Chương 7 (2)
Thẩm Chi Hằng rời khỏi Khu tô giới Nhật Bản và đi thẳng đến bệnh viện Keats.
Tư Đồ William gửi huyết tương cho hắn cách một ngày một lần. Trước mỗi bữa ăn cách hai ngày một lần hắn luôn đói cồn cào. Nếu lúc này để hắn yên tĩnh một mình không bị kích thích thì hắn cũng sẽ không sao. Nhưng nếu lúc hắn đói bụng mang đến một người sống có hơi ấm, có mùi vị thì hắn ta sẽ bị cơn đói dữ dội làm cho mắt đỏ lên.
Lời nói huyên thuyên vừa rồi của Lệ Anh Lương khiến hắn đỏ mắt. Hắn cố chịu đựng hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng không thể chịu đựng được nữa. Một tiếng hét khiến anh ta phải câm miệng.
Tư Đồ William trong bệnh viện thấy xe của hắn liền vội vã cầm túi vải của mình chạy ra ngoài. Trong túi vải, hai chai thủy tinh nặng nề va chạm lạch cạch. Anh mở cửa xe liếc nhìn Thẩm Chi Hằng rồi hiểu ý nhét túi vải vào trong xe: "Anh đi trước đi, tối nay tôi sẽ gặp anh." Thẩm Chi Hằng chỉ liếc hắn một cái rồi bảo tài xế lái xe. Về đến nhà hắn vội vã xách chiếc túi vải lên lầu và gần như lao thẳng vào phòng ngủ. Hắn một hơi uống hết hai chai máu lạnh ừng ực.
Sau khi uống xong hắn ngã phịch xuống đất, thỏa mãn đến mức như đang bay bổng. Trong cơn choáng váng, hắn cảm thấy một nổi buồn mơ hồ. Hắn biết rằng mình đang ngày càng sa sút nhanh chóng. Có lẽ một ngày nào đó, anh sẽ mất đi trí tuệ suy nghĩ và ngôn ngữ, chỉ còn lại sự thèm ăn khát máu. Nhưng hắn không phải là một con quái vật bẩm sinh. Hắn đã đỗ tú tài ở tuổi mười bốn và từng là một tài năng trẻ có tương lai tươi sáng. Đáng tiếc hắn chỉ có thể sống đến mười bốn tuổi.
Sau khi Tư đồ William tan sở đi thẳng đến dinh thự họ Thẩm. Lúc anh bước vào, Thẩm Chi Hằng vừa mới hồi phục lại tinh thần đi xuống lầu đón anh. Tư Đồ William cả người đầy khí lạnh đứng trong tòa nhà nhìn lên và thấy rằng rõ ràng hắn vừa mới tắm xong, lúc này vừa đi xuống cầu thang vừa giơ tay điều chỉnh cổ áo choàng.
Từ trên cao nhìn xuống gật đầu với anh. Thẩm Chi Hằng hỏi: “Cậu ăn tối chưa?”
- “Chưa, sau giờ làm tôi chạy tới đây liền”
Thẩm Chi Hằng giơ tay chỉ vào chiếc điện thoại trên tường cạnh cửa. Tư Đồ William hiểu ý, quay người lại đi chộp lấy điện thoại gọi đến một nhà hàng gần đó và gọi một bàn đồ ăn.
Sau khi đặt điện thoại xuống, anh thấy Thẩm Chi Hằng đã đi đến ghế sofa ngồi xuống, nên cũng đi tới nói: “Chiều nay anh đói à?”
Thẩm Chi Hằng bận đi tìm xì gà và que diêm: “Tôi đói”.
Tư Đồ William giơ tay gãi gãi mái tóc xoăn: "Đói sớm vậy?"
Thẩm Chi Hằng châm điếu xì gà, hít một hơi thật sâu: “William, nếu có một ngày tôi vì đói mà tấn công một người sống, cậu sẽ làm thế nào?” Tư Đồ William cảm thấy lời nói của hắn có chút trịnh trọng, lập tức cười nói: "Tôi nên làm gì đây? Tôi còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên tôi sẽ tìm cách tìm đồ ăn cho anh!"
- "Cậu không sợ tôi sao?"
- Tư Đồ William lập tức lắc đầu: "Anh không hút máu của tôi. Tôi tin anh."
- Thẩm Chi Hằng cười nói: "Tôi còn không tin chính tôi. Dựa vào đâu cậu tin tôi?"
- "Bởi vì chúng ta là bạn tốt, có tình cảm tốt."
- Thẩm Chi Hằng đột nhiên đổi chủ đề: "Tiền đủ dùng không “
- “Làm gì? Muốn tôi giúp gì cho anh sao?
- “Có thể giúp tôi, nhưng tôi cần cậu cho tôi ý kiến.”
