← Quay lại trang sách

Chương 8

Thẩm Chi Hằng giả thần giả quỷ, nửa đêm xông vào nhà riêng hù nữ nhân trong lòng thấy rất xấu hổ. Cũng may sau đêm đó, dinh thự nhà họ Mễ vẫn yên tĩnh chứng tỏ hắn không gây ra chuyện gì lớn. Đặt chuyện của Mễ gia sang một bên, hắn tìm đến Tư Đồ William nói với anh ta: “Tôi muốn trốn một lát.” Tư Đồ William giật mình: “Anh trốn?”

Vì dù trước đây anh không nể mặt người Nhật cũng không sợ nhưng giờ lại muốn trốn khiến Tư Đồ William nghĩ rằng hắn đã gây ra đại họa. Tuy nhiên sau khi hỏi rõ, anh được biết rằng Thẩm Chi Hằng không phải đang trốn tránh một nhân vật lớn nào mà là Lệ Anh Lương. Lệ Anh Lương thực sự quan tâm đến hắn. Bây giờ chỉ cần Thẩm Chi Hằng ra ngoài sẽ có hai đặc vụ theo dõi hắn từ phía sau. Thực ra, họ không làm phiền cuộc sống của hắn, chỉ đơn thuần là theo dõi như vậy thôi.

Tư Đồ William phàn nàn Thẩm Chi Hằng: "Anh thực sự là quá rảnh rỗi, nhất định phải đi đối đầu với người Nhật. Sao? Anh còn muốn trở thành một người yêu nước à?

"Tôi là người Trung Quốc mà. Người Nhật ở Trung Quốc kiêu ngạo đến mức này, tôi chỉ mắng họ vài câu trên báo thì có phải tôi đã quá đáng không? Hơn nữa, tôi không nói bừa, tôi có bằng chứng. " Tư Đồ William khịt mũi khinh thường: "Anh còn cho mình là người Trung Quốc - nếu thân phận của anh bị bại lộ giữa thanh thiên bạch nhật. Anh đến người cũng không làm được, còn là người Trung Quốc à."

Thẩm Chi Hằng đột nhiên hạ giọng hỏi: "Vậy tôi sẽ giết Lý Anh Lượng để tránh để lại hậu hoạ?”

Tư Đồ William liên tục lắc đầu: "Không được, không được, quá nguy hiểm rồi. Thay vì giết người, tôi thà rằng để anh trốn đi thật xa.”

- “Được, vậy tôi đi Thượng Hải ở một thời gian, tiện thể thư giãn một chút."

- “Vậy anh không có tôi, anh đói thì sao?"

- "Không có cậu đương nhiên là có chút phiền phức, nhưng chắc chắn sẽ có cách giải quyết. Những năm tháng không quen biết cậu, tôi cũng đâu có chết đói?"

- Tư Đồ William cau mày: “Anh sẽ không phải là đang làm những việc kỳ quặc như bắt gà, vịt, ngỗng, chó, mèo đấy chứ? Rồi sau đó” — Anh ta dùng hai tay giả vờ như đang giữ một cái gì đó, cúi đầu xuống “ừm” một tiếng, làm bộ như cắn một miếng không khí: "— Là thế này à?”

- Thẩm Chi Hằng mỉm cười: “Gần như là như vậy.”

- Tư Đồ William sờ sờ cằm do dự: “Tôi về bệnh viện xin nghỉ phép, sau đó đi cùng anh.”

Thẩm Chi Hằng nghe xong câu đó liền khó hiểu: “Tôi sẽ sống cuộc sống của mình ở Thượng Hải. Dù cách ăn uống của tôi có không đẹp mắt thì cũng không ảnh hưởng đến cậu. Cậu hà tất phải theo tôi đến tận Thượng Hải?”

Tư Đồ William cười nói: “Tôi sợ anh ở Thượng Hải vui vẻ đến mức không quay lại. Nếu anh thực sự không quay lại, tôi sẽ tìm ai để đòi nợ đây.” Tư Đồ William thực sự đã đến Thượng Hải với Thẩm Chi Hằng.

