệ Anh Lương đứng im trong gió lạnh, cười đến lạnh cả răng. Không biết tại sao Thẩm Chi Hằng lại nhìn mình chằm chằm mà không nói một lời. Mà Thẩm Chi Hằng cũng không giải thích được. Gần như nghi ngờ rằng khuôn mặt tươi cười của anh ta đã đông cứng trong gió lạnh.

Cuối cùng, Lệ Anh Lương chậm rãi thu lại nụ cười và Thẩm Chi Hằng không thể nhịn được nữa, lên tiếng: “Không muốn mời tôi vào ngồi à?”

Lệ Anh Lương đưa tay mở cửa xe, thái độ vẫn như cũ rất kính cẩn: "Cầu mà không được, Thẩm tiên sinh mời."

Thẩm Chi Hằng đưa tay về phía tài xế phía trước, tài xế hiểu ý lập tức rút khẩu súng lục Browning từ dưới ghế ra đưa cho hắn. Hắn nhét khẩu súng lục vào trong áo khoác, sau đó nhoài người ra khỏi xe: "Lệ hội trưởng, lần này tôi đến có chuẩn bị sẵn sàng, sau khi vào mà còn dám giở trò, tôi sẽ bắn chết anh.” Lệ Anh Lương cười haha đáp: "Với năng lực của Thẩm tiên sinh anh có cần súng để giết tôi không?" Sau đó anh đưa tay về phía cửa sân: "Mời."

Thẩm Chi Hằng bước vào bên trong. Lệ Anh Lương dẫn anh vào phòng làm việc của mình. Lý Quế Sinh dẫn người mai phục ở ngoài cửa sổ. Nếu trong phòng xảy ra chuyện gì bọn họ sẽ lập tức phá cửa sổ xông vào. Tuy nhiên, khi Lệ Anh Lương đóng cửa lại, trái tim anh cũng từ từ dâng lên đến cổ họng, cảm giác hồi hộp không thể kiểm soát.

Thẩm Chi Hằng đi một vòng văn phòng. Cũng đã đến rồi hắn cũng nhân cơ hội đi xem qua khung cảnh tổng bộ của kẻ phản bội. Lệ Anh Lương tự mình rót một tách trà nóng đặt lên bàn và nói: "Thẩm tiên sinh mời ngồi. Hôm nay anh bớt chút thời gian ghé thăm tôi thực sự rất ngạc nhiên. Tôi còn lo Thẩm tiên sinh còn ghi thù với tôi. Chúng tôi không có cơ hội bắt tay và làm hòa gỡ bỏ hiểu lầm với anh."

Thẩm Chi Hằng quay lại trước bàn làm việc lớn và đối mặt với Lệ Anh Lương: "Có giảng hòa hay không, là chuyện giữa tôi và anh. Anh không nên nhờ cô Mễ làm thuyết khách. Nếu Mễ tướng quân biết chuyện này, anh nghĩ ông ta sẽ phản ứng thế nào?

Lệ Anh Lương nói: “Thẩm tiên sinh sẽ không đến trước mặt Mễ tướng quân để cáo trạng tôi đấy chứ.” Sau đó anh ta cười toe toét: "Nhưng mà, cho dù Mễ tướng quân biết chuyện này? Tôi cũng có lời muốn giải thích với Mễ tướng quân. Dù sao thì mối quan hệ giữa Thẩm tiên sinh và Mễ đại tiểu tư cũng có chút gì đó - nên nói thế nào đây? Ha ha, có lẽ không bình thường như vậy đâu.”

Nói đến đây, anh ta nhìn thẳng vào Thẩm Chi Hằng: “Thẩm tiên sinh, hiếm khi chúng ta hòa nhã nói chuyện như vậy. Tôi từng ra tay độc ác với anh. Anh cũng chưa từng tha cho tôi. Anh không chết là do anh mạng lớn. Tôi không chết cũng là mạng tôi lớn. Ông trời nếu đã an bài cho anh và tôi có thể sống sót ngồi ở đây nói chuyện thì tôi nghĩ chúng ta nên chấp nhận và trân trọng cơ hội này. Tôi biết anh coi thường tôi, không sao cả. Người coi thường tôi nhiều lắm thiếu anh không thiếu thêm một người. Anh cũng không chỉ vào mũi tôi mà chửi rủa như vậy là đã cho tôi thể diện rồi. Anh cũng đã nhìn thấy thái độ của tôi trong những ngày nay. Thật sự là tôi đã tìm đủ mọi cách để tiếp cận anh muốn làm hòa với anh. Nhưng anh không cho tôi cơ hội nên tôi đành phải có bệnh thì vái tứ phương đi tìm Mễ đại tiểu thư thôi. Tôi biết là anh sẽ nể mặt cô ấy. Cô ấy có ơn với anh. Nhưng anh yên tâm là tôi chưa bao giờ có ý định uy hiếp hay hăm dọa cô ấy. Tôi hù một cô bé như vậy để làm gì? Tôi chỉ nhờ cô ấy chuyển lời giúp tôi nhưng có thể anh đã không tỏ ra thái độ tốt với cô ấy nên Mễ đại tiểu thư gần đây không xuất hiện nữa.

