Chương 11 (1)
Lệ Anh Lương cho rằng mỗi một từ của Thẩm Chi Hằng nói đều có phần đáng tin và phần không thể tin được. Lệ Anh Lương không phải là kẻ ngốc. Với trí tuệ và kinh nghiệm của mình, những lời nói dối thông thường không thể lừa được Lệ Anh Lương. Nhưng Lệ Anh Lương không thể hiểu rõ bản chất của Thẩm Chi Hằng. Lúc này, Lệ Anh Lương chỉ có thể tùy theo hoàn cảnh mà hành động.
- “Tiếp tục đi” Lệ Anh Lương nói.
- Thẩm Chi Hằng tiếp lời: “Câu chuyện phải bắt đầu nói từ thời của cha tôi.”
- Lệ Anh Lương chăm chú nhìn hắn: “uhm”
Thẩm Chi Hằng giơ tay lên – do bị còng tay kéo xuống nên không thể nâng cao, chỉ có thể cúi đầu xuống. Đẩy mái tóc ngắn rối bù của mình ra sau. Lại duỗi thẳng cổ áo sơ mi, sau đó đứng thẳng lên đối mặt với Lệ Anh Lương: “Từ trên người tôi, chắc anh có thể tưởng tượng ra phong thái của cha tôi khi ông ấy còn trẻ chứ?”
Lệ Anh Lương nói “ừ” một tiếng rồi ngay lập tức hiểu ra. Không nhịn được vễnh khóe môi lên: ”uhm”
- “Lúc cha tôi còn trẻ có quen biết một hồng nhan tri kỷ ở bên ngoài. Về sau người phụ nữ này mang thai, cha tôi đón bà ấy về nhà, tôi gọi bà ấy là di nương”. “Tiếp theo thì sao?”
- “Rồi theo thời gian, có người trong gia đình phát hiện ra rằng người phụ nữ đó lén lút giết gà vịt để hút máu. Thẩm gia do bà nội làm chủ. Bà nội cho rằng di nương này của tôi là một con quái vật và muốn tiêu diệt di nương. Cha tôi lúc đó sợ hãi và không dám ngăn cản."
- “Rồi sao đó thì sao?"
- “Sau đó, bà nội muốn phóng hỏa thiêu chết di nương và con dì ấy nhưng không thành. Di nương đã trốn thoát và bắt giữ tôi, cắn tôi một cái.”
- “Bà ta hút máu anh à?”
- Thẩm Chi Hằng khổ sở cười một tiếng: “Tôi không biết, không nhớ rõ nữa.”
- "Làm sao có thể không nhớ?"
- “Sau khi bị di nương cắn. Tôi bắt đầu sốt cao, hôn mê và gần như chết vì bệnh. Phải rất lâu sau tôi mới bình phục. Trong suốt thời gian bị bệnh tôi luôn mơ màng, nhiều chuyện tôi không nhớ rõ nữa"
- “Khỏi bệnh chưa? Không phải anh nói là anh bị bệnh truyền nhiễm sao?"
Thẩm Chi Hằng cúi đầu xuống. Lệ Anh Lương nhìn xuống theo hướng nhìn của Thẩm Chi Hằng, chỉ thấy một đôi tay bị cùm, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Là tay của một người đàn ông trưởng thành, Nhưng lại có động tác như của một đứa trẻ, ngón cái cứ gãi vào nhau.
- “Tôi bị bệnh…” Thẩm Chi Hằng lẩm bẩm: “Rất đau đớn, khi đau đến cực điểm, tôi phải uống một chút máu, uống xong liền thấy dễ chịu hơn.” - “Anh uống như vậy cho đến tận hôm nay?”
Thẩm Chi Hằng ngẩng đầu nhìn Lệ Anh Lương một cái, ánh mắt đầy oán hận và lạnh lùng. Lệ Anh Lương mới nhận ra giọng điệu của Thẩm Chi Hằng vừa rồi có phần yếu ớt và xấu hổ. Thậm chí trong khoảnh khắc Thẩm Chi Hằng ngước mắt lên, Lệ Anh Lương còn thấy thoáng qua sự đau đớn và sự thuần khiết trong ánh mắt của Thẩm Chi Hằng. Có lẽ Thẩm Chi Hằng, mười ba, mười bốn tuổi, trước đây đã từng từng yếu ớt và xấu hổ như vậy. Trước khi biến thành quái vật hút máu, Thẩm Chi Hằng đã từng là một cậu bé ngoan ngoãn.
Lệ Anh Lương có chút không thoải mái. Thẩm Chi Hằng không trả lời câu hỏi của Lệ Anh Lương. Lệ Anh Lương cũng không ép buộc hắn, tiếp tục hỏi: "Vậy... Người di nương của anh và con của bà ấy đâu? Họ sống sót và trốn thoát, hay đã chết?”