- “Anh nói đi”
- “Cuộc sống của Mỹ Lan ở nhà không được dễ dàng gì, tôi đã khuyên cô ấy nên đi đến dàn hợp xướng mỗi ngày để thư giãn tâm trí. Nhưng Lệ Anh Lương đã phát hiện ra mối quan hệ giữa cô ấy và tôi muốn ra tay với cô ấy. Cô ấy không tiện đi ra ngoài nữa. Tôi rất lo cô ấy ở nhà sẽ chán lại bị mẹ cô ấy ngược đãi.” - Tư Đồ William ngồi phịch ra sofa, mặt hướng lên trời im lặng một lúc lâu, cuối cùng vỗ vào đùi hắn: "Anh đi nói với Mễ phu nhân, nói với bà ấy nếu cô ấy đánh con gái mình lần nữa, anh sẽ cho cô ấy nếm mùi sự lợi hại!"
- "Vớ vẩn, làm sao bà ta có thể thử được? Chẳng lẻ tôi đánh cho bà ta một trận à.?”
- Tư Đồ William nở nụ cười ranh mãnh: "Ai bảo anh đánh bà ta. Anh chỉ dọa bà ta một trận là được rồi.? “
Thẩm Chi Hằng thầm nghĩ rằng suốt cả ngày hôm nay mình chẳng làm gì khác, chỉ bận rộn để dọa người thôi. Buổi chiều thì hù dọa Lệ Anh Lương. Liệu tiếp theo hắn có nên đi hù dọa bà Mễ không? Tư Đồ William hào hứng bắt đầu kể về kế hoạch thông minh này, hắn ta càng nghe càng cau mày: "Không được, không được. Đó là trò đùa của trẻ con, tôi không làm được.”
- “Anh muốn làm thì làm, không liên quan gì đến tôi. Dù sao thì tôi và Mễ Lan cũng không có quan hệ gì, mẹ cô ấy đánh con cũng chẳng ảnh hưởng đến tôi." Thẩm Chi Hằng không khỏi cười khổ, vẫn cảm thấy ý tưởng của Tư Đồ William giống như một trò đùa của trẻ con, gần như xấu hổ khi thực hiện. Mà Tư Đồ William lại lẩm bẩm: "Thực ra, tất cả những việc này chỉ là giải quyết vấn đề phần ngọn chứ không phải phần gốc. Chỉ cần cô ấy còn ở nhà, anh sẽ không thể cứu được cô ấy.”
- Thẩm Chi Hằng nói: "Tôi chỉ là đang báo đáp ân tình mà thôi."
- Không có cô ấy thì anh cũng có không chết. Anh mà chết thì đã chết từ lâu rồi."
Thẩm Chi Hằng nhìn chằm chằm vào tàn thuốc đỏ rực chẳng nói chẳng rằng.
Người phục vụ ở nhà hàng mang rượu và đồ ăn đến. Tư Đồ William ăn uống thỏa thích. Vừa no lại vừa buồn ngủ nên ở lại qua đêm tại nhà của Thẩm gia. Vào lúc rạng sáng, anh ta bị Thẩm Chi Hằng đánh thức. Sau đó, hai người giống như đang chơi đùa, bắt đầu hành động.
Trong lúc chuẩn bị, Thẩm Chi Hằng có chút xấu hổ, dừng lại giữa chừng đỏ mặt nói với Tư Đồ William: “Thật ra tôi đã nhiều tuổi lắm rồi.”
Tư Đồ William cười khúc khích: “Không sao đâu, trông anh còn trẻ lắm”
“Lão già như tôi làm cái chuyện này, còn ra thể thống gì”
Tư Đồ William ngồi xổm trên mặt đất, cười đến đỏ cả mặt: "Anh đừng cằn nhằn nữa, còn cằn nhằn nữa là trời sẽ sáng đó. Hơn nữa, vậy thì có gì đâu? Người phương tây khi lễ Halloween còn cố tình hóa trang như thế nữa cơ!"
Thẩm Chi Hằng đứng trước gương lớn. Trong gương một người đang mặc một chiếc áo choàng trắng. Trên áo choàng có bôi có những vết máu. Đó là máu vẫn còn sót lại trong chai huyết tương. Ngoài ra, cái đầu chỉnh chu của hắn còn bị Tư Đồ William làm rối tung, còn sử dụng những món ăn thừa của mình để trang điểm cho hắn. Bánh mì khô được ngâm trong súp rồi nhào thành bột nhão rồi bôi đầy lên mặt hắn. Rồi anh ta lấy ra một túi bột màu trắng từ trong túi xách của mình rồi thổi một làn khói lên đầu và mặt hắn. Sau khi trang điểm, Thẩm Chi Hằng quả thực đã mất đi hình dáng con người và liên tục nôn mửa. Bởi vì mùi thức ăn khiến anh ta cảm thấy rất không thoải mái, anh ta bị khó chịu đến mức hoảng loạn. Cuối cùng, nửa khuôn mặt của anh ta phủ đầy mứt dâu đỏ tươi. Tư Đồ William tắt đèn trong tòa nhà. Vừa phải nén tiếng cười khúc khích vừa cùng chia ra hành động với Thẩm Chi Hằng. Anh ta lái xe từ bệnh viện tới. Lúc này ra ngoài khởi động xe giả vờ như sắp rời đi. Nhưng thực ra là lái xe đến cổng sau dinh thự để đón Thẩm Chi Hằng.