Thẩm Chi Hằng nói: “Anh nói ngược rồi, không phải cô ấy có ơn với tôi, là tôi có ơn với cô ấy. Nếu không có tôi, cô ấy đã chết trong bệnh viện vào tháng trước rồi."

Lệ Anh Lương ngẩng đầu suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười: "Đúng đúng đúng, Anh nói phải. Nếu cô ấy không có sự chăm sóc của anh có lẽ thật sẽ bệnh chết rồi. Mà đêm hôm đó nếu cô ấy không cứu anh, anh cũng có thể tự sống sót.” Anh xua tay với Thẩm Chi Hằng: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ nói thẳng nói thật thôi tuyệt đối không có ác ý gì cả.”

Thẩm Chi Hằng nghe ra như Lệ Anh Lương đang cố gắng lừa gạt hắn. Hắn biết tên tiểu tử này không phải ngu ngốc, lừa gạt một lần là đủ để nhận ra. Nhưng hắn không sợ bị lừa gạt.

Đối mặt với ánh mắt của hắn, Lệ Anh Lương ngập ngừng tiến lên một bước: " Thẩm tiên sinh, anh có thể cho tôi biết anh rốt cuộc là… - tại sao anh -" Anh ta nhất thời không biết nên diễn đạt như thế nào: "Ý tôi là... theo lý mà nói anh nhất định phải chết rồi, nhưng sau khi mất tích một tháng xuất hiện trở lại và không chết. Tại sao vậy?"

- Thẩm Chi Hằng lắc đầu: "Tôi không biết anh đang nói cái gì."

- “Tôi thực sự hiếu kì vô cùng.”

- Thẩm Chi Hằng đột nhiên mỉm cười: "Thật sự muốn biết?"

- "Thật sự muốn, Anh sẽ nói cho tôi biết?”

- Thẩm Chi Hằng thở dài: "Vậy anh phải giữ bí mật cho tôi."

- "Được!"

- “Tôi không tin anh, anh thề độc đi.”

- Lệ Anh Lương giơ ba ngón tay lên: “Tôi, Lệ Anh Lương xin thề rằng tất cả những gì Thẩm tiên sinh nói với tôi hôm nay sẽ được giữ bí mật đến cùng. Nếu trái lời thề tôi sẽ bị sét đánh!"

- Thẩm Chi Hằng giơ ngón tay chỉ vào hắn: "Còn phải tuyệt tử tuyệt tôn, sau khi chết sẽ rơi vào địa ngục tầng thứ mười tám, vĩnh viễn không được siêu sinh." - Lệ Anh Lương tỏ ra rất kiên nhẫn với Thẩm Chi Hằng: "Được rồi, được rồi, tuyệt tử tuyệt tôn, sau khi chết sẽ rơi vào địa ngục tầng thứ mười tám, vĩnh viễn không được siêu sinh."

Thẩm Chi Hằng nhìn lại cửa sổ, rồi đi về phía Lệ Anh Lương. Lệ Anh Lương nghi ngờ rằng hắn ta đang chú ý đến quân phục kích ngoài cửa sổ. Nhìn thấy hắn ngày càng đến gần mình, bắp chân của Lệ Anh Lương cảm thấy hơi tê cứng. Nhưng nếu anh ta quay lại và bỏ chạy vào lúc này vậy thì những ngày trước đây đã làm việc vô ích.

Thẩm Chi Hằng dừng lại ở trước mặt hắn. Vì hắn cao hơn anh ta nửa cái đầu nên Lệ Anh Lương gần như rơi vào trong bóng tối của hắn. Cúi người sát bên tai anh ta, Thẩm Chi Hằng hạ giọng nói: "Thật ra tôi là yêu quái."

Sau đó đứng thẳng người lên, cúi đầu nhìn Lệ Anh Lương, lại kiên quyết gật đầu: "Yêu quái”

Lệ Anh Lương không nói nên lời. "Thẩm tiên sinh, anh có thể đừng có giỡn với tôi được không? Tôi đã thề độc, nhưng bây giờ anh nói anh là quái vật, anh chẳng nghiêm túc tí nào cả.”

Thẩm Chi Hằng nghiêm túc nói: “Thật là yêu quái anh lại không tin. Đêm nay tới nhà tôi, tôi sẽ cho anh thấy hình dáng thật sự của tôi.”

