← Quay lại trang sách

Chương 10 (1)

Vào lúc giữa đêm, Thẩm Chi Hằng bắt đầu hành động.

Cái lỗ nhỏ để đưa thức ăn và đồ dùng vào không đủ lớn để Thẩm Chi Hằng có thể chui lọt qua nên Thẩm Chi Hằng đứng trước song sắt của của nhà giam, mỗi tay nắm lấy một thanh thép quyết định trực tiếp dùng con đường ngớ ngẩn nhất để vượt ngục.

Thẩm Chi Hằng tập trung khí lực, nghiến chặt hàm răng, gân xanh dần dần xuất hiện ở mu bàn tay, các khớp ngón tay cũng dần dần trở nên trắng bệch. Hai thanh thép liền kề dần dần bị uốn cong biến dạng tạo ra một khe hở đủ lớn để Thẩm Chi Hằng thò đầu ra ngoài.

Sau đó, Thẩm Chi Hằng thực sự thò đầu ra ngoài.

Đầu Thẩm Chi Hằng thò ra trước, sau đó là vai và ngực cũng thò ra theo. Thẩm Chi Hằng hít vào, hóp bụng, nâng hông, bước chân rời khỏi phòng giam một cách yên lặng. Và cùng lúc đó, hai lính gác người Nhật ở đầu hành lang vẫn đang trong trạng thái mơ màng, buồn ngủ và ngẩn ngơ. Thẩm Chi Hằng nhìn quanh một lúc rồi đi về phía hai tên lính. Một trong số các lính gác nhìn thấy Thẩm Chi Hằng đầu tiên, phát hiện rồi nhưng lại không thể tin vào mắt mình. Vì vậy anh ta đưa tay ra để đẩy đồng đội kế bên mình. Đợi khi người lính gác thứ hai nhìn về phía Thẩm Chi Hằng, Thẩm Chi Hằng đã đi trước mặt cả hai người.

Hai tên lính gác muộn màng phản ứng nên vội vã giơ súng trường và hét lên bằng tiếng Nhật để ngăn cản Thẩm Chi Hằng. Họ cứ tiếp tục la hét, Thẩm Chi Hằng vẫn tập trung vào công việc của mình. Thẩm Chi Hằng nhanh chóng kéo khẩu súng gần nhất về phía mình. Sức mạnh và tốc độ của Thẩm Chi Hằng vượt trội hơn người. Lính gác chỉ thấy tay mình trượt mất, khẩu súng trường đã bị Thẩm Chi Hằng cướp đi. Thẩm Chi Hằng vung súng trường đập xuống đầu người lính canh. Trước tiên, đánh vào đỉnh đầu của tên lính đó phát ra một tiếng kêu ầm ầm. Ngay lập tức, hắn quét ngang khẩu súng, đập vào thái dương của lính gác thứ hai. Hai người lính ngã xuống chất chồng lên nhau không phát ra tiếng động và không thấy máu, nhưng đầu họ đã hoàn toàn bị biến dạng.

Mặc dù không có máu nhưng Thẩm Chi Hằng vẫn bị cám dỗ. Thẩm Chi Hằng biết trong cơ thể bọn họ chứa đựng dòng máu ấm tươi ngọt ngào. Chỉ cần răng nanh cắn nhẹ vào da, máu sẽ chảy vào miệng hắn, bổ sung dinh dưỡng cho dạ dày hắn, lan tỏa khắp cơ thể và xương cốt của hắn làm cho hắn mê man trong sự khoái cảm tột độ.

Nước bọt chảy xuống khóe miệng. Có được một khoảnh khắc Thẩm Chi Hằng cảm thấy tưởng như linh hồn đã rời khỏi cơ thể mình. Cố gắng hết sức để ép cơ thể mình rời khỏi hai xác chết, Thẩm Chi Hằng quay lưng lại với xác chết rồi tiến về phía trước vài bước. Mắt không thấy, lòng không phiền. Thần trí Thẩm Chi Hằng đã hồi phục một chút. Thẩm Chi Hằng mở chốt an toàn của khẩu súng trường, nạp đạn rồi đi về phía đầu hành lang.

