← Quay lại trang sách

Chương 9 (1)

Thẩm Chi Hằng bị một người mặc đồ đen bịt mắt, nên lúc này anh chỉ biết mình đã vào trong một cái phòng giam.

Phòng giam có ba bức tường, mặt còn lại là một cái hàng rào bằng thép, được hàn từ các thanh thép, khe hở rất hẹp, chỉ đủ để một cánh tay lọt ra ngoài. Bên ngoài hàng rào là một không gian rộng rãi hình vuông. Nhìn vào những giá tra tấn và dụng cụ tra tấn dựng sát tường, còn có những vết máu trên tường, có thể biết đó là nơi chịu hành phạt.

Cả bốn phía đều không có cửa sổ. Tất cả được chiếu sáng bởi một vài bóng đèn treo trên trần nhà, ánh sáng rất sáng, chiếu vào Lệ Anh Lương đang đứng bên ngoài hàng rào. Anh ta khoanh tay trước ngực, đầy hứng thú mỉm cười với Thẩm Chi Hằng - đối với con người này cuối cùng anh cũng đã thành công một. Thẩm Chi Hằng giơ cổ tay nhìn đồng hồ, hỏi Lệ Anh Lương: “Anh đây có tính là … bắt cóc tôi?”

Lệ Anh Lương vươn đầu nhìn đồng hồ của hắn hỏi: “Mấy giờ rồi”

- “Bốn giờ rưỡi chiều rồi?”

- "Cảm ơn. Chẳng trách tôi có hơi đói. Ở đây năm giờ rưỡi sẽ bắt đầu ăn tối.” Anh ta giơ tay chỉ lên phía trên, với vẻ mặt và giọng điệu nghiêm túc: " Đồ ăn cũng khá ngon, có cả phần của anh.”

- "Cảm ơn, không cần đâu. Chúng ta đi vào việc chính đi.Ví dụ như mục đích của anh khi bắt cóc tôi là gì? Muốn mạng tôi? Vậy thì anh có thể giết tôi ngay bây giờ. Cần tiền? Thì khó rồi, tôi là một kẻ độc thân, ngoài kia không có gia đình nào để lo tiền chuộc cho tôi cả."

- Lệ Anh Lương chắp hai tay lại vỗ một cái “bốp” nói: “Không, ăn uống cũng rất quan trọng, không chỉ là quan trọng, mà thực sự là quan trọng nhất. “Anh ta giơ ngón trỏ lên, chỉ vào Thẩm Chi Hằng: "Thoạt nhìn, anh giống như một thiếu gia xuất thân từ một gia đình giàu có chưa từng bị chịu đói."

Thẩm Chi Hằng đảo mắt.

Anh ta là người rất chú trọng đến mọi chi tiết, dù đối diện với bất kỳ yêu quái hay kẻ thù nào cũng luôn giữ được phong độ, nhưng khi đối mặt với Lý Anh Lương, anh cảm thấy phong độ của mình hoàn toàn vô nghĩa. Lý Anh Lương đã sẵn sàng phát điên với anh, nên Thẩm Chi Hằng đáp lại bằng một cái lườm—đôi mắt to, phân biệt rõ ràng giữa đen và trắng, như thể có thể khiến người đối diện ngã nhào.

Sau đó Thẩm Chi Hằng đổi chủ đề: "Cấp trên của anh là ai? Nếu có điều gì cần nói, để anh ta trực tiếp nói với tôi. Tôi là người biết điều, sẵn sàng nhượng bộ để bảo toàn mạng sống.

Lệ Anh Lương mím môi cười, đôi mắt ánh lên một chút ánh sáng lấp lánh và chuyển động không ngừng, trông có vẻ như có chút quyến rũ và mê hoặc. “Không cần gấp, rước tiên chúng ta hãy ăn cơm đã, ăn no rồi hãy nói. Thẩm tiên sinh thực ra việc bắt được anh khiến tôi rất vui, tôi gần như không dám tin vào những gì đang xảy ra trước mắt, không dám tin rằng anh lại trở thành tù nhân của tôi. Thực sự, anh không biết, kể từ lần chia tay trước đó, trong lòng tôi chỉ chứa đựng hình bóng của anh. Liên tục mấy tháng trời không ăn ngon ngủ không yên. Cả năm không được vui vẻ. Có câu thơ viết rằng “Quần áo ngày càng rộng, tôi vẫn không hối tiếc; vì nàng, tôi đã tiêu tốn sức lực và trở nên hốc hác), đó chính là tôi và anh đấy!"

