← Quay lại trang sách

Chương 10 (2)

Cơ cấu của dinh thự Hoành Sơn rất chặt chẽ và đầy đủ, có thể tự mình quản lý và bảo vệ một cách độc lập.

Trước khi bác sĩ quân y đến, những người lính được trang bị đầy đủ vũ khí và chấp nhận rủi ro lớn đã mở tấm lưới thép. Họ nhẹ nhàng rút thi thể của người đồng đội ra khỏi vòng tay của Thẩm Chi Hằng. Sau đó khóa tay chân của Thẩm Chi Hằng bằng thép tinh luyện.

Thẩm Chi Hằng chuyển đến phòng giam mới. Phòng giam mới là một thủy lao chưa được sử dụng. Thoạt nhìn trông giống như một hồ nước khô vuông vức, đáy hồ và bốn bức tường đều dùng xi măng trét bằng phẳng. Phía trên được bao phủ một lớp làm bằng các thanh thép hàn. Lưới tản nhiệt kiên cố và bốn mặt gần như hòa nhập với sàn xi măng. Chỉ có một góc mở một cái giếng trời có khóa.

Thủy lao khá sâu, người ở bên trong dù có nhảy lên cũng không thể chạm đến các song sắt. Các ô của song sắt không lớn, lính gác có thể an toàn di chuyển qua lại trên đó.

Việc ra vào qua cửa giếng trời cũng không phải dễ dàng. Trước tiên quân lính đưa một chiếc giường gỗ nhỏ xuống, sau đó đặt Thẩm Chi Hằng lên trên chiếc giường gỗ nhỏ đó. Sau khi hoàn thành hai nhiệm vụ này một cách cẩn thận, các binh lính leo lên mặt đất và thay hai bác sĩ quân y xuống nhà lao. Bác sĩ quân y đã tiêm cho Thẩm Chi Hằng lượng thuốc an thần gấp đôi.

Sau khi quan sát một lúc, họ tin rằng thuốc an thần đã thực sự phát huy tác dụng. Họ mới bắt tay vào công việc dùng kéo cắt bộ quần áo đẫm máu của Thẩm Chi Hằng, rút lưỡi lê trên bụng hắn ra, dùng nhíp gắp vài viên đạn ra khỏi cơ thể hắn ta.

Lệ Anh Lương và Hoành Sơn Anh đứng trên cạnh thủy lao quan sát xung quanh. Khi bác sĩ rút lưỡi lê ra, máu tươi lập tức tràn ra. Cả hai cảm thấy buồn nôn khó tả vì không biết máu phun ra là của ai.

Hoành Sơn Anh thấp giọng nói: "Anh Lương, Thẩm Chi Hằng đây còn là người sao?"

Lệ Anh Lương sửng sốt một lát. Hoành Sơn Anh chưa từng gọi Lệ Anh Lương thân mật như vậy. Điều này làm cho Lệ Anh Lương vừa mừng vừa lo sợ: “Cái này, Anh Lương cũng không thể xác định được”

- Nếu không phải người, vậy hắn là cái gì? Yêu ma? Quỷ quái?

- Lệ Anh Lương thực sự cũng không có cách trả lời vấn đề này, ngập ngừng nói: “Yêu ma quỷ quái... cũng cần kinh doanh đầu tư... mở một tòa soạn báo và điều hành một công ty sao?"

- "Gia tộc Thẩm Chi Hằng ở đâu? Trong nhà còn có ai khác nữa không?"

- "Điều này cũng không rõ. Thẩm Chi Hằng bốn năm trước mới chuyển đến Thiên Tân thường trú. Trước đây hình như Thẩm Chi Hằng đã ở Châu Âu được một vài năm. Có người nói rằng Thẩm Chi Hằng học nghệ thuật ở Châu Âu, cũng có người khác nói rằng Thẩm Chi Hằng ở Châu Âu kinh doanh".

Hoành Sơn Anh rũ mắt xuống, nhìn thấy quân y đang lau sạch thi thể Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng trần truồng nằm ngửa trên giường, thân hình cao gầy, có đầy đủ nội tạng mà một nam nhân nên có. Không có vết máu che đậy, khắp cơ thể Thẩm Chi Hằng có tám vết thương dài và ngắn khác nhau, ở một chỗ trên đầu gối, sâu đến mức nhìn thấy cả xương.