Đó là hướng mà Lệ Anh Lương và những người khác rời đi. Chắc chắn ở cuối hành lang có lối ra.

Một tay cầm khẩu súng trường, tay kia dùng sức lau nước bọt ở khóe miệng. Thẩm Chi Hằng cần phải rời khỏi đây ngay lập tức. Thẩm Chi Hằng quá thèm thuồng, quá mất thể diện rồi không còn giữ được vẻ ngoài của một con người nữa. Thẩm Chi Hằng biết mình dễ dàng biến thành một con thú dữ khát máu và chính vì hắn biết nên hắn bắt đầu hoảng sợ bước nhanh đến cuối hành lang. Thẩm Chi Hằng vừa quẹo vào góc vừa nâng súng lên bắn vào lính Nhật đứng canh dựa vào tường ở phía trước và nổ súng. Một người lính gác theo tiếng nổ ngã xuống. Thẩm Chi Hằng ngay lập tức quay nòng súng, liên tiếp nổ súng. Hai trong số ba tên lính còn lại đã ngã xuống. Người duy nhất còn đứng đã bị thương, hét lớn và bắn vào Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng nghiêng người tránh được hai phát súng sau đó dùng viên đạn cuối cùng để kết liễu đối phương.

Dưới ánh đèn điện, trước mặt là những bậc thang bằng bê tông dẫn lên trên. Thẩm Chi Hằng vứt khẩu súng hết đạn đi rồi nhặt một khẩu súng trường mới từ trong tay xác chết. Khẩu súng trường mới đầy đạn, có gắn lưỡi lê ở đầu nòng, nòng súng dính đầy máu, vẫn còn ướt. Thẩm Chi Hằng cầm súng trường lao lên các bậc thang. Bậc thang xoắn lên phía trên, càng lên cao không khí càng lạnh chứng tỏ Thẩm Chi Hằng đã đi đúng hướng. Tuy nhiên, làn gió lạnh không thể làm giảm cơn khát trong người hắn. Nhịp tim Thẩm Chi Hằng đập mạnh, trong lòng xáo trộn như thể dạ dày của Thẩm Chi Hằng sắp bị axit hòa tan. Rốt cuộc mùi máu tanh vẫn là đã kích thích Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng không thể trì hoãn thêm nữa. Hắn cần nhanh chóng trốn thoát.

Đột nhiên, Thẩm Chi Hằng dừng lại.

Phía trên vọng lại tiếng bước chân lộn xộn và giọng nói cùng nhau tiến đến. Là một đêm gió mát mẻ - cửa nhà giam mở ra, một đội quân lao xuống!

Thẩm Chi Hằng dùng lực chớp mắt một cái, chao đảo xoay người dựa vào tường. Dựa vào chút ý thức còn sót lại và chút ít kinh nghiệm sống sót qua nhiều năm. Thẩm Chi Hằng tháo lưỡi lê ra cầm chắc rồi cúi người nhẹ nhàng đặt khẩu súng trường xuống, đồng thời cởi đôi giày da ra.

Thẩm Chi Hằng lặng lẽ lao lên phía trên. Sau khi vượt qua hai tầng cầu thang xoắn ốc, Thẩm Chi Hằng gặp trực diện với những binh lính Nhật đang di chuyển theo đội hình. Khi người lính Nhật dẫn đầu nhìn thấy Thẩm Chi Hằng chỉ kịp thốt lên một tiếng kinh ngạc rồi bị Thẩm Chi Hằng đâm một nhát vào cổ. Trên cầu thang xoắn ốc hẹp và tối tăm, ngay lập tức xảy ra hỗn loạn

Thẩm Chi Hằng muốn tốc chiến tốc thắng mở ra một con đường máu. Nhưng đám lính Nhật ùn ùn tràn xuống cũng không phải là dễ đối phó. Trong chiến đấu cận chiến, các khẩu súng trường của quân lính Nhật đều vô dụng. Một số người động tác rất nhanh, nhanh chóng tháo lưỡi lê và vứt súng trường, định đánh một trận chiến tay đôi. Tuy nhiên thi thể của động đội ngã xuống làm cản trở động tác của bọn họ. Khi bọn họ đẩy cái xác ra và định vung dao thì Thẩm Chi Hằng đã lướt ngang qua và nhân cơ hội quay lại đâm một nhát dao xuyên qua cổ bọn họ.