Thẩm Chi Hằng nhìn từ trên xuống đáng giá Lệ Anh Lương, phát hiện người đàn ông này khá hốc hác: " Lệ hội trưởng hà tất phải như vậy. Thẩm mổ xấu hổ không dám nhận."

Lệ Anh Lương cười toe toét, khuôn mặt của anh ta trở nên hốc hác vì đã phải chịu đựng lâu dài, da mặt mỏng và khô, xuất hiện các nếp nhăn nhỏ khi anh ta cười.: " Không còn cách nào khác, tôi cũng là không kìm lòng nổi, không thể tự thoát ra. Thẩm tiên sinh xin chờ một chút. Hôm nay tôi đã yêu cầu nhà bếp mở bữa ăn trước. Tôi thực sự đói, tôi sắp chết đói rồi. Nếu đói thêm nữa, e rằng trước khi anh kịp ăn thịt người, tôi đã ăn trước rồi."

Nói xong lời này, anh ta nhảy sang phía bên cạnh. Giữa các phòng giam và phòng tra tấn là một hành lang dài. Hai bên hành lang dường như cũng là phòng giam, nhưng tôi tâm và yên tĩnh. Từ góc nhìn của Thẩm Chi Hằng, không thể nhìn rõ. Lệ Anh Lương vui vẻ nhảy vào bóng tối cuối hành lang, tiếng bước chân càng ngày càng xa, càng ngày càng cao. Vì thế Thẩm Chi Hằng đoán rằng hắn đang ở dưới lòng đất, chính là một ngục tối.

Thẩm Chi Hằng khẽ thở dài một hơi, nghĩ có lẽ đêm nay anh phải bỏ chút công sức mới có thể thoát khỏi nơi này - chưa kể những thứ khác, chỉ riêng hàng rào thép thôi cũng đủ để anh tốn một thời gian dài.

Lệ Anh Lương vui mừng quá mức, không giống như bắt được một kẻ thù, mà giống như bắt được một con hổ, đến mức anh ta trở nên như một đứa trẻ, nhảy nhót vui vẻ xuyên qua hành lang, leo cầu thang trở lại mặt đất. Lối vào ngục tối ẩn mình ở tầng một của một tòa nhà nhỏ màu xám.

Tòa nhà nhỏ nằm trong khu tô giới Nhật Bản, được bao quanh bởi những rào chắn chặt chẽ và có lính gác thay phiên tuần tra và canh gác. Đây là một cơ quan mật vụ mới thành lập của Quân đồn trú Hoa Bắc ở Thiên Tân. Đối với thế giới bên ngoài, nó không có tên chính thức. Bởi vì người đứng đầu tòa nhà là đốc lý Hoành Sơn Anh, nên địa điểm này được bên ngoài gọi tắt là dinh thự Hoàng Sơn.

Hoành Sơn Anh lúc này đang ở Bắc Bình. Lệ Anh Lương đã báo cáo chiến công quân sự ngày hôm nay cho anh ta qua một cuộc điện thoại đường dài. Đối với phương pháp bắt giữ thụ động kiểu ôm cây đợi thỏ của Lệ Anh Lương, Hoành Sơn Anh ban đầu không có hy vọng. Nhưng bây giờ đột nhiên nghe được tin thắng lợi, Hoành Sơn Anh rất muốn lập tức quay về về Bắc Bình. Nhưng vì không có đôi chân dài như vậy nên Hoành Sơn Anh đã ra lệnh trước, yêu cầu Lệ Anh Lương và Trưởng phòng Hắc Mộc của Phòng đặc cao số một hợp tác để bắt đầu điều tra chi tiết về Thẩm Chi Hằng.

Lệ Anh Lương nghe nói trưởng cơ quan yêu cầu mình phối hợp với trưởng phòng Hắc Mộc, cảm thấy rất vinh dự. Mặc dù Hắc Mộc chỉ là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, nhưng có thành tích chiến đấu xuất sắc và là một nhân vật nổi tiếng. Khi cô ấy khoảng mười hai, mười ba tuổi đã đến Trung Quốc, hoạt động khắp vùng Tề Tề Cáp Nhỉ tỉnh Hắc Long Giang và người ta gọi cô ấy bằng biệt danh là Hoa của Bốc Quy. Sau đó cô chuyển đến Kinh Bắc hoạt động thường xuyên lang thang ở vùng Hà Bắc, còn được khen là 'Người đẹp Bảo Định.