- "Vết thương của hắn rất nghiêm trọng." Hoành Sơn Anh nói thêm.

- Lệ Anh Lương ngay lập tức đồng ý. “Hắn tựa hồ không biết đau.”

- “Người như hắn, dù giết cũng không chết, hẳn là không sợ đau.”

- “Hắn có sức mạnh rất lớn và tốc tộc rất nhanh.”

- “Đúng vậy, hắn thật sự rất nguy hiểm.”

Hoành Sơn Anh giơ tay sờ cằm nói: “Trong số những người bình thường, ngay cả những thanh niên có thể trạng tốt nhất và trải qua huấn luyện nghiêm ngặt cũng không đạt được trình độ của Thẩm Chi Hằng.Nếu Thẩm Chi Hằng là người của chúng ta, hoặc người của chúng ta có những người như Thẩm Chi Hằng, huấn luyện thêm một chút thì sẽ trở thành đặc vụ giỏi nhất."

Lệ Anh Lương cảm thấy lời nói của Hoành Sơn Anh không đúng lắm, vội vàng quay lại nhìn ông ta: "Đốc lý, tuổi của Thẩm Chi Hằng không rõ. Tôi nghĩ Thẩm Chi Hằng rất có khả năng đã không còn là thanh niên nữa, tâm trí và suy nghĩ của Thẩm Chi Hằng có thể đã trên nên cứng nhắc."

Hoành Sơn Anh gật đầu đồng ý.

Vào lúc rạng sáng, Hoành Sơn Anh và Lệ Anh Lương rút lui nghỉ ngơi. Đổi cho Hắc Mộc Lê Hoa đến canh giữ thay. Hắc Mộc Lê Hoa dựa vào song sắt nhìn Thẩm Chi Hằng cả nữa ngày trời. Đầu óc Hắc Mộc Lê Hoa linh hoạt không cần phải thuyết phục nhiều. Hắc Mộc Lê Hoa đã thừa nhận đêm nay mình đã văng lưới bắt được ma cà rồng - Hắc Mộc Lê Hoa cho rằng Thẩm Chi Hằng là một ma cà rồng. Tuy nhiên Hoành Sơn Anh không đồng tình. Nguyên nhân Hoành Sơn Anh không đồng tình không phải vì ông ta có quan điểm cao siêu gì mà ông ta chỉ đơn giản là coi thường phụ nữ. Mà Hắc Mộc Lê Hoa chính là một phụ nữ. Ngay khi Hắc Mộc Lê Hoa mở miệng, lời vẫn chưa nói xong, Hoành Sơn Anh đã hoàn toàn bác bỏ.

Vào buổi trưa, Lệ Anh Lương thay thế Hắc Mộc Lê Hoa.

Lệ Anh Lương ngủ được vài giờ, sau đó tắm rửa thay quần áo, ăn uống đầy đủ, tinh thần đã phục hồi. Ngay khi anh đến, Thẩm Chi Hằng cũng đã tỉnh dậy. Thẩm Chi Hằng đã lâu không có được giấc ngủ dài như vậy.

Thẩm Chi Hằng không mơ mộng gì cả, chỉ đơn thuần là ngủ, ngủ đến mức mọi khớp xương đều thư giãn như một con rắn dài. Bây giờ tỉnh lại, Thẩm Chi Hằng nằm ngửa mở mắt lên trời. Đầu tiên nhìn thấy song sắt phía trên, sau đó lại nhìn thấy người dựa trên song sắt. Người đó đứng bốn chân, ngược với ánh sáng, trông giống như một con ếch, đang cúi đầu nhìn hắn, chính là Lệ Anh Lương.

Hắn và Lệ Anh Lương nhìn nhau một lúc. Đồng thời nhớ lại tất cả những chuyện đã qua - Thẩm Chi Hằng đã để lộ bí mật của mình, để lộ diện mạo thật sự không thể nhìn thấy của mình. Tất cả những ảo tưởng mà Thẩm Chi Hằng đã cố gắng duy trì suốt những năm qua giờ đã sụp đổ, và cái sinh vật giống như con ếch ở trên cao chính là nguyên nhân chính.