Thẩm Chi Hằng có một biệt thự kiểu Tây ở Thượng Hải, và hai người đã ở lại đó sống rất thoải mái. Mãi đến khi năm mới qua đi. Từ Thiên Tân, cũng liên tiếp gửi đến vài bức điện tín thúc giục Thẩm Chi Hằng trở về tham gia đại hội cổ đông hai người mới chuẩn bị hành lý và khởi hành trở về nhà. Trong vài tháng ở Thượng Hải, xét về mặt tinh thần Thẩm Chi Hằng cảm thấy vui vẻ nhưng chất lượng bữa ăn quá kém khiến hắn luôn cảm thấy chưa hoàn hảo. Tư Đồ William hàng ngày đi chợ rau mua gà, vịt và ngỗng. Khi trở về, anh dùng ống tiêm rút máu vào cốc thủy tinh để có thể thỏa mãn cơn đói một cách tao nhã hơn. Nhưng máu của loài chim không bằng máu của con người. Thẩm Chi Hằng hiển nhiên cảm thấy có chút suy dinh dưỡng.

Sau khi đến Thiên Tân, Thẩm Chi Hằng nhận được tin tức quan trọng đầu tiên - bà Mễ đã bỏ trốn!

Người bỏ trốn không phải là vợ lẽ của Mễ gia, mà là bà vợ cả của ông Mễ, mẹ của Mễ Lan. Hơn nữa, bà Mễ không phải là người dễ dàng bỏ trốn mà đã cùng với tài xế xe trong nhà bỏ trốn. Theo thông tin từ người biết rõ tình hình nói bà Mễ đã gặp ác mộng vào một đêm nào đó vào năm trước. Không biết là nằm thấy ác mộng như thế nào tự nhân đã nhìn thấy ma và sợ hãi đến mức phát ốm. Kể từ đó, bà đã gọi tài xế đến ngủ trên sàn trước cửa phòng ngủ của mình. Vì trong nhà chỉ có một người đàn ông như vậy, Mễ phu nhân muốn mượn khí chất nam tính của anh ta để xua đuổi tà ma.

Bà Mễ đã sống như một góa phụ suốt mười năm, luôn hành xử ngay thẳng và sống đúng đắn. Dù hiện tại bà có để tài xế trực đêm nhưng anh ta chỉ đứng gác ở ngoài cửa phòng ngủ. Vì vậy những người làm trong nhà cũng không coi trọng chuyện này, đêm nào cũng ngủ say như chết. Ai ngờ rằng khí chất nam nhân của tài xế quá mạnh, lại có thể phá vỡ cửa phòng, xâm nhập vào trái tim cô đơn của bà. Mễ phu nhân mới ngoài ba mươi, được chăm sóc tốt, cả thể chất lẫn tinh thần đều còn trẻ trung. Nay nằm trên giường trằn trọc nghĩ đến những chuyện đã xảy ra, nước mắt như ngọc lặng rơi, cảm thấy nếu sống như thế này đến già thì thật là quá tủi thân.

Có người cho rằng Mễ phu nhân đã chủ động mở cửa cho tài xế vào. Cũng có người lại cho rằng tài xế cố tình dụ dỗ bà Mễ. Bất kể thủ phạm là ai. Tóm lại, bà Mễ và tài xế xe tạo nên sự chấn động trời đất. Đón năm mới chẳng được bao lâu cả hai đã cùng nhau biến mất cùng với vàng bạc tài sản. Mễ tướng quân bị cắm sừng, bề ngoài rất tức giận nhưng trong thâm tâm lại rất thoải mái. Bởi vì vợ ông ta thực sự không được yêu thương đi luôn thì đúng là tốt, đỡ phải tìm lý do để ly hôn sau này.