Sau đó Thẩm Chi Hằng buông tay ra, để lại con dao cũ cùn cho họ, lấy con dao mới mà đối phương vừa tháo ra.

Bên ngoài ngục tối, Hoành Sơn Anh và Lệ Anh Lương đang đứng đó.

Hoành Sơn Anh để Thẩm Chi Hằng đêm nay ”suy nghĩ kỹ”. Hoành Sơn Anh cũng không trở về nhà nghỉ ngơi. Khi tiếng súng vang lên từ trong ngục tối là lúc đang tổ chức một cuộc họp nhỏ với Lệ Anh Lương

Lệ Anh Lương vẫn luôn cảnh giác việc Thẩm Chi Hằng có thể vượt ngục. Ở phòng giam sớm đã sắp xếp lính canh trực đêm. Ngay khi có dấu hiệu bất thường từ bên trong, Lệ Anh Lương liền lập tức cùng Hoành Sơn Anh đến ngay. Khi cửa phòng giam mở ra, các lính canh đã trang bị đầy đủ vũ khí và đạn dược cũng lập tức xông vào. Lúc này Lệ Anh Lương và Hoành Sơn Anh cùng nhau sát cánh. Lệ Anh Lương căng thẳng tay nắm thành quyền. Hoành Sơn Anh thì hơi nhăn mày --- Một đội binh nhỏ đi xuống cũng không phải là đối thủ của Thẩm Chi Hằng thật sự hậu quả thật đáng sợ. Nhưng Thẩm Chi Hằng nếu là bị đội binh nhỏ đưa trở lại nhà giam lại sẽ làm người khác cảm thấy thất vọng. Ngược lại với suy nghĩ của Lệ Anh Lương. Hoành Sơn Anh cho rằng Thẩm Chi Hằng tốt nhất là người kì lạ khác thường. Thậm chí không phải là con người cũng được. Nếu không dinh thự Hoành Sơn làm ầm ỉ phô trương như thế này để bắt Thẩm Chi Hằng. Giống giết gà mà cần dùng dao mỗ trâu, có phần hơi lố bịch.

Hai người đứng nhìn chằm chằm vào cửa ngục với những suy nghĩ khác nhau. Nhưng sự chú ý của họ không kéo dài lâu, vì tiếng kêu thảm thiết từ trong ngục nhanh chóng vang lên.

Những tiếng hét nối tiếp nhau, sắc bén và kinh hãi như thể phát ra từ địa ngục. Mùi máu tanh như một đám mây nóng rực ngột ngạt lượn lờ từ bên trong cánh cửa đen kịt. Hoành Sơn Anh sắc mặt tái nhợt, Lệ Anh Lương nắm lấy cánh tay Hoành Sơn Anh: "Không ổn rồi đốc lý, Thẩm Chi Hằng có phải sắp xông ra rồi không?"

Hoành Sơn Anh để Lệ Anh Lương nắm chặt chậm rãi giơ tay lên.

Đội súng máy đang đứng chờ ở phía sau nhanh chóng bước lên đặt súng máy hạng nhẹ và nhắm vào cánh cửa ngục tối. Cùng lúc đó, một bóng người đẫm máu xuất hiện bên trong cửa ngục tối. Khuôn mặt hình người mờ mịt không rõ. Những giọt máu rỉ xuống từ đỉnh tóc của hắn nhỏ giọt lách tách. Thẩm Chi Hằng kéo lê hai chân bước ra ngoài, mỗi bước đi để lại dấu chân đẫm máu.

Lệ Anh Lương bắt ngờ siết chặt lấy cánh tay của Hoành Sơn Anh và gần như hét lên: "Thẩm Chi Hằng!"

