← Quay lại trang sách

Chương 9 (2)

Lệ Anh Lương và Thẩm Chi Hằng đã kiệt sức.

Lệ Anh Lương thắp một ngọn đèn pha lớn làm cho nhà giam sáng rực. Rồi anh ta yêu cầu binh lính mang đến một chiếc ghế xếp và một chiếc bàn. Anh ta nằm ngửa nghỉ ngơi sau đèn, thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Chi Hằng. Nhưng anh ta muốn nhìn thấy Thẩm Chi Hằng, ngươi có thể đàng hoàng được bao lâu?

Hắn có thể không ăn không uống. Lệ Anh Lương không tin Thẩm Chi Hằng không thể tránh việc đi đại tiện và tiểu tiện. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ nhờ giúp đỡ. Cứ như thế thức đến nửa đêm, Lệ Anh Lương không thể chịu đựng được nữa nên gọi Lý Quế Sinh đến trực đêm. Anh ta thì nằm ngửa trên ghế dài và ngủ một giấc. Lúc tỉnh dậy, anh ta dụi mắt hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Lý Quế Sinh đáp: " Lệ hội trưởng, đã hơn tám giờ sáng rồi."

Lệ Anh Lương ngay lập tức đứng dậy và lao tới trước cửa phòng giam. Thẩm Chi Hằng đang đi đi lại lại trong ánh sáng rực rỡ của đèn rọi. Lệ Anh Lương chăm chú quan sát đối phương, kết quả phát hiện Thẩm Chi Hằng vẫn ăn mặc chỉnh tề, quần áo trên người không có nếp nhấn, mái tóc ngắn của hắnvẫn gọn gàng, không hề rối. Hôm qua nó như thế nào thì hôm nay nó vẫn như vậy.

Lệ Anh Lương lấy khăn tay ra lau mắt thật mạnh. Vì mệt mỏi kéo dài nhiều ngày, và lại thức khuya đến nửa đêm hôm qua, hắn nghi ngờ rằng mắt mình sắp bị dính bẩn. Còn Thẩm Chi Hằng thì dừng lại nhìn anh ta với anh mặt lạnh lùng, ngạc nhiên như thể anh ta là một thứ gì đó thấp kém, vô cớ xuất hiện trong tầm mắt thượng lưu của hắn, khiến hắn khá bất ngờ.

Lệ Anh Lương ghét nhất ánh mắt của hắn ta. Hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, đôi mắt đỏ hoe cười khẩy: " Thẩm tiên sinh, đêm qua anh thế nào?"

Thẩm Chi Hằng quay mặt đi, đi đi lại lại: "Không có gì để nói mà cứ cố nói, vô vị."

Thẩm Chi Hằng nhẹ nhàng chỉ trích Lệ Anh Lương một câu, không ngờ rằng Lệ Anh Lương lại nhạy cảm đến mức suýt bị câu nói đó làm tổn thương nghiêm trọng. Máu dồn lên não Lệ Anh Lương. Anh ta tức giận đến mức hai tay run rẩy, ước gì có thể lập tức kéo Thẩm Chi Hằng ra ngoài tra tấn. Nếu không lột da Thẩm Chi Hằng, thì anh ta không họ Lệ.

Nhưng Lệ Anh Lương không dám tùy tiện thả Thẩm Chi Hằng. Nên đã bình tĩnh lại nuốt cơn giận xuống tiếp tục cười khẩy với Thẩm Chi Hằng: “Được, anh thì cao sang hơn người, tôi nhàm chán. Anh vẫn luôn cao sang như thế, để tôi xem anh cao sang được đến khi nào.” Rồi anh ta rời đi.

Thẩm Chi Hằng tin rằng mình quả thực có trình độ cao.

Hắn quanh năm chỉ mải mê suy nghĩ và nghiên cứu bản thân. Đối với con người và sự thế giới bên ngoài Thẩm Chi Hằng giống như một kẻ lão luyện, làm mọi việc một cách qua loa rất ít khi thật sự yêu hoặc ghét ai. Lệ Anh Lương muốn giết hắn. Ngoài việc thấy đối phương phiền phức ra, Thẩm Chi Hằng không có chấp niệm về việc trả thù. Ai biết hắn không cố chấp, nhưng Lệ Anh Lương lại cố chấp, vẫn cứ không ngừng bám theo hắn, thậm chí còn ra tay với một cô bé mù, điều này làm cho hắn phát sinh sự căm ghét. Căm ghét trong lòng có sự oán trách, đó là sự căm ghét của oán hận.. Bởi vì Thẩm Chi Hằng oán hận đã lâu, oán hận của hắn không có mục tiêu, chỉ chờ bị vướng vào hận thù, tìm cách trút giận.