Hầu hết các bà giúp việc ở dinh thự nhà họ Mễ đều đã rời đi một nữa. Số ít còn lại chịu trách nhiệm trông nhà và chăm sóc Mễ đại tiểu thư. Lần này Mễ đại tiểu thư cuối cùng cũng thoát khỏi biển khổ. Bởi vì không có mẹ nữa, dù cô ấy không còn được yêu mến nhưng ít nhất không ai dám tùy tiện đánh đập cô nữa. Thẩm Chi Hằng không bao giờ ngờ rằng phương pháp giống như trò đùa của Tư Đồ lại gây ra phản ứng dây chuyền lớn như vậy. Cuối cùng cứu được mạng sống của Mễ Lan. Hắn rất muốn gặp Mễ Lan, nhưng Tư Đồ William không đồng ý: “Anh vẫn còn quan tâm cô ấy à? Anh định quan tâm cô ấy đến khi nào? Cho dù có trả ơn thì cũng không phải cả đời được, trừ khi anh cưới cô ấy."

Thẩm Chi Hằng đã quen rồi với sự vô tâm vô phế của Tư Đồ William, bình tĩnh giải thích với anh ta về lòng người: "Thành thật mà nói, tôi không dám đến thăm nhà cô ấy vì tôi sợ bà Mễ. Hiện nay bà Mễ đã đi rồi, Lệ Anh Lương cũng không còn quấy rầy tôi. Tôi nghĩ tôi làm bạn với cô ấy cũng không sao đâu."

- "Nhỡ cô Mễ hiểu lầm và yêu anh thì sao?"

- "Vớ vẩn. Cô ấy bao nhiêu tuổi? Yêu cái gì mà yêu!"

- “Không quan trọng cô ấy lớn hay nhỏ. Dù sao anh là đàn ông, cô ấy là phụ nữ.”

- "Cậu nghĩ quá xa rồi. Ai biết được liệu tôi và cô ấy có tương lai với nhau hay không." Hắn vừa châm điếu xì gà vừa nói. Nói đến đây, hắn chỉ điếu xì gà vào Tư Đồ William: ”Tôi và cậu cũng như vậy. Cậu luôn nói muốn chăm sóc cho tôi cả đời, nhưng tôi thực sự sợ không đợi được khi cậu già đi. Tôi đã biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ rồi. Làm cậu không có cách nào quản được. Nhân khi hiện tại còn có cơ hội, tôi sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với cậu, và cũng sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với cô ấy.”

- Tư Đồ William nhún vai: "Tùy ý anh”. Sau đó anh ta lại đưa tay ra: “Vậy thì cho tôi thêm chút tiền.”

- Thẩm Chi Hằng cau mày: "Tôi không phải là ba của cậu, tại sao-"

- "Tôi muốn mời nhị tiểu thư nhà họ Kim đi ăn tối và khiêu vũ. Cô Kim là người có tiền, Nếu sự hào nhoáng bên tôi quá nhỏ, tôi sợ không lọt vào mắt xanh của cô ấy.”

- “Có bỏ tiền ra cũng không có kết quả. Cho dù người ta thật muốn cưới cậu thì cậu có nuôi nổi người ta không.”

- Tôi không dám mơ mộng đến việc cô ấy cưới tôi, chỉ cần cô ấy chịu nhìn tôi nghiêm túc hơn, khiêu vũ vài bài với tôi là tôi đã vui rồi. Đưa tiền đi, đưa tôi hai trăm.”

Thẩm Chi Hằng như thường lệ đã viết cho anh ta một tờ ngân phiếu, và sau khi anh ta cầm tờ ngân phiếu rời đi. Thẩm Chi Hằng cũng chuẩn bị một món quà và đến dinh thự nhà họ Mễ khi trời vẫn còn sớm.

Bầu không khí của dinh thự nhà họ Mễ quả thực đã thay đổi rõ rệt.

Trước đây, có lẽ vì có một nữ chủ nhân đầy căm phẫn nên trong Mễ gia luôn có một bầu không khí căng thẳng như không biết bất cứ lúc nào có thể bùng phát cơn giận dữ và tiếng khóc thét. Bây giờ mọi chuyện đã khác, cửa dinh thự hé mở, trong ngoài yên tĩnh, có một người giúp việc đang xách một bình tưới lớn thờ ơ tưới cây trong sân.