- “Vậy thì tôi không dám.”

- “Sợ cái gì? Tôi không thể ăn anh"

Nói xong, hắn nhịn không nổi nuốt nước bọt. Tối nay hắn cần phải ăn nên vừa ngửi thấy hơi thở của người sống liền có cảm giác thèm ăn. Lệ Anh Lương liếc nhìn yết hầu của hắn chạy lên xuống tóc gáy nhất thời dựng đứng. Cho đến bây giờ, anh ta không tin từng chữ Thẩm Chi Hằng nói. Có lẽ trên đời này có yêu quá thật nhưng Thẩm Chi Hằng tuyệt đối không phải chỉ là yêu quái đơn giản như vậy.

- Khô khốc! anh ta cũng nuốt nước bọt: "Vậy nguyên hình của anh là gì?"

- "Đã làm người quá lâu, tôi không nhớ rõ nữa. Nếu anh có hứng thú thì tự mình nhìn xem không phải là được rồi sao?

Giọng điệu của Thẩm Chi Hằng nhẹ nhàng. Vì vậy Lệ Anh Lương cười mà không thật lòng: "Nhưng thật không dám giấu, tôi thực sự cảm thấy anh muốn ăn thịt tôi."

Thẩm Chi Hằng đưa tay vỗ vỗ vai hắn: “Cũng may Lệ hội trưởng cẩn thận như vậy là chuyện tốt. Cẩn tắc vô áy náy mà. Nhưng Lệ hội trưởng có thể yên tâm. Anh thăng quan của anh, tôi phát tài của tôi. Anh và tôi nước sông không phạm nước giếng. Tôi sẽ không hại anh. Nhưng nếu anh thực sự không khống chế được sự tò mò của mình và nhất quyết muốn gây ảnh hưởng đến tôi. Vậy thì đừng trách tôi nhất thời bốc đồng."

Nói đến đây, hắn hạ giọng: "Lệ hội trưởng để tôi nói cho anh biết, tôi là ai không quan trọng. Anh có thể sống an lành hay không mới quan trọng.”

Lệ Anh Lương ngước nhìn anh: "Hóa ra hôm nay anh đến đây đặc biệt là để cảnh báo tôi à."

Thẩm Chi Hằng lắc đầu liên tục: "Tôi không tốt bụng thế đâu? Tôi làm việc xưa nay không bao giờ đưa ra cảnh cáo. Nếu tôi cảnh cáo anh thì anh lại cảnh giác còn gì. Tôi đâu có ngốc đến thế đâu."

Những lời này làm cho hắn nói với vẻ mặt vừa giận vừa cười. Rất ấm áp và gần gũi như đang trò chuyện với em trai mình về việc nhà. Tính cách của Lệ Anh Lương đã đủ thất thường rồi, không ngờ Thẩm Chi Hằng lại còn thất thường hơn anh ta. Nhìn thấy Thẩm Chi Hằng từ trong túi móc ra đôi kính râm, tựa hồ đang định nói lời từ biệt, liền vội vàng nói: “Được rồi, tôi có thể đãi anh một bữa nữa được không? Vừa hay hiện tại cũng không còn sớm nữa, thời gian vừa đúng lúc”

- Thẩm Chi Hằng đeo kính lên: “Tôi không ăn cơm. Tôi ăn thịt người.”

- Sau đó giơ tay nắm lấy vai Lệ Anh Lương xoay anh ta lại. Hắn ôm vai đẩy cửa ra, nói: “Phiền anh đưa tôi ra ngoài."

Sức lực của hắn thật đáng kinh ngạc. Lệ Anh Lương không khỏi tiến lên một bước: "Thẩm tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện lại. Người Nhật rất sẵn lòng kết bạn với anh và bản thân tôi cũng -"

Thẩm Chi Hằng đột nhiên quay sang anh ta và hét lên: "Im miêng!"

Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, và Lệ Anh Lương không thể nhìn rõ ánh mắt của hắn, nhưng cũng thấy hắn đang tỏ ra hung dữ, trông như đang mất bình tĩnh. Trước đây hắn ta vốn điềm tĩnh và hay nói luyên thuyên, tính tình tốt hơn bất kỳ ai khác. Lệ Anh Lương không bao giờ ngờ rằng anh ta sẽ gầm lên mà không báo trước. Khi bước ra khỏi cổng hội ủy viên anh ta đứng sững người, mắt trừng trừng nhìn Thẩm Chi Hằng lên xe và rời đi trong làn khói bụi. Lý Quế Sinh từ phía sau chạy lại tức giận lẩm bẩm: "Hội trưởng, hắn dám quát cả anh?"

Lệ Anh Lương trừng mắt: "Quát tôi có gì kỳ quặc sao? Anh ta còn dám giết tôi đấy!"