Thẩm Chi Hằng có hơi đói, nhưng vẫn chưa đến mức làm hắn rối loạn tâm trí. Vấn đề duy nhất bây giờ là hắn không biết tình hình bên trên như thế nào.. Điều Thẩm Chi Hằng sợ nhất là bên dưới là hố sâu còn bên trên là vực thẳm. May mắn thay, lính canh trong hành lang đều được trang bị súng ống, hắn có thể dễ dàng cướp được súng. Lệ Anh Lương dường như đã lên lầu ăn sáng, ăn, ăn, ăn. Người này chỉ biết ăn, trước khi rời đi còn thêm cho Thẩm Chi Hằng một chiếc đèn pha, như muốn dùng ánh sáng làm Thẩm Chi Hằng chói mắt. Nhưng chiêu này quả thực có hiệu quả. Thẩm Chi Hằng thấy mệt mỏi, thực sự bị ánh sáng làm cho choáng váng.

Một thanh niên đứng cách cánh cửa phòng giam lên tiếng nói với Thẩm Chi Hằng: "Này, Thẩm tiên sinh?"

Thẩm Chi Hằng nhớ rằng Lệ Anh Lương từng gọi người thanh niên này. Và Thẩm Chi Hằng nhớ rằng người này có vẻ họ Lý, tên chắc chắn là Quế Sinh. Thẩm Chi Hằng không để ý đến Lý Quế Sinh. Do Thẩm Chi Hằng lười ngẩng đầu đối mặt với ánh sáng chói lóa.

Lý Quế Sinh lại nói: "Hội trưởng của chúng tôi không có ý xấu gì với anh, chúng tôi chỉ muốn biết tại sao đêm đó anh không chết. Anh không thể nói cho anh ấy biết sự thật sao? Hà tất lại ở đây chịu đựng sự tra tấn này?"

Thẩm Chi Hằng coi những lời của Lý Quế Sinh như gió thoảng bên tai,. Thẩm Chi Hằng đang bí mật lên kế hoạch bỏ trốn vào tối nay. Đáng lẽ đêm qua hắn phải trốn thoát, nhưng không ngờ Lệ Anh Lương đã chặn cửa và canh giữ hắn suốt đêm. Đêm qua hắn trốn không thành, tối nay cũng là cơ hội cuối cùng. Bởi vì hắn càng ngày càng cảm thấy đói.

Buổi trưa, Lệ Anh Lương trở lại.

Lệ Anh Lương đi tắm, cắt đầu và thay bộ đồ đi săn bằng vải sọc xám nhạt. Anh ta cảm thấy cần phải làm như vậy để lấy lại sự tự tin trước mặt Thẩm Chi Hằng. Lệ Anh Lương hạ lệnh cho lính canh mở cánh cửa nhỏ lấy khay thức ăn được đưa hôm qua ra. Lệ Anh Lương đút hai tay vào túi quần, cúi xuống về phía Thẩm Chi Hằng, gọi như chó: “Này! Anh vẫn đang tuyệt thực à?”

Lệ Anh Lương vui vẻ hét lên, làm Thẩm Chi Hằng theo bản năng ngẩng đầu lên, sau đó giơ tay che mắt lại: " Lệ hội trưởng, rốt cuộc anh thích nhìn tôi đến mức nào mà lại phải dựng đèn pha chiếu sáng tôi suốt ngày đêm như vậy."

Lệ Anh Lương lắc đầu, vẫy tay, mím môi nói: "Chậc chậc! Thẩm tiên sinh là người cao quý. Ngày thường khó mà gặp được anh. Hôm nay không dễ gì có cơ hội. Tôi không phải nên cố gắng chiêm ngưỡng nhiều hơn một chút sao?

Nói xong, Lệ Anh Lương đột nhiên phát hiện Thẩm Chi Hằng đã bước tới trước mặt mình, đồng thời Thẩm Chi Hằng cũng đưa tay ra từ giữa song sắt. Lệ Anh Lương vội vàng lùi lại, vẻ mặt thay đổi: "Anh đang làm gì vậy?"

Thẩm Chi Hằng dang tay ra: "Tôi sợ anh nhìn không rõ, nên tôi lại gần một chút"

Lệ Anh Lương quát: “Đừng có giở trò! Thu tay lại đi!"