Thẩm Chi Hằng mang quà bước vào cánh cửa lớn, hỏi người giúp việc: “Xin lỗi, xin hỏi tiểu thư nhà cô có ở nhà không?”

Người giúp việc ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn bơ phờ: “Xin hỏi tiên sinh họ gì? Tiểu thư nhà tôi có ở nhà, nhưng tôi cần phải thông báo trước.”

Thẩm Chi Hằng đáp: "Tôi họ Thẩm, là bạn của Mễ Tướng quân, tôi cũng biết tiểu thư nhà các cô. Vài tháng trước tôi ra ngoài, tuần trước mới trở về Thiên Tân, đặc biệt đến thăm tiểu thư nhà các cô."

Người giúp việc “à” một tiếng, đặt bình tưới nước xuống và đi vào. Một lúc sau cô bước ra, vẫn với vẻ mặt lạnh lùng: "Thẩm tiên sinh mời vào, tiểu thư nhà chúng tôi đang đợi ngài ở phòng khách."

Thẩm Chi Hằng đi lên bậc thang bước vào cửa, trong nhà không có ai. Hắn nhớ ra vị trí phòng khách, nhưng vừa đi được mấy bước, phía sau vang lên một tiếng "cạch cạch" là cửa tòa nhà đã bị người giúp việc đóng cửa lại từ bên ngoài.

Hắn quay lại nhìn một cái, cảm thấy một cảm giác kỳ lạ mà hắn không thể giải thích được. Phía trước có một tấm rèm ngọc trai treo xuống, phía sau tấm rèm là phòng khách của nhà họ Mễ. Qua tấm rèm ngọc trai, hắn mơ hồ nhìn thấy bóng người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, sau đó anh mở rèm đi vào: "Mễ Lan."

Mễ Lan bỗng đứng dậy, làm vẻ mặt dữ tợn và ra dấu bằng miệng: “Đi”.

Nhưng đã muộn rồi.

Hai khẩu súng máy chĩa vào hai bên sườn của hắn. Hắn theo bản năng ném món quà đi và định giật lấy khẩu súng. Nhưng ngay lập tức một người từ sau sofa đứng dậy im lặng, chĩa nòng súng lục vào gáy của Mễ Lan: "Thẩm tiên sinh, đã lâu không gặp."

Thẩm Chi Hằng kinh ngạc: "Lệ Anh Lương?"

Lệ Anh Lương cười với hắn: "Tôi đã đợi anh một tuần rồi, may mắn là trời cao không phụ người có lòng."

Trên lầu dưới lầu đều có tiếng bước chân vang lên. Những người đàn ông mặc đồ đen được chuẩn bị vũ trang đầy đủ tràn vào phòng khách. Hóa ra dinh thự nhà họ Mễ đã bị người của Lệ Anh Lương chiếm giữ. Sự kinh ngạc của Thẩm Chi Hằng qua đi, cơn giận bắt đầu sôi sục – Lệ Anh Lương đây là muốn làm gì? Còn chưa xong à? Để tránh sự vướng mắc của người đàn ông này hắn ta đã sống ở Thượng Hải được vài tháng rồi chẳng lẻ còn chưa đủ? Suy cho cùng, hắn vẫn còn ngây thơ, hắn muốn sống một cuộc sống đàng hoàng và yên bình muốn tránh xa bạo lực và sát hại, nhưng hắn một mình thì không thể làm gì được, Lệ Anh Lương không nghĩ như vậy.

- “Đợi tôi một tuần rồi à?” Hắn hỏi Lệ Anh Lương: “Anh đúng là cố chấp với tôi thật đấy.”

Lệ Anh Lương lắc đầu, nhíu mày: “Ồ, nào chỉ là cố chấp.? Phải nói là nhọc nhằn tâm huyết đấy! Không tin thì hỏi cô Mễ đi. Từ khi nghe tin anh trở lại Thiên Tân tôi đã đợi ở đây và chờ đợi để anh đến. Ngày này qua ngày khác chờ đợi, thật sự chịu không ít khổ sở, nhưng mà chịu đựng cũng không sao, miễn là có kết quà thì cũng không uổng phí, phải không Thẩm tiên sinh?”