Cô mới được quân đội điều động vào dinh thự Hoàng Sơn vào nửa cuối năm ngoái. Lệ Anh Lương đã tiếp xúc với cô vài lần. Cảm nhận duy nhất là cô là một người khá tốt nói năng và làm việc luôn rõ ràng và hòa nhã. Nếu để cô ấy và Hoành Sơn Anh thay đổi vị trí cho nhau, Lệ Anh Lương cảm thấy rằng cô có thể sẽ làm được công việc đó. Phía sau ngôi nhà nhỏ có một dãy nhà cấp 4 là căng tin và ký túc xá của dinh thự Hoàng Sơn. Lệ Anh Lương đã dùng một bữa thịnh soạn và gặp Trưởng phòng Hắc Mộc ngay khi cô ra ngoài.

Trưởng phòng Hắc Mộc, tên đầy đủ là Hắc Mộc Lê Hoa, nếu nói về vẻ ngoài thì không phải là loại sắc đẹp quyến rũ tâm hồn. Trông cô ấy giống như chị gái lớn của nhà hàng xóm hoặc một cô em gái. Cô có kiểu tóc ngắn ngang tai, màu đen bóng mượt, và vẻ ngoài thanh tú, dễ gần, khiến người khác cảm thấy thân thiện ngay từ lần gặp đầu tiên. Lệ Anh Lương vốn luôn vừa tôn trọng và sợ hãi người Nhật. Chỉ có Hắc Mộc Lê Hoa mới có thể làm anh thoải mái. Đây là sở trường của cô ấy, cô ấy thật sự có khả năng làm cho người khác yêu mến, và có thể kết bạn với bất kỳ ai. Anh biết mình không bao giờ có thể đuổi kịp cô nên rất phục cô ấy. Hắc Mộc Lê Hoa vừa nhận được mệnh lệnh của Hoành Sơn Anh lúc này cô dừng lại trước mặt Lệ Anh Lương, Cô ấy cũng không dùng ngôn ngữ chính thức trang trọng, mà trực tiếp cười nói: “Lệ hội trưởng tôi vừa nghe điện thoại của đốc lý. Anh thật lợi hại, chúc mừng anh.

Lệ Anh Lương cũng mỉm cười: "Không dám nhận, không dám nhận. Tôi cũng chỉ là may mắn thôi. Đốc lý muốn tôi tiếp tục hợp tác với trưởng phòng Hắc Mộc, mong trưởng phòng sẽ giúp đỡ tôi nhiều hơn."

- Hắc Mộc Lê Hoa mỉm cười: " Anh quá khách sáo rồi. Khi nào bắt đầu thẩm tra?"

- Lệ Anh Lương do dự một lát: "Trưởng phòng vẫn chưa ăn tối à?"

- “Tôi đã ăn rồi, buổi chiều đi ra ngoài ăn cơm ở nhà hàng, mới vừa ăn xong về.”

- “Tối nay có lẽ sẽ phải thức trắng đêm, cô nên ăn thêm chút nữa thì tốt hơn.”

- “Vậy thì không sao đâu, trong phòng tôi còn đồ ăn, nếu đói thật thì lên lầu ăn vài miếng là được.

Lệ Anh Lương nghe thấy cách nói của đối phương đầy vẻ phong tình Đông Bắc, cũng cười đáp lại: "Vậy tốt, thực ra tối nay trưởng phòng có lẽ không cần ra tay. Nếu không có tiến triển gì lớn, trưởng phòng cứ đi nghỉ ngơi sớm, nạp lại năng lượng. Khi nào tôi không trụ được nữa, trưởng phòng lại ra tay cũng sẽ không muộn."

Hai người nói đến đây, đặt được suy nghĩ chung. Lệ Anh Lương một trong những đặc vụ của mình mang một khay thức ăn, sau đó cùng Hắc Mộc Lê Hoa quay trở lại ngục tối.

Đi qua hành lang dài của ngục tối, được ngăn cách bở một cánh cửa sắt có lưới thép. Anh và Thẩm Chi Hằng lại gặp mặt.