Thẩm Chi Hằng rút tay lại. Lúc này Thẩm Chi Hằng đã hiểu được mức độ đáng sợ của mình trong mắt Lệ Anh Lương

Lệ Anh Lương cũng nhận ra sự thất thố của mình, chỉ tay về phía Thẩm Chi Hằng, gật đầu và cười nhếch mép: “Được. Thẩm tiên sinh đến giờ phút này rồi mà anh vẫn dám đùa với tôi. Đùa đi không sao cả. Tối nay đốc lý sẽ trở lại. Tôi không trị anh được, thì để người Nhật trị anh. Người Nhật trở nên sốt ruột rồi sẽ tự nhiên cắt anh ra thành từng miếng. Anh không phải là sẽ chết rồi sống lại sao? Tốt, rất tốt. lần này tôi muốn anh sống lại ngay dưới mắt tôi. Tôi thật sự muốn xem anh rốt cuộc là cái thứ gì!”

Phòng giam vắng vẻ, tiếng của anh ta vang vọng qua các bức tường, ồn ào không dứt. Thẩm Chi Hằng cũng cảm thấy có chút lo lắng dưới sự kích thích của ánh sáng và âm thanh. Suy cho cùng, hắn còn những điểm yếu của con người. Dù hiện tại không phải lúc để Thẩm Chi Hằng lo lắng, nhưng Thẩm Chi Hằng thật sự cảm thấy mình đang gần như mất kiểm soát. Đèn chiếu sáng giống như hai mặt trời, ánh sáng rực rỡ thiêu đốt Thẩm Chi Hằng. Nếu lúc này uống được một bình máu lạnh, có lẽ Thẩm Chi Hằng sẽ có thể bình tĩnh lại.

Quay lưng về phía Lệ Anh Lương, giơ tay cởi cúc áo vest, cởi áo sơ mi ném đi. Sau đó quay mặt đưa cho Lệ Anh Lương: "Tôi muốn uống nước." - Không có! Nếu anh đã muốn tuyệt thực, vậy tôi sẽ để anh chiến đấu đến cùng."

- "Cho tôi một ly nước, nếu không tất cả mọi người ở đây, kể cả anh, tối nay sẽ không có cơ hội sống sót."

- Lệ Anh Lương nhìn vào bóng nghiêng của Thẩm Chi Hằng, lại cười nhếch mép: "Anh đang dọa tôi à?"

Sau khi cười xong, Lệ Anh Lương vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Chi Hằng hồi lâu. Cuối cùng quay người nói: "Quế Sinh, cho anh ta một bát nước. Dùng bát sắt, không phải bát sứ."

Lý Quế Sinh tìm được một cốc sứ nhỏ, đưa cho Thẩm Chi Hằng một bình nước sôi để nguội. Thẩm Chi Hằng uống một ngụm nước rồi đưa cái cốc sứ ra ngoài qua các thanh sắt.

Đèn chiếu sáng không tắt. Một giờ sau, Thẩm Chi Hằng cởi cà vạt và cổ áo sơ mi, thở dài một hơi.

Lệ Anh Lương rất trân trọng vẻ mặt khốn khổ mà Thẩm Chi Hằng thể hiện ra. Để kích thích Thẩm Chi Hằng hơn nữa, Lệ Anh Lương bảo Lý Quế Sinh mang đến một phần thức ăn cao cấp, món ăn vừa mới mua từ nhà hàng, đầy đủ màu sắc, hương vị, và được bày biện trên khay, đưa vào phòng giam qua cửa nhỏ. Lệ Anh Lương đứng sang một bên, muốn xem Thẩm Chi Hằng sẽ có cuộc chiến nội tâm ra sao khi đối mặt với món ăn.

Tuy nhiên, trái với sự mong đợi của Lệ Anh Lương. Thẩm Chi Hằng sau khi nhìn thấy đồ ăn liền lùi lại một bước, như thể bị bất ngờ, bị món ăn làm cho giật mình.

Sau đó Thẩm Chi Hằng giữ một khoảng cách khá xa với thức ăn. Theo quan sát của Lệ Anh Lương, thái độ của anh ta đối với đồ ăn không giống như sự kiềm chế mà những người tuyệt thực thường thấy, mà giống như sự ghê tợm từ tận đáy lòng.

Sau khi thức ăn nguội và mang ra, Lệ Anh Lương bảo Lý Quế Sinh từ nhà bếp mang đến hai cân thịt bò sống. Miếng thịt bò đỏ tươi Lệ Anh Lương ném vào trong phòng giam: “Ở đây không có người sống cho anh ăn, đành phải ăn thịt sống cho qua bữa vậy!”