Hai người tránh cảnh sát trên đường một mạch lái xe nhanh đến dinh thự nhà họ Mễ. Kỹ năng điều khiển của Tư Đồ William rất tốt. Chỉ trong chốc lát, anh đã âm thầm đậu xe bên ngoài bức tường phía sau của dinh thự nhà họ Mễ. Một tay ôm vô lăng một tay che miệng cười nói: "Haha, Anh Thẩm, đi nhanh đi, haha, còn không đi nữa thì mặt sẽ rớt ra đó!"
Thẩm Chi Hằng không dám làm biểu cảm. Cho dù anh ấy không làm biểu cảm, thì trên mặt vẫn có nữa miếng bánh mì vụn khô rơi ra khỏi mặt. Biết rõ Tư Đồ William đang nhân cơ hội để giễu cợt mình. Hắn chỉ vào anh ta và làm động tác cảnh cáo rồi mở cửa bước xuống xe. Tư Đồ Wiliam lao đến ghế phụ, vươn cổ nhìn theo bóng lưng của hắn và thấy hắn đã đến gần tường phía sau nhà họ Mễ. Tường đó cao hơn hắn, phải giơ hai tay lên mới có thể với tới đỉnh tường. Thế là hắn chống tay vào tường, nhẹ nhàng nhảy lên rồi trèo qua. Thẩm Chi Hằng vào dinh thự nhà họ Mễ thực sự “dễ như trở bàn tay”.
An ninh khu vực này rất tốt. Dưới sự lãnh đạo của bà Mễ mọi người trong dinh thự nhà họ Mễ đều sống một cuộc sống tẻ nhạt và vô nghĩa. Bà lão giúp việc ban đêm có thể nhớ đóng cửa cũng xem là có lòng rồi. Thẩm Chi Hằng cạy cửa sổ nhảy vào. Lúc trước nói chuyện với Mễ Lan hắn ta cũng có chút hiểu rõ về dinh thự nhà họ Mễ nên đi thẳng lên tầng hai, vào phòng ngủ của bà Mễ.
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại và mở cửa sổ. Gió lạnh ngay lập tức làm cho rèm cửa bay phấp phới và cửa sổ thì kêu loảng xoảng khi mở đóng loạn xạ. Bà Mễ đang say khướt mở mắt ra chỉ nhìn thấy gió âm u thổi từng đợt trong phòng và ánh trăng mờ ảm đạm. Một bóng người cao lớn đứng trước giường, khuôn mặt gồ ghề mơ hồ đầy máu, cúi đầu nhìn xuống chính mình.
Bà ta sợ hãi đến mức mở miệng định hét lên. Nhưng người đàn ông đột nhiên ra tay và dùng một tay bịt miệng bà ta lại. Một bàn tay to lớn lạnh lẽo khác nhéo cổ bà ta. Người đàn ông nói với giọng run rẩy kỳ lạ: "Tôi là ông cố nội nhà họ Mễ. Đồ đàn bà độc ác nhà người ngày đêm hành hạ con cháu nhà họ Mễ. Đêm nay ta hiện hồn về đây là muốn lấy mạng chó nhà người.”
Bà Mễ ra sức lắc đầu, run rẩy co ro thành một đống trên giường. Người đàn ông sau đó lại nói: “Dù sao ngươi cũng là mẹ ruột của con cháu ta, nếu ngươi có lòng sám hối, ta sẽ tha thứ cho ngươi một lần. Nếu sau này ngươi dám tái phạm, ta nhất định sẽ đưa ngươi đến trước mặt tổ tiên Mễ gia ta để chịu nổi khổ của địa ngục bể máu.”
Sau đó bàn tay lạnh lẽo rút ra, người đàn ông bay lên lao ra ngoài cửa sổ. Lúc bà Mễ có thể cử động cơ thể rời khỏi giường thì bên ngoài cửa sổ, dưới lầu đã sớm trở lại yên tĩnh. Thỉnh thoảng có tiếng động cũng chỉ là âm thanh tiếng xe đi qua từ xa.