Thẩm Chi Hằng dựa vào tường ngồi trên đất nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên. Lệ Anh Lương luôn nghe bên ngoài khen ngợi Thẩm tiên sinh “phong thái hơn người”. Nhưng vì luôn coi Thẩm Chi Hằng là cái gai trong mắt. nên không phải bận rộn căm ghét hắn thì là bận rộn tìm cách tiêu diệt hắn, chưa bao giờ để ý đến phong thái của hắn. Giờ đây có chút thời gian rảnh rỗi. khi đối diện với Thẩm Chi Hằng, phát hiện người đàn ông này quả thực danh bất hư truyền. Quả thực có chút khí chất anh hùng, cũng có chút phong thái văn nhã. Trong những năm tháng lăn lộn giang hồ, anh ấy đã đấu với nhiều người, nhưng thực sự chưa gặp đối thủ nào trang trọng như vậy. Đối thủ mạnh, đương nhiên anh ta cũng không yếu hơn bao nhiêu. Đối thủ tử tế như vậy cuối cùng lại trở thành kẻ bại trận dưới tay anh. Điều này càng chứng tỏ quyền lực và sức mạnh của anh ta hiện nay.

Vào chính thời điểm này Thẩm Chi Hằng đã giúp anh ta đạt được thành công, khiến anh ta cảm thấy vô cùng hài lòng với bản thân, thậm chí có cảm giác như bay bổng như thần tiên. Thẩm Chi Hằng không biết điều này, nhưng anh ta biết.

Kìm nén cảm giác bay bổng của mình, Lệ Anh Lương nói: " Thẩm tiên sinh, xin phép tôi giới thiệu với anh một chút. Người phụ nữ bên cạnh tôi là Trưởng phòng Hắc Mộc Lê Hoa của phòng điều tra đặc biệt số một."

Thẩm Chi Hằng không đứng dậy cũng không nói gì, chỉ gật đầu về phía Hắc Mộc Lê Hoa. Hắc Mộc Lê Hoa mỉm cười đáp lại: " Thẩm tiên sinh, tôi đã ngưỡng mộ anh từ lâu rồi."

Thẩm Chi Hằng không để ý đến cô ấy.

Lệ Anh Lương ra lệnh, lính canh ở hành lang đi tới, quỳ xuống mở ổ khóa dưới cửa phòng giam. Khóa này khóa một cánh cửa nhỏ hình vuông, mở ra có kích thước tương tự như một cái lỗ chó. Các đặc vụ phía sau Lệ Anh Lương cúi người đặt khay thức ăn vào trong, lính gác lập tức khóa cửa nhỏ lại.

Lệ Anh Lương lại mở miệng, giọng nói lười biếng và khàn khàn: “Thẩm tiên sinh, bữa tối đến rồi, là…” Hắn cụp mắt xuống xem xét món ăn: “cơm trắng, cá, thịt rán với rau, và dưa củ cải muối. Đó không phải là một bữa ăn thịnh soạn nhưng đủ để đảm bảo dinh dưỡng cho anh. Xin mời, đừng khách sáo.

Thẩm Chi Hằng nói: "Anh đã giam giữ tôi trái pháp luật. Tôi sẽ đề xuất kháng nghị đên Đại sứ quán Nhật Bản.”

Lệ Anh Lương phát ra một tiếng ‘ôi’ một cách vòng vo, vui vẻ mà biểu thị sự không đồng ý: " Thẩm tiên sinh, anh xem anh lại tỏ ra thái độ kiêu căng nữa rồi. Ở đây là khu tô giới của Nhật Bản, áp dụng luật pháp Nhật Bản. Anh đã cố giết người tại khách sạn Thái Bình Dương trong Khu tô giới của Nhật Bản, vi phạm pháp luật Nhật Bản. Vậy thì tôi sẽ bắt giữ anh theo lệnh của người Nhật sao có thể gọi là giam giữ trái phép được?”

- "Anh không phải cảnh sát Nhật Bản. càng không có quyền thi hành pháp luật ở khu tô giới Anh. Tôi muốn tuyệt thực để kháng nghị."

- nắm chặt thanh sắt, nhướng một bên lông mày: "Vậy thì anh tuyệt thực đi."

Hắc Mộc Lê Hoa nhìn với một nụ cười, vẫn không lên tiếng. Dường như thực sự nghe danh mà đến. Chỉ để xem người tên Thẩm Chi Hằng này là người như thế nào. Sau khi nhìn thấy, Lệ Anh Lương ở đây không cần cô giúp đỡ nên liền rời đi.