Cơn thịnh nộ khiến Thẩm Chi Hằng bật dậy ngay lập tức, nhưng cơn đau dữ dội lại khiến anh ngã trở lại giường. Anh rên rỉ một tiếng, và nhận ra mình hoàn toàn khỏa thân, chỉ có một chiếc chăn mỏng để che cơ thể.

Lệ Anh Lương bỗng dưng hỏi: “Anh cũng thấy đau à?”

Thẩm Chi Hằng gầm lên giận dữ: “Đau!”

Lệ Anh Lương bị tiếng gầm của Thẩm Chi Hằng làm giật mình, và sau khi bình tĩnh lại, anh nhận ra một điều kỳ lạ — trước đây, Thẩm Chi Hằng chưa bao giờ gầm thét như một con thú mắc bẩy.

- “Còn trốn không?” Lệ Anh Lương lại hỏi

Lệ Anh Lương nhận ra điều đó, và chính Thẩm Chi Hằng cũng nhận ra, vì vậy Thẩm Chi Hằng kéo chăn lên phủ kín đầu, hít một hơi sâu trong bóng tối, cố gắng để bình tĩnh lại.

- Sau mười giây, Thẩm Chi Hằng lại vén chăn lên để lộ đầu: “Cho tôi một bộ quần áo.”

- “Ở đây không lạnh, anh không bị đông đâu.”

- “Tôi không lạnh. Tôi chỉ thấy mình như thế này không tao nhã lắm.” Thẩm Chi Hằng nhìn Lệ Anh Lương: “Chẳng lẽ anh muốn nhìn tôi như vậy à?”

- “Đúng vậy.”

- “Nhưng tôi đâu phải là phụ nữ “

- “Anh không chỉ không phải phụ nữ, mà anh căn bản không phải là người!" Lệ Anh Lương vỗ vào song sắt. Trên mặt tươi cười, trong mắt sáng ngời, hưng phấn nghiến răng nghiến lợi: "Đứng lên, đi vài bước, giơ móng, lộ đuôi ra!" Lệ Anh Lương liên tục vỗ vào song sắt ”bạch bạch”, muốn tạo thêm nhịp điệu cho chính mình: "Lần này nhân chứng và vật chứng đã đầy đủ, anh còn có thể nói gì để ngụy biện nữa? Anh còn giả vờ làm người gì đây? Hãy nói sự thật càng sớm càng tốt, đối với mọi người đều có lợi. Anh nhất định muốn giở trò, cũng có thể, không sao cả, tôi sẽ nhốt anh ở đây, nhốt đến khi anh ngoan ngoãn mới thôi. Dù sao thì Lệ mỗ tôi sẽ hầu anh đến cùng.”

Sự tức giận đột ngột của Lệ Anh Lương làm Thẩm Chi Hằng khá bối rối. Thẩm Chi Hằng nghĩ rằng mình đã thất bại trong việc trốn thoát khỏi nhà giam. Lệ Anh Lương lại không bị tổn thương gì. Dù tính toán thế nào đi nữa thì chẳng có lý do gì để Lệ Anh Lương không vui. Tuy nhiên Lệ Anh Lương lúc này đang thở hổn hển vì tức giận không có vẻ gì là đắc ý, dường như đã bị thứ gì đó đã kích.

Lệ Anh Lương ở lại đây thay vì về nhà.

Ngày thứ nhất, Thẩm Chi Hằng nằm đó rất lâu. Vết thương trên cánh tay lộ ra gần như đã tự lành lại trước mắt.

Ngày thứ hai, Thẩm Chi Hằng xin Lệ Anh Lương nước, nhưng Lệ Anh Lương không cho.

Ngày thứ ba, Thẩm Chi Hằng đói bụng. Ban đầu Lệ Anh Lương không nhận ra sự đói khát của hắn. Nhưng sau lại phát hiện Thẩm Chi Hằng trằn trọc trên giường. Lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng.

- “Này!” Lệ Anh Lương ngồi xổm trên song sắt, cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”

- Thẩm Chi Hằng cuộn tròn trong chăn nói: “Tôi muốn gặp Hoành Sơn Anh.”

- “Đừng giở trò nữa. muốn nói gì thì cứ nói với tôi!"

- "Tôi đói."