Hoành Sơn Anh vẫy tay, hai khẩu súng máy đồng thời phun ra lửa, làm cho Thẩm Chi Hằng ngả về phía sau, rồi lăn xuống cầu thang.

Các bức tường của dinh thự Hoành Sơn cực kỳ cứng cáp. Đạn nảy gây thương tích không phải là trò đùa vì vậy ngay khi Thẩm Chi Hằng biến mất, súng máy hạng nhẹ lập tức ngừng bắn. Hoành Sơn Anh quay người liếc nhìn Lệ Anh Lương. Lệ Anh Lương hai mắt mở to vẫn nắm chặt lấy Hoành Sơn Anh, vì thế Hoành Sơn Anh vỗ nhẹ vào mu bàn tay Lệ Anh Lương như muốn an ủi: “Được rồi, không sao đâu.”

Đây là lần đầu tiên Hoành Sơn Anh hoàn toàn hài lòng với Lệ Anh Lương. Lệ Anh Lương không nói linh tinh vớ vẫn. Dinh thự Hoành Sơn cũng sẽ không bị mất mặt. Bọn họ thực sự bắt được một - một – Hoành Sơn Anh không biết nên hình dung Thẩm Chi Hằng như thế nào. Cho dù Thẩm Chi Hằng thực sự chỉ là một con người, thì anh ấy cũng là một siêu nhân trong số những người thường. Không uổng công Hoành Sơn Anh đã huy động mọi lực lượng và làm việc vất vả vì ông ta. Hoành Sơn Anh gọi Hắc Mộc Lê Hoa đến giao nhiệm vụ cho cô phụ trách công việc canh gác. Còn ông ta thì tập hợp một nhóm binh lính để tự mình đi vào ngục tối. Hắc Mộc Lê Hoa do dự có vẻ muốn ngăn cản nhưng cuối cùng không nói gì. Lệ Anh Lương theo sát Hoành Sơn Anh – Lệ Anh Lương vì Thẩm Chi Hằng đã tốn rất nhiều công sức. Bây giờ cuối cùng đã đến thời khắc sự thật sắp được tiết lộ. Lệ Anh Lương thà mạo hiểm chứ không muốn vắng mặt. Tuy nhiên, vừa bước vào cửa ngục. Lệ Anh Lương liền cảm thấy có chút hối hận.

Không khí nóng ẩm. Mặt đất ẩm ướt và trơn trượt. Bậc thang dốc và hẹp đến mức họ không thể đi xuống cầu thang trong bóng tối. Hoành Sơn Anh ra lệnh người lính bật đèn pin lên. Ánh sáng chiếu qua tường và cầu thang, hiện ra một cảnh tượng tựa như tám chữ: xác chết chất đống, máu chảy thành sông. Hoành Sơn Anh mặt không biến sắc đá từng cái xác chặn đường ra. Xác chết không phải bị cắt cổ thì đầu cũng bị nghiền nát. Những bộ não xám bắn tung tóe trên bức tường bên cầu thang, hòa lẫn với máu chảy từ từ xuống dưới.

Trên cầu thang không có Thẩm Chi Hằng. Xuống cầu thang đi vào hành lang. Hoành Sơn Anh vẫn chưa tìm thấy Thẩm Chí Hằng.

Ngục tối là một phòng giam bí mật do dinh thự Hoành Sơn thiết lập, quy mô không lớn, bố trí đơn giản. Xuống cầu thang đi dọc theo hành lang, chỉ cần rẽ vài góc là đến cuối cùng, không có lối rẽ khác nữa. Hoành Sơn Anh một tay cầm súng, mỗi bước đi đều rất cẩn trọng. Ngục tối này vốn không thiếu máu, lửa và linh hồn uất hận, nhưng chưa bao giờ nó lại đáng sợ như đêm nay.

Hơn nữa, sự im lặng quá mức.