- “Họ sống sót và trốn thoát"
- Lệ Anh Lương đột nhiên mỉm cười: "Bà nội của anh không thêu chết anh sao?"
- Thẩm Chi Hằng trả lời: "Di nương không chỉ cắn một mình tôi. Mà những người trẻ tuổi trong gia đình cũng bị bà ta tấn công. Nhưng họ không sống sót qua cơn sốt đầu tiên, chỉ có tôi còn sống sót.”
- Nói đến đây, Thẩm Chi Hằng dừng lại, bổ sung thêm một câu "Thẩm gia đã sớm bị tiêu diệt, chỉ còn lại một mình tôi."
- Lệ Anh Lương nhẹ nhàng vỗ đùi, cố tình tỏ ra khen ngợi: "Thật là một bi kịch!"
Thẩm Chi Hằng bình thản nhìn Lệ Anh Lương. Vừa rồi Thẩm Chi Hằng nói thật, bởi vì nói dối chuyện cũ như vậy là không cần thiết, sẽ dễ dẫn đến sơ hở. Bí quyết của việc nói dối là chân thật ở những chi tiết nhỏ, giả dối ở những điểm lớn.
- Lệ Anh Lương lúc này cười cười lại hỏi: "Nếu anh cắn tôi một cái. Anh có lây căn bệnh lạ của bạn cho tôi không?"
- Thẩm Chi Hằng trả lời: "Thử xem thì biết."
- Lệ Anh Lương nhíu mày: ”Không dám. Tôi tự thấy mình làm người cũng khá tốt. Nhưng mà nói lại thì, người di nương quái dị của anh cũng không thể nói là đã hại anh được. Nếu anh vẫn là người thường, anh như vậy đã sớm chết mấy lần dưới tay tôi rồi đúng không?"
- “Nếu tôi vẫn là người thường, thì không cần cậu động tay, tôi đã sớm cỡi hạt về tây phương từ trước khi anh ra đời rồi.”
- Lệ Anh Lương đột nhiên ngồi thẳng người dậy: "Anh bao nhiêu tuổi rồi?"
- "Tôi là tú tài vào năm Đạo Quang thứ mười ba, năm đó tôi mười bốn tuổi."
- "Vậy anh không phải..." Lệ Anh Lương nói đến đây bắt đầu đếm trên tay và tính toán năm tháng, sau một lúc lâu thì đột ngột đứng dậy: "Anh đã hơn một trăm tuổi rồi?”
- "Có lẽ vậy, tôi đã rất lâu không tính toán. Nếu một người không già cũng không chết, thì thời gian đối với anh ta không có ý nghĩa gì cả.”
- Lệ Anh Lương nhìn xuống đỉnh đầu của Thẩm Chi Hằng: "Kể từ khi tôi biết anh thật không phải là người. Tôi cảm thấy mọi ân oán giữa chúng ta cũng trở nên vô nghĩa."
- Thẩm Chi Hằng ngẩng đầu nhìn Lệ Anh Lương: "Chúng ta có ‘những ân oán’ sao? Tôi luôn nghĩ mối quan hệ của chúng ta rất đơn giản, chỉ là anh giết tôi, tôi giết anh mà thôi.”
- "Còn có thời gian để tranh cãi với tôi? Vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ đó của anh. Tôi còn tưởng anh bị tổn thương lắm chứ.
- Thẩm Chi Hằng nhẹ nhàng hỏi: "Anh có cần lau nước mắt không?"
Lệ Anh Lương đôi mắt đỏ hoe, nước mắt long lanh trong mắt. Không phải là Lệ Anh Lương muốn khóc một trận mà là mỗi khi nhìn thấy Thẩm Chi Hằng, Lệ Anh Lương cảm thấy trong lòng như lửa đốt. Không biết là tức giận hay mệt mỏi, nhưng dù sao thì trên khuôn mặt Lệ Anh Lương cũng hiện rõ đôi mắt đỏ ngầu.
- “Tôi không cần anh quan tâm đến đôi mắt của tôi.” Lệ Anh Lương xắn tay áo vest, cho tay vào túi nhỏ của áo gile, tạo dáng như bức chân dung Napoleon: “Anh hãy lo lắng cho tương lai của chính mình đi.”
Sau đó Lệ Anh Lương quay người đi về phía giếng trời: "Cuộc thẩm vấn hôm nay đến đây kết thúc. Một chút nữa đưa anh bữa chính.”
Lệ Anh Lương leo thang trở lại mặt đất, binh lính lập tức thu thang, khóa giếng trời lại.