Thẩm Chi Hằng cúi đầu ngồi trong góc tường. Cánh tay đặt trên đầu gối đang giơ lên. Anh vùi mặt vào cánh tay mình và không đáp lại. Lệ Anh Lương không biết nên thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm. Sở dĩ Lệ Anh Lương không bao giờ quên Thẩm Chi Hằng hoàn toàn là vì Thẩm Chi Hằng đầy sự nghi hoặc bị nghi ngờ là yêu ma quỷ quái. Tuy nhiên, dựa vào lòng mình, Lệ Anh Lương thực ra hy vọng Thẩm Chi Hằng chỉ là một người bình thường.

Là một con người, một người giàu có trong khu tô giới. Là một người nổi tiếng trong xã hội. là đối thủ ngang sức với anh ta. Là đối tượng mà anh ta có thể đánh bại và chinh phục. Lệ Anh Lương không phải là một đạo trưởng, việc thu phục một con yêu quái sẽ không mang lại cho Lệ Anh Lương bất kỳ bất kỳ cảm giác thỏa mãn nào. Điều anh ta theo đuổi là vinh quang trên thế gian.

Thật mâu thuẫn, Lệ Anh Lương tiếp tục quan sát Thẩm Chi Hằng. Đúng lúc Lệ Anh Lương chuẩn bị ra lệnh lấy miếng thịt bò ra, Hắc Mộc Lê Hoa đã đến: " Lệ hội trưởng, đốc lý đã trở lại."

Lệ Anh Lương lập tức giả vờ kinh ngạc: "Ồ, quá tốt rồi. Tôi sẽ lên đón tiếp liền."

Hắc Mộc Lê Hoa cười nói: "Không, đốc lý đã đích thân xuống rồi."

Trong hành lang vang lên một loạt tiếng bước chân, ngăn nắp và đồng đều từ xa đến gần, làm Thẩm Chi Hằng ngẩng đầu lên. Lệ Anh Lương cuối cùng cũng tắt một ngọn đèn pha, khiến cho đôi mắt của Thẩm Chi Hằng tối sầm lại một chút, không khí dường như mát mẻ hơn.

Lúc này Thẩm Chi Hằng thực sự rất đói, đói đến mức cảm giác như bụng đang bốc cháy, khiến Thẩm Chi Hằng choáng váng. Trong hành lang có hai tiếng cạch cạch, chính là Lệ Anh Lương và Hắc Mộc Lê Hoa cùng nhau đứng nghiêm giữa lời chào hỏi của "đốc lý". Có người dừng lại ở ngoài cửa phòng giam, chính là Hoành Sơn Anh.

Quân phục của Hoành Sơn Anh thẳng tắp và lịch sự: " Thẩm tiên sinh, xin chào. Tôi họ Hoàng Sơn, Hoành Sơn Anh là đốc lý của cơ quan này.

Thẩm Chi Hằng đứng dậy, có sức mạnh nhưng tâm trí lại yếu đuối. Ngẩn ngơ bước về phía trước, một mặt nghĩ nên làm thế nào để cùng đối phương thương lượng, mặt khác lại mê mẩn nhìn chằm chằm vào cổ đối phương, không thể rời mắt. Thẩm Chi Hằng vốn tưởng rằng có thể dùng tên Hoành Sơn Anh này làm con tin - chỉ cần có thể chạm vào người này, Thẩm Chi Hằng liền có thể khống chế được ông ta. Và sau đó....

Sau đó, trước mắt Thẩm Chi Hằng không ngừng lóe lên những hình ảnh về vết thương và máu làm cho Thẩm Chi Hằng không thể tiếp tục suy nghĩ. Dừng lại trước cửa phòng giam, Thẩm Chi Hằng giơ hai tay lên, mỗi tay nắm lấy một hàng rào thép, đồng thời nghe thấy chính mình nhẹ giọng nói: “Thì ra đây là đốc lý Hoành Sơn.”

Hoành Sơn Anh quan sát từ trên xuống dưới Thẩm Chi Hằng. Trong lòng cảm thấy rất bất an. Thẩm Chi Hằng nhìn có vẻ rất bình thường, thậm chí có vẻ còn bình thường hơn rất nhiều người khác. Nếu thực sự Thẩm Chi Hằng chỉ là một cao thủ võ công với kỹ năng vượt trội. Nhưng lại bị chính mình coi như một con quái vật, chẳng phải là quá ngu ngốc và buồn cười sao?