Lệ Anh Lương vừa đi theo Hoành Sơn Anh vừa âm thầm đếm số lượng xác chết dọc trên đường đi. Ngoài những xác trên cầu thang mà tạm thời không tính đến. Lệ Anh Lương nhìn thấy bốn cái xác trong đoạn hành lang đầu tiên và một xác nằm ở cuối hành lang sau khi rẽ. Đi tiếp đi tiếp, Lệ Anh Lương bỗng nhiên dừng lại cùng Hoành Sơn Anh. Vì anh nhận ra phòng giam bên cạnh chính là nơi giam giữ Thẩm Chi Hằng. Hoành Sơn Anh lắc lắc thanh thép biến dạng và nhìn Lệ Anh Lương. Lệ Anh Lương sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, trông như vừa quá hưng phấn vừa như quá sợ hãi.

Hoành Sơn Anh không nói gì, biết lúc này chính mình cũng đang có tâm trạng giống Lệ Anh Lương, quá hưng phấn, cũng là quá sợ hãi. Hạ lệnh cho hai người lính dùng súng mở đường. Hoành Sơn Anh dẫn tiểu đội đi qua đoạn hành lang này lại rẽ vào một góc khác. Và rồi Hoành Sơn Anh nhìn thấy Thẩm Chi Hằng.

Thẩm Chi Hằng, chính là hình người đẫm máu mà họ đã thấy trước đó, đang quỳ trên mặt đất ôm một xác chết. Anh cúi xuống thật sâu, vùi đầu vào cổ xác chết, đang há miệng hút máu.

Hoành Sơn Anh, Lệ Anh Lương và những người lính gác cùng nhau nín thở.

Ngục tối yên tĩnh đến mức cực điểm, âm thanh nuốt chửng” ừng ực” của Thẩm Chi Hằng vô cùng rõ ràng, gần như làm người ta kinh hãi. Thẩm Chi Hằng không ngẩng đầu lên thì người đối diện cũng không dám cử động.

Sau một lúc lâu hút máu và uống cạn, Thẩm Chi Hằng bỗng nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên.

Dưới dự dẫn đầu của Hoành Sơn Anh, mọi người ở đây đều hít một hơi lạnh. Tuy nhiên, sau khi họ đã sẵn sàng chiến đấu, Thẩm Chi Hằng vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối ngẩng cao đầu, nhưng không hề cử động.

Một chiếc đèn điện treo ngay phía trên Thẩm Chi Hằng. Anh sáng mờ ảo bao trùm lấy hắn. Mái tóc ngắn rối bù đầy máu. Nửa mặt trên đầy vết máu vương vãi, nửa phần dưới khuôn mặt thì hoàn toàn đỏ rực. Thẩm Chi Hằng khẽ mở miệng và thở hổn hển. Đôi mắt nửa mở nửa nhắm, lộ rõ các nếp gấp mí mắt và hàng lông mi nặng nề cũng đầy máu.

Hai tay Thẩm Chi Hằng chậm rãi buông lỏng, thi thể lăn từ đùi hắn xuống đất. Mọi người lúc này có thể nhìn thấy sự bối rối và choáng váng của Thẩm Chi Hằng. Lệ Anh Lương nhẹ nhàng nói: "đốc lý, ngay bây giờ bắt giữ hắn.”

Hoành Sơn Anh chĩa súng vào Thẩm Chi Hằng, đồng thời dẫn đầu đi về phía hắn. Nhưng chưa kịp đợi họ bước lại gần, ánh mắt Thẩm Chi Hằng chợt chuyển động.

Thẩm Chi Hằng nhìn Hoành Sơn Anh, lại nhìn Lệ Anh Lương, rồi hắn ta loạng choạng đứng dậy.

Trước đó Thẩm Chi Hằng đang quỳ gối, không ai để ý đến điều gì kỳ lạ ở hắn. Bây giờ Thẩm Chi Hằng đứng dậy, mọi người đều nhận thấy Thẩm Chi Hằng có một lưỡi lê cắm vào bụng. Lưỡi lê gần như xuyên qua cơ thể hắn, nhưng Thẩm Chi Hằng dường như hoàn toàn không hay biết.

Những nghi ngờ của Lệ Anh Lương trước đây giờ đã được xác nhận. Trong nỗi sợ hãi tột độ, anh ta run rẩy nói: "Đốc lý, Thẩm Chi Hằng bất tử... Tôi không nói dối, Đốc lý có thấy Thẩm Chi Hằng thực sự không thể chết được..."