Lý Quế Sinh phụ trách bữa ăn chính cho Thẩm Chi Hằng. Trong khi Lệ Anh Lương đang bận báo cáo với Hoành Sơn Anh. Sau khi xem cuộc trò chuyện trực tiếp kéo dài giữa Lệ Anh Lương và Thẩm Chi Hằng. Lý Quế Sinh phát hiện ra rằng họ Thẩm này dường như không phải là một con quỷ hoang dã gì. Cử chỉ và lời nói của Thẩm Chi Hằng đều rất có dáng vẻ của người có văn hóa nên Lý Quế Sinh không còn sợ hãi Thẩm Chi Hằng nữa. Và thậm chí còn dám nói vài lời với Thẩm Chi Hằng. Một trái tim đã trở lại yên vị trong bụng, không còn sợ hãi như trước.
Sau khi mang một thùng máu nhỏ xuống thủy lao. Lý Quế Sinh bước tới trước mặt Thẩm Chi Hằng và hỏi: “Anh còn nhớ tôi không?”
Thẩm Chi Hằng nhìn Lý Quế Sinh, lắc đầu. Lý Quế Sinh nói: “Tối hôm đó chính tôi đã cho anh cả băng đạn đấy, nhớ ra chưa?”
Thẩm Chi Hằng nói “Ồ” một tiếng nói: “Tôi nhớ rồi, là cậu. Lệ Anh Lương tựa hồ rất tin tưởng cậu.”
Lý Quế Sinh tiếp lời:” Tôi trung thành với hội trưởng, đương nhiên là được hội trưởng tín nhiệm."
Thẩm Chi Hằng lại hỏi: "Trông cậu rất trẻ. Cậu bao nhiêu tuổi?"
Lý Quế Sinh có chút bối rối, có chút cảnh giác: "Hai mươi lăm, sao vậy?
- “Đêm đó tôi thấy cậu ra tay nhanh nhẹn, nhẫn tâm, dứt khoát. Tôi còn tưởng rằng cậu là một người lão luyện dày dạn kinh nghiệm.”
Lý Quế Sinh miệng không nói gì nhưng trong lòng cho rằng Thẩm Chi Hằng rất có mắt nhìn.
Thẩm Chi Hằng bỗng dưng đổi chủ đề: “Cậu dưới quyền Lệ Anh Lương một tháng có thể nhận bao nhiêu tiền lương?”
Lý Quế Sinh lần này hoàn toàn bối rối, nhìn Thẩm Chi Hằng không nói. Vì vậy Thẩm Chi Hằng nói tiếp: “Đừng hiểu lầm tôi, tôi nghĩ cậu có kỹ năng tốt và lòng dũng cảm. Nếu một ngày nào đó trong tương lai chẳng hạn, cậu kết hôn và sinh con, muốn chuyển sang một công việc ổn định, như vậy cậu có thể đến chỗ tôi. Chỗ tôi luôn thiếu người như cậu."
- Lý Quế Sinh nhịn không được tiếp lời: "Anh dựa vào cái gì nghĩ mình có thể sống sót đi ra ngoài?"
- "Người Nhật vốn là muốn giết tôi chỉ là do tôi từ chối hợp tác với họ. Vấn đề này rất dễ giải quyết, không có gì to tát. Tôi chỉ hợp tác với họ là được rồi." Lý Quế Sinh nghĩ rằng Thẩm Chi Hằng quá lạc quan - ai mà muốn hợp tác với ma cà rồng chứ?
Hắc Mộc Lê Hoa nói rằng Thẩm Chi Hằng là một ma cà rồng. Lời này được lan truyền một cách bí mật. Lý Quế Sinh cũng như những người khác bắt đầu xác định chủng loại của Thẩm Chi Hằng. Các lính Nhật trên cao một lần nữa đưa súng ra nhắm vào Thẩm Chi Hằng nhưng Lý Quế Sinh đã dũng cảm bước tới, cởi bỏ xiềng xích và còng tay trên người hắn.
Thẩm Chi Hằng vẫn bất động cho đến khi Lý Quế Sinh leo thang lên trên Thẩm Chi Hằng mới đi đến thùng nhỏ ngồi xổm xuống, nhìn xuống chất lỏng màu đỏ thẫm trong thùng.
Bị giam cầm có một điểm lợi, đó là Thẩm Chi Hằng có thể nhân cơ hội này để no nê. Các vết thương của anh đang nhanh chóng lành lại và không lâu nữa, anh có thể lại trốn thoát một lần nữa.
Thẩm Chi Hằng uống sạch hết một thùng máu nhỏ rồi ngủ thiếp đi.