Thẩm Chi Hằng cúi đầu nhìn nòng súng kề sát sườn mình: “Vậy bây giờ anh muốn làm gì? Lại muốn giết tôi lần nữa à?”

Lệ Anh Lương liên tục xua tay: “Không, không, không. Làm sao tôi có thể làm vậy được? Lần này anh không cần làm gì hết, chỉ cần đi theo tôi một chuyến là được”

Hắn liếc nhìn sang một bên. Hai người đàn ông mặc đồ đen tiến tới, cầm một sợi dây thừng dày làm từ dây thép pha trộn với dây da. Ngay khi Thẩm Chi Hằng nhìn vào chất liệu và quy cách của sợi dây, liền biết rằng tình hình không ổn: Lệ Anh Lương thực sự dường như đang đối xử với hắn như một con quái vật."

- “Anh không cần phải như vậy." Hắn nói với Lệ Anh Lương "Tôi đi với anh là được rồi. Tất nhiên, tôi cũng có một yêu cầu, đó là không làm tổn thương cô Mễ." Lệ Anh Lương lại liếc mắt ra hiệu cho những người mặc đồ đen. Bọn họ đã trói chặt tay Thẩm Chi Hằng ra sau lưng bằng dây thừng, rồi lôi anh ra khỏi phòng khách, hướng thẳng về cửa sau của dinh thự nhà họ Mễ.

Phòng khách trở nên yên tĩnh. Lệ Anh Lương cất súng lục và lấy ra một cục bông nhỏ rất chắc chắn từ hai bên lỗ tai của Mễ Lan ra. Anh ta cũng phát hiện ra rằng khả năng nghe của cô vượt trội hơn nhiều so với người bình thường. Cho dù bịt tai như thế này, cô vẫn không hoàn toàn mất đi khả năng nghe. Nhưng chặn vẫn tốt hơn là không chặn, nếu không cô có thể dựa vào thính giác để thoát khỏi vòng tay của anh - hai ngày trước cô đã trốn thoát một lần và suýt nữa đã thành công.

Sau khi lấy bông gòn ra, anh ta lấy chiếc chìa khóa nhỏ mở còng tay Mễ Lan. Mễ Lan vẫn giữ hai tay sau lưng, chiếc còng được giấu trong tay áo loe lỏng lẻo. Sau đó anh ta đi vòng qua ghế sofa đến bên cô, kéo cô ngồi xuống. Cô ấy thực sự trông giống như em gái của anh ấy, việc anh ấy dẫn người vào Mễ gia như sói và hổ, giam cầm cô ấy bảy tám ngày để hù dọa cô ấy thực sự là không nên. Nếu cô thực sự là em gái anh ta, thì bây giờ anh ta phải nắm lấy cổ tay cô và xoa vết đỏ do còng tay để lại. Nhưng tiếc rằng cô không phải, nên Lệ Anh Lương đưa tay ra nửa chừng, bị bốn chữ "nam nữ khác biệt” cản lại.

- “Mễ đại tiểu thư đừng sợ, chú chỉ là dẫn Thẩm tiên sinh về hỏi vài câu, sẽ không bao giờ tổn hại đến tính mạng của anh ấy. Chú cũng là không có cách nào khác, nếu không làm vậy chú không thể hoàn thành nhiệm vụ với người Nhật, người Nhật sẽ giết chú. Chú biết khi cô bị viêm phổi, Thẩm tiên sinh đã chăm sóc cô, có ơn với cô. Chú biết hết mọi chuyện.”

- Mễ Lan gương mặt lạnh lùng hỏi: “Các người thật sự sẽ không giết anh ấy chứ?"