Thẩm Chi Hằng vô cùng xấu hổ. Ngay khi trở về xe, anh ta liền vén áo lên và lau mặt lau đầu một cách vội vàng. Khi lau được một nửa, hắn bất chợt nhận ra rằng Tư Đồ William đã biến mất.
Kết quả là giây tiếp theo cửa mở ra, Tư Đồ William với vẻ lạnh lẽo nhảy vào xe: “Đã trở về rồi? Nhanh vậy?”.
Thẩm Chi Hằng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục lau: "Cậu đi đâu đó?"
Tư Đồ William khởi động xe, trước tiên lái xe rời khỏi con đường nhỏ nơi dinh thự nhà họ Mễ tọa lạc: "Tôi đi vệ sinh—Bỗng nhiên chú ý đến hành động của Thẩm Chi Hằng liền đạp phanh xe lại: "Này, này, dừng lại, dừng lại, anh làm xe tôi bẩn hết đó. Tí nữa làm sao tôi có thể lái nó về bệnh viện được? Bệnh viện của chúng tôi chỉ có chiếc xe này, anh họ của tôi sẽ mắng tôi đấy?"
Thẩm Chi Hằng không để ý tới anh ta mở cửa nhảy ra ngoài, cúi người xuống phát ra âm thanh buồn nôn. Ngay lúc anh trong bụng quần quại tiếng còi cảnh sát đột nhiên vang lên gần đó, anh vội vàng quay trở lại xe. Tư Đồ William cũng giật mình: “Không phải bắt chúng ta đó chứ?”
Thẩm Chi Hằng mệt mỏi không trả lời. Ngay lúc đó một cảnh sát đang đạp xe đạp phóng nhanh qua xe, vừa đi vừa hò hét: “Mọi ngươi đâu! Lại có quái vật xuất hiện rồi!'"
Tư Đồ William đợi người tuần tra đi mất rồi mới nhỏ tiếng nói: "Quái vật? Không phải là con sóc chồn tinh gì đó trên báo nói à?”
Thẩm Chi Hằng sửng sốt: "Không biết, cũng có thể là thế? “
- “Hút máu... Vậy thì, anh nghĩ cái gọi là sóc chồn tinh này có phải chính là người anh em mà anh vẫn tìm kiếm không?’"
- “Vẫn là không biết”
Tư Đồ William bỗng nhiên hưng phấn: “Tôi có một ý kiến! Từ ngày mai trở đi, buổi tối anh đừng ngủ nữa, đặc biệt tới đây đi dạo một vòng chờ quái vật tới hút máu anh. Khi cậu ta ra tay với anh, anh hãy nhân cơ hội đó để bắt lấy cậu ta, rồi hỏi cho rõ ràng."
Thẩm Chi Hằng thản nhiên thở dài: "Nhưng nếu cậu ta thực sự chỉ là một con quái vật thì sao?"
- "Ai dza, Anh trai của tôi ơi. Cái gì gọi là “chỉ là con quái vật”. Anh đã ở trong tình trạng như vậy rồi, chẳng lẽ vẫn coi thường những con quái vật à?"
- “Tôi như thế này thì làm sao? Tôi không bằng quái vật?”
- “Anh là một ma cà rồng.”
- "Im miệng!"
Tư Đồ William im miệng, lái xe thẳng đến biệt thự dinh thự nhà họ Thẩm. Khi xe dừng ở cửa sau Thẩm gia, anh ta nhịn không được lại quay đầu nhìn Thẩm Chi Hằng: “Anh có bao giờ nghĩ rằng mình cũng là quái vật không?”
Thẩm Chi Hằng cũng quay sang hắn: “chưa bao giờ nghĩ tới.”
Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Thẩm Chi Hằng lại lên tiếng: “Tôi chỉ là không may, gặp phải một điều xui xẻo hiếm có trên thế gian thôi——“ Tư Đồ William tiếp lời hắn: “May mắn anh đã gặp được tôi, cuối cùng cũng có một người bạn hiểu lòng mình."
Thẩm Chi Hằng gật đầu sâu sắc: "Đúng vậy."
Tư Đồ William từ trước đến nay đối với Thẩm Chi Hằng luôn luôn không nghiêm túc, không bao giờ bày tỏ cảm xúc. Lúc này mọi thứ đều im lặng, anh ta quay người về phía trước, đột nhiên nói: “Tôi luôn muốn làm bác sĩ, nếu không làm được bác sĩ tôi sẽ trở thành đồ tể cung cấp máu cho anh, sẽ không để anh đói đến nổi đi làm hại người khác. Tôi sẽ… tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh đến cùng."
Thẩm Chi Hằng mỉm cười, một tay mở cửa xe một tay vỗ vai Tư Đồ William: "Được rồi, được rồi, tôi biết rồi. Cậu không nói tôi cũng biết mà.”