- "Đói rồi thì hãy thành thật với tôi một chút. Tôi hỏi cái gì thì anh trả lời cái đó. Chỉ cần anh ngoan ngoãn hợp tác với tôi. Tôi sẽ ném một người sống xuống đây cho anh."

- “Trước tiên hãy đưa cho tôi một bộ quần áo đi. Tôi đâu có biết cách trốn khỏi đây bằng một bộ quần áo, anh sợ cái gì?”

- “Anh vốn cũng không phải là con người, mặc cái gì mà mặc.”

- “Anh ngày ngày cứ nhìn tôi như vậy. Anh không ngại, nhưng tôi ngại.”

Lệ Anh Lương cười chế nhạo: "Ngại? Ngại là đúng rồi. Anh không phải là ông trùm sao? Anh không phải là người nổi tiếng sao? Anh không phải là người giàu có và quyền lực coi thường tôi sao? Được. Tôi cứ sỉ nhục ông trùm, sỉ nhục người nổi tiếng là anh đấy. Người tiền có quyền thì thế nào? Cũng bị tôi bắt lột sạch ngồi xổm như thường!"

Thẩm Chi Hằng khoác chăn ngồi dậy: "Được rồi, được rồi, anh thành công rồi. Anh sỉ nhục tôi rồi. Phiền anh cho tôi bộ quần áo được không? có thể mặc thêm quần áo được không? Tôi cứ thế này sẽ xấu hổ lắm."

- "Cầu xin tôi đi."

Thẩm Chi Hằng nhấc chân ngồi lên giường. Giường nằm trong góc, dựng sát vào hai bức tường. Thẩm Chi Hằng dựa vào trong góc ngồi xếp bằng, ngước mặt lên nhìn Lệ Anh Lương: "Lệ hội trưởng, xin anh cho tôi bộ quần áo."

- "Nếu tôi không đưa cho anh thì sao?"

- Thẩm Chi Hằng nhìn Lệ Anh Lương, nhìn một lúc cuối cùng nói: "Anh ấu trĩ quá đấy."

Lệ Anh Lương hoàn toàn không ngờ Thẩm Chi Hằng sẽ nói ra một câu như vậy. Mà câu nói này làm Lệ Anh Lương nghẹn lời hồi lâu - Thẩm Chi Hằng nói đúng. Lệ Anh Lương cũng thấy những gì mình nói và làm đều khá ấu trĩ. Nếu Hoành Sơn Anh biết anh ta chỉ lo trả thù cá nhân và chửi bới Thẩm Chi Hằng mà không làm việc gì chính đáng, chắc chắn sẽ bị mắng.

- “Nhớ kỹ lời của anh đó.” Lệ Anh Lương chỉ vào Thẩm Chi Hằng: “Tôi cho anh bộ quần áo. Anh phải hợp tác với tôi.”

- Thẩm Chi Hằng gật đầu với hắn.

Lệ Anh Lương tự bỏ tiền ra và nhờ Lý Quế Sinh lên phố mua vê một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần dài.

Lý Quế Sinh đã chọn mua kích cỡ lớn và thật sự đã mua đúng. Áo sơ mi vừa vặn với kích cỡ của Thẩm Chi Hằng, chỉ có quần hơi bị ngắn một chút. Thẩm Chi Hằng đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi xuống bên giường, ngẩng đầu nói với Lệ Anh Lương: "Lại đây, anh muốn hỏi gì, tôi trả lời anh."

Lệ Anh Lương vừa rồi ngồi xổm trên song sắt, hai chân tê dại, ngồi bệch mông xuống, xoa xoa bắp chân nhìn xuống Thẩm Chi Hằng. Lệ Anh Lương chợt nhận ra đây không phải là tình huống thẩm vấn. Lệ Anh Lương không thể cứ mãi đứng hoặc ngồi trên đầu Thẩm Chi Hằng. Tất nhiên, nằm sấp còn kinh khủng hơn. Lệ Anh Lương phải đối mặt với Thẩm Chi Hằng - điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo an toàn.