- Lý Anh Lương với giọng nhẹ nhàng như đang dỗ dành trẻ con trả lời: "Không đâu, chúng tôi cũng không dám. Ngài ấy có địa vị có thân phận, lại không phạm pháp gì, ai muốn giết ngài ấy chứ?”

- Mễ Lan hình như tin lời anh ta lại hỏi: "Tôi không muốn người của chú ở nhà tôi. Tôi muốn người trong nhà tôi trở lại.”

"Yên tâm đi." Lệ Anh Lương nói: "Những bà lão chăm sóc cô ở đây trước kia đã đối xử với cô rất tệ, tôi không yên tâm khi để cô ở trong tay họ. Cô đợi một chút, chờ tôi xử lý xong công việc trong vài ngày tới tôi sẽ tìm hai người chăm sóc tốt hơn đến phục vụ cô. Trong vài ngày này, cô cứ ở nhà làm những gì mình muốn, họ sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cô, nếu cô cần làm gì cứ sai bảo họ. Tôi sẽ quay lại sau vài ngày, nếu họ dám không tôn trọng cô, cô cứ báo cho tôi, tôi sẽ dùng roi đánh họ.”

Mễ Lan nghe thấy anh ta đang vội rời đi, mặc dù thái độ của anh ta rất hòa nhã nhưng đối với bất kỳ vấn đề gì anh ta đều kiên quyết và không có sự thỏa hiệp. Vì vậy, cô chỉ đáp một tiếng “uhm” mà không đưa ra ý kiến, rồi im lặng, nghĩ thầm: “Tôi đã làm hại Thẩm tiên sinh rồi.”

Cô không nghĩ rằng Lệ Anh Lương đã hại Thẩm Chi Hằng. Mà là cô đã hại Thẩm Chi Hằng. Nếu Thẩm Chi Hằng không quan tâm đến cô, không đến thăm cô, hắn sẽ không rơi vào bẫy của Lệ Anh Lương, vậy không trách cô thì trách ai?

Thân xác của Mễ Lan sống trong thế giới nhân gian có mặt trời mọc và mặt trăng lặn. Còn tâm hồn cô sống trong thế giới tăm tối với những đêm dài tối tăm. Trước đây cô là người duy nhất ở thế giới bóng tối nhưng bây giờ có thêm Thẩm Chi Hằng. Bản thân Thẩm Chi Hằng cũng không biết điều này nhưng cô đã đơn phương thu hút anh bước vào. Chỉ có hai người bọn họ. Vì thế nếu một bên gặp khó khăn thì bên kia cũng không thể thoát khỏi liên quan. Cô hận mình đã trở thành mồi nhử, lôi kéo Thẩm Chi Hằng vào bẫy. Trong khi Lệ Anh Lương, người tạo ra cái bẫy, lại tự do ngoài vòng pháp luật, không chịu sự oán hận và trừng phạt.

Bởi vì Lệ Anh Lương đến từ một thế giới khác, rất xa cô và không liên quan đến cô. Nên ngoài việc cảm ơn món quà anh tặng cô đêm đó, cô không có tình cảm hay căm ghét đối với anh. dù anh có đột ngột chết trước mặt cô, cô cũng sẽ không cảm thấy xao xuyến.

Cô chỉ quan tâm đến sự an nguy của Thẩm Chi Hằng. Vì hắn là người mà cô đã cứu, nên sinh mệnh của hắn có phần của cô.

Nếu đã có phần thì sẽ có trách nhiệm. Thế giới đen tối của cô đã có một vết nứt. Có một sức mạnh đang đẩy cô vào những nguy hiểm của cuộc sống. Cô vừa cảm thấy sợ hãi theo bản năng, nhưng sau khi vượt qua sự sợ hãi đó, cô trở nên dũng cảm hơn.

Cô ngay cả sự can đảm cũng trở nên vô cảm và lạnh lùng, trong lòng cảm thấy trống rỗng, không còn dũng khí và niềm tin. Cô chỉ nghĩ đến việc làm một hoặc hai việc lớn trong cuộc đời mình, có thể là vì bản thân hoặc vì Thẩm Chi Hằng.