Hoành Sơn Anh nổ súng.

Viên đạn xuyên qua lồng ngực Thẩm Chi Hằng, khiến hắn loạng choạng lùi về phía sau. Sau khi chao đảo một lúc, hắn đứng vững nhìn Hòanh Sơn Anh, với ánh mắt như vừa tỉnh dậy khỏi cơn mơ, từ từ mở mắt ra.

Lệ Anh Lương rùng mình, không còn kịp suy nghĩ. Anh ta lao về phía Hòanh Sơn Anh, ôm lấy Hòanh Sơn Anh và lăn trên mặt đất. Máu tươi bắn tung tóe trên mặt Lệ Anh Lương. Thẩm Chi Hằng lập tức lao tới, tóm lấy tên lính ngay phía sau Hoành Sơn Anh. Những người xung quanh sợ hãi đến phát điên, dùng hết sức vung báng súng đánh vào Thẩm Chi Hằng. Tuy nhiên, tên lính trong tay Thẩm Chi Hằng đã nghiêng cổ, động mạch cảnh bị cắn đứt, máu mưới phun thẳng lên trần nhà.

Hoành Sơn Anh chống tay vào tường và đứng dậy, sau khi đứng dậy rồi lại cúi xuống điên cuồng tìm kiếm khẩu súng lục. May thay đúng lúc này Hắc Mộc Lê Hoa xuất hiện.

Hắc Mộc Lê Hoa từ lâu đã cảm thấy hành động của Hoành Sơn Anh có phần vội vàng nên đã tự ý đến hỗ trợ. Phương pháp của Hắc Mộc Lê Hoa thật sự rất cao minh - sử dụng phương pháp bắt mãnh thú. Hắc Mộc Lê Hoa ra lệnh cho mọi người mở một tấm lưới thép lớn nhốt Thẩm Chi Hằng và những người lính trong vòng tay của Thẩm Chi Hằng lại.

Thẩm Chi Hằng lần này choáng váng rất lâu.

Đó là một cơn choáng váng vô cùng tuyệt vời. Chìm vào một trạng thái mơ màng không lo lắng, cơ thể cảm thấy dễ chịu, và các giác quan được thư giãn. Máu tươi còn ấm bao phủ quanh hắn, làm cho Thẩm Chi Hằng như trôi nổi trong một thế giới tối tăm ấm áp.

Từ con người thành không còn là người, trong quá trình chuyển biến kéo dài hàng trăm năm. Thẩm Chi Hằng lần đầu tiên cảm thấy được thỏa mãn – một sự thỏa mãn trọn vẹn.

Như đứa trẻ sinh non được trở về cơ thể mẹ. Thẩm Chi Hằng cuộn tròn cơ thể lại, nằm nghiêng, cảm thấy hài lòng và như đang bay bổng, rồi rơi vào trạng thái ngủ say.

Lệ Anh Lương, Hoành Sơn Anh, Hắc Mộc Lê Hoa và tất cả những người lính còn sống đứng xung quanh Thẩm Chi Hằng mà không nói một lời nào trong một thời gian dài.

Lần này, đối mặt với kẻ chống cự. Họ không gặp phải sự cứng đầu cố chấp hay tinh thần quyết tử. Sự hung ác của họ dần lắng xuống, thậm chí họ cảm thấy muốn lùi bước, rút lui đến mức chỉ còn lại ánh sáng từ tổ tiên và thần linh. Dưới tấm lưới thép, Thẩm Chi Hằng đang ngủ yên bình, thi thể người lính trong tay hắn cũng nhắm mắt. hai người đang cùng nhau chìm vào giấc ngủ đẫm máu trong tình trạng tương thân tương ái.

Cuối cùng, Lệ Anh Lương là người lên tiếng trước: "Đốc lý, trước khi hắn tỉnh lại, chúng ta có nên... xử lý hắn càng sớm càng tốt không?"

Hoành Sơn Anh nói với Hắc Mộc Lê Hoa: "Đi gọi quân y."