Lúc này, Thẩm Chi Hằng vươn tay về phía Hoành Sơn Anh: "Hoành Sơn tiên sinh, hân hạnh được gặp. Nhưng không ngờ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chính thức lại ở một nơi như thế này."

Lời nói và cử chỉ của Thẩm Chi Hằng rất hào hoa phong nhã. Hoành Sơn Anh không cần suy nghĩ muốn bắt tay Thẩm Chi Hằng. Nhưng vừa mới giơ tay phải lên, Lệ Anh Lương bỗng dưng đưa tay ngăn cản, gần như hét lên: "Đốc lý, cẩn thận!"

Hoành Sơn Anh giật mình. Lệ Anh Lương cũng nhận ra giọng nói của mình quá lớn liền vội vàng hạ giọng giải thích: " Thẩm Chi Hằng dù sao cũng là một nhân vật nguy hiểm. Đốc lý vẫn nên cẩn thẩn hơn.”

Hoành Sơn Anh nghe xong lời này, nghe rất là thuyết phục lại quay sang Thẩm Chi Hằng nói: “Tôi nghe nói Thẩm tiên sinh có thân thể bất tử.” Thẩm Chi Hằng chậm rãi thu tay về: “Cực kì vô lí.”

Hoành Sơn Anh cười nói: “Đúng vậy, có thể là một tin đồn vô lý, nhưng bản thân tôi thật sự rất tò mò. Đáng tiếc, hôm nay quá muộn, không thích hợp nói chuyện dài dòng. Mời Thẩm tiên sinh nghĩ ngơi cho tốt một đêm. Sáng sớm ngày mai tôi lại đến đây thỉnh giáo Thẩm tiên sinh. Nếu chúng ta bàn bạc vui vẻ thì Thẩm tiên sinh không cần phải ở lại đây. Tôi muốn kết bạn với anh Thẩm tiên sinh. Mời Thẩm tiên sinh đến hàn xá uống vài ly."

Nói đến đây, Hoành Sơn Anh nhìn thẳng vào mắt Thẩm Chi Hằng, lại gật đầu: "Đêm rất dài, Thẩm tiên sinh có thể suy nghĩ kỹ một tí. Là muốn trở thành kẻ thù hay bạn của tôi."

Sau đó Hoành Sơn Anh quay người bỏ đi.

Hắc Mộc Lê Hoa kéo Lệ Anh Lương sang một bên và thì thầm dặn dò vài câu. Cùng lúc đó, Thẩm Chi Hằng ngơ ngác đứng lên, khá là kinh ngạc. Dựa vào những lời đe dọa lúc chiều của Lệ Anh Lương. Thẩm Chi Hằng cho rằng tối nay Hoành Sơn Anh sẽ có hành động mạnh mẽ với mình vào đêm nay. Thế nhưng, người này chỉ nói vài câu bình thản rồi rời đi, còn để anh ta đói suốt một đêm. Thẩm Chi Hằng đã sống trong tình trạng thiếu dinh dưỡng ở Thượng Hải vài tháng trước, về lại Thiên Tân không lâu, và hiện đang trong tình trạng đói khát dữ dội. Nếu để Thẩm Chi Hằng đói thêm hai ngày hai đêm nữa, chẳng phải là đang ép hắn đến mức phát điên sao?

Lúc này, theo lời dặn của Hắc Mộc Lê Hoa, Lệ Anh Lương đã tắt nốt chiếc đèn pha còn lại. Đi tới trước cửa phòng giam, Lệ Anh Lương nói với Thẩm Chi Hằng: “Đêm cuối cùng, cơ hội cuối cùng, anh hãy suy nghĩ kỹ đi”

Lệ Anh Lương và Hắc Mộc Lê Hoa cùng nhau rút lui. Chỉ để lại một ít lính canh đứng canh gác ở hành lang.

Thẩm Chi Hằng nghiêm túc suy nghĩ, kết quả là hắn nhất định phải trốn thoát, chính là đêm nay. Tối nay bỏ trốn, về nhà ăn uống, tắm rửa và thay quần áo. Ngày mai hắn vẫn là Thẩm tiên sinh ở Thiên Tân Người Nhật sẽ không còn cơ hội tấn công anh nữa, và anh cũng sẽ nhanh chóng đưa Lệ Anh Lương, một mối phiền toái lớn, lên” Tây Thiên'. Nếu tối nay Thẩm Chi Hằng không trốn thoát. Như vậy thì đến ngày mai hoặc ngày kia, tình hình của hắn sẽ xấu đến mức nào,