Lệ Anh Lương ra lệnh lính Nhật bao vây thủy lao, giơ súng nhắm vào Thẩm Chi Hằng. Sau đó mở giếng trời và cử người xuống còng tay Thẩm Chi Hằng. Cuối cùng, Lệ Anh Lương thả một sợi xích sắt từ trên song sắt xuống, ra lệnh cho thuộc hạ dùng xích sắt quấn quanh thắt lưng của Thẩm Chi Hằng vài vòng. Thẩm Chi Hằng bị kéo bởi những dây xích sắt đó. Ngay cả khi muốn phản kháng, cũng không thể hành động tự do được.

Thẩm Chi Hằng hoàn toàn để mặc người khác xử lý, không có ý định phản kháng. Lệ Anh Lương theo một chiếc thang sắt nhỏ leo xuống. Lý Quế Sinh lập tức thả xuống một chiếc ghế gỗ.

Lệ Anh Lương di chuyển chiếc ghế và ngồi cách một khoảng xa trước mặt Thẩm Chi Hằng. Lệ Anh Lương gác chân lên, nghiêng đầu, tạo dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng nhìn trước mặt Thẩm Trí Hằng. Mái tóc ngắn của Thẩm Chi Hằng xõa xuống, lộn xộn che nữa vầng trán, sống mũi dính đầy vết máu khô, đôi môi nứt nẻ. Thẩm Chi Hằng dường như không thể chịu được ánh sáng từ mái tóc bóng dầu và đôi giày da của Lệ Anh Lương. Thẩm Chi Hằng hơi nheo mắt lại, khóe mắt hiện lên những vết nhăn nhẹ. Ánh mắt Thẩm Chi Hằng rất chân thành, háo hức nhìn Lệ Anh Lương, chờ đợi anh ta đặt câu hỏi.

Đây là lần đầu tiên Lệ Anh Lương nhìn thấy Thẩm tiên sinh mà không nhục nhã như vậy. Theo lý mà nói. Lệ Anh Lương nên cười sảng khoái một trận để giải tỏa cơn tức giận trong lòng. Nhưng khi nghĩ đến Thẩm tiên sinh không phải người. Lệ Anh Lương lại cảm thấy chiến thắng của mình chẳng có ý nghĩa gì. Không chỉ không cười được ngược lại cảm thấy càng thêm tức giận.

Lệ Anh Lương đã vất vả chiến đấu với Thẩm Chi Hằng, đấu đến trong lòng chất đầy căng thẳng đầy rẫy yêu hận tình thù. Cuối cùng nói với anh ta rằng Thẩm Chi Hằng không phải là nhân vật cao quý như trong tưởng tượng của mình. Mà thực ra chỉ là một con quái vật cắn người và hút máu — Trên thế giới này có vụ lừa đảo nào phi lý hơn thế này không? Đây không phải là đang lấy hắn ra làm trò đùa.”

Lệ Anh Lương muốn hận chết Thẩm Chi Hằng nhưng lại không biết nên hận ai mới đúng. Nên chỉ có thể hận Thẩm Chi Hằng mà thôi. Nhìn chằm chằm Thẩm Chi Hằng. Hốc mắt Lệ Anh Lương dần dần đỏ lên. Đó là vì Lệ Anh Lương đã nén cơn tức giận đến một mức độ nhất định, tự ép mình đến mức phải khóc. Trong khi Thẩm Chi Hằng vẫn chăm chú nhìn Lý Anh Lương với vẻ bình thản và tỏ ra vô cùng thuần khiết. Lệ Anh Lương hít sâu một hơi nói: "Nhìn cái gì?" - Thẩm Chi Hằng khẽ mỉm cười: "Tôi thật không ngờ ta lại rơi vào trong tay anh."

- “Anh đương nhiên không ngờ rồi. Anh xem thường tôi, không tin tôi lợi hại hơn anh.”

- Thẩm Chi Hằng cúi đầu xuống cười như không cười, dùng ngón tay thon dài nghịch nghịch chiếc còng: “Tôi cũng không coi thường anh như vậy”

- “Không sao cả, coi trọng thì cũng không thể ăn được, tôi không quan tâm. Nói đi, rốt cuộc anh là cái thứ gì?"

- Tôi..." Thẩm Chi Hằng kéo dài giọng, suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Tôi nghĩ. Tôi có thể được coi là một người bệnh."

- “Bệnh gì”

- “Tôi không biết, có lẽ là bệnh truyền